[] [] []
GÓC NHÌN CỦA CAERA DENOIR:
Cơn mưa xối xả đã giảm hết mọi
tiếng ồn trừ tiếng đôi giày của tôi va liên hồi vào đá cuội và tim tôi đập
nhanh như đạn bắn.
"Đuổi theo hắn!"
Mệnh lệnh đó gần như bị cuốn
trôi bởi lượng mưa dữ dội. Ngay cả khi không có trận mưa như trút nước này, tôi
vẫn biết cách tránh chú ý không mong muốn và tránh những ánh mắt tò mò, vì vậy
tôi không sợ bị lộ tẩy. Không, chính thứ khác khiến nhịp đập của tôi như sấm rền
bên tai.
Là Kayden…
Anh ta đang làm cái quái gì ở
đó vậy? Anh ta đã nhìn thấy bao nhiêu rồi?
Grey sẽ làm gì với anh ta?
Cổ họng tôi thắt lại khi tôi
nhớ lại cảm giác lạnh lẽo từ bàn tay mạnh mẽ của Grey siết lấy cổ tôi, nhấc tôi
lên khỏi mặt đất. Tôi không nghi ngờ gì về việc Gray sẽ giết Kayden nếu anh ta cho
rằng đó là điều cần thiết.
Tùy thuộc vào những gì giáo
sư đó đã thấy, tôi thậm chí không chắc mình có thể phản đối chuyện đó. Tôi có
thể sẽ không bị trừng phạt rồi; tôi vẫn là một Denoir, và cũng như bất cứ ai biết
rằng luật Alacryan đối xử với thượng huyết tộc rất đặc biết. Tuy nhiên, quá nhiều
chú ý có thể dẫn đến việc ai đó phát hiện ra dòng máu Vritra của tôi đã biểu lộ
mất.
Tôi biết mình sẽ làm bất cứ
điều gì để ngăn điều đó xảy ra.
Rẽ xuống một con hẻm rộng giữa
hai tòa nhà học viện, tôi sử dụng bệ cửa sổ của một tòa nhà để phóng mình lên cửa
sổ tầng thứ hai, sau đó nhảy ngược lại qua con hẻm lên mái nhà của tầng thứ nhất.
Những viên gạch khá trơn, nhưng tôi đã có thể bò lên trên đỉnh của mái nhà và
trượt xuống phía bên kia. Khi tôi đến rìa, tôi đạp tung trên mái nhà, bay cao
hơn vài mét và đáp xuống mỏm đá của cửa sổ tầng thứ hai dẫn vào dãy phòng Windcrest
Hall.
Cửa sổ được đóng và khóa lại
để chống lại cơn bão, nhưng sử dụng con dao găm lưỡi trắng của anh trai tôi,
tôi mở được chốt cửa ra. Trước khi mở cửa sổ, tôi rút mana ra khỏi thánh vật
đeo trên cổ, để ngoại hình mình trở lại bình thường.
Trượt qua khỏi ngưỡng cửa,
tôi giờ đang ở phía cuối hành lang của các dãy phòng khác nhau. Phòng của Grey
cách hành lang này vài cánh cửa.
Tôi cứng đờ người khi nhận
ra ai đó đang đứng ngay bên ngoài cửa phòng mình, cơ thể cô ấy lắc lư lo lắng.
Cô ấy dường như không nhận thấy tiếng ồn ào khi tôi vào trong tòa nhà.
Mái tóc vàng của cô ấy xõa
thẳng và khá ẩm ướt, và chiếc áo choàng chiến đấu màu trắng cô ấy mặc ôm sát lấy
vóc dáng của mình đã ướt một nửa vì cơn bão. Tôi có thể nhận ra từ vũng nước đọng
quanh cô ấy rằng cô ấy đã đứng đó ít nhất vài phút.
“Chào,” tôi nói khi cẩn thận
đóng cửa sổ sau lưng.
