[] [] []
Một làn sương mù dày đặc di
chuyển nhịp nhàng một cách vô thức trong đất và không khí, bao phủ quanh chân
núi và dưới cây cầu nhiều màu trấn giữ Toà Lâu Đài Indrath. Những con sông rộng
lớn, trắng xóa chảy qua nhẹ nhàng, cách xa những dòng chảy siết gần các mỏm đá.
Gần như thể chúng ta có thể
cưỡi đám mây mềm mại kèo dài như sông để bay ra khỏi Lâu Đài Indrath và đi đến
tận vùng đất xa xôi hẻo lánh của Epheotus, nơi chính trị và âm mưu chiến tranh
chỉ là một cái bóng xa vời, vô nghĩa.
Tôi đã biết về việc Arthur
Leywin vẫn còn sống suốt vài ngày nay, nhưng tôi không biết phải làm gì với điều
đó. Là một người lính, tôi có nghĩa vụ phải thông báo cho chúa tể của tôi ngay
lập tức, nhưng…
Ngón tay tôi lần theo câu
chuyện được khắc trên tường, tôi dừng lại để suy nghĩ một chút. Nó kể một câu
chuyện về một hoàng tử Indrath cổ đại, và cách ngài ấy thách thức Geolus, ngọn
núi sống. Hàng trăm dặm đất đai đã bị xé toạt trận chiến dữ dội và tàn khốc của
họ, nhưng cuối cùng, Arkanus Indrath đã chém Geolus gần như làm đôi, và ngọn
núi đã gục xuống.
Nhiều thời đại sau đó, hậu
duệ của Akranus đã xây dựng quê nhà của họ trên lưng núi. Như một dấu hiệu bày
tỏ lòng tôn trọng, họ cấm sử dụng mana khi lên hoặc xuống Geolus, một truyền thống
tồn tại cho đến thời đại hiện nay.
Một chút mana thổ hệ chảy ra
từ các chữ cổ tự và dọc theo những ngón tay dang rộng của tôi, truyền đến tôi cảm
giác cứng rắn của nền đá cổ xưa. Tâm trí tôi yên lặng khi tâm hồn tôi bình yên
đi. Câu chuyện này là một câu chuyện yêu thích của tôi; nó truyền đạt tính thụ
động của đá, cho phép suy nghĩ logic hơn.
“Tôi đoán đúng là chỉ có thể
tìm thấy ông ở đây, bạn già của tôi,” giọng của Windsom vọng ra từ hành lang.
"Tâm trí của ông vẫn vương vất nghi ngờ ư?”
“Không,” tôi trả lời, nửa
quay lại quan sát con rồng đang đến gần. Ông ấy vẫn khoác trên người bộ đồng phục
của mình như mọi khi, nó thể hiện chức vị người hầu thân cận của Chúa tể
Indrath. Tấm vải màu xanh da trời màu đêm được thêu bằng chỉ vàng ở cổ tay áo,
vai và cổ áo, và một sợi dây bằng vàng dệt từ vai phải đến cúc giữa của áo
khoác. Tôi thì mặc một bộ đồ thoải mái hơn, một chiếc áo choàng tập luyện màu
xám đơn giản buộc bằng dây lụa.
Ánh mắt của ông ấy nhìn tôi
với sức nặng của cả bầu trời đêm. “Lần cuối cùng chúng ta nói chuyện…”
Ông ấy vẫn chưa nói hết phần
còn lại, nhưng cả hai chúng tôi đều hiểu rõ ý ông là gì. Tôi đã bày tỏ lo ngại
rằng hành động của chúng tôi đã dẫn đến nhiều cái chết của dân Dicathian hơn những
gì Agrona từng làm hoặc sẽ làm, một khoảnh khắc yếu đuối mà giờ đây tôi cực kỳ hối
hận.
Tôi trả lời: “Tôi sẽ phải
mang trên mình gánh nặng đó, nhưng khoảng cách sẽ mở rộng quan điểm của mỗi người,”
tôi trả lời.
Windsom liếc nhìn bức tường
kể câu chuyện. "Đây là lời của Aldir, hay của Geolus?"
“Tôi là một chiến binh,” tôi
trả lời đơn giản. "Tâm trí của tôi chứa đầy chiến thuật và trận chiến, và
đôi khi cũng cần phải tĩnh tâm." Bước ra sau bức tường, tôi ra hiệu đi xuống
hành lang. "Đi dạo với tôi chứ? Tôi rất thích ngắm nhìn lâu đài và sáng sớm.”
