10/5/22

Chapter 344: Khoá Mắt

[] [] [] 

Nắng chiều sưởi ấm lưng tôi, những tia nắng ấm áp phản chiếu những trang sách ố vàng tôi đang đọc. Từ trong góc hẻo lánh của quán cà phê trong khuôn viên trường, nằm gần tòa nhà hành chính, tiếng ồn ào của học viên và giảng viên trò chuyện về đồ uống và món tráng miệng vang vọng khắp phòng tôi.

Và mặc dù có hơi ồn ào hơn một chút so với tôi mong muốn, nhưng vẫn tốt hơn phải nghe Regis phàn nàn vì chán.

"Của ngài đây, Giáo sư." Một cô phục vụ trẻ ở độ tuổi vị thành niên đặt một đĩa thức ăn nhỏ và một tách trà lên bàn của tôi.

“Tôi đâu có gọi đồ ăn,” tôi nói khi cầm cốc lên và thổi vào tách trà nóng.

“Chủ quán đãi,” cô nói, kiễng chân lên khi quay trở lại bếp.

Từ trong đầu tôi, Regis rên lên một tiếng. ‘Vẻ ngoài đẹp trai thế mà lại rơi vào mặt cậu, phí vãi. Nếu tôi là cậu, tôi sẽ— '

‘Chúng ta đã giao kèo là ngươi sẽ không làm phiền ta cơ mà,’ tôi trả lời và quét mắt của tôi quét qua quán cà phê.

Học viện khá bận rộn hơn trong hai ngày qua. Học viên đến thường xuyên, một số đi cùng với gia đình và người phục vụ, trong khi nhiều giảng viên bắt đầu xuất hiện khắp các hội trường.

Nhấp ngụm trà lên men, tôi tiếp tục lật từng trang sách của mình, lướt qua nhiều phần cho đến khi tôi tìm thấy cái mà tôi đang tìm, rồi bắt đầu xem qua thông tin. Tôi đã xem qua cuốn sách luật và luận thuyết về sức mạnh thánh vật, nhưng chúng không chứa những gì tôi đang tìm kiếm.

May mắn thay, cuốn sách thứ ba mà tôi đã mượn từ thư viện thì thú vị hơn một chút: một danh mục các thánh vật được mang về từ Thánh Tích. Tôi đã biết trước rằng chính Agrona đã cho lưu giữ bất kỳ thánh vật nào còn hoạt động, nhưng tôi rất ngạc nhiên khi biết rằng người Alacryan rất am hiểu nhiều về những thánh vật đã chết mà họ tìm được.

Thông qua việc kết hợp các cuộc phỏng vấn với những ascender và công việc của những người chuyên nghiên cứu thánh vật – những người không trong Taegrin Caelum, pháo đài của Agrona - nên hầu hết các thánh vật đã chết đã được xác minh rõ, bao gồm cả sức mạnh mà chúng từng chứa. Mặc dù không phải tất cả các thánh vật chết đều được nghiên cứu kỹ lưỡng, nhưng nhờ có Thánh Tích, nền khoa học, công nghệ, ma thuật cổ đại của người Alacryan đã vượt rất xa so với người Dicathians hay thậm chí cả các asuras của Epheotus.

Mặc dù cuốn sách có nhiều chi tiết liên quan đến hơn một trăm thánh vật chết, nhưng tôi chỉ quan tâm nhất đến một phân loại cụ thể: những cái được đặt trong phòng trưng bày của Học Viện Trung Tâm. Trong suốt nhiều thế kỷ qua, họ đã khai quật được mười một cái, và tôi đã đọc kỹ mô tả của từng cái.

Nói trắng ra thì, tôi có hơi chút thất vọng. Đây là lỗi của riêng tôi. Kiến thức mà tôi - và chỉ tôi, theo những gì tôi biết - có thể hồi sinh và sử dụng bất kỳ thánh vật cổ đại nào đã khiến tôi mơ mộng đủ thứ. Tuy nhiên, khi đọc qua các mô tả của, tôi lại một lần nữa phải tự nhắc bản thân mình rằng các pháp sư cổ đại dijin là người ôn hoà.

