[] [] []
Mũi tên mana của tôi bắn
trúng đám bụi mù mịt ở trung tâm, khiến nó nổ tung tạo thành một đám cát. Mũi
tên tiếp tục lao đi tới con golem vừa phóng nó ra, đâm thẳng vào vai phải của nó.
Mặc dù một phần đầu của con golem đã gục xuống, nhưng dường như nhiêu đó vẫn
không đủ để được coi là một mạng, vì đống đất và đá golem loạng choạng sang một
bên, chuẩn bị cho một đòn tấn công khác.
Cùng lúc đó, một con golem
thứ hai xuất hiện, trồi lên khỏi mặt đất. Nó chĩa một cái rìu đá rất lớn vào đầu
tôi. Tôi khịt mũi.
“Gậy đất và rìu đá cùn á?
Tôi đã luyện tập với một Lance đấy, Hornfels,” tôi nhẹ nhàng nói và né một đòn
vụng về từ con golem cầm rìu.
Con cầm rìu lao tới và tung
một vết chém nhằm vào hông tôi, nhưng tôi đã lăn người né nó. Vận mana vào cung
của mình, tôi gạt chân của con golem, sau đó đặt hai mũi tên sáng chói vào dây
cung của tôi trước khi đứng dậy lần nữa. Tách các mũi tên mana bằng tay, tôi bắn
chúng theo quỹ đạo hơi khác nhau để một mũi tên xuyên qua ngực của con golem cầm
rìu trong khi mũi thứ hai trúng cổ họng của con tung bụi mù.
"Bắn đẹp đấy,
Ellie!" Người bạn mới của tôi, Camellia hét lên.
Tôi nở một nụ cười sảng
khoái với cô nàng elf trẻ tuổi, rồi hét lên kinh ngạc khi mặt đất bên dưới chân
tôi biến thành bùn. Khi tôi khuỵu xuống, ba con golem khác trồi lên từ mặt đất
và đối mặt với tôi.
Tôi nhảy xuống bùn để tránh
một đòn nghiền nát từ một con golem đá. Mặt đất cứng lại, ép chặt nửa người dưới
của tôi xuống nền hang đá. Tôi phun ra rất nhiều bùn trong miệng.
“Eww,” tôi rên rỉ, cố gắng
điều chỉnh vị trí của mình nhưng hoàn toàn bị mắc kẹt.
“Đừng quên, ta cũng đã được
huấn luyện với một Lance đấy, cô gái gầy gò tự mãn,” Hornfels vui vẻ nói.
Những bước chân nhẹ nhàng
lao về phía tôi. "Không sao chứ?" Camellia hỏi.
Hornfels khẽ cười khúc khích
và mặt đất biến thành cát, thả tôi ra. "Cô nhóc sẽ ổn thôi. Đừng có khen
cô nhóc đó, cô gái. Cô bé đó dễ mắc bệnh tự mãn lắm.”
Tôi ra khỏi hố cát và tự phủi
bụi. "Cháu không có tự mãn!"
Ai đó khịt mũi cười một cách
mỉa mai, và tôi quay lại thì thấy hai bóng dáng quen thuộc đang đi về phía
chúng tôi.
“Cô Jasmine! Chị Emily!"
Tôi hào hứng hét lên."Mọi người đến để xem em đấu tuyệt vời như thế nào hả?"
“Đúng rồi, đâu có kiêu ngạo
chút nào đâu…” Camellia nói đùa. Tôi tinh nghịch huých vai cô ấy và cô ấy thúc
mạnh vào mạng sườn tôi, sau đó nhảy ra ngoài trước khi tôi có thể túm lấy cô ấy.
“Cô đến để đảm bảo cô bé này
không gặp rắc rối,” Jasmine gật đầu với Camellia.
Cô thám hiểm giả nghiêm túc
không thay đổi nhiều kể từ khi tôi còn nhỏ. Tôi thích tất cả các thành viên
nhóm Twin Horns, nhưng nói thầm thì tôi hơi sợ Jasmine. Khi Helen, Durden và
Angela Rose ban đầu được đưa đến thánh địa, Jasmine đã không đi cùng họ.
