[] [] []
Sau khi quét mắt nhanh qua
chỗ của mình, tôi ngồi xuống một trong những chiếc ghế sang trọng đối diện với
một chiếc bàn nhỏ và thở dài. Tham gia họp dân sự với các người lạ ngày càng trở
nên mệt mỏi hơn – thậm chí còn oải hơn vì tôi luôn phải thận trọng với từ ngữ của
mình.
Lấy lại tinh thần, có hai thứ
thu hút sự chú ý từ con mắt đang khép hờ của tôi, chúng đều nằm ở trung tâm của
bảng game nhỏ với một ghi chú.
“Đây chắc hẳn là mã thông
báo kích hoạt cổng thăng bậc,” tôi lẩm bẩm, nghịch viên đá cổ tự trong khi đọc
ghi chú.
Món đồ thứ hai là một chiếc
nhẫn được làm thủ công bằng gỗ mun, có một hình con rắn điêu khắc kiêu kì đã tự
động điều chỉnh kích thước của nó quanh ngón tay tôi để vừa vặn hơn.
Ánh mắt tôi dừng lại trên
chiếc nhẫn nhợt nhạt quấn quanh ngón tay giữa, ám chỉ rằng tôi đã chính thức trở
thành giáo sư của chính lục địa mà tôi đang chiến tranh.
Chuyển sự chú ý trở lại chiếc
bàn trước mặt, tôi đọc tấm bảng nhỏ bằng đồng có nội dung:
Sovereigns Quarrel
Các mảnh quân cờ màu đỏ và
xám của Huyết Tộc Có Tên
“Để chiến thắng một cuộc chiến
thì cần một đầu óc sắc bén, chứ không phải vũ khí.”
Một món quà dành cho Học viện
Trung tâm bởi Lãnh Chúa Leander.
Không giống như những “quân
cờ” tự chế mà tôi và Caera đã chơi, trên tấm bảng lục giác bằng đá cẩm thạch
kia là những quân cờ Tiến Công, Pháp Sư và Thủ Hộ Vệ được chạm khắc tinh xảo của
bằng đá màu đỏ đậm ở một bên và đám mây xám ở bên còn lại.
“Thật tuyệt vời,” Regis nói,
đánh hơi xung quanh bảng và làm ngã một vài quân.
Đẩy đầu anh ấy ra, tôi đặt lại
các mảnh và đứng dậy khỏi bàn.
Tiếp theo, tôi chuyển sự chú
ý sang thiết bị chiếu. Viên pha lê hình bầu dục, hơi thô, như thể nó được chạm
khắc bằng tay từ một viên lớn hơn, được gắn vào tường bằng các giá đỡ bằng kim
loại.
“Bật”, tôi ra lệnh, sau khi
không thể tìm thấy bất kỳ nút điều khiển nào gần thiết bị.
Không phản hồi.
“Kích hoạt,” tôi ngập ngừng
nói trong khi vẫy tay trước viên pha lê hình bầu dục để xem nó có phản ứng với
cử chỉ hay không.
Regis phát ra một tiếng cười
khẩy, khiến tôi quay về phía cậu ta, một bên nhướng mày. “Cậu chỉ cần cung cấp
cho nó một chút mana cho nó để bật. Nó sẽ tắt khi tinh thể mana gắn bên trong hết
mana, hoặc cậu rút hết mana ra."
“Ờ nhỉ,” tôi nói, nhận ra
sai lầm của mình. Đây là một sai lầm nhỏ ngu ngốc, nhưng nếu ai đó nhìn tôi ngáo
ngơ như thế này, có thể sẽ dễ dàng nhận ra ngay rằng tôi không phải là người
Alacryan.
“Cậu biết đấy,” Regis nói với
giọng điệu như thể sắp nói một điều gì đó rất hiển nhiên, “vụ không dùng được
mana’dường như sẽ là một vấn đề lớn khi chúng ta đang ở trong nền văn minh xây
quanh mana đấy. Cậu sẽ cần phải cẩn thận hơn."