Cũng không hẳn là những thánh vật đó vô dụng, nhưng tôi đâu có cần công cụ hỗ trợ hay đồ trang sức. Tôi muốn một thứ vũ khí.

“Cảm ơn cậu vì đã thừa nhận rằng tôi không phải là vũ khí, cũng không phải vật sở hữu riêng của cậu,” Regis khịt mũi bình luận. “Nhưng những thứ này cũng đâu đến nỗi tệ. Thử coi cái Dây Xích Ràng Buộc này xem? Chỉ cần nghĩ về ai đó, kích hoạt chúng, và đùng! Các dây xích quấn lấy mục tiêu của cậu và sau đó lôi mục tiêu của cậu đi theo? Tôi có thể nghĩ ra rất nhiều công dụng khác nhau đấy."

Theo tác giả, thánh vật mang tên Dây xích ràng buộc cũng có các chức năng khác, bao gồm khả năng ức chế mana và aether, ngăn chặn lời nói, thậm chí làm tê liệt người hoặc sinh vật bị trói nếu cần thiết.

Trong khi ý tưởng lôi Agrona đi khắp Alacrya — bị trói buộc, bịt miệng và bất lực — để người dân của y có thể chứng kiến ​​kết cục thê thảm của y nghe rất hấp dẫn đến lạ thường, nhưng tôi không nghĩ mấy cái thánh vật chết này đủ mạnh đến mức đó.

‘Ta không biết mình có thể tin tưởng bao nhiêu vào vào nhận định của tác giả này. Như ở đây này. Nó ghi, "Mặc dù các nghiên cứu sư không thể xác nhận giả thuyết này, nhưng có khả năng là các dây xích ràng buộc có thể tìm kiếm mục tiêu ở bất cứ đâu trên lục địa này."

“Vậy còn cái này thì sao?” Regis hỏi, tập trung vào một bức vẽ lưới theo phong cách đấu sĩ.

Thánh vật mang tên Lưới Mana này có thể “bắt” mana trong không trung giống như một chiếc lưới đánh bắt cá. Tác giả giả lý luận rằng nó là một thiết bị phòng thủ có thể hấp thụ các phép thuật tung đến.

‘Nghe có vẻ rất hữu ích đấy, đặc biệt là vì ta không còn có thể sử dụng khả năng hủy phép mà ta đã phát triển bằng cách sử dụng Realmheart và mana tứ nguyên tố của mình. Nhưng nó sẽ hiệu quả như thế nào khi dùng để đánh với Scythes, hoặc thậm chí cả asuras? Nếu không, nó có giúp ta tìm thấy những tàn tích còn lại bên trong thánh tích không?’

"Có thể câu hỏi thực sự là: tại sao chúng ta không hốt hết mọi thứ mẹ cho rồi?"

Tôi biết Regis chỉ nói lên những gì trong đầu tôi. Vì tôi có thể sử dụng kỹ năng Aroa’s Requiem để kích hoạt lại tất cả các di tích đã chết của học viện, nên tôi có thể lấy hết chúng và việc chúng sẽ hữu ích như thế nào cứ để sau này. Nhưng tôi không tưởng tượng được một viễn cảnh nào có thể cho phép tôi đánh cắp bộ sưu tập thánh vật vô giá mà vẫn có thể duy trì vỏ bọc giảng viên của mình tại học viện, hoặc thậm chí ở lại Alacrya.

Và, vẫn còn có một câu hỏi khác liên tục ám ảnh tôi.

Tôi sẽ tiếp tục như thế này trong bao lâu?

Đóng sách lại, tôi lơ đễnh cho vào miệng một quả cherry mọng đỏ tươi. Vị ngọt đậm đà của nó là một bất ngờ thú vị. Tôi đã bỏ thói quen ăn các bữa ăn thông thường, bởi vì aether giữ cho cơ thể tôi tồn tại mà không có ăn, nhưng giờ tôi mới nhận ra rằng tôi rất nhớ mùi vị của thức ăn.