Người phụ nữ giật mình hét
lên và trượt chân ngã trong vũng nước. Cô ấy đưa tay ra và tung ra một luồng gió
để không bị ngã nhào. "Cô từ chỗ nào chui ra thế..."
Nói nhỏ dần, cô ấy nhìn vẻ
ngoài tôi và cánh cửa sổ đóng sập sau lưng tôi. Tay cô ấy giơ lên sao cho
lòng bàn tay hướng về phía ngực tôi, các ngón tay xoè ra, và nét mặt cô ấy cứng
lại. "Xin hãy lưu ý rằng tôi là giáo sư của học viện này và có khả năng bảo
vệ bản thân và tài sản của những người sống ở đây."
“Rất an tâm khi biết điều
đó, vì tôi đang sống ở đây,” tôi nói, chỉ tay lên trần hành lang. "Thực ra
là tầng ba, nhưng nhảy lên cửa sổ tầng hai thì nhanh hơn." Tôi gật đầu nhẹ
với cô ấy, rồi vén những lọn tóc ướt lòa xòa trên mặt. "Caera từ thượng
huyết tộc Denoir. Còn cô là?"
Tay cô ấy thả xuống bên hông
khi lông mày cô ấy nhướng lên. "Ồ. Ồ! Ôi Vritra, tôi rất xin lỗi!"
Tôi nhún vai, vẫy tay.
"Tôi không trách cô. Xem ra chúng ta cũng cùng hội cùng thuyền rồi."
Người phụ nữ nắm lấy áo
choàng và vắt nước xuống sàn. "Mưa gì đâu mà to dữ thần. Tôi chỉ mới ở
ngoài đó có hai giây."
Tôi nở một nụ cười hiểu biết
trên khóe miệng. "Vậy là, cô và giáo sư Grey ..."
Cô sững người, một tay vẫn
quấn áo choàng, đôi mắt to màu hổ phách liếc nhìn phòng Grey. "K-không,
tôi chỉ — cơn bão, và — nghĩ rằng…"
Người phụ nữ dừng lại và cố
gắng nở một nụ cười. "Tôi xin lỗi, tôi là Abby từ Huyết Tộc Có Tên, Redcliff.
Tôi có thể giúp gì cho cô được không?" Cô ấy chỉ về phía quần áo của tôi
đang nhỏ giọt xuống sàn nhà thành một dòng chảy đều đặn.
Không đợi trả lời, cô ấy vẫy
tay và tạo ra một luồng gió ấm thổi qua quần áo và tóc của tôi. Tôi nheo mắt
nhìn vào luồng gió và nắm lấy các mép áo choàng của mình để giữ cho nó không bị
bung ra. Sau vài giây, tôi đã khô ráo và ấm trở lại.
"Cảm ơn," tôi nói.
"Tại sao cô không làm điều đó với chính mình?"
“Ừm…” Người phụ nữ vuốt quần
áo ẩm ướt, từ chối nhìn vào mắt tôi. "Chà, có vẻ như Giáo sư Grey hiện
không có nhà. Ừm, rất hân hạnh được gặp cô, tiểu thư Caera."
Xoay nhanh đến nỗi nước phun
khắp hành lang, người phụ nữ đó bắt đầu bước nhanh xuống hành lang. Khi cô ấy rẽ
vào một góc ở phía xa, cô ấy liếc nhìn cảnh giác về phía tôi. Môi cô ấy mím chặt
khi thấy tôi vẫn nhìn cô ấy, và rồi cô ấy đi mất.
Cũng chẳng ngạc nhiên cho lắm.
Một người đàn ông nổi bật và bí ẩn như Grey sẽ có nhiều phụ nữ vây quanh anh ta
như những chú chim. Ngay cả khi là một huyết tộc vô danh, việc anh ta đã nhận
vào làm giáo sư tại một học viện danh tiếng như vậy cho thấy anh ta có mối quan
hệ và rất giàu có. Nhiều phụ nữ từ huyết tộc có tên thường kết hôn vì mối
liên hệ chính trị và để nâng cao vị thế huyết tộc của họ, tạo ra mối liên kết
chặt chẽ hơn giữa các huyết tộc có tên có địa vị tương tự.
