[] [] []
Petras
nghiêng người về phía tôi, hơi thở ôi thiu của hắn là một cực hình.
"Chọc,
chọc, chọc," hắn ta
hô, theo từng từ với một nhát dao nhanh chóng của hắn ta vào một bộ phận khác trên
người tôi.
Đã một
tuần trôi qua kể từ khi Caera và tôi rời khỏi Thành tích, và những ngày đều gần
như giống hệt nhau.
"Chuyện
này dần trở nên tẻ nhạt rồi đấy, Ascender Grey." Matheson nói từ phía sau
kẻ tra tấn. "Chắc chắn cậu cũng
có thể nhìn thấy chữ viết trên tường. Hãy tự cứu mình khỏi hai tuần đau đớn nữa,
và thừa nhận tội ác rằng cậu đã giết chết ngài Kalon và Ezra."
Mặc
dù người quản gia của
Granbehls vẫn giữ vẻ mặt thụ động, nhưng
gã liên tục sờ soạng cổ tay áo của mình. Trong tuần trước,
tôi đã quyết định rằng đây là dấu hiệu
của Matheson khi ông ta trở nên thất vọng.
"Hay
là," tôi bình tĩnh trở lại, rũ mi trong khi nhìn chằm chằm vào ông ta,
"ông hãy ngoan ngoãn
để tôi đi."
Trong
tôi, Regis phát ra một tiếng cười.
Matheson đáp lại ánh nhìn của
tôi bằng một cái nhìn của riêng ông ấy, chinh lại tay áo lần nữa trước khi quay
sang Petras. "Hãy dành thêm thời gian cho tên
đấy. Ngài Granbehl đã… rất thất vọng với dịch vụ của anh gần
đây. Ngài ấy muốn kết quả sớm nhất có thể”.
Xong
ông ta quay lại và sải bước ra khỏi phòng giam, để lại tôi bị cùm vào tường.
Petras, người ở rất gần ông ấy thực tế đang dựa vào tôi, nhìn chằm chằm vào người
quản lý một lúc lâu.
“Chà,” cuối cùng ông ta cũng mở lời, giọng the thé của
ông ta thấp hơn và ảm đạm bình thường, “ngươi đã nghe thấy ngài Matheson rồi đấy.
Hôm nay chúng ta sẽ dành nhiều thời gian bên nhau lâu đây.”
***
Sau một
giờ bị bỏng, vết cắt và hơi thở có mùi hôi thối của Petras, tên Alacryan cao lớn dường như
đã bỏ cuộc. Hắn ta rời đi mà không nói một lời hoặc thậm chí là một cái liếc
nhìn về phía sau, hai cánh tay buông thõng bên hông và những bước đi chậm chạp
và khập khiễng.
"Tôi
thực sự bắt đầu cảm thấy thương cảm với hắn
ta đấy," Regis nói, sau khi kẻ tra tấn đã biến mất. 'Hãy
ném cho hắn ta một khúc xương... ít nhất
hãy cho hắn ta
một tiếng càu nhàu hoặc ít nhất một chút biểu cảm như là nhăn mặt chẳng hạn.'
Tôi
duỗi tay và chân ra sau khi vết thương nhanh chóng lành lại. Bằng cách dành vài
giờ mỗi ngày để tập trung vào việc hấp thu ather từ bầu không khí, tôi có thể bù đắp lại lượng aether chữa
lành những vết thương do kẻ tra tấn của nhà Granbehls để lại.
"Vậy là thêm một ngày vui vẻ ngồi nghịch món
đồ chơi của cậu nữa?"
Regis hỏi trong khi khi tôi dựa vào cũi và lôi ra món đồ chơi trái cây sấy khô,
“Tôi muốn ra ngoài và duỗi
chân.”
‘Ngươi biết rõ là chúng ta không thể
làm điều đó ngay bây giờ,’ tôi
nói với cậu ta lần
thứ mười.
Một
cái vuốt màu tím mọc ra từ ngón tay tôi, và tôi tượt nó vào cái khe ở gốc quả
khô. Sau khi cào hạt xung quanh bên trong cho đến khi nó nằm trên lỗ do cuống
quả để lại, tôi dùng móng vuốt kéo.
Aether giữ được một lúc trước
khi bị uốn cong và mất đi hình dạng giống như là đất sét ướt.
Tôi
thở dài trước khi sửa lại móng vuốt và thử lại.