Tôi ăn thêm một vài quả mọng, nhai chậm rãi để thưởng thức hương vị.

Có điều gì đó rất… đỗi bình dị khi ngồi ở quán cà phê nhỏ và thưởng thức bữa ăn trong bầu không khí trong lành. Tôi không thể nhớ lần cuối cùng tôi dành một chút thời gian cho bản thân như thế này.

Tựa lưng vào ghế, tôi hít một hơi thật sâu mùi thơm thảo mộc đăng đắng từ trà và gạt bỏ những suy nghĩ hỗn độn trong đầu.

“Thoải mái quá ha?” Regis trêu chọc hỏi. "Hy vọng rằng cậu không quá quen với lối sống này."

‘Ngươi không cần phải nhắc ta lý do tại sao chúng ta ở đây hay quê nhà chúng ta đang gặp nguy hiểm,’ tôi nói và đặt cốc của tôi xuống.

Cầm những cuốn sách dưới một cánh tay, tôi đứng dậy và rời khỏi sân của quán cà phê. Đọc về những thánh vật chết là một chuyện, nhưng có vẻ như đây là thời điểm thích hợp để tận mắt thấy ​​chúng.

Khuôn viên trường luôn nhộn nhịp với sôi động, nhưng bầu không khí đã thay đổi so với khi tôi mới đến. Thay vì loanh quanh và tán gẫu, những học viên mà tôi thấy đều tập trung vào việc chuẩn bị vào học. Hầu hết đều đang chạy hoặc tập thể dục, nhưng cũng có khá nhiều học sinh đang yên lặng đọc sách dưới bầu không khí trong lành.

Tiếng bước chân nhanh từ phía sau khiến tôi quay nhanh lại. Vẻ mặt của tôi hẳn là rất căng, bởi vì người thanh niên đang tiến lại gần liền dừng lại, hàm của anh ta rung rung khi anh ta cố gắng nói điều gì đó.

Cố gắng trở nên nhẹ nhàng hơn, tôi gật đầu với người đàn ông trẻ tuổi. Đó là nhân viên ban đầu đã dẫn tôi tham quan khuôn viên trường và chỉ cho tôi các phòng của tôi. Tôi nhận ra rằng tôi chưa bao giờ nghe tên của anh ta.

“Giáo sư Grey,” cuối cùng anh ta cũng lên tiếng. "Xin lỗi vì đã làm phiền, tôi chỉ..."

“Không sao đâu,” tôi nói, xua tay xin lỗi. “Giáo sư lo lắng, anh cần gì hả?"

Câu đùa nhỏ của tôi khiến anh ta cười khúc khích, và anh ta đi bên cạnh tôi. “Ồ, không có gì đâu! Sáng nay tôi không đi làm, nhưng tôi thấy anh đi lang thang và nghĩ rằng không biết anh có cần gì không. Tôi biết rất khó tìm đường trong học viện khi mới lần đầu tiên đến đây. "

“Không, cảm ơn, tôi chỉ định đến thăm phòng trưng bày sau khi tôi trả những cuốn sách này về thư viện,” tôi trả lời, lờ người thanh niên.

“Phòng trưng bày là một công trình hấp dẫn! Và những thánh vật chết đó… Anh có biết là Học viện Trung tâm có bộ sưu tập thánh vật lớn nhất so với bất kỳ trường nào khác ở Alacrya chứ? Bản thân viện trưởng Ramseyer đã giám sát nhiều thương vụ mua lại.” Đôi mắt của anh ta đảo tới lui cuồng nhiệt cho đến khi anh ta bắt gặp một giáo sư khác đang một nhóm sinh viên đi theo sau.

“Ồ, đằng kia là Giáo sư Graeme. Ông ấy là một trong những nhà nghiên cứu sư hàng đầu của học viện,” anh nói trong giọng thì thầm lo lắng.

Người hướng dẫn viên của tôi im lặng và cúi mặt xuống thành cau mày đầy suy tư. Nói một cách nhẹ nhàng, anh ấy nói thêm, "Ông ấy cũng có hơi chút... khắc nghiệt."

