10/3/22

Chapter 333: Chú Ý

[] [] [] 

‘Đúng ngầu đét luôn,’ Regis tán dương khi chúng tôi bước ra ngoài.

Đứng dưới bầu trời xanh đầy sức sống, tôi hít một hơi không khí trong lành thật sâu và không thể ngừng mỉm cười. Các con sư tử đá và hàng rào gai sắt của Tòa án tối cao có vẻ ít uy nghiêm và đáng sợ hơn rất nhiều khi phiên tòa của tôi đã kết thúc.

Từ lối vào, nữ công lý tối cao hắng giọng để thu hút sự chú ý của chúng tôi.

Lauden Denoir bước tới và cúi đầu thật sâu. “Cảm ơn vì sự hỗ trợ của người ngày hôm nay, thưa Công lý tối cao. Thượng Huyết Tộc Denoir sẽ không—”

“Đừng nghĩ rằng rằng hành động của tôi là vì lợi ích của huyết tộc các người,” người phụ nữ nói với mái tóc bốc lửa của mình hất tung. "Đây là nơi của sự thật và công lý, không phải là một số hang ổ cờ bạc, nơi những kẻ đầu óc thấp hèn có thể tìm cách đổi trắng thay đen để đạt được mục đích bất chính."

Nụ cười quý phái của Lauden Denoir chỉ thoáng tắt ngúm trong giây lát, nhưng nó lại hằn rõ trên khuôn mặt anh khi anh ta lùi lại một bước.

“Vì đại sự,” vị công lý tối cao tiếp tục bằng giọng sắc bén, uy quyền của cô, “các sự kiện của ngày hôm nay và các hành động chống lại anh trong ba tuần qua, nên ở lại trong quá khứ, Ascender Grey. Rốt cuộc thì Tòa Án Tối Cao cũng có… danh tiếng cần để tâm, và các Đấng Cai Trị có thể sẽ đích thân xuất hiện nếu bạo lực leo thang giữa anh và huyết tộc Granbehl.”

Tôi nhướng mày. "Cô có cách yêu cầu tôi hơi bị lạ đấy, thưa nữ Công lý tối cao."

Căng thẳng bùng lên khi ánh mắt tôi nhìn sâu vào đôi mắt xanh như băng của cô ấy. Cô ấy đang yêu cầu tôi phải bỏ qua tất cả những luật lệ mà các Granbehls đã vi phạm, và phải tha thứ và quên đi tất cả tội danh họ đã mắc phải.

Cuối cùng, tôi thở ra một hơi. “Miễn là Tòa Án Tối Cao — và Granbehls — tránh xa tôi, tôi sẽ không cố gây thêm rắc rối.”

Công lý tối cao gật đầu. “Vậy thì tôi khuyên cậu nên ở ẩn một chút, ít nhất là trong một thời gian.”

Tôi nhìn cô ấy một lúc lâu hơn trước khi quay đi, cảm giác hồi hộp nhất thời khi kết thúc phiên tòa mục nát bởi lời nhắc nhở sắc bén của người phụ nữ.

Một vài nhóm người nhỏ vẫn còn nán lại quanh các mép sân, nhưng họ không dám đến gần trước áp lực ngột ngạt tỏa ra từ Taegan và Arian, những người đang liếc ánh mắt cảnh báo xung quanh.

Tôi nghe thấy một vài tiếng reo hò và một vài tiếng la hét để thu hút sự chú ý của tôi, nhưng tôi phớt lờ chúng, thay vào đó tập trung vào Lauden Denoir, người có nụ cười lịch sự được luyện tập kỹ càng trên khuôn mặt.

“Cảm ơn vì sự trợ giúp bất ngờ của các người,” tôi nói, xem xét kỹ lưỡng người thừa kế thượng huyết tộc. “Mặc dù tôi thừa nhận rằng tôi có hơi ngạc nhiên rằng Thượng Huyết Tộc Denoir lại đi giúp đỡ một người ascender thấp kém, vô danh như tôi.”

“Giúp một người bạn của em gái thân yêu của tôi ư? Thành thật mà nói, bất kỳ rắc rối nào cũng đáng để xoa dịu tâm trí Caera. Trên thực tế, em ấy là người quan tâm nhất đến anh, nhưng tôi chắc chắn rằng em ấy sẽ vô cùng nhẹ nhõm khi biết tin anh được tuyên bố trắng án." Một nụ cười nhếch mép chân thật nở trên chiếc mặt nạ qúy tộc mà anh ta đang đeo.

“Tôi đã nghe tiểu thư Caera lẩm bẩm tên của Ẻo Lã hơn một lần,” Taegan càu nhàu.

