[] [] []
Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào người
Alacryan già, không rõ liệu tôi đã nghe chính xác những gì ông ta nói.
“Các giảng viên của học viện
thuộc địa vị hoàn toàn khác xa cấp bậc xã hội bình thường,” Darrin nói, nhanh
chóng nói sau tuyên bố của Alaric. “Ít nhất là tại các học viện danh tiếng.
Ngay cả một Thượng Huyết Tộc mạnh mẽ cũng không thể kéo cậu ra khỏi giảng đường,
và đám nhà Granbehls sẽ bị tước địa vị ngay lập tức nếu chúng bị bắt quả tang
đang dàn xếp một cuộc tấn công ngay ở trong khuôn viên của Học viện Trung tâm.”
Tôi ngả người ra ghế, khoanh
tay, không thể kiềm một bên lông mày nhướng lên. “Tưởng ông đã nói rằng họ sẽ
không tấn công nữa.”
Alaric khịt mũi thích thú.
“Thôi nào, nhóc. Đừng có thay đổi chủ đề.”
“Vị trí của cậu sẽ là một
người hướng dẫn chiến đấu cận chiến cấp độ sơ cấp,” Darrin tiếp tục, gõ ngón
tay lên bàn. Ông ấy đang chăm chú quan sát tôi.
“Khá dễ dàng, thậm chí không
cần phải dạy phép thuật cho những đứa trẻ gà mờ đó,” Alaric nói thêm với nụ cười
toe toét. “Chỉ cần chỉ chúng cách vung kiếm và tập trận giả, đại loại vậy.”
“Cậu thực sự sẽ chỉ đứng lớp
vài ngày một tuần,” Darrin tiếp tục, “vì vậy khi đã ổn định, cậu sẽ có thời
gian để—”
Một tiếng gõ cửa yếu ớt khiến
ông dừng nói.
Một lúc sau, cánh cửa mở ra
và Sorrel bước vào với hai cái khay đầy ắp thức ăn. “Có thực mới vực được đạo,”
bà ấy nói, mỉm cười ngọt ngào và đặt khay lên bàn.
“Tôi biết rõ cậu đang nghĩ
gì luôn,” Regis nói trong khi chúng tôi đợi Sorrel sắp xếp bàn ăn và bày ra một
vài món đồ dùng, “nhưng tôi và cậu đều biết rằng, về mặt logic, đây là một kế
hoạch khá chắc chắn.”
‘Điều gì trong cái kế hoạch
này có vẻ hợp lý với ngươi vậy, Regis?’ Tôi bắn trả, không thể kìm nén được sự
bực bội.
"Để có giấy thông hành
để tiếp tục làm việc của chúng ta mà không bị quấy rầy thì việc dạy một số đám nhóc
Alacryan giàu có dùng gậy đánh nhau dường như là một cái giá nhỏ phải trả, thưa
công túa." Giọng Regis nghe hơi ngạo mạn vì cậu ta đang đọc lên chính suy
nghĩ của tôi.
‘Ý ngươi là dạy những đứa trẻ
Alacryan cách giết những đứa trẻ Dicathian?’
‘Vậy đó có phải là điều cậu
đang làm khi giúp đứa nhóc Belmun ở Thị trấn Maerin có được một ấn crest không?
Hay còn Mayla và ấn emblem của cô ấy?'
‘Ta đâu có ý –’ tôi ngừng
nghĩ, xua tan ý nghĩ. Sự thật là, tôi nghi ngờ rằng lý do hai đứa trẻ nhận được
những ấn cổ tự mạnh mẽ như vậy ở Maerin đều có liên quan đến tôi. Tôi không biết
tại sao, nhưng không thể nào trùng hợp đến tình cờ như vậy.
“Chẳng phải chúng ta đã nói
chuyện về cách đối xử của cậu với tất người người Alacryan mà chúng ta gặp bây
giờ như kẻ thù không đội trời chung rồi sao?” Regis hỏi, để cho sự sắc bén
trong giọng nói của mình biến thành một thứ gì đó gần như đồng cảm. "Vãi,
ngoài cậu ra, tôi chỉ gặp vài người Alacryans... và tôi không có mấy thiện cảm
nữa là, tôi đang tỏ ra thuyết phục thôi."
