25/12/21

Chapter 310: Bỏ Lại Phía Sau

[] [] [] 

GÓC NHÌN CỦA ELLIE:

Con suối nhỏ chảy qua thị trấn dưới lòng đất được xây dựng bởi các pháp sư cổ đại đang chảy ra một cách êm ả. Thật là điều may mắn, tôi nghĩ. Nó có thể tồn tại một cách đơn giản, chạy dọc các tảng đá và ngân nga một bài hát tiếng nước du dương. Ngay cả khi Boo ngoạm một con cá ra khỏi mặt nước, dòng suối ấy cũng chẳng cảm thấy phiền hà gì cả. Nó không hề có trái tim để tan vỡ.

Nhưng tôi thì có - và nó đã vỡ tan nát rồi. Ở bất kì nơi nào tôi đến, tôi đều liên tục được nhắc nhở về di sản của gia đình tôi: thất bại, mất mát và chết chóc.

Tôi luôn được nhắc nhở về sự thất bại của chúng tôi trong các khuôn mặt mệt mỏi, tuyệt vọng, và các ánh mắt buồn bã, cảm thông mà tôi nhận được từ những người khác.

Ngay cả khi họ có tổn thất riêng của mình, bọn họ vẫn đối xử với mẹ con chúng tôi như một chiếc cúp điêu khắc bằng thủy tinh. Giống như kiểu chúng tôi là một thứ gì đó để trưng bày, chỉ để mọi người có thể nhìn thấy chứ không được phép động vào… Họ đối xử như chúng tôi như thể chúng tôi vẫn còn rất quan trọng, mặc dù chúng tôi chỉ còn tàn tích của thời kì huy hoàng đã vụt mất, thời mà Arthur Leywin hùng mạnh vĩ đại vẫn bảo vệ Dicathen.

Khi anh trai tôi và Sylvie biến mất, cảm giác như toàn bộ bầu trời sập xuống, và bây giờ tất cả chúng tôi đều dần chìm vào vũng đầm lầy đen tối của tuyệt vọng.

Theo Kathyln miêu tả thì là vậy.

Thật là kỳ lạ. Tôi cứ tưởng cái chết của cha mẹ chị ấy sẽ quan trọng với chị ấy hơn sự biến mất của anh trai tôi, nhưng tôi đoán cũng chẳng có gì ngạc nhiên cả. Tất cả mọi người luôn yêu quý Arthur vị Lance hùng mạnh, Arthur vị tướng quân anh dũng, Arthur vị anh hùng dân tộc.

Nhưng người Arthur mà tôi đã luôn yêu mến chính là Arthur, người anh trai tôi, Arthur người bạn của tôi… vào những lúc anh ở dành thời gian ở bên cạnh tôi.

Mẹ tôi chỉ sống qua ngày một cách tĩnh lặng, mỉm cười buồn bã và nói "cảm ơn" bất cứ khi nào ai đó nói lời chia buồn. Lúc tâm trạng tốt, bà ấy thỉnh thoảng dùng phép chữa trị cho một số người tị nạn bị thương mà các người lính lôi trở lại hầm trú ẩn.

Tôi nghĩ mẹ đã tiến đến quá gần đến bờ vực tuyệt vọng, đến nỗi khi Arthur không quay lại sau khi cứu Tessia, bà ấy đã mất hết toàn bộ niềm hy vọng nhỏ nhoi vào mọi thứ khác. Thật đau lòng khi phải thừa nhận điều này, nhưng nếu không có tôi, tôi nghĩ bà ấy sẽ chỉ cuộn tròn và đi ngủ, sau đó vĩnh viễn không bao giờ mở mắt ra lần nữa.

Nhặt lên một tảng đá phẳng, nhẵn, tôi tung lên không trung và bắt nó lại.

Đã bao lâu rồi kể từ khi tôi và Arthur đứng ở bên bờ suối ngầm này và dạy tôi cách tung đá trên mặt nước? Mấy ngày? Mấy tuần rồi? Kể từ đó thì tôi như đã chết đi, và rồi tái sinh lại thành một con người khác.

Bật ra một tiếng cười chế giễu định mệnh, tôi ném hòn đá mạnh xuống mặt nước để nó bắn tung tóe một cách thỏa mãn.

Boo vừa mới bắt được cá và đang lúi húi tìm một chỗ ăn liền ngẩng đầu lên nhìn tôi một cách nghiêm nghị. Những đốm đen phía trên đôi mắt của cậu ta dính lại với nhau, khiến cu cậu trông như lúc nào cũng nhăn nhó.

“Xin lỗi Boo. Ta ổn mà." Mặc dù tôi không chắc cậu ta tin tôi, nhưng con gấu mana khổng lồ khịt mũi và quay trở tiếp tục tận hưởng bữa ăn của mình.

"Với một cánh tay mạnh mẽ như vậy, cháu đã nghĩ đến việc ném đá vào kẻ thù của chúng ta thay vì dùng cung chưa?"

Tôi giật mình quay lại, nhưng liền cảm thấy thoải mái khi nhận ra đó chỉ là Helen Shard, thủ lĩnh của nhóm Twin Horns còn sót lại. Helen đã từng là người cố vấn của tôi trong lâu đài bay, cô ấy dạy và giúp tôi cải thiện khả năng bắn những mũi tên thuần mana từ cây cung của mình.