Windsom gật đầu và bước vào
bên cạnh tôi, hai tay chắp sau lưng, mắt nhìn thẳng về phía trước. “Tôi rất vui
vì ông đã chấp nhận làm việc cần thiết phải làm. Ít nhất thì giờ đây, ông đã
hoàn thành vai trò của mình.”
Chúng tôi bước sang một bên
khi hai người lính canh bọc thép hành quân qua. Họ dừng lại để cúi đầu thấp trước
khi tiếp tục tuần tra. “Đó là lý do tại sao ông đã nhanh chóng xung phong lãnh
đạo cuộc tấn công? Để kết thúc vai trò dẫn dắt chủng tộc thấp kém kia ư?"
Windsom chỉnh lại đồng phục
của mình. “Tôi sẽ luôn tuân theo lệnh của Chúa tể Indrath, bây giờ và mãi về
sau này. Nhưng sự thật là việc đó vẫn còn dễ mà, ông bạn già của tôi. Chủng tộc
thấp kém kia đã ngày càng trở nên tẻ nhạt hơn. Ít nhất thì cậu nhóc Arthur đó
thì rất thú vị. Phần còn lại chỉ là những con đom đóm lập loè thôi.”
Tôi không thể chắc liệu ông
ta nói thế là vì thiếu hiểu biết hay chỉ đang thử thách tôi khi gợi ý rằng việc
nhiệm vụ mà tôi đã làm là “dễ dàng”. Có thể ông ấy đang chọc tôi tức giận để
tôi vô tình tiết lộ bí mật nào đó. Tôi liền lờ đi câu nói của ông ta mà không
đáp lại.
"Tình hình ở Dicathen
có thể cứu vãn được không?" Tôi hỏi.
“Bọn chúng không dễ chấp nhận
phiên bản thêu dệt của chúng ta như các asuras khác,” ông ta trả lời, giọng điệu
buộc tội. “Những tên chủng tộc thấp kém đã luôn luôn tỏ ra nghi ngờ mọi thứ, và
chúng khao khát hy vọng đứng trên tất cả, ngay cả khi phải từ bỏ suy nghĩ
logic.”
Tôi nghiêm nghị gật đầu khi
chúng tôi rẽ vào một góc. Ở bên phải của chúng tôi, một phòng huấn luyện dẫn đến
hành lang, được ngăn cách bởi một loạt các cột đá được chạm khắc hình những con
rồng ngoằn ngoèo. Bốn học viên tập luyện một loạt các động tác tấn công và đòn
phối hợp, trình độ mỗi người đều hệt như nhau.
Tôi dừng lại để xem một lúc.
Tôi đã chứng kiến một nghìn — thậm chí có thể mười nghìn —màn trình diễn như
vậy trong đời, nhưng giờ tôi càng lúc càng thấy thế hệ trẻ sau này đang dần dần
thuần thục dáng đứng, tốc độ và cách giao chiến mà chúng tôi đã dạy. Với mỗi
đòn đánh và đỡ, bọn chúng học được một đòn nhằm mục đích tước vũ khí hoặc giết
chết đối thủ. Nếu các đứa trẻ asuras tiếp tục phát huy tài năng của mình, những
chiến binh trẻ tuổi này sẽ sớm có thể sử dụng chúng vào thực tiễn.
“Taci trông rất mạnh mẽ,”
Windsom nhận xét, đôi mắt của ông ấy nhìn vào một đứa trẻ Pantheon cao lớn.
Đầu của cậu ta được cạo sạch
sẽ, như truyền thống của các đấu sĩ của gia tộc Pantheon. Đôi mắt màu nâu hạt dẻ
một thời của cậu ta — một cặp mắt hiếm hoi trong tộc Pantheon — đã sẫm lại
thành màu đen như bọ hung.
Taci, Pantheon duy nhất
trong số đó, mới chỉ ở độ tuổi thiếu niên, nhưng đã thời gian dành cho việc huấn
luyện trong cõi aether - một đặc ân vô giá, đặc biệt là đối với những người
không thuộc Gia Tộc Indrath - đã khiến cậu ta trở nên mãnh liệt và trưởng thành
hơn so với tuổi của mình.
Rõ ràng là khi xem cậu ấy tập
luyện, cậu ta không theo đuổi việc tập luyện thể chất hay tinh thần mình.
Không, đối với Taci, đây là về việc làm chủ nghệ thuật của cái chết.
