[] [] [] GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:
Cảm tưởng như quá trình
thăng bậc đã khiến cho chúng tôi mất cả năm tuổi thọ vậy. Đã có quá nhiều chuyện
xảy ra trong 3 khu vực mà khi Thánh Tích xuất hiện ở phía bên kia cánh cổng, nhưng
tôi không thể không mỉm cười nhẹ nhõm.
Dù gì thì việc quay trở lại
chính lục địa mà Agrona cai trị vào lúc này vẫn tốt hơn là ở lại vùng đất hoang
tàn đầy tuyết đó.
“Chúng ta đã thật sự làm được,”
Caera thì thầm với một nụ cười run rẩy khi chúng tôi nhìn nhau.
Chúng tôi nhanh chóng thu dọn
đồ đạc. Tôi cất chúng vào trong cổ tự không gian của tôi thì một cơn đau nhói
truyền ra từ cánh tay phải của tôi.
“Đó là cái gì?” Regis hỏi.
Tôi nhìn chằm chằm vào cổ tự
không gian phức tạp được khắc dưới cẳng tay. Tôi không chắc đó là gì.
“Mọi chuyện ổn chứ?” Đôi mắt
rực rỡ Caera tỏ ra đầy lo lắng khi cô ấy đứng bên cánh cổng.
“Vâng.” Thu dọn đống đồ đạc
khan hiếm cuối cùng của chúng tôi, tôi quay trở lại cánh cổng để đứng bên cạnh
cô ấy.
Tôi nhìn quanh lân cuối, nhận
ra rằng tôi có thể sẽ không bao giờ gặp lại Ba Bước nữa. Bà ấy là lý do duy nhất
khiến chuyến thăng bậc này thực sự xứng đáng. Những lời dạy của bà ấy và những
cải tiến đối với Thần Tốc nhờ sự hướng dẫn của bà ấy còn đáng giá hơn mọi báu vật
của tộc Mỏ Lao cộng lại.
Thở dài một tiếng, tôi quay
lại cánh cổng phát sáng. “Hãy ra khỏi đây thôi.”
Caera nắm lấy tay áo của tôi
khi chúng tôi bước tới, mặc dù cả 2 chúng tôi có 1 phù hiệu Simulet, chỉ để đảm
bảo rằng chúng tôi sẽ không bao giờ bị chia cắt.
Bước tiến nhỏ của chúng tôi
qua cánh cổng có gì đó không ổn định. Nội thất lấp lánh màu trắng của căn phòng
nhỏ chào đón chúng tôi bằng 1 sự ấm áp gần như khó chịu sau những ngày trải qua
thời tiết dưới nhiệt độ đóng băng. Có một mùi vô trùng trong không gian, như thể
nó vừa mới được làm sạch.
Một hồ bơi hình hình tròn
chiếm trọn chung tâm của căn phòng và một chiếc giường thấp màu trắng dựa vào một
bức tường. Phía trước chiếc giường, có một cánh cửa đóng và chắc chắn sẽ dẫn
sâu vào trong thánh tích. Tuy nhiên, đặc điểm chính của căn phòng là cánh cổng
thứ hai chiếm gần hết bức tường bên trái chúng tôi.
Mặc dù không gian bị bóp méo
giống như nước của cổng dịch chuyển, tôi đã có thể nhận ra đó là tầng thứ hai của
thánh tích, chính là tầng mà Ceara và tôi đã bắt đầu cùng với nhà GranBehls. (còn ai nhớ nó là
đứa nào k)
Có rất nhiều bóng người chuyển
động khác thường tụ tập ở quảng trường bên ngoài cánh cổng, nhưng sự chú ý của
tôi lại đổ dồn vào cánh tay phải của tôi, nơi mà cổ tự không gian của tôi đang
đốt cháy da thịt tôi như là sắt nóng.
Thánh vật đã chết mà tôi có
được từ người giáo viên già dạy ở học viện Stormcove bỗng nhảy ra từ cổ tự
không gian vào tay tôi. Bề mặt trắng đục của nó đang phát sáng rực rỡ và phát
ra các sợi eather thăm dò.