Ánh mắt của tôi dõi theo cậu học viên tới một người đàn ông mặc áo choàng đen mượt mà. Đường áo màu xanh chạy dọc từ tay áo đến cổ tay áo, và từ đường viền cổ áo để tạo vết hở dọc sống lưng. Ông ta có sáu hình xăm cổ tự trên lưng lộ ra ngoài.

Một nhóm học sinh đi theo sau ông ta, chăm chú lắng nghe khi ông ta nói. Một mái tóc màu cam quen thuộc ngả sang màu vàng gần ngọn nổi bật giữa những người khác. Vị giáo sư nói điều gì đó mà tôi không thể nghe, khiến Briar bật cười và hất tóc.

“Tôi không nghĩ rằng Briar có cười được luôn á,” Regis nói. "Có lẽ cô ta bị ma nhập rồi."

Như thể cảm nhận được sự chú ý của chúng tôi, vị giáo sư dừng lại và quay lại. Ông ta có mái tóc nâu vàng xõa xõa xõa xuống vai và khuôn mặt trẻ trung, cạo sạch sẽ. Đôi mắt ngọc bích sáng ngời, thông minh thu hút ánh nhìn của tôi và đôi môi ông nhếch lên thành một nụ cười hờ.

"Các em!" Ông ấy thông báo, nâng cả hai tay lên để ra hiệu về phía tôi. “Có vẻ như chúng ta rất may mắn khi được gặp vị giảng viên mới nhất của Học viện Trung tâm. Có ai trong số các em sẽ học lớp Cận chiến cường hoá nâng cao trong học kỳ này không? ”

Vị giáo sư nhìn quanh nhóm của mình. Các nam nữ thanh niên đều khúc khích cười, hầu hết đều lắc đầu từ chối. Briar đang nhìn vào chân mình thay vì tôi, và nhăn mặt khi một cô gái khác thúc cùi chỏ và thì thầm điều gì đó vào tai cô.

"Ta cũng cho là các em sẽ không theo học, nhỉ?" Ông ta nở một nụ cười hiểu biết cho cả nhóm. “Tất nhiên có những chủ đề khoá học khác quan trọng hơn dành cho những học viên thành đạt như các em hơn là học cách đấm nhau như đám say rượu.”

Người hướng dẫn của tôi bồn chồn lo lắng bên cạnh tôi. “Khi tôi nói gay gắt thì đây chính là…”

‘Là một thằng lỗ đít,’ Regis nói thay trong tâm.

“Ta thực sự hy vọng rằng anh sẽ làm tốt công việc giảng dạy hơn vị giáo sư cuối cùng đã dạy lớp học đó.” Ông ta nở một nụ cười giản dị với tôi. "Thật xấu hổ cho học viện khi chúng ta phải tuyển dụng trúng những pháp sư vô dụng như vậy."

Giữ vẻ mặt ngây ngô, tôi nói, “Rất vui được gặp ông,” và bắt đầu bỏ đi, nhưng người đàn ông đã nhanh chóng đứng chắn đường tôi. Tôi dừng lại và bắt gặp ánh mắt mong đợi của ông ta.

“Có một hệ thống phân cấp cấp bậc nhất định giữa cả giảng viên và học viên ở đây,” ông ấy nói với tôi. "Tốt nhất là cậu nên tìm hiểu kỹ đi, nếu không thì cậu sẽ đi vào vết xe đổ của người tiền nhiệm đấy."

“Tôi sẽ giả vờ ghi nhớ điều đó,” tôi nói một cách lịch sự, làm một số học viên nhìn tôi một cách khó hiểu.

Gật đầu, tôi bước xung quanh vị giáo sư đang sững sờ và bỏ đi, phớt lờ ánh mắt hình viên đạn nhìn theo lưng tôi.

“Với cái tính cách đó thì bị ghét cũng đâu có tính là phân biệt chủng tộc,” Regis nghĩ.

Tôi cố nén lại một nụ cười tự mãn khi nghĩ lại vị giáo sư mà tôi đã đánh bại trong ngày đầu tiên đi học ở Xyrus. Cho dù đó là ở đây hay Dicathen, hay thậm chí là Trái đất, sẽ luôn có những loại người như vậy tồn tại.

