[] [] []
"Cô đã hiểu chưa?" Tôi hỏi khi Caera buông chiếc áo choàng của mình xuống và đóng cửa lại. Mái tóc xanh của cô ấy hơi ướt, và nước trên đầu cô ấy chảy ra thành vũng trên gạch.
“Rồi rồi,” cô nói một cách tự
tin, ánh mắt có chút tinh quái.
Rồi cô ấy kích hoạt nhẫn
không gian của mình và rút ra một quả cầu rực rỡ có kích thước bằng cả hai nắm
tay của tôi. Vỏ kim loại của nó có nhiều vết rỗ và được bao phủ bởi các đường gờ
và đường nứt, khiến nó trông giống như một miếng bọt biển tròn bằng kim loại vậy.
Caera đưa nó ra và tôi cẩn
thận chộp lấy nó ra khỏi tay cô ấy.
"Nó nặng nhỉ," tôi
nhận xét, di chuyển nó lên xuống trong tay để cảm nhận sức nặng. "Liệu có
vấn đề gì không?"
Cô cởi chiếc áo choàng dày
và treo nó bên cửa. "Tôi hy vọng là không. Tôi không thấy bất kỳ chữ cổ tự
nào ghi gì về độ nhạy áp suất được khắc trên bệ cả, đúng không?"
"Cũng đúng," tôi
trả lời. "Và có vẻ như những thánh vật chết không thường xuyên được lấy khỏi
thùng trưng bày. Nếu có bất kỳ ai phát hiện ra chúng ta đã tráo nó—"
"Thì giáo sư Grey và nữ
trợ giảng Denoir đã rời khỏi Học viện Trung tâm từ lâu rồi," cô kết thúc.
Caera đã tiếp thu ý tưởng của
tôi nhanh chóng đáng ngạc nhiên. Tôi biết sau cuộc phiêu lưu của chúng tôi
trong Thánh tích rằng cô ấy có tính cách nổi loạn và hơi liều lĩnh, nhưng tôi vẫn
không nghĩ sẽ thuyết phục cô ấy dễ dàng đến thế. Với bản tính nhạy bén, cô ấy
hiểu ngay ý định của tôi và nhanh chóng đồng ý với kế hoạch. Sau đó, chúng tôi
đã dành suốt buổi chiều và buổi tối đó để lên một kế hoạch.
Cùng nhau, chúng tôi đã thảo
luận về điểm mạnh của mỗi thánh tích chết — hoặc ít nhất là những gì chúng tôi
có thể biết về chúng qua sách và việc Caera hỏi kỹ người quản lý. Cá nhân tôi
muốn ăn cắp hai hoặc ba cái, nhưng Caera gợi ý rằng điều đó sẽ tạo thêm nhiều lớp
rủi ro không cần thiết. Sau khi thảo luận về việc cần phải làm gì, cuối cùng
chúng tôi quyết định chọn một thánh vật chết nào cần được "giải phóng"
khỏi phòng trưng bày. Trong số tất cả các thánh vật đó, tôi không thấy cái nào
sẽ giúp tôi tăng sức mạnh của mình, vì vậy chúng tôi đã chọn một cái mà người
Alacryan ít biết nhất, và đây cũng cái mới nhất của Học viện Trung tâm.
Mặc dù người quản lý không tiết
lộ gì về lý do tại sao Scythe Dragoth lại mang quả cầu đến Học viện Trung tâm,
nhưng ông ấy vẫn rất vui khi thảo luận về sức mạnh của nó — hoặc những gì ông
ta biết — với Caera.
Theo lời ông già đó, thánh vật
chết rất độc đáo ở chỗ, hình dạng của nó không cung cấp bất kỳ gợi ý nào về chức
năng của nó.
Bề mặt đầy rỗ không phải do
thiết kế, mà là do bị bào mòn; khi thánh vật này lần đầu tiên được phát hiện,
nó là một quả cầu bạc hoàn hảo, nhưng sau khi lấy ra khỏi Thánh Tích, nó đã bị
phân hủy nhanh chóng. Các nghiên cứu sư đã phỏng đoán rằng nó là một loại công
cụ nào đó — có lẽ như đã được sử dụng trong việc xây dựng các thánh tích — và sự
xuống cấp đột ngột là một loại cơ chế bảo vệ để ngăn bí mật của các pháp sư cổ
đại bị phát hiện. Tuy nhiên, người quản lý không thể cung cấp cho Caera bất kỳ
thông tin nào khác nữa.
