22/2/22

Chapter 329: Lời Cầu Cứu

[] [] [] 

GÓC NHÌN CỦA CAERA DENOIR:

“Vậy, tôi cho rằng thời gian ở trong khu thánh tích của riêng Denoir đặc biệt… không mấy dễ chịu,” Nessa nói và cô ấy nhẹ nhàng đặt đầu tôi ra sau.

“Cũng… ổn,” tôi nói một cách bình tĩnh, nhắm mắt lại.

Tôi nghe thấy một tiếng cười khúc khích yếu ớt. "Cô có chắc không?"

“Tất nhiên là chắc rồi,” tôi cáu kỉnh, cố gắng tập trung vào mùi hương ngạt thở của hoa và gia vị tỏa ra từ vô số ngọn nến “xoa dịu tinh thần” trong phòng tắm.

"Vậy đi mà nói điều đó với chân của mình đi kìa?" Nessa hỏi, cố kiềm một nụ cười khác. “Bởi vì cô đang vặn vẹo đến mức tôi sợ rằng cô sẽ tự lắc mình ra khỏi bồn tắm, tiểu thư Caera.”

Tôi mở to mắt ra, lúc này mới nhận ra một vũng nước lớn và những bọt nước thơm đọng lại xung quanh bồn tắm của tôi.

Thở dài một tiếng, tôi đứng yên. “Những ngày này, thời gian dường như đang trôi qua quá sức chậm chạp luôn, Nessa.”

Tôi nhắm mắt lại một lần nữa, cố gắng thư giãn bằng cách tập trung vào sự kết hợp của nước nóng, mồ hôi và lớp da chết của tôi được phủ một lớp bọt thơm.

Trong khi đó, Nessa ngồi ở đầu bồn tắm, thoa xà phòng thơm lên tóc tôi và xoa bóp da đầu giữa hai sừng của tôi, thứ mà thánh vật của tôi đã che dấu đi, ngay cả khi cô ấy tình cờ va vào chúng.

“Tắm là một trong những phương pháp hữu hiệu nhất để giảm bớt căng thẳng và làm dịu sự mệt mỏi của cơ bắp,” Nessa nói với tôi khi cô ấy tiếp tục làm việc với mái tóc của tôi.

“Cảm giác như đang hầm hơn là tắm ấy,” tôi càu nhàu.

“M’hm,” cô ấy gạt đi, tiếp tục với công việc của mình.

Tôi càng nghĩ càng thấy thất vọng. “Thề với Vritra, tôi thề tôi sẽ nhảy ra khỏi cửa sổ đó và khỏa thân chạy qua các con phố để có cơ hội khác vào được Thánh Tích.”

“Chà, điều đó chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của lãnh chúa và phu nhân đấy,” Nessa trả lời, và tôi có thể nghe thấy nụ cười trong giọng nói của cô ấy.

“Và còn cả tuần nữa mới đến phiên tòa. Tất nhiên, là tôi thậm chí cũng không được phép tham dự,” tôi tiếp tục, chìm sâu hơn một chút vào bồn tắm để các bong bóng nổi lên cằm và miệng.

“Rốt cuộc thì tất cả chúng ta đều phải tuân theo mong muốn của lãnh chúa và phu nhân,” Nessa nói đơn giản.

Tôi mở mắt và dùng miệng thổi ra ngoài, làm bong bóng bay tung tóe. "Có lẽ chúng ta có thể..."

Tiếng chuông cửa trước chói tai vang lên ngắt lời tôi. Nessa ngừng vò tóc tôi khi cả hai chúng tôi nghe nó.

Âm thanh lờ mờ từ những giọng nói xa lạ phát ra từ tiền sảnh chính.

"Đi xem đó là ai đi, Nessa."

“Chỉ khi cô hứa sẽ không khỏa thân nhảy ra ngoài và chạy tới Thánh tích, thưa tiểu thư Caera,” người hầu riêng của tôi cười toe toét nói.

Tôi nở một nụ cười. "Đi lẹ đi."

Cô ấy vội vàng đứng dậy và phóng ra khỏi phòng tắm, đóng cửa lặng lẽ sau lưng.

Khi cô ấy đi rồi, tôi trượt xuống dưới mặt nước và buộc bản thân phải thả lỏng, để cánh tay thả trôi tự nhiên trong khi cơ thể tựa nhẹ vào đáy bồn tắm bằng đá cẩm thạch lớn quá cỡ.

