[] [] []
Ở hai bên người đàn ông có bộ râu quai nón chỉnh tề,
những người bảo vệ của Hiệp hội Ascenders đang nhìn chằm chằm vào tôi tò mò, và
hai tên pháp sư xếp hàng phía sau tôi lẩm bẩm điều gì đó về
"pháp sư cao cấp”.
Niềm vui - và biểu cảm gì đó khác, một biểu cảm trông khá
đói khát – ánh lên trong mắt người đàn ông khi anh ta lắc đầu một cách
kính trọng và ra hiệu vào tòa nhà. Quay gót, anh ta rời đi với những sải chân
nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin của một chiến binh, để lại tôi trong một căn phòng
nhỏ có lính canh hai bên.
Mặc dù lối vào không có gì hấp dẫn, nhưng sảnh ở
phía bên trong rất là rộng. Tôi đã nghĩ tòa nhà của Hiệp hội Ascenders ở Aramoor thật ấn tượng, nhưng nơi này có trông như một ngôi đền hoặc cung điện hơn là một hội trường.
Tường, trần và sàn nhà bằng đá trắng- sáng hơn và sạch
hơn đá cẩm thạch - và các cột chạm khắc cách nhau chục mét. Những chữ cổ tự vàng
được khảm vào sàn nhà theo hình dạng của những con đường dẫn từ khu vực này
sang khu vực hành lang khác, và tôi có thể nhìn thấy hình dạng của những con
thú được làms bằng ngọc bích.
Các bức tường có treo
hàng chục tấm thảm mô tả những ascender bên trong Thánh Tích đang chiến đấu với các con quái thú aether. Một tấm thảm lớn đập vào mắt tôi; nó cho thấy
ba người đàn ông mặc áo giáp vàng được bao quanh bởi một bầy quái carralions - những sinh vật có móng vuốt, dáng hình nhỏ con mà
tôi đã chiến đấu trong vùng hội tụs.
Tôi đi theo người đàn ông qua đại sảnh trong im lặng
khi chúng tôi nhanh chóng di chuyển qua những tấm thảm trang trí lớn. Tôi nhìn
chằm chằm vào những tác phẩm nghệ thuật lộng lẫy, tự hỏi liệu những bức hoạ này có phải là những câu chuyện dân gian mà bất kỳ người Alacryan nào đi ngang qua cũng sẽ biết.
Sau khi đi qua một loạt bàn
làm việc và khu vực tiếp khách, chúng tôi đi lên một cầu thang hẹp nằm khuất ở
một góc sảnh chính. Rồi chúng tôi đến một ban công được bao quanh bởi lan can sắt
đen, và dẫn vào một văn phòng lớn nhìn ra đại sảnh bên dưới.
Mặc dù suốt cuộc hành trình của chúng tôi không hề trò chuyện, nhưng rõ ràng là anh ấy cảm thấy khá thoải mái với sự im lặng, hoặc có lẽ là vị thế của
anh ta không hề thấp. Cách anh ta ngồi vào chỗ ngồi đằng sau một chiếc bàn khổng lồ chạm khắc bằng gỗ mun và
dát vàng, sau đó đặt gót lên món đồ nội
thất xa hoa, có vẻ càng
chứng tỏ vế sau là đứng. Anh ta vẫy
tay tới một chiếc ghế sang trọng trước bàn làm việc, và tôi ngồi vào chỗ, không
rời mắt khỏi anh ta.
"Đây, của
cậu đây." Người đàn ông cười toe toét, nhưng tôi có thể nhìn thấy con sói đội lốt cừu đằng sau lớp mặt
nạ đó.
"Tôi vừa mới hoàn thành chuyến thăng bậc sơ bộ đầu tiên của mình,”
tôi nói, như một người kinh doanh. "Tôi cần huy hiệu mới của mình."
"Ồ, tôi hiểu rồi.
