[] [] []
"Chà," tôi nói, thực sự ngạc nhiên trước cảnh tượng trước mắt.
Ngôi nhà của Darrin ở vùng nông thôn Sehz-Clar lớn gấp đôi trang viên của
gia đình Helsteas ở Xyrus, và nó được bao quanh bởi những cánh đồng xanh và vàng trải dài như tôi có
thể nhìn thấy. Một thị trấn nhỏ nằm
giữa hai ngọn đối cách đó vài dặm, và một
số ít vùng bất động sản tương tự khác nằm rải rác ở vùng nông
thôn xung quanh.
Tòa nhà
chính có hai tầng, nhưng loe ra thành các cánh thấp mở rộng ra hai bên. Toàn bộ dinh thự được làm bằng gạch đỏ
nhạt nổi bật với các cột đá trắng. Ngôi nhà được bao quanh bởi một khoảng sân cỏ
xanh được cắt tỉa cẩn thận và những bụi hoa rậm rạp, và một con đường dẫn ra
phía đông, nơi tôi có thể nhìn thấy một số khu vực có tường bao quanh cao hơn
trên ngọn đồi.
Sự thanh bình nông thôn của khu đất đã xoa dịu tinh thần cảnh giác cao độ
và căng thẳng sau cuộc tấn công ở khu thánh tích.
Nhìn khung cảnh như tranh vẽ xung quanh chúng tôi, tôi thực sự bắt đầu
mong đợi ít nhất được nghỉ ngơi xíu mà
không bị tra tấn hoặc ai khác đòi mạng tôi.
Darrin cười rạng rỡ nói. "Lợi ích của việc sống ở nông thôn. Bất động
sản có giá bằng một phần tư số tiền cậu phải trả ở những vùng trị đông dân cư hơn, và những ngọn đồi này có đất khá nghèo dinh dưỡng, nên cũng không cần phải đấu tranh với nông dân để giành
quyền sử dụng đất."
"Tôi hơi ngạc nhiên khi ông không sống ở trong khu thánh tích đấy," tôi nói khi đưa ngón tay chạy
dọc theo mép một bông hoa màu tím tươi. "Xem xét những gì ông làm."
Darrin bắt đầu dẫn chúng tôi bằng qua bãi cỏ rộng mà chúng tôi bước ra khỏi
cổng, đi về phía cánh cửa đôi màu trắng sáng của nhà ông ấy. "Tôi không có khả năng mua một
căn nhà ở đó, khả năng của tôi chỉ đủ để thuê một dãy hai phòng ở một trong những nhà trọ tân tiến, và điều đó vẫn sẽ
tốn một khoản tài sản nhỏ.” Ông dừng lại, ngắm nhìn
những ngọn đồi nhấp nhô và bầu trời rộng sáng. "Không, tôi nghĩ tôi thà sống
ở đây và chỉ cần trả phí dịch chuyển thôi."
Tôi nhìn theo ánh mắt ông, thu cả quan cảnh vào tầm mắt một lần nữa. "Cũng chẳng trách được. Quan cảnh ở đây hoàn toàn không tệ chút nào."
Darrin đặt tay lên vai Alaric. "Và tôi sẽ
không bao giờ có thể xoay sở kiếm được tất cả thứ này nếu không có người hướng dẫn của tôi đây. Cậu đang ở trong tay một người tốt đấy, Grey, ngay cả khi trông vẻ ngoài ông ấy có hơi gì đó sao sao."
Alaric cáu kỉnh, đôi má vốn đã hồng hào của ông ấy sẫm lai, và ánh mắt ông đảo mọi nơi, ngoại trừ Darin. "Và có vẻ như thành công cốc, vì cuối cùng cậu chỉ sở hữu một mảnh đất duy nhất ở giữa cái nơi khỉ ho cò gáy này…"
Cười toe toét, Darrin nhę nhàng gõ cửa.
Một lúc sau, một cô gái trẻ, không quá bảy tám tuổi, nhào vào vòng tay ông. "Chú Darrin!" Cô bé hét lên, siết chặt vòng
tay quanh cổ ông ấy và cười toe toét, và chi
cô bé ấy nhận ra Alaric và tôi đang ở đó, đôi mắt màu xanh
lục như ngọc lục bảo mở to và cô ấy kêu lên và vặn vẹo thoát khỏi cái ôm của
Darrin để có thể trốn sau ông ấy và nhìn ra chúng tôi.
Nở một nụ cười mà tôi mong là nụ cười thân thiện, tôi vẫy tay chào. Cô ấy
ngay lập tức cúi xuống phía sau Darrin, người đang bật cười.