Không đời nào mà ai lại có
thể bỏ qua việc có trong tay một công cụ của các pháp sư cổ đại, thứ có thể cho
phép thao túng trực tiếp các Thánh Tích.
"Và cô có chắc là—"
"Trước đây thường có
vài vụ các thượng huyết tộc làm giả thánh vật chết chỉ để gây ấn tượng với bạn
bè và đối thủ của mình." Caera nói với một nụ cười tự mãn. "Cô ta sẽ giữ
im lặng, cũng là vì cô ta biết cái miệng sẽ hại cái thân."
"Tuy nhiên, nếu cô ta..."
Caera xua đi sự lo lắng của
tôi. "Tôi đã cải trang rồi, và như anh biết đấy, tôi cải trang thành một
huyết tộc khác. Vì vậy, ngay cả khi cô ta tiết lộ gì, thì tôi cũng sẽ không bị
liên lụy."
Kích hoạt cổ tự không gian,
tôi giấu cái thánh vật giả. "Cô mạo danh huyết tộc gì?"
Ánh mắt tinh nghịch trong mắt
Caera trở lại. "Ồ, tôi nghĩ là anh biết mà."
Regis cười khanh khách, gần
như ngã nhào trong bộ dạng nhỏ bé của mình. "Đáng đời mấy tên khốn
Granbehl đó. Tôi nghĩ là cậu sẽ rất mong cô nàng kia sẽ báo chính quyền bắt bọn
chúng thì có — hoặc chúng ta, ai biết được."
Tôi chùm chiếc áo choàng trắng
của mình qua vai, nở một nụ cười thích thú với Caera. "Nếu mọi thứ diễn ra
chệch kế hoạch, ít nhất chúng ta cũng có trò vui để xem."
Caera lôi chiếc mặt dây chuyền
hình giọt nước mà cô luôn đeo và thì thầm một câu thần chú. Sắc mặt cô ấy mờ đi
theo cách khiến mắt tôi giật giật vì khó chịu, sau đó được cải tranh thành anh
chàng ascender tóc xanh quen thuộc, Haedrig.
"Chứng kiến tận mắt thì
mới thấy lạ thật," tôi nói, quét khuôn mặt và cơ thể để xem có bất kỳ dấu
hiệu nào của Caera bên dưới lớp nguỵ trang.
Haedrig ưỡn hông ra và cụp
mi vào tôi. "Sao thế Grey?" Anh ta nói với giọng cộc lốc. "Anh
không còn thấy tôi hấp dẫn nữa hả?"
Regis chậm rãi đi một vòng
quanh Haedrig, ngửi đôi ủng của anh ta. "Thành thật mà nói, tôi không biết
phải cảm thấy thế nào luôn.”
"Chúng ta có thể nghiêm
túc hơn một chút được không?" Tôi chen vào khi kéo mũ trùm đầu lên.
"Chúng ta sắp phạm một tội lớn tày trời kìa."
Haedrig, người vừa lấy ra một
chiếc áo choàng màu xanh lá cây bẩn thỉu từ chiếc nhẫn không gian của mình, cau
mày và gãi râu trên cằm. "Gì, anh nói gì vậy. Tôi chỉ đang tính đi thăm
quan phòng trưng bày thôi mà..."
"Đừng bận tâm đến gã
này," Regis nói. "Chắc cảm giác bồn chồn trước khi phạm pháp."
“Đi thôi,” tôi nói, ra hiệu
cho Regis quay trở lại cơ thể tôi. "Giờ này thì phòng trưng bày chắc đã
đóng cửa rồi."
Caera — hay Haedrig — dẫn đường
ra hành lang nối nhiều dãy phòng ở đây. Haedrig đi sang trái, đi theo con đường
thẳng đến lối ra, trong khi tôi rẽ phải, đi theo đường vòng.
Thời tiết thật khắc nghiệt.