Trợ lý của tôi sẽ đem nó đến bất cứ lúc nào." Nụ cười của anh ta trở thành một
thứ gì đó ranh mãnh hơn. "Và tôi cá
là cậu cũng có một vật phẩm lưu trữ đa chiều với
đầy các chiến tích để bán lại, phải
không?" Mắt anh ta nhìn thẳng vào chiếc
nhẫn trên ngón tay tôi. "Cậu rất thông minh khi không để nhà Granbehls có được nó."
Tôi ngồi thẳng dậy, môi cong lên thành một nụ cười mỉa
mai. "Chuyện đó đã được giải quyết rồi,"
tôi lạnh lùng nói.
Anh ta ngây thơ giơ hai
tay lên. "Đừng hiểu nhầm tôi, Ascender Grey. Toàn bộ sự việc đó đều có hại
cho công việc kinh doanh – nhất là của chúng tôi." Anh ta lại nở nụ cười và
nhìn vào nó. "Nhưng mà đám huyết tộc có
tên thấp hèn đó không có bất kỳ quyền
lực nào ở Vùng Trị
Trung Tâm này cả. Không, tôi đang
khá nghiêm túc: cậu đã thể hiện mình là người khá thông minh.
"Vậy, cậu đã
làm thế nào?"
Tôi im lặng trong phút chốc
trong khi cân nhắc câu trả lời của mình. Thực sự thì tôi vẫn chưa đoán rõ được anh ta đang đề cập đến việc gì.
Không muốn để lộ điều gì, cuối cùng tôi nói, "Tôi không chắc mình hiểu
ý của anh."
Anh ta trượt chân khỏi bàn
và nghiêng người qua đó, nhìn tôi đầy thèm khát. "Làm thế nào mà cậu lại có được một vị trí giáo
sư ở Học viện Trung tâm? Một ascender không tên tuổi, mới qua giai đoạn thăng bậc sơ bộ... điều đó chưa hề xảy ra trước đây."
Tôi thở dài một hơi. "Vấn đề rắc rối thường phát sinh do biết quá nhiều."
Đến lượt người đàn ông ngẫm nghĩ một lúc trước khi anh ta ngả người ra sau và cười, nụ cười ngớ ngẩn phản cảm, vô cớ.
"Đó có thể là cách đe dọa nhẹ nhàng nhất mà tôi từng
nghe đấy," anh ta cười rạng lớn, chỉ
tay về phía tôi. "Tôi thích cậu rồi đấy, Grey! Được, cậu thú vị lắm." (Blitzo and Stolas)
‘Ngon, thế là cậu lại thu
hút được thêm một tên quái dị nữa rồi,’ Regis nghẹn
ngào.
Lờ đi người bạn đồng hành của mình, tôi lướt qua bàn của
anh ta để xem người đàn ông trước mặt tôi để bảng
tên ở đâu không. "Tôi e rằng
tôi không...."
"Lạy
Vritra, tôi thật quá thô lỗ. Tên tôi là
Sulla thuộc Huyết Tộc Drusus, nhưng mọi người xung quanh đây đều
gọi tôi là Sul. Tôi là pháp sư cấp cao của cơ sở nhỏ bé này." Vị pháp sư
chỉ tay về phía hành lang bên dưới.
"Anh có
chào đón tất cả những người mới thăng bậc sơ bộ
như thế này không, Sulla?" Tôi
nghi ngờ hỏi.
"Không."
Anh ta nói, tựa lưng vào ghế. "Chắc chắn là không. Nhưng mà, không có nhiều người mới thăng cấp được trao huy hiệu cao cấp
sau một lần thăng bậc, hoặc trở thành giáo sư tại học viện danh giá nhất ở
Alacrya - Tôi không nghĩ là
có,” nhưng nụ cười của anh ấy ngày càng sắc nét hơn – “Tôi muốn đích thân gặp gỡ cậu."
Tôi nghiến răng. Đây chính xác là kiểu chú ý mà tôi
muốn tránh.
‘Có lẽ lúc đó cậu không nên làm mình làm mẩy đến mức đó,’ Regis bình luận một
cách chế giễu.
"Tôi chỉ muốn nhận được huy hiệu của mình, bán các chiến tích của mình và rời khỏi đây," tôi nói, nói rõ rằng tôi muốn kết thúc cuộc nói chuyện này.
