27/2/22

Chapter 330: Toà Án Tối Cao

 [] [] [] 

Ba tuần cho đến khi phiên tòa của tôi trôi qua một cách lặp đi lặp lại và đơn điệu.

Khi trời sáng, tôi không còn bị tra tấn như thường lệ bởi Petras và Matheson, và thậm chí còn được tắm nước lạnh để lau sạch máu và cáu bẩn trong ba tuần ở trong ngục tối của nhà Granbehls. Tôi đoán họ không muốn ai đó khác nhận thấy rằng tôi bị giam giữ và tra tấn.

Rất may, Ada đã không đến thăm tôi lần nào nữa, nhưng tôi đoán rằng tôi sẽ sớm gặp lại cô ấy tại phiên tòa.

Tôi đang ngồi khoanh chân trên sàn, tay tôi cầm chặt món đồ chơi trái cây sấy khô của Ba Bước. Ngón tay trỏ của bàn tay kia đã mọc ra một cái vuốt cong của, hiện đang quấn quanh hạt giống bên trong quả, kéo nó ra một cách tuyệt vọng.

Tôi đã cố giữ hình dạng của móng vuốt trong mười giây rồi, nhưng hạt giống vẫn chưa nhúc nhích. Hai mươi giây trôi qua. Sau đó ba mươi. Ngón tay tôi bắt đầu đau và run, và tôi có thể cảm thấy móng vuốt dần mất dạng.

Cuối cùng, sau gần bốn mươi giây, móng vuốt aether đã biến mất với hạt vẫn còn bám chắc bên trong quả khô.

"Cái gì đấy?"

Tôi bừng mở mắt và thấy Matheson đang nhìn chằm chằm vào tôi qua song sắt. Tôi đã quá tập trung vào việc giữ hình dạng của móng vuốt aether đến mức tôi đã không nghe thấy ông ta đến.

Tôi vò mạnh bàn tay của mình, lăn món đồ chơi ra khỏi tầm mắt trước khi cất nó vào cổ tự không gian của mình, sau đó đưa tay này lên tay kia.

“Ồ… ý ông là cái này?” Tôi nói một cách ngây thơ trong khi từ từ giơ ngón giữa của tay kia lên.       (Darkie: cái đm =)))))

Regis cười phá lên.

Matheson cau có và bước sang một bên để bốn hiệp sĩ Granbehl có thể mở cửa phòng giam của tôi và tiến vào bao vây tôi. Người cao nhất trong số bốn người kéo cánh tay tôi ra sau lưng và đặt cùm quanh cổ tay tôi.

“Lục soát hắn ta,” Matheson ra lệnh, và cùng một hiệp sĩ tiến hành vỗ về tôi kỹ lưỡng, nhưng tất nhiên là không tìm thấy gì. Anh ta nhún vai với người quản lý.

“Tôi hy vọng cậu đang tận hưởng thời gian ở đây, Ascender Grey,” ông ta nói khẽ. “Bản thân tôi rất mong được nhìn thấy nụ cười ngạo mạn đó vụt tắt trên khuôn mặt tự mãn đó.”

"Vậy chúng ta có thể đi được chưa?" Tôi hỏi. "Tôi rất nóng lòng đợi đến lúc đó đấy."

Matheson chỉnh lại cổ tay áo và đi qua, dẫn đầu lên cầu thang và qua các đại sảnh được trang bị trang nghiêm của dinh thự ở trên. Một vài người hầu chăm chú nhìn chúng tôi từ các phòng khác nhau khi chúng tôi đi ra khỏi dinh thự Granbehl, nhưng khuôn mặt quen thuộc duy nhất mà tôi nhận thấy là Petras, người đang ngồi trên một số thùng gần cửa sau mà tôi được dẫn ra.

Tôi nở một nụ cười sảng khoái khi đi ngang qua. “Chúng ta đã cùng nhau đổ rất nhiều máu, mồ hôi và nước mắt đến nỗi tôi gần như sẽ nhớ mọi người đấy.”

Những lời nói của tôi khiến kẻ tra tấn thực sự tự thu người mình lại vì xấu hổ, trong khi Matheson thì chỉ tặc lưỡi.

"Người ta đã buồn lắm rồi mà còn ghẹo nữa ba,” Regis nói đầy buộc tội.