Tôi gần như có thể nhìn thấy
hình ảnh cậu ta đang khắc sâu trong tâm trí mình: các kẻ thù tan xác dưới mỗi
cú đấm và đá, một đội quân gục ngã trước cậu ấy. (Darkie: yeah yeah yeah, để rồi xem)
Tôi hiểu cảm giác của cậu ấy,
bởi vì tôi đã từng giống như vậy, rất lâu về trước.
Các chiến binh trẻ đã hoàn
thành bài tập luyện và dừng lại để quay sang Windsom và tôi và cúi đầu thật thấp.
Trong khi những người khác bắt đầu chuẩn bị tiếp tục luyện tập, Taci chạy đến
chỗ chúng tôi và cúi chào một lần nữa.
“Ngài Windsom. Ngài Aldir.
Xin hãy chấp nhận lòng biết ơn của cháu một lần nữa vì đã cho phép cháu huấn
luyện trong Lâu đài Indrath,” cậu ta nói với một giọng điệu nghiêm túc và rõ
ràng.
“Kordri đã nhìn thấy tiềm
năng tuyệt vời ở cậu,” Windsom trả lời. "Đừng làm ông ấy phải thất vọng,
Taci."
Pantheon hừng hực trẻ tuổi
cúi đầu một lần nữa và chạy trở lại người bạn huấn luyện của mình.
“Nếu cậu ấy tiếp tục phát
huy như thế, cậu nhóc đó có thể sẽ là người tiếp theo sử dụng tuyệt kỹ World
Eater,” Windsom nhận xét.
“Tôi đã hơn hai trăm tuổi thì
mới được chọn,” tôi nói. "Nếu cậu ta được chọn, thì cũng phải rất rất nhiều
năm nữa."
Mặc dù vậy, bên trong, tôi
không thể không tự hỏi: Khi các trưởng lão yêu cầu tôi truyền lại tuyệt kỹ đó
cho một chiến binh khác, liệu tôi nghe theo và làm điều đó không? Tôi có thể
giao gánh nặng này cho một thành viên khác trong tộc của mình, biết rằng một
ngày nào đó họ có thể bị buộc phải sử dụng nó không?
Lờ đi Taci và những người
khác ở lại, chúng tôi tiếp tục đi vòng quanh bên trong lâu đài một cách chậm
rãi. Chúng tôi đi bộ trong im lặng thoải mái khoảng một phút trước khi Windsom lên
tiếng nói.
“Ông nghĩ tại sao lúc đó ngài
ấy lại chọn sử dụng nó? Ngay cả khi giải quyết các”—Windsom liếc xung quanh hội
trường, đảm bảo rằng chúng tôi đang ở một mình —“pháp sư cổ đại, Chúa tể
Indrath chưa bao giờ cân nhắc việc sử dụng tuyệt kỹ đó cả.”
“Tai của ông gần với miệng của
chúa tể của chúng ta hơn là tôi,” tôi nói. “Nhưng tôi không thấy có lý do gì mà
chúng ta lại cần dùng đến nó. Các pháp sư cổ đại là những người theo chủ nghĩa
hòa bình. Họ không có quân đội, và có rất ít phép thuật chiến đấu. Đó là một cuộc
tàn sát, không phải một cuộc chiến."
“Nó là một cuộc chiến,” ông
ta phản bác, nhìn tôi từ khóe mắt. "Chúng ta chỉ đơn giản là tấn công phủ
đầu trước thôi."
Có rất ít, ngay cả trong số
những asura, thực sự hiểu chuyện gì đã xảy ra với các pháp sư cổ đại. Hầu hết các
asuras không bao giờ nhìn ra khỏi Epheotus, và cũng không quan tâm đến chủng tộc
thấp kém hơn. Những người mà nhìn xa ra được đều được nghe một lời nói dối rất
thuyết phục. Những người nhìn thấu sự dối trá đó đều được giải quyết gọn gàng.
“Chúa tể của chúng ta đã làm
những gì ông ấy nghĩ là cần thiết, cả lúc đó và bây giờ,” tôi nói.
Windsom cười khúc khích. “Vậy
mà ông nói rằng ông không thích chính trị. Ông cẩn thận với lời nói của mình hơn
bất kỳ cận thần nào. "
"Chúng ta đâu cần phải
thận trọng trong lúc trò chuyện tâm giao giữa những người bạn già, nhỉ?"