Huyết tộc Redcliff rất nổi
tiếng trong vùng trị trung tâm vì những nỗ lực không ngừng leo lên nấc thang vị
thế xã hội. Tuy nhiên, có điều gì đó nói với tôi rằng Abby sẽ không thể quyến
rũ được Grey ngay cả khi cô ấy bắt được anh ta.
Thực tế mà nói thì, rất khó
để hình dung anh ta có tình cảm với bất kỳ người phụ nữ nào khác. Tôi không thể
thấy sự lãng mạn hay tình yêu — dù cho chỉ diễn ra trong một buổi tối — sẽ phù
hợp với lối sống “thăng bậc một mình” của anh ta.
Tôi khó có thể hình dung Grey
làm một việc gì đó đơn giản như cùng ai đó nắm tay đi dạo trong công viên, hay
chuẩn bị trà và bữa sáng cho người yêu trên giường. Nghe kì cục dễ sợ.
Bước chân ướt át trên cầu
thang sau lưng đưa tôi trở lại thực tại. Tôi quay lại đúng lúc để thấy một Grey
ướt sũng xuất hiện ở hành lang phía sau tôi.
Anh ta cau mày nhìn quần áo
của tôi. "Làm thế nào mà cô khô nhanh thế?"
“Tôi tình cờ gặp một người bạn
của anh,” tôi trả lời, dựa vào cửa phòng anh ta. "Tôi e là cô ấy vừa đi rồi.
Giáo sư Redcliff thì phải."
"À," là tất cả những
gì anh ta nói. Anh rút hòn đá cổ tự của mình ra và chiếu nó vào cánh cửa rồi nó
mở ra bằng một tiếng lách cách.
Vào bên trong, anh ta lập tức
cởi bỏ chiếc áo choàng trắng sang trọng của mình và ném nó vào trong góc, sau
đó bắt đầu lột chiếc áo dài ướt của mình ra. Mặc dù tôi biết điều lịch sự phải
làm là che mắt mình lại, nhưng ánh mắt tôi vẫn bị thu hút vào những chữ cổ tự
trên xương sống của anh ta. Không giống như hầu hết những người Alacryan, Grey
luôn che giấu chúng. Ngay cả khi ở sâu trong Thánh tích, tôi cũng chưa bao giờ
nhìn thấy chúng.
Chúng rất kỳ lạ và không tuân
theo truyền thống nào cả, nhưng chỉ khi ai đó đã đi cùng anh ta và thấy phong
cách chiến đấu lạ như thế nào, hoặc là một học giả về chữ cổ tự của Alacryan
thì mới thắc mắc về chúng.
Những chữ cổ tự khác, những
chữ giúp tăng cường kỹ năng aether mạnh mẽ của anh ấy, thì biến đâu mất rồi.
Nhận ra mình đang bị phân
tâm, tôi nhìn sang chỗ khác. "Sao rồi? Anh có lấy được thánh vật chết
không?"
Để trả lời, một cái gì đó vỗ
vào vai tôi. Không nhìn ra phía sau, tôi cầm lấy quả cầu. Nó nhẹ, gần như không
trọng lượng. "Cân nặng không thành vấn đề, nhỉ?"
“Nó nằm hơi khác trên gối,
nhưng tôi không nghĩ có ai đó sẽ nhận ra vì thánh tích đã ở đây chưa lâu,” giọng
Grey phát ra từ phòng ngủ của anh.
Tôi ngồi xuống và xoay quả cầu
trên tay khi chờ Grey quay lại. Anh ta mặc một chiếc quần đen và một chiếc áo
dài màu xanh lam có hình thêu màu đen. Nó rất phù hợp với anh ấy, làm cho tóc
và mắt của anh ấy dường như nổi bật hơn.