Tôi tập trung vào việc
Sorrel bày ra bữa tối cuối cùng của chúng tôi khi tôi nghiền ngẫm lập luận của
Regis. Cậu ta nói đúng, nhưng tôi đã rất cố gắng để ý nghĩ đó không bộc lộ ra
ngoài với cậu ấy. Cô ấy cười rạng rỡ với ba chúng tôi trước khi quay ra khỏi
phòng.
Ngay sau khi cánh cửa đóng lại
sau lưng cô, Alaric lại mở lại. “Có nhớ nơi ta tìm thấy cậu lần đầu tiên không,
nhóc? Thư viện nhỏ ở Thành phố Aramoor ấy? Cậu mà đến Học viện Trung tâm thì sẽ
có quyền truy cập vào một trong những thư viện lớn nhất ở Alacrya. Và lượng
thông tin đó sẽ gần nguồn hơn một chút, nếu cậu hiểu ý ta. Không quá… kiểm duyệt
kỹ lưỡng như những gì cậu tìm thấy ở Aramoor”
Tôi phớt lờ ông già say rượu
và dùng nĩa đâm một lát trái cây màu đỏ ruby trước khi cắn một miếng.
“Những ascender thường được
trọng dụng trong giới học viện,” Darrin nói thêm, phết bơ thơm lên một miếng
bánh mì dày đang bốc khói. “Và Học Viện Trung Tâm nói riêng là một nơi rất uy
tín. Một giáo sư có thể dễ dàng sắp xếp để đến và đi từ cổng thăng bậc thánh
tích bất cứ khi nào họ muốn… hoặc sắp xếp chỗ ở để có quyền sử dụng cổng phụ,
hoặc thậm chí là cổng riêng ở đâu đó. Nhiều giáo sư vẫn tiếp tục đi thăng bậc,
vì vậy cậu sẽ không quá nổi bật.”
Tôi cau mày khi nhai thứ
trái cây có kết cấu giống như cao su. Mối quan tâm hiện thời của tôi là quay trở
lại Thánh Tích. Nếu giả làm giáo sư tại học viện này sẽ giúp được điều đó thì…
“Xung quanh cậu sẽ là các
chuyên gia trong hàng chục lĩnh vực khác nhau,” Alaric tiếp tục. “Loại người
thích cho mọi người thấy họ thông minh và tài năng như thế nào. Các pháp sư ở
đó biết mọi thứ và biết về cách thức hoạt động của cổ tự, về các Thánh Tích, về
các thánh vật của các pháp sư cổ đại…”
Nuốt một cách nặng nề, tôi
nghiêng người về phía trước và lấy một miếng pho mát cứng từ một trong các
khay. "Họ có nghiên cứu thánh vật ở học viện này không?" Tôi hỏi, cố
tỏ ra không quá quan tâm. Qua cách mặt Alaric sáng lên, tôi biết mình đã không
hoàn toàn thành công.
“Không, tất cả các thánh vật
đều thuộc về Đấng Cai Trị Tối Cao, có lẽ có một hang ổ siêu bí mật nào đó ở chỗ
nào đó, nơi những nghiên cứu sư của ông ấy thực hiện các thí nghiệm lên chúng”
—Tôi cảm thấy mặt mình trùng xuống khi những lời của Alaric làm giảm đi sự phấn
khích ngắn ngủi mà tôi cảm thấy— “nhưng họ có khá nhiều thánh vật chết được
trưng bày ở đó!” Ông ấy nói thêm một cách vội vàng.
Darrin hào hứng gật đầu.
"Đúng. Tôi từng là một diễn giả khách mời ở đó khoảng một năm trước, và họ
đã giới thiệu một nơi mà họ gọi là 'đền thờ' của họ, giống như một bảo tàng nhỏ
chứa những thánh vật chết mà họ đã đạt được trong nhiều thập kỷ."
Cả một căn phòng đầy những
thánh vật chết? Tôi nghiền ngẫm các khả năng tiềm ẩn. Nếu tôi có thể chạm tay
vào nhiều thánh vật hơn như—
‘Dù sao thì chúng ta nên gọi
thứ này là gì nhỉ?’ Tôi hỏi Regis, suy nghĩ về viên đá nhiều mặt cho phép tôi
nhìn thấy em gái và mẹ của mình.