"Pen, đây là bạn của chú, Alaric và Grey," Darrin nói, nhẹ nhàng
quay lại và xoa mái tóc vàng sẫm. "Không sao đâu, họ rất
thân thiện. Ừ thì Grey là vậy, còn kia
thì…"
Mặt Alaric nhăn lại thành một tiếng gầm gừ đầy đe dọa và ông ấy gầm gừ
trong lồng ngực. "Còn ta là kẻ xấu tính, và sẽ nướng
những đứa trẻ nhỏ thành những chiếc bánh ngon!"
Cô gái cười khúc khích và nhìn lên Darrin. "Bạn bè của chú hài hước quá à!"
"Dù sao thì họ tưởng họ thế," Darrin trả lời, đảo mắt về phía
Alaric. Ông ấy nhấc cô gái lên và bế ngang qua ngưỡng cửa, vẫy tay
ý muốn chúng tôi theo sau.
"Có tin tức gì về mẹ của con khi chú đi
không?" Ông ấy hỏi cô ấy khi họ dẫn chúng tôi vào sảnh vào, nơi có hai cầu
thang cong dẫn lên tầng trên.
Cô ấy lúc đầu và bĩu môi. "Không."
Darrin kéo cô bé vào lòng và vỗ nhẹ vào lưng an
ủi. "Không sao đâu, chú chẳc bà ấy sẽ quay
lại sớm thôi." Ông ấy đặt cô xuống sàn lát gạch granit. "Tại sao em không đi nói với những người khác rằng chúng ta có
khách đi nhỉ?"
Gật đầu một cách nghiêm túc, cô gái nhỏ biến mất qua một cánh cửa bên phải
của chúng tôi, cánh cửa này chắc hẳn đã dẫn vào phần
khác của ngôi nhà.
"Ruột thịt của ông hả?" Tôi hỏi, nhìn cô bé chạy ra xa.
"Ồ, không," Darrin nói, đưa tay vuốt tóc. "Mę em ấy là một
trong những đồng đội của tôi vài ngày trước. Cô ấy vẫn
vẫn còn làm ascender. Đôi khi Pen ở với tôi, khi mę con bé đi thăng bậc.'
Mắt tôi dõi theo Pen ra khỏi sảnh vào, bắt gặp một bóng người đang dựa
vào bức tường trong góc. Đó là một cô gái trẻ
với mái tóc màu cam rực rỡ ngả sang màu vàng nắng, dài qua vai. Cô ấy mặc một
chiếc áo cánh màu trắng với hàng cúc bạc và quần da bó sát, và một thanh kiếm
dài mảnh được treo trên thắt lưng.
Nhưng chính đôi mắt màu hạt dẻ của cô ấy mới là điểm nổi bật, hay đúng
hơn là cách chúng lướt chầm chậm qua tôi,
từ mũi giày cho đến mái tóc vàng nhạt của tôi, trước khi đảo mắt một cách khó hiểu.
Trước khi tôi có thể làm gì khác hơn là bắt gặp ánh mắt của cô ấy, người
phụ nữ trẻ lượn ra khỏi phòng, và sự chú ý của tôi lại bị chuyển hướng.
"Ngài Darrin!" Một giọng nói vui vẻ cất lên từ một
căn phòng phía sau cầu thang. Từ đó xuất hiện một người phụ nữ đầy đặn với mái
tóc nâu rêu đang lấy khăn lau tay. "Tôi rất xin lỗi, tôi không nghe thấy
tiếng mở cửa."
Darrin nở một nụ cười ấm áp với cô ấy, mặc dù hướng ánh mắt của ông vẫn
hướng về lối đi nơi người phụ nữ trẻ ban nãy đã
rời đi. "Không sao, Sorrel. Tối nay chúng ta có khách
đấy."
Người phụ nữ uốn mình, mái tóc màu nâu vàng uốn bồng bềnh ôm lấy khuôn mặt
tròn trịa. "Thật vinh hạnh biết bao! Ba người có đói chưa, thưa ngài Darrin?”
Bụng Alaric réo lên rõ ràng để đáp lại, rồi ông vỗ về tán thưởng. "Đừng
bận tâm điều đó, giờ thì cậu đang giấu
hàng tốt ở đâu?" Không đợi trả lời, ông lão ấy chủ ý sải bưởc đi.
Lắc đầu với người bạn của mình, Darrin nói, "Hay là cô dẫn Grey vào
phòng tắm trước đi?" Quay sang
tôi, ông ấy thêm, "Tôi cho rằng đã lâu rồi cậu chưa được tắm
nước ấm nhỉ?"