Khi
tôi học cách sử dụng Thần Tốc cùng với Ba Bước, Ba Bước đã có thể chỉ cho tôi
cách thay đổi trọng tâm và góc nhìn thế giới theo cách khác. Tôi chắc chắn rằng
cũng phải có một "thủ thuật tinh thần”
nào đó để biến
aether thành một hình dạng vật chất,
nhưng tôi cảm thấy bị mắc kẹt trong cùng một khuôn mẫu, làm đi làm lại một việc mãi mãi.
Tuy
nhiên, nó khiến tâm trí tôi bình tĩnh lại để tập trung hoàn toàn vào việc triệu
hồi móng vuốt aether. Tôi đã dành hàng giờ để cố
gắng moi ra hạt giống, và mặc dù mọi nỗ lực đều thất bại, tôi
vẫn không nản lòng. Bằng cách nào đó, chuyện
này vẫn có gì đó đúng đúng, như đây là những gì Ba Bước đã dự
định.
Tuy
nhiên, cuối cùng, tôi phải thừa nhận là
hôm nay tới đây thôi, và tôi
phải cất đồ chơi trở lại cổ tự
không gian.
Những
suy nghĩ về Tessia bắt đầu xuất hiện
trong khoảnh khác tôi ngừng tập trung. Tôi không có ý định đối mặt với những suy nghĩ này ngay
bây giờ, nên tìm
kiếm một thứ khác để khiến tôi bận rộn.
Thói
quen khiến tôi rút lại thánh vật thấu thị ra. Nó buồn tẻ và thiếu súc sống,
tôi đã sử dụng lại nó chỉ một
ngày trước để kiểm tra em
gái và mẹ tôi. Đầu
tiên, tôi cố gắng tìm lại
Tessia, nhưng không thành công, giống như lần trước.
Sau
đó, tôi xem Elle tập luyện với Helen cho đến khi sức mạnh của viên đá mất dần.
‘Lại là nụ cười ngốc nghếch đó
nữa. Cậu lại nghĩ về em gái mình, hả?' Regis hỏi, xâm chiếm suy nghĩ của tôi.
‘Đúng vậy, em ấy đang phát triển
để trở thành một pháp sư thực sự tài năng, ngươi
biết đấy? Và dũng cảm nữa...’
‘Vậy mà cậu vẫn lo lắng về đời sống hẹn hò của em ấy.’ Regis càu nhàu.
Tôi rên
rỉ. ‘Đã nói ta không có bảo vệ quá mức rồi mà. Ta cũng
sẽ rất vui nếu em ấy tìm được một chàng trai tốt khiến mình hạnh phúc.’
‘Hãy nói điều đó với thanh chắn
cũi mà cậu vừa bẻ cong bằng tay không ấy.’
Tôi
nhìn xuống thì thấy ống kim loại dùng để đỡ cũi đã bị móp.
‘Điều đó chẳng nói lên điều
gì,’ tôi vặn lại, bẻ thẳng nó lại.
‘Chỉ cần hứa là không ép những
người sẽ cầu hôn em gái của cậu đi đấu tay đôi với
cậu hoặc một số chuyện tào lao nhu thế...’
‘Ý tưởng đó cũng không tệ-’
Tiếng
bước chân dừng lại trên cầu thang làm gián đoạn cuộc trò chuyện của chúng tôi,
và tôi nhanh chóng cất di vật và đứng yên,đối diện với hành lang u ám.
Người
đứng ở phía bên kia rất quen thuộc, nhưng cô ấy đã thay đổi rất nhiều kể từ lần
cuối tôi gặp cô ấy. Đủ để cảm thấy một chút tội lỗi.
"Xin
chào, Ada," tôi nói, giữ giọng điệu và biểu cảm của mình đều đặn và điểm
tĩnh.
Cô em
út của Granbehl đã cắt
mái tóc dài màu vàng nên
nó ngắn hơn tóc tôi.
Cô ấy cũng đã giảm cân, khiến các đường nét nữ sinh của cô ấy trở nên sắc nét
và trưởng thành hơn, nhưng cũng có vẻ gầy gò và hơi.. ma ám, theo một cách nào
đó.
Việc
cô đấy đến gặp tôi không phải là điều đáng ngạc nhiên; Tôi đã mong đợi điều này. Cái chết của anh chị em của
cô ấy và người bạn thân nhất của cô ấy ở khu thánh tích đầy gương quả thật là rất khủng khiếp, nhưng - mặc dù
lúc đó cô ấy đã đổ lỗi cho tôi - cô ấy biết tôi không hề giết Kalon, Ezra hay Riah.
