[] [] []
Ánh mắt của tôi chuyển sang
người phụ nữ trong bộ áo giáp màu cam sang các tên ascender vây xung quanh cô ta
và đang nhắm vào chúng tôi. Biểu cảm cứng rắn, tư thế, dáng đi của họ — mọi thứ
về bọn chúng đều như củng cố ấn tượng của tôi rằng đám Granbehls thực sự đã đầu
tư rất đáng kể để dàn dựng vụ việc này.
Dừng lại trước Darrin, nữ tấn
công kia đặt một tay lên vầng hào quang vàng đang kiềm chế ông ta. “Xin lỗi vì đã
để anh bị cuốn vào điều này, Ordin. Tôi nói thay cho tất cả những ở đây rằng
anh thực sự đã giành được sự tôn trọng của chúng tôi trong những năm qua."
“Chà, vậy thì cô nên để cho chúng
tôi đi,” Darrin lên tiếng, giọng nói quyến rũ thường thấy bị bóp nghẹt bởi lớp
trường lực vàng.
Người phụ nữ lắc đầu, nhìn
chúng tôi một cách nghiêm túc. "Không, tôi e là không được."
Tôi quan sát những tên lính
đánh thuê, tay họ nắm chắc vũ khí mặc dù họ vẫn chiếm ưu thế. Mắt tôi hướng về con
đường chúng tôi đã băng qua. Đáng lẽ phải có một dòng người ascender đông đúc ở
cả hai hướng, nhưng không có ai khác đi qua cánh cổng từ tâng thứ hai, và con
đường dẫn ra tầng đầu tiên cũng trống không.
"Vẫn đang âm mưu tìm
cách thoát khỏi chuyện này?" Người phụ nữ nhướng mày hỏi. "Tôi ngưỡng
mộ sự bình tĩnh của anh đấy, nhưng vô ích thôi."
"Âm mưu tìm cách?"
Tôi hỏi, nhướng mày. "Cô thực sự nghĩ vậy à?"
“Siêu sao ở đây nghĩ rằng mình
vẫn còn bất khả chiến bại sau khi thả ra kìa,” một trong những tên đàn ông đứng
gần cô ta nói. Mái tóc đỏ của gã ta đã được cạo sát ở hai bên, và đầy những vết
sẹo hằn trên mặt, hai bên đầu và da trần của cánh tay.
Rõ ràng, ngay cả những lính
đánh thuê chuyên nghiệp nhất cũng không miễn nhiễm với căn bệnh sưng phù đầu vì
một người đàn ông khác — người này là một người cầm rìu và thân hình tròn trịa
hơn nhiều — lười biếng dựa vào vũ khí của mình.
“Đó là một cái lồng trọng lực
hàng xịn nhất đó thằng ngu,” hắn ta nói với một nụ cười tự mãn. “Mấy thứ đắt tiền
ngang với đất đai trong Thánh Tích Relictombs này có công dụng hơi bị xịn đấy,
chúng dùng chính mana của ngươi để chống lại ngươi, càng củng cố kết giới hơn.”
“Vậy nên,” tên tóc đỏ có sẹo
chế nhạo, khẽ rung vai, “cứ thỏa sức vùng vẫy cho đã đời đi.”
Người phụ nữ mặc áo giáp màu
cam phát ra một tiếng cười nhạo và những tên lính đánh thuê phía sau cô ta coi
đó là tín hiệu để cười cợt thích thú.
Vì vậy, khi kết giới trọng lực
màu vàng ròng được cho là bất khả xâm phạm bỗng vỡ nát xung quanh tôi, biểu hiện
của chúng thay đổi nhanh chóng.
‘Puahaha! Nhìn mặt đám đấy
kìa.’ Regis cười điên đảo, lăn lộn trên lưng tôi.
“K-Không thể nào…” người phụ
nữ lắp bắp, làn da rám nắng của cô ta tái nhợt đi.
“Tôi nge câu đó hơi bị nhiều
lần rồi,” tôi trả lời một cách thản nhiên, phủi những mảnh lồng vàng đông đặc
ra khỏi vai.