Tôi hỏi, dừng lại để suy ngẫm về một tấm thảm treo từ sàn đến trần. “Lấy ví dụ
như hình ảnh này.”
Tấm thảm khắc họa một
Kezzess Indrath trẻ tuổi tại hội đồng với người bạn thân nhất của mình,
Mordain, một thành viên của chủng tộc phượng hoàng. Một tấm bảng vàng bên dưới
nó được khắc với tiêu đề: "Hãy yên nghỉ."
“Ngay cả sau khi Bát Đại Gia
Tộc được hình thành, chủng tộc Rồng và chủng tộc phượng hoàng vẫn công khai thù
ghét lẫn nhau từ thượng chí cổ kim đến giờ, nhưng Kezzess và Mordain thì nói
chuyện thật lòng với nhau, mỗi người đều mở rộng tầm mắt cho nhau để thấy rõ sự
tàn bạo trong cuộc chiến bất tận của họ.”
Windsom dừng lại bên cạnh
tôi và đang lướt ngón tay dọc cằm. "Và trong phép so sánh này, tôi là
ai?"
Tôi cau mày nhìn tấm thảm.
“Tôi không có ý ám chỉ—”
“Tất nhiên là bởi vì,”
Windsom nói một cách thản nhiên, “Mordain sau đó đã mâu thuẫn với chúa tể của
chúng ta về vấn đề các pháp sư cổ đại, phải không? Là hoàng tử của Gia tộc
Asclepius, ông ấy đe dọa sẽ tiết lộ tất cả việc làm của Chúa tể Indrath trước
khi biến mất khỏi Epheotus.”
Trong số những người biết về
việc các pháp sư cổ đại tuyệt chủng, số lượng người biết rằng Mordain và
Kezzess bất hoà với nhau lại còn ít hơn. Cuộc tranh cãi của họ được giữ bí mật
để không có asura nào có thể nghi ngờ rằng Chúa tể Indrath chính là một trong
những nguyên nhân khiến Mordain biến mất. Tin đồn sau đó được lan truyền rằng Vì
Hoàng Tử Lạc Lối, như mọi người bắt đầu gọi ông ta, đã rời Epheotus để gia nhập
với Agrona.
Đó là một câu chuyện ngụ
ngôn gần như hoàn hảo, nếu tôi truyền đạt những gì tôi nghĩ cho Windsom. Nhưng
tôi đã không làm vậy.
“Việc chúng ta đến tấm thảm
này chỉ là tình cờ thôi, anh bạn bạn già, và tâm trí của tôi cũng không mấy để
tâm đến chuyện giữa hai người này.” Tôi đặt tay lên vai Windsom. "Tôi
không phải Mordain, và ông cũng không phải Indrath."
“Tất nhiên là không,”
Windsom trả lời, quay người và bước lại. “Ông đã hỏi tôi về tình hình ở
Dicathen, nhưng câu trả lời của tôi khá lấp lửng. Sự thật là họ không còn ai đủ
tư cách làm lãnh đạo hay pháp sư vĩ đại trong số họ nữa. Trừ khi tôi sai, thì nếu
không, thì cuộc chiến mà chúng ta cần lo là với Gia tộc Vritra và những kẻ lai
tạp của chúng.”
Chúng tôi rẽ xuống một hành
lang ngắn và bước ra một sân thượng rộng nhìn ra cây cầu nhiều màu sắc. Một làn
gió ôn hoà thổi qua các bức tường lâu đài. "Đó cũng chính là nỗi sợ hãi của
tôi."
“Thật tệ,” Windsom tiếp tục.
“Quá nhiều công việc bị lãng phí… sau cùng, tôi luôn nghĩ rằng tặng chúng những
món đồ cổ vật đó là một ý kiến tồi”.
‘Và ấy thế mà ông vẫn giao cổ
vật cho họ, và dạy chủng tộc thấp kém kia sử dụng quyền năng của chúng,’ tôi
nghĩ thầm, nhưng không nói ra.
“Các Dicathians ngày càng lười
biếng,” ông tiếp tục, không chú ý. “Với một pháp sư lõi trắng bảo vệ mình, các
gia tộc hoàng gia không bao giờ cần phải dùng sức tự vệ, và sức mạnh phép thuật
của họ bắt đầu giảm sút. Là những pháp sư được hưởng lợi từ các cổ vật…” Windsom
cáu kỉnh chế giễu. “Ấy thế mà bọn chúng chưa bao giờ học cách trở nên mạnh mẽ
hơn. Chúng chỉ muốn trở nên mạnh mẽ. Hai điều đó không hề giống nhau."
