[] [] []
GÓC NHÌN CỦA CAERA DENOIR:
"Huyết tộc Granbehl đã
đi quá xa." Tôi bực dọc, và mana rỉ ra khỏi người, khiến mẹ nuôi của tôi
nao núng. Chúng tôi đang tiến đến cổng bên ngoài của dinh thự đá cẩm thạch và
đá trắng nguyên sơ của Thượng Huyết Tộc Denoir trong tầng thứ hai của Thánh
Tích. “Chắc chắn là cả hai người sẽ không để sự xúc phạm này trôi qua dễ dàng
đúng không,” tôi nói, giọng ngày càng trầm và đe dọa hơn. "Đúng không?"
“Sẽ là khôn ngoan nếu con biết
giữ miệng lưỡi của mình cho đến khi chúng ta vào trong và tránh tai vách mạch rừng
đấy, Caera,” bà ấy trả lời trước khi nhìn tôi với ánh mắt tò mò. "Ta chưa
hề thấy con bức xúc vì người khác nhiều đến vậy trước đây đấy."
Tôi thở ra một hơi khi nhìn
chằm chằm vào mẹ nuôi của mình. Phu nhân Lenora của Thượng Huyết Tộc Denoir,
luôn quan tâm đến vẻ bề ngoài. Vritra cấm bất cứ chúng tôi không được phép để bất
kỳ ai khác thấy chúng tôi trong tình trạng thấp kém…
Đoàn tùy tùng của chúng tôi
đi qua các cánh cổng của bức tường bên ngoài, được khắc bằng các chữ cổ tự với
nhiều chức năng khác nhau, chạy bởi hàng tấn tinh thể mana. Vài người đang đợi ở
sân trong được cắt tỉa cẩn thận, bao gồm cả Taegen và Arian. Đôi mắt của các vệ
sĩ cá nhân của tôi ảm đạm, khuôn mặt của họ tái mét và hơi tái đi.
Mặc dù tôi không quan tâm
nhiều đến tình trạng rối loạn cảm xúc của cha mẹ nuôi, nhưng tôi thực sự cảm thấy
tội lỗi cho những người này. Mặc dù tôi đã quen với việc giữ bí mật, kể cả với
Taegen và Arian, nhưng việc bỏ trốn đến Thánh tích mà không có họ có thể bị coi
là một sự xúc phạm, và tôi biết mẹ và cha nuôi của tôi đã gây khó dễ cho họ
trong vài tuần qua — mặc dù tôi cho rằng ở ngoài đây thì không lâu đến vậy.
Sự thật mà nói thì các người
đàn ông đã chiến đấu một cách dũng cảm và trung thành ở bên cạnh tôi vài lần,
và mặc dù tôi không thể nói cho họ biết sự thật về việc dòng máu Vritra của tôi
đã biểu lộ, nhưng tôi tin tưởng họ tuyệt đối, và thậm chí coi họ như những người
bạn của tôi – thứ chỉ đếm trên đầu ngón tay của tôi. Ngoài Nessa, họ là những
thành viên duy nhất của Thượng Huyết Tộc Denoir mà tôi có thể tin tưởng.
Sẽ có thời gian để bù đắp
cho sai lầm đó sau khi tôi tìm ra cách giúp Grey.
Lenora và Nessa hộ tống tôi
vào biệt thự trong khi đoàn lính canh giải tán. Lãnh chúa tối cao Corbett, cha
nuôi và người giám hộ hợp pháp của tôi vận bộ đồ màu trắng hải quân làm nổi bật
dáng người lực lưỡng của ông đang đứng bên cạnh con trai cả của ông, Lauden
Denoir. Thật không may, không giống như Sevren - người anh quá cố của tôi, người
đã gục ngã ở Thánh Tích - Lauden rất giống với cha mình, khiến anh trở thành một
kẻ cố chấp kiêu ngạo, thích dẫm lên người khác để nâng cao bản thân và huyết tộc
Denoir danh giá giá.
“Nessa, cô rời đi được rồi,”
Cha lạnh lùng nói trước khi ra hiệu về phía chiếc ghế. “Caera, ngồi đi.”