Nhanh chóng hết bàng hoàng,
người phụ nữ mặc áo cam gầm lên một tiếng xé ruột khi lao về phía trước, song
kiếm xuất hiện trong tay cô ta và một ngọn lửa đỏ vàng rực lên.
Cơ thể tôi mờ đi khi tôi sử
dụng Bùng Tốc để thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi, khiến cô ta mất cảnh giác.
Tôi đá vào đầu gối của cô ta và dập thẳng mặt ả xuống đất với một cú đánh nhanh
vào gáy.
Vào thời điểm mà những người
lính đánh thuê kịp hoàn hồn và tỏ ra khiếp sợ thì thủ lĩnh của chúng đã yên vị ở
dưới chân tôi.
Ánh mắt tôi lướt qua hai
mươi vài tên đàn ông và phụ nữ với vẻ thờ ơ lạnh lùng. Tôi nhịn nhà Granbehls đủ
rồi.
‘Regis, giết hết số còn lại.’
Con sói bóng tối bao trùm
trong ngọn lửa tím phập phừng tàn ác trỗi dậy, khiến đám kia càng thêm lời nguyền
và la hét kinh ngạc. Mà dù gì thì bọn chúng cũng là lính đánh thuê đầy kinh
nghiệm nên đối thủ của chúng tôi phản ứng một cách kỹ lưỡng, những lớp mana
phát sáng của tất cả các nguyên tố khác nhau bao trùm chúng. Khiên mana cũng bắt
đầu xuất hiện, phủ lên nền tảng bằng nhiều thứ ánh sáng đầy màu sắc.
Tôi dành một chút thời gian
để nhìn lại Alaric và Darrin, cả hai đều có vẻ mặt sững sờ cho thấy rằng não họ
vẫn đang load những gì đang diễn ra. Mặc dù tôi định giải thoát cho họ để họ
giúp chút, nhưng thôi chắc không còn cần thiết nữa… và tôi cũng muốn họ hiểu rõ
về loại người mà họ thực sự đang giúp đỡ.
Vận aether bao bọc cơ thể,
tôi tập trung vào đối thủ của mình, sẵn sàng đối mặt với hàng loạt phép thuật của
chúng.
Regis tấn công như một thiên
thạch càn quét, máu phun tung tóe bất cứ nơi nào móng vuốt và nanh đen của cậu
ta lia tới, nhưng sau khi giết một vài đồng đội của chúng, những kẻ tấn công đã
có thể bao vây cậu ta bằng lá chắn mana trong khi Pháp Sư phe chúng bắn phá cậu
ta bằng phép thuật.
Tên ascender cao với mái tóc
đỏ rực là kẻ đầu tiên tiếp cận tôi, lao về phía trước với một chiếc búa chiến khổng
lồ trong tay, tạo ra chỗ lõm trên mặt đất với mỗi bước chân vận mana.
"Bắt sống cái đít tao!"
Hắn ta gầm lên. "Chết mẹ mày đi!"
Với đôi mắt đỏ ngầu chứa đầy
hận thù, tên Tiến Công vung chiếc búa thép đen của mình xuống.
Tôi xoay hai gót chân, hướng
một luồng aether từ lõi qua cánh tay và vào nắm tay trong khi giữ dòng chảy ổn
định chảy khắp phần còn lại của cơ thể để giữ cho mình ổn định.
Nắm đấm trần trụi của tôi va
chạm vào mặt chiếc búa kim loại của hắn ta, tạo ra một luồng sóng xung kích xé
toạc không khí.
Những tên lính đánh thuê gần
đó đã bị thổi văng đi, bị động năng hất tung đi trong khi chiếc búa của người
tóc đỏ vỡ tan giống như cái lồng trọng lực mà chúng cố gắng giam tôi.
Trước khi đối thủ đang tròn
to mắt của tôi có thể hoàn hồn, tôi tiếp tục với một cú đấm liên hoàn vào ngực hắn
ta mà chắc chắn rằng hắn ta sẽ không bao giờ ngồi dậy được nữa.