“Giá như ta có ai đó — một
người bạn đồng hành — có kiến thức chi tiết hơn về công nghệ và phong tục của
Alacryan ở bên cạnh nhỉ,” tôi nói một cách mỉa mai. “Ai đó có thể giúp chỉ ra
những sai lầm tiềm ẩn trước khi ta thực hiện chúng.”
Regis ngừng đánh hơi xung
quanh và nhìn tôi một cách khó chịu. "Cậu nghĩ tôi là ai, giáo sư X biết đọc
suy nghĩ à?"
“Chúng ta có thể đọc được
suy nghĩ của nhau theo đúng nghĩa đen còn gì,” tôi nói, lờ đi con sói bóng đêm
khổng lồ trước khi nằm xuống chiếc ghế dài.
“Vậy thì cậu phải biết rằng
tôi đang buồn chán vãi ra đây,” Regis nói, ngồi xuống trước chiếc ghế dài và
nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt đen, cái đuôi rực lửa của ve vẫy nhẹ trên
sàn.
Tôi nhắm mắt lại.
"Chúng ta mới ở đây chưa được mười phút nữa."
“Mười phút rất dài lê thê, rất
buồn tẻ,” con sói phản bác, tựa cằm vào thành ghế cạnh đầu tôi. “Ít nhất thì
hãy đi xung quanh xem, tìm mấy cô gái dễ thương mà tôi có thể trố mắt nhìn.”
Tôi rên rỉ. “Ở đây toàn con
nít thôi đấy, Regis. Đừng có tỏ ra thèm thuồng như thế, ta khinh cho."
“Và tôi chỉ mới được vài
tháng tuổi, và thậm chí không phải cùng loài. Vậy thì sao? Hơn nữa, biết đâu có
bà giáo sư xinh xắn cao tuổi nào đó dành cho cậu thì sao, ông già khọm.”
“Được rồi,” tôi thở dài, chấp
nhận đi theo chứ không cậu ta sẽ quằn quại tôi không ngừng. Không khí trong
lành cũng có thể tốt cho tôi. “Dù sao thì ta cũng nên tìm xem văn phòng của
mình ở đâu. Đồ dùng dạy học của ta sẽ ở đó.” Tôi dừng lại ở cửa. "Nhưng ngươi
sẽ phải chui vào trong ta."
“Nhưng -” người bạn đồng
hành của tôi nói nhỏ.
“Regis. Ngươi còn nổi bật
hơn ta nữa là. Chui vào trong."
Con sói bóng tối cáu kỉnh
khó chịu, nhưng vẫn làm theo những gì tôi yêu cầu.
Tôi lắc đầu khi bóng dáng của
cậu ta chui vào tôi, trôi xung quanh gần lõi aether của tôi.
‘Báo cho ta biết nếu ngươi cảm
thấy ta sắp làm điều gì đó thu hút sự chú ý,’ tôi nói với cậu ta.
"Được rồi, giáo sư công
túa."
***
Sau quãng đi bộ ngắn ngang
qua khuôn viên trường để đến tòa nhà nơi tôi sẽ giảng dạy, một công trình kiến
trúc vĩ đại khiến tôi nhớ đến những trường đại học của kiếp trước. Tòa nhà phần
lớn vắng người vì các lớp học chưa bắt đầu, và tôi lang thang khắp các hành
lang rộng rãi trong yên bình cho đến khi tìm được đúng phòng.
Cánh cửa mở ra một căn phòng
hình bán nguyệt, giống như một đấu trường nhỏ với sàn đấu trên sàn. Nó nhỏ hơn
tôi mong đợi, với chỗ ngồi cho không quá ba mươi học viên.
Khi tôi bước xuống cầu
thang, hệ thống đèn chiếu sáng dọc theo bức tường bên ngoài và trần nhà sẽ tự động
sáng lên, lấp đầy không gian bằng ánh sáng dịu mát. Có gì đó đập vào mắt tôi,
và tôi dừng lại để cúi xuống một trong những chiếc ghế có khắc chữ cổ tự.