Mưa như trút nước và những tia chớp thắp sáng của khuôn viên tăm tối. Thời tiết
này là một sự trùng hợp may mắn; nó có nghĩa là sẽ có ít người di chuyển xung
quanh hơn nhiều.
Kéo chiếc áo choàng trắng lên,
tôi lao vào cơn bão. Mưa to như chó, nhưng, nhờ tính chất ma thuật của chiếc áo
choàng đã giúp giữ cho tôi vừa ấm vừa tương đối khô.
Tôi không thể nhìn thấy
Haedrig, nhưng tôi có thể nghe thấy một giai điệu say sưa, say xỉn từ đâu đó
phía trước, bị bóp nghẹt bởi tiếng mưa như trút nước.
“Tôi không ngờ rằng quý tiểu
thư Caera kia lại biết một bài hát gợi cảm như vậy…” Regis nói, tự mình ngâm
nga giai điệu.
Những chiếc đèn lồng rực rỡ
thắp sáng lối vào Nhà nguyện từ từ hiện rõ qua lớp màn mưa dày. Haedrig đã bước
lên cầu thang đến cánh cửa đôi vẫn mở và có bảo vệ đứng bên cạnh.
Haedrig dừng lại khi người bảo
vệ nói gì đó với anh ta, nhưng họ ở quá xa và cơn bão quá ồn ào nên tôi không
thể nghe thấy gì. Tôi cho rằng người bảo vệ chỉ đơn giản là thông báo cho anh
ta biết rằng phòng trưng bày đã đóng cửa, nhưng chúng tôi đã biết điều đó.
Haedrig gật đầu và đi vào tòa nhà, vấp ngã trước ngưỡng cửa.
Một hành lang hình chữ nhật
xung quanh một trung tâm rộng lớn, nơi các thánh vật chết và những đóng góp có
giá trị hơn được trưng bày. Trong khi sảnh vào để mở - nhưng không có bảo vệ -
thì cả căn phòng trưng bày đã bị đóng và khóa sau chiều tối.
Người bảo vệ đang theo dõi
Haedrig rất kỹ. Sau một lúc do dự, anh ta rời chỗ gác của mình để đi theo gã
say đó.
Di chuyển nhanh chóng, lưng cúi
xuống và áo choàng vẫn quấn chặt quanh người, tôi tiến đến cửa Nhà nguyện. Nếu
mà có ai trông thấy tôi, tôi sẽ giống như ai đó đang mắc mưa và tìm kiếm nơi
trú.
Đi lên ba bậc đá một lúc,
tôi dừng lại để nghe ngóng bên ngoài.
“—nói rồi, có gì đâu,”
Haedrig hét lên nửa chừng từ dưới hành lang. "Ta chỉ muốn vào và xem
cái"—Haedrig lớn tiếng ợ - "áo giáp cũ của ta."
Một giọng nói rõ ràng, đầy
uy quyền trả lời. "Và, như tôi đã nói, ông không được phép vào, thưa ông.
Ông sẽ phải quay lại vào ngày mai khi phòng trưng bày mở cửa."
Haedrig đáp lại bằng một cái
khịt mũi khó chịu. "Ai không cho phép ta! Ta biết hơi bị nhiều người có
nhiều uy quyền lắm đấy, nói cho mà biết nhá. Ta biết gần như tất cả mọi người à.
Ta chắc chắn ai đó sẽ cho phép thôi."
"Thưa ông!" người
bảo vệ nhấn mạnh. "Thưa ông, nếu ông không ..."
Một tiếng sấm to lớn kéo dài
ngắt lời đe dọa của người bảo vệ. Tôi lén nhìn vào sảnh đúng lúc thấy Haedrig
đang rẽ vào góc xa với hai người đàn ông có vũ trang và áo giáp theo sát phía
sau.
Tôi biết sẽ có thêm hai lính
canh ở hành lang ngoài. Cường hoá hết sức vào tai, tôi lắng nghe kỹ tiếng bước
chân của họ: Có vẻ như họ đang ở phía xa của tòa nhà, đang trở lại nơi đang ồn
ào. Tôi nhăn mặt khi Haedrig bắt đầu hét lên về việc ném tất cả bọn họ xuống biển
trước khi ngắt lượng aether đến tai tôi, để thính giác của tôi trở lại bình thường.