Trong khi đó, Regis hả bộ
hàm răng nanh nhọn của mình trên đầu của tên cầm rìu tròn trịa. Tiếng hét thống
khổ của gã ta nhanh chóng lịm dần trong bất lực khi người bạn đồng hành của tôi
ngậm chặt miệng lại và quay đầu chuyển sang nạn nhân tiếp theo.
Trong khi những tấm mana bảo
vệ có thể ngăn chặn con sói bóng tối trong chốc lát, nhưng móng vuốt của Regis có
sức mạnh của cổ tự hủy diệt, từ từ tan rã bất cứ thứ gì mà các tên lính đánh
thuê có thể triệu hồi ra.
Xung quanh tôi, những tên
lính đánh thuê nhốn nháo hỗn loạn, có lẽ bây giờ bọn chúng mới nhận ra mình lép
vế như thế nào.
Một tên Tiến Công khác đến từ
bên trái của tôi, nâng một thanh kiếm khổng lồ bao quanh bởi một luồng gió sắc
bén, nhưng tôi đã né được thứ vũ khí khó sử dụng đó một cách dễ dàng, lờ đi những
vết xước từ luồng cắt của nó. Khi lưỡi kiếm chạm đất, tôi tung ra một cú đá về
phía trước vào thanh kiếm. Thanh kiếm lưỡi cưa rách toạc khỏi cán của nó và bay
về phía chân trời xa xăm.
Tên tiến công chỉ có một lúc
để nhìn chằm chằm vào vũ khí bị hỏng của mình trước khi cú đá thứ hai của tôi
đưa gã ta bay ta đâm xuyên qua bức tường của một trong những tòa nhà xung
quanh.
Dùng đà đó, tôi quay người
né một luồng điện tanh tách để lại một vệt đất vỡ nát trên đường bay của nó.
Tên mặc áo choàng bật ra một
tiếng cười sảng khoái và di chuyển cánh tay của mình, điều khiển dòng năng lượng
khổng lồ quay trở lại tôi.
Với một lượng aetheric to lớn
chạy qua cơ thể, tôi Bùng Tốc qua tên pháp sư đó, cánh tay đẫm máu của tôi đục
xuyên qua bụng hắn ta.
Tiếng cười của hắn ta dần biến
thành tiếng hét cuồng loạn khi hắn nhìn xuống vết thương chí mạng của mình.
Khi tên ascender đó ngã xuống,
máu rỉ ra từ miệng, tôi giữ cơ thể hắn ta ta và quay, dùng nó làm lá chắn để hứng
hàng loạt gai băng bay về phía tôi. Tôi cảm thấy cơ thể của hắn rung lên khi những
chiếc gai va chạm, trong khi hắn ta vẫn nằm trong tay tôi.
Rồi tôi để cái xác rơi xuống
đất.
Vẩy máu khỏi cánh tay, tôi
quét mắt qua bãi chiến trường; một trong những tên lính đánh thuê đang chạy hối
hả về phía cổng dịch chuyển. Cơn gió mạnh làm mờ đi hình dạng của gã ta, và khi
gã ta chỉ còn cách một bước nữa là có thể trốn thoát, với một cánh tay đã ở bên
trong cánh cổng phát sáng.
Cả khung cảnh thay đổi và
các dòng aether xuất hiện xung quanh tôi. Để các nhánh đường aether cung cấp
thông tin cho tôi, tôi tìm ra con đường dẫn tôi đến chỗ hắn ta.
Rồi, tôi bước một bước.
Những tia sét tím lóe lên
xung quanh tôi khi tầm nhìn của tôi chuyển sang ngay phía sau tên pháp sư phong
hệ. Tôi tóm lấy cổ áo giáp của gã ta, đẩy gã ta về phía tôi.
"Ngươi nghĩ ngươi đang
đi đâu thế?" Tôi hỏi.