"Tôi vẫn cần đăng ký tại Văn phòng Quản lý Sinh viên và ổn định chỗ ở. Tôi đã đi một chặng rất là
dài rồi."
"À, tất nhiên rồi," Sulla trả lời một cách
chuyên nghiệp, nhưng vai thõng xuống và cách anh ấy ngả ra sau cho thấy anh ấy
hơi bị bó tay. "Một lần nữa, tôi đã để sự nhiệt tình lấn át ý thức tốt của
mình. Nhưng hấy hứa là cậu sẽ quay lại sớm,
Giáo sư
Grey. Tôi đảm bảo rắng chuyến đi này sẽ
không bị lãng phí."
Sau khi bán phẩn lớn kho báu mà tôi lấy được từ bộ tộc
Mỏ Lao, tôi thoát khỏi tòa nhà Hiệp hội Ascenders và những câu hỏi thăm dò của
pháp sư tối cao, sau đó đi thẳng đến khuôn viên Học viện Trung
tâm, háo hức gặp người liên hệ và tìm phòng của tôi, tôi hy vọng là ở đấy sẽ yên tĩnh và không có bất kỳ con mắt dò xét nào nữa.
Cánh cổng sắt đen đã tự mở ra khi tôi đến gần. Mặt
khác, những con phố trong thành phố đã được bỏ lại phía sau để nhường cho những lối đi rộng rãi được bao quanh bỏi những hàng
rào ngăn.
Một bức tưởng đá trảng dài vài chục mét bao quanh khuôn viên, bao bọc và ngăn cách nó với
thành phố. Các cánh cổng mở ra một
quảng trường hình bán nguyệt, từ đó có ba con đường rẽ nhánh hướng về các cụm
trường học.
Hàng chục thanh niên nam nữ trong bộ đồng phục màu
đen và xanh lam của Học viện Trung tâm đang chạy quanh quảng trường, một số trò
chuyện sôi nổi trong khi những người khác ngồi yên lặng trên băng ghế hoặc trên
bãi cỏ giữa hàng rào.
Một vài ánh nhìn tò mò nhìn tôi, và tôi nhận ra rằng Briar đã đúng: Tôi mặc bộ
đồ du hành giản dị thôi mà vẫn đã quá nổi bật,
thậm chí còn hơn cả việc tôi mặc trang phục chiến đấu.
Ngay phía bên kia quảng trường đối diện các cổng là Văn phòng Quản lý Sinh viên, một khu phức
hợp giống như lâu đài với hàng chục
đỉnh và chóp lấp ló trước lối vào khuôn viên trường. Con đường trung tâm từ quảng
trường dẫn thẳng qua tòa nhà
này, dưới đường hầm hình vòm được thắp sáng bảng những quả cầu thắp sáng treo trên mái
nhà.
Một người phụ nữ mặc áo choàng trắng bó sát người
đang đứng ngay bên ngoài đường hầm này, đôi mắt nhìn xung quanh như thể đang
tìm kiếm ai đó.
Khi tôi đến gần, đi về phía lối vào rộng mở vào văn
phòng, đôi mắt màu hổ phách của cô ấy dừng lại ở tôi, lướt lên xuống cơ thể tôi vài lần. Mái tóc vàng xõa tung
bay từng đợt qua vai, tung lên một cách dường như thách thức trọng lực khi cô ấy nhảy vào vị trí trước khi bước nhanh vài bước về phía tôi.
"Tóc của cô ấy không phải là thứ duy nhất có thể
chống lại trọng lực." Regis nói một cách đây gợi ý. “Nếu cậu chết, cô ấy có thể là chủ nhân mới của tôi được không?” (つ ͡ꈍ ͜ʖ̫ ͡ꈍつ)
‘Tại sao phải chờ
đợi?’ Tôi trả lời, dùng dây thắt lưng đẩy như thể tôi định
đuổi tên SIMP ra khỏi cơ thể mình.