“Corbett, con—”
“Là cha, Caera,” ông nói chắc
nịch, chỉ tay về phía chiếc ghế một lần nữa.
Tôi băng qua phòng trong im
lặng và ngồi xuống. Corbett trừng mắt nhìn tôi. Ông ta là một người đàn ông uy
nghiêm: một hình tượng t nhà quý tộc hoàn hảo với mái tóc màu ô liu được cắt tỉa
hợp thời trang để tôn lên khuôn mặt nghiêm nghị và được cho là đẹp trai.
Lauden, một phiên bản trẻ
hơn, vạm vỡ hơn của lãnh chúa tối cao, băng qua phòng để rót cho mình một ly nước
từ bình pha lê. Sau lưng Corbett, anh ấy nâng cốc và chào tôi một cách mỉa mai.
Cuối cùng, Corbett mở lời.
“Mẹ của con và ta vô cùng thất vọng khi con xem thường an nguy của bản thân
mình và chính và huyết tộc này. Không,” ông ấy nói khi thấy tôi mở miệng đáp lại,
“ta vẫn chưa nói xong.”
“Chúng ta đều biết rất rõ rằng
điều gì sẽ xảy ra với Thượng Huyết Tộc Denoir nếu con gặp chuyện gì đó bất trắc
trong Thánh Tích, đặc biệt là đi một mình mà không có bất kỳ sự bảo vệ nào.
Chúng ta đã rất dung thứ với mong muốn không chính đáng muốn tự thử thách bản
thân để khiến dòng máu Vritra trong con biểu lộ, nhưng lần này thì con thực sự
đã đi quá xa, trực tiếp phản bội lòng tin của chúng ta."
Lenora luồn tay qua
Corbett’s và để vẻ mặt thất vọng thảm hại phủ lên tôi như ánh trăng lạnh. Ánh mắt
như đã được tập luyện rất hoàn hảo sau nhiều giờ dài đứng yên lặng bên lãnh
chúa…
Tôi đảo mắt qua lại giữa hai
người họ. Corbett như đang chuẩn bị để nói với tôi điều gì đó, nhưng tôi đã có
thể đoán được đó là gì. “Con hiểu rằng con đã phản bội lòng tin của cả hai người
và con sẵn sàng chấp nhận bất kỳ hình phạt nào mà hai người đưa ra, ngay cả khi
cả hai người cấm con vào Thánh Tích.” tôi nói với giọng điệu kinh doanh. “Tuy
nhiên, việc liên tục thử thách bản thân mình để dòng máu Vritra trong mình biểu
lộ là điều tất yếu với con, điều mà cả con lẫn mấy người đều muốn rất nhiều.”
Một số cảm xúc mâu thuẫn
bùng lên trên khuôn mặt của Corbett: thất vọng, tức giận, cảnh giác và thừa nhận.
Tôi biết không có con đường thẳng nào dẫn đến lòng tham của ông ta nhanh hơn là
nhắc đến dòng máu Vritra của tôi. Nhà Denoirs vẫn nuôi chút ít hy vọng rằng mai
sau này tôi sẽ có thể biểu lộ dòng máu Vritra, mà hoàn toàn không biết rằng nó
đã biểu lộ từ lâu lắm rồi.
Thay vào đó, Lenora trả lời,
đầu bà ấy hơi nghiêng và một nụ cười ngọt ngào nhợt nhạt nở trên khuôn mặt bà ấy.
“Caera… Caera thân yêu của ta. Chúng ta chỉ quan tâm đến an nguy và lợi ích của
chính con thôi. Dù con không chung dòng máu với chúng ta, nhưng con đã luôn và vẫn
sẽ luôn là một thành viên trong huyết tộc của chúng ta, chúng ta quan tâm đến con
và luôn coi con như con gái ruột của chúng ta. Nếu dòng máu… Vritra của con biểu
lộ thì tất nhiên chúng ta sẽ rất vui mừng — cho con. Nhưng chúng ta thực sự không
thể cho nào phép con tự giết mình chỉ vì háo hức phiêu lưu. "
"Người đàn ông mà con
đi cùng, người đàn ông mà hai người vừa cho phép bị bắt vì một vụ giết người mà
anh ta không hề gây ra, có rất nhiều kiến thức về vấn đề này." Đôi mày rậm
của Corbett nhíu lại khi ông ta nhìn tôi trong nghi hoặc.