Camellia đã kể cho tôi nghe tất cả về việc Jasmine đã cứu cậu ấy như thế nào,
vì vậy tôi rất vui vì cô ấy đã trở lại.
“Thực ra, bọn này đang tìm
Hornfels cơ,” Emily ngắt lời. "Helen khuyên bọn chị cũng nên luyện tập một
chút."
Không giống như Jasmine,
Emily đã thay đổi rất nhiều trong một khoảng thời gian rất ngắn. Giọng điệu chị
ấy dần cứng rắn hơn trước đây, và đôi khi tôi nhận thấy chị ấy hơi trống rỗng
và lạnh lùng. Chị ấy đã cắt đi mái tóc của mình sau khi nó bị thiêu rụi trong một
vụ nổ, nhưng ít nhất thì lông mày của chị ấy đã mọc trở lại.
Tôi rất vui khi chị ấy đến
cùng với nhóm Twin Horns và Gideon. Chúng tôi không phải là bạn thân hay gì cả,
nhưng Emily luôn đối xử tốt với tôi, và chị ấy thậm chí còn chế ra một cây cung
để tận dụng tối đa kỹ thuật mana thuần túy của tôi.
Chị ấy là một thiên tài hoàn
toàn, vì vậy không có gì đáng ngạc nhiên khi chị ấy đã tìm ra cách để tồn tại. Chị
ấy và Gideon bị bắt bởi người Alacryan và buộc phải làm việc cho họ, nhưng nhóm
Twin Horns đã giúp cứu họ. Hay họ đã giúp cứu Jasmine nhỉ? Tôi vẫn còn một chút
bối rối bởi các chi tiết mơ hồ.
Chị ấy cũng buồn như tôi khi
biết rằng cây cung của tôi đã bị phá hủy. Thật không may, chúng tôi không có bất
kỳ công cụ hoặc tài nguyên nào mà chị ấy cần để làm một cái khác tại đây, nên
tôi phải đành sử dụng cung huấn luyện.
Nhưng vẫn thật tuyệt vời khi
cả hai trở lại. Và việc nhìn thấy những gương mặt thân quen hơn cũng rất tốt
cho tinh thần của mẹ tôi. Bà ấy bắt đầu có chút sức sống hơn một chút khi bà ấy
nhận ra rằng nhiều người bạn của chúng tôi vẫn còn sống ngoài kia, chỉ đang chờ
sự giúp đỡ.
“Dù sao thì ta cũng sắp xong
việc với Công chúa Leywin rồi,” Hornfels chế nhạo, khiến Camellia bật cười.
"Này!" Tôi phẫn nộ
nói.
“Một công chúa khác hửm? Đúng
là những gì chúng ta cần…” Jasmine nói, và cô ấy trông nghiêm túc đến mức tôi
không thể biết liệu cô ấy có đang nói đùa hay không.
“Đừng bận tâm đến cô ấy,”
Camellia nhăn mũi nói. "Cô ấy không giỏi nói đùa cho lắm."
Jasmine nhướng mày với cô
gái yêu tinh. "Cẩn thận đấy, Chata."
Camellia khoanh tay và lè lưỡi
với Jasmine.
“Được rồi,” Hornfels nói, cười
thành tiếng. “Tôi thì quen tập với cô gái Watsken rồi, nhưng cô sẽ phải cho tôi
thấy kỹ năng của mình trước đã, cô Flamesworth…”
Sự chú ý của tôi chuyển khỏi
những người khác khi Jasmine và Hornfels bắt đầu thảo luận về tập luyện.
Chúng tôi chọn một sườn núi
bằng phẳng nhìn ra khắp hang động để làm nơi tập luyện. Nó đủ xa để chúng tôi
không vô tình làm hỏng thứ gì đó trong lúc tập. Tôi cũng thích nơi này vì nó
nhìn ra ngôi làng và chúng tôi có thể nhìn thấy hầu hết mọi ngôi nhà từ đây, và
hầu hết các đường hầm bên ngoài thành phố.