“Xin lỗi về ông ấy, thưa ngài,” cậu trai trẻ nói, nhắc tôi rằng anh ta vẫn ở cạnh tôi.

“Có phải cậu là người đã biến ông ta từ người bình thường sang người đầu buồi không?” Tôi hỏi, không nhìn anh thanh niên.

"À… không?"

“Vậy thì tại sao phải xin lỗi,” tôi nói chắc nịch. Dừng lại, tôi nhìn anh ta một cách khác. Anh ta cao với mái tóc vàng bụi và nụ cười dễ mến. Đồng phục của anh ấy hơi nhăn, và anh ấy có mái tóc bù xù nhô ra ở những góc khác thường từ đầu. "Tên của cậu là gì?"

“Ôi, trời ơi, thật thô lỗ quá… Tristan, thưa ngài. Huyết tộc Severin. Chúng tôi đến từ Sehz-Clar, một huyết tộc nhỏ, tôi chỉ ở đây vì tôi đủ may mắn để— ”

“Tristan,” tôi ngắt lời trước khi anh ta có thể chìm trong sự tự ti. Anh thanh niên trẻ ngậm miệng lại. “Tôi đánh giá cao sự giúp đỡ nhiệt tình của cậu, nhưng tôi có thể tự tìm thư viện.”

Cúi đầu chào, anh ta nhìn tôi cười toe toét nhưng không nói gì nữa khi quay gót và bước nhanh đi.

‘Hơi giống thú cưng của một giáo viên, nhưng có cậu ta đi theo sẽ hữu ích đấy,’ Regis nhận xét khi Tristan rời đi.

‘Về lý mà nói thì ngươi mới là thú cưng của giảng viên,’ tôi đáp lại bằng một nụ cười thoáng qua.

‘Nếu cậu không muốn gái bu mình thì cứ dùng câu đó làm pickup line đi ha,’ Regis vặn lại.

***

Dehlia, thủ thư, không có ca trực khi chúng tôi đến thư viện, vì vậy tôi đã bỏ sách đại tại quầy thủ thư cho một trong nhiều trợ lý của cô ấy.

Trước khi đến phòng trưng bày, có một chủ đề nghiên cứu khác mà tôi biết rằng tôi không thể tiếp tục trốn tránh nữa. Vì tôi không thể kích hoạt hệ thống danh mục, tôi phải đi lang thang trong thư viện một cách ngẫu nhiên để tìm kiếm phần mục chính xác.

‘Tại sao cậu cần đọc sách khi đã có tôi rồi?’ Regis hỏi, hiểu ý định của tôi.

‘Không có ý xúc phạm đâu, nhưng ngươi đã không đủ nhanh nhạy và mớ kiến ​​thức văn hóa của ngươi chưa đủ đáng tin cậy với ta,’ tôi nghĩ khi chúng ta xem qua phần “Sử thi”.

‘Nghe hơi bị xúc phạm à nha,’ Regis cáu kỉnh.

Tôi thật may mắn khi tìm thấy những người luôn mong muốn giúp đỡ người khác, như Mayla và Loreni ở Thị trấn Maerin, và sau này là Alaric và Darrin. Tuy nhiên, tại học viện, xung quanh tôi là những người Alacryan, những người sẽ chú ý đến tôi hơn, và đột nhiên tôi nhận ra tầm quan trọng của việc có một số kiến ​​thức cơ bản về các thuật ngữ và phong tục của người Alacryan. Vì vậy, tôi tìm kiếm một hoặc hai cuốn sách có thể giúp cung cấp cho tôi bối cảnh về những điều bình thường hàng ngày của cuộc sống Alacryan mà tôi không biết.

Khi tôi đi qua mục “Truyện cổ dân gian”, tôi nghe thấy tiếng đập mạnh của một nắm đấm vào da thịt và một tiếng thở hổn hển vì đau.

"Ê, nghe có vẻ khá thú vị kìa," Regis nói.