"Này!' Regis càu nhàu. "Không cần phải phụng
phịu.'
Người phụ nữ liền cúi chào ngay khi chúng tôi đến gần. "Quần áo giản dị, đôi mắt lộng lẫy, độ tuổi quá trẻ... chỉ có thể là giáo sư Phương Pháp Chiến Đấu Cận chiến cấp một mới của chúng tôi, phải
không?" Cô ấy cười rạng rỡ với tôi và nhón
chân. "Tôi là Abby từ Huyết tộc Redciff.
Tôi dạy một vài khóa học cho các học viên pháp sư chuyên
hệ Phong cấp cao hơn. "
"Ừm, xin chào," tôi nói, mất cảnh giác trước
sự cầu tiến của cô ấy. "Tôi không mong đợi--"
"Một thành viên ủy ban ra chào đón?" Cô ấy
nói với một tiếng cười hạnh phúc. "Chà, một anh chàng nhút nhát như anh có
thể không muốn nghe điều này, nhưng anh khá nổi tiếng quanh đây rồi đấy.”
‘Chết tiệt chứ, Alaric,’
tôi buồn bã nghĩ.
"Dù sao thì, tôi chỉ thực sự muốn là người đầu
tiên gặp anh, sau tất cả những gì tôi đã nghe." Cô ấy nở một
nụ cười thân thiện với tôi, xoay một lọn tóc vàng quanh ngón tay. "Anh có thực sự phá nát xiềng
xích kiềm hãm mana ở phiên toà không?"
"Tôi xin lỗi, tôi đang muộn để gặp bộ phận hành chính," tôi nói một
cách cứng rằn, bước qua cô ấy và đi về phía cửa.
Một bàn tay mạnh mẽ bất ngờ bắt
lấy khuỷu tay tôi. "Ban đầu thì có
thể hơi choáng ngợp ở đây. Tôi rất vui để hướng dẫn anh đi tham quan xung quanh đây, Grey. Cần thì cứ nói cho tôi biết
nhé?"
Với một cái nháy mắt, giáo sư đồng nghiệp của tôi thả
tôi ra và quay di.
Tôi bị phân tâm khi đi vào văn phòng hành chính và nói chuyện với một trong những thư ký trẻ ở quây lễ tân. Anh
ta chỉ đường cho tôi đến một văn phòng ở tầng bốn, nơi có thể tìm thấy người
liên lạc của Alaric, nở một nụ cười tự măn khi tôi
thừa nhận rằng tôi cần phải nghe lại hưởng dẫn.
'Cậu ổn chứ, Arth? Điều gì đã khiến cậu phân tâm thế?’
‘Đầu tiên là người đứng đầu Hiệp hội Ascenders, sau
đó là giáo sư khác... Chúng ta đang bị chú ý quá nhiều, Regis.’
‘Cậu đang nghĩ đến việc từ bỏ và chạy quách đi hả?' Đó thực sự không phải là một câu hỏi vì cậu ta có thể đọc được suy nghĩ của tôi.
‘Không... ừ thì...
ta không biết nữa,’ tôi thừa nhận. ‘Ta
không thích cảm giác dính vào mớ rắc rối này.’
Regis bật ra một tiếng cười trong tâm trí tôi.
"Cậu vừa phải ngồi tù ba tuần đấy ."
‘Đá và song sắt đã không thể kiềm hãm được ta. Ta đã chọn ở lại, cho phép điều đó diễn ra. Còn ở đây, ta đã rất cố gắng tránh thu hút quá nhiều sự chú ý.’
‘Rồi cũng có tác dụng đâu?’
‘Thì cũng vô dụng, như phần
tinh thể mà Wren Kain đã đưa cho ta,’ tôi trả lời với một nụ cười nhếch mép, đi ba bậc cầu thang một lần để lên lên tầng bốn.
‘Tôi cảm thấy bị công kích cả nhân đấy. Cậu biết gì không, tôi sẽ
đi ngủ trưa. Đánh thức tôi khi cậu cảm thấy bớt toxic hơn, được không, công chúa?