Tôi đảo mắt. ‘Thứ lỗi cho ta vì đã thiếu thông cảm với người đàn ông đã dành ba tuần qua để cắt ta ra.’

‘Chà, qua khả năng khủng khiếp dị thường quái lạ lùng kì cục đó, tôi muốn nói rằng Petras tội nghiệp kia chẳng khác gì mát xa cho cậu đâu,’ Regis lưu ý. ‘Nhưng không quan trọng. Cậu thực sự hơi bị vui với một kẻ đang chuẩn bị vào tòa án và nắm chắc phần buộc tội đấy.’

Tôi cảm thấy sự tò mò thực sự tỏa ra từ quả bóng nhỏ ấm áp đồng hành của tôi.

Ta đang chuẩn bị thiêu rụi cái nơi chết tiệt này thành tàn tro. Chúng ta sẽ xem Alaric đã chuẩn bị được gì trước, nhưng dù có chuyện gì xảy ra, ta không có ý định quay lại đây đâu.

"Thế tôi xí ông nội Matty kia trướcs."

Nhiều lính canh Granbehl được trang bị vũ khí và giáp thép nặng hơn gặp chúng tôi bên ngoài ngôi nhà, và tôi được hộ tống đến một chiếc xe đẩy khác giống như chiếc xe mà tôi đã được đưa đến đây.

Lãnh chúa Granbehl đứng cạnh cửa, hai tay chắp sau lưng. Ông ấy hất cằm khi tôi đến gần. “Đây sẽ là cơ hội cuối cùng để thú nhận tội ác của mình, Ascender Grey. Hãy thừa nhận tội lỗi của mình, và ta sẽ thay mặt ngươi cầu xin sự khoan hồng của pháp luật. Nếu ngươi vẫn cứng đầu đứng trước một hội đồng giám khảo và tuyên bố mình vô tội, mọi chuyện sẽ vượt quá tầm tay của ta.”

Tôi đã nhắm mắt với nhà quý tộc Alacryan. “Cảm ơn vì lòng hiếu khách tuyệt vời của ông, Titus.”

Ông ta nghiến răng và chúng tôi nhìn nhau trừng trừng, nhưng cuối cùng ông ấy vẫy tay, và tôi bị đẩy vào xe ngựa.

Lần này có hai hiệp sĩ ngồi bên trong, mỗi người đều mang một thanh kiếm hướng về người tôi. Ngay cả khi một trong những người bảo vệ là Alaric, không có cách nào ông ta có thể cho tôi biết mà không để lộ nhân tính, và vì vậy tôi chỉ giữ im lặng. Ừ thì hầu như là vậy.

Tôi thở dài một tiếng, ngả người về chỗ. “Ít nhất họ cũng có thể cho tôi một chiếc xe ngựa có cửa sổ.”

Một trong những lính canh lúng túng chuyển mình trên băng ghế hẹp đối diện với tôi, nơi rõ ràng là để hành lý, chứ không phải là một hiệp sĩ mặc giáp đầy đủ.

“Tôi đoán các quý ông tốt đây vẫn hơn phòng giam bẩn thỉu của tôi và Petras,” tôi nhún vai tiếp tục.

Người lính canh kia cố nén cười trong khi người đầu tiên giơ lưỡi kiếm của mình lên để mũi nhọn đâm vào cổ họng tôi. "Im lặng."

‘Cậu có nghĩ rằng tất cả mọi người làm việc cho Granbehls đều được đào tạo để trở thành một thằng lỗ đít, hay họ cần kinh nghiệm làm một thằng khốn để đủ điều kiện?’ Regis hỏi.

Lần này, đến lượt tôi phải nén cười.

"Ngươi nghĩ điều này là buồn cười à?" Người lính canh giữ lưỡi kiếm của anh ta vào cổ họng tôi, vặn thanh kiếm ngắn và vận mana, khiến nó đâm vào khóe miệng tôi. “Thử tạo ra một âm thanh khác xe, và ta sẽ đưa tiễn ngươi về phía bên kia đấy, tên cặn bã.”

'Chuẩn rồi. Tên này chắc chắn thích đá chó con. '

Tôi mỉm cười khi đưa lưỡi lướt qua vết cắt đã bắt đầu lành lại trước khi chảy máu.

“Lạy Vritra, tên này quái đản hệt như người ta vẫn nói,” người bảo vệ thứ hai nói. Anh ta có vẻ trẻ trung và hơi lo lắng.