"Ông vẫn còn dùng biệt danh đó à?" Tôi nghiêm nghị hỏi.

Arian, rời mắt khỏi đám đông trong giây lát, chợt nở một nụ cười với tôi. “Người bạn đồng hành to đầu lớn xác bất thường của tôi cảm thấy sẽ dễ dàng hơn để phân biệt người khác qua đặc điểm ngoại hình hơn là thèm bận tâm đến việc nhớ tên họ”.

Taegan bắn cho kiếm sĩ gầy một cái nhìn cảnh cáo. “Tôi cảm nhận được sự chế giễu dưới những lời bóng bẩy của anh đấy, thanh kiếm nhỏ bé.”

“Dù sao đi nữa,” Lauden cắt ngang, nụ cười gượng gạo đó lại giật giật, “Tôi muốn nhân dịp này mời anh đến ăn tối cùng chúng tôi tối nay để anh có thể gặp Caera. Cha mẹ tôi đã trở về điền trang của chúng tôi trong Vùng Trị Trung Tâm, nhưng tôi tin tưởng một người có tài năng rõ ràng của anh có thể tìm đường mà nhỉ? Ngài lãnh chúa và phu nhân Denoir rất háo hức được gặp anh, đặc biệt là sau khoản đầu tư nhỏ mà họ vừa thực hiện để giúp thả anh." Giọng anh ta trở nên nghiêm túc hơn, gần như chỉ trích, khi anh ta nói điều này. Ý định lộ rõ hết cả luôn.

Trước khi tôi có thể đáp lại, Alaric đã choàng tay qua vai tôi và nói: “Rất cảm ơn và cảm kích vì lời đề nghị đó, nhưng tôi e là cháu trai của tôi đã phải trải qua một phiên tòa rất áp lực. Rốt cuộc thì cậu ấy đã bị tra tấn trong ba tuần liên tiếp và cần được nghỉ ngơi một chút. Tôi chắc chắn rằng Grey đây tất nhiên rất muốn đến vào khoảng thời gian khác. Chúng tôi sẽ gửi thư sau.”

Trước khi người thừa kế Denoir có thể phản đối, "chú" của tôi đã kéo tôi đi. Tôi liếc nhìn lại và thấy Lauden, bên cạnh là Arian và Taegan, khoanh tay và nhíu mày.

Tôi mở miệng hỏi Alaric liệu có khôn ngoan không khi từ chối người thừa kế Denoir một cách đột ngột như vậy, thì một tiếng hét cắt lời tôi.

"Ascender Grey, em yêu anh!"

Ngạc nhiên, tôi nhìn lướt qua đám đông cho đến khi tìm ra người nói, người này hóa ra là một phụ nữ trẻ trong bộ giáp da màu cam rực rỡ.

‘Anh cũng yêu em, cô gái đẹp tựa tượng nữ thần sắc đẹp,’ Regis hét lên, giọng cậu ta vang vọng trong đầu tôi.

Mắt tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy một cách tò mò, cho đến khi Alaric đập mạnh vào tay tôi.

“Không có thời gian để liếc mắt đưa tình đâu,” Alaric nói, đẩy nhanh tốc độ của chúng tôi. “Chúng ta cần đưa cậu đến một nơi nào đó có ít ánh mắt người khác, bất kể chúng có thể to và xanh lấp lánh như thế nào.”

“Tại sao tôi có cảm giác như chúng ta đang cố gắng bỏ chạy thế?” Tôi hỏi, giữ tốc độ thong thả. “Lauden có một bộ mặt poker tệ khủng khiếp, nhưng cũng đâu có hại gì nếu đến thăm nơi của anh ta và chỉ cần nói cảm ơn—”

Alaric khịt mũi một cách hài hước và vội vã bước tiếp. Bên cạnh ông ta, đầu của Darrin xoay qua xoay lại, giống như ông ta cho rằng chúng tôi sẽ bị tấn công bất cứ lúc nào.

“Nếu cậu nghĩ rằng một câu “cảm ơn” đơn giản là đủ để trả ơn cho những gì mà Thượng Huyết Tộc Denoir đã làm, thì thôi cậu cầm sợi xích chó đeo lên cổ rồi đưa dây cho họ luôn đi là vừa,” Alaric nói, rẽ vào một đại lộ rộng lớn mà tôi nhận ra là dẫn đến lối thoát đến tầng đầu tiên. “Đừng có ngáo thế chứ. Lý do duy nhất mà những tên quý tộc tự cao tự đại đó nhúng tay vào chuyện này là vì họ muốn biến cậu thành chú chó nhỏ trung thành của họ để họ nhận được những lời khen tặng và thánh vật từ Thánh Tích."