Tôi ném thánh vật đã chết
cho anh ta, và anh ta bắt lấy nó. "Nhanh lên! Tôi đang muốn xem thứ này có
khả năng gì."
“Vâng, như quý cô muốn,” anh
ta lẩm bẩm, một tay cầm quả cầu lên.
Cún con Regis chui ra khỏi
Grey và nhảy lên chiếc ghế dài cạnh tôi. Tôi gãi đầu cậu ấy khi cậu ấy dựa vào
tôi.
“Tiếp tục đi, công túa,” cậu
ta nói, dúi đầu vào tay tôi. "Úm ba la xì bùa đi."
Grey tập trung vào quả cầu.
Anh ta hẳn đã kích hoạt thần tự của mình, bởi vì ánh sáng vàng ròng tràn ngập
căn phòng, và những hạt thạch anh tím rực rỡ bắt đầu nhảy múa dọc theo cánh tay
anh ta về phía thánh tích. Khi chúng chạm vào nó, các đốm tím nhạt lan ra khắp
bề mặt lủng lỗ chỗ và bị bào mòn.
Trong vài giây, trông như thể
chẳng có gì xảy ra vậy. Tôi cố thu hút sự chú ý của Grey, nhưng anh ấy hoàn
toàn tập trung vào thánh vật đó. Tôi thở một hơi thật mạnh khi các vết xước bắt
đầu biến mất, các vết lủng được lấp đầy, các nếp nhăn được làm mịn, màu xám
loang lổ dần sáng trở lên. Sau đó, dòng chảy aether dần thành nhỏ giọt và cuối
cùng dừng lại, cuối cùng cũng biến mất.
Gray cầm quả cầu hoàn toàn
nhẵn bóng lên, xoay nó để nó bắt được ánh sáng và tỏa sáng như mặt trăng bạc.
Khi nó quay, tôi nhận thấy có một đường phân chia nửa trên và dưới của quả cầu,
mỏng đến mức gần như không nhìn thấy được. Grey chắc cũng đã nhìn thấy nó, vì
anh ta dùng hai vặn nhẹ nó.
Thánh vật tách ra.
"Chà," Regis nói
nhẹ nhàng.
Bên trong quả cầu là một
khung hữu cơ nâng đỡ một viên pha lê lấp lánh ánh hồng khắp căn phòng. Viên pha
lê đang thổi ra một lớp bụi mịn lơ lửng trong không khí, trôi dạt vô định quanh
tay Grey.
"Nó là gì thế?"
Tôi hỏi, thở hổn hển vì phấn khích.
Grey khẽ nhích người và hạ nửa
trống rỗng của thánh vật xuống khi chú ý tập trung vào viên pha lê. Tinh thể lấp
lánh ngay lập tức toả ra ánh sáng màu tím rực rỡ.
“Cái—” Grey kêu lên khi một
nửa quả cầu giật ra khỏi tay anh và trôi xuống đất dưới chân anh.
Tay tôi bất giác đưa lên miệng,
và chúng tôi sững sờ quan sát viên pha lê bắt đầu tan rã trước mắt chúng tôi. Một
đám mây lung linh bay lên lơ lửng trên nửa thánh vật, mỗi hạt bụi đều mang theo
một ít ánh sáng của tinh thể. Khi mảnh còn lại biến mất, đám mây phát ra một
tia sáng nhấp nháy khiến đầu tôi quay cuồng, và tôi buộc mình phải quay đi chỗ
khác.
Cún con Regis nhăn mặt giơ
chân che mắt. "Tôi khá chắc rằng đây là cách các chúa tể ác quỷ được triệu
hồi!"
Liếc từ khóe mắt để chắc chắn
rằng ánh sáng nhấp nháy đã dừng lại, tôi thở hổn hển kinh ngạc. "Lạy sừng
của Vritra ..."
Đám mây đã kết tụ lại thành
một hình bầu dục mờ đục lơ lửng trên không, Grey đang đi chậm rãi xung quanh nó.