Curtis và Kathyln Glayder
đang tiến nhanh về phía đường hầm dẫn đến cổng dịch chuyển. Sau những gì xảy ra
ở Elenoir, hầu hết chúng ta không bao giờ rời khỏi thánh địa nữa, nhưng anh em
nhà Glayder, cùng với một số pháp sư mạnh nẽ khác, vẫn đang thực hiện nhiệm vụ
tìm kiếm thêm những người tị nạn.
Các thành viên trong đoàn
thám hiểm của chúng tôi đến Elenoir đã trở nên thân thiết hơn sau khi tất cả
chúng tôi trở về từ Elenoir. Kathyln mô tả đây là "cảm giác tội lỗi
chung." Mỗi người trong chúng tôi đều nghĩ rằng chúng tôi có thể - lẽ ra -
phải làm tốt việc đảm bảo Tessia được an toàn.
Người duy nhất có vẻ không
quan tâm đến việc làm quen với chúng tôi là người gác cửa elf, Albold. Rõ ràng
là anh ta muốn quay lại khu rừng gần như ngay lập tức khi tôi và Tessia không
quay lại, nhưng Virion không cho phép anh ta làm thế. Vì vậy, khi Bairon xác nhận
rằng Elenoir đã hoàn toàn biến mất, ...
Tôi lắc đầu. Tôi đã cố gắng thử
nghĩ cảm giác sẽ như thế nào khi nghe rằng Sapin vừa… biến mất, nhưng…
"Ellie, cậus có sao
không?" Camellia hỏi, thúc cùi chỏ vào người tôi.
“Ổn mà,” tôi nói khi quàng
cây cung qua vai. "Chỉ là mình thực sự rất mệt mỏi ... ngày nay đến đây
thôi nha?"
Gật đầu với những người
khác, tôi quay lại và bắt đầu đi bộ vào thị trấn, không biết phải làm gì với bản
thân. Tôi rất mệt mỏi, nhưng cũng…
Tôi cũng không biết nữa, thực
sự đấy. Tôi không bao giờ biết phải cảm thấy thế nào nữa, chỉ là cảm giác trong
tôi bây giờ thực sự rất trống rỗng.
‘Đó có phải là cảm giác anh
luôn cảm thấy không hả anh trai?’ Tôi nghĩ.
Thở dài, tôi đá vào một tảng
đá nhỏ khi tôi nhảy xuống. Nó văng khỏi mép vực, cuối cùng rơi tỏm xuống một
con lạch và bắn nước lên.
Và việc xung quanh tôi toàn
những người đã mất tất cả cũng không giúp tâm trạng tôi khấm khá hơn. Tôi đã mất
cha và anh trai - và cả tuổi thơ của tôi – vì cuộc chiến tranh, nhưng sau đó
tôi nghĩ về Camellia… cả gia đình cô ấy đã bị giết trong cuộc xâm lược, nhà của
cô ấy đã không còn nữa, hầu hết những người cô ấy biết đều đã chết…
Tôi rất muốn hiểu điều đó.
Tôi cũng muốn giúp Camellia và Virion và mọi người khác, nhưng tôi không thể hiểu
được những gì họ đã trải qua.
Albold là thành viên elf duy
nhất trong nhóm của chúng tôi. Có lẽ tôi có hơi ích kỷ, nhưng tôi cảm thấy như
anh ấy là giống với tôi sau những gì đã xảy ra. Tôi muốn anh ấy giúp tôi hiểu
những gì anh ấy đang trải qua, nhưng thực tế thì anh ấy lại che giấu nó đi.
Tất nhiên là có những người
elf khác mà tôi có thể nói chuyện cùng. Tổng tư lệnh Virion lúc nào cũng bận họp,
và tôi rất muốn nói chuyện với ông ấy, nhưng mấy tuần qua tôi không có chút cơ
hội gặp nào.
