11/2/22

Chapter 325: Không Đau

[] [] [] 

Nắm đấm lớn của Lãnh Chúa Granbehl giáng mạnh vào sườn tôi. Các lính canh của hắn đứng xung quanh tôi, nhấc tôi lên bằng cánh tay trong khi mà tay tôi vẫn bị cùm. Cú đánh tiếp theo là vào mặt, sau đó là một loạt cú đấm vào xương sườn của tôi một lần nữa.

Gã quý tộc vai rộng đang đổ mồ hôi, và một vài sợi tóc của ông ta đã vén ra khỏi phẩn đuôi ngựa dài xuống lưng, khiến ông ta có một cái nhìn hơi rối bời. Sau một vài cú xoay người nữa, ông ta lùi lại và chỉnh đốn bộ đồ sẵm màu của mình.

Một chàng trai trẻ vội vã lau mồ hôi trên mặt lãnh chúa Granbehl. Cậu bé có mái tóc công bằng giống như tất cả các người nhà Granbehls khác mà tôi từng gặp, nhưng cậu không giống với Kalon và Ezra.

Ai đó hắng giọng từ bên ngoài phòng giam của tôi. "Ngài Titus?"

Chủ nhà của tôi quay lại và bước ra hành lang lát đá tồi tàn mà không thèm liếc nhìn về hướng tôi lần thứ hai.

Đã ba ngày kể từ khi tôi bước ra khỏi cổng và bước ngay vào mớ hỗn độn chính trị này. Mỗi ngày, cha của Kalon đều đến thăm tôi để hỏi một câu: tôi có giết các con trai của ông ấy không? Và mỗi ngày, khi tôi nói với ông ấy rằng tôi không có, dù rằng ông ấy đã dành vài phút để đánh đập tôi trước khi rời đi. Thời gian còn lại của tôi dành riêng cho Regis và những suy nghĩ của tôi.

Cũng không tệ, không hề tệ cho lắm. Cơ thể asuran mới của tôi thừa khả năng chịu đựng một vài cú đấm, và thậm chí cuộc thẩm vấn dài dòng. Phần tối tệ nhất là dự đoán... không phải về phiên tòa, mà là về Elie.

Cái thánh vật vẫn chưa được hồi lại. Tôi sẽ kiểm tra nó vài phút một lần, nhưng đôi khi trong ngày thứ hai, Regis chỉ ra rằng tôi trông giống như một người điên, vì vậy tôi đã kìm hãm bản thân chỉ một lần một giờ.

Người đàn ông lớn tuổi đã dẫn đầu việc bắt giữ tôi, người mà tôi biết đến với tư cách là quản gia của lãnh chúa Granbehl, xuất hiện ở ngưỡng cửa đủ lâu để vẫy gọi lính canh thả tôi ra, và trong vài phút, tôi lại ở một mình.

‘Mặc dù nhìn cậu như một cái bao đấm cúng thấy thú vị đấy, nhưng tôi bắt đầu thấy chán rồi đó.’ Regis nghĩ trong lúc những người lính canh đóng cửa. ‘Chúng ta thực sự sẽ làm điều này trong cả ba tuần à?’

‘Đi chợp mắt một chút đi,’ tôi cáu kỉnh.

‘Đồ thô lỗ,’ cậu ta càu nhàu đáp lại.

Sau khi nhìn ra cánh cửa có rào chắn để đảm bảo rằng lính canh ở cuối hành lang không thể nhìn thấy phòng giam của tôi, tôi nằm xuống cũi và rút món đồ chơi trái cây cứng từ trong cổ tự không gian của tôi. Tiếng ồn ào củą hạt giống xung quanh nó ngay lập tức đưa tôi trở lại ngôi làng trên đỉnh núi đây tuyết nơi tôi đã luyện tập với Ba Bước.

Hình ảnh các đỉnh núi treo leo và thung lũng lao xuống, và để bản thân rơi vào trạng thái thiền định mà tôi đã sử dụng khi luyện tập với tộc Vuốt Bóng Đêm, tôi vận một lượng nhỏ aether từ lõi của mình và đẩy nó về phía đầu ngón tay trỏ.

Năng lượng màu tím khẽ ngân nga khi nó tạo thành một phần mở rộng mỏng và hơi cong trên ngón tay tôi. Tội trượt "móng vuốt" aetheric vào trong khe và mò mẫm tìm hạt nhỏ bằng hạt đậu, Mặc dù tôi có thế đưa hạt giống vào lỗ, nhưng khi tôi cố gắng kéo nó qua, móng aether của tôi mất hình dạng và tan biến.