“Cũng có lý,” tôi đáp lại. “Nhưng không giống như nhà Granbehls, gia đình của Caera không có bất cứ thứ gì để quản lý tôi, ngoài việc tôi có thể nợ họ một ân huệ.”

“Một ân huệ thường có giá trị hơn cả một cỗ xe vàng đấy, đặc biệt là nếu một cá nhân có nhiều tiềm năng như cậu mắc nợ họ một ân huệ,” Darrin trả lời trong khi đảo mắt tiếp tục nhìn xung quanh chúng tôi.

‘Không phải tôi nghi ngờ về cô người tình có sừng yêu quý của cậu đâu, nhưng có thể Caera đã nói với họ về tiềm năng sức mạnh của cậu để thuyết phục gia đình cô ấy giúp đỡ,’ Regis nói thêm.

‘Cũng chẳng quan trọng,’ tôi nói với chính bản thân tôi và Regis. ‘Ta không nghĩ chúng ta sẽ còn gặp nhau nữa đâu.’

Người bạn đồng hành của tôi tặc lưỡi. ‘Chán thế, giá như người bạn nghiện rượu của chúng ta ở đây xinh bằng một nửa Caera thì ngon biết mấy.’

Tôi chuyển sự chú ý sang Alaric, nhận ra một điều rằng, tôi đã vô tình dựa dẫm vào ông già say rượu này. Nếu không có ông ấy, việc vào lại Thánh tích sẽ khó hơn rất nhiều… nhưng đồng thời, tôi rất hiểu rõ động cơ của ông ấy.

Alaric coi tôi như con gà đẻ trứng vàng của ông ấy — hay đúng hơn là rượu — và ông ấy không quan tâm đến việc tôi thực sự là ai hay tôi đến từ đâu. Tôi không phải lo lắng về động cơ của ông ấy và tôi đánh giá rất cao điều đó.

Thật khó để nói điều tương tự về Darrin Ordin. Tôi tự hỏi Alaric đã nói gì với ông ấy và thay mặt tôi hứa hẹn gì để được Darrin giúp đỡ.

‘Dù gì thì ổng cũng có giúp được gì nhiều đâu…’ Regis lẩm bẩm.

Tôi nhớ lại phiên tòa, có một điều đặc biệt đã khiến tôi trăn trở. “Alaric, chính xác thì nhóm người kia là ai? Tất cả những người tại phiên tòa đó?”

Alaric và Darrin nhìn nhau. “Thực ra đó là ý tưởng của tôi,” bạn của Alaric nói qua vai, đưa tay vuốt mái tóc vàng. "Mặc dù tôi đã để Alaric làm hầu hết các công việc bẩn thỉu."

Chúng tôi sang bên đường để tránh một cỗ xe khổng lồ do hai con bò đỏ như máu kéo.

Alaric nhún vai, nhưng bộ râu của ông ấy giật giật khiến tôi lo lắng. “Ta có lan truyền một số tin đồn về cậu. Khuấy động đây đó, khuyến khích một số người đến xem phiên tòa của cậu.”

"Tin đồn kiểu gì...?" Tôi hỏi, nhìn Alaric từ khóe mắt.

Ông già hắng giọng. "Thì đoại là kích thích sự tò mò về một ascender bí ẩn và thú vị."

Tôi đột ngột dừng bước và nhìn ông ta trừng trừng. “Alaric…”

“Chỉ là câu chuyện về một cậu nhóc mới lớn bị bắt nạt bởi một huyết tộc có tên thôi,” ông ta nói, gãi râu. “Ta có nhắc chút về việc người ascender này kha khá đẹp trai và… có năng khiếu… và anh ta đã thu hút sự chú ý của ngay cả một phụ nữ thượng huyết tộc nào đó—”

Tôi cưỡng lại ý muốn vùi mặt vào tay mình. "Ông đùa tôi đấy à."

‘Hèn gì bảo sao trong đám đông có cả đống nữ,’ Regis trêu chọc.

Alaric nhún vai và bắt đầu bước lại, len qua đám đông đang tụ lại khi chúng tôi gần đến cổng dịch chuyển về tầng đầu tiên.

Darrin theo dõi cuộc trao đổi này và nở một nụ cười kín kẽ. “Phần đó không phải là ý tưởng của tôi,” ông ấy nói một cách hối lỗi trước khi đi theo Alaric.

Tôi nhìn chằm chằm xuống những viên gạch lấp lánh của đường phố, hy vọng rằng những tin đồn này không bao giờ đến được Caera.