‘Nghe có vẻ như không phải là việc của chúng ta,’ tôi phản bác một cách thờ ơ.

Ngoài các hàng truyện dân gian Alacryan, tôi tìm thấy một phần có nhãn “Phong tục và Truyền thống”. Các kệ chứa đầy những cuốn sách đã ghi chi tiết các phong tục khác nhau của năm vùng trị của Alacrya. Một số sách có chủ đề từ quan điểm lịch sử hơn, tìm hiểu xem những truyền thống này ra đời như thế nào, trong khi những cuốn khác thì giống như sách hướng dẫn cho du khách hoặc giới quý tộc.

Một giọng nói trầm thấp đầy đe dọa vọng lại qua các kệ từ khu vực gần đó, khiến tôi mất tập trung trong việc tìm kiếm.

“—đừng có giả vờ như mày là một trong số bọn tao. Chỉ vì tất cả gia đình của mày đã bị xóa sổ trong chiến tranh không khiến bạn trở thành một thượng huyết tộc thực sự."

“Tôi chưa bao giờ nói tôi — ặc!”

Tôi dừng lại sau khi nghe giọng nói quen thuộc trước khi nó bị cắt đứt bởi một cú đánh khác.

“Không được nói chuyện với người thuộc tầng lớp cao hơn mày khi chưa được cho phép.”

Thở dài một tiếng, tôi di chuyển chậm rãi và vòng qua góc.

Regis bật ra một tiếng cười nhạo. "Ủa gì dọ, sao nãy ai bảo không phải việc của chúng ta mà nhỉ?"

‘Câm đi.’

Di chuyển dọc theo giá sách dài, tôi tìm thấy một khoảng trống dẫn đến một góc khuất.

Bốn tênn hóc chen chúc trong ngóc ngách khuất người. Tất cả đều mặc đồng phục màu đen và xanh của Học viện Trung tâm, nhưng sự chênh lệch giữa chúng rất rõ ràng.

Hai trong số chúng đang nắm áo Seth, đứa trẻ gầy gò đã giúp tôi chọn sách, kẹp chặt cậu nhóc vào tường. Một tên rất cao và gầy hơn, trông hơi bự con với những lọn tóc bện màu đỏ, đen và vàng trên đầu. Đứa còn lại ngắn hơn, nhưng có bờ vai rộng, thấp và mái tóc đỏ rực.

Người thanh niên cuối cùng, có nước da đen như mun và tóc đen sẫm hơn, đứng lùi lại vài bước chân, khoanh tay. Tên nhóc này có vẻ ngoài khác thượng đẳng hơn những người khác, và cậu ta như phô bày vẻ quý tộc của mình một rõ ràng qua bờ vai, dáng đứng và khuôn mặt điềm đạm cẩn thận, mũi hơi hếch lên, môi hé ra một nụ cười đã được tập luyện nhiều lần.

“Một thằng mồ côi vô gia cư như mày không có chỗ ở đây đâu,” thằng bé nặng cân càu nhàu.

“Cút về nhà đi,” tên kia thở khò khè, vòng tay qua gáy Seth.

"Mà khoan." Thằng bé to lớn vặn cánh tay Seth, khiến cậu nhóc phát ra tiếng rên rỉ thảm thương.

"Mày làm gì còn nhà để mà về đâu?" Tên học viên gầy gò hỏi và đẩy đầu Seth vào tường.

Bước vào lối đi, tôi không nói lời nào đi ngang qua cậu học sinh tóc đen và đến gần ba người kia.

"Cái mẹ gì thế?" Tên nhóc hỏi một cách ngờ vực khi tôi bước vào giữa mình và những tên đồng bọn.

Tên học sinh gầy hơn liếc nhìn tôi từ trên xuống dưới, tay vẫn ghì chặt đầu Seth vào tường. "Muốn cái gì?"

Bước đến cạnh nó, tôi giơ tay. Nó bối rối lùi lại, rồi cau có khi tôi đưa tay qua để lấy một cuốn sách ra khỏi kệ gần nhất. Khi tôi mở nó ra để đọc tiêu đề, tôi đảm bảo khoe nhẫn của tôi để chúng có thể thấy rõ ràng.

