14/2/22

Chapter 327: Như Vậy Là Đủ

 [] [] [] 

GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:

Tôi thả lỏng tay xung quanh thánh vật, sợ nó vỡ tan trong bàn tay đang nắm chặt của tôi, và rút ý thức mình về. Đôi mắt tôi mở ra, để lộ phòng giam nhỏ trong dinh thự của nhà Granbehls và một nụ cười toe toét trên khuôn mặt tôi.

Ellie vẫn còn sống!

Tôi lấy tay che miệng vì sợ rằng mình có thể bật cười, rồi bị cắt ngang bởi một tiếng thở dài từ trong đầu.

‘Gì?’

‘Không có gì,’ Regis nhún vai nói. ‘Tôi chỉ cảm thấy tiếc cho bất kì người đàn ông tội nghiệp nào sẽ kết hôn với em gái của cậu trong tương lai.’

Tôi cố nén lại một tràng cười khác, thực sự thấy khiếu hài hước của Regis lần đầu tiên thấy thật sự hài hước, điều này khiến ngay cả người bạn đồng hành của tôi cũng phải ngạc nhiên.

“Cảm ơn,” tôi thì thầm với thánh vật và giơ nó lên trán. Tôi lặp đi lặp lại điều đó một lần nữa khi cảm giác nhẹ nhõm tiếp tục thấm qua người tôi như một loại dầu dưỡng nhẹ nhàng.

Sự căng thẳng và sợ hãi bao trùm lồng ngực tôi như một chiếc đinh sắt đã nới lỏng ra và giờ tôi đã có thể thở sâu và đầy đủ trở lại khi tôi biết em gái mình không sao.

Vẫn còn khá bực bội khi cố gắng chắp ghép lại cuộc trò chuyện mà tôi đã thấy ​​trong đầu, nhưng điều quan trọng là Ellie vẫn an toàn.

Bây giờ như vậy là đủ rồi.

Họ vẫn còn ẩn nấp trong khu thánh địa dưới lòng đất, qua kiến ​​trúc của tòa nhà khi Ellie kể lại những gì đã xảy ra với em ấy ở Elenoir. Thánh vật này không cho phép tôi lắng nghe trò chuyện, nhưng tôi vẫn có thể tạm theo dõi bằng cách đọc môi của em ấy hết mức có thể.

Một hỗn hợp cảm xúc trào dâng khi tôi nhận ra rằng em gái tôi đã tự mình chiến đấu với một tên pháp sư Alacryan được huấn luyện đầy đủ. Tôi giận, sợ hãi và lo lắng cho em ấy — tuy nhiên, tôi rất tự hào về khi con bé đã trưởng thành một chiến binh dũng cảm như vậy.

Lông mày tôi nhíu lại khi tôi nhớ lại mô tả của Ellie về thời gian của em ấy ở trại Alacryan.

‘Làm thế nào mà em ấy có thể liều lĩnh đến mức giả vờ làm một tộc người mà em ấy không biết gì về và thâm nhập vào cơ sở hoạt động của họ?’ Tôi thở dài nghĩ.

‘Nói thiệt hay nói giỡn vậy ba? Giống thằng khổ dâm nào đó thôi.’ Regis hỏi.

‘Im đi,’ tôi cáu kỉnh, phớt lờ cảm giác khi Regis đảo mắt trong tôi.

Thật tồi tệ khi tên của Elijah đã xuất hiện trên môi Ellie. Ký ức về trận chiến cuối cùng với người bạn tái sinh của tôi và tên Scythe Cadell có hơi xáo trộn, nhưng sự thù hận của cậu ta đối với tôi là rất rõ ràng, và điều đó khiến tôi phát bệnh khi biết điều đó. Tên đó đã tiếp cận em gái tôi.

Nhưng phải đến khi Virion bắt đầu nói thì mọi thứ mới trở nên khó hiểu. Mặc dù tôi không thể hiểu rõ từng lời ông ấy nói, nhưng lời kể của ông ấy về vụ tấn công rõ ràng là rất khác với những gì tôi đã chứng kiến.

'Huh. Chà, tôi đoán cũng không thể trách một ông lão nào đó muốn phủ nhận rằng không chỉ có duy nhất một tộc asura muốn tất cả các cậu chết,” Regis nói.

‘Ta không nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy. Ông ấy dường như rất chắc chắn vì lý do nào đó.’

‘Vậy thì có thể ông ấy biết và chỉ muốn binh lính của mình chú ý đến kẻ thù mà bọn họ thực sự có khả năng chống trả,’ người bạn đồng hành của tôi lên tiếng. ‘Một chiến thuật tạm thời, nhưng có thể cần thiết.’