Nó có một lớp bóng dầu trên bề mặt và tỏa ra một lớp ánh sáng màu tím mờ.
"Đó là một cổng thăng bậc,
chắc chắn là như vậy," tôi nói, ngồi sụp xuống chiếc ghế dài. "Nhưng
một cái mà anh có thể kích hoạt ở bất cứ đâu ... Điều đó có nghĩa là—"
“Tôi có thể đến thánh tích bất
cứ khi nào tôi muốn,” Grey kết thúc. Quay sang tôi, anh ấy giơ nửa cái còn lại
lên. "Vậy cô nghĩ cái này dùng để làm gì?"
Tôi xem xét nửa quả cầu bạc
và các khung hỗ trợ hữu cơ bên trong. "Chà nếu cái kia đưa anh vào…"
"Thì cái này có thể
mang ta trở về nhỉ?" Grey gật đầu, và ánh mắt nghiêm túc của anh ấy quay lại
nhìn cánh cổng. "Caera, đợi ở đây."
Tôi bật dậy khỏi chỗ ngồi,
suýt khiến chú chó con Regis ngã nhào. "Cái gì? Anh sẽ đi liền luôn á?
Không nghiên cứu hay kiểm tra gì hết à?"
“Đây chính là bài kiểm tra,”
anh nói, mắt vẫn dán vào cánh cổng lung linh.
“Vậy thì ít nhất chúng ta
hãy đi cùng nhau,” tôi lý luận. "Ngay cả khi anh vào bên trong thánh tích,
lỡ nếu nửa kia dẫn anh ra một trong những cổng chính ở học viện thì sao? Với
tôi ở đó, anh sẽ không bị tình nghi chút nào cả."
Lông mày Grey nhíu lại đắng
đo suy nghĩ trước khi anh ta quay sang nhìn tôi. "Tôi đánh giá cao sự nhiệt
tình của cô, nhưng tôi thà để cô ở đây để giữ những cặp mắt tò mò không dòm ngó
căn phòng này."
Tôi mở miệng để tranh luận,
nhưng tất cả những gì phát ra chỉ là một sự bực bội. "Rồi rồi. Tôi sẽ ở lại
đề phòng lỡ có bất kỳ người phụ nữ nào khác mà anh đã dụ dỗ quyết định đến thăm
anh vào đêm muộn."
Anh ấy nhìn tôi với vẻ hứng
thú rõ ràng. "Đi nào, Regis." Con sói bóng đêm nhỏ bé liếc nhìn tôi
và nhún vai trước khi làm theo lệnh. "Và tôi vẫn chưa quên lời hứa của
chúng ta."
Việc đề cập đến thỏa thuận của
chúng tôi giúp tôi nở một nụ cười nhạt. Tôi không mong đợi nhận lại được gì khi
giúp Grey, vì vậy tôi cũng khá bất ngờ khi anh ấy nói rằng anh ấy sẽ thăng bậc
cùng tôi.
"Tôi nghĩ anh sẽ rất ngạc
nhiên khi thấy tôi đã trở nên mạnh mẽ hơn trước đây nhiều đấy," tôi nói một
cách tự tin.
“Tôi hy vọng cô sẽ không viện
cớ bận tập luyện để rồi thua tôi trong trò chơi Sovereigns Quarrel nhỉ,” anh ta
nhếch mép ngay trước khi biến mất qua cánh cổng.
Tôi há hốc miệng nhìn cánh cổng
lơ lửng giữa không trung trước khi cười khúc khích. "Đồ ngây thơ."
Không lâu sau khi Grey rời
đi, cánh cổng lơ lửng trên nửa cái thánh vật bắt đầu mờ đi, bề mặt nhờn đục
càng lúc càng trở nên trong suốt, giống như làn sương trên một tấm gương dần trở
nên trong suốt hơn. Sau một vài giây, nó trở nên mờ ảo ở giữa phòng.