Rinia cho biết bà ấy quá yếu
để tiếp khách, nhưng đã không trở lại chỗ ở cũ. Tôi bắt đầu cảm thấy có gì đó
đang xảy ra giữa Virion và bà ấy. Tôi chỉ không thể đoán được đó là gì. Và vì cả
hai đều không nói chuyện với tôi, nên…
Ít ra có Camellia ở đây cũng
đỡ phần nào. Có một vài đứa trẻ khác trong đây, nhưng không ai hiểu được những
gì tôi đã trải qua như cô ấy. Có lẽ vì chúng tôi quá giống nhau nên cả hai đều
cố gắng thực sự hiểu chuyện gì đã xảy ra. Trước khi Jasmine cứu cô ấy, cô ấy đã
mất toàn bộ gia đình và có vẻ hơi bất ổn khi nói đến cuộc tấn công nhắm vào quê
hương của cô ấy.
Cũng có những người khác,
nhưng tôi không thể nói chuyện với ai. Nếu Tessia vẫn ở đây, chị ấy có thể…
Có thể? Tôi nhớ lại khoảnh
khắc đó ở thị trấn elf nhỏ bé, với Tessia, xinh đẹp lộng lẫy, đứng trên những người
dân đang bàng hoàng và bối rối của chị ấy…
Lắc đầu, tôi cố tránh khỏi
suy nghĩ đó. Thay vào đó, tâm trí tôi quay trở lại Albold. Tôi đã tìm anh ấy
vài lần suốt vài tuần qua, nhưng tôi không thể tìm thấy anh ấy. Tuy nhiên, cố gắng
một lần nữa sẽ không hại gì, tôi tự nhủ, và có lẽ anh ấy cần nói chuyện với tôi
nhiều như tôi cần nói chuyện với anh ấy.
Mặc dù tôi chắc chắn rằng
anh ấy sẽ không có ở đó, nhưng tôi vẫn đến tòa thị chính trước. Albold đã không
đứng ca bảo vệ thường xuyên kể từ khi tôi báo cáo cho hội đồng, nhưng tôi thực
sự không biết phải đến nơi nào khác.
Đúng như tôi dự đoán, hai người
lính canh không rõ danh tính đang đứng gác cánh cửa, trong khi nữ elf tên là
Lenna đang đứng ở chân cầu thang. Cô ấy quan sát tôi đến gần.
Tôi chưa đến gần được thì cô
ấy đã lên tiếng, "Xin lỗi, thưa tiểu thư Leywin, nhưng tổng tư lệnh không rãnh
để tiếp khách."
“Thực ra,” tôi bắt đầu lo lắng,
“Tôi đang tìm người bảo vệ, Albold. Cô có-"
“Albold vẫn đang nghỉ vì chấn
thương,” cô ấy ngắt lời tôi, nói một cách chắc chắn.
Tôi có biết rằng mẹ tôi đã
đích thân chăm sóc vết thương của anh ta sau khi anh ta dịch chuyển trở lại
thánh địa. Mặc dù có một chút khó khăn suốt một thời gian, nhưng anh ấy đã trở
lại nhiệm vụ của mình gần như ngay lập tức. Tuy nhiên, tranh cãi với người lính
gác cũng chẳng ích gì. Tôi cũng biết cô ấy sẽ nói gì khi tôi hỏi anh ấy bây giờ
ở đâu, nhưng dù sao tôi cũng thử hỏi.
“Như tôi đã nói trước đây,
Albold được cấp một hang động riêng bên ngoài thị trấn và được yêu cầu không ai
đến quấy rầy. Tôi chắc chắn rằng anh ấy sẽ gặp cô khi anh ấy cảm thấy tốt hơn.”
Cách cô ấy nói như thể cô ấy nghĩ Albold sẽ đến chỗ tôi dễ dàng đến vậy.
Tôi muốn phát điên trước
thái độ của cô ấy, nhưng rồi tôi lại nghĩ đến Elenoir và bụng tôi quặn lại.
“Xin lỗi đã làm phiền cô. Cảm ơn cô đã dành thời gian và”—Tôi cố gắng nói điều
gì đó, cảm thấy khó xử hơn với từng từ —“sự phục vụ của cô,” tôi nói xong và
rùng mình.