“Cái quái gì vậy?” Regis buột
miệng, tóm tắt lại phản ứng của chính tôi.
“Grey… có điều gì đó không ổn,”
Ceara nói, giọng cô vang lên từ phía cánh cổng dẫn ra bên ngoài.
Nhưng mắt tôi lại tập trung
vào viên pha lê phát sáng trên tay. Những sợi aether màu tím đang cuộn quanh
cánh tay tôi, và tôi cảm thấy một sự áp lực… Một sự giằng xé dai dẳng từ thánh vật.
“Chỉ một giây thôi,” tôi lơ
đãng lẩm bẩm khi cảm giác đó trở nên ngày một mạnh mẽ hơn.
Giọng Caera mang chút hoảng
sợ hiếm hoi khi cô ấy nói, “Không, tôi nói thật đó, Grey, tôi nghĩ đó là những-”
Đưa tay ra với sự cảnh giác
của riêng mình, tôi thăm dò thánh vật, khiến cho những sợi aether tím đan xem
vào nhau. Tầm nhìn của tôi mờ đi ngoại trừ viên pha lê.
Vào lúc đó, một câu hỏi duy
nhất, một giọng nói xa lạ vừa quen thuộc tới mức ám ảnh, vang văng vẳng trong
tâm trí của tôi.
“Cậu muốn thấy điều gì nhất?”
Với một suy nghĩ duy nhất
mang theo những cảm xúc và ký ức mà tôi đã giữ trong nhiều năm, tầm nhìn của
tôi chìm sâu xuống nhiều cạnh nhẵn bóng của viên tinh thể.
Một dải mây nhung trải rộng
trên bầu trời phía dưới tôi. Ngay cả khi những đám mây kéo tới gần hơn, tôi
không cảm thấy chuyển động, không có gió thổi qua da hoặc rít bên tai. Tất cả
những gì tôi cảm thấy là cảm giác chóng mặt trước sự chuyển đổi đột ngột.
Những đám mây khiến tôi nhìn
chằm chằm xuống làn nước xanh biếc gợn sóng trắng thỉnh thoảng làm nhòa đi. Đại
dương dường như nhường chỗ cho đường bờ biển, nhưng mặt đất trôi đi quá nhanh,
tôi không thể biết mình đang ở đâu cho tới khi tất cả những gì tôi có thể thấy
là một khu rừng trải dài từ chân trời này tới chân trời khác.
Tôi nhận ra nơi này,
Elennoir. Tại sao tôi nhìn thấy quê nhà của tộc Elf?
Tầm nhìn của tôi dường như
phóng to vào khu rừng, phóng to cho tới khi tôi có thể nhận ra một ngôi làng nhỏ
bên trong một khu đất trống với cây bị chặt phá.
Tôi thậm chí còn không có thời
gian để đặt câu hỏi về việc khu rừng ma thuật đã bị đốn hạ, điều mà các elf sẽ
không bao giờ cho phép, trước khi tầm nhìn của tôi dừng lại trên một đám đông
trước một tòa nhà bằng gỗ. Từ cách ăn mặc, có thể thấy rõ rằng đây đều là bên
Alacryan, ngoại trừ một nhóm elf ốm yếu bẩn thỉu bị bỏ đói bị đẩy ra trước đám
đông được bao vây bởi lũ lính canh. Sự chú ý của tôi bị thu hút bởi ba chiến
binh trẻ tuổi. Hai trong số họ đang thì thầm qua lại và thúc vào nhau nhưng người
thứ ba đang đối mặt với những quý tộc Alacryan phía trước.
Chỉ khi mà đứa nhóc đó nhìn
lên, tôi mới có có thể thấy khuân mặt của anh ta.
Đó là khi tôi nhận anh ta
không phải là “anh ta” chút nào.
Đó là Ellie.
Một luồng cảm xúc dâng trào
trong khi tôi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc, trưởng thành của em ấy; bối rối và sợ
hãi không biết tại sao em ấy lại ở đây và ăn mặc như vậy; đau lòng khi nhìn thấy
đôi má hóp lại và ánh mắt vô hồn của em ấy và sự nhẹ nhõm tột độ khi biết rằng con
bé vẫn sống sót.