“Quả cầu chuyên rình rập tầm
xa,” Regis tuyên bố chắc nịch. "Tôi đã gọi nó như vậy trong đầu mình trong
nhiều tuần."
‘Hừmm… không,’ tôi trả lời. ‘Nhưng
dù chúng ta gọi chúng là gì đi chăng nữa, thì việc có thêm một vài thánh vật sẽ
không có hại gì.’
“Được rồi,” tôi nói to, “giả
sử, chỉ giả sử thôi, tôi làm theo kế hoạch của mấy người. Vậy kế hoạch sẽ như
thế nào?”
Alaric đập bàn và cười toe
toét, dính một vài mẩu thức ăn vào bộ râu của mình, và Darrin bắt đầu giải
thích chi tiết hơn.
Buổi tối hôm đó, tôi ngồi
khoanh chân trên sàn trong một trong những phòng khách được trang trí thoải mái
của Darrin, xem xét tình hình của tôi, trong khi Regis ngủ gật trên giường của
tôi, cơ thể khổng lồ của cậu ta chìm vào tấm đệm êm ái.
Dù tôi không muốn thừa nhận
điều này, nhưng ý tưởng của Alaric và Darrin cũng có một phần xứng đáng. Hiệu
Trưởng Goodsky đã phong tôi làm giáo sư khi tôi mới 12 tuổi và tôi đã huấn luyện
kỹ năng chiến đấu tay đôi của mình trong nhiều năm bên trong cõi linh hồn với
Kordri.
Học viện này sẽ cung cấp cho
tôi sự bảo vệ chính trị khỏi cả nhà Denoirs và Granbehls, và có vẻ như tôi sẽ
có thể đào sâu hơn về Thánh Tích gần như ngay lập tức.
Các thánh tích…
Ở đâu đó, có thêm ba khu tàn
tích cổ đại đang chờ tôi tìm thấy chúng. Tôi không thể chắc khu vực mà tôi và
Caera đã thăng bậc cùng nhau là cùng một khu tàn tích hay một khu tàn tích
khác, nhưng theo bản năng, tôi cảm thấy rằng mình đã không thành công trong việc
tìm chúng trong lần thăng bậc thứ hai.
Mặc dù tôi đã đạt được tiến
bộ đáng kể với Thần Tốc — nhờ công của Ba Bước — tôi đã không có một bước đột
phá lớn, hoặc không tìm thấy bất kỳ điều gì giúp hướng dẫn tôi đạt được kiến thức
sâu sắc về một loại thần tự mới, vì tính ra thì viên đá chứa kiến thức sâu sắc
về kỹ năng Requiem’s Aroa là từ khu tàn tích cổ đại đầu tiên.
Tôi không thể không nghĩ rằng,
để đạt được kiến thức của Vận Mệnh, tôi phải tìm nhiều khu vực khác giống như
căn phòng đổ nát nơi tôi đã nói chuyện với viên pha lê ma thuật biết nói. Tại
sao các djinn lại để lại khu tàn tích của chính họ ở đó, chỉ chờ đợi để trao
chiếc chìa khóa cho “hậu duệ” xứng đáng đầu tiên xuất hiện?
Tôi định thần lại và tìm đến
vị trí của bốn tàn tích cổ đại, như Sylvia đã mô tả. Những ký ức đó đã được truyền
đến đầu tôi, nhưng tôi không tài nào tìm thấy hướng dẫn nào để đến đó; không có
nơi nào tôi thấy là quen thuộc cả, ngoại trừ nơi tôi đã từng đến, và tôi không
có cách nào để tìm đường đến chỗ chúng trong Thánh tích. (Darkie:
tóm cái quần lại là thanh niên chỉ biết khu tàn tích trông ra sao, chứ đel biết
đường để đến đó)
“Chúng ta chẳng khác gì đang
mò kim đáy bể ở Alacrya này cả,” tôi nói nhẹ nhàng. “Điều gì sẽ xảy ra nếu
Agrona có được kiến thức sâu sắc về Vận Mệnh trước?”