Rẽ ra khỏi Tòa thị chính,
tôi định đi vào một trong những con hẻm và đi bộ một chút, nhưng một tiếng ồn từ
bên trong tòa nhà lớn đã làm tôi xao nhãng.
Khi tôi lắng nghe kỹ hơn,
tôi nhận thấy có một câu thần chú làm giảm âm thanh, nhưng ai đó đã hét lên đủ
lớn để đôi tai nhạy bén của tôi có thể nghe thấy.
Nhìn xung quanh để chắc chắn
rằng không có ai đang theo dõi, tôi tiến đến phía bên hông của tòa thị chính,
nơi có phòng họp lớn, nhưng có thứ gì đó ở đó, như điện tích trong bầu không
khí hoặc một áp suất khủng khiếp, đủ để làm cho tai tôi ong ong lên. Mặc dù tôi
không chắc chắn điều gì đã gây ra hiệu ứng, nhưng tôi tin tưởng vào bản năng của
mình và không tiến lại gần hơn nữa.
Có một khu vườn nhỏ bên cạnh
tòa thị chính. Nó chỉ mọc nhâm sâm và nấm và nhiều thứ khác, vì vậy tôi thường
không dành nhiều thời gian ở đó, nhưng chỗ đó là nơi ngụy trang hoàn hảo bây giờ.
Ngồi giữa vườn, tôi giả vờ
như đang quan sát cây cỏ. Thay vào đó, tôi kích hoạt giai đoạn đầu tiên của ý
chí thú của mình. Những tiếng động từ khắp hang động lớn dần trong tai tôi khi
các giác quan của tôi dần nhạy bén hơn nhiều, vì vậy tôi phải mất vài giây để
điều chỉnh mọi thứ một cách cẩn thận. Tôi tập trung vào Tòa thị chính, lắng
nghe giọng gầm gừ của Virion.
“—hứa trao các cổ vật cho
chúng tôi. Những lời nói dối mà mấy người đã bắt tôi nói chẳng khác nào tự—
"
Một giọng nói khác cắt ngang
ngài ấy. “Lời nói dối mà chính ông đã đồng tình là tốt nhất cho tất cả mọi người,
Virion, như chúng ta đã thảo luận suốt mấy ngày qua. Ta hiểu ông đang mong muốn
giành lại lục địa của mình, nhưng cổ vật vẫn chưa sẵn sàng. Và cả các asura nữa."
Mặc dù tôi đã không nghe thấy
giọng nói thứ hai này trong nhiều năm, nhưng tôi biết ngay đó là ai. Tôi không
thể nào quên được người đàn ông – hay vị thần - người đã giao Boo cho tôi.
Nhưng họ đang nói về cái gì?
Dối trá? Cổ vật? Tôi không hiểu lắm.
Giọng của Virion như thể gầm
gừ khi ông trả lời, “Toàn là trò chơi chết tiệt với mấy người thôi, Windsom. Đừng
nghĩ rằng tôi đã tha thứ cho tội ác diệt chủng của các người đối với thần dân của
tôi. Tôi chỉ tiết lộ lời nói dối của mấy người bởi vì tôi không còn lựa chọn
nào khác. Biết được những gì mà phe asuras đã làm sẽ phá hủy chút ít hy vọng nhỏ
nhoi còn lại trong Dicathen. "
“Ông nói đúng,” Windsom nói,
giọng lạnh lùng và vô cảm. “Ông không có sự lựa chọn nào khác, Tổng tư lệnh
Virion. Nếu ông muốn dẫn dắt người dân của mình - elf, con người và người lùn –
chiến thắng cuộc chiến này, điều cần thiết là phải thuyết phục mọi người rằng
việc hủy diệt Elenoir là tội ác của gia tộc Vritra.”
“Câu chuyện đó được rất nhiều
asura trên Epheotus tin tưởng,” Windsom tiếp tục. “Ngay cả những gia tộc còn lại
cũng bắt đầu xuất hiện. Chẳng bao lâu nữa, Chúa tể Indrath sẽ có đủ mọi sự hỗ
trợ để tổng kêu gọi một cuộc chiến toàn diện.”