Người quản gia của Darrin háo hức dẫn tôi vào sâu hơn trong dinh thự cho
đến khi tôi thấy mình đang đứng trong một nơi mà mới thoạt nhìn thì trông như một
cái hang. Các bức tường của phòng tắm là đá cheo leo, và bản thân bồn tắm thì lõm xuống sàn như một
cái "hang động". Sau khi
Sorrel rời đi, tôi đã dành chút thời gian để xem xét căn phòng.
Bên cạnh bồn tắm, có một tấm gương được gắn vào tường, một loạt giá treo
và móc để treo quần áo và một cái hốc cỡ người mà tôi không hiểu để làm gì, cho đến khi tôi tìm thấy một chiếc nút đồng nhỏ
bên cạnh nó.
Khi tôi nhấn vào nút bấm, và một làn sóng nhiệt tỏa ra. Tôi thò tay vào,
là khí khô và ấm áp.
Nhấp vào nút một lần nữa sẽ tắt nó đi.
"Ô, thật tuyệt," Regis nói một cách đầy ngưỡng mộ.
Chuyển sự chú ý của tôi sang bồn tắm, tôi thấy một hàng nút dọc theo mép. Trong suốt cuộc đời
làm Vua Grey, tôi đã quen và thích tắm nước ấm và nhiều
muối. Đó là một điều xa xỉ mà tôi đã không được hưởng kể từ khi được tái sinh ở
Dicathen. Vì vậy, khi tôi nhìn thấy nút có nhãn "Tắm muối", tôi biết
mình phải thử cái đó trước.
Việc nhấn nút khiến nước muối ấm chảy ra từ các thành của bồn tắm đầy đá,
và nó đã đầy trước khi tôi lột hết bộ quần áo đơn giản
mà tôi đã mặc đến phiên tòa.
Chìm xuống nước, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi mặc dù nước ấm.
Lần cuối cùng tôi tận hưởng một sự thoải mái đơn giản như vậy là khi nào?
Tôi tự hỏi, ngửa đầu ra sau để nước muối bịt kín tai, át hết tiếng ồn, trừ những
suy nghĩ của riêng mình.
Và của Regis. "Thị trấn Maerin không quá tệ, nhưng nó như lạc hậu cỡ một trăm năm nhỉ, phải không?"
Tôi bật cười trước khi tạt một ít nước lên mặt. Sau khi lau nó đi, tôi trả
lời, ‘Cũng đúng. Ngươi có muốn ra ngoài một chút không?’
Regis nhảy ra khỏi cơ thể tôi để đứng bên ngoài hồ bơi. Cậu ta vươn vai,
đẩy bàn chân trước về phía trước và ngáp dài. "Cậu biết đấy, đôi khi tôi
quên rằng nó yên tĩnh như thế nào khi tôi không có những suy nghĩ ủ rũ của cậu chạy qua đầu tôi mọi lúc."
"Ta không có ù rũ," tôi trả
lời một cách phòng thủ, trừng mắt nhìn người bạn đồng hành của mình qua đôi mi đang khép hờ.
Regis khịt mũi khi đi một vòng chậm trước khi nằm xuống. "Rồi rồi, thưa công túa."
Lao ra ngoài, tôi dội một làn nước muối ẩm lên thành bồn tắm để tạt người bạn đồng hành của mình. Cậu ta chồm lên, thốt
lên đầy phẫn nộ, "Tôi đang cảm thấy thoải mái luôn á."
Những ngọn lửa mờ ảo xung quanh bờm của cậu ta bùng lên, làm khô cậu ta
ngay lập tức, và cậu ta tìm thấy một vị trí khác để nằm xuống. Cậu ta ngáp dài và duổi
thẳng tay chân trước khi hỏi, "Vậy, bây giờ làm gì giờ?"
Tôi nhắm mắt trôi đi. "Bây giờ á? Hãy dành một vài phút để thư giãn,
sau đó chúng ta sẽ tìm hiểu xem Alaric và người bạn của ông ấy có gì."
Tôi cảm thấy cơn buồn ngủ nặng nề
bao trùm lấy tôi ngay lập tức. Mặc dù tôi không
thực sự cần ngủ, nhưng tôi cũng khá thích việc đầu óc trống rỗng một lúc, và tôi không chống lại cảm giác buồn ngủ đó.
Xung quanh tôi là âm thanh của một đám đông đang lầm bầm gì đó, giống như tiếng sóng vỗ vào mặt vách đá; tiếng rất xa và bị bóp nghẹt, giống như tôi đã nghe thấy
nó từ rất xa.