Đầu óc tôi cũng lơ lửng, trôi lăn tăn trong của những mớ suy nghĩ hỗn độn và mâu thuẫn mà tôi đã cố gắng giải quyết suốt hai tuần nay.

Những lời nói của Scythe Seris về Grey liên tục xuất hiện trong tâm trí tôi. Cô ấy dường như biết nhiều hơn những gì cô ấy tiết lộ, nhưng tôi không thể hiểu rõ điều đó và cô ấy đã kiên quyết từ chối cho tôi thêm thông tin. Người cố vấn của tôi sẽ tuyệt đối không thay đổi ý định cô ấy đã quyết định về điều gì đó, nên tôi có cố gắng moi móc thêm cũng bằng thừa. Mọi thứ sẽ rõ ràng vào khi thời điểm đến.

Grey…

Tôi cố gắng hình dung khuôn mặt của anh ấy, nhưng ký ức về cơ thể anh ấy áp nhẹ vào tôi khi chúng tôi ngủ chung đệm của anh ấy để giữ ấm liên tục nảy ra trong tâm trí tôi.

Tôi phóng thẳng người lên, bắn tung tóe thứ nước sủi lên sàn đá cẩm thạch và nhìn chằm chằm vào chính mình. Tôi là Caera Denoir. Tôi không phải nhớ ai hết.

Đứng dậy, tôi cẩn thận bước ra khỏi bồn tắm và quấn một chiếc khăn tắm nặng quanh người, rồi bỗng một tiếng gõ cửa nhỏ vang lên.

Nghĩ rằng đó là người hầu của tôi, tôi nói, “Tôi chưa xong, Nessa. Đợi tý nữa."

“Có hai người đàn ông ở đây để gặp cô đấy, tiểu thư Caera,” Nessa nói nhẹ nhàng qua cánh cửa. “Họ muốn nói chuyện với cô. Về anh ta. Họ đang ở với cha của bạn trong phòng tiếp khách. "

Tôi mở to mắt khi nghe thấy anh ấy được nhắc đến và tôi vội vàng lau khô người và tự mặc quần áo.

Một người nào đó biết Grey. Chắc chắn họ phải ở đây để giúp anh ta, tôi nghĩ khi mặc vào chiếc áo choàng trắng thêu hoa. Ý tưởng rằng Grey có bạn bè thật bất ngờ. Anh ấy trông rất xa cách và lạnh lùng...

Háo hức muốn tìm hiểu thêm, tôi vội vã ra khỏi phòng tắm, nhưng một Nessa với ánh mắt điên cuồng ngay lập tức chặn đường tôi lại.

“Ồ không, không có chuyện đó đâu! Cô sẽ phải bước qua xác chết của tôi nếu cô nghĩ rằng tôi sẽ cho phép cô bước vào đó như thể cô đang trốn chạy sau khi bị bắt quả tang ngoại tình vậy đó, thưa tiểu thư Caera.”

“Cô đã đọc quá nhiều cuốn tiểu thuyết đó rồi, Nessa,” tôi mắng cô ấy.

Cô ấy cười toe toét khi vò tóc tôi, dùng ngón tay chải qua nó, sau đó mất một lúc để kéo thẳng gấu áo choàng của tôi.

Hậm hực, tôi sốt ruột đợi cô ấy xong việc rồi lao qua cô ấy vào phòng tiếp khách, đôi chân trần của tôi lững thững bước qua tấm thảm dày màu đỏ chạy dọc giữa hành lang.

Tuy nhiên, tôi ngay lập tức chỉnh đốn bản thân trước khi bước qua cánh cửa rộng mở.

Phòng tiếp khách không mấy thoải mái hơn phòng chính, vốn chỉ dành cho các thành viên cùng huyết thống với chúng tôi, nhưng vẫn rất sang trọng, được thiết kế cẩn thận để tạo cảm giác kinh ngạc và kính nể cho các vị khách của lãnh chúa.

Mà cũng một phần lý do là chúng tôi rất hiếm khi có khách đến đây.

Chân dung của những người đàn ông và phụ nữ có vẻ ngoài nghiêm nghị - chủ yếu là các lãnh chúa và phu nhân đời trước - trên các bức chân dung tỏa sáng nhìn xuống, và một số chiếc ghế tựa lưng cao bao quanh một lò sưởi mở có màu xanh lam hoặc đỏ tươi khi nó được thắp lửa.