Nhưng chính xác thì tôi đang
thấy gì? Chính xác thì tôi đã nhìn thấy khi nào? Ngoài thực tế là nó đã phản ứng
với năng lượng bên trong viên đá chìa khóa ra, tôi không biết thánh vật đó là
gì, hay nó đã làm gì với tôi.
Mốc thời gian chắc chắn là
sau khi tôi bị đánh bại, điều đó đã quá rõ ràng. Ngoài ra, tôi không biết liệu
những gì tôi đang thấy đang xảy ra bây giờ, đã xảy ra hay sẽ xảy ra trong tương
lai.
Ellie đang nhìn chằm chằm
vào thứ gì đó, và tôi chú ý theo dõi ánh mắt em ấy đến 1 ban công nhỏ. Elijah- hay
Nico - đang đứng cạnh Tess. Tầm nhìn mà tôi đang thấy tập trung vào Tess, và
tôi bị quyến rũ bởi vẻ ngoài của em ấy… và bởi những chữ cổ tự trên làn da trắng.
Điều gì đã xảy ra với Tessia?
Em ấy đã làm gì ở đó? Tại sao em ấy lại đứng cạnh Nico? Và tại sao em gái tôi lại
ăn mặc như một người lính Alacryan?
Chuyện quái gì đang xảy ra ở
Dicathen?
Toàn thân Nico căng thẳng và
cậu đột ngột đứng dậy từ ban công, bay lên không trung và khuất tầm nhìn. Chỉ
khi Ellie quay lại nhìn, tôi mới có thể chuyển hướng tiêu điểm của tầm nhìn thánh
vật tới bầu trời phía sau ngôi làng.
Không bị biến dạng, gợn sóng
như thủy tinh nóng chảy. Mặc dù tôi không thể thấy gì, khuôn mặt Ellie nhăn lại
và em ấy lấy tay che tai, cho tôi biết loại tiếng động cực lớn nào đó đang vang
vọng khắp ngôi làng.
Không trung lung linh, phình
ra rồi vỡ tung, để lại 1 vết sẹo trên bầu trời xanh tươi. Một cổng dịch chuyển
xuất hiện.
Qua cánh cổng là 2 bóng dáng
quen thuộc.
Asura 3 mắt, ngài Aldir, bước
ra đầu tiên. Bộ giáp bạc lấp lánh bao phủ gần hết cơ thể, và ông ta đội 1 chiếc
mũ giáp trên mái tóc trăng của mình để lại 1 khoảng trống cho con mắt thứ 3.
Sau lưng ông ta là Windsom.
Vị Asura kia hoàn toàn không khác gì so với lần đầu tiên tôi gặp ông ấy. Mái
tóc ngắn màu bạch kim của ông ấy được vuốt sang bên một cách gọn gàng, đôi mắt
sâu thẳm của ông ấy nhìn chằm chằm từ dưới hàng lông mày thường xuyên nhíu lại.
Không như Aldir, Windsom
không mặc quần áo ra trận mà thay vào đó là một bộ quân phục đơn giản kiểu quân
đội, biểu thị ông ta là một người hầu của tộc Indrath.
Nico bay lên phía trên tới
chỗ asuras, và tôi ước rằng mình có thể nghe thấy những gì đang xảy ra khi hắn
trao đổi lời với Aldir. Nico chế nhạo, nhưng các asuras thì vô cảm đáp lại.
Lời nói của họ khiến Nico trở
nên nhợt nhạt hơn bình thường, và cậu ta lùi lại cách Aldir và Windsom vài bước.
Sau đó tôi mới nhận ra Tess
đang bay lượn ở trên ban công. Cô ấy lúng túng bay lượn bên cạnh Nico, có vẻ
như là đang gặp rắc rối trong việc giữ thăng bằng nhưng vẻ mặt không chắc chắn
trước đó đã biến mất, thay vào đó là một thứ gì đó cứng rắn và cực kỳ bình tĩnh
đến khó tin.
Biểu hiện đó rất khác thường
với người bạn thời thơ ấu của tôi, nhưng lại quen thuộc một cách kỳ lạ.