"Nhưng vậy thì Dicathen
có được bảo vệ không?" Virion hỏi - tôi nghĩ hơi lo lắng.
“Ông có lời hứa của ta,”
Windsom trả lời chắc chắn. “Chúa tể Indrath tha thiết mong muốn Dicathen không
bị tổn hại bởi cuộc chiến này. Còn đối với dân Alacryan, chật, thật đáng tiếc…
”
"Và cháu gái của
tôi?" Virion bắn trả. “Hay là con bé cũng chỉ là thiệt hại ngoài dự kiến của
mấy người? Ông đã nói với tôi rằng ông sẽ tìm đi tìm con bé mà, asura."
“Ta e rằng ta không có bất cứ
điều gì mới để báo cáo về vấn đề này,” Windsom xác nhận. “Chúng ta chỉ biết rằng
vật chứa Tessia - cơ thể của cô ấy - hiện đang ở Alacrya, nhưng các gia tộc
trên Epheotus không biết gì về kỹ thuật đầu thai mà Agrona đã sử dụng. Trong
trường hợp nó không thể được đảo ngược, ông nên chuẩn bị cho— ”
‘Đầu thai?’ Tim tôi đập mạnh
trong lồng ngực đến nỗi át cả lời của Windsom. Giống anh trai tôi ư?
Một tiếng nứt nhẹ khiến tôi
ngã nhào, và đột nhiên tất cả những gì tôi có thể thấy là phần thân to và đầy
lông của khế ước thú của tôi. Đầu cậu ta quay cuồng tìm kiếm nguy hiểm, và khi cậu
ấy quay lại, cặp mông to lớn của cậu ấy xô ngã tôi. Sự tập trung của tôi bị phá
vỡ và các giác quan cường hoá biến mất.
"Boo!" Tôi càu
nhàu khi cố gắng ngồi dậy, nhưng không thể vì bức tường lông xù ngồi lên người.
Cậu ta phát ra một tiếng gầm
làm rung chuyển cả mặt đất.
“Không, tôi không gặp nguy
hiểm! Tôi chỉ ... ”
Một tiếng nổ hú khác, lần
này kèm theo một tiếng rên rỉ.
“Ừ, ta xin lỗi vì đã làm
gián đoạn chuyến đi săn của ngươi, nhưng ta đâu có yêu cầu ngươi—”
Con quái vật mana khổng lồ
ngửa ra sau gầm gừ, nghiền nát một nắm nấm phát sáng.
“Xin chào Eleanor,” một giọng
nói gần đó phát ra, khiến tôi phải giật mình thốt lên. Boo lại đứng dậy ngay lập
tức, kích thước của cậu ta che khuất người nói.
Nắm lấy một nắm lông của khế
ước thú của mình, tôi đứng dậy và đi quanh cậu ta. Windsom đang đứng ngoài vườn,
tay chắp sau lưng.
"Ừm, xin chào ... thưa ngài?"
Tôi lo lắng nói. Liệu ông ấy bằng cách nào đó để ý rằng tôi đang nghe trộm cuộc
nói chuyện của ông ấy? Ông ấy sẽ làm gì với tôi nếu ông ấy biết tôi đã nghe thấy…?
Trước sự ngạc nhiên của tôi,
vị asura ngồi trên một tảng đá lớn bên ngoài khu vườn và đưa tay về phía Boo. Khế
ước của tôi đến gần ông một cách thận trọng, đánh hơi thấy bàn tay đang dang ra
của ông. Sau đó hành vi của khế ước thú của tôi dường như thay đổi, và cậu ấy
liếm vị asura.
Miệng tôi há hốc trong khi
Windsom bật ra một tiếng cười nhỏ. "Có vẻ như cậu ta vẫn còn nhớ tới
ta." Ông ấy bắt đầu gãi trán Boo giữa những vết trắng trên mắt, và phần
chân sau của trong khi cu cậu gõ chân xuống sàn trong khoái cảm.
Chúng tôi ngồi im lặng trong
vài giây. Đầu óc tôi trống rỗng vì sợ hãi.