Vào trong phòng, tôi thấy cha nuôi tôi đang đứng đối mặt với hai người đàn ông. Cả ba đang đứng nói chuyện với nhau, và lò sưởi lạnh lẽo và trống không. Mặc dù tư thế khoanh tay và vẻ mặt cau có ngạo mạn của Corbett Denoir hầu như không có gì lạ lẫm đối với lãnh chúa, nhưng những vị khách của chúng tôi không như tôi mong đợi.

Người đàn ông đầu tiên đã lớn tuổi và có thân hình săn chắc, có lẽ đã từng là một người lính hoặc thậm chí là một ascender, nhưng rõ ràng ông ta đã buông xuôi bản thân. Mái tóc và bộ râu bạc phơ của ông ta dính đầy dầu mỡ và lấp lánh trong ánh đèn phòng ấm áp, và bộ quần áo đẹp đẽ của ông ta khoác trên người một cách sơ sài. Ông ta nhìn lãnh chúa bồn chồn trong khi người bạn đồng hành của mình nói, và tay ông ta liên tục vỗ vào thứ gì đó bên trong áo khoác của mình.

Ông ta chắc chắn không phải là kiểu người thường gặp các nhân vật tầm cỡ như lãnh chúa tối cao Denoir.

Mặt khác, người bạn đồng hành của ông ta đối lập với ông về mọi mặt. Bất chấp cái nhìn lạnh lùng của Corbett, người lạ mặt kia có vẻ hoàn toàn thoải mái. Cao và bờ vai rộng, với vẻ ngoài tự tin của một chiến binh được huấn luyện, ông ấy có khí chất quý tộc, nhưng tôi không thể nhớ liệu mình đã từng gặp ông ấy bao giờ. Bộ vest của ông ta được thiết kế tinh xảo, màu ô liu nhạt làm nổi bật đôi mắt xanh lục bảo và tôn lên thể chất săn chắc.

“—hiểu rõ lập luận của ngài, thưa Lãnh chúa Denoir,” ông ta đang nói, “và người bạn đồng hành của tôi và tôi không muốn đặt ngài hoặc con gái ngài vào một vị thế khó xử trong mặt chính trị, nhưng cuộc sống và sinh kế của một người đàn ông vô tội đang ngàn cân treo sợi tóc."

Người đàn ông nhận thấy tôi đi vào từ khóe mắt, và ông ta lùi một bước về phía sau và sang một bên, quay lại chào tôi mà không quay lưng lại với Corbett, điều vốn bị coi là thô lỗ trong giới quý tộc.

Cha nuôi của tôi trừng mắt nhìn tôi, đôi mắt xanh xám sắc bén của ông nhìn chằm chằm trên đôi chân trần của tôi.

“Chào tiểu thư Caera Denoir,” người lạ nói, cúi đầu thật sâu trước khi nở một nụ cười thật tươi và nhìn tôi chằm chằm.

Người đàn ông lớn tuổi, người đã quá chú tâm cha nuôi của tôi và không cảm nhận được ngay sự xuất hiện của tôi, càu nhàu và quay lại. Cái cúi đầu của ông ta hơi trễ nải và vụng về, điều đó khiến tôi càng thích thú vì điều đó càng khiến Corbett bực tức.

“Tiểu thư Caera,” ông ta nói, giọng gầm gừ thô thiển. “Tôi là Alaric, là… hừm… chú của ascender Grey…, và đây là Darrin Ordin. Chúng tôi hy vọng được nói chuyện với cô—”

Corbett tiến lên một bước, cánh tay dang ra và ngực giương lên. "Đó là điều mà ta chưa đồng ý cho phép." Cha nuôi của tôi nghiêm túc cúi gằm mặt xuống nhìn tôi, gần như thể ông ấy đang thách thức tôi dám chống đối ông ta.

Tuy nhiên, tôi vẫn mãi nghĩ ngợi lời giới thiệu của ông già kia. Chú của Grey á? Tôi nhìn chằm chằm vào ông ta, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào về sự giống nhau trong gia đình, nhưng không có chút gì hết. Dù ăn mặc đẹp, nhưng nếu ông ta ăn chơi trác táng và ngất đi trong góc của một quán bar ồn ào nào đó thì cũng chẳng mấy gì là lạ.