Bất chấp nụ cười dịu dàng thân
thiện của tôi, khuôn mặt của tên ascender vặn vẹo thành một nỗi kinh hoàng.
“L-Làm sao…” gã ta lắp bắp
chưa xong thì đầu gã bị đập mạnh vào mặt đất bét nhè.
Lượng aether trong khí quyển
ở đây không nhiều bằng trong khu thánh tích sâu hơn, tôi cảm nhận được trữ lượng
aether của mình sụt giảm rõ rệt sau lần Thần Tốc duy nhất đó và biết rằng tôi
không được phép bất cẩn lãng phí aether.
Quay trở lại trận chiến, tôi
phát hiện ra Regis đã di chuyển sang một nạn nhân khác, con sói bóng đêm khổng
lồ xé toạc áo giáp và da thịt một cách dễ dàng.
Khi tôi di chuyển về phía phần
còn lại của phe địch, một bóng đen di chuyển trong không trung ngay trước mặt
tôi. Tôi đưa cánh tay trái của mình lên đúng lúc để bắt lấy bàn tay đang cầm một
con dao găm tỏa sáng lấp lánh khi nó di chuyển, giống như người cầm nó. Kẻ tấn
công tôi, một cô gái tóc ngắn, bằng cách nào đó đã ngụy trang bản thân cho bản
thân và vũ khí của mình khiến cô ta gần như vô hình trong bối cảnh hỗn loạn
xung quanh chúng tôi.
“Đáng ra cô nên trốn thoát
khi có cơ hội,” tôi nói, siệt chặt lấy cổ tay tôi.
"Mẹ kiếp nhà ngươi!"
Cô ta hét lên và quay gót và vung con dao găm thứ hai mà cô cầm trên tay còn lại.
Con dao găm không bao giờ đến
được với tôi. Đầu ngón tay tôi đã dài ra thành một móng vuốt sắc nhọn, cắt
ngang cổ họng cô ta.
Với một tia máu phun ra và một
tiếng ọc ọc, cô ta khuỵu xuống.
Phía sau cô ta, tôi nhìn
Regis nhảy lên một tên Tiến Công cầm giáo, bắt lấy trục của cây giáo giữa hai
hàm và cắn đôi nó trước khi quật hắn ta xuống. Một vài đĩa quay sáng trắng liên
tục đâm vào con sói bóng tối Regis từ phía sau góc của một tòa nhà gần đó, nơi
một vài lính đánh thuê đang rút lui.
Tôi chú ý trở lại cô nàng
đang cầm dao găm, người — vẫn siết chặt cổ họng bị rách của cô ấy bằng một tay
— mà vẫn cố gắng tập trung sức mạnh để đâm một trong những con dao găm vào chân
tôi.
Tôi nhăn mặt, vì khó chịu
hơn là vì đau, và tôi rút dao găm ra.
Cô ta chết sững người, không
thể làm gì khác ngoài việc nhìn chằm chằm vào vết thương mà cô ấy đã tuyệt vọng
dùng hết sức gây ra liền bắt đầu lành lại rõ ràng trước mặt cô ta, trước khi gục
ngã vì vết thương chí mạng.
Cuối cùng, đội hình kẻ thù bắt
đầu tan vỡ ra khi một vài tên cố gắng chạy trốn. Regis đã giết một người trong
số đó, và định dí theo những kẻ còn lại thì bỗng một cái đĩa thứ hai cắt vào
vai cậu ta.
Sự tức giận bùng lên từ người
bạn đồng hành của tôi khi cậu ta phớt lờ nó để giết kẻ bỏ trốn trước.
Vào thời điểm tôi kết liễu một
vài kẻ tấn công còn lại, Regis chuyển chú ý trở lại tên pháp sư đã làm cậu ta bị
thương bằng những chiếc đĩa trắng phát sáng. Hắn ta đang trốn sau một người phụ
nữ to con trong bộ áo giáp làm bằng những tấm thép chồng lên nhau.