“Ta có đang đọc đúng không?”
Tôi lẩm bẩm.
"Yup, khá chắc chắn là đúng,"
Regis xác nhận cho tôi.
Cổ tự này, khi được kích hoạt,
sẽ khiến cho bất cứ ai tình cờ ngồi trên nó đều cảm thấy đau nhói lên sống
lưng. "Tàn bạo vãi."
“Chào mừng đến với hệ thống
trường học Alacryan,” người bạn đồng hành của tôi đáp lại.
Theo cầu thang xuống sàn đấu
tay đôi, tôi đi vòng quanh đến phía xa nơi có một tấm kim loại với một loạt các
núm vặn và đòn bẩy. Tò mò, tôi búng một cái, và một chiếc khiên trong suốt,
lung linh rung chuyển vào vị trí xung quanh bục.
Điều này không khác gì các phòng
huấn luyện ở Xyrus, nhưng phần điều khiển còn lại thú vị hơn. Tôi phát hiện ra
rằng, với việc bật tắt các công tắc, tôi có thể kích hoạt một bộ giảm chấn lực,
làm giảm mọi tác động vật lý trong thềm chiến đấu, và có một mặt hiện số cho
phép tôi kiểm soát được cả lực hấp dẫn, làm cho nó nặng hơn hoặc nhẹ hơn để thử
thách các học viên.
Mặc dù tôi không còn háo hức
đi dạy những kẻ thù tương lai, nhưng tôi phải thừa nhận rằng Alacryans có rất nhiều
số đồ chơi hiện đại xịn xò.
Một cánh cửa khác mở ra trên
bức tường ngay sau sàn đấu tay đôi. Sử dụng viên đá cổ tự, tôi mở khóa nó và bước
vào một văn phòng nhỏ với bàn làm việc, ba chiếc ghế, một vài kệ và một cái hòm
đồ lớn với những chữ cổ tự được khắc vào kim loại.
Một chồng giấy cuộn, giấy da
và sách trên bàn. Rút hai cuộn giấy mà tôi nhận được từ người liên hệ của
Alaric, tôi đặt chúng lên bàn, quyết định tìm hiểu chi tiết hơn về các lớp học
sau này.
Hòn đá cổ tự cũng đã mở khóa
hòm dùng để lưu trữ các vật dụng nhạy cảm. Hiện tại, nó đã có đầy đủ dụng cụ tập
luyện cho lớp học. Tôi nhận ra những chiếc áo khoác cho phép phân tích chi tiết
dòng chảy mana, lực tác động vật lý, gia tốc và có thể là hàng tá các chỉ số
khác. Nó tương tự như dụng cụ tập luyện mà Emily đã phát minh ra để kiểm tra khả
năng của tôi khi ở lâu đài, nhưng rõ ràng là cao cấp hơn nhiều.
Nếu Gideon và Emily có thể
chạm tay vào một số công nghệ Alacryan này thì…
Tôi đóng nắp lại, nó tự động
khóa lại, và nhìn quanh văn phòng nhỏ, không thể giữ được nét mặt cau có.
‘Phòng nhàm chán, check. Văn
phòng nhàm chán, check. Chúng ta có thể làm điều gì đó thú vị hơn được không?’ Regis
cầu xin với đôi mắt của một chú cún con trong tâm trí tôi.
Tôi lướt ngón tay qua bìa một
cuốn sách trên bàn làm việc. ‘Muốn thì chiều.’
“Ý tôi đâu phải thế này,”
Regis nói khi chúng tôi bước vào Thư viện Trung tâm. Một tấm bảng bên cạnh lối
vào dâng lên lời cảm ơn Thượng Huyết Tộc Aphelion đã tặng tòa nhà thư viện này,
được xây dựng cách đây vài thập kỷ.
‘Bộ ngươi thực sữ nghĩ chúng
ta sẽ quậy tưng bừng khắp phố với hai tay ôm hai em à?’ Tôi vặn lại.