Từ từ mở mắt, tôi nhìn xung quanh. Tôi đang đứng trên một bục đấu vuông,
xung quanh là khán đài đầy những gương mặt quen thuộc: Claire Bladeheart và những
người còn lại trong Ủy ban Kỷ luật, các
Lances, Jasmine và nhóm Twin Horns, Virion,
các vị vua và nữ hoàng của Hội đồng Dicathen, những trưởng lão đã huấn luyện
tôi trong bốn nguyên tố, Lady Vera, Bảo mẫu
trưởng Wilbeck, Caera, Ellie, với hình dạng cáo trắng nhỏ của Sylvie trên đùi,
mẹ tôi... và cả bố tôi.
Một người khác cũng trên sàn đấu: Cecilia. Cô ấy chìa một tay ra, và
thanh kiếm hai cánh tỏa sáng rực rỡ trong nắm đấm của cô ấy, một chùm ánh sáng
trắng nóng hối ngân nga với nguồn năng lượng chết người.
Tôi cúi thấp đầu chào Cecilia, nhưng cô ấy chỉ cúi đầu sơ đáp lại tôi trước khi lao qua bục, vũ khí của cô ấy để lại một vệt sáng trong không
khí. Tôi nhấc thanh Dawn's Ballad để đỡ đòn tấn công, nhưng lưỡi kiếm
màu xanh lục vỡ tan trong tay tôi, và tôi cảm thấy đau nóng trầng bệch khi vũ
khí của Cecilia cắm sâu vào vai tôi.
Trong khoảnh khắc đó, chúng tôi đối mặt với nhau, đôi mắt xanh ngọc của
cô ấy ánh lên vẻ ác độc.
Cô ấy giật mạnh lưỡi kiếm khỏi vai tôi và xoay người, hướng đầu kiếm về
phía bụng tôi. Tôi tìm các nhánh đường aether để Thần Tốc đi. Tôi cố bước vào con đường, nhưng không có gì xảy ra cả.
Lưỡi kiếm cắm sâu vào bụng tôi và chĩa ra sau lưng tôi.
Phía sau Cecilia, ai đó đang chạy xuống một đường hầm dài về phía chúng
tôi. Mặc dù cậu ta dường như cách xa hàng dặm, nhưng tôi đã bắt gặp ánh mắt của Nico, mù quáng vì hận thù, đầy sợ hãi, và cầm thấy một lớp băng dày phủ lên trái tim
mình, và cảm xúc tách biệt lạnh lùng mà tôi đã học được khi nhân cách Vua Grey lan ra từ đó.
Cecilia giật tung lưỡi kiếm của mình ra và xoay nó, một tia ánh sáng xanh lục vàng tỏa ra bên ngoài, thắp sáng tầm nhìn của tôi và chiếu sáng những khuôn mặt đông cứng
của khán giả. Một tia sáng tinh khiết nâng cô ấy ra khỏi sàn đấu, lưỡi kiếm của cô ấy chĩa vào ngực tôi
như một cây thương, rồi cô ấy lao thẳng về phía tôi.
Toàn bộ khung cảnh dừng lại. Đứng đó, tôi nắm
chặt tay, trong tay tôi là thanh kiếm Dawn's Ballad lưỡi kiếm màu xanh mòng két trong suốt,
giờ đã nguyên vẹn trở lại, khúc xạ ánh sáng và chiếu
chùm sáng xanh lục-lam khắp sàn đấu. Ở đằng xa, Nico vẫn đang chạy về phía
chúng tôi, nhưng thứ duy nhất đang di chuyển ngoài tôi.
Và lịch sử lặp lại…
Cecilia lại di chuyển, lao xuống người tôi như một ngôi sao chổi. Khi lưỡi kiếm của chúng tôi đụng nhau, một làn sóng xung kích nổ ra, phá hủy bục,
khán đài, đấu trường và quét sạch khán giả – tất cả những gương mặt quen thuộc
trong cả cuộc đời tôi - thành một đám mây bụi.
Lưỡi kiếm của tôi rực sáng với ánh sáng thạch anh tím hung bạo khi nó xuyên qua ngực Cecilia. Nhưng người loạng choạng bước về phía trước không phải Cecil, mà là Tessia. Cơ thể em ấy
ngã vào người tôi, máu sinh mệnh của em ấy
tuôn ra đầy trên tay tôi, nhanh
chóng nhuộm đỏ sàn đấu.
Miệng tôi há hốc để cố nói ra... gì
đó - bất cứ điều gì - nhưng những từ đó mắc kẹt trong cổ họng tôi, như thể
một bàn tay khổng lồ siết cổ tôi và đang bóp
nghẹt tôi. Tất cả những gì tôi có thể làm là đứng nhìn một cách tê liệt, khi sự sống mờ dần khỏi mắt em ấy.
Đầu ngón tay của em ấy lướt qua mặt tôi, chạy dọc xuống má và trên môi
tôi.