“Cháu biết đấy, cuối cùng
thì ta cũng định gặp lại cháu,” Windsom nói, ánh mắt nhìn vào cái đầu rộng lớn
của Boo. “Cháu cần biết thêm về khế ước thú của mình nếu cháu sắp bắt đầu giai
đoạn đồng hóa…”
Đầu ông ấy quay về phía tôi,
và tôi thực sự có thể cảm thấy mắt ông ấy nhìn sâu vào tôi, nhìn xuống cốt lõi
của tôi. “Thú vị đấy,” ông lẩm bẩm. “Cháu đã hoàn thành giai đoạn đồng hóa và
có thể sử dụng ý chí thú của mình. Và bạn đã làm được điều đó mà không cần ai
giúp đỡ ư?"
Lưỡi của tôi dường như sưng
lên ngang với miệng Boo, và tôi không thể đáp lại. Có phải đây là một thủ thuật
phức tạp nào đó để khiến tôi tiết lộ rằng tôi đang theo dõi họ không?
“Ta đang làm cháu lo lắng nhỉ,”
Windsom quan sát. “Ta rất ít khi nói chuyện chủng tộc của cháu. Thật xin lỗi."
Boo quay sang tôi và huých
vào tay tôi bằng cái đầu rộng của mình. Khi cậu ấy chạm vào tôi, nhiệt độ tỏa
ra từ cơ thể tôi, xua tan nỗi sợ hãi. Tôi thở ra một hơi dài.
Windsom mỉm cười, và tôi có
thể thấy mắt ông ấy theo dõi chuyển động của ánh sáng ấm áp khi nó di chuyển khắp
cơ thể tôi. “Cháu thực sự đã đi một chặng đường dài với khế ước thú của mình. Một
lần nữa, ta xin lỗi vì đã không nói chuyện này trước đó. Ta đã không nghĩx rằng
cháu sẽ có thể hoàn thành quá trình đồng hóa của mình mà không có sự giúp đỡ của
ta. "
Tôi nhìn mu bàn tay và cánh
tay của mình, nơi có những sợi lông tơ mỏng manh. "Cái gì thế... Boo là loại
quái thú nào vậy ạ?"
“Chúng ta chỉ gọi chúng là
những con thú hộ mệnh,” Windsom trả lời, chuyển chỗ ngồi để đối diện với tôi.
“Chúng được sinh ra - hoặc có lẽ dùng từ lai tạo thì tốt hơn - bởi gia tộc
Grandus từ chủng tộc Titanic. Toàn bộ mục đích của một con thú hộ mệnh trở
thành tấm khiên chắn bảo vệ cho khế ước của nó.”
"Boo có thể làm gì khác
chứ?" Tôi thở phào hỏi, mắt tôi nhìn chằm chằm vào Boo, nỗi sợ hãi của tôi
đã dần biến mất. Tôi biết cậu ta không phải là một quái thú mana bình thường,
nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng cậu ta là một loại siêu thú mana Epheotus
nào đó.
“Sức mạnh của chúng biểu hiện
khác nhau dựa trên hình dạng của chúng,” Windsom tiếp tục, “nhưng tất cả các thần
thú hộ mệnh đều được tạo ra để bảo vệ, và vì vậy chúng có thể cảm nhận được khi
khế ước của chúng gặp nguy hiểm và dịch chuyển đến một khoảng cách rất xa, nếu
cần thiết. Cuối cùng, chú gấu hộ mệnh này cũng sẽ có thể bảo vệ cháu theo nhiều
cách khác, chẳng hạn như hấp thụ các tổn thương vật lý trên cơ thể cháu và tự
chữa lành vết thương vậy.”
“Ồ,” tôi nói nhẹ nhàng, đưa
tay qua cổ Boo. "Cháu không chắc là cháu thích điều này lắm."
Windsom nhìn tôi tò mò. “Đó
là mục đích sống của một con thú hộ mệnh. Một chú gấu bảo vệ cũng có thể truyền
cảm hứng cũng như sự dũng cảm, cho phép cháu vượt qua nỗi sợ hãi khi cần thiết,
như ta tin rằng cháu cũng vừa trải nghiệm đấy.”