Có lẽ nghe hơi kì, tôi chợt
nhận ra, nhưng quá muộn để rút lui rồi.
“Nếu hai người thực sự quan
tâm đến an nguy và hạnh phúc của con”—Tôi dừng lại, những từ tiếp theo như nghẹn
lại trong cổ họng — “làm ơn hãy giúp anh ấy.”
Lenora tròn mắt ngạc nhiên
và bà nhìn Corbett. Phía sau họ, Lauden nhìn vào chiếc cốc của mình như thể bị
sốc và lặp lại từ “làm ơn” như thể anh ấy không thể tin được những gì mình vừa
nghe thấy.
“Chúng ta sẽ không để con
dính líu vào vụ việc của huyết tộc Granbehl,” Corbett trả lời sau một lúc. “Điều
tốt nhất cho Thượng Huyết Tộc Denoir — và bao gồm cả con, Caera — là hãy để mặc
chuyện đó ra sao thì ra. Nếu con dính líu quá nhiều sẽ rất tệ cho—”
“Lạy Vritra, đó là tất cả những
gì mà ông nghĩ đấy à?” Tôi cáu kỉnh, mana rỉ ra mặc dù tôi đã cố giữ chặt nó.
Điều này khiến Corbett cau mày, nhưng cũng có một chút cảnh giác, thậm chí là sợ
hãi. Lenora tặt lưỡi không tán thành. “Sẽ trông như thế nào nếu Thượng huyết tộc
Denoir chỉ biết im lặng và để cho một huyết tộc có tên giả cáo buộc và bỏ tù
người đàn ông đã cứu mạng con?”
“Không tệ bằng việc để đứa
con nuôi của chúng ta bị lôi ra trước hội đồng tòa án vì tranh chấp với huyết tộc
thấp kém khác,” Corbett phản bác, giọng trầm khàn gầm gừ. “Thêm nữa là—”
Ai đó hắng giọng một cách tế
nhị từ cửa vào phòng khách, và cả bốn người chúng tôi quay lại để xem ai có thể
đủ can đảm để làm gián đoạn cuộc trò chuyện gia đình.
Một cảm giác nhẹ nhõm bao
trùm lấy tôi.
Đứng ở ngưỡng cửa là người cố
vấn của tôi. Mái tóc màu ngọc trai của cô ấy được vén lên một cách trang nhã giữa
cặp sừng obsidian quét ngang, và cô ấy đang mặc chiếc áo choàng chiến đấu màu
đen mượt mà và một biểu cảm uy nghiêm trên gương mặt ấy.
Corbett, Lenora và Lauden đều
cúi đầu xuống, chờ cô nói. Cô ấy nhìn vào mắt tôi với một bên lông mày hơi nhướng
lên. Tôi cũng đứng và cúi chào, mặc dù có lẽ không sâu bằng những người khác.
“Đứng lên đi.” Cô ấy nói đơn
giản. "Lauden, rót cho ta một ly trước khi rời đi."
Lauden vội vàng làm theo lệnh
của cô. Lenora dự kiến tiến lên vài bước để chào đón cô ấy vào phòng khách,
nhưng dừng lại khi Corbett bắt đầu nói.
“Thưa Scythe Seris Vritra,
chúng tôi không nhận được tin báo rằng người sẽ đến,” anh nói, giọng cao hơn
bình thường vài bậc.
Tôi luôn thích xem Corbett đấu
tranh để duy trì sự vương giả của mình trong khi nói chuyện với Scythe, đặc biệt
là khi những người khác đang theo dõi. Ngay cả Lãnh chúa tối cao và phu nhân của
Denoir cũng không thể không cúi đầu trước sức áp lực nặng nề của cô ấy.
“Ta biết mình đang làm gián
đoạn,” Scythe nói một cách điềm tĩnh. “Tuy nhiên, ta muốn nói chuyện với Caera.
Một mình."