Bất chấp cuộc trò chuyện của tôi với Regis -hoặc có
lẽ vì thế – tôi cảm thấy dễ chịu hơn khi gõ cửa văn phòng của một
người đàn ông tên là Edmon từ Huyết tộc Scriven,
một thư ký cấp trung trong văn phòng hành chính.
Một giọng nói khôi hài, lo lẳng mời tôi vào một văn
phòng mà không mấy khác gì văn phòng trong những bộ phim trinh thám cũ ở thế giới trước
đây của tôi. Ánh sáng treo lo lửng trên trấn nhà đang nhấp nháy và u ám, tạo
nên một làn khói xám bao trùm văn phòng nhỏ, có một
chiếc bàn đơn giản chất đống giấy da và những cuộn giấy với người đàn ông đang
khom lưng phía sau nó.
"Đóng cửa lại." Anh ta nói một cách sốt ruột, đôi mắt ngấn nước nhìn
theo tôi khi tôi làm vậy trước khi ngồi xuống chiếc ghế cũ nát đối diện với anh
ta.
"Edmon, tôi là-"
"Tôi biết rõ cậu là
ai," người đàn ông gầy gò, xanh xao cáu kỉnh khi lấy tay áo choàng nâu lau
vào mũi mình. "Cái tên sâu bọ đó nghĩ mình đang làm gì khi ép cậu vào đây, thề với Vritra là…" người đàn ông càu nhàu trong
hơi thở, như thể không biết rằng tôi vẫn có thể nghe thấy mình.
Chúng tôi nhìn nhau chằm chằm một lúc trước khi tôi
thở dài. "Tôi cần biết điều gì không,
Edmon?"
Ông ta khịt mũi và lau nước mũi một lần nữa khi lướt
qua một số cuộn giấy trên bàn làm việc. "Khi cậu đã ký hợp đồng, cậu sẽ có lịch trình và chương trình giảng dạy của mình.
Khi cậu rời văn phòng này, tôi thành thật hy vọng sẽ không gặp
lại cậu trong phần còn lại của nhiệm kỳ ở đây."
Dựa trên thái độ thù địch công khai của người đàn
ông này, tôi có thể đoán rằng
thỏa thuận của anh ta với Alaric không hoàn toàn không như ông ta mong muốn.
Edmon đẩy một chồng giấy da ra và mở cuộn tài liệu
giải thích chi tiết về việc làm của tôi với Học viện Trung tâm bắng thuật ngữ pháp
lý. Tôi đã rất ngạc nhiên khi ghi nhận khoản thanh toán, điều mà tôi thậm chí
còn chưa nghĩ đến.
"Trong trường hợp cậu không hiểu một số phần trong hợp đồng của mình.." Edmon nhún vai.
"Công việc của tôi không phải là giải thích tất cả cho cậu."
Lấy cây bút lông có sẵn trên bàn, tôi viết tên giả của mình, tay tôi tự động lần
theo những chữ cái mà tôi đã sử dụng để ký các văn bản chính thức khi còn làm vua. Bàn tay vằn vện của Edmon vớ lấy bản hợp đồng ngay khi tôi hoàn thành, và ông ta thay thế nó bằng một mảnh giấy da phẳng và hai
cuộn giấy dài buộc bằng những chiếc vòng sắt.
"Cái này” - ông ấy chỉ vào tấm giấy da "có chứa lịch trình của cậu trên đó, trong khi những cái
này" – ông ta vẫy tay với các cuộn giấy-"là chương trình giảng dạy của cho môn học và một danh sách các quy tắc của học viện. Hãy đọc
chúng rất, rất kỹ lưỡng, bởi vì thề với Vritra, tôi sẽ không vì người chú tội phạm của cậu mà bị liên luỵ đâu.
"Nghe này. tôi nói, bắt đầu mất kiên nhẫn trước
những lời nhận xét khó hiểu của người đàn ông, "Tôi không biết ông và ông ta đã có giao kèo
gì-“
"Giao kèo?"