Sảnh vào được trang trí với
những bức tranh của các viện trưởng trước đây và kết thúc bằng bức chân dung lớn
của một người đàn ông nghiêm nghị với mái tóc ngắn màu xám và lông mày như sấm
nhíu lại. Theo tấm bảng bằng đồng trên bức tường bên dưới nó, người đàn ông này
- Augustine thuộc Thượng huyết tộc Ramseyer - là viện trưởng của học viện.
"Gã ta trông giống như sẽ
quẩy tưng bừng trong các bữa tiệc ấy," Regis lưu ý một cách mỉa mai khi
chúng tôi di chuyển qua nó.
Bất kể tính cách của ông ta
như thế nào, viện trưởng Ramseyer sẽ là người mà chúng ta phải đề phòng.
Khi chúng tôi đi từ hành
lang vào tiền sảnh, một người phụ nữ lớn tuổi nhìn lên khỏi một chồng sách và
cau mày. Cô ấy thu dọn ngăn xếp trong giây lát trước khi tiến về phía chúng
tôi.
“Tôi xin lỗi, anh bạn trẻ,
thư viện chưa mở cửa cho học viên,” cô thông báo với giọng có vẻ trẻ hơn nhiều
so với vẻ ngoài của cô.
"Còn giáo sư thì
sao?" Tôi hỏi một cách ngang tàng, đưa tay lên trưng chiếc nhẫn bằng gỗ
mun.
"Ồ! Tôi xin lỗi, ”cô ấy
nói, nhìn tôi từ từ lên xuống trước khi vẫy tôi vào.“Giáo sư mấy người càng lúc
càng trẻ ra theo năm tháng luôn, tôi thề. Quay xung quanh, cô nhanh chóng đi đến
một bậc thềm tròn lớn ở giữa tiền sảnh. “Anh bạn trẻ, quyết định đến thư viện
vào sáng sớm là rất thông minh đấy.”
"Anh sẽ dạy lớp
nào?" Cô hỏi khi bắt đầu nghịch ngợm với một thiết bị lạ cạnh bàn làm việc.
“Lớp Cận Chiến Cường Hoá
Nâng Cao,” tôi trả lời, đi theo người thủ thư đến chiếc bàn tròn.
Cô ấy nhăn mặt và nhìn tôi đầy
ẩn ý. Điều này tan biến thành một nụ cười trêu chọc khi cô ấy nói, "Có lẽ
tôi sẽ phải rút lại những gì tôi đã nói về trí thông minh của anh rồi nhỉ? Tôi cứ
tưởng anh ở đây để tìm hiểu tài liệu khóa học trước khi lớp học bắt đầu, mà
thôi… ”
Tôi nghiêng người về phía
trước, chống khuỷu tay lên bàn và nhìn cô ấy thao tác trên thiết bị. "Lớp
học đó thực sự tệ đến vậy à?"
“Ồ, thì…” cô ấy bắt đầu ngập
ngừng, “chỉ là việc dạy các pháp sư trẻ từ thượng huyết tộc cách đấm và đá chưa
bao giờ chính xác là… một vị trí được tôn trọng trong giới học viên.”
"Tôi hiểu rồi. Giáo sư trước
tôi trụ được bao lâu?” Tôi hỏi, giờ tôi mới hiểu tại sao tôi lại có được công
việc này.
“Hai buổi,” thủ thư thừa nhận,
cau mày nhìn lại tôi. "Sau đó, lớp học đã bị hủy bỏ suốt học kỳ còn lại."
Tôi không thể không mỉm cười
khi nghe điều đó, khiến thủ thư nhướng mày. “Thành thật mà nói, tôi cảm thấy
hơi lo lắng về toàn bộ nội dung giảng dạy này, nhưng cô đã khiến tâm trí tôi
thoải mái hơn rồi.”