Buông cánh tay của Seth ra, thằng bé to lớn ưỡn ngực ra và tiến về phía tôi một bước.

Tôi nhìn lên từ cuốn sách. Và đợi.

Nỗ lực bước đi đầy đầy đe dọa đã thất bại. Bạn của nó ấy liếc qua tôi đến thằng bé thứ ba, nhăn mặt. Tôi cau mày một chút.

Tên nhóc lớn khịt mũi, lùi lại một lần nữa.

“Ông chắc là giáo sư lớp cận chiến mới,” thằng bé tóc đen nói từ phía sau tôi. "Một lớp học không dùng phép thuật." Khi tôi liếc nhìn nó qua vai mình, thằng nhóc khẽ gật đầu và cúi đầu mà có thể bị coi là thiếu tôn trọng trong bất kỳ dịp trang trọng nào.

"Giáo sư Grey nhỉ?" Đôi môi mỏng của nó nhếch lên nở một nụ cười thích thú. “Kìa tụi bây, tỏ chút tôn trọng đi chứ. Sau cùng thì chúng ta cũng sẽ gặp nhau thường xuyên mà."

“Lỗi của tôi,” tên học sinh to lớn càu nhàu.

Đám đồng bọn của nó nở nụ cười vui vẻ với tôi khi tên đó chỉnh lại đồng phục của Seth, khiến Seth bối rối quay lại. "Xin lỗi, giáo sư."

Cả hai tên con trai đều né tôi hết và đi theo tên cầm đầu ra ngoài.

“Cảm ơn,” Seth nói khi thoát ra khỏi chúng.

Tôi lướt qua kệ sách một cách lơ đễnh, không thực sự để ý đến bất kỳ tên sách nào. “Thích đọc sách cũng ổn, nhưng nếu muốn sống sót ở học viện này thì nên học thêm cách tự vệ đi.”

Cậu nhóc ấy im lặng khi tôi bước đi, để những lời nói của tôi lơ lửng trong không khí.

Với một vài cuốn sách mới trong tay, tôi rời thư viện vài phút sau đó và đi đến phòng trưng bày.

Tôi rất ngạc nhiên khi thấy khoảng vài chục học viên đang tụ tập quanh Nhà nguyện - tòa nhà mà Tristan đã từng hả hê khoe khoan trước đó – đang xem một đoàn pháp sư diễu hành ra khỏi cổng. Hai người một, các pháp sư có vũ trang và áo giáp tạo thành một rào chắn dẫn từ cổng vòm đến các bậc đá tối của Nhà nguyện.

Khi một nhân vật có sừng lạ lẫm bước ra khỏi cánh cổng, máu của tôi ngay lập tức đóng băng trong huyết quản.

Một tên khổng lồ mang trong mình dòng máu Vritra. Hắn ta cao hơn hai mét và có vóc dáng của một người khổng lồ. Sừng của hắn ta nhô ra từ hai bên của cái đầu cạo nhẵn và cong hướng về phía trước giống như một con bò đực.

‘Dragoth,’ Regis thì thầm trong tâm trí tôi. ‘Hắn ta là Scythe.'

Trong suốt cuộc chiến, từ đó luôn mang lại cho tôi sự khiếp sợ và bồn chồn. Toàn bộ quân đội Dicathian đều run rẩy khi nghe đến danh hiệu đó, khiếp sợ về một kẻ sẽ xuất hiện trên chiến trường và cho chúng ta thấy bọn chúng tại sao lại được chọn làm các tướng quân ưu tú hàng đầu của phe Alacryan.

Nỗi sợ hãi này càng được khuếch đại khi cuối cùng một tên Scythe cũng xuất đầu lộ diện. Tôi đã xem Seris Vritra xé toạt chiếc sừng mana khỏi đầu Uto dễ dàng như một đứa trẻ kéo cánh bướm vậy. Tôi đã chứng kiến ​​hậu quả tàn khốc của Cadell tại lâu đài, nơi hắn ta chế ngự Lance và tổng tư lệnh quân đội của Dicathen mà không đổ một giọt mồ hôi.