Hít một hơi thật sâu, tôi vận móng vuốt lần thứ hai và thử lại với kết quả tương tự. Tôi giữ hạt giống thêm một hoặc hai giờ trước khi Regis làm gián đoạn việc luyện tập của tôi.

‘Cậu đã làm việc này hàng giờ rồi,’ Regis càu nhàu. 'Cậu không cảm thấy mệt mỏi với nó à?”

‘Không hẳn vậy. Nó cho ta một cái gì đó để tập trung vào... làm tâm trí của ta bận rộn, ta đoán vậy.’

 ‘Ồ. Kiểu như đan len vậy à?’

Tôi tròn mắt. ‘Vâng, Regis. Điều khiển aether thành một vũ khí rắn, chết người giống hệt như đan len thôi.’ Tôi định quay lại tập luyện, nhưng tiếng bước chân trên cầu thang báo cho tôi biết có người đang đến.

Nhanh chóng cất giữ hạt giống, tôi đứng dậy, đi đến của phòng giam, đặt tay lên song sắt. Một luồng mana nhảy vào tay tôi, chạy lên cánh tay tôi như một tia điện giật. Tôi càu nhàu và rút ra, uốn cong những ngón tay ngứa ran của mình.

Người quản lý xuất hiện một lần nữa. Anh ta cười khẩy cho tôi khi nhận thấy sự khó chịu rõ ràng của tôi. "Ố, tôi xin lỗi, Ascender Grey, họ quên để cập đến cánh cửa sao? Các song sắt ở đây được thiết kế rất phù hợp để chống va chạm cơ thể - tất
nhiên là để đảm bảo khách của chúng tôi không cố gắng
thoát ra rồi.

"Bây giờ, nếu cậu không phiền thì vui lòng lùi lại bức tường.."

Tôi đã làm theo yêu cầu của ông ta. Trưởng lão vẫy tay một cái và bức tường phía sau tôi bắt đầu di chuyển. Những cái cùm bắt đầu xuất hiện, mọc ra từ đá và xung quanh chân và tay tôi, ghim chặt tôi vào tường.

"Đừng cố chống cự, ông ta nói một cách tự tin. "Những chiếc vòng tay này được thiết kế bởi những Instillers giỏi nhất ở Vùng Trị Trung Tâm. Các thứ này là không thể phá vỡ."

Tôi kiểm tra sức mạnh của chúng, uốn cong cánh tay và vai của tôi cho đến khi các phiến đá bắt đầu rung chuyển.

Rất tiếc, tôi nghĩ. Suýt thì đã phá vỡ chúng.

Trưởng lão tóc vàng vẫn nhếch mép, dường như không hề để ý, Tôi đáp lại cái nhìn bằng một cái nhìn cụt ngủn, gần như chán nản. "Xịn ghê," tôi thẳng thắn nói.

Nụ cười nhếch mép của ông ta lịm đi. "Tôi nhận ra một điều, Ascender Grey, rằng thời gian ở trong thánh tích có vẻ đã tôi luyện cho cậu khả năng chống lại nỗi sợ hãi cơ bản, và cậu đã thể hiện mình là người lão luyện trong việc cầm cự cơn đau. Tôi phải thừa nhận rằng. Ngài Titus đã rất thất vọng với sự thiếu biểu cảm của cậu. Ông ấy muốn nhìn thấy cậu vặn vẹo đau đớn. "

Ông ta đứng sang một bên để một người đàn ông khác mở cửa bước vào phòng giam. Người đàn ông này cao và có vẻ ngoài ngang tàng. Gã ta mặc bộ áo giáp bằng da sẫm màu với những chiếc đỉnh vàng có mùi dầu nồng nặc, phù hợp với mái tóc đen bóng nhờn và chiếc nhẫn vàng trên tay.

"Tôi nên bắt đầu từ đâu đây, thưa ngài Matheson?" Hắn hỏi với một giọng cao và đôi mắt đen của hắn lướt qua cơ thể tôi.

Ông già nhăn mũi nhìn kẻ tra tấn. "Ta sẽ không ở đây nói cho ngươi nên thực hiện công việc của ngươi ra sao đâu. Chỉ cần bắt khiến gã ta chịu mở mồm thôi.” Matheson nhìn vào mắt tôi từ phía sau kẻ tra tấn. “Tôi sẽ quay lại sau, hừm, tầm hai mươi phút sau cuộc thẩm vấn."