Ông ta rít lên, mắt mở to. "Tên nát rượu giỏi bắt nạt và ép buộc tôi phải thuê đứa cháu trai của gã, và cậu gọi đó là một giao kèo ư? Chỉ vì gã
nghĩ rằng cậu xứng đáng với hàng tá rủi
ro này, không có nghĩa là tôi vui lòng phải làm. Giờ thì
cút khỏi văn phòng của tôi, và đừng quay lại, nếu không tôi sẽ-"
Miệng người đàn ông ấy đóng lại khi sát khí aether của tôi bao trùm
ông ta, đè ông ta ngồi trở lại ghế của
mình. Đôi mắt của ông ta lòi ra, giống như côn trùng, và những ngón tay ông ta
cào vào bề mặt bàn làm việc, làm đứt một số cuộn giấy.
"Tôi sẽ giả
vờ rằng cuộc trò chuyện này không tồn tại,"
tôi nói, giọng trâm lặng và vô cảm. "Nhưng đừng có đe
dọa tôi." Để nhấn mạnh quan điểm của mình, tôi tằng cường
sát khí, quan sát hơi thở của người đàn ông xanh xao bị bóp
nghẹt vì áp lực. "Tôi không biết tại sao ông lại sợ
Alaric, nhưng sẽ là khôn ngoan hon8 nếu ông cũng nên cảm thấy như vậy với
tôi đi là vừa."
Lấy đống giấy tờ trên bàn làm việc của ông ta, tôi huỷ sát khí.
“Tôi đã bỏ lỡ cái gì vui à?"
Regis hỏi, giọng nói như thể cậu ta đang ngáp.
‘Thì ngươi biết đấy mà, đi kết
bạn bốn phương đồ thôi.’
Người bạn đồng hành của tôi khịt mũi, và tôi lại cảm
thấy ý thức của cậu ta trôi đi khi cậu
ta chìm vào "giấc ngủ", đối với cậu ấy giống với một trạng thái thiền định trong khi hấp thụ Aether từ lõi của tôi.
Trở lại tầng trệt, nhân viên lễ tân nhìn lên khi tôi
bước ra sảnh vào. "Anh đã xong việc ở phòng quản sinh rồi nhỉ? Tôi có thể
sắp xếp để ai đó đưa anh đi tham quan khuôn
viên trường hoặc giới thiệu anh với khoa khác được
không?”
"Không, tôi đã có một cuộc hành trình dài và chỉ
muốn đến phòng của mình," tôi trả lời, dùng lại lý do mà tôi đã đưa ra cho pháp sư cấp cao tại
Hiệp hội Ascenders. "Ai đó có thể chỉ đường cho tôi về phòng được không?"
Người thanh niên mim cười hiểu biết. "Chắc chắn rồi, Giáo sư Gray. Để tôi kêu người đưa anh về. Adelaide.”
"Hm?" Một phụ nữ trẻ đang phân tâm nhìn
lên khi cô ấy đang chúi mũi vào cuộn giấy ở một
chiếc bàn khác.
"Cậu có thể xem quầy lễ tân trong khi tôi dẫn
Giáo sư Grey đến các phòng của ngài ấy không?"
"Hừm,” cô
ấy khẳng định và quay
lại đọc.
Lắc đầu và nhìn tôi, người thanh niên dẫn đường ra khỏi tòa nhà và rẽ phải. Chúng tôi đi qua giữa
hai hàng rào cao ngang hông ngăn cách những khu vực rộng lớn đầy cỏ, có vài học
sinh đang nằm dài nói chuyện, đọc giấy và đấu tập xung quanh.
"Các
lớp học vẫn chưa bắt đầu, nhưng học sinh vẫn phải
đến sớm, và ban giám hiệu vẫn mở cửa các cơ sở vật chất để
mọi người trở về sau giờ giải lao có thể tận hường chút
trước khi công việc bắt đầu."
Hướng dẫn viên của tôi tiếp tục huyên thuyên, dường
như cảm thấy cần phải cho tôi chuyến tham quan mặc dù tôi khăng khăng rằng điều
đó là không cần thiết. Anh ta
cho tôi biết tên của các tòa nhà, sân và quảng trường, cũng như lịch sử của các huyết tộc có tên.