Bàn tay lạnh giá đang siết chặt lồng ngực tôi bỗng vỡ ra, và mắt tôi mở trừng trừng.
Thở hổn hển, nửa hơi nghẹn ngào, tôi nhổm người dậy khỏi bồn nước muối bắn nước tung tóe, lăn ra nằm lăn ra sàn thở hổn hển.
"Này!" Regis sủa, khi tôi tạt một
đống nước tung tóe trên nền hang động. "Tôi đã làm gì –
whoa, cậu không sao chứ?"
"Ta ổn," tôi lẩm bẩm, dụi dụi vào mắt mình. "Chỉ là một
cơn ác mộng tồi tệ thôi."
"Cậu muốn nói về nó chứ?" Cậu ta hỏi, chống cằm lên bàn chân của mình.
"Không hẳn," tôi vừa nói vừa đứng dậy, hình ảnh về giấc mơ ngày
càng trở nên mịt mù và méo mó trong tâm trí tôi, ngoại trừ vết máu của Tess
đang nhuộm trên tay tôi.
Anh sẽ tìm em, Tess. Anh hứa đấy.
Sorrel gặp tôi ở hành lang bên ngoài phòng tắm sau khi tôi đã mặc một bộ
quần áo sạch sẽ từ cổ tự không gian của mình. Một bên lông mày nhướng lên khi
cô ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới, gần như không cố nén được một nụ cười nhếch
mép. "Trông cậu thật sạch sẽ quá kìa." Cô ấy nói. "Ngài Darrin
và những người còn lại đang uống ở hiên. Tôi
sẽ chỉ đường cho cậu.”
Người quản gia đi khắp ngôi biệt thự cho đến
khi chúng tôi đến một phòng kính được bao quanh hoàn
toàn bằng kính. Nó chứa hàng trăm loại cây khác nhau, và tràn ngập mùi đất, ngọt
ngào, đậm đà của hoa và thảo mộc. Tôi nhìn qua bộ
sưu tập cây khi chúng tôi đi qua, nhưng chỉ nhận ra một số ít
loài thực vật. Một cánh cửa khác dẫn vào một mái
hiên rộng mở nhìn ra những ngọn đôi vàng xanh trập trùng bất tận.
Bên ngoài, tôi không chỉ thấy Alaric và Darrin, mà còn cả cô bé Pen, một phụ nữ trẻ với
mái tóc vàng cam, và ba đứa trẻ khác ở nhiều độ tuổi khác nhau.
Pen là người đầu tiên chú ý đến tôi, và ngay lập tức gục mặt xuống vai
Darrin.
Alaric nhìn lên và cau mày chế nhạo tôi. "Ta bắt đầu lo lắng rằng cậu
đã chết đuối trong bồn tắm đấy nhóc. Ta định cử
Sorrel đến để kiểm tra cậu, nhưng Darrin bảo cô ấy đừng làm bất cứ điều gì ta yêu cầu.”
"Sao ông
có thể trách tôi được, sau những gì đã xảy ra lần trước ông ở đây?"
Darin hỏi, vỗ nhẹ vào lưng Pen.
Đôi má của Alaric, vốn đã hồng hào vì rượu, lại chuyến sang màu đỏ tươi
hơn. "Cậu đã nói rằng chúng ta sẽ không nói về điều đó một lần nữa mà."
Darrin bắt gặp tôi và nháy mắt. "Thì tôi đã nói gì đâu mà. Grey, đến tham gia với
chúng tôi nào!”
Tôi ngồi trên một chiếc ghế gỗ trống và mọi con mắt đều đổ dồn về phía
tôi, thậm chí cả Pen, người đang nhìn chằm chằm qua mái tóc của chính mình.
"Hooligans, đây là Ascender Grey, một học sinh khác của
Alaric," Darrin nói khi giới thiệu. "Grey, đây là đứa trẻ bảo trợ của
tôi, Adem."
Cậu bé được nhắc đến dường như ở độ tuổi
thiếu niên, khoảng tuổi em gái tôi, có thể lớn hơn một chút. Đôi mắt xanh đen của
cậu ta nhìn vào mắt tôi mà
không có một chút sợ hãi hay đe dọa. Chúng tôi nhìn chằm chằm vào nhau trong
giây lát trước khi cậu ấy gật đầu với tôi.
"Và những đứa trẻ này," Darrin
nói, "là các học viên của tôi, Katla, Ketil và Briar. Cha mẹ của cặp song
sinh là nông dân ở Sehz- Clar và đang cố gắng đưa chúng vào một trong những học viện thăng bậc. Briar là
con gái lớn của Huyết tộc Nadir, và đang ở đây để tập luyện chuẩn bị cho năm thứ
hai tại Học viện Trung tâm.