Regis ngẩng đầu khỏi giường,
hơi nghiêng người sang một bên. “Vậy thì… chúng ta thua, tôi đoán vậy. Bạn gái
của cậu sẽ dẫn quân đội của y vào Epheotus, và Agrona sử dụng Vận Mệnh để — ai
biết — biến tất cả các asura khác thành bồ công anh hay gì đó.”
Lắc đầu, tôi ngả người ra
sau cho đến khi tựa vào sàn nhà mát lạnh. “Bất cứ điều gì Agrona và Nico đã làm
với Tessia, bất kể những hình xăm ma thuật hay phép thuật đó là gì… ta phải cứu
em ấy, Regis.”
“Đối với một cô gái mà cậu
đã tiếp xúc cả đời — kiếp thứ hai, sao cũng được — tôi đang cảm nhận được rất
nhiều cảm xúc lẫn lộn ở đây đấy.” Regis dừng lại để xem xét lời nói của mình.
"Cậu muốn cứu cô ấy là vì tình yêu, hay chỉ là do cảm giác tội lỗi?"
Tôi để những lời nói của cậu
ấy nhỏ dần trước khi cuối cùng thở dài. “Ta không chắc, có thể là cả hai chăng?
Nó phức tạp lắm…"
Con sói bóng tối ngáp và chống
cằm lên bàn chân của mình. “Lời nói đến từ chàng trai đã tìm ra cách quay ngược
thời gian để làm cho các thánh vật sống lại.”
Tôi bật ra một tiếng cười
khùng khục, tâm trí tôi lướt qua tất cả các ký ức về mối quan hệ giữa tôi và
Tess. Từ người cứu hộ, cho em gái mưa, cho đến bạn bè và bạn cùng lớp, rồi cuối
cùng tiến đến một mối quan hệ mới. Luôn có một loại tình yêu giữa tất cả các mối
quan hệ đó, nhưng không phải theo cách mà Regis muốn nói. Cảm giác tội lỗi của
một người đàn ông lớn hơn nhiều so với vẻ ngoài của mình đã khiến tôi không thể
tìm hiểu sâu về cảm xúc của mình, mà lại đẩy chúng ra xa. Ngay cả những nụ hôn
mà chúng tôi đã trao cho nhau đều là những nụ hôn đã dự kiến, đang thử nghiệm… (Darkie:
wtf???)
Và sau đó tôi biến mất đến
Epheotus, và Tessia đã xung trận. Chúng tôi hầu như không gặp nhau trong chiến tranh,
và chuyện tình cảm đã dần trở nên xa vời vợi trong tâm trí tôi…
Sau đó, đột nhiên chúng tôi
lại gặp nhau ở Tường Thành. Tess mà tôi đã gặp đã trở thành một cô nàng trẻ
xinh đẹp và tài năng đã từng hứa sẽ đợi tôi…
Đêm đó, khoảnh khắc trên
vách đá nhìn ra Tường Thành… đó có lẽ là lần đầu tiên và duy nhất mối quan hệ của
chúng tôi đạt đến tình yêu. Không phải là do tôi không giỏi lắm đâu. Ngay cả
khi đã sống hai kiếp đời, vẫn có một số điều tôi không giỏi…
Giống như Tess đã nói…
"Liệu có đúng khi đáng
ra ta không bao giờ nên gần gũi với Tess không?" Tôi hỏi căn phòng, giọng
tôi chỉ là một tiếng thì thầm.
"Vậy thì cuộc sống của
cậu ở đây có khác gì so với trước đây đâu?" Regis hỏi, không thèm ngẩng đầu
lên.
Tôi mở miệng để nói, nhưng
tôi không thể trả lời. Có rất nhiều điều tôi đã tự trách bản thân mình, nhưng
việc gần gũi với tất cả những người mà tôi yêu thương trên thế giới này không
phải là một trong số đó.
Cảm thấy nội tâm tôi quá mâu
thuẫn, người bạn đồng hành của tôi thở dài thườn thượt bước xuống giường. Quay
một vòng, cậu ta nằm xuống sàn cạnh tôi, lưng áp vào cánh tay trái của tôi.