Mặc dù tôi có thắc, nhưng tôi không muốn hỏi,
và thay vào đó, tôi duy trì bầu không khí mệt mỏi
và xa cách hơi buồn chán. Không cần
phải đưa ra bất cứ lý do gì để người thanh niên ít nói kia phải nghi ngờ về tôi.
Chỉ cho đến khi chúng tôi đi ngang qua một tòa nhà tối tăm
có vẻ như lờ mờ trên lối đi, tôi mới thấy thứ
khiến tôi thực sự thích thú.
"Đó có phải là một cổng dịch chuyển không?" Tôi hỏi,
nhìn vào vòm đá chạm khắc cổ tự. Nó trông giống hệt như những cánh cổng dịch
chuyển ở Dicathen.
"Chắc chắn rồi!"
Hướng dẫn viên của tôi nhiệt tình nói. "Như tôi
vừa định nói, Nhà nguyện" - anh ấy chỉ ngón tay cái vào tòa nhà bằng đá
đen - "là một món quà từ chính Đấng cai trị tối cao, và là nơi lưu giữ bộ sưu tập thánh vật và
cổ vật của Học viện Trung tâm. Nó được đặt ở đây chính
xác là vì Đấng cai
trị tối cao muốn nó nhìn xuống và bảo vệ
cổng Relictombs. "
Không có năng lượng lung linh nào ở trong không khí bên trong khung cổng vào lúc này, nhưng tôi có thế thấy một loạt các nút
điều khiển quen thuộc bên cạnh nó. "Cổng dịch chuyển này có thể được lập trình để đi bất cứ đâu, hay chỉ vào Thánh tích?” Tôi hỏi, giả vờ tò mò nhẹ khi nghĩ về Dicathen và
gia đình tôi.
"Ồ, đó là câu hỏi thực
sự thú vị," hướng dẫn viên của tôi thốt lên. "Rõ ràng, rất, rất lâu
trước đây, những loại cổng này có mặt ở khắp mọi nơi, kết nối tất cả Alacrya. Nhưng trong một vài cuộc chiến tranh cổ đại, hấu hết chúng đã bị vô hiệu
hóa hoặc bị phá hủy. Toàn bộ Học viện Trung tâm được xây dựng tại địa điểm này - nơi từng nằm
bên ngoài Thành phố Cargidan - chính xác là vì cánh cổng này.
Tôi tiếp tục chờ đợi.
Nhân viên trẻ cười toe toét với tôi một lúc trước khi
nhảy. "Ồ đúng rồi. Bất cứ phép thuật nào làm cho cánh cổng
hoạt động trong quá khứ đã bị hỏng, nhưng các Đấng cai trị đã biến nó thành một cổng dịch
chuyển tạm thời để đưa anh trực tiếp đến tầng thứ
hai của Thánh Tích. Anh phải có mã để kích
hoạt nó, nhưng mã của anh thì đang ở trong phòng của anh đấy."
‘Thật tệ,’
tôi nghĩ. Mặc dù vậy, ngay cả khi cổng vẫn hoạt động bình thường, nhưng nó có thể không đi đến tận Dicathen, và việc kết nối
nó trở lại nhà tôi dù sao cũng quá nguy hiểm.
‘Biết đâu cậu có thể sử dụng... kỹ năng Aroa’s Requiem để sửa nó thì sao?' Regis đã chỉ ra.
'Giống như lúc cậu
sửa cánh cổng trong thánh tích á.'
‘Nếu chúng ta cần
rời Alacrya và không có ý định quay trở lại, thì ta sẽ làm thế. Nhưng hiện tại, ta cần
quyền đi vào thánh tích để giành có thể đạt kiến thức thâm
sâu để điều khiển Vận Mệnh.
"Vậy
là học viện được xây dựng xung quanh thứ đó?" Tôi hỏi khi chúng tôi rời
đi.