‘Cũng có thể,’ tôi trả lời, nhưng vẫn chưa đủ thuyết phục. Tôi cuộn người vào tư thế ngồi và chống khuỷu tay lên đầu gối. Có thể ông ấy đã hiểu sai lời cảnh báo của Rinia, hoặc có thể ông ấy chỉ sai thôi. Tôi không chắc mình cũng sẽ tin điều đó, nếu tôi không tận mắt chứng kiến Aldir làm điều đó.

Sự an nguy và sức khỏe của Ellie là một gánh nặng rất lớn trên đôi vai của tôi, nhưng tôi cũng cảm thấy buồn vui lẫn lộn. Toàn bộ cả một đất nước mà tôi đã đến thăm nhiều lần, đã bị xóa sạch hoàn toàn khỏi bản đồ.

Có bao nhiêu người đã chết trong cuộc tấn công của các asura? Có bao nhiêu elf đã không kịp sơ tán trong cuộc tấn công ban đầu của người Alacryans?

Còn Tessia thì sao?

Đứng dậy, tôi bắt đầu đi tới lui trong phòng giam nhỏ bé.

Trận chiến của Tess chống lại ngài Aldir và Windsom, sát cánh với Nico, tái hiện lại trong tâm trí tôi. Tôi hình dung ra cách em ấy chiến đấu, cách di chuyển một cách vụng về, giống như em ấy đang gặp khó khăn trong việc kiểm soát cơ thể của chính mình, và cách Nico đã bảo vệ em ấy, lao vào giữa các đòn tấn công nhắm vào em ấy của Windsom.

Và cách mà họ nhìn nhau lúc cuối cùng ấy…

Tôi ngồi xuống và lơ đãng cuộn thánh vật vào giữa các ngón tay.

"Mặc dù tôi thường khuyến khích những khoảnh khắc tình cảm như thế này với một tên ngu ngơ tình cảm như cậu, nhưng tôi không nghĩ Nico có thể khiến bạn gái của cậu động lòng—"

‘Mọi chuyện không đơn giản như vậy,’ tôi chen vào, hàm nghiến chặt.

Những giây phút cuối cùng trước khi Sylvie hy sinh bản thân vì tôi, ký ức mà tôi đã chôn giấu một cách tuyệt vọng, lại trỗi dậy:

“Mày nói rằng bắt Tess sẽ không đưa Cecilia trở lại, đúng không? Vậy nếu tao nói được thì sao?” Nico đã hỏi tôi.

Tess là vật chứa hồn cho Cecilia. Họ muốn tái sinh Cecilia vào cơ thể của Tessia. Nico đã nói với tôi như vậy.

Tôi nheo mắt, tập trung vào một vết nứt cụ thể trên trần nhà. Hít một hơi thật đều đặn, tôi buộc mình phải bình tĩnh lại. Tôi cần phải trấn tĩnh tinh thần để có thể suy nghĩ thấu đáo.

Tôi biết rằng sự tái sinh của mình bằng cách nào đó đã là chất xúc tác để Agrona tìm ra cách đưa Nico đến thế giới này. Nico đã yêu Cecilia và dành cả cuộc đời mình vì cô ấy… và tôi đã giết cô ấy ngay trước mặt cậu ta.

Chứng kiến ​​điều đó xảy ra, sống với cơn tức giận, sợ hãi và cảm giác tội lỗi khi tôi trở thành vua và cắt đứt bản thân với cuộc sống cũ… Tôi không thể nào trách cứ được nỗi oán hờn của Nico.

Hay Agrona đã làm gì đó với cậu ta để khiến cậu ta trở nên như thế này?

Đổ lỗi cho Agrona về tình trạng hiện tại của Nico rất dễ dàng, nhưng đó cũng là tôi đang cố gắng tìm người để đổ lỗi thôi. Rất có thể, Vritra chỉ có thể thao túng cậu ta vì mối quan hệ của chúng tôi trong kiếp trước.

Bây giờ, Nico muốn Cecilia trở lại… nhưng phải có gì đó sâu xa hơn. Agrona là người đầy mưu mô và nham hiểm — tôi không nghĩ y sẽ làm gì đó mà chẳng mang lại bất kỳ lợi ích gì cho bản thân mình. Y sẽ không hứa tái sinh Cecilia chỉ để làm cho Nico hạnh phúc.

Tất nhiên, y chắc chắn có ý định lợi dụng cô ấy. Cũng giống như cách Vera đã lợi dụng tôi. Tất cả những gì Cecilia muốn là hòa bình, đó là lý do tại sao cô ấy đã…

Tôi lắc đầu, thoát khỏi những suy nghĩ về tiền kiếp và buộc mình phải tập trung vào hiện tại.