Chạy bộ để bắt kịp những người khác, tôi loay hoay tìm chuyện khác để nói. "Vậy kế hoạch là gì?" Tôi hỏi cuối cùng. “Chúng ta đã lãng phí đủ thời gian ở đây—”

“Hãy đến một nơi nào đó bớt đông đúc hơn một chút,” Darrin nói, liếc nhìn xung quanh hàng chục người qua lại ở cả hai hướng. Hầu hết trong số họ đều không chú ý đến chúng tôi, nhưng lượng người đã tăng gấp đôi khi họ nhìn thấy Darrin, và vài cặp mắt cũng đang dõi theo tôi.

Chúng tôi đi qua nhiều quán trọ và quán bar trên cao trải dọc hai bên con phố rộng lớn khi Alaric tạo đường cho cổng vào tầng đầu tiên. Khi các cánh cổng đã ở trong tầm mắt — giống như hai mảnh thủy tinh lơ lửng trên một miếng gạch khảm đầy màu sắc — chúng tôi đứng vào hàng đợi của các ascender đang chuẩn rời khỏi tầng thứ hai.

"Chúng ta đang đi đâu thế?" Tôi hỏi.

“Tôi nghĩ tốt nhất là chúng ta nên tránh xa Thánh Tích vào lúc này,” Darrin trả lời. "Đầu tiên, chúng ta sẽ đến biệt thự của tôi ở vùng nông thôn Sehz-Clar."

"Sehz-Clar?" Tôi tự hỏi lớn, cố gắng nhớ lại những gì tôi đã đọc. “Nơi đó là kiểu một vùng quê dành cho các ascender nổi tiếng, phải không?”

“Tôi thích các suy nghĩ của cậu,” ông ta nói một cách thờ ơ.

Tôi đã xem qua kích thước của toàn Alacrya và Thánh tích chúng tôi tiến vào là của Aramoor, vùng trị phía đông của Etril. Chúng tôi có phải quay lại Etril trước khi đến Sehz-Clar không? Đó là một chặng đường rất dài để chỉ để trò chuyện, vì xung quanh chúng tôi là những nhà trọ, nơi có thể cho thuê một phòng riêng khá chất lượng với một lượng vàng.

Liếc qua tầng thứ hai về phía nơi tôi nghĩ là cánh cổng khổng lồ dẫn vào các khu vực sâu hơn trong Thánh tích, tôi nhận thấy một nhóm đàn ông - tất cả đều mặc áo giáp bằng dây xích và da sẫm màu – đều đồng thời nhìn đi chỗ khác, giống như họ đã nhìn chằm chằm vào tôi một giây trước đó.

Tôi lướt mắt qua dòng người. Người phụ nữ mặc áo giáp màu cam đang đứng sau lưng chúng tôi vài người. Mắt chúng tôi chạm nhau, và miệng cô ta khẽ mở ra trước khi cúi đầu xuống, để mái tóc đen xõa ngang mặt. Ngoài họ ra, không có ai khác dường như đang chú ý đến ba chúng tôi.

Nhiều câu hỏi nảy ra trong tôi, nhưng tôi giữ im lặng, tin tưởng rằng Alaric có lý do của mình để đưa chúng tôi khỏi Thánh Tích, và không muốn khiến Darrin nghi ngờ bằng cách hỏi sai câu.

Chỉ mất vài phút để chúng tôi đến cổng thoát, nơi một nhân viên mặc đồng phục vẫy chúng tôi đi qua. Có cảm giác giống như chúng tôi đi cả ngày đêm từ tầng hai đến tầng một. Tầng hai thì sáng sủa và thoáng mát, còn tầng nhất chìm và nặng mùi sắt và phân thải.

Một người đàn ông mặc đồ da quái vật mana đang hét vào mặt một trong những người bảo vệ cổng về thẻ xanh của ông. Người bảo vệ mặc đồng phục khoanh tay, và bắp thịt ở quai hàm rộng của anh ta đang co giật.

Phía sau anh ta, hàng chục ascender đang xếp hàng chờ vào tầng thứ hai, hầu hết họ đều càu nhàu về việc chờ đợi lâu lắc.

Tôi đang quan sát sự náo động thì chợt nhận ra người phụ nữ trong bộ áo giáp màu cam rực rỡ bước qua cánh cổng. Cô ta nhìn quanh khu vực, và khi mắt cô ta thấy tôi, cô ấy đã tiến về phía chúng tôi trong khi rút một thứ gì đó ra khỏi nhẫn không gian.