Từ vẻ mặt không hài lòng của Corbett, tôi có thể biết ông ấy cũng đang nghĩ điều gì đó tương tự.

Tôi nhìn vào ánh mắt của lãnh chúa. “Đúng lúc con vừa vào luôn, Cha, nếu họ là khách của con.” Quay sang Darrin, tôi nói, "Tại sao tôi cảm thấy như thể tôi đã nghe tên ông trước đây rồi nhỉ?"

Người đàn ông cười toe toét và đưa tay vuốt mái tóc vàng óng. “Tôi là một ascender. Đã nghỉ hưu, nhưng tôi đã có một chút danh tiếng—”

"Tất nhiên!" Tôi nói, cắt ngang lời ông ta và nhận thêm một cái nhìn trừng trừng từ cha nuôi, tôi phớt lờ ông ta và tiếp tục. “Ông là ascender Tiến Công dẫn dắt các đội ascender vô huyết tộc, phải không?”

Lông mày ông ta nhướng lên ngạc nhiên, nhưng nở nụ cười có vẻ thực sự hài lòng. “Thật vinh dự khi được một thành viên của thượng huyết tộc Denoir biết đến, thưa tiểu thư Caera. Tôi không—”

“Các quý ông đây,” giọng của Corbett vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng tôi, “đến để xin lời khai của con về sự kiện thăng bậc gần đây nhất của con.”

Mọi người im lặng và hướng mắt về phía lãnh chúa. “Nhưng, như ta đã nói với họ,” ông ta tiếp tục, “chúng ta không muốn con có bất kì dính líu gì đến phiên tòa này.”

Tôi mở miệng để trả lời, nhưng ông ta nhanh chóng tiếp tục, nói với Alaric. “Mặc dù cháu trai của anh đã rơi vào tình cảnh… không may, nhưng thượng huyết tộc Denoir không chịu trách nhiệm về hành động của cậu ta, hoặc của huyết tộc Granbehl. Có lẽ tốt hơn anh nên dành thời gian để nói gặp trực tiếp với họ thì hơn."

“Với tất cả sự tôn trọng, thưa lãnh chúa Denoir,” Darrin trả lời, “tiểu thư Caera, theo những gì tôi nghe tin, là nhân chứng duy nhất ngoài Grey và tiểu thư trẻ Ada Granbehl, người có lời khai rất quan trọng. Công lý—”

Lông mày của Corbett nhướng lên và ông ta nheo mắt nhìn người đàn ông. “Ngay cả công lý cũng không có quyền yều cầu ta phải làm gì ngay dưới mái nhà của chính ta. Huyết tộc của ta đã thảo luận về vấn đề này, và đã đưa ra quyết định của mình. Ông chỉ đang lãng phí thời gian của mình và của ta.”

Tôi chắc chắn không hề đồng ý với bất kỳ điều gì như vậy, móng tay của tôi cắm sâu vào lòng bàn tay khi tôi siết chặt tay.

“Cha đừng vội đuổi khách của chúng ta vậy chứ,” tôi nói, cố gắng nở một nụ cười. “Darrin Ordin là một ascender rất nổi tiếng. Ông ta đã lãnh đạo tài tình một nhóm những ascender từ những huyết máu vô danh. Chắc chắn chúng ta có thể dành một vài phút để nghe ông ấy phải nói gì."

Corbett nhăn mũi, như thể tôi vừa nói với ông ấy rằng Darrin là một người chăn wogart (Darkie: ý là mấy người lợi dụng newbie thu lợi cho mình). "Rồi, tốt thôi, tùy theo ý con, nhưng ta e rằng chúng ta không thể giúp gì được cho anh ta đâu."

“Ngược lại đấy, con nghĩ chúng ta chính là sự giúp đỡ hữu ích nhất của ông ấy,” tôi phản bác, cẩn thận giữ giọng nói của mình. “Thành thật mà nói, có vẻ như cha đang e sợ những tên Granbehls này… nhưng bọn họ chỉ là một huyết tộc có tên, vì vậy con chắc chắn rằng điều đó không hề đúng.”

Corbett siết chặt hàm, nhưng ông ta không thể hiện sự tức giận mà tôi biết đang sôi sục ông ta ra ngoài. “Chúng ta đã thảo luận về điều này rồi, Caera, và con đã biết rất rõ ý của ta. Nếu con cảm thấy cần thiết, chúng ta có thể tiếp tục thảo luận sau khi khách của chúng ta rời đi. "

Darrin Ordin hằn giọng. “Chúng tôi xin lỗi vì đã làm phiền. Vậy chúng tôi sẽ rời đi, thưa lãnh chúa Denoir.”