Điều này khiến đôi lông mày
hếch lên của cô ấy càng nhướng lên hết cỡ sau tóc mái. "Việc giảng viên cuối
cùng sợ hãi bỏ việc sau hai ngày làm cho anh càng cảm thấy tốt hơn á?" Cô
chớp mắt vài lần trước khi nói thêm, “Thôi tôi rút lại hết. Rõ ràng là anh điên
rồi.”
Cười toe toét, tôi xoay ngón
tay trên màn hình. “Thì đúng thật là nó giúp tôi thư thái đầu óc thôi mà.” Đối
với Regis, tôi nói thêm ‘Bởi vì có vẻ như ta sẽ không thực sự cần phải dạy những
đứa trẻ này gì nhiều cho lắm.’
Lắc đầu, cô thủ thư quay lại
thiết bị kỳ lạ của mình, và chạm vào màn hình. Qua cách nó sáng lên, tôi cho rằng
cô ta đã vận mana vào nó.
“Cận Chiến Cường Hoá Nâng
Cao,” cô ấy nói, rõ ràng là với thiết bị. Pha lê chiếu hiển thị một số ít sách,
bao gồm cả những thứ trông như là bản đồ vị trí trong thư viện.
“Thật ấn tượng,” tôi lẩm bẩm,
lướt qua các tiêu đề. "Và liệu nó có hiệu quả với bất kỳ chủ đề nào
không?"
“Chủ đề, tác giả hoặc tiêu đề,”
cô nói một cách tự hào, vỗ về chiếc máy như thể nó là một con vật cưng ngoan
ngoãn. "Muốn thử chứ?"
Cảm thấy môi mình cau mày
suy tư khi nhìn vào màn hình, tôi nói, “Các pháp sư cổ đại,” nghĩ rằng việc hỏi
về các di vật có thể sẽ rất đáng nghi ngờ.
Màn hình thay đổi, danh sách
thay đổi để hiển thị một số lượng lớn sách về các pháp sư cổ đại, Thánh tích và
một số chủ đề liên quan khác. Tôi ghi nhớ vị trí của một vài cuốn ngẫu nhiên.
"Có ổn không nếu tôi đi
xung quanh?" Tôi đã nói.
“Tất nhiên rồi, Giáo sư…?”
“Grey,” tôi trả lời một cách
lịch sự.
“Dehlia,” thủ thư trả lời.
“Có rất nhiều bảng điều khiển này ở xung quanh. Nếu màn hình tắt, chỉ cần vận
cho nó một chút mana. ”
“Cảm ơn một lần nữa,
Dehlia,” tôi gật đầu nói trước khi bước sâu hơn vào thư viện.
Xung quanh tiền sảnh, hết kệ
này đến kệ sách khác trải dài choán hết tòa nhà khổng lồ, kéo dài sang hai tầng
phía trên. Hàng chục chỗ đọc sách được bố trí xung quanh rìa ngoài của thư viện,
tạo cho sinh viên một nơi trốn học.
“Hoặc làm những việc có ích
hơn học mãi,” Regis chỉ ra.
Thư viện Trung tâm không lớn
hay hoành tráng như thư viện thành phố khác, nhưng nó chắc chắn phải chứa hàng
chục nghìn cuốn sách và cuộn giấy. Tôi đọc các đầu sách một cách ngẫu nhiên khi
tôi đi dạo giữa các kệ cao, tò mò về những gì mà người Alacryan coi là quan trọng.
Một hàng chứa ít nhất hai
trăm cuốn sách riêng biệt về chữ cổ tự của Alacryan, từ ấn mark đến ấn
regalias. Một hàng khác chứa tiểu sử các Thượng Huyết Tộc khác, mỗi cuốn dường
như đang cạnh tranh với các cuốn khác để trở thành cuốn sách dày nhất hoặc có
bìa trang trí công phu nhất. Tôi tìm thấy cả một danh mục dành riêng cho thơ ca
ngợi đức tính của Agrona và các đấng cai trị.