Corbett lướt mắt qua tôi trước
khi nhìn Scythe Seris. “Có lẽ việc đó có thể đợi cho đến khi—”
“Lãnh chúa Denoir,” cô ấy
nói một cách lạnh lùng, cắt lời ông ta ngay lập tức, khiến miệng ngậm chặt lại.
"Ta sẽ đưa Caera đến phòng nghiên cứu của ông sau khi ta xong việc."
“Như người muốn… thưa Scythe
Seris Vritra.” Corbett cúi đầu chào cô ấy và rời khỏi phòng, kéo Lenora theo
sau.
Scythe Seris hướng ánh mắt nặng
nề của mình về phía Lauden, người vẫn đang đứng cạnh tủ rượu với một ly đầy
trên tay. Anh bối rối quay lại khi nhận ra rằng mình lẽ ra đã phải đi rồi, sau
đó vội vàng đưa ly cho cô trước khi thực sự chạy biến ra khỏi phòng một cách vội
vã.
Người cố vấn của tôi hẳn đã
đợi tôi trở về và đã biết tin ngay khi tôi bước ra khỏi cổng từ Thánh Tích. Tôi
nở một nụ cười ấm áp với cô ấy, điều mà chỉ có rất ít người xứng đáng.
“Trông con có vẻ hơi quá vui
mừng khi gặp ta đây, cô gái trẻ,” cô ấy nói, nhưng phong thái thoải mái của cô ấy
đủ để nói với tôi rằng cô ấy không ở đây để mắng học trò của mình. "Ngồi
xuống đi. Ta cho rằng chúng ta có rất nhiều điều cần nói.”
Tôi ngồi, tựa nhẹ vào ghế,
lưng thẳng và mắt nhìn vào nữ Scythe. Cô ấy nhấp một ngụm đồ uống của mình, nhìn
chiếc ly một cách tán thành, sau đó ngồi xuống chỗ ngồi gần tôi nhất.
“Vậy,” cô ấy bắt đầu, “con
đã tìm thấy một ascender bất thường khác, một lần nữa, và dành nhiều tuần bên
trong Thánh Tích chỉ để phiêu lưu bên cạnh anh ta?”
Tôi gật đầu, háo hức kể cho
cô ấy nghe tất cả về điều đó, nhưng tôi biết mình cần phải từ tốn. Sẽ rất vô lễ
nếu tôi bắt đầu câu chuyện của mình trước khi để cô ấy bắt đầu trước, điều mà
tôi biết cô ấy sẽ từ từ thực hiện.
"Grey, phải
không?" Cô hỏi, chu đáo xoay ly đồ uống của mình. "Con có biết anh ta
thuộc huyết tộc nào không?”
Tôi lắc đầu.
"Kể ta nghe về anh
ta."
Tôi mở miệng thốt ra điều đầu
tiên trong đầu, nhưng dừng lại và dành một chút thời gian để gom nhặt những suy
nghĩ của mình để nói hợp lý nhất có thể.
“Anh ấy rất mạnh mẽ và mãnh
liệt, gần giống như một sức mạnh của tự nhiên… và thậm chí còn quái lạ và mạnh
mẽ hơn những gì mà con đã nói với người. Mặc dù anh ta đã thể hiện sức mạnh của
mình ở vùng hội tụ nơi tụi con gặp nhau lần đầu tiên, nhưng con dám chắc là anh
ấy đã kìm chế sức mạnh mình lại. Thú thật thì có thể anh ta đã kìm chế nhiều
hơn con tưởng.”
Tôi dừng lại, xem xét các kỹ
năng bất thường của anh ta — và anh ta không hề có mana. Nói cho người cố vấn của
tôi điều này không biết có bị tính là phản bội lòng tin không nhỉ? Thực sự thì
tôi nên trung thành với ai cơ chứ?
Cô ấy nhận thấy sự do dự của
tôi. "Nói tiếp đi."
“Kiếm thuật của anh ta cực
kì hoàn hảo, hoàn mỹ, nói trắng ra… là hết sức tuyệt vời. Và kết hợp với phép
thuật độc đáo đó, con nửa chắc chắn rằng anh ấy sẽ có thể cầm cự trong một trận
chiến với người luôn đấy, thưa Scythe Seris.”