Một con sky swimmer trên bầu
trời bay vút ra khỏi những đám mây, lớp vảy óng ánh của nó lấp lánh dưới ánh
sáng mặt trời. Cơ thể dài, giống cá được nâng đỡ bởi đôi cánh hình tam giác gấp
lại và mở ra để đón các dòng nước.
Tôi quan sát con quái vật
mana lướt dọc trên bầu trời mây trong giây lát trước khi hất đôi cánh sang hai
bên và lao trở xuống lại sâu.
Đôi mắt của Windsom dõi theo
tôi, không quan tâm đến động vật hoang dã.
"Ông có thể đến gặp chúa
tể Indrath với tôi không?" Tôi hỏi, cuối cùng cũng quyết định sẽ giải quyết
vấn đề cậu nhóc Leywin ra sao.
Tôi không thể chắc chắn liệu
Windsom có tỏ ra ngạc nhiên hay không với câu hỏi của tôi, ông ấy chỉ trả lời,
"Tất nhiên rồi, Aldir."
Chúng tôi không đi vào phòng
điện thần. Thay vào đó, chúng tôi tiến sâu hơn vào lâu đài. Các hội trường được
chạm khắc đầy những câu chuyện cổ đã nhường chỗ cho các đường hầm tự nhiên. Rêu
phát quang bám đầy các vách hang và treo thành từng mảng ở trần và một số nơi
khác. Có các dòng suối tự nhiên tạo ra những dòng nước trong vắt chảy xuống các
cạnh đường hầm.
Ở đây không có chạm khắc,
không có thảm hay tranh vẽ gì cả. Những đường hầm này, các mạch sống của ngọn
núi, đệu được giữ nguyên vẹn trong hàng chục thế hệ của asuras.
Mana thổ hệ ngày càng dày đặc
trong không khí khi chúng tôi tiếp tục đi xuống. Nó bám lấy chúng tôi khi chúng
tôi di chuyển, giống như bùn dính vào ủng của chúng tôi vậy. Những asura yếu
hơn sẽ cảm thấy khó khăn khi di chuyển qua đây, vì lượng mana đè nặng cơ thể,
và chủng tộc thấp kém sẽ nhanh chóng tan xương nát thịt dưới áp lực của nó.
Chúng tôi đi qua một số lính
canh golem đất được triệu hồi ra, nhưng chúng không làm phiền chúng tôi. Ở
trên, trong một buồng bảo vệ thoải mái hơn, những con rồng điều khiển chúng đã
nhận ra chúng tôi và cho phép chúng tôi đi qua.
Đường hầm kết thúc bằng một ngõ
cụt. Đá vụn đan xen với rễ cây dày đặc cản đường. Nhưng chỉ trông như thế thôi.
Tôi bước qua ảo ảnh phía trước.
Và tôi bước vào một cái hang
nhỏ. Có đầy rêu phủ kín cả sàn đất, trong khi những viên ngọc tinh thể sáng lấp
lánh như những vì sao trên trần phản chiếu ánh sáng từ hồ nước rực rỡ chiếm gần
hết hang động.
Chúa tể Indrath ngồi bất động
ở giữa hồ, đặt lòng bàn tay lên đầu gối, mắt nhắm lại. Ông ấy không hề thay đổi
gì trong suốt cuộc đời tôi. Mái tóc màu kem ướt sũng bám vào đầu ông, trong khi
cơ thể bất cần của của ông nhỏ giọt vì hơi nước ngưng đọng lại từ hồ bơi.
Windsom và tôi đứng sang một
bên và chờ đợi.
Chúa tểs Indrath rất thích
bày tỏ sự không hài lòng của mình theo nhiều cách tế nhị. Ví dụ, ông ta nổi tiếng
trong việc không cho phép các cố vấn của tham gia các cuộc họp khi ông không
hài lòng với họ, hoặc yêu cầu các sứ thần từ các gia tộc khác đợi nhiều ngày -
hoặc thậm chí hàng tuần - nếu ông bất đồng ý kiến với chúa tể của gia tộc tộc.
Sau vài giờ, Chúa tể Indrath
cuối cùng cũng cử động. Ánh sáng xanh lam phản chiếu đôi mắt tím của ông, khiến
chúng có màu chàm không tự nhiên. Sự thay hình ảnh đơn giản ấy đã làm thay đổi
cả khuôn mặt của ông ấy, và tôi phải cưỡng lại ý muốn lùi lại.