Cuối cùng, tôi đã tìm thấy
hàng mà tôi đang tìm, và lấy một tập sách snặng, bọc da nghe có vẻ thú vị trên
kệ. Nó nói về việc Alacryan đã thích nghi với việc sử dụng công nghệ của các
pháp sư cổ đại trong suốt thời gian qua ra sao.
"Làm ơn nói với tôi là
chúng ta sẽ không lượn lờ quanh thư viện này để đọc cả ngày chứ hả? Ít nhất hãy
đưa tôi trở lại những căn phòng buồn tẻ để tôi có thể thoát khỏi cậu đi,” Regis
rên rỉ.
Lờ qua người bạn đồng hành của
mình, tôi mở cuốn sách và bắt đầu lật từng trang khi một giọng nói nhẹ nhàng,
lo lắng cất lên, “Tốt nhất thì ngài nên xem qua các câu trả lời của Crenalman.”
Quay lại, tôi thấy một cậu
nhóc trẻ tuổi đang nhìn chằm chằm vào tôi qua cặp kính dày cộp. Ánh mắt của cậu
ta chùng xuống xuống tay tôi khi cậu ấy gãi gãi mái tóc nâu như bùn của mình, mắt
mở to sau khi nhìn thấy chiếc nhẫn của tôi. “X-xin lỗi, thưa ngài, em chỉ… thôi
bỏ đi.”
Cậu ta quay gót và nhanh
chóng bỏ đi.
“Chờ đã,” tôi gọi, khiến cậu
nhóc suýt vấp ngã trước khi quay lại phía tôi.
"Cậu có được phép ở đây
không?" Tôi hỏi, ngạc nhiên hơn là tỏ ra thị uy nhằm để đảm bảo rằng cậu
ta không xâm nhập vào thư viện một cách trái phép.
“X-xin lỗi, thưa ngài, em đã
ở đây được vài tuần, và có đặc quyền—”
Tôi vẫy tay ra hiệu cho cậu
ta im lặng. “Không có gì. Cậu vừa mới nói gì về cuốn này ấy?"
Anh ta sợ hãi liếc nhìn giữa
tôi và cuốn sách trước khi trả lời một cách lặng lẽ, “Chỉ là… không… không có
nhiều thông tin trong cuốn sách đó. Tất cả chỉ là lý thuyết và dành quá nhiều
thời gian để bày tỏ lòng biết ơn các vị Đấng cai trị vì— ”
Cậu bé ngậm miệng lại khi mắt
cậu mở to. “Không có ý mạo phạm với… ý em chỉ là…”
Tôi cố nhịn cười khi nhìn cậu
bé cá bơn. Cuối cùng khi anh ấy chìm vào im lặng, tôi giơ tay. "Không sao
đâu. Ta hiểu cậu muốn nói gì. Vậy thì, cậu nghĩ cuốn tốt hơn? ”
Một cách ngập ngừng, giống
như ai đó bước ra ngoài tảng băng mỏng, cậu ấy nói, “Vâng. Có một cuốn phản hồi
của Crenalman trực tiếp giải quyết các vấn đề đó. Nó chắc là”—cậu ấy bước vài
bước qua hàng sách, quét nhanh các kệ —“ở đây.”
Cậu nhóc trượt một cuốn sách
mỏng hơn một chút khỏi kệ và đưa nó cho tôi với một nụ cười lẽn bẽn.
“Cậu dường như biết rõ nơi
này đây. Ta là người mới ở đây, và thành thật mà nói thì khả năng đọc không tốt
lắm. Cậu có khuyến nghị cuốn sách nào không?" Tôi dừng lại, suy nghĩ một
lúc. Liệu tôi có nên tiết lộ mục tiêu chính của mình cho cậu học viên trẻ tuổi
này không? Có vẻ sẽ an toàn hơn khi tranh thủ sự giúp đỡ từ một học viên kín lời
hơn là thủ thư, vì vậy tôi quyết định mạo hiểm. “Mối quan tâm chính của ta là về
các thánh vật.”