Trưởng lão Rinia đã nói rằng chúng ta phải giữ Tess tránh xa Agrona, mọi thứ đều phụ thuộc vào việc đó. Đây hoàn toàn không phải về Nico. Mà nó là về Cecilia.

Có lẽ đã luôn luôn như vậy.

Cecilia – người được gọi là “di sản” - sẽ mạnh đến mức nào trên thế giới này cơ chứ?

“Chà, vì cần một pháp sư lõi trắng tứ nguyên tố và một Vritra phun ra bóng tối để có thể triệu hồi cô ấy…” Regis bắt đầu, “Tôi phải nói là khá mạnh vãi linh hồn đấy.”

‘Không giúp được gì cả.’

Suy nghĩ của tôi bị phân tán, nhảy từ chủ đề này sang chủ đề khác trước khi tôi có thể tìm ra hướng giải quyết bất kỳ ý tưởng nào.

Tôi lại ngồi dậy và xoa mặt mình.

Nhưng không điều nào trong số này trả lời được câu hỏi tại sao Indrath lại chọn tấn công vào lúc này? Trừ khi - tôi như nuốt phải cục gì đó cứng trong cổ họng - Agrona đã thành công.

"Mẹ nó chứ!" Tôi tung một cú đấm, dừng lại suýt soát cách bức tường. Điều cuối cùng tôi cần là vô tình thoát ra khỏi phòng giam này và khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.

Ngay cả khi Tess bây giờ là… Cecilia, điều đó cũng không thay đổi sự thật rằng tôi cần thắng phiên tòa này để có thể tự do di chuyển ở Alacrya. Tôi không thể mạo hiểm đối mặt với Agrona và tộc Vritra và đám Scythes trước khi tôi sẵn sàng.

‘Ngươi nghĩ sao, Regis?’ Tôi hỏi, háo hức muốn nghe bất kỳ suy nghĩ nào ngoài suy nghĩ của riêng tôi.

‘Câu trả lời mà tôi sẽ đưa ra không phải là câu trả lời mà cậu muốn nghe,’ cậu ta đáp lại một cách cộc cằn.

‘Thế ngươi có bao giờ có câu trả lời nào mà ta muốn nghe chưa?’ Tôi thở ra một hơi. ‘Ngươi có những ký ức của ta và một phần tính cách của ta, cùng với một vài cá tính của Sylvie và Uto. Nói huỵch tẹt ra đi.’

‘Chà, rất có thể cô người tình của cậu đã bị xóa bỏ và thay thế bằng cô gái siêu mạnh mà cậu đã giết ở kiếp trước. Nghe ổn không?'

Tôi ngay lập tức cau có đáp. ‘Vâng vâng, như ngươi đã rất mạch lạc và hùng hồn diễn giải một cách siêu hữu ích, Regis, nhưng nếu vậy thì sao nữa?’

Người bạn đồng hành của tôi nói. ‘Kể cả một con lừa ngu đần đi ngang qua cũng có thể biết rất rõ rằng bây giờ thì cậu chẳng thể làm cái mẹ gì để thay đổi điều đó hết.’ Người bạn đồng hành của tôi ngắt lời. ‘Cậu đang cố giải mã câu đố mà chỉ mới có trong tay một nửa các mảnh ghép thôi. Cứ tiếp tục thế này, thì cậu sẽ chỉ nhận được câu trả lời sai hoặc suy sụp tinh thần con mẹ nó thôi.’

Tôi lướt ngón tay qua tóc, một lần nữa nhắc nhở về việc tôi đã đi bao xa - đã thay đổi nhiều như thế nào - kể từ lần đầu tiên tôi đến thế giới này.

Sau đó, điều gì sẽ xảy ra nếu Agrona có thể giải được câu đố trước khi tôi có thể thu thập tất cả các mảnh ghép?

‘Vậy thì cậu thua,’ cậu ta nói thẳng. ‘Nhưng hãy nhớ những gì mà pháp sư cổ đại djinn đã nói, Agrona không có cái kiến thức sâu rộng về Aether như cậu, đó là lý do tại sao cậu thậm chí có chút ít cơ hội đánh bại hắn ta. Tại sao lại từ bỏ lợi thế đó chỉ để cố gắng và làm chính xác những gì Agrona đã làm trong nhiều thế kỷ để cố gắng giành chiến thắng cơ chứ?'

Tôi suy nghĩ về những lời của Regis một lúc trước khi trả lời. ‘Ngươi nói đúng.’