Ngay cả khi ở đỉnh cao sức mạnh của mình, tôi đã suýt chút nữa tự giết chết chính bản mình khi chiến đấu với Nico và Cadell - và tôi đáng ra sẽ như thế, nếu không nhờ có Sylvie.

Những suy nghĩ này lướt qua tâm trí tôi giữa nhịp tim này và nhịp tim tiếp theo, và tôi nhận ra điều gì đó.

Tôi không hề cảm thấy sợ.

Tôi đang cảm thấy điên tiết.

Khi học viên đều quỳ gối, đột nhiên tôi trực tiếp nhìn thẳng tới tên Scythe.

Cái đầu rộng của Dragoth xoay xung quanh cho đến khi đôi mắt đỏ như máu của hắn ta khóa chặt vào mắt tôi. Hắn ta cau mày, dừng lại trong giây lát, và tôi cảm thấy như thể hắn ta đang nhìn thấu qua mắt và vào tâm trí tôi, thấy rõ sự thù địch của tôi như thể tôi đang chĩa một thanh kiếm vào tim hắn ta.

‘Art! Sát khí của cậu, hắn có thể cảm nhận được sát khí của cậu!’ Regis nghe có vẻ hoảng loạn, nhưng xa cách, và tôi bắt đầu nhận ra rằng tôi đã vô tình vận aether bao bọc toàn bộ cơ thể mình.

Chớp mắt, tôi thu hồi sát khí — thứ vừa mới rò rỉ ra ngoài và vẫn còn bị che khuất dưới aura áp đảo của tên Scythe — và đám đông học viên đứng lại, một lần nữa che khuất tôi trong đám đông.

"Thưa Scythe Dragoth Vritra!" Một giọng nói trầm ấm vang lên từ cánh cửa của Nhà nguyện ảm đạm. "Thật vinh dự khi được đón tiếp quý ngài!"

Người nói trông giống như giọng nói của ông ta: mái tóc ngắn màu xám tương phản rõ rệt với làn da mun của mình, và nét mặt nghiêm nghị vĩnh viễn không tách rời ngay cả khi đối mặt với một Scythe.

Sự nhẹ nhõm xen lẫn tiếc nuối khi Dragoth quay lưng lại với tôi để đối mặt với viện trưởng. “Augustine,” hắn ta trả lời bằng một giọng nam trung ấm áp. Hắn ta đưa tay vuốt bộ râu rậm của mình. “Ta đã mang thánh vật như thỏa thuận. Đích thân đến tận nơi, như Cadell yêu cầu.”

Nắm chặt tay, tôi nén cơn giận xuống và siết chặt sát khí của mình. Tuy nhiên, khi tôi nhìn vào cặp sừng đen của tên Scythe, hình ảnh quỷ dị của Cadell đứng trên bà Sylvia đang hấp hối chợt lóe lên trong tâm trí tôi. Sau đó, Alea, mắt bị móc, chân tay không còn gì ngoài những vết máu. Rồi Buhnd nằm ngửa trong đống đổ nát, bỏng rát từ trong ra ngoài.

Dragoth đã nói điều gì đó với đám đông, nhưng tôi đã bỏ qua. Tên Scythe và gã viện trưởng đang đi về phía lối vào Nhà nguyện khi lính canh của gã ta xếp thành hàng ngang qua chân cầu thang.

Tiếng bàn tán nổ ra giữa đám đông xung quanh tôi, nhưng tôi chỉ có thể nhìn chằm chằm vào tên Scythe. Hắn ta đã ở ngay đó. Tôi có thể giết hắn ta ngay bây giờ. Tôi có thể tước đoạt một trong những người lính mạnh nhất của Agrona. Tôi có thể—

“—Làm ơn nghe đi?” Giọng của Regis đột nhiên hét lên trong đầu tôi. "Chúng ta không thể chỉ—"

‘Ta biết,’ tôi nghĩ, cố kìm nén cảm xúc và quay đi. ‘Bây giờ vẫn chưa phải là lúc.’

[] [] []

#Darkie