“Rất biết ơn vì đã dành thời gian,” Alaric càu nhàu, lê bước sang một bên về phía cửa.

Tiếng va chạm của một tấm bảng ở phía xa của khiến mọi người bất ngờ quay lại, nhưng đó chỉ là Lenora.

Mẹ nuôi của tôi ăn mặc giản dị dưới chiếc áo choàng màu xanh lá cây đậm có thêu chữ cổ tự vàng. Bộ trang phục không thực sự ma thuật, nhưng dù sao thì những chữ dòng cổ tự đó cũng khiến nó trông mạnh mẽ và uy quyền.

Bà ấy nở nụ cười niềm nở với những vị khách. “Xin lỗi vì đã xâm phạm. Tất nhiên là cả hai sẽ không phiền nếu tôi nói một vài lời ngắn gọn với chồng mình chứ?”

Darrin cúi đầu thật sâu và nở một nụ cười quyến rũ với Lenora. “Tất nhiên là không, thưa phu nhân Denoir, nhưng tôi e rằng chúng tôi sẽ rời đi—”

“Điều đó sẽ không cần thiết. Chúng ta chỉ cần một chút thời gian." Với những lời cuối cùng này, bà ấy bắn cho Corbett một cái nhìn đầy ẩn ý và chìa tay ra với ông ta.

Lãnh chúa cử động cứng nhắc, cơ hàm co giật khi lướt qua Lenora và biến mất sau tấm bảng ở cuối phòng, có chức năng giống như lối vào của người hầu.

Cô ấy bắn cho những vị khách của chúng tôi một nụ cười rạng rỡ khi cô ấy buông cánh tay của mình sang một bên trước khi theo chồng ra khỏi phòng.

Biết rằng tôi có thể chỉ còn một hoặc hai phút nữa trước khi họ quay lại, tôi bước lại gần Darrin và Alaric. "Ông có thực sự là chú của Grey?" Tôi hỏi ông già, người đang nhìn tôi đầy cảnh giác.

“Bộ gương mặt hay dáng người tôi không phải là quá rõ ràng rồi sao?” Ông ta hỏi, một nụ cười nhếch mép trên khóe môi khô khốc.

Darrin đảo mắt, bỏ đi phong thái trang trọng của mình. “Rõ ràng như con chó mực trong nhà không có đèn thì có.”

Tôi cười khúc khích trước trò đùa của họ. "Xin lỗi. Tôi không có ý thô lỗ. "

“Không có gì, thô lỗ mới là sở trường của ông già này,” Darrin trả lời. "Nhưng lạc đề rồi. Cô nên biết điều này, thưa tiểu thư Caera, cháu trai của người đàn ông này sẽ không—”

“Không,” tôi đồng ý, “anh ấy không hề. Grey có thể hơi… lạnh lùng, khi anh ta cần, nhưng anh ta không phải kẻ giết người. Những người đó đã chết trong khi chiến đấu, hoàn toàn không phải do lỗi của Grey. Trên thực tế, anh ấy thậm chí đã cứu mạng Ada.” Điều mà tôi đã nói với anh ấy là một ý tưởng tồi, tôi nghĩ thầm trong đầu.

Chú của Grey rút một chiếc bình từ túi ngực của mình và mở nắp một cách dễ dàng rồi uống. Đôi mắt lờ mờ của ông nhìn sang tấm bảng mở rộng trong phòng trước khi ông tu thêm ngụm nữa. “Đương nhiên là tất cả chúng ta sẽ chẳng phải lâm vào tình cảnh rắc rối này nếu cháu trai tôi không làm vậy, nhưng cậu ta là một tảng băng khá ấm áp đấy.”

Tôi gật đầu, một nụ cười nở trên môi khi nhớ lại tất cả những khoảnh khắc lạc quan của Grey. "Quả thật đúng vậy." Tôi dừng lại một lúc, ngập ngừng hỏi câu hỏi nãy giờ vẫn thường trực trên đầu lưỡi. “Ông có thân thiết với Grey khi anh ta còn nhỏ chứ?”

‘Khi còn nhỏ anh ấy như thế nào?’ Mới thực sự là câu tôi muốn hỏi.