"Đúng rồi. Học viện Trung tâm từng giống như một
thành phố riêng vậy. Nó vẫn hoạt động riêng biệt với Cargidan, và ban giám hiệu chỉ làm việc với ngài
Taegrin Caelum," anh ta trả lời trang trọng. "Tôi chẳc rằng anh đã biết điều này, nhưng các đấng cai trị cực kỳ chú trọng việc giáo dục
và cải thiện những người lính trẻ và những ascender,
đó là lý do tại sao các trường học như Học viện Trung tâm có vị thế riêng biệt trong giới chính trị ngoài chính phủ hiện thời và các huyết tộc khác.'
Tôi thư giãn khi nhận ra người thanh niên này sẽ nói
với tôi bất cứ điều gì tôi muốn biết trong
khi anh ta vui vẻ tiếp tục giải thích những gì được coi là kiến thức cơ bản, hiểu rõ về học viện và vai trò của nó trong xã hội
Alacryan. Kìm nén một nụ cười nhếch mép,
tôi tưởng tượng cảnh đống thông tin khổng lồ kia sẽ làm các giáo sư thực thụ ở đây khó chịu
đến nhường nào.
Đối với tôi, những câu nói giải thích cặn kẽ của anh ta đã
khiến anh ấy trở thành người hướng dẫn hoàn hảo, và cho phép tôi thăm dò thông tin mà không cần lo lắng về việc tỏ ra đáng ngờ.
***
Cuối cùng, gần
một giờ sau, tôi thả mình vào chiếc ghế dài trong khu nhà riêng của tôi, trong
một tòa nhà có tên là Windcrest Hall. Rõ ràng nó đã được đặt theo tên của một thượng huyết tộc nào đó để cảm ơn vì những đóng góp của họ cho học viện,
nhưng tôi không
chú ý lắng nghe hết bài học lịch sử
ngẫu nhiên mà hướng dẫn viên trẻ tuổi đã luyên huyên không ngừng.
Dãy lầu ba phòng đẹp hơn so với tôi mong đợi rất nhiều. Rõ ràng Học viện Trung
tâm đối xử với ngay cả các giáo sư mới
của họ rất tốt. Nó không lớn, nhưng khu vực sinh hoạt có chứa một
viên pha lê chiếu riêng, giống như cái mà tôi đã thấy ngoài cửa hàng, cũng như
một chiếc bàn nhỏ được thiết kế đặc biệt cho trò chơi mà Caera đã dạy tôi chơi
trong thánh tích.
Có một giá sách trống và một bàn viết nhỏ, cũng như
chiếc ghế dài mà tôi đang ngồi, và một cửa sổ lớn nhìn ra khuôn viên trường. Một
phòng ngủ thoải mải và một bồn tắm sang trọng ngoài
khu vực sinh hoạt.
Tôi đã rất ngạc
nhiên khi thấy không có nhà bếp hoặc bất kỳ cách nào khác để nấu ăn trong phòng
riêng, nhưng người hướng dẫn đã cười bảo đảm với tôi rằng tôi có thể sai người hầu đem ăn thức ăn hoặc nhờ đem bất kỳ cuốn sách nào từ thư viện học viện mang đến
phòng của tôi bắt cứ lúc nào.
"Không quá tồi tàn,” Regis nói khi cậu ta nằm cuộn tròn trên sàn. "Sẽ rất tuyệt nếu họ
cho chúng ta một chiếc giuờng thứ hai cho cậu, nhưng tôi đoán cậu
sẽ ổn trên chiếc ghế dài, he?"
Tôi thở hắt ra một cách mệt mỏi. Mặc dù chỉ là đầu
giờ chiều, hành trình của tôi từ Sehz-Clar có vẻ như đã mất nhiều ngày. Tôi có
thể chiến đấu trong nhiều ngày, thậm chí nhiều tuần liên tục, nhưng đổi mặt với
đống drama kịch tính này thì
không.
Thật khó tin bằng cách nào đó, tôi lại thấy mình trở
lại trường học, một lần nữa là một giáo viên. Nhưng lần này, nguy hiểm hơn nhiều.
[] [] []
#Đạt Phạm