Người cố vấn của tôi không hề
tức giận hay thậm chí ngạc nhiên trước tuyên bố táo bạo của tôi. Thậm chí cô ấy
còn bị hấp dẫn hơn nữa là.
"Có điều gì độc đáo về
phép thuật của anh ta?" Cô ấy hỏi.
“Anh ấy… không sử dụng mana
để điều khiển nó,” tôi nói ngập ngừng. “Và anh ấy có thể làm những điều thậm
chí được coi là bất khả thi. Con đã thấy anh ta dịch chuyển tức thời và tái tạo
lại các chi đã mất — thậm chí là bằng cách nào đó quay ngược thời gian.”
Scythe Seris nghiêng người về
phía trước, ngón tay cô đặt trước môi. "Thật thú vị. Vậy, làm thế nào anh
ta có thế làm điều đó nếu không có mana?”
“Aether,” tôi nói, có hơi cảm
thấy rất tội lỗi. Anh ấy đã nói với tôi những điều này một cách tự tin, nhưng…
tôi không thể nói dối Scythe Seris, kể cả bất cứ điều gì.
Đôi mắt người cố vấn của tôi
lóe sáng và cô ấy ngả người ra ghế và nhấp một ngụm nước trong ly. “Chỉ những
asuras của gia tộc Indrath mới có thể sử dụng aether như một loại vũ khí. Nhưng
Long Tộc họ không thể đi vào Thánh Tích.”
"Có lẽ anh ta cũng là
... một gì đó giống như con?" Đó là một ý nghĩ kỳ lạ, cuốn hút. Mặc dù có
những người Alacryan mang dòng máu Vritra khác, nhưng tôi hiếm khi gặp họ và chắc
chắn chưa bao giờ cảm thấy có mối quan hệ họ hàng nào với họ. "Một con người
mang trong mình dòng máu Indrath?"
“Không,” cô nói, xua tan ý
tưởng mà không cần suy nghĩ thêm. “Long tộc tuyệt đối sẽ không bao giờ để điều
đó xảy ra. Bọn họ quá thuần khiết và ngạo mạn để chấp nhận việc lai huyết thống
với chủng tộc thấp kém." Cô ấy lại rướn người về phía trước, đôi mắt đen của
cô ấy nhìn sâu vào tôi. “Hãy kể cho ta nghe về quá trình thăng bậc của con. Toàn
bộ, không sót bất kỳ chi tiết nào hết.”
Scythe Seris lắng nghe hơn nửa
tiếng đồng hồ, thỉnh thoảng yêu cầu xác nhận một số chi tiết hoặc để tôi nói cụ
thể hơn, nhưng hầu hết thì chỉ lắng nghe khi tôi kể cho cô ấy nghe về thời gian
của tôi với Grey, từ việc cải trang thành Haedrig cho đến cuộc chạm trán chết
chóc của chúng tôi với tên mang huyết thống Vritra trong sảnh gương, suốt chặng
đường cho đến khi chúng tôi bước ra khỏi phòng thánh địa và quay trở lại tầng
hai.
Cô ấy đặc biệt quan tâm đến
các cuộc trò chuyện của chúng tôi, và thăm dò để đảm bảo rằng tôi đã nhớ từng từ.
"Và anh ta dường như không biết gì về văn hóa Alacryan ư?" Cô ấy hỏi.
“Vâng, ngay cả những điều
đơn giản nhất. Như con đã đề cập, khi chúng con gặp nhau lần đầu, anh ấy đã hỏi
đủ loại câu hỏi kỳ lạ, nhưng làm như thể đang kiểm tra chúng con. Chúng con đã
nói rất nhiều điều trong cuộc hành trình của mình, và con liên tục ngạc nhiên về
những gì anh ấy không biết.”
“Và khi anh ta phát hiện ra
danh tính của con? Khi anh ta biết được con đã theo dõi anh ta thì ra sao?