“Tôi chịu trách nhiệm giám sát cậu ta kể từ khi cậu ta trở thành một ascender,” Alaric trả lời, nhấp một ngụm lớn khác từ bình của mình. “Thật đáng tiếc khi cậu ấy lại dính vào mớ rắc rối với những loại huyết tộc có tên, đặc biệt là những con đỉa đói như Granbehls, những têm quý tộc sẵn sàng không từ bất kỳ thủ đoạn nào để leo lên cao hơn, bất kể họ phải dẫm lên ai. Tôi nhận ra rằng, điều này đều đúng với hầu hết các huyết tộc có tên và thượng huyết—”

Darrin Ordin thúc mạnh cùi chỏ vào người đàn ông lớn tuổi hơn mình.

Ông ta gãi râu. "Không có ý xúc phạm gì đâu."

Nghe giọng điệu kia thì tôi nghĩ là có, và tôi cũng hiểu sự quy chụp đó. “Rất tình cờ là tôi cũng đồng ý với đánh giá đó của ông. Và tôi không muốn gì hơn là làm nhân chứng thay mặt anh ấy, nhưng thượng huyết tộc Denoir sẽ không cho phép điều đó,” tôi trả lời một cách phòng thủ.

Darrin Ordin đặt tay lên vai ông già. "Chúng tôi hiểu, tiểu thư Caera, và sẽ không yêu cầu cô làm trái với mong muốn của huyết tộc của mình."

Alaric đảo mắt, nhưng không nói gì khác. Có rất nhiều điều tôi muốn biết, những câu hỏi tôi hy vọng được biết, nhưng ngay lúc đó thì Corbett đã sải bước trở lại phòng tiếp khách, với phu nhân Lenora ở bên cạnh, cánh tay bà ấy khẽ quàng vào tay ông ta.

“Sau khi cân nhắc kỹ hơn, thượng huyết tộc Denoir đã quyết định chấp nhận hỗ trợ phiên tòa xét xử Ascender Grey,” ông ta công bố, ra dáng như một vị lãnh chúa hào hùng đang ban thưởng cho họ.

Tôi nhìn chằm chằm vào cha mẹ nuôi của mình, cố gắng tìm hiểu lý do tại sao họ đột nhiên thay đổi quyết định, và Lenora nhìn vào mắt tôi với một nụ cười kỳ lạ, đầy ẩn ý mà tôi không thích.

“Một người đại diện sẽ đến để ghi lại lời khai của Caera và bất kỳ tài liệu nào khác mà ta thấy sẽ có lợi cho các người vào ngày xét xử,” Corbett tiếp tục. “Cho đến lúc đó, tốt nhất là cả hai không nên thu hút thêm sự chú ý đến thượng huyết tộc Denoir bằng cách quay lại đây một lần nữa.”

Alaric bồn chồn, hơi cau mày dưới bộ râu của mình, nhưng Darrin đã cúi người sâu để chào Corbett. “Cảm ơn, thưa lãnh chúa thượng huyết tộc Denoir. Chúng tôi thật sự không thể yêu cầu nhiều hơn."

“Đúng vậy,” Corbett trả lời một cách miễn cưỡng, rồi quay đi. "Nessa!"

Người phục vụ của tôi, người vừa lảng vảng bên ngoài sảnh, vội vã vào phòng tiếp khách, mắt nhìn xuống sàn nhà lát đá cẩm thạch.

"Tiễn khách."

Darrin Ordin cúi đầu một lần nữa, Alaric theo sau một cách vụng về, và sau đó cả hai người đàn ông theo Nessa ra ngoài hành lang.

Khi chúng tôi ở một mình, tôi đối mặt với bố mẹ nuôi của mình. "Có chuyện gì thế?"

Corbett vung tay để ngọn lửa bùng lên, bốc lên một màu đỏ thẫm, đẫm máu phản chiếu trên những bức tường và sàn nhà màu trắng. Quay lưng lại với tôi, ông ta sải bước khắp phòng và rót cho mình một cốc nước từ một bình đựng pha lê.

Lenora bước tới ngưỡng cửa và nhìn xuống hành lang, chắc chắn rằng những vị khách của chúng tôi đã đi hết. Khi quay lại, cô ấy nở một nụ cười sảng khoái. “Có vẻ như, Caera thân yêu của ta, cố vấn của con và người bảo trợ của chúng ta, Scythe Seris Vritra, đã bày tỏ sự quan tâm đến chàng ascender của con.”