Cặp song sinh có cùng một mái tóc vàng sáng, gần giống như mái tóc của
tôi nhưng rực rỡ hơn, và cơ thể chắc nịch và cơ bắp,
có thể là do lớn lên trong một trang trại. Katla gật đầu, nhưng vẫn nhìn xuống
đất. Ketil, mặt khác, điều chinh tư thế của mình để đứng cao hơn khi cậu ta xen vào giữa cô và những người khác một cách bảo vệ.
Briar thuộc
huyết tộc Nadir đang lăn thứ
trông giống như một đầu mũi tên màu bạc sáng bóng xung quanh trên tay, ngoại trừ
nó không nằm trong tay cô, mà đang lơ lửng trên tay khoảng một inch. Cô ấy
không nhìn lên hay gật đầu giới thiệu. Nhìn
các em ấy, tôi không khỏi liên tưởng đến Bảo mẫu trưởng Wilbeck, khuôn mặt bà ấy vẫn tươi tắn trong giấc mơ của
tôi. Tôi biết đó là một phần tình cảm còn sót lại sau cơn ác mộng kỳ la, nhưng
tôi không có chút ác cảm gì với
Darrin Ordin. Ông ấy làm tôi nhớ đến Bảo mẫu trưởng, và thậm chí một chút về
cha tôi, Reynolds thời còn trẻ...
Cố gắng thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, tôi nở một nụ cười nhạt.
"Rất vui được gặp tất cả các em."
Katla thì thầm đáp lại lời chào ấy, mặc dù anh trai cô ấy trả lời lớn hơn.
Adem đứng và cúi đầu một cách cứng nhắc. "Chào mừng đến với ngôi nhà
của chúng tôi, thưa Ascender Grey. Chúng
tôi rất vinh dự khi có anh đến thăm."
Đội môi của Darrin nhếch lên khi ông cố giấu một
nụ cười trước lời chào đúng mực của cậu bé, nhưng liền trở nên cau có khi Briar bật ra một tiếng khịt mũi
chế nhạo.
Adem trừng mắt nhìn cô ấy khi cô ấy quay trở lại chỗ ngồi của mình, nhưng
không đáp lại.
"Vậy, Briar," Alaric nói trong sự im lặng khó xử sau đó,
"nhóc đã sống sót sau một năm ở Học viện Trung tâm, đúng không? Tốt cho nhóc đấy.”
Người phụ nữ trẻ hất tung mái tóc nhiều màu của mình khi cô ấy hất ánh mắt thách thức về phía ông già. "Tất
nhiên. Mặc dù Học viện trung tâm
là một trong những học viện đào tạo quân sự cao cấp và tốt nhất và khẳc nghiệt nhất ở Alacrya, tôi đã đạt
điểm trên trung bình với tất cả các tiêu chí đánh giá.”
Alaric huýt sáo tán thưởng. Ông ấy nói với tôi, "Hầu hết các học viện
dành cho ascender đều xếp loại theo cùng loại số liệu mà Hiệp hội Ascenders sử
dụng. Theo cách đó, họ dễ dàng theo dõi tiến
trình hơn."
Tôi gật đâu, chỉ nói, "Tôi hiểu rồi."
"Thật không?” Briar hỏi thẳng,
mày cô ấy nhướng lên đẩy hoài nghi. "Tôi nghi ngờ điều đấy, vì giáo viên của tôi đã phải bảo lãnh cho anh vì
đã để đồng đội của mình bị giết trong một
buổi thăng bậc sơ bộ."
"Đừng có ác ý." Pen nói, bĩu
môi với cô gái lớn tuổi.
"Briar." Darrin nghiêm giolng5. Người phụ nữ trẻ cứng người,
quay sang ông
aay61 nhưng tập trung vào một điểm
trên vai thay vì nhìn vào mắt. "Thô lỗ đối với khách của ta cũng chính là thô lỗ đối
với ta. Nếu con không thể kìm lại sự thất vọng của mình, ta khuyên nên đi xuống phòng tập đi."
Tôi có thể thấy cô ấy nghiến chặt hàm vì bực bội, nhưng người phụ nữ trẻ vẫn cam chịu, cúi đấu về phía giáo viên của mình trước khi bước
vào nhà.
"Cô ấy thậm chí còn không thèm xin
lỗi," Adem lẩm bẩm trong hơi thở.
Darrin thở dài khi đưa tay vuốt mái tóc vàng của mình. "Tôi thay mặt
con bé xin lỗi nhé. Briar... hơi tự
hào về sự giáo dục và thành tích cá nhân của mình.”