Tôi vỗ nhẹ vào mặt bụng đang
lên xuống từ từ của nó, sau đó đưa những ngón tay của mình qua lớp lông.
“Ngươi mềm mại một cách kỳ lạ,”
tôi nói, cười yếu ớt.
“Tôi biết,” cậu ta nói một
cách buồn ngủ, hàm ngáp lên với một cái ngáp dài.
“Cảm ơn,” tôi nói, biết rằng
cậu ấy hiểu ý tôi.
Regis im lặng, nhưng tôi cảm
thấy cậu ấy như bừng lên với sự ấm áp mãn nguyện.
“Giá như ta có thể sử dụng
thánh tích để nhìn thấy em ấy… thế thì có lẽ chúng ta có thể tìm ra điều gì
đang thực sự xảy ra. Ta sẽ biết liệu em ấy có… vẫn là chính mình không.” Tuy
nhiên, có một phần trong tôi rất vui vì tôi đã không thể. Tôi sợ những gì tôi
có thể nhìn thấy nếu viên đá đó hoạt động.
Khi tôi thấm aether vào cổ tự
lưu trữ ngoài chiều, Regis lại ngóc lên. "Dù sao thì cậu cũng sẽ thử chứ?"
Tôi chỉ lắc đầu, cố gắng
thoát khỏi cái đáy vực cảm giác tội lỗi và nỗi sợ hãi mà tôi cảm thấy mỗi khi
nghĩ đến Tessia. Em ấy không phải là mối quan tâm duy nhất của tôi lúc này. Có
một người bạn cũ khác cũng cần được cứu, và tôi cũng nhớ cô ấy nhiều — có lẽ
còn hơn — cô công chúa elf nữa.
Rút quả trứng óng ánh ra,
tôi lật nó trên tay, cảm thấy có Sylvie bên trong nó. Không giống như Regis,
tôi không thể đưa tâm trí mình vào quả trứng, không thể tự an ủi mình bằng cách
chạm vào ý thức đang ngủ say của cô ấy.
Tôi không thể làm gì với
Tessia ngay bây giờ, nhưng có lẽ…
Regis ngẩng đầu lên khỏi sàn
và nhìn tôi qua vai. “Đã một thời gian kể từ khi cậu cố gắng… đập trứng hoặc gì
đó đoại loại thế.”
Quá lâu rồi, và xem xét sức
mạnh mới kể từ khi ở Thị trấn Maerin. Tôi đã muốn thử trong những ngày dài mệt
mỏi bị nhanh Granbehls giam cầm, nhưng… tôi cũng lo lắng về điều gì có thể xảy
ra nếu tôi thành công.
“Sao?" Regis thúc giục,
dùng chân gãi sau tai. "Thế cậu có định thử hay không?"
“Ta đoán chúng ta sẽ đủ an
toàn ở đây…”
Tôi lo lắng nhìn xuống viên
đá, thứ sẽ khiến tôi cạn kiệt từng giọt aether nếu tôi bắt đầu vận aether. Và sẽ
ra sao nếu Sylvie đột nhiên xuất hiện lại trước mặt tôi? Khế ước thú của tôi sẽ
trở lại hình dạng như một con cáo, hay một cô gái… hay một con rồng đã trưởng
thành hoàn toàn, và phá hủy nhà của Darrin Ordin?
Tôi tự hỏi, không phải lần đầu
tiên, liệu cô ấy có vẫn là Sylvie, người đã ở bên cạnh tôi từ khi tôi còn nhỏ
hay không. Liệu cô ấy có giận tôi không? Liệu cô ấy có nhớ tất cả những gì đã xảy
ra, tất cả những gì chúng ta đã làm cùng nhau không?
Điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy
xuất hiện trở lại, và cô ấy thậm chí không biết tôi là ai…?
“Chỉ có một cách để biết
thôi, công túa,” Regis nói, vươn vai khi đứng dậy.
Định thần lại, tôi đứng dậy
và bước nhanh qua phòng, mở cửa sổ kính lớn nhìn ra những ngọn đồi trập trùng.
Vì tôi không biết chính xác điều gì sẽ xảy ra, nên tôi sẽ không mạo hiểm gây hại
cho nhà của Darrin bằng cách vận aether vào quả trứng ở đây.