Cô
gái Alacryan không trả lời, chỉ quan sát tôi bằng đôi mắt sáng và lạnh lùng.
'Cô ta đến đây chỉ nhìn chằm chằm vào cậu hay gì?' Regis hỏi. ‘Nó khá là rùng rợn.’
Tôi
bước từng bước chậm rãi về phía cửa, cố gắng tỏ ra không đe dọa nhất có thể.
Ada nao núng lùi lại.
"Ada,
nghe này-"
"Không"
cô ấy nói, giọng thô thiển. "Tôi không muốn nghe bất cứ điều gì mà anh phải nói."
"Vậy
tại sao cô lại ở đây?" Tôi hỏi đơn
giản. Nếu tôi có thể thuyết phục được Ada
thì huyết tộc của cô ấy buộc phải bác bỏ cáo buộc của mình.
"Tất cả là lỗi của anh..."
Tôi
đáp lại với một cái lắc đầu nhẹ nhàng. "Tôi không giết họ- bất kỳ ai trong
số họ. Cô biết điều đó mà,
Ada."
"Nhưng
anh đã làm vậy!" Giọng cô ấy vỡ ra, và
tôi không khỏi thắc mắc liệu cô ấy đã không sử dụng nó nhiều kể từ khi trở về từ
khu thánh tích hay không. "Anh đã đưa chúng tôi đến nơi đó.
A-Anh biết trước điều đó sẽ khiến tất cả chúng ta bị giết."
Khuân mặt gầy gò của Ada nhăn nhó khi cô ấy cố nén những
giọt nước mắt đang chực chờ để trào ra: ”Anh đã biết trước điều đó…” cô ấy lặp
lại, giọng cô ấy gần như là tiếng thì thầm.
Tôi
hít một hơi thật sâu. Sự thật là, tôi đã biết rằng sự hiện diện của tôi khiến
khu thánh tích trở nên nguy hiếm hơn đối
với những người ascender bình thường
khác. Và có lẽ tôi đã không thực sự quan tâm đến bất kỳ điều gì khác ngoài việc đi vào thánh tích
vào thời điểm đó.
Những
người Alacryan này là - tôi tự nhắc mình - là kẻ thù của tôi. Có thực sự quan
trọng nếu một vài người chết trên đường đi chỉ vì
họ không thể theo kịp tôi? Mục tiêu của tôi không phải là kết bạn hoặc trông trẻ
một đám pháp sư, những người lập tức tìm cách giết tôi nếu họ phát hiện ra tôi
thực sự là ai.
Tôi
nghĩ đến nụ cười thân thiện của Kalon và thái
độ bảo vệ và ánh mắt nghi ngờ của Ezra. Gia đình của họ - huyết tộc của họ - là kiểu người dám giam giữ một ascender vào các phòng giam trong tầng
hầm của họ.
Kalon
và Ezra có thể sẽ trở
tồi tệ như cha của họ, nếu có
thời gian.
‘Hoặc có thể họ sẽ xoay chuyển
huyết tộc của họ, ai biết được?' Regis hớn hở nói. ‘Ý
tôi là... nếu họ đã sống sót.’
‘Cảm ơn và điều đó,’ tôi đã bắn trả.
‘Thì có giọng nói trong đầu thì cũng phải cho nó lên
tiếng ở một góc nhìn nào đó khác nữa chứ?’
Ada,
người đã lặng lẽ quan sát tôi khi tôi qua lại với Regis, hít một hơi thật sâu
và rùng mình. "Và phần tệ nhất là, anh
thậm chí còn không quan tâm. Bạn thân nhất của tôi, những người anh em của tôi,
đã chết vì anh, và anh chẳng
thèm bận tâm gì hết."
Tôi
nhìn lại, vẻ mặt bất định. "Thế
cô có quan tâm đến cái chết của tôi không? Một người hoàn
toàn xa lạ mà cô chỉ mới
gặp vài ngày trước đó?
"Câm
miệng!" cô ấy cáu kỉnh, giọng nói thô ráp nghẹn lại trong cổ họng. "Anh là một tên quái vật, tồi tệ hơn những
sinh vật trong Thánh Tích ấy.."
"Về điều đó thì có lẽ cô nói đúng."
"Nếu
anh không ở đó, Kalon đã có thể
giữ an toàn cho tất cả chúng ta! V-và nếu tôi đã không chạm vào chiếc gương ngu
ngốc đó."