“Khi cháu khơi dậy ý chí thú
của Boo, cháu có thể… ừm…” Tôi tiếp tục, nhận ra rằng tôi không thực sự muốn
nói về các giác quan ngày càng nhạy bén của mình.
“Nó cho cháu một cái nhìn
thoáng qua về các giác quan của con thú, đúng vậy,” Windsom nói, bắt kịp dòng
suy nghĩ của tôi. “Nó có thể khá mạnh đấy. Giai đoạn thứ hai sau đó sẽ cường
hoá một số sức mạnh liên kết và khả năng chiến đấu của cháu, nhưng mỗi asura
thì mỗi khác, và ta thành thật không thể biết một con người sẽ thích nghi với
gia đoạn thứ hai ra sao. Có thể, thực sự cũng có khả năng rằng cháu không bao
giờ vượt qua được giai đoạn tích hợp."
Tôi từ từ gật đầu. Virion đã
nói điều gì đó tương tự thế khi tôi hỏi ông ấy về ý chí thú của tôi. Rõ ràng, rất
nhiều người thuần thú sư chỉ dừng lại ở giai đoạn đồng hóa, và một số thậm chí
còn không thể đồng hóa đúng cách.
"Tại sao ngai lại giao
Boo cho cháu?" Tôi hỏi, không thể kìm nén được thắc mắc. Bây giờ tôi đã biết
sự thật về Boo, có vẻ như không có chuyện một vị thần quyết định đi giao cho
tôi một trong những con thú hộ mệnh đặc biệt của họ.
Windsom im lặng một lúc, cân
nhắc. Lông mày ông từ từ nhíu lại, và tôi cảm thấy luồng áp khí nghẹt thở của ông
ta bộc phát ra ngay lập tức. Sau đó ông đứng dậy. "Ta e rằng ta sẽ phải
quay trở lại Epheotus."
Ông ấy nhìn tôi và thay vì bị
thu hút bởi đôi mắt vũ trụ kỳ lạ của ông ấy, tôi cảm thấy cơ thể mình đang cố gắng
rời khỏi ông ấy. Chỉ mất thêm một giây để tìm ra lý do tại sao.
Bầu trời đêm trên Elenoir,
đó chính đôi mắt của ông ta trông như thế nào… trước khi ông ta và Aldir phá hủy
toàn bộ đất nước của người elf, tôi nhớ lại và rùng mình sợ hãi.
“Hãy luôn nhớ rằng anh trai
của cháu không hề bị lãng quên trong lục địa của Asura, Eleanor. Cháu rất quan
trọng đối với cậu ta, và do đó cháu cũng rất quan trọng đối với chúng ta. Đó là
lý do tại sao ta đã cho cháu một con thú hộ mệnh.”
Trước khi tôi có thể đáp lại,
vị asura đã biến mất.
Tôi ngồi trong vườn một lúc
lâu sau đó, suy nghĩ. Tôi vẫn không chắc liệu bằng cách nào đó Windsom đã nhận
ra tôi đã nghe lén ông ấy và Virion hay không. Đó là lý do tại sao ông ấy quyết
định nói với tôi về Boo ư? Để đánh lạc hướng tôi ư? Hoặc có thể cho tôi thấy rằng
ông ấy không phải là một mối đe dọa, rằng ông ấy vẫn quan tâm đến chúng tôi?
Tôi muốn phát điên lên,
nhưng nếu tổng tư lệnh Virion sẵn sàng nghe theos lời nói dối này để cứu
Dicathen, thì tôi có quyền gì để chất vấn ông ta?
Sau đó, tôi nghĩ đến Albold,
người muốn biết sự thật hơn bất cứ ai khác. Anh ta và những người sống sót còn
lại không xứng đáng được biết sự thật sao? Tôi tự hỏi mình.
Vòng tay qua đầu gối, tôi cuộn
tròn và ước, không phải lần đầu, càng không phải là lần cuối cùng, rằng Arthur
hoặc Tessia còn ở đây với tôi.
[] [] []
#Darkie