Tôi quay lại hỏi Regis xem cậu
ấy có đi chung không, nhưng tôi đã có thể cảm nhận được câu trả lời. Đây là một
việc riêng tư, một việc tôi cần phải làm một mình.
Tôi nhìn cậu ấy, gật đầu, rồi
quay người nhảy ra khỏi cửa sổ, tốc biến qua một dãy bụi cây trang trí và một
hàng rào nhỏ trước khi đáp xuống bãi cỏ cao. Những ngọn đồi mờ ảo trong bóng tối,
cỏ nhạt không màu dưới ánh trăng sao sáng mờ.
Vận aether khắp cơ thể, tôi
chạy bộ về phía một ngọn đồi cao cách nhà Darrin khoảng một dặm, quả trứng sáng
lấp lánh nhẹ nhàng trong nắm tay của tôi.
Mặc dù tôi đã cố gắng hết sức
để giữ bình tĩnh, trái tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực khi tôi ngồi
khoanh chân trên thảm cỏ cứng ngắc. Lần cuối cùng tôi cố gắng vận aether vào quả
trứng của Sylvie, có cảm giác như tôi đang ném những xô đầy nước vào một bể chứa
đang cạn kiệt nhanh chóng. Nhưng vẫn còn tốt hơn rất nhiều so với nỗ lực đầu
tiên của tôi, ngay sau khi tôi hình thành lõi aether của mình.
Dựa trên suy đoán của tôi —
tôi khó xác định chính xác độ tinh khiết của lõi aether hơn rất nhiều so với
lõi mana— tốc độ tăng trưởng của tôi từ khi ở Thị trấn Maerin và bây giờ cao
hơn rất nhiều so với những gì tôi đã đạt được trong lần thăng bậc đầu tiên.
Không mất nhiều aether để chạy
một quãng ngắn đến ngọn đồi, nhưng tôi vẫn quyết định hấp thụ tất cả các aether
mà tôi có thể từ bầu khí quyển trước khi bắt đầu. Quá trình diễn ra chậm hơn
đáng kể so với ở trong thánh tích, nơi có nguồn aether nhiều phong phú, nhưng
tôi vẫn tiếp tục cho đến khi lõi của tôi đầy hoàn toàn.
Để đảm bảo rằng tôi đang tối
đa hóa cơ hội thành công của mình, tôi đã giải phóng một số aether khỏi lõi của
mình, để nó di chuyển tự nhiên khắp cơ thể và không gây ảnh hưởng lên nó. Hầu hết
các aether di chuyển về phía tay tôi — hay chính xác hơn là về phía quả trứng
của Sylvie — và một số phần còn lại bị mất đi, nhưng sau ba mươi phút thiền định,
lõi của tôi tràn ra và cơ thể tôi tràn đầy các hạt aether trôi nổi tự do.
Cảm giác đó mang lại cho tôi
cảm giác thích thú, giống như tôi đã uống một vài ly và vừa chuẩn bị say mèm.
“Được rồi, Sylv,” tôi thì thầm.
“Hãy xem cách này có hiệu quả không.”
Nắm chặt viên đá nóng sáng,
tôi nhắm mắt lại và cảm nhận sự tỏa sáng ấm áp của lõi aether bên trong xương ức.
Tưởng tượng các dòng aether chạy khắp cơ thể kết nối với lõi của tôi như những
đường cao tốc nhỏ, mỗi kênh có một cổng riêng giữ aether lại cho đến khi tôi thả
nó ra, tôi ghi nhớ những cánh cổng đó trong tâm trí mình.
Điều quan trọng là tất cả
các aether đều chảy vào trong quả trứng, nhưng điều quan trọng là tôi phải chuyển
các aether đủ nhanh để lấp đầy bể chứa bên trong nó. Tất nhiên, nếu tôi chỉ
phát ra một vụ nổ aether không kiểm soát, phần lớn nó sẽ tan vào bầu khí quyển
thay vì chảy vào quả trứng.