Đứng dậy, Chúa tể của những
con rồng bước ra khỏi hồ bơi và vẫy tay, triệu hồi một chiếc áo choàng trắng.
“Windsom, Aldir. Cảm ơn các vì
đã chờ đợi.”
Chúng tôi cúi đầu cho đến
khi Chúa tể Indrath lên tiếng lần nữa.
“Ông có gì muốn nói à,
Aldir,” ông ấy nói một cách dễ dàng, xoay người để hai tay chắp sau lưng. Ông ấy
cười nhẹ, nhưng đôi mắt ông cứng và sắc như đá. "Ông đến để cho ta biết đó
là gì."
“Đúng vậy, thưa ngài,” tôi
trả lời, mở to hai mắt dưới để nhìn ông ấy, một dấu hiệu được mong đợi tôn trọng.
"Tôi có tin tức có thể ảnh hưởng đến tiến trình tham chiến của chúng ta."
Tôi có thể cảm thấy ánh mắt
của Windsom đang nhìn chằm chằm vào một bên đầu của tôi, nhưng tôi vẫn chỉ để mắt
đến chúa tể của chúng tôi. Ông trầm ngâm một lúc, rồi lại vẫy tay.
Hang động biến mất khỏi xung
quanh chúng tôi. Thay vào đó, chúng tôi đang đứng trong một trong những phòng
riêng tư của Chúa tể Indrath. “Ngồi đi,” ông ấy ra lệnh một cách đơn giản.
Ngồi xuống tấm đệm dày của
chiếc ghế bành màu tím xa xỉ, tôi ngượng ngùng đặt tay lên phần tựa. Chúa tể
Indrath ngồi đối diện với tôi, trong khi Windsom đứng sang một bên, giống nhân
chứng hơn là người tham gia vào cuộc trò chuyện.
Để không nhìn chằm chằm, tôi
hướng ánh nhìn của mình chỉ qua vai Chúa tể Indrath, tập trung vào bức tường bằng
dây leo vàng và bạc phía sau ông. Những bông hoa màu tím nở rộ trên những dây
leo. Rất hiếm khi một quả nhỏ màu xanh ngọc bích cũng phát triển lớn đến như vậy.
Chúa tể Indrath gật đầu, ra hiệu
rằng tôi nên bắt đầu.
“Một đại sứ thần của kẻ thù
đã đến gặp tôi, tìm cách lợi dụng một số điểm yếu mà cô ta tự thấy và cố khiến
tôi chống lại chúa tể của mình,” tôi nói rõ ràng. “Cuối cùng, cô ta đã đem đến
cho tôi thông tin này, mặc dù cô ta thực sự dám nghĩ rằng nós có thể làm lung
lay lòng trung thành của tôi nói lên nhiều điều về cô ta hơn là về tôi.”
Hai con rồng đợi tôi nói tiếp.
“Dựa theo nữ Scythe người Alacryan,
Seris Vritra, thì Arthur Leywin vẫn còn sống,” tôi chính thức thông báo. “Cậu ta
hiện đang ở Alacrya, và đã thêm một vài sức mạnh mới. Tôi tin rằng cậu ấy đã chứng
kiến việc tôi sử dụng kỹ thuật World Eater để tàn phá quê hương của tộc elf.”
Không có chút co giật của mí
mắt hay ngồi thẳng lưng lại, không có tiếng há hốc nào để nói với tôi rằng chúa
tể của tôi có chút gì là ngạc nhiên. Nhưng có một gợn sóng nhẹ trong ánh hào
quang của ông ấy, và thế là đủ: ông ấy không hề biết chuyện này.
“Vậy thì có thể tiểu thư Sylvie
chưa—”
Chúa tể Indrath giơ tay lên
để ngắt lời Windsom. “Chúng ta phải xác định chắc chắn cả sức mạnh và thái độ của
của con người này. Cậu ta có thể vẫn là một công cụ hữu ích chống lại Agrona
và… thứ ‘Di sản’ này.”
"Và nếu cậu ấy không
còn sẵn sàng làm việc cùng với asura thì sao, thưa ngài?" Tôi hỏi.
Ánh mắt của lãnh chúa tôi vẫn
lạnh lùng, giọng điệu thốt ra một cách thản nhiên. "Vậy thì cậu ta sẽ chết."
[] [] []
#Darkie