Trước khi bước vào tòa nhà,
mắt tôi tập trung lại để có thể nhìn thấy các nhánh đường aether xung quanh
tôi. Tôi không thể nhìn thấy bên ngoài bức tường xa và cánh cửa dẫn vào phòng
trưng bày, nhưng tôi ghi chú cẩn thận những con đường aether từ cánh cửa trở ra
ngoài.
Băng qua hành lang đến cánh
cửa phòng trưng bày, tôi nghiên cứu chiếc tay cầm bằng sắt đen. Như mấy cánh cửa
khác ở học viện, cánh cửa này được khóa bằng đá cổ tự. Tuy nhiên, không giống
như cửa phòng hoặc cửa văn phòng của tôi, có một chữ cổ tự phát sáng ở chân của
tay cầm này.
Nó gồm biểu tượng mana hoả hệ
và hút mana, ám chỉ rằng bất kỳ pháp sư thông thường nào mà chạm vào nó thì sẽ không
vui đâu.
‘Đi đi.’
Regis, trong hình dạng ngọn
lửa ma trơi, trôi ra khỏi ngực tôi và đi xuyên qua cửa.
Mặc dù tôi không thể nhìn thấy
mắt của cậu ấy, nhưng tôi có thể cảm nhận được cảm xúc của Regis và nghe được
suy nghĩ của cậu ta khi cậu ta khảo sáts bên trong căn phòng xem có thêm cơ chế
bảo vệ nào khác khôngs.
Ở hành lang xa, Haedrig bắt
đầu hét lên về "sự tôn trọng", "danh dự" và "những
ngày xưa cũ tốt lành".
‘Sàn phía sau mỗi cánh cửa
được đánh dấu bằng các chữ cổ tự khác nhau. Nó…' Regis dừng lại khi cậu cố gắng
đọc nó. 'Bất cứ ai bước qua thứ này sẽ bị rút hết mana. Là cổ tự bẫy mana... có
lẽ để họ có thể xác định xem ai bước vào.'
Tôi cười khẩy. ‘Ngon rồi.
Còn cái khóa thì sao? Ngươi có thể mở nó từ phía trong đó không?’
“Đếu dễ cho lắm,” Regis nói,
sự lo lắng của cậu ấy truyền đi cùng với lời nói. 'Không có tay cầm hoặc cách
nào để tháo chốt từ bên trong.'
Lần trước chúng tôi đến đây
để khảo sát tình hình, Caera và tôi đã dành gần hai giờ đồng hồ để kiểm tra tòa
nhà và các bục trưng bày một cách kỹ lưỡng nhất có thể mà không gây nghi ngờ. Mặc
dù rõ ràng cánh cửa chỉ có tay nắm ở bên ngoài, nhưng chúng tôi không chắc liệu
chúng có thể được mở từ bên trong phòng hay không.
Tôi có một ý tưởng, nhưng
không hoàn toàn chắc chắn rằng nó sẽ có tác dụng. ‘Regis, ta cần ngươi hình
dung xung quanh ngươi một cách rõ ràng nhất có thể và gửi cho ta suy nghĩ đó.
Rõ ràng nhất có thể, được chứ?’
'Ừ ừ, tôi hiểu rồi.'
Tôi lùi lại một bước khỏi
cánh cửa và lại tập trung vào con đường aether dẫn đến ngay cánh cửa đã đóng.
Khi hình ảnh tinh thần về nội thất của căn phòng bắt đầu hình thành trong tâm
trí tôi, tôi kết nối nó với các đường aether màu tím mà tôi có thể nhìn thấy, tạo
thành một bản đồ tinh thần về nơi tôi nghĩ rằng chúng sẽ dẫn đến.
Ba Bước đã dạy tôi không chỉ
tìm kiếm những con đường, mà còn để cảm nhận chúng và để chúng dẫn đường cho
tôi. Điều này giúp tôi sử dụng kỹ năng Thần Tốc nhanh hơn và hiệu quả hơn nhiều,
nhưng nó cũng - về mặt lý thuyết - có nghĩa là tôi có thể sử dụng Thần Tốc để dịch
chuyển đến một nơi nào đó mà tôi không thể trực tiếp nhìn thấy.