Đôi mắt của cậu nhóc sáng
lên và phong thái của cậu ấy nhanh chóng thay đổi. Cậu ta vội vàng đẩy cuốn
sách của Crenalman lại, rồi làm điều tương tự với cuốn trên tay tôi. “Em đã đọc
tất cả về các thánh vật. Lịch sử, danh mục, chuyên luận lý thuyết — nhưng thư
viện này có hàng trăm cuốn sách, hầu hết trong số đó mà em thậm chí chưa bao giờ
nghe nói đến cho đến khi em đến học viện này!”
Cậu ấy vẫy tay ra hiệu cho
tôi đi theo, sau đó chạy qua mê cung các giá sách, dẫn tôi lên một cầu thang nằm
khuất gần phía sau thư viện, rồi lượn qua vài hàng nữa. Gần trung tâm của tầng
hai, nhìn ra tiền sảnh, có một khu nhỏ dành riêng cho các sách liên quan đến thánh
vật.
Cật ta ta chộp lấy ba cuốn
và đưa chúng cho tôi. “Hãy bắt đầu với những cuốn này,” cậu ấy nói một cách tự
hào, rồi nhanh chóng nói thêm, “nếu ngài chưa đọc chúng.”
Chấp nhận bộ sưu tập sách mới
này, tôi lần lượt xem xét từng cuốn: lịch sử thu hồi thánh vật và sự phát triển
của các luật lệ về chúng; khám phá sức mạnh thánh vật và cách chúng xuất hiện;
và một danh mục các thánh vật chết được phát hiện suốt hàng trăm năm qua, bao gồm
toàn bộ một phần của khu trưng bày của Học viện Trung tâm.
Cậu nhóc đã quan sát kỹ
khuôn mặt của tôi, và những gì cậu ta thấy trong biểu cảm của tôi hẳn đã khiến
cậu ấy giải thích lựa chọn của mình. “Em biết luật thánh tích nghe có vẻ không
thú vị, nhưng tác giả đã làm rất tốt việc biến đống tài liệu này dễ đọc hơn. Đó
là cuốn tốt nhất đấy, em hứa đấy, và thực sự rất hữu ích khi hiểu những thông
tin chi tiết nhỏ về nó. Có đủ mọi cách mà một ascender có thể gặp rắc rối nếu họ
không hiểu luật."
Cầm những cuốn sách dưới
tay, tôi nhìn cậu bé một cách đầy ân cần. “Vì cậu muốn trở thành một ascender
nên cậu mới tìm hiểu tường tận thêm về Thánh Tích à?”
Có lẽ tôi đã nói điều gì đó
quá xâm phạm riêng tư, bởi vì khuôn mặt của cậu ấy, vốn đã tái nhợt, dường như
đã càng nhợt nhạt hơn. “Em… ừm… không muốn…” Cậu ta dừng lại và hít thở sâu. “Em
không thực sự muốn trở thành một ascender, thưa ngài. Cũng không muốn trở thành
một người lính,” cậu ta nói thêm một cách đầy tội lỗi. "Nhưng em luôn muốn
trở thành một pháp sư, và chị gái em..."
Cậu cắt lời mình, lắc đầu một
cái. "Em xin lỗi, thưa ngài. Em không có ý làm phiền ngài. Chỉ là… cảm ơn
vì đã nhờ em giúp đỡ ạ.”
"Không vấn đề gì. Cảm
ơn vì các cuốn sách giới thiệu…” Tôi dừng lại, đợi cậu bé nói tên của mình.
“S-Seth, thưa ngài,” cậu ta
trả lời sau một lúc do dự.
“Cảm ơn vì những cuốn sách cậu
giới thiệu, Seth.”
Với một nụ cười ngượng nghịu
và một cái vẫy tay, cậu ta quay lại và biến mất vào thư viện rộng lớn.
“Có vẻ như là một đứa trẻ lễ
phép đúng chuẩn,” Regis nói.
Tôi chỉ nhún vai khi sắp xếp
lại sách trên tay và quay lại quầy lễ tân để đăng ký sách.
[] [] []
#Darkie