Kẻ tra tấn cười toe toét, để lộ hàm răng đen và mục nát. "Vâng, Ngài Matheson." Với tôi, hắn nói, "Grey, phải không nhỉ? Ta là Petras. Ta rất muốn nói rằng việc này sẽ rất vui"- nụ cười mở rộng ra mang tai -" nhưng với cậu thì ta hứa là không đâu."

Regis rên rỉ. ‘Ugh, sợ quó, căng thẳng đến mức khiến những ngón chân không tồn tại của tôi cong lên luôn rồi nè.’

Tôi không nói gì, nhưng giữ nguyên biểu cảm và không quan tâm.

Việc tôi thiếu phản ứng dường như không làm Petras bận tâm chút nào. Gã ta rút ra một con dao găm trông hiểm ác với một con dao găm và, trong cùng một chuyển động, lướt luỡi dao qua cánh tay trên của tôi. Nó rất sắc nét nên tôi hầu như không cảm nhận được.

Vết thương chảy ra một ít máu trước khi lành lại.

Nụ cười toe toét của Petras tắt dần. Gã ta thận trọng nhìn tôi trước khi cắt vào cùng một chỗ, lần này chậm hơn và sâu hơn. Tôi nhận ra rằng khả năng chữa lành cực độ của tôi sẽ thu hút sự chú ý không mong muốn và tôi cố gắng ngăn các giọt ather chảy ra khỏi Lõi của tôi. Nó chỉ thành công một phần thôi.

‘Regis, đi vào chân trái của ta.’

‘Nếu đây là về bình luận về ngón chân của tôi trước đó, thì tôi chỉ-

‘Ta cần giảm khả năng tự chữa lành của mình. Cứ làm đi.’

Người bạn đồng hành của tôi đi xuyên qua cơ thể vào chân tôi, và tia aether chuyển hướng chậm chạp, bị kéo về phía cậu ta bởi một loại lực hấp dẫn nào đó chỉ cậu ta mới có.

Vết cắt thứ hai chậm lành hơn. Petras không cắt vết thứ phần ba ngay lập tức, thay vào đó quan sát một cách thích thú khi phần còn lại đan kết da thịt tôi lại với nhau. Đối với tôi, việc chữa lành hơi chậm chạp, nhưng so với một người bình thường, nó vẫn phục hồi nhanh vô cùng.

Gã ta lướt ngón tay thô bạo lướt qua nơi vết cắt đã biến mất mà không để lại sęo.

Rồi ta kiểm tra chiếc còng ức chế mana của tôi để chắc chắn rằng chúng đã được buộc chặt, rồi bước ra khỏi tôi một bước. "Ngươi đã làm điều đó như thế nào?"

"Làm gì?" Tôi trả lời, khuôn mặt hoàn toàn vô hồn.

Cau mày, kẻ tra tấn giữ phán lưỡi kiếm của mình vào mu bàn tay tôi. Con dao găm bắt đầu nóng đỏ rực, da tôi nóng ran và lộp bộp và lấp đầy phòng giam với mùi hôi thối của da thịt bị đốt.

Tôi để tâm trí thoát khỏi nỗi đau, thiền định về cốt lõi của tôi và aether xoay quanh bên trong nó, thứ mà tôi giữ chặt nhất có thể. Một dòng aether nhỏ đang rò rỉ ra, một nửa bị kéo về phía Regis, nhưng một số lại đi dọc theo các dòng aether về phía tay tôi.

Khi Petras nâng con dao găm phát sáng của mình lên, vết cháy xém mà nó để lại là một vết sẹo sâu trên da thịt nguyên sơ của tôi. Tuy nhiên, thay vì đau, tôi chỉ cảm thấy nhột nhột khi aether bắt đầu sửa chữa những tổn thương, nhưng giờ nó còn hoạt động chậm hơn trên vết thương lớn hơn.

Kẻ tra tấn thọc ngón tay cái vào vết bỏng và ấn mạnh, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm từng cơn co giật, từng cử động chớp nhoáng của tôi, nhưng cơn đau chẳng là gì. Khuôn mặt uể oải của gã ta cong xuống thành một cái cau mày khó chịu.

"Khả năng chữa trị tốt, ngay cả khi mana bị chặn," gã tự lẩm bẩm. "Khả năng chịu đau cao, có thể là do khả năng như nhau. Rồi, đã đến lúc thử thứ khác."

Hắn ném con dao găm, lưỡi dao của nó văn còn phát sáng, vào góc và bẻ các đốt ngón tay của hắn.

"Thường thì ta sẽ để dành cái này sau, nhưng..." hắn ta nở một nụ cười gian xảo. "Ta cho là cậu sẽ cần... chăm sóc đặc biệt."