"
“Lúc đầu con cứ tưởng anh ấy
sẽ giết con, nhưng… à, sau đó là anh ta đã không làm vậy. Anh ta có vẻ sợ hãi khi
biết ai đó có thể theo dõi anh ta… nhưng sau đó nỗi sợ hãi tan biến nhanh chóng
sau khi anh ta hiểu rằng chỉ có con mới có thể sử dụng nó.”
Seris có vẻ trầm ngâm, lơ đễnh
xoay ly đồ uống của mình trong ly. “Vậy là, người ascender bí ẩn của chúng ta cực
kỳ mạnh mẽ, không biết gì về phong tục của chúng ta và rất sợ bị phát hiện. Anh
ta sử dụng aether như một pháp sư cổ đại, nhưng lại không có khả năng sử dụng
mana." Cô uống cạn ly của mình và đặt nó xuống với một tiếng lách cách nhẹ
nhàng. “Mô tả người đàn ông đó cho ta nghe. Càng chi tiết càng tốt.”
Tôi cảm thấy má mình đỏ bừng
trên má khi hình dung ra khuôn mặt đẹp trai, nghiêm nghị của Grey, và hy vọng
Scythe Seris không nhận ra. “Anh ấy cao và gầy, với một… cơ thể săn chắc cơ bắp.
Anh ta đường nét mặt sắc sảo và làn da trắng như sữa. Mái tóc màu vàng lúa mì
nhạt của anh ấy xõa xộc xệch quanh khuôn mặt, và anh ấy có đôi mắt vàng ròng dường
như nhìn thấu vạn sự. Anh ấy tỏ ra thực sự lạnh lùng và xa cách, nhưng sau thời
gian ở bên anh ấy, có thể dễ dàng nhận ra rằng anh ấy khá quan tâm và ấm áp…” Tôi
lí nhí sau khi thấy môi của Scythe Seris nhếch lên thành một nụ cười.
“Ta chỉ tò mò về ngoại hình
của người đó, nhưng nếu con muốn tiết lộ cảm xúc của mình với anh ta, thì ta vẫn
sẵn lòng lắng nghe.”
Tôi giật mình bật ra một tiếng
cười. “C-cảm giác của con ư? Con chỉ nghĩ rằng người muốn biết anh ấy là người
như thế nào. "
Người cố vấn của tôi vẫn im
lặng, một nụ cười vẫn nở trên khóe môi.
Tôi nhíu mày, bĩu môi. “Con
không biết mình đã làm gì để đáng bị trêu chọc như vậy luôn, thưa Scythe
Seris.”
Nữ Vritra tóc ngọc trai bật
ra một tiếng cười du dương, một âm thanh rất ít người có vinh dự được nghe thấy,
trước khi cô ấy giơ tay ra an ủi. “Dù cho cảm xúc của con dành cho người ascender
này như thế nào, thì cũng có vẻ như anh ta đang đi trên con đường đầy gian khổ
và bi kịch.”
Tôi rất muốn phản bác lại,
nhưng lời cô ấy nói là sự thật. Grey rõ ràng là người rất giỏi trong việc khiến
bản thân và những người xung quanh gặp rắc rối, ít nhất theo tôi thấy là như vậy.
“Tuy nhiên, đồng thời, rất hiếm khi tìm thấy được người hoàn toàn có thể sánh
bì với trí óc hoặc khả năng phép thuật của con, Caera. Có lẽ chúng ta có thể
giúp đỡ người tình ẩn của con.”
“Anh ta không phải là người
tình của con,” tôi lắp bắp, nhưng trái tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực.
Nếu ai đó có thể giúp Grey thoát khỏi huyết tộc Granbehl, thì đó chính là
Scythe Seris. Cô ấy có thể dễ dàng kết thúc phiên tòa vớ vẩn này chỉ bằng một
cái búng tay.
“Nhưng người ascender bí ẩn
này… tại sao cái tên ‘Grey’ này càng ngày càng nghe qu…” Đôi mắt sắc lạnh của cố
vấn của tôi đột nhiên mở to, và một nụ cười đầy ẩn ý hiện lên trên khuôn mặt
hoàn mỹ của cô ấy. "À, vậy ra là cậu vẫn chưa gục ngã..."
[] [] []
#Darkie