Windsom lắc đầu đáp lại những
gì Tess vừa nói, rồi chìa hai tay ra, đột nhiên nắm chặt lấy một ngọn giáo dài
bằng bạc. Gần như nhanh chóng, cây trượng của Tess đã bay ra ngoài, và nắm đấm
của Nico găm bùng lên ngọn lửa đen kịt. Một nỗi sợ hãi dâng lên trong dạ dày của
tôi. Không!
Các asura của Epheotus không
thể tấn công lực lượng của Agrona ở Dicathen được. Lý do duy nhất mà hai bên đã
đồng ý đình chiến, mặc dù không hiệu quả vì nó đã từng xảy ra, bởi vì nếu không
thì nếu có chiến tranh nổ ra thì đó sẽ là sự hủy diệt của cả thế giới này.
Nico và Tess không thể nào
đương đầu được với một asura như Windsom, huống chi là cả hai asuras đi với
nhau, nhưng sức ảnh hưởng từ trận chiến gần như sẽ tàn phá cả thị trấn, thậm
chí còn hơn thế nữa.
Và qua những gì tôi đã biết
thêm về gia tộc Indrath trong thánh tích, tôi không nghĩ các Asura sẽ quan tâm
đến chủng tộc hạ đẳng dưới đó.
Liệu sẽ có bao nhiêu elf sẽ
chết nếu họ chiến đấu bây giờ?
Liệu em gái tôi có sống sót
không?
Tại sao họ lại đến đó?
Sự can thiệp trực tiếp này
là vi phạm lại các giao ước mà Chúa tể Indrath đã thiết lập với Agrona. Sau cuộc
tấn công thất bại của họ nhắm vào Vritra, các asura của Epheotus thậm chí còn
không được phép liên lạc với những người bảo hộ của Dicathen. Phá vỡ hiệp định
đình chiến đó - không có hiệu quả như trước đây - có thể đồng nghĩa với việc
chiến tranh nổ ra giữa Vritra và phần còn lại của các gia tộc asuran. Nếu như
các asuras gây chiến với nhau, toàn bộ lục địa sẽ bị hủy diệt.
Và tất cả những gì tôi có thể
làm là quan sát từ bên kia thế giới.
Tôi có thể cảm thấy tim mình
đập thình thịch ngay cả trong tình trạng quái gở này.
Windsom hầu như không cử động,
chỉ một nhát cắt ngắn, cây thương của ông ta đột ngột cắt nhanh đến mức mắt thường
không thể theo kịp. Sóng xung kích đã khoét một rãnh dài một dặm trong khu rừng
ở hai bên ngôi làng, làm bay lên một đám bụi mù mit che khuất cả khu rừng.
Một quả cầu gai đen lung
linh bao quanh Nico và Tess. Mặc dù chiếc khiên bị vỡ và rơi ra từng mảnh trước
khi tan biến, nó đã cứu họ khỏi cuộc tấn công, và không chỉ họ. Bên dưới, ngôi
làng và khu rừng xung quanh vẫn còn nguyên vẹn.
Ellie!
Khi tôi nghĩ về em ấy, góc
nhìn của tôi thay đổi để tôi có thể thấy lại em ấy. Ellie cứng người, không thể
duy chuyển, giống như phần còn lại của đám đông. Hai người asura đang tỏa ra áp
lực quá khủng bố, và nó đang nghiền nát họ.
Chạy ngay đi! Chạy khỏi đây
ngay! Tôi cố gắng khua tay và la hét, bất cứ điểu gì để thu hút sự chú ý của em
gái tôi, nhưng em ấy không thể nhìn thấy hoặc nghe thấy tôi.
Đầu óc tôi quay cuồng với những
lựa chọn mà Ellie có sẵn trong tay. Mặc dù tôi không thể làm bất cứ điều gì, nhưng
không phải là em ý không có hy vọng.
Tôi không nghĩ con bé sẽ chạy
đủ xa để thoát khỏi trận chiến này, nhưng dù sao Ellie vẫn còn có một trong những
huy chương của djinn. Và hơn nữa, mặt dây chuyền Long Phụng mà tôi đã đưa cho
em ấy có thể vẫn còn nguyên vẹn.