Tôi đến gần cánh cổng và cẩn
thận đưa tay về phía nó. Khi ngón tay tôi lướt qua cổng hình bầu dục trong suốt,
chúng xuyên qua một cách dễ dàng và tôi không cảm thấy gì. Tôi vẫy tay qua lại,
nhưng chuyển động không làm khuấy động nó.
“Ít ra thì không ai có thể
đuổi theo họ,” tôi lẩm bẩm.
Quá bồn chồn để ngồi yên,
tôi bắt đầu đi lại trong căn phòng nhỏ.
Tôi nghĩ về Sevren. Tôi đã
nhớ rất rõ ràng khi anh ấy rời đi để thăng bậc sơ bộ sau học kỳ đầu tiên tại Học
viện Trung tâm. Cảm giác giống như lần này vậy, sự phấn khích xen lẫn thất vọng
vì tôi không thể đi theo anh ấy hoặc chiến đấu cùng anh ấy.
Rút con dao găm lưỡi trắng
khỏi chiếc nhẫn không gian của mình, tôi mở vỏ nó ra để lộ gia huy ở chuôi lưỡi
kiếm. Con dao găm này là chiến tích đầu tiên của anh ấy. Anh ấy đã khắc chữ cổ
tự aether vào đó trong khi kể cho tôi nghe tất cả về quá trình thăng bậc của
anh ấy, hào hứng say sưa kể về cuộc phiêu lưu của mình đến nỗi anh ấy thực sự
đã rung người bần bật.
Giờ đây, trái tim tôi tan
nát khi nghĩ về anh ấy chết một mình trong thánh tích, trở thành nạn nhân của một
con quái vật gớm ghiếc nào đó. Tôi đã tưởng rằng anh ấy sẽ là người mở khóa bí
mật của Thánh Tích. Tôi đã sai.
Nhưng tôi không nghĩ mình đã
sai về Grey.
Khi suy nghĩ của tôi dần hướng
về phía anh ta, tôi nhận ra rằng Grey đã đi được vài phút rồi. Vì thời gian
trôi qua nhanh hơn trong Thánh Tích, lẽ ra anh ta đã có thể kích hoạt thánh
tích và quay trở lại rồi.
"Điều gì sẽ xảy ra nếu
nó thực sự không phải là một cổng thăng bậc nhỉ?" Tôi lẩm bẩm, loay hoay với
đầu lưỡi dao găm. Cúi xuống, tôi nhìn vào nửa thánh vật còn lại, nhưng nó không
cho tôi biết điều gì.
Ngay cả khi cánh cổng đã đưa
anh ta vào một khu vực nào đó, có thể anh ta đang gặp nguy hiểm và không thể
kích hoạt nửa còn lại của thánh vật… hoặc có lẽ chúng tôi đã sai, và anh ta
không thể quay trở lại ngay lập tức được. Anh ta có thể bị mắc kẹt ở đó, buộc
phải clear cả khu vực và tìm một cổng dịch chuyển trước khi quay trở lại. Nửa thánh
vật còn lại không chứa một viên pha lê, điều đó có nghĩa là ...
Tôi nheo mắt trước ánh sáng
màu thạch anh tím sáng khi cánh cổng bừng sáng trở lại, cánh cổng trong suốt dần
hiện nguyên hình. Người xuất hiện trong nó trông rất giống Grey, nhưng quần áo
đẹp của anh ta đã rách nát và khuôn mặt đầy máu và cáu bẩn.
Khi anh ra khỏi cánh cổng,
nó tan thành một đám mây từ từ lắng xuống, ngưng tụ lại thành viên pha lê bên
trong thánh vật.
"Sao…?"
Khuôn mặt đầy cáu bẩn của
Grey nở một nụ cười toe toét và anh ta giơ chiếc sừng đen của một con quái vật
nào đó lên. Một giọt máu đen từ nó nhỏ xuống bắn tung tóe trên sàn. "Nó hoạt
động quá tốt luôn.”
[] [] []
#Darkie