"Đúng là con nhà tông," Alaric nói và nhấp một ngụm lớn từ ly rượu của mình.
"Tôi đã trải qua chuyện tồi tệ hơn," tôi nói với một cái nhún
vai, ánh mắt của tôi lưu lại phía sau nơi Briar đã dừng lại.
Người ascender nghỉ hưu cười khúc khích khi nhấc Pen ra khỏi lòng.
"Bây giờ, ba chúng ta có một số điều cần thảo luận."
Cặp song sinh có vẻ mặt nhẹ nhõm khi chạy vào trong, nhưng Pen phải bị quản
gia đuổi đi. Adem nán lại, nhìn Darrin đầy hy vọng, khuôn mặt cậu ấy xịu xuống khi ông ấy cũng vẫy cho cậu ấy vào trong.
Darrin nhìn cậu bé hờn dỗi quay vào nhà.
"Nhóc đó là họ hàng xa của ông ư?" Tôi hỏi, tò mò về lý do tại
sao một cựu ascender giàu có giống như đang điều hành ngôi nhà trẻ của
riêng mình vậy.
Darrin gật đầu và nhấp một ngụm từ chiếc cốc gỗ. "Cha mẹ cậu nhóc ấy đều đã bị giết ở thánh tích. Tôi
không biết họ là ai, nhưng mẹ của Pen
thì có. Cậu bé không có ai khác thân thích, và sẽ phải sống
trong khu ổ chuột ở đâu đó, hoặc được giao cho một học viện cổ lỗ nào đó chỉ đào tạo cậu ấy một cách nửa vời trước khi tiễn cậu ấy vào chiến tranh để chết."
"Vậy là ông đã nhận nuôi thằng bé ư?"
Darrin bối rối cau mày nhìn tôi. "Con nuôi? Tất nhiên là không rồi.
Chỉ những huyết tộc có tên hoặc thượng huyết tộc mới được phép chính thức nhận
nuôi. Bộ ở chỗ cậu thì khác hả...?"
Tôi nhanh chóng lắc đầu. "ý tôi không phải là nhận con nuôi chính thức,
không, chỉ là ám chỉ rằng
ông đã đưa thằng bé ấy về nuôi. Điều
đó… thật tốt."
‘Cảm
ơn vì đã nhắc nha,’ tôi đá xéo Regis.
'Hả? Gì? Ai biết gì đâu, nãy
giờ có nghe gì đâu.'
Chống lại sự thôi thúc phải đảo mắt, tôi tập trung trở lại vào Darrin.
"Và cô gái kia? Briar thì sao?"
"Ý cậu là Là Hoa hậu Ưu tú à."
Alaric khịt mũi.
Darrin bắn cho Alaric một cái nhìn đây ẩn ý trước khi quay lại với tôi.
"Briar chỉ hơi buồn vì tôi quá bận bịu với phiên tòa của cậu thay vì ở đây, huấn luyện con bé. Cha mẹ con bé đã trả cho tôi số
tiền hậu hĩnh để cố vấn cho con bé, nhưng con bé luôn nghĩ rằng sức mạnh thể chất
và phép thuật là tất cả để tồn tại trong thánh tích. "
"Chắc chắn không có hại gì khi trở nên mạnh mẽ hơn cả," tôi lập luận, ánh mắt tôi nhìn chằm chằm vào
cánh cửa mà bọn trẻ đã đi qua.
Darrin nhìn xa xăm. "Đúng, nhưng sống sót thoát ra khỏi thánh tích cũng là một nỗ lực của cả đội."
'Cậu nghe thấy điều đó chứ? Rõ ràng là trước
giờ chúng ta làm sai rồi,' Regis cuời khúc khích.
"Dù sao đi nữa, mặc dù đúng là cuộc sống của tôi chắc chắn không còn
vẻ hào nhoáng như thời hoàng kim nữa, nhưng việc huấn luyện trẻ em sẽ an toàn
hơn rất nhiều so với
thăng bậc." Ông ấy gãi má, trông gần như xấu hổ. "Mặc dù cậu nhóc đó không phải huyết tộc của
tôi, nhưng tôi cũng không thể để Adem một
mình và chỉ đi thăng bậc tiếp, khi mà mỗi lần thăng bậc đều có thể là lần cuối cùng của
tôi. Nếu có điêu gì đó xảy ra với
tôi.. thì, cậu nhóc ấy thực sự sẽ không còn ai cả."