 'Ooh, nghe kìa Arthur, chăm sóc đặc biệt. Tôi nghĩ gã này thích cậu đấy,' Regis trêu chọc.

Một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt tôi. Petras cáu kinh đáp lại.

"Vẫn còn chuyện này thật buồn cuời sao, Ascender Grey?" Hắn hỏi, giọng hắn thậm chí còn cao hơn. "Vậy thì để xem còn cười được bao lâu!"

Những ngón tay xương xẩu của hắn kẹp chặt lấy ngón tay tôi, và một loại khoái cảm man rợ tràn qua tên đó. Tôi có thể nhận ra từ sự tập trung trên khuôn mặt gã ta rằng gã ta đang làm phép, nhưng không có gì xảy ra, ngay cả khi mồ hôi bắt đầu đổ xuống mặt gã ta và mỗi hơi thở trở thành một tiếng thở hổn hển tuyệt vọng.

Vết bỏng trên mu bàn tay của tôi vẫn đang lành, và Petras vẫn tiếp tục liếc nhìn nó, vẻ mặt của gã trở nên thất vọng hơn sau giây phút thứ hai.

Gã nắm tay tôi như vậy thêm một phút trước khi ném nó xuống một cách thô bạo. "Không thể nào như thế được." Gã hét lên, xông tới chạy lùi khắp phòng giam nhỏ. "Hoàn toàn không thể!" Hắn ta vòng về phía tôi, trừng mắt dữ dội. "Người là cái thứ quái gì vậy?"

"Vô tội,” tôi thẳng thần nói. "Và một chút đói."

Thở dài, Petras giật lấy con dao găm của mình trên sàn, bước nhanh hai bước về phía tôi, và lại găm vũ khí vào hông tôi, ngay dưới Xương sườn của tôi. Mặc dù không còn phát sáng nữa, nhưng nó vẫn còn nóng như thiêu đốt, và tôi có thể cảm thấy nó đang bùng cháy trong tôi.

Tôi đã từng trải qua chuyện tệ hơn.

Đôi mắt đen như bọ hung của hắn tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu đau đớn hay sợ hãi nào để hắn có thể tự an ủi mình, nhưng tôi không cho hắn được thỏa mãn.

Hắn rút con dao găm ra và nhìn chằm chằm vào vết thương. Tôi để cho aether chảy tự do. Một nửa vẫn được lọc xuống về phía Regis, nhưng phần còn lại đã đi vào vết cắt sâu ở phía hông tôi. Nó từ từ bắt đầu lành lại. Cuối cùng, Petras kiểm tra cũi của tôi và quỵ xuống. Hắn cứ như vậy trong vài phút, lặng lẽ nhìn lên trần nhà thấp.

"Ta chưa từng thấy ai hối phục nhanh như ngươi, nhưng mana của ngươi lại không phản ứng với ấn crest của ta. Cú chạm của ta sẽ khiến mọi dây thần kinh trong cơ thể ngươi bùng cháy nếu ngươi còn chút mana trong người. Thật vô lý." Hắn ta quay đầu lại để nhìn chằm chằm vào tôi. Cơn giận dữ của hắn ta đã biến thành sự tò mò cảnh giác. "Là một ấn emblem ư? Hay một… ấn Religa? Ta có nghe nói cổ tự của ngươi rất quái lạ, nhưng không có gì bất thường.’

Tôi lúng túng nhún vai, ghim chặt vào tường như cũ.

“Một người đàn ông bí ẩn…" Petras nói thầm, nhìn lại trần nhà. "Để xem khả năng này mạnh mẽ như thế nào."

Kẻ tra tấn đứng dậy và cầm một con dao găm của mình với một nụ cười khó chịu.

***

Vào lúc trưởng lão tóc vàng trở lại, quần áo của tôi đã xộc xệch và nhuộm đỏ máu. Petras đã rất tận dụng thời gian của mình, gây ra vết thương này đến vết thương khác với sự tập trung chậm rãi và có chủ ỷ. Vết thương của tôi giờ hơi liền lại một chút, vì vậy tôi kêu Regis rời khỏi bàn chân của mình, nhưng tôi đã không tưởng thưởng cho nỗ lực của kẻ tra tấn dù chỉ là một cái chớp mắt.

Ông già Matheson có vẻ ngạc nhiên trước tình trạng của tôi. Ông ta trừng mắt nhìn Petras, nhưng tên Alacryan cao lêu nghêu chỉ nhún vai xin lỗi. "Ngươi có thể rời đi rồi. Chờ trong hội trường.”