Ngay khi tâm trí tôi tìm kiếm
hy vọng, sự nghi ngờ cũng tràn vào. Liệu Ellie có thể sử dụng huy chương ấy dưới
áp lực khủng bố của asura không? Ngay cả khi em ấy có mặt dây chuyền, liệu nó
có đủ để cứu em ấy khỏi sức mạnh của một asura?
Qua tiếng nghiến răng nghiến
lợi và tiếng tim đập thình thịch của chính mình, tôi buộc mình phải nhìn lại trận
chiến.
Phía sau Windsom, Aldir đã
nhắm mắt - ngoại trừ con mắt thứ ba, thứ không bao giờ nhắm – và đưa hai tay ra
trước mặt để chúng đan vào nhau một cách phức tạp.
Ánh sáng uốn quanh ông khi
ông ta hợp nhất sức mạnh. Tôi có thể thấy mana thuần túy được truyền vào các
ngón tay đan xen lại của ông ta, rồi truyền lên cánh tay và vào con mắt thứ ba.
Nico đáp trả đòn tấn công của Windsom bằng một loạt gai đen. Chúng bay khỏi tay
cậu ta như những mũi lao. Tôi hầu như không thể theo dõi ngọn thương của asura
khi ông ta chệch hướng cái này đến cái khác, chuyển động của ông ta nhanh và
chính xác đến mức dường như ông ta hầu như không di chuyển.
Tess lao về phía trước và
dùng cây trượng kiếm của mình đâm tới tấp, thay vì sử dụng ý chí con thú của
mình, em ấy đã tung ra một loạt các đòn tấn công bằng mana. Ngọn thương của
Windsom xoay tròn, làm chệch hướng tất cả chúng trước khi phản đòn bằng một lực
đẩy. Ngọn giáo của ông ta dường như dài ra và lao về phía Tess, buộc em ấy phải
đột ngột bay ra khỏi đường bắn. Em ấy gặp khó khăn trong việc tập trung vào câu
thần chú bay và suýt tông vào một cái cây trước khi tự mình bay lên.
Tess đang làm gì vậy? Tại
sao em ấy lại kiềm sức mình lại? Tại sao không sử dụng ý chí thú của mình?
Nico đang hét lên với
asuras, bay nhanh xung quanh Windsom để thu hút sự chú ý của ông ta khỏi Tess.
Một lúc sau, vị asura biến mất khi một quả cầu lửa rực rỡ nuốt chửng ông ta.
Một luồng mana thuần túy cắt
đôi mái vòm, và lửa địa ngục biến mất. Bên trong, Windsom không hề bị thương.
Tôi quan sát ngọn lửa nova ngày càng lan rộng trên bầu trời, phân tán những đám
mây bụi thấp.
Những chiếc gai đen xuất hiện
từ trận mưa lửa địa ngục, mỗi cái phóng vào phía trong về phía Windsom, và mỗi
cái đều bị đánh bay đi nhanh chóng. Ánh mắt kiên định của asura thậm chí không
nhấp nháy khi ông ta thực hiện một đường cắt chéo ngắn nữa. Nico bị quất bay
sang một bên khi hàng tá gai đen xuất hiện cố gắng làm lệch hướng cú đánh. Ở
phía xa, sóng xung kích đã san bằng một phần của khu rừng rộng ít nhất một dặm
và dài ba dặm.
Tôi sợ hãi chuyển chú ý quay
trở lại mặt đất. Đám đông người Alacryan và elf vẫn còn tê liệt, nhưng Ellie
đang di chuyển.
Cánh tay em ấy run lên khi
em ấy từ từ thò tay vào áo giáp và lấy ra một trong những huy chương djinn.
Một làn sóng nhẹ nhõm tràn
qua tôi khi em ấy năm chặt thiết bị bằng một tay nhợt nhạt, nhưng thay vì kích
hoạt nó ngay lập tức, ánh mắt của em gái tôi lướt qua đám đông vào các tù nhân
elf.