Alaric cũng vậy, tôi nghĩ, nhìn hiệp sĩ một cách lạnh lùng.

“Anh có nghe tin đồn chưa, Roffe? Họ nói rằng ai đó đang thu hút rất nhiều rắc rối xung quanh lần thăng bậc này. Một số lính canh nghĩ rằng anh ta thực chất chính là xuất thân bí mật từ một thượng huyết tộc, và họ— ”

"Anh im đi có được không?" Người bảo vệ đã đánh tôi, Roffe, gầm gừ. "Chúng ta ở đây để canh gác, chứ không phải buôn chuyện như nữ sinh trong học viện."

Hiệp sĩ thứ hai im lặng.

Vậy là, ai đó đang thổi phồng tin đồn ư? Chắc là Alaric, tôi nghĩ và cau mày. Gã say già đó nghĩ mình đang làm gì khi dám đối đầu với huyết tộc có tên nhỉ?

‘Tôi nghĩ là để bảo vệ con gà đẻ trứng vàng của ông ta,’ Regis gợi ý.

‘Hy vọng rằng ông ấy biết mình đang dấn thân vào chuyện gì,’ tôi nghĩ, hơi nghiêng người sang một bên và cố gắng để có được cảm giác thoải mái, điều này thật không dễ dàng vì hai tay tôi vẫn bị xích sau lưng.

Phần còn lại của chuyến xe trôi qua nhanh chóng. Trong vòng vài phút, chúng tôi dừng lại và có người gõ cửa ba lần vào bên ngoài cửa. Roffe gõ lại hai lần, và cánh cửa mở ra.

Không đợi họ đẩy hay kéo tôi ra, tôi tự mình nhảy xuống đất, khiến những nhân vật bọc thép gần đó nhất phải lùi lại và vung vũ khí của họ.

Nhìn qua họ, tôi bước vào tòa nhà mà họ đang dẫn tôi đến. Ngay cả khi không có bất kỳ tấm bia nào có tên, toòa công trình kiến ​​trúc đồ sộ này ngay lập tức có thể được biết đến là một tòa án.

Tòa nhà bằng đá sẫm màu được bao phủ bởi cách trang trí công phu: kính màu lấp đầy các cửa sổ hình vòm, các bức tường những con thú khổng lồ có sừng và trừng mắt nhìn tất cả những ai đến gần, và hàng trăm ngọn tháp bằng kim loại đen, mỏng vươn lên bầu trời xanh ngắt phía trên.

Matheson xuất hiện từ giữa hai trong số nhiều vệ binh bọc thép đứng xung quanh cỗ xe. "Đẹp, phải không?" anh nói, nhìn lên tòa án. “Giống như công lý của chính các đấng cai trị được khắc trên đá.”

Tôi khịt mũi, nhìn người quản lý đầy cáu kỉnh.

“Đưa tên tội phạm này vào trong,” ông ta quát.

Tôi bị đẩy và bị đẩy về phía trước, dưới một lối vào hình vòm và vào một hội trường lớn. Bên trong tòa án cũng được trang trí công phu như bên ngoài: sàn nhà được cắt bằng đá cẩm thạch, cầu thang lớn dẫn lên tầng hai được rèn bằng sắt đen giống như những ngọn tháp, và một bức bích họa khổng lồ bao phủ toàn bộ trần nhà.

Trên đó là một người đàn ông cơ bắp, ngực trần với nước da xám và cặp sừng cong quanh đầu như một chiếc vương miện đứng giữa hàng chục người nhỏ hơn, không được vẽ chi tiết cho lắm. Những tia sáng đầy màu sắc đang tỏa ra từ từ anh ta và bị hấp thụ vào đám đông đang tụ tập, những người có khuôn mặt hếch lên vui vẻ. Một vòng các chữ cổ tự bao quanh bức tranh.

Agrona, ban phép thuật cho người Alacryan…

"Cậu có nghĩ rằng phần Agrona tra tấn và thử nghiệm trên người Alacryan thì được vẽ ở mặt sau không nhỉ?’ Regis hỏi.

“Dưới ánh mắt phán quyết của Đấng Cai Trị Tối Cao, tất cả mọi sinh vật đều bình đẳng,” Matheson nói, đọc những dòng chữ cong.