Sự tức giận lóe lên từ người bạn đồng hành của tôi. ‘Không, không, cậu không nghe tôi nói rồi. Cậu — khoan đã, cậu vừa nói rằng tôi đúng đấy à?’

Tôi gật đầu.

‘Cảm ơn… à không, ý tôi là tất nhiên là tôi đúng chứ gì nữa.” Regis tiếp tục. 'Ngoài ra, trong khi cậu vẫn đang thực sự lắng nghe tôi, tôi không nghĩ rằng thứ thánh vật đó sẽ tốt cho tinh thần của cậu, nếu cậu hiểu ý tôi. Đừng có nghiện theo dõi em gái mình nữa ba.’

Tôi cười khúc khích một cách vô lý. ‘Cảm ơn, Regis.’

Thánh vật vẫn nằm yên trong tay tôi, nhẵn nhụi và sắc bén. Nhìn vào nó cho tôi một ý tưởng đột ngột nảy ra.

Tôi hy vọng rằng thánh vật có đủ năng lượng để sử dụng lần thứ hai.

Rón rén giữ nó giữa ngón trỏ và ngón cái, tôi đẩy aether vào nó và nghĩ, Tessia.

Sương mù bao phủ khắp bề mặt của đá, nhưng không có gì xảy ra.

Cecilia.

Những đám mây tối dần và thánh vật bắt đầu phát ra ánh sáng màu tím dịu khi nó hấp thụ dây buộc của tôi, nhưng tôi vẫn không nhìn thấy gì.

'Chết nữa rồi à?'

‘Không, nó vẫn đang hút aether của ta, nhưng nó không cho ta thấy Tessia hay Cecilia.’

‘Chà… thử người khác xem? Để đảm bảo rằng nó vẫn hoạt động.'

Bây giờ cảm thấy bình tĩnh hơn, tôi dành một chút thời gian để xem xét các lựa chọn của mình, nhưng chỉ có một người khác mà tôi có thể nghĩ đến mà tôi muốn gặp, vì vậy tôi nghĩ tên bà ấy.

Sương trắng cuộn quanh tôi, và đột nhiên tôi quay lại khu trú ẩn ngầm bên dưới sa mạc ở vương quốc Darv. Cái hang lớn mở ra xung quanh tôi, và có một con suối nhỏ dưới chân tôi.

Bên kia suối, mẹ ngồi trên khúc gỗ xám, chân đạp nước. Mái tóc màu nâu vàng đậm của bà ấy - một đặc điểm mà tôi không còn nữa - đã bắt đầu có màu xám khắp nơi, và những nếp nhăn mới hình thành dưới mắt và trên lông mày của bà ấy.

Tôi không biết mình đã mong đợi, hy vọng điều gì khi nhìn mẹ tôi, nhưng tôi im lặng chờ đợi.

Rồi chợt một khoảnh khắc nhận ra kỳ lạ khi tôi tự nghĩ rằng Alice không thực sự là mẹ của tôi — ít nhất không phải theo cách thông thường. Tôi đã trưởng thành từ rất lâu trước khi được sinh ra trên thế giới này, với những ký ức và kinh nghiệm trước đây đã ngăn cản tôi coi người phụ nữ này là mẹ mình.

Tuy nhiên, càng ngày càng khó nhìn bà ấy như thế này, thật nhỏ bé và đơn độc. Những kỷ niệm về nụ cười của bà ấy, tiếng cười rộn rã, những giọt nước mắt hạnh phúc ấy khi tôi đi qua thế giới này lại hiện lên, nhắc nhở tôi rằng tôi chưa bao giờ cô đơn — ít nhất thì không phải trên thế giới này.

Đột nhiên, mẹ tôi nhìn lên và thở dài. Môi bà ấy mấp máy, và ngay cả khi không phát ra âm thanh, tôi vẫn có thể nghe rõ những gì bà ấy nói.

"Anh ở trên đó với con trai chúng ta thế nào rồi, Rey?"

Tôi cảm thấy cổ họng lạnh đi, và ngay khi tôi cố gắng tránh xa tầm nhìn, một con cá lấp lánh có kích thước bằng một con cá hồi lớn bơi lên và gặm ngón chân của mẹ tôi.

Trong khoảnh khắc đó, tôi không muốn gì hơn là nói với bà ấy rằng tôi vẫn còn sống, và tôi sẽ tiếp tục chiến đấu.

Một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt bà, chỉ là một đường cong nhỏ trên môi bà trước khi con cá lao đi về phía hạ lưu.

Nhưng với tôi như vậy là đủ.

[] [] []

#Darkie