Nỗi sợ hãi và thất vọng thay
thế sự phấn kích của tôi khi tôi nhìn con bé ấy quay lại và bước một bước đau đớn
về phía họ.
Rời khỏi đó ngay đi Ellie!
Em ấy bước thêm một bước chậm
chạp, rồi bước nữa, như thể đang đi dưới nước. Một vài cặp mắt ngạc nhiên quay
về phía em, nhưng hầu hết không thể nhìn thấy gì ngoại trừ trận chiến ở trên. Trên
con đường ngay bên ngoài ngôi làng, một tia mana tinh khiết cắt ngang bầu trời,
nhắm vào Aldir. Windsom chặn câu thần chú, làm chệch hướng nó trực tiếp vào
Nico.
Người bạn cũ của tôi bao bọc
toàn bộ cơ thể mình bằng ngọn lửa đen đang bùng cháy dữ dội. Cậu ta lấy lực rồi
bắn mình về phía trước như một műi tên đang cháy với hai ngọn lửa đen bùng lên
từ tay. Ngọn lửa phân tán chống lại một lá chắn mờ bằng mana, nhưng chỉ cho
Nico đủ thời gian để đâm cơ thể vào Windsom. Ngọn lửa địa ngục truyền từ Nico
sang bộ đồng phục của asura và bắt đầu lan ra khắp lớp vải màu, làm đen nó.
Windsom tung ra một đòn tấn
công dường như bình thường, và mặc dù một mũi nhọn kim loại khổng lồ xuất hiện
để chặn nó, nhưng vẫn chưa đủ. Cú đánh của asura làm vỡ mảnh kim loại và liếc
qua vai Nico.
Nico bị đánh cho quay cuồng
trong không trung rồi lao thẳng vào khu rừng ngay bên ngoài thị trấn với sức mạnh
đến mức khoét một rãnh dài một phần tư dặm trong lòng đất và san bằng hàng chục
cây to.
Mắt của Aldir ngày càng sáng
hơn khi ông ta tiếp tục làm… bất cứ cái quái gì mà ông ta đang chuẩn bị. Tôi
không dám tưởng tượng được ông ta sẽ tung ra chiêu quái quỷ gì mà cần thời gian
chuẩn bị lâu đến thế.
Tại sao ông ta không giúp
Windsom chiến đấu?
Bên dưới, Ellie đã đến được chỗ
những người elf. Em ấy nắm lấy cánh tay người đầu tiên và xoay người anh ta lại,
cố gắng lay dậy anh ta, nhưng các elf quá yếu trong tình trạng hiện tại. Thay
vào đó, em ấy tiến thẳng vào giữa nhóm và giữ huy chương trên đầu. Cánh tay em
run lên trong cố gắng.
Bầu trời phía trên tối sầm lại.
Thay đổi góc nhìn của mình, tôi kinh ngạc khi nhìn thấy Aldir bắt đầu lớn lên.
Khi asura lớn lên, con mắt
thứ ba của ông ấy càng phát sáng hơn cho đến khi nó tỏa sáng như mặt trời vàng
từ trán ông. Những sợi ma lực vàng quằn quại như ngọn lửa thánh từ bộ giáp bạc
của ông ta liên tục phừng phực khi ông ta tiếp tục to ra.
Khi chân ông ta chạm mặt đất,
ngọn lửa vàng khiến cây cối bốc cháy, thiêu rụi mọi thứ thành tro chỉ trong tích
tắc. Ngọn lửa nhanh chóng lan rộng, đua nhau bao quanh vành đai làng nên lửa
bùng lên.
Ellie đứng sững người như một
bức tượng, cánh tay vẫn giơ lên, nhưng đôi mắt mở to và quai hàm chùng xuống và
mắt hướng lên trên về phía asura to lớn đến khó tin.
Tess và Nico đứng lên trên
những cái cây đang cháy, hỗ trợ nhau. Hàng vạn câu hỏi vì sao em ấy lại chiến đầu
bên cạnh Nico lại xuất hiện trong tâm trí tôi, nhưng vào lúc đó, điều đó không hề
quan trọng.