Vai Petras trùng xuống và gã ta ủ rũ bước ra khỏi phòng giam. Matheson đợi cho đến khi hắn ta đi vắng mới bắt đầu đặt câu hỏi.

"Ascender Grey.” Ông ta bắt đầu, "Tôi muốn cậu giải thích cho tôi lý do tại sao cậu lại giết ngài Kalon của huyết tộc Granbehl, ngài Ezra của huyết tộc Granbehl, và tiểu thư Riah của huyết tộc Faline. Làm ơn hãy nói thật chi tiết.”

Nói một cách bình tĩnh và dễ hiểu nhất có thể, tôi nói, "Tôi không giết ai cả. Thánh tích hóa ra khó khăn hơn nhiều so với dự đoán của Kalon, và họ đã gục ngã dưới tay của những con quái vật bên trong đó.”

Hai lông mày của Matheson cau lại với nhau. "Cậu phải hiểu, Ascender Grey, rằng chúng tôi có nhân chứng cho những hành vi phạm tội này. Chúng tôi biết những gì đã xảy ra. Lãnh chúa của tôi và phu nhân Granbehl chỉ muốn hiểu tại sao."

Ông ta tiến lại gần tôi một bước. "Là mục địch chính trị ư? Cậu có phải là sát thủ do huyết tộc đối thủ phái tới?"

"Nếu tôi mà là sát thủ thì tôi đã làm một công việc khá tệ hại khi tôi đã để lại một nhân chứng sống."

Mọi thứ cũng chẳng đi đến đâu sau đó. Matheson ép tôi giải thích các chi tiết về quá trình thăng bậc của chúng tôi, cách tôi tìm thấy các Granbehls, đến hình dạng của các con thú trong Thánh tích, tất cả các chi tiết nhỏ như tất cả chúng tôi đã ăn gì khi bị mắc kẹt trong phòng gương, và những hình nhân trong gương trông như thế nào.

Tôi đã nói nhiều sự thật nhất có thể, nhưng cẩn thận ghi chú lại những thiếu sót mà tôi đã mắc phải khi họ chắc chắn tôi lập lại tất cả những gì tôi đã nói.

Cuối cùng, Matheson quay người rời khỏi phòng giam, nhưng dừng lại ở ngưỡng cửa. "À mà, một điều nữa, Ascender Grey. Cậu đã giấu chiếc nhẫn không gian của mình ở đâu?"

"Tôi đã đánh mất nó," tôi trả lời với giọng tiếc nuối, "cùng với tất cả đồ đạc của tôi. Nhưng tôi đã nói với người bảo vệ điều đó rồi mà thây.”

"Tôi hiểu rồi. Tốt thôi.” Matheson rời đi mà không nói thêm một lời nào, đóng cửa phòng giam với một tiếng cạch cạch sau lưng.

Regis, người luôn im lặng khác thường trong suốt cuộc tra tấn và sau cuộc phỏng vấn, bừng tỉnh trong tôi. 'Cậu không sao chứ?’

‘Ta vẫn ổn thôi,’ tôi đáp, thả mình xuống cũi. Tôi đã tự khiến bản thân mình phải trải qua rất nhiều điều tồi tệ hơn khi rèn luyện các aether của mình và đào tạo thánh tích.

Thói quen khiến tôi rút thánh vật nhiều mặt ra khỏi cổ tự không gian của mình để kiểm tra, và tôi cảm thấy một cơn kích thích adrenaline và nhanh chóng ngồi dậy khi tôi nhận ra viên đá ấm hơn khi chạm vào và ngân nga nhẹ nhàng với một năng lượng aetheric yếu ớt.

Nó đã được hồi lại!

‘Đúng lúc đấy. Vậy làm gì giờ?’

Còn phải hỏi nữa. Nắm chặt thánh vật trong tay, tôi nghĩ ngay đến tên Elie. Sương mù quét qua bề mặt của viên đá, và tôi không bị cuốn vào ngay lập tức như trước đây. Nhắm mắt lại, tôi tập trung hơn, hinh dung ra khuôn mặt của em ấy và niệm tên em ấy trong đâu: Eleanor Leywin, Eleanor Leywin. Ellie…

‘Arthur,’ Regis an ủi nghĩ, ‘Tôi xin lỗi-’

Mặc dù mắt tôi đã nhắm lại, tôi cảm thấy nhận thức của mình thay đổi đột ngột. Sự hiện diện của Regis không còn nữa, tôi cũng như cảm giác như có đá lạnh dưới chân.

Từ từ, tôi mở mắt ra.

Điều đầu tiên tôi nhìn thấy là Ellie. Em gái tôi, còn sống và an toàn.

[] [] []