Kích hoạt thần tự, tôi biến
mất trong tia sáng thạch anh tím.
Và tôi xuất hiện ở phía bên
kia của cánh cửa, aether kêu răn rắc. Bên cạnh việc nó đã thực sự hoạt động —
tôi vừa dịch chuyển qua một cánh cửa kiên cố, tôi vui mừng nhận ra — nhưng cảm
giác thú vị hơn là tôi chỉ sử dụng một chút aether thôi. Mặc dù tôi thậm chí
còn chưa thể hấp thụ đủ lượng ather trong khí quyển để lấp đầy lõi mới được cải
thiện của mình, kỹ năng Thần Tốc giờ đây chỉ tiêu tốn một lượng nhỏ aether
thôi.
Cảm giác phấn khích khi sử dụng
thần tự lần đầu tiên kể từ khi rèn lớp thứ hai của lõi aether của tôi liền bị
gián đoạn bởi một cảm giác ngứa ran khắp cơ thể.
Dưới chân tôi, cái bẫy cổ tự
đã được kích hoạt và đang cố rút hết mana của tôi. Tôi bước ra khỏi nó, không hề
hấn gì sất, lõi aether của tôi không bị ảnh hưởng bởi phép thuật đó.
Tôi cho rằng cổ tự sẽ hút một
lượng mana xung quanh cơ thể tôi —mana thuỷ hệ hoặc thổ hệ tự nhiên bám quanh
tôi — nhưng do không có lõi mana để điều khiển nó nên mấy loại mana đó cũng sẽ
không thể tiết lộ danh tính tôi.
Tôi biết mình không còn nhiều
thời gian nữa trước khi tình hình giữa Haedrig và lính gác leo thang, vì vậy
tôi buộc tâm trí mình phải tập trung vào nhiệm vụ. Di chuyển nhanh chóng đến mục
tiêu của mình, tôi kiểm tra bục trưng bày đang giữ nó, tìm kiếm xem liệu có cổ
tự hay cơ chế bảo vệ nào mà tôi và Caera đã không nhận thấy trước đây.
Không giống như những chữ cổ
tự đằng sau cánh cửa, nó không hề có ở đó vào ban ngày, nền đá bên dưới thánh vật
chết x không hề bộc lộ bất kỳ biện pháp bảo vệ mới nào. Nhưng điều đó không có
nghĩa là nó không được bảo vệ.
Một loạt các chữ cổ tự phức
tạp đã được khắc xung quanh đế của bục trưng bàys để ngăn không cho bất kỳ ai
chạm vào nó. Một cú chạm nhẹ sẽ khiến phạm nhân bị sốc và bục trưng bày sẽ phát
ra tiếng kêu cực lớn. Dù cho chạm nhẹ — ví dụ, cố gắng nâng tấm kính lên và tiếp
cận thánh vật chết bên trong — sẽ phát ra một luồng điện giật tê ngươi trước
khi phát ra một tiếng chuông báo động mà cả nửa khuôn viên học viện có thể sẽ nghe
thấy.
Tôi nghĩ ra được một cách để
vượt qua các cổ tự mà không kích hoạt báo động.
Vận Aether vào tay, tôi tạo ra
một móng vuốt duy nhất. Tôi cũng vận aether bảo vệ cơ thể mình rồi quỳ xuống
bên cạnh bục trưng bày. Đặt móng vuốt lên với những chữ cổ tự — bắt đầu với những
cổ tự báo động — tôi chém vài nhát vào viên đá.
Khi móng vuốt khoét sâu vào
viên đá, một tia sét màu xanh lam rực rỡ nhảy đến tay tôi, đốt cháy qua lớp aether
và thiêu đốt các đốt ngón tay của tôi trước khi tôi kịp phản ứng. Vận thêm nhiều
aether, tôi tập trung vào việc chuyển hướng tia sét, buộc nó lao đi bề mặt của
kết giới.