Giờ tôi đã biết Aldir đang định
làm gì. Đây không phải là một mối đe dọa hay một vụ ám sát. Ông ta đang gửi cho
Agrona một lời cảnh báo.
Bằng cách tiêu diệt Elenoir.
Con mắt vàng rực rỡ khổng lổ
trong đầu Aldir tràn ngập nguồn mana thuần khiết, làm không gian xung quanh ông
ta biến dạng.
Khuôn mặt của asura, giờ đã
được phóng đại lên gấp trăm lần, ngây người nhìn xuống nơi Tessia và Nico lơ lửng
trên mặt đất, ôm chầm nhau.
Các ngón tay của Ellie co giật
và mana truyền ra khỏi chúng và vào huy chương. Ma lực sôi lên từ nó, uốn lượn
trên đầu các elf và bao quanh họ trong một mái vòm mỏng và sáng. Nhưng mái vòm
chập chờn, bất nhất.
Tôi kinh hãi nhận ra rằng em
ấy không đưa đủ mana vào nó. Em ấy không thể làm được điều đó với áp lực khủng
bố của Aldir.
Sự chú ý của tôi chuyển từ
Ellie sang Aldir rői đến Tess và Nico, và bắt gặp ánh mắt nhìn nhau của Tess và
Nico, em ấy không chắc chắn, lo lắng, nhưng không sợ hãi, trong khi cậu ta đang
nhìn em ấy một cách gần như là... dịu dàng.
Sau đó, họ biến mất, không để
lại gì ngoài những gợn sóng mờ ảo của bất kỳ phép thuật nào họ đã sử dụng để dịch
chuyển tức thời.
Có một luồng sức mạnh khổng
lồ đột ngột bùng phát, và một chùm sáng vàng rộng được phóng ra từ mắt của
Aldir. Không khí xung quanh gợn sóng và bùng cháy, tạo ra một vầng hào quang
nhiệt và năng lượng có thể nhìn thấy được.
Chùm tia chạm đất đến đâu
thì mặt đất bị đẩy bắn lên và bắn ra xa. Cây cối bị xô ngã, gãy vụn, sau đó bị
mục nát. Thị trấn bắt đầu tan biến, những ngôi nhà bị lực nghiền nát thành xiêu
vẹo.
Tôi cố gắng tập trung vào
Ellie, nhưng điều cuối cùng tôi nhìn thấy là một nửa hình vòm mờ đi trước khi lực
chấn động càn quét qua ngôi làng. Góc nhìn của tôi đang chuyển hướng lên trên,
kéo ra khỏi ngôi làng, và tôi quan sát khi vụ nổ mở rộng ra từ nơi chùm tia vẫn
bắn vào trái đất, một vòng hủy diệt không ngừng tăng lên, san bằng mọi thứ nó
chạm vào, xóa sạch Elenoir và không để lại gì ngoài một đám mây bụi càng lúc
càng cao hơn.
Và ngay trước khi hình dạng
của Aldir biến mất khỏi tầm mắt, tôi đã thấy ánh mắt của ông ta hướng… thẳng về
phía tôi.
Một cảm giác ớn lạnh lướt
qua hình dạng tàng hình của tôi khi đôi mắt vàng khổng lồ kia nhìn sâu vào tôi
với sự thờ ơ lạnh giá đến chết người. Ông ta biết tôi đang theo dõi tất cả.
Ánh mắt của chúng tôi khóa
chặt trong vài giây mà tưởng chừng như vĩnh hằng ngay cả khi góc nhìn của tôi bị
kéo lùi ra khỏi Elenoir và Dicathen. Và ngay cả khi tôi lại một lần nữa đứng
trong căn phòng trống trơn của thánh điện, tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt
sâu thẳm của vị asura một mắt đang nhìn tôi.
Chớp mắt lau những giọt mồ
hôi chảy dài trên lông mày và vào mặt tôi, tôi nhận ra rằng Caera đã một tay ôm
lấy cổ tay tôi và đang cố gắng kéo di vật ra khỏi nắm tay của tôi. Cô ấy đang
hét lên điều gì đó, nhưng tôi không thể nói thành lời.