Vì tôi có nói với Scythe Seris về Grey, nên đây không hẳn là tin mới đối với tôi. Nhưng tôi không hiểu được ý mẹ nuôi của mình.

“Có vẻ như mối quan hệ của con với người đàn ông này sẽ có thể có giá trị đối với thượng huyết tộc Denoir,” Corbett tuyên bố một cách nghiêm túc.

Tôi nhìn họ, sự thay đổi ý kiến ​​đột ngột của họ bắt đầu có ý nghĩa. “Ông muốn anh ta mang ơn thượng huyết tộc Denoir… vì sự hỗ trợ của cả hai người trong việc giải thoát anh ta,” tôi nói chậm rãi.

Lenora tiến đến bên cạnh Corbett và luồn tay qua tay ông. "Nếu anh ta có giá trị đối với Scythe Seris, thì anh ta có thể đáng để chúng ta bỏ công sức giúp đỡ."

Có giá trị đối với Scythe Seris…

"Còn khi anh ấy chỉ có giá trị đối với con thì cả hai đâu thèm quan tâm đâu nhỉ?" - Tôi lạnh lùng nói, cổ họng như thắt lại vì dòng chữ. "Nên mấy người bằng lòng phó mặc anh ta vào tay đám Granbehls?"

“Ồ, đừng như vậy mà, Caera,” Lenora nói, vẫy tay như thể lời nói của tôi là mùi hôi mà bà ta có thể phủi đi. “Cuối cùng thì con cũng có được thứ mình muốn — và huyết tộc của con cũng được hưởng lợi.”

Họ không biết họ đang đùa với loại lửa nào. Tôi rùng mình khi nhớ lại cơn thịnh nộ lạnh như băng đã bao trùm lấy tôi khi Grey phát hiện ra danh tính thực sự của tôi. Anh ta có thể giết tôi trong một nốt nhạc, tôi biết điều đó rõ ràng như tôi biết rằng có dòng máu Vritra chạy trong huyết quản của tôi.

Chúng tôi đã trở nên thoải mái với nhau, nhưng tôi chắc chắn rằng tôi chưa hoàn toàn có được sự tin tưởng của anh ấy. Nếu anh ấy nghĩ tôi bằng cách nào đó đang thao túng anh ấy thì…

“Cười lên, con yêu,” Lenora nói, để lộ hàm răng trắng sáng lấp lánh của chính mình. “Chuyện này sẽ rất có lợi cho tất cả chúng ta.”

Tôi lạnh lùng nhìn vào bà ta.

“Con nên biết ơn mẹ mình nhiều hơn,” Corbett nói, đặt ly xuống thật mạnh xuống bàn khiến nước bắn ra vành. “Trong khi con chỉ biết loay hoay ở nhà, bà ấy đã tìm hiểu ra được rằng nhà Granbehl đã dùng quyền lực của mình để khiến quan tòa tuyên bố tên ascender kia có tội đấy.”

Ông ấy giơ tay giữ tôi im lặng. “Ta cần con hiểu rõ vai trò của mình trong việc này, Caera. Nếu thượng huyết tộc Denoir phải chi tiêu thời gian và vốn liếng, cả tài chính và chính trị, để hỗ trợ người ascender này, ta phải được đảm bảo rằng cậu ta sẽ hoàn toàn biết và hiểu rằng ai là người đã giúp đỡ cậu ta.

“Con sẽ được phép liên lạc với anh ta… sau phiên tòa, và mời anh ta đến biệt thự của chúng ta ở Vùng trị trung tâm. Sau đó, chúng ta có thể thảo luận về kế hoạch mà huyết tộc chúng ta muốn Grey cho tương lai."

Mặc dù bên trong tôi đang sôi sục, nhưng bề ngoài tôi vẫn mỉm cười như Lenora đã làm. "Tất nhiên là như cả hai mong muốn."

Cuộc trò chuyện của họ chuyển sang các âm mưu của Granbehls, và những gì Scythe Seris có thể muốn với Grey. Tôi ở lại nghe lời, không muốn bố mẹ nuôi bày mưu tính kế sau lưng. Tôi cần phải biết chính xác họ định làm gì, nếu tôi muốn giúp Grey tránh đổi từ nhà tù này sang nhà tù khác.

[] [] []