Nó di chuyển lên cánh tay của
tôi, qua ngực và xuống cánh tay còn lại của tôi. Nếu tôi để dòng điện siêu lớn
này bay vào phòng, sẽ có khả năng tôi làm nổ một lỗ trên tường hoặc phá hủy một
trong những thánh vật chết khác. Thay vào đó, tôi ấn mạnh tay vào phần còn lại
của các chữ cổ tự, để tia sét di chuyển theo hình vòng tròn, bắn ngược trở lại
vào các chữ cổ tự đã tạo ra nó.
Hòn đá nứt ra với một tiếng động
lớn.
Tôi sững người, tim đập loạn
nhịp, cố gắng lắng nghe xem có ai vừa nghe thấy tiếng vừa rồi không.
Sấm sét đang nổi lên dữ dội,
và tôi có thể nghe thấy tiếng cãi vã của Haedrig với lính canh qua các bức tường.
Tôi hy vọng nó đủ để che đi tiếng
đá vỡ.
"—Lạy Vritra, cái quái
gì thế?"
"Đi kiểm tra đi,"
cùng một giọng nói uy quyền từ trước đó ra lệnh.
Chết tiệt.
“Tốt hơn hết là nhanh lên đi,”
Regis cảnh báo, bộ dạng cún con của cậu ấy đang mở to mắt nhìn tôi.
Tôi phớt lờ vết bỏng hình
tia chớp đang lành trên cánh tay và thân mình, thay vào đó tập trung vào thánh vật
trước mặt.
Thánh vật cũng được bảo vệ trong
một lồng kính, được bảo vệ bởi một loạt các chữ cổ tự tăng cường sức mạnh và bảo
vệ nó khỏi bị phép thuật tấn công, nhưng nó không phản ứng khi tôi nhấc nó ra
khỏi bệ và đặt nó cẩn thận trên sàn. Trước khi chạm vào thánh vật thật, tôi rút
thánh vật giả từ cổ tự không gian của mình và giơ nó lên bên cạnh bản gốc đang nằm
trên một chiếc gối nhung vuông. Chúng giống hệt nhau.
‘Làm tốt lắm, Caera,’ tôi
nghĩ khi nhặt thánh vật chết bằng tay kia.
Nó nhẹ như một chiếc lông vũ
và cảm giác không nặng bằng với bản sao này.
Cẩn thận, tôi từ từ đặt vật
thay thế lên gối. Nó chìm vào lớp vải mềm và ngay lập tức trông hơi sai sai,
nhưng trước khi tôi có thể làm gì khác, tôi nghe thấy tiếng lạch cạch nặng nề của
một chiếc khóa ma thuật được kích hoạt.
‘Art, ai đó đang đến!' Regis
hét lên đầy khi cậu ấy nhảy quanh chân tôi.
Cánh cửa gần nơi Haedrig
đang hét lớn bỗng dịch chuyển khi ai đó kéo tay cầm.
Cùng lúc đó, có một tiếng động
rỗng khi một cơ thể đập vào một trong những bức tường. "Bỏ tay ra cho
tôi!" Haedrig hét lên.
Cánh cửa dừng lại, chỉ hé mở
ra một hoặc hai inch.
Tôi nhìn chằm chằm vào thánh
vật giả đang chìm vào trong gối. Tôi cần một chút thời gian… nhưng đó là thứ mà
tôi không có.
Chửi rủa một lần nữa, tôi vội
vàng nhặt chiếc nắp thủy tinh và lắp nó cẩn thận trở lại.
Đặt tay lên những chữ cổ tự
cháy xém như tia chớp, tôi kích hoạt Aroa’s Requiem, thắp sáng bảo tàng bằng
ánh sáng vàng ròng khi chữ cổ tự sấm sét sáng lên bên dưới áo của tôi. Những đốm
sáng màu tím lấp lánh nhảy múa dọc theo cánh tay tôi và lên trên bệ, tái tạo lại
các vết nứt, vết cháy, vết móng vuốt và biến viên đá cẩm thạch trở nên lành lặn
không tỳ vết. Những chữ cổ tự dọc theo chân đế phát sáng lờ mờ trong ánh sáng u
ám, cho thấy chúng đã hoạt động trở lại.