Tôi định nói một điều gì đó ngứa đòn nhưng một cú đánh nhẹ từ Regis khiến tôi ngừng nói.

‘Gì?’

‘Hãy nhớ rằng, cậu là người Alacryan. Sẽ không hay ho gì nếu cậu hạ thấp Agrona ở nơi công cộng, đặc biệt là ở đây, ngay bây giờ. "

Tôi suy nghĩ một lúc. ‘Mm... có lý.’

Một thân hình còng lưng trong chiếc áo choàng đen dày với biểu tượng vàng trên ngực tiến đến và trao đổi vài lời với Matheson. Tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của họ, khuất dưới bóng tối dưới mũ áo choàng dài, nhưng tôi có thể cảm nhận được những ánh mắt dò xét đang nhìn chằm chằm mình.

Biểu tượng một thanh gươm có vảy treo trên cán, ám chỉ rằng họ là quan chức gì đó trong tòa án.

Họ vẫy tay chào chúng tôi đi theo và dẫn đầu đoàn lính canh, Matheson, và tôi, đi xuống một hành lang dài, kết thúc bằng hai cánh cửa bằng đá vững chắc, mỗi cánh cửa cao ít nhất 5 mét và rộng 2 mét.

Khi chúng tôi đến gần, các cánh cửa tự mở ra, để lộ ra một phòng xử án có sức chứa lên đến ít nhất vài trăm người.

Nó được thiết kế giống như một giảng đường: hình bán nguyệt, với một loạt ghế dài bằng gỗ mun tăng dần theo từng bậc xung quanh một bục cao dọc theo mặt phẳng, nơi có năm chiếc bàn cao, mỗi chiếc được trang trí bằng biểu tượng vàng giống như áo choàng của quan chức ngoài kia, nhìn xuống một ghế đơn làm bằng kim loại đen xoắn.

Các người mặc áo choàng sẫm màu dẫn chúng tôi xuống một lối đi giữa những chiếc ghế dài, tất cả đều trống vào lúc này, và ra hiệu vào chiếc ghế. Hai trong số các hiệp sĩ xô tôi vào đó, và những sợi xích đen nặng nề hiện lên và quấn quanh cổ tay, mắt cá chân, thắt lưng và cổ của tôi. Khi chạm vào, những sợi xích lạnh đến thấu xương.

Tôi cử động cẩn thận, chậm rãi để không ai nghĩ rằng tôi đang cố gắng thoát ra. Những sợi dây xích quấn quanh tôi như một con rắn, bề mặt lạnh như thiêu đốt của chúng cắn vào da thịt tôi và hăm he siết chặt tôi.

Vị quan chức mặc áo choàng tối màu nghiêng người về phía trước để chúng tôi đối mặt với nhau. Bên dưới cái mũ chùm tối, một người phụ nữ trẻ với đôi mắt đen nhìn lại tôi. “Cậu càng chống cự, các sợi dây xích càng siết mạnh hơn. Hãy đứng im, và chỉ để sự thật lướt qua môi cậu. Chỉ những kẻ tội đồ mới sợ hãi công lý của Tòa Án Tối Cao."

Vì tò mò nên tôi thư giãn để xem liệu dây xích có bị chùng xuống hay không. Đúng là chúng chùng xuống thật.

“Tốt,” cô ta nói. “Phiên tòa sẽ bắt đầu trong ít phút. Những người còn lại có thể tìm chỗ ngồi, hoặc đứng dọc theo bức tường phía sau. "

Có rất nhiều tiếng động và lạch cạch khi những lính canh được bọc giáp dày di chuyển đến phía sau căn phòng. Ít nhất ba mươi người trong số họ đã hộ tống cỗ xe của tôi, và Matheson đã đưa từng người trong số họ vào tòa án.

Tôi hơi quay đầu lại và bắt gặp người quản gia của Granbehls đang ngồi trên băng ghế gần nhất bên trái tôi. Ông ta đang dò xét tôi một cách cẩn thận, mắt nhìn theo đống dây xích chằng chịt.

Tiếng nói bập bẹ và tiếng vang nhỏ của hàng chục bước chân trên đá cẩm thạch thu hút sự chú ý của ông ta về phía sau căn phòng. Ông ta nhăn mặt, dường như không thích bất cứ thứ gì ông ta nhìn thấy ở đó.

Tôi cố gắng lắng nghe các cuộc trò chuyện xảy ra sau lưng tôi.