Với các giác quan và phản xạ nhạy bén, dù cô ta chỉ mấy vài giây để đến chỗ tôi, nhưng với tôi thì cả tiếng đồng hồ.

Ngay trước khi cô ấy ở trong tầm tay, tôi quay ngoắt gót và tóm lấy cổ tay cô ta, siết sợi dây xích vào da thịt cô ta.

Người phụ nữ thở hổn hển, và thứ cô ấy đang cầm rơi xuống đất.

"Cô tưởng tôi không để ý à?" Tôi hỏi, ánh mắt của tôi xuyên thấu cô ta khi tôi vặn cổ tay cô ta. "Sao cô lại theo dõi tôi?"

"Tôi-tôi rất xin lỗi!" Cô ta kêu lên, đôi mắt màu đỏ mở to và khuôn mặt của cô ấy tái nhợt. "Tôi chỉ muốn xin chữ ký của anh thôi!"

Tôi liếc nhìn xuống đất, nơi món đồ cô ta rơi đè lên ủng của tôi: một chiếc hộp thép hình kim tự tháp, có khắc những sợi xích quấn quanh mép. Khi tôi quan sát nó, chân của người phụ nữ mò mẫm về phía trước và chạm vào phần đỉnh nhọn.

Nhiều thứ ngay lập tức xảy ra cùng một lúc.

Thứ cổ vật dưới chân tôi mở ra, phát ra ánh sáng vàng rực rỡ.

Có một tia sáng tỏa ra từ bàn tay còn lại của người phụ nữ, và rồi một con dao găm đen tuyền đẹp đẽ xuất hiện trong tay cô ta.

Xung quanh bục của cổng, đám đông các ascender đang theo dõi chúng tôi một cách thận trọng hoặc phớt lờ chúng tôi để phàn nàn về xếp hàng lâu lắc ngay lập tức rút vũ khí của họ ra và quay về phía chúng tội một cách đồng thời. Phía sau bọn chúng, ba viên chức đã biến mất qua cổng trở lại tầng thứ hai.

Toàn bộ chuyện này như đã được dàn dựng sẵn — và chỉ có một nhóm người mới dám đi xa đến cỡ này.

“Ngài Granbehl gửi lời chào,” tên ascender mặc giáp cam thì thầm và đâm lưỡi kiếm vào bụng tôi.

Vẫn giữ cổ tay cô ả, tôi hất người phụ nữ rám nắng lên và ném cô ta vào một đám người ascender có vũ trang gần đó. Cô ta hét lên một tiếng trước khi đâm sầm vào chúng, nhưng sự chú ý của tôi lại đổ dồn vào thứ vật phẩm đã nở ra như một bông hoa và rực rỡ hơn.

Nhấc một chân lên, tôi định dậm xuống nó, đè nó dưới gót chân, nhưng… tôi đơ người ra, không thể cử động được. Ánh sáng vàng phát ra từ kim tự tháp mở bao bọc lấy tôi, chiếu rọi từng inch trên người tôi như một làn da thứ hai. Tôi có thể nhìn thấy những sợi dây xích trong suốt, lờ mờ quấn quanh tôi và những người bạn đồng hành của tôi.

"Chà, chết tiệt chưa, đám bọn họ thực sự có một cái lồng trọng lượng luôn." Ngay cả khi giọng nói của mình bị bóp nghẹt bởi áp lực mà lồng trọng lực tỏa ra, Alaric vẫn tỏ ra ngạc nhiên hơn là sốc trong khi cố gắng lắc lư cơ thể mình. "Và một cái hơi bị xịn nữa chứ."

Lời nói của ông ta được đáp lại bởi một tràng cười khúc khích từ nhiều tên ascender hiện đang nhìn chúng tôi một cách nguy hiểm.

“Chết tiệt chứ,” Darrin chửi thề, nghe như thể đang nói với đầu mình dưới nước. "Không ổn rồi."

Từ khóe mắt tôi, tôi thấy hai người đàn ông chật vật kéo người phụ nữ mặc áo giáp màu cam đứng dậy. Qua cái cách cô ả đang giữ cánh tay của mình, tôi biết tôi đã làm tay ả ta gãy lệch khớp. Nhưng điều đó không ngăn được cô ta mỉm cười đắc thắng với tôi.

"Cũng lanh lẹ đấy." Cô ta nói trong khi bẻ cánh tay của mình trở lại vị trí cũ. Người phụ nữ đi lại gần chúng tôi. “Thật tệ khi phải giao ngươi cho nhà Granbehls. Vì khuôn mặt điển trai kia hơi bị nhiều công dụng đấy.”

[] [] []

#Darkie