Ada
im lặng, bàn tay nhỏ bé, nhợt nhạt của cô ấy siết
chặt lại và đôi vai run rẩy.
Tôi
thở dài, chỉ có thể xem cô ấy như một đứa trẻ bị thương chứ không phải là một tên Alacryan khủng khiếp sẽ khiến
cuộc trò chuyện này trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
"Đó
không phải là lỗi của cô,"
cuối cùng tôi nói, tự hỏi liệu tôi có được quyền để
an ủi cô ấy khoong6.
Ada
ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe trừng trừng. "Không ai nói----"
"Không,
nhưng đó là lý do tại sao cô
lại xuống đây, phải không? Bởi vì có lẽ
cô đã bắt đầu
ngừng tin vào lời nói của chính mình." Ánh mắt tôi trùng xuống khi tôi nhớ mình đã chứng kiến mọi thứ từ bên trong hòn đá chìa khóa... bị mắc kẹt và không thể giúp
được gì.
Lông
mày của Ada nhíu lại khi cô ấy mở miệng trả lời, nhưng những
từ đó lại mắc kẹt trong cổ họng cô.
Tôi dựa
vào bức tường cạnh cửa và trượt xuống cho đến khi tôi ngồi trên phiến đá cứng.
"Trái ngược với những gì cô
tin sau khi thấy khả năng của tôi lúc đó,
tôi chỉ có thể sống được lâu và đi được xa
đến mức này là nhờ
những hy sinh mà những người khác đã dành cho tôi."
Tôi
đã nghĩ đến việc Sylvia đẩy tôi qua cổng khi còn nhỏ, và Sylvie đã hy sinh mạng
sống của mình để chữa lành
cho tôi.
"Và
mỗi khi ai đó mà tôi
yêu thương qua đời chỉ để tôi có thể sống, tôi sẽ không thể tập trung vào việc gì khác
ngoài việc tìm kiếm người để đổ lỗi.
Ngay cả khi điều đó là vô ích đi chăng nữa.
"
Ada dậm
chân xuống nền đá. "Tại sao anh
lại nói với tôi điều đó?
Anh có ý đồ gì cơ chứ?"
Tôi
nhún vai. "Bởi vì tôi hy vọng rằng việc trừng
phạt tôi vì cái chết của anh em cô
chí ít nhất cũng sẽ
giúp cô cảm thấy bớt tội lỗi hơn khi sống sót.”
Ada nắm
chặt một tay trong tay kia. "Tôi làm điều này không phải vì cảm giác tội lỗi!
Tôi làm điều này để báo
thù cho họ. Vì những gì anh
đã làm với họ!"
Tôi im lặng, để cô ấy hét lên.
"Tại
sao anh lại nhìn tôi như vậy?"
Nước mắt bắt đầu chảy tự do trên má cô. "Tại sao anh lại nhìn tôi như vậy!"
"Bởi
vì tôi đã từng lâm vào tình trạng của cô,
và đó không phải là điều tôi muốn bất kỳ ai phải trải qua," tôi nói khẽ.
Tôi lắng
nghe những bước chân vội vã của cô ấy bước
đi khi cô ấy chạy dọc hành lang lên và lên cầu thang, và cảm
thấy một cảm giác tê tái bao trùm lấy tôi.
Ngồi im trên mặt đất, tôi dựa lưng
vào bức tường lạnh lẽo khi bước chân của cô ấy ngày càng mờ nhạt. Một phần tôi
hy vọng cô ấy sẽ quay lại lần nữa,
nhưng một phần khác lại thấy việc bị tra tấn thực sự dễ dàng hơn như thế này nhiều.
Những
bước chân cuối cùng vang vọng khắp các hành lang trước khi một sự im lặng cô
đơn bao trùm nơi đó.
‘Sao, không có bình luận xéo sắc nào hết à,
Regis?’
"Và
làm gián đoạn việc cậu đang chán ghét bản thân
ư?" Regis trả lời. "Thậm chí tôi cũng biết
khi nào không phải là thời điểm thích hợp để đưa ra nhận xét không phù hợp."
Tôi
nhướng mày. ‘Bộ có bao
giờ có thời điểm thích hợp để tỏ ra xéo sắc à?’
‘Chắc chắn có chứ, nếu cậu thông minh và hài hước như
tôi.’
[] [] []
#Phạm_Đạt