“—Để chứng minh vụ giết người trong Thánh Tích. Nhà Granbehls bị ng—”

“—Thích thực, ha? Tôi chưa bao giờ đến Tòa Án Tối Cao trước đây—”

"-Anh ấy đấy à? Ồ, ồ, anh ấy đẹp trai quá, tôi-”

“—họ nghe từ một trong những người bảo vệ của ổng rằng anh ta thậm chí không thèm chớp mắt khi Lãnh Chúa Granbehl đánh đập anh ta—”

Tôi quay ngoắt lại, cảnh giác nhìn về phía bên phải khi những bước chân nặng nề tiến lại gần. Một người đàn ông to lớn, tóc vàng trong bộ vest xám đang cố tình di chuyển về phía tôi. Đôi mắt xanh lục sáng của ông ấy nheo lại thành một nụ cười khi họ gặp tôi.

“Grey,” ông ấy nói, giọng nam trung niên trầm đục. Ông ấy cười với tôi một cách vui vẻ. "Thoải mái chứ?"

“Không hẳn,” tôi thừa nhận. Một người đàn ông khác đi sau ông ta, mặc một bộ đồ màu than đen.

“Alaric,” tôi ngạc nhiên nói. "Ông có chắc là ông được ở đây không đấy?"

Ông già say rượu nhướng mày. “Cháu nghĩ ai sẽ giúp cháu thoát khỏi mớ hỗn độn này nếu không phải là ta hả, cháu trai yêu dấu như con gấu?”

“Chà, nếu phải đặt cược dựa vào vẻ ngoài, tôi sẽ chọn người đàn ông nào đó trông như không phải vừa đi nhậu bét nhè về,” tôi nói với một nụ cười nhếch mép.

“Quả thật là cháu trai thân yêu nhất của ta.” Alaric đảo mắt và gật đầu với người bạn đồng hành của mình. “Grey, đây là Darrin Ordin. Người bạn cũ như ta, và đã từng là học trò của ta. Gã này có thói quen hay giúp đỡ những người khác, những người kém may mắn hơn. "

Tôi nhìn lại người đàn ông đó. Quần áo của ông ấy được may hoàn hảo và làm bằng chất liệu vải tốt, chắc hẳn phải tốn khá nhiều tiền. Ông ấy không có vẻ ngoài xuống cấp như Alaric, và tôi thắc mắc liệu ông ấy thực sự đã nghỉ hưu chưa.

Tuy nhiên, điều khiến độ giàu có của ông ấy lộ rõ qua điệu bộ của mình: tự tin, thẳng thắn nhưng không cứng nhắc và một khí chất bất cần. Mặt khác, Alaric trông rất lạc lõng trong tòa án cấp cao đến mức trông ổng hơi buồn cười.

Darrin quét mắt qua hàng ghế sau tôi, nét mặt cau có. “Thật sự là do tôi gặp may thôi,” ông ấy nói và chuyển sự chú ý trở lại tôi. “Tôi chỉ cố gắng đảm bảo rằng những người chọn con đường làm một ascender — những người không có huyết tộc có tên hay thượng huyết tộc chống lưng cho — được chăm sóc kỹ lưỡng… nhưng chúng ta có thể nói về tôi sau,” ông nói thêm, sự chú ý chuyển sang những chiếc bàn cao nhìn xuống ghế của tôi.

Năm nhân vật mặc áo choàng đã bước vào từ một cánh cửa mà tôi không thể nhìn thấy, và mỗi người đang đứng sau bàn cao hơn tôi vài bước chân. Họ mặc áo choàng đen tương tự như người phụ nữ đã hướng dẫn chúng tôi đến phòng xử án, nhưng mũ trùm đầu của họ cụp xuống, để lộ ra năm pháp sư gầy gò, nghiêm nghị.

Người đàn ông ở bàn trung tâm đập một nhát búa, khiến căn phòng đột ngột im bặt. Tôi có thể nghe thấy tiếng ồn ào bị bóp nghẹt của những người vội vàng ngồi sau lưng tôi, sau đó là tiếng cánh cửa đôi lớn đóng sầm lại.

“Vậy là bắt đầu phiên tòa xét xử Ascender Grey, huyết tộc vô danh, với tội danh giết người,” thẩm phán tuyên bố bằng một giọng khàn khàn.

[] [] []

#Darkie