Khi cả hai vật vã chạy trở lại
một con hẻm tránh xa con sói bóng tối đang rình rập họ, người phụ nữ triệu hồi một
hộp ma lực lung linh xung quanh cô ta và tên pháp sư. Hộp thứ hai và thứ ba xuất
hiện xung quanh hộp thứ nhất, và cô ta hít một hơi thật sâu, đôi mắt chăm chăm
nhìn vào Regis khi tên pháp sư thở phào nhẹ nhõm phía sau cô bắt đầu triệu hồi
thêm nhiều đĩa trắng ra.
Với mỗi bước mà người bạn đồng
hành của tôi tiến về phía hai tên lính đánh thuê còn lại, móng vuốt của cậu ta
càng sáng hơn và nham hiểm hơn cho đến khi sự hủy diệt lập lòe một cách âm ỉ, dễ
dàng tan chảy qua mỗi các rào chắn của cô ta. Tôi có thể thấy rằng người bạn đồng
hành của tôi đang rất tận hưởng hai con mồi cuối cùng của mình.
Để Regis lo liệu hai tên cuối
cùng, tôi bước đến chỗ Darrin và Alaric đều đang nhìn tôi với đôi mắt mở to bên
dưới ánh hào quang vàng đang giam cầm họ.
Cổ vật lồng trọng lượng sáng
lấp lánh từ mặt đất, thắp sáng những sợi dây xích vàng mờ ảo quấn quanh những
người bạn đồng hành của tôi. Không nói lời nào, tôi dậm mạnh xuống kim tự tháp
đang mở ra, và nó - cùng với mặt đất - kêu rắc rắc dưới ủng của tôi.
Khi ánh sáng vàng nhạt dần,
cả hai người đàn ông đều loạng choạng về phía trước.
Xoa bóp đầu gối, ánh mắt của
Alaric quét qua chiến trường đẫm máu trước khi nhìn lại tôi.
Hắng giọng một cách khó chịu,
ông ấy liếc sang Darrin trước khi ngước nhìn tôi. “Ờ, ừm… cậu có… bị thương ở
đâu không?”
“Sẽ nhanh hơn nếu hai người
cùng giúp tôi đấy,” tôi nhún vai nói.
“Có vẻ như mọi chuyện đều…
trong tầm kiểm soát của cậu,” Darrin lẩm bẩm, đôi mắt xanh lục bảo của ông vẫn
đắm chìm trong cảnh tượng xung quanh chúng tôi.
Một bóng người cựa quậy trên
mặt đất bên trái nơi chúng tôi đứng.
Alaric và Darrin nhìn tôi
nhưng tôi lắc đầu. Tôi để cô ta hồi phục khi cô ta lồm cồm bò khỏi mặt đất với
một tiếng rên rỉ. Bộ giáp màu cam đã được nhuộm thành màu đỏ thẫm, nhưng phần lớn
máu không phải là của cô ta. Ngoài một vết xước thô trên mặt và có khả năng là
một cơn đau đầu dữ dội, nhưng cô ta không bị thương nặng.
Tôi đi về phía cô ta và im lặng
chờ đợi cho đến khi cô ta cuối cùng cũng thấy được hết chuyện gì đã xảy ra.
“Không…” cô ta thì thầm, đôi
mắt đỏ hoe và đầy nước mắt.
Cơ thể cô ta run rẩy bò về
phía nơi tôi đứng.
“Làm ơn… hãy để tôi sống,”
cô ta kêu lên.
“Tôi đâu có để cô sống chỉ để
chứng kiến tất cả cảnh tượng này,” tôi trả lời, giọng đều đều. "Tôi có một
công việc cho cô."
Cô ta gật đầu lia lịa.
"B-bất cứ thứ gì anh muốn."
“Hãy nói với người đàn ông
đã thuê cô rằng đây” —Tôi quét ánh mắt của mình qua bệ cổng giờ ngập tràn xác
chết — “là hành động nhân từ cuối cùng của tôi.”
Cô ta nghiến chặt hàm, nhưng
vẫn gật đầu hiểu ý một lần nữa.