Cửa lại bắt đầu mở. Phía bên
kia là một người lính gác trẻ tuổi. Một tay anh ta cầm kiếm, tay kia cầm cửa,
nhưng anh vẫn quay đầu nhìn xuống hành lang, trong khoảnh khắc đó, anh ta vẫn tập
trung vào Haedrig.
Tôi lập bản đồ về các con đường
aether trong tâm trí ngay khi Regis nhảy vào và biến mất trong cơ thể tôi.
Trong một nốt nhạc, tôi kết nối các con đường mà tôi có thể nhìn thấy ở phía
bên kia cánh cửa.
Thở dốc, tôi kích hoạt Thần
Tốc.
Cảm giác đầu tiên tôi cảm nhận
được là cơn mưa lạnh buốt ập vào từng bộ phận trên cơ thể tôi cùng một lúc. Tia
sét aetheric bắn ra mưa, khiến không khí xung quanh tôi nổ xèo xèo.
Cảm giác thứ hai mà tôi cảm
nhận được là tim mình đập loạn xạ vài nhịp khi tôi nhận ra một bóng người đang
thấp thoáng lao thẳng vào tôi khi người đó cũng đang gục đầu xuống dưới cơn mưa
xối xả.
Aether ôm lấy cơ thể tôi khi
tôi chuẩn bị giương tay tự vệ, nhưng người bí ẩn đó bỗng dừng lại đột ngột đến
mức suýt thì ngã xuống đất khi chân người đó trượt trên mặt đá ướt.
Theo bản năng, tôi siết tay
người đó lại để họ không té.
"Lạy sừng đẫm máu của
Vritra!" Giọng nói của một người đàn ông thốt lên từ dưới mũ trùm đầu.
Chúng tôi nhìn chằm chằm vào
nhau.
“Giáo sư Aphelion…” Tôi nói,
tay vẫn nắm lấy tay ông ta.
"Giáo sư Grey, tôi
..."
Đôi mắt ông ta mở to và tìm
kiếm gì đó, chuyển từ khuôn mặt tôi sang bàn tay đang nắm chặt cánh tay ông ta
đến lối vào Nhà nguyện phía sau tôi, nơi ông đã có thể nghe thấy tiếng ồn ào của
những người lính canh đang cãi nhau với Haedrig.
Đầu óc tôi liền quay cuồng.
Tôi không thể chắc chắn gã
giáo sư này đã nhìn thấy gì, hoặc tại sao ông ta thậm chí lại ở đây. Nếu ông ta
thấy tôi bỗng nhiên xuất hiện từ hư không và bao bọc bởi tia sét thạch anh tím,
thì ông ta không được phép tồn tại. Tôi nghĩ đến việc chỉ đơn giản là bẻ cổ ông
ta và Thần Tốc đi lần nữa, nhưng như thế chắc chẳn chỉ càng làm phức tạp thêm
tình hình.
Hơn nữa, tôi thực sự không
biết ông ta đã nhìn thấy gì, và việc giết một người đàn ông vô tội - thậm chí
là một giáo sư Alacryan - không hề tốt với tôi.
Náo động từ lối vào của Nhà
nguyện đã thu hút sự chú ý của cả chúng tôi khi ba người lính gác xuất hiện, nửa
kéo lê, nửa đẩy Haedrig đang tập tễnh bước theos.
"Hai người kia!" Một
trong những người bảo vệ hét lên. "Mấy người đang làm gì ở đây?"
Haedrig đang treo leo trong
vòng tay của lính canh, mắt nhắm hờ, nhưng tôi bắt gặp ánh mắt lén lút mà anh
ta liếc nhìn tôi, và hàm anh ta siết chặt khi anh ta nhận thấy Giáo sư
Aphelion. Một người lính gác khác xuất hiện ở cánh cửa mở vào Nhà nguyện, môi anh
ta chảy máu và lông mày đen thui như sấm sét.
Vị giáo sư giật mạnh cánh
tay ra khỏi tay tôi và khập khiễng đi qua tôi khi tôi vận aether trên tay và
chuẩn bị loại bỏ tất cả các nhân chứng sống nếu cần.