"Đúng, Darrin ở đây là một người dịu dàng thực sự. Đó là lý do tại
sao tôi biết cậu ta sẽ giúp cậu," Alaric nói với nụ cười nhếch mép trước khi thúc cùi
chỏ vào học trò cũ của mình. "Nhớ cái lúc mà-"
Tôi lặng lẽ nhìn Darrin xoa bóp sống mũi, thở ra một hơi dài khi Alaric hối
tưởng về những ngày xưa cũ. Ở xung quanh người ascender trẻ tuổi - hay nói đúng hơn là cựu ascender - ngày càng trở nên khó chịu đối với tôi. Không phải
vì tôi sợ ông ấy phát hiện ra tôi là ai, mà là vì tôi càng ngày càng khó coi ông ấy là kẻ thù của mình. Mối
quan tâm đối với Briar, sự đồng cảm sau khi nhận nuôi Adem, và
thậm chí là trông trẻ cho đứa con của đông đội cũ của mình... Tôi chỉ không thể
xem ông ấy ngang hàng với cùng kẻ thù mà
tôi sau này phải chống lại.
"Tôi xin lỗi, Grey. Alaric và tôi có
xu hướng hơi lạc đề khi nói chuyện,
"Darrin cười nói. "Bây giờ, chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ..."
"Ngoài việc ông là 'một người dịu dàng', như Alaric đã nói, tôi vẫn
không rõ tại sao ông lại chọn giúp tôi," tôi trả lời, nghiên cứu người ascender đã về hưu. "Tôi không chắc Alaric đã hứa hẹn với ông những gì, nhưng tôi
không có nhiều của cải."
Darrin đứng và băng qua hàng hiên, dựa
vào lan can. "Hầu hết những người tôi giúp đỡ đều như vậy. Không, tôi
không cần tiền. Tôi vẫn kiếm được một chút tiền bằng cách đến các học viện và kể
những câu chuyện đáng sợ cho học viên ở đó để giúp chỉnh đốn chúng, và tất
nhiên nhận học viên tư như Briar, nhưng tôi kiếm được nhiều tiền từ thánh tích, và nó sẽ tiếp tục giúp tôi sống thoải mái cho đến khi tôi là một ông già.
"Tôi chỉ.. không thích nhìn thấy những con người thấp cổ bé họng bị giới quý tộc dẫm đạp lên.
Và tôi thực sự không thích thấy những ascender bị vứt bỏ, chỉ vì họ không có sự hậu thuẫn của thượng
huyết tộc."
"Hèn gì những thẩm phán đó lại ghét ông đến vậy," tôi
lưu ý, nhớ lại thái độ thù địch công khai của họ.
Darrin cười nhẹ. "Phải, đây không phải là lần đầu tiên tôi đối đầu với Blackshorn và Frihl."
"Vậy là… ông mong đợi tôi tin rằng ông đã giúp tôi chỉ vì
lòng tốt thôi à?” Tôi ngả người về
phía trước trên ghế, quan sát kỹ người ascender.
Ông ấy quay lưng về phía những ngọn đồi và tựa vào lan can, bắt gặp ánh nhìn của tôi với một ánh mắt mãnh liệt
mà tôi chưa từng thấy ở ông trước đây, ngay cả tại phiên tòa. "Không hẳn."
Tôi quan sát ông ta một cách cẩn thận, không biết ông ấy có ý định gì.
"Tôi đầu tư vào con người, Grey.
Những người như Adem, Katla và Ketil. Mọi người giống như hàng tá các ascender khác đã bị đưa ra xét xử, vì tranh chấp chiến tích, hoặc do tai nạn chết, hoặc phù hiệu đã hết hạn. '
"Vậy ông
cũng mong đợi một khoản phí nhỏ, giống
như Alaric?" Tôi nói, không mấy ngạc
nhiên.
Alaric khịt mũi. "Đó chính xác là những gì ta đã bảo đấy,
nhóc! Nhưng tên này không có máu kinh doanh như ta.”
Darrin nhìn ông ta một cách khó hiểu. Ông ấy
nói với tôi, "Tôi mong cậu nhớ rằng
mọi người đều có thể tử tế, và khi cậu thấy ai đó chật vật với vận may của mình, hoặc không may mắn như cậu,
hoặc cần giúp đỡ, thì cậu sẽ hãy giúp hết sức
có thể."
Tôi chớp mắt, chờ đợi một cậu chốt hoặc "và" xuất hiện sau đó, nhưng Darrin chỉ ngồi im lặng.
"Vậy thôi á?" Cuối cùng tôi cũng lên tiếng. "Ông chỉ mong đợi mọi người làm thế thôi á?”
Darrin liếc nhanh Alaric trước khi quay lại nhìn tôi, đôi mắt lấp lánh và
nụ cười toe toét như con trai xuất hiện trở lại trên khuôn mặt. "Được rồi, thì cũng còn một điều nữa."
[] []
[]
#Darkie