“Nếu ông ta vẫn ngạo mạn ngu
dốt và mù quáng bám theo tôi một lần nữa, tôi sẽ đảm bảo rằng Ada là người Granbehl
duy nhất còn lại để thương tiếc cho huyết tộc của mình,” tôi nói, nở một nụ cười
vô cảm. “Rốt cuộc thì… tôi đã biết bọn họ sống ở đâu.”
Với một cái gật đầu cuối
cùng, cô ta lảng đi, suýt soát qua được cánh cổng.
Tôi đến Darrin và Alaric, cả
hai người đã theo dõi cuộc trò chuyện của tôi với người phụ nữ trong sự im lặng
với khuôn mặt nhăn nhó.
"Cả hai đều không đồng
ý với cách tôi xử lý việc này à?" Tôi hỏi.
"Kết quả ư? Không, ít
nhất thì không,” Darrin trả lời trước khi nhìn ra xa. “Phương pháp thì có hơi…”
“Kết quả sẽ tốt hơn nếu cậu
có thể đưa chúng ta ra khỏi lồng trọng lực mà không phá vỡ nó,” Alaric càu
nhàu, ôm những mảnh vụn vỡ của hiện vật một cách dịu dàng. "Cậu có biết
cái này đáng giá cỡ nào không vậy?"
“Nếu ông bán nó, thì nó cũng
sẽ chỉ trở lại trong tay một kẻ như Granbehl thôi,” tôi chết lặng trả lời.
“Ừ thì đương nhiên rồi,” ông
ta nói, “nhưng lúc đó thì ta cũng giàu rồi chứ bộ!”
Tôi khịt mũi, và Darrin chỉ
nhún vai bất lực.
Regis xuất hiện trở lại
ngoài con hẻm. Cậu ta chạy đến bên cạnh tôi, trên người đỏ như máu, và tôi
không thể không chú ý đến cách Darrin nhìn cậu ta một cách khó chịu.
Regis lắc mình, bắn những giọt
máu đỏ ấm áp tung tóe khắp Alaric, Darrin và bản thân tôi. Darrin bối rối lùi lại,
lấy một cánh tay che mặt, trong khi Alaric nhìn chằm chằm vào khoảng không,
không chút cảm xúc và mặt đỏ bừng.
‘Tôi cảm thấy tốt hơn rất
nhiều,’ cậu ta nghĩ, lưỡi lướt qua khóe miệng. ‘Giờ tôi phải chợp mắt một
chút.’
Darrin và Alaric kinh hoàng
nhìn Regis biến mất dạng trở lại cơ thể tôi.
“Phép thuật và… thú triệu hồi
của cậu…” Darrin dừng lại, như thể đang tìm kiếm từ ngữ thích hợp. Ông ấy lại mở
miệng, do dự, rồi lại đóng lại. Cuối cùng, ông chỉ biết lắc đầu bất lực.
“Ta thì tò mò hơn làm cách
nào mà cậu có thể tự mình thoát ra khỏi lồng trọng lực đấy,” Alaric thừa nhận
khi cố gắng buộc một trong những tấm hình tam giác đóng lại. "Đáng ra
không ai có thể làm được điều đó."
"Ông có thực sự muốn biết
không?" Tôi hỏi, bắt gặp ánh mắt của Alaric.
Ông nhìn xuống đống đất cứng
trong một giây trước khi đá đi một viên đá đi. "Thôi, bỏ đi."
Quay sang vai, Darrin nói,
“Tôi thì chắc chắn muốn biết, và tôi hy vọng một ngày nào đó cậu sẽ tin tưởng
tôi đủ để cho tôi biết bí mật của cậu, Grey.”
‘Cái nào cơ?’ Regis khịt mũi
thích thú.
Khi tôi không trả lời ngay lập
tức, khuôn mặt Darrin nhăn lại với một nụ cười ngập ngừng, và ông ấy quay đi, dẫn
nhóm chúng tôi ra khỏi Thánh Tích.
[] [] []
#Darkie