Tất cả cùng một lúc, tôi mở
cổng và đẩy. Cơ thể tôi nóng dần lên khi lũ aether lao qua các dòng aether được
rèn bằng dung nham của tôi. Lúc đầu, tôi quá tập trung vào việc ngăn chặn
aether thoát ra ngoài hoặc bị hấp thụ vào cơ thể của mình để chảy hết vào trong
quả trứng, nhưng khi ngày càng nhiều aether của tôi được thấm vào đó, tôi bàng
hoàng nhận ra rằng nó đang có tác dụng.
Giờ đây, nhiều aether tinh
khiết đang được hút vào trong đá, chỉ vài giọt aether không tinh khiết tràn ra
lần nữa - một cải tiến đáng kể.
Con đường xoắn ốc bên trong,
nơi aether được hút vào tâm của quả trứng, bắt đầu phát sáng với ánh sáng thạch
anh tím rực rỡ. Xung quanh tôi, đỉnh đồi tỏa sáng rực rỡ trong ánh sáng tím, hắt
lên những bóng sáng xanh lục, đỏ và xanh lam.
Phần lõi của tôi bắt đầu nhức
nhối, giống như cơ bắp căng ra quá mức, khi phần aether cuối cùng của tôi bị
kéo vào trong quả trứng.
Ánh sáng mờ dần khi viên đá
rực rỡ mờ đi, rồi tối dần.
Sau đó, từ sâu bên trong
viên đá nhỏ mà tôi đã mang theo kể từ khi thức tỉnh trong Thánh tích, có một vết
nứt xuất hiện. Đó là điều mà tôi cảm thấy hơn là nghe thấy, kiểu như bước trên
lớp băng quá mỏng và cảm thấy nó chuyển động dưới chân mình ấy.
Tôi chờ đợi điều gì đó xảy
ra. Liệu viên đá sẽ mở ra và hạt aether liên kết lại với nhau tạo thành khế ước
thú của tôi, giống như cách cô ấy đã biến mất thành hư vô trước mắt tôi? Hay cô
ấy sẽ được tái sinh từ chính quả trứng, bò ra với kích thước của một con mèo
con mới sinh?
Một vài giây trôi qua, và
tôi bắt đầu lo lắng. Sau một phút trôi qua, tôi biết có điều gì đó không ổn.
Không còn có aether nào
xuyên qua quả trứng nữa. Nó đã nuốt chửng tất cả những gì tôi đã cho nó, nhưng không
chỉ như vậy—
Tôi đứng hình. Có gì đó
khác. Tôi có thể cảm nhận được nó, ngay cả khi tôi không thể nhìn thấy nó.
Mặc dù lõi của tôi nhức nhối
vì bị rút cạn aether, nhưng tôi đã dành vài phút để thu thập một chút aether,
chỉ đủ để bắn một vụ nổ aether thử nghiệm vào viên đá nhỏ. Quả trứng của Sylvie
đã đón nhận lấy nó một cách thèm khát, nhưng không giống như trước đây, hạt
aether không xoắn vào tâm quả trứng.
Dòng aether màu tím đi theo
một đường hình học có góc nhọn khi chúng bị hấp thụ.
Tôi buông thõng đầu, mái tóc
vàng lúa mì mà tôi thừa hưởng từ Sylvie xõa trên mặt. "Một lớp khác."
Những câu từ ấy rơi xuống
như những chiếc lá chết, khô và mỏng như tờ giấy.
Nếu tôi tính sơ qua mức độ
phức tạp của đường dẫn mới, tôi chắc chắn rằng lớp mới này của hồ chứa sẽ yêu cầu
nhiều aether hơn so với lớp đầu tiên.
Và có thể đây không phải là
lớp cuối cùng.
Tay tôi run lên khi một tiếng
nấc cay đắng thoát ra khỏi môi tôi. Sự phấn khích của tôi đột ngột chuyển thành
thất vọng khiến tôi choáng váng, nhìn chằm chằm vào quả trứng cho đến khi mờ mắt.
Thở ra một hơi rùng mình,
tôi thu mình lại và lau nước mắt và ấn viên đá óng ánh lên trán.
"Ngay cả khi ta phải
hút cạn toàn bộ aether trong Thánh Tích, ta hứa sẽ đưa con ra khỏi đây,
Sylv."
[] [] []
#Darkie