“Xin chào,” ông ta thân thiện
nói với các lính gác. "Ta sẽ tha thứ cho sự thô lỗ của các người vì đây có
vẻ là một tình huống khá căng thẳng, nhưng mấy người đang nói chuyện với hai
giáo sư của Học viện Trung tâm đây. Chúng ta chỉ đơn giản nhận thấy sự vắng mặt
của bảo vệ ở cửa Nhà nguyện nên định đến để điều tra."
“Thành thật xin lỗi, thưa các
quý ngài,” người lính gác nhanh chóng nói, cúi người thấp buộc Haedrig cũng phải
chúi xuống. "Gã say này đang náo loạn, và chúng tôi tưởng rằng..."
"Rằng hai ta là đồng bọn
của hắn, đến hỗ trợ hắn quậy phá gì à?" Giáo sư Aphelion cười lớn.
"Không, nhưng ba người các ngươi hiện đang áp giữ... ờmm—"
“Ascender Haedrig,” tôi thì
thầm đáp lại giọng điệu ông ta.
"—ascender vĩ đại một
thời, Haedrig, người mà giờ đây đã bỏ xa thời huy hoàng của mình. Hãy tỏ ra
thương hại một chút và để hai ta chăm sóc anh ta cho, được không? Không cần phải
làm huyết tộc anh ta trở nên xấu hổ chỉ vì một trường hợp say xỉn nơi công cộng
nhỏ nhặt này, phải không? " Khi những người lính gác cau mày và có nhìn
nhau không chắc chắn, ông ta nói thêm, "Sẽ không ổn chút nào nếu huyết tộc
của anh ta làm phiền đến ngài viện trưởng, phải không?"
"Vâng, thưa ngài,"
người bảo vệ trả lời, nhưng anh ta vẫn giữ chặt cánh tay của Haedrig. "Tuy
nhiên, tôi sẽ bị khiển trách nếu tôi không báo cáo điều này với đội an ninh
khuôn viên trường. Họ sẽ quyết định xem phải làm gì với—"
Trong lúc người bảo vệ đang
nói, Haedrig tiếp tục cúi xuống thấp hơn. Trông anh ta như đã ngất đi thì lại đột
ngột bật dậy, bật ra khỏi tay những người lính canh và lướt qua không trung một
cách duyên dáng để hạ xuống chân cầu thang. Anh ta liếc nhìn chúng tôi một lát
trước khi bắn tung tóe nước, dùng tốc độ đã được cường hoá cao để cao chạy xa
bay.
"Đuổi theo hắn ngay!"
Người bảo vệ trưởng kêu lên khiến hai gã còn lại liền tháo chạy. Đôi ủng bọc
thép của họ trượt trên mặt đường trơn trượt, và rõ ràng là họ không có cơ hội bắt
được anh ta nữa.
“Ừ thì… chúc may mắn,” Giáo
sư Aphelion nói với những lính gác còn lại, họ bắn chúng tôi những ánh nhìn cáu
kỉnh.
Ông ấy gật đầu với tôi và
kéo mũ trùm đầu lên. "Hẹn gặp lại sau, Giáo sư Grey."
Tôi gật đầu đáp lại, quan
sát kỹ khuôn mặt và đôi mắt của ông ta để tìm bất kỳ dấu hiệu nào mà ông ta đã
nhìn thấy chuyện đã xảy ra hoặc đoán được lý do tôi có mặt gần Nhà nguyện,
nhưng khuôn mặt ông ta hoàn toàn vô cảm, ngoại trừ nụ cười mỉa mai dưới lớp áo
trùm.
“Ừ, hẹn gặp sau…” Tôi nói một
cách thận trọng, hất chiếc mũ trùm đầu của mình lên và quay đi.
Tôi không thể tránh cảm giác
một chút bất an dai dẳng về sự xuất hiện bất ngờ của Giáo sư Aphelion trong vụ
trộm, nhưng tính đi tính lại thì, đây cũng chỉ là một thảm hoạ nhỏ nhặt thôi.
Ngoài ra, thứ đáng giá cả công
cuộc lần này nhất đang chờ đợi trong cổ tự không gian của tôi.
[] [] []
#Darkie