Tôi buồn nôn và yếu ớt, và
tôi không thể thở được.
“-Này! Grey, cái gì vậyl
Chuyện gì vậy?" Caera tròn mắt, giọng đây hoảng sợ. Tôi khuyu gối xuống và
thánh vật đó tuột khỏi tay tôi, bật nảy trên nền nhà lát gạch trắng.
'Cậu đã ở đâu vậy?’ Regis có
vẻ lo lắng một cách lạ thường, và tôi nhận ra không phải tất cả sự hoảng sợ mà
tôi cảm thấy đều là của tôi.
Tôi cố gắng nói, nhưng có một
khối u lạnh trong cổ họng khiến tôi ứa máu.
Elenoir đã biến mất.
Ellie...
Tôi ngã về phía trước. Trán
tôi áp vào nền gạch lạnh lẽo khi tôi giáng một cú đấm nặng nề xuống sàn, khiến
mặt đất vỡ tung ra với một vết nứt rõ ràng. Một tiếng thét chói tai xé toạc cổ
họng tôi khi nước mắt làm mờ tầm nhìn của tôi.
Chỉ có một asura đã có thể
ra lệnh tiêu diệt Elenoir. Chúa tể Indrath hẳn đã nhận ra hiệp ước không can
thiệp đã vô hiệu lực, và sợ hãi sự bành trướng của Alacryan ra khắp khu rừng,
nên ông đã gửi cho Agrona một thông điệp bằng ngôn ngữ duy nhất mà hai người hiểu
được.
Hàm tôi nghiến chặt.
Gia tộc Vritra hay gia tộc
Indrath... không thành vấn đề, những tên asuras này đều giống nhau. Họ không
quan tâm đến sự bình yên và hạnh phúc của chủng tộc hạ đẳng chúng tôi. Chưa kể,
họ còn hung bạo và tham lam hơn, sẵn sàng giết chóc bừa bãi để có được thứ mình
muốn. Không, có lẽ không phải tất cả.
Ký ức về Sylvia trong những
giây phút cuối cùng, chết một mình để bảo vệ con gái, hiện lên trong tâm trí
tôi.
Tôi nghĩ đến bà rồng trắng,
chết một mình để bảo vệ con gái của mình. Hơn ai hết, bà ấy hiểu rõ Indrath và
Agrona là người thực sự là như thế nào.
Đó có phải là lý do tại sao bà
ấy đã giao con gái của mình cho tôi? Vì vậy, Sylvie có thể được lớn lên bên
ngoài Epheotus, tránh xa người dân của mình và sự tàn ác cố hữu của họ?
Tay tôi sờ lên chữ cổ tự
trên cẳng tay, khế ước thành lập của Sylvie từ khi con bé được sinh ra. Ngay cả
sau tất cả những hy sinh của Sylvia, tất cả điều này vẫn xảy ra.
Và không chỉ cho khế ước thú
của tôi, mà còn cho cha tôi, Adam, Buhnd, và rất nhiều người khác.
Giọng nói lạnh lùng, nông cạn
của chính tôi trước đây giờ lại vang lên trong tâm trí, nhắc nhở tôi rằng chính
vì họ mà tôi mới trở nên yếu đuối, quá xúc động.
"Có người để bảo vệ chỉ
càng làm cản trở cậu đưa ra những quyết định tối ưu nhất, và hợp lý nhất."
Quý cô Vera đã nhiều lần tuyên bố. Đó là lý do tại sao tôi bỏ rơi tất cả những
người mà tôi quan tâm với cái tên Grey.
Tôi lắc đầu. Nhưng chính những
người mà tôi quan tâm ở Dicathen đã thúc đẩy tôi tiến xa đến mức này. Từ chối
bàn tay đang chìa ra của Caera, tôi đứng dậy.
Tôi sẽ không làm họ thất vọng.
Đây chỉ là sự khởi đầu của cuộc hành trình của tôi bây giờ. Với aether, tôi có
thể viết lại chính thực tại này, vấn đề chỉ là học cách làm ra sao thôi.
Sau đó, những vị thần này sẽ
biết tôi thực sự có khả năng gì.
[] [] []