Thật là nhẹ nhõm khi cô ấy tìm đến nơi ẩn náu này cùng với Durden và Angela Rose, và cô ấy đã nhanh chóng đảm nhận lại vai trò cố vấn của tôi.

Cô ấy dường như có một giác quan thần kỳ nào đó có thể cảm nhận được lúc tôi trở tâm trạng, như cô ấy nói, bởi vì cô ấy luôn xuất hiện cạnh tôi.

Tôi hất tóc theo kiểu bánh bèo nhất mà tôi biết sẽ khiến cô ấy khó chịu và quay lại nhìn dòng suối. "Cháu đang cố bắt một con cá cho bữa tối của mẹ."

Từ khóe mắt, tôi thấy cô ấy nhướng mày, nhếch mép. "Một con cá? Với một tảng đá á?”

“Bắt cá bằng cung tên thì sẽ là quá dễ dàng rồi,” tôi nói một cách ngạo mạn, hơi hướng mũi lên và đưa cằm về phía trước, hình ảnh của một đứa trẻ quá tự tin và tự mãn. Helen đã luôn cố dạy tôi trở nên khác biệt với những đứa trẻ quý tộc trong lâu đài, nên cô ấy rất khó chịu tôi hành xử giống như bọn chúng.

Trở nên nghiêm túc, Helen ra hiệu về phía mặt nước. "Hãy xem sao nào."

Cũng nghiêm túc lại, tôi nhấc cây cung của mình đang dựa vào một tảng đá gần đó và kiểm tra làn nước trong. Cứ sau khoảng ba mươi giây, một con cá phát sáng lờ mờ sẽ chầm chậm bơi qua, xuôi theo dòng suối.

Anh trai tôi đã từng giải thích rằng những thứ mà tôi nhìn thấy dưới nước không thật sự ở đúng vị trí đó vì hiện tượng bẻ cong ánh sáng. Do đó, tôi kéo dây cung lại và tạo ra một mũi tên mỏng bằng mana thuần khiết. Sau đó, tôi chờ đợi.

Một thứ màu xanh trôi trên dòng suối êm ả cho tôi biết một con cá đang đến. Tôi đợi cho đến khi nó đi vào phần suối rộng và nông ở nơi tôi đang đứng, rồi chuẩn bị bắt nó. Khi thời cơ chín muồi, tôi buộc mũi tên vào mình bằng một sợi mana thuần túy, sau đó để nó vụt bay.

Mũi tên mana màu trắng bắn thẳng xuống mặt nước với một tiếng tủm nhỏ, và con cá giật bắn tung tóe. Tôi giật mạnh dây, khiến mũi tên nhảy ra khỏi mặt nước và bay trở lại tay tôi, với con cá nhỏ bị đâm xuyên qua mang một cách gọn gàng.

Helen bắt đầu vỗ tay một cách chậm rãi, lắc đầu và há hốc miệng ra như thể đang sợ hãi. "Không thể tin được, Eleanor, thực sự đúng là không thể tin được." Sau đó, cô ấy tiến về phía tôi, kéo con cá khỏi mũi tên, đập mạnh nó vào một trong những tảng đá lớn bên bờ suối, vẫy tay chào tôi với con cá chết, và quay lưng bước đi.

"Ơ, con đó là của cháu mà!"

“Hãy coi như đây là cái giá phải trả cho bài học kinh nghiệm tốt đi,” cô nói, không buồn dừng lại. "Với một tài năng như thế, chắc chắn cháu sẽ không gặp khó khăn gì trong việc bắt một con khác đâu nhỉ?"

Một nửa bực bội, một nửa thì buồn cười, tôi quay lại với nước, cảm thấy dễ chịu hơn. Tôi quyết định rằng tôi cũng có thể bắn thêm một vài con cá và mang chúng về nhà mẹ để ăn tối.

Tuy nhiên, khi tôi cúi đầu xuống một lần nữa, có một chuyển động nhỏ ở phía bên kia của con suối thu hút sự chú ý của tôi và theo bản năng, tôi giương cung hướng đó.

"Ồ!"

Phải mất một giây để mắt tôi tập trung vào ánh sáng lờ mờ, nhưng ngay khi tôi nhìn rõ, tôi lập tức hủy bỏ câu thần chú của mình, và mũi tên trắng phát sáng vụt tắt và biến mất.

"Xin lỗi, Tessia."

Sau một lúc ngập ngừng lúng túng, đôi mắt chị ấy dò xét tôi như thể đang cố đọc được suy nghĩ của tôi, rồi Tessia tiếp tục đi xuống mép dốc bên kia suối. Ở phía đó thì nước sâu hơn một chút, và có một khúc gỗ hóa đá rất cũ cắm dưới đất, tạo thành một chiếc ghế dài hoàn hảo để ngồi và ngâm chân trong nước.

“Xin lỗi,” Tessia nói nhỏ, ánh mắt hướng xuống dòng suối. “Chị không nhận ra có người nào đó ở đây”.

Nhưng rồi chị cũng đã đến đây, nhìn thấy tôi và quyết định vẫn ngâm chân đấy thôi. “Không sao,” tôi nói với giọng điệu như thể điều đó không ổn chút nào. "Dù sao thì cũng chuẩn bị đi rồi."

Đưa cây cung qua vai và ra hiệu với Boo, tôi quay lại để đi bộ trở lại bờ kè, nhưng nhịp tim của tôi đập nhanh hơn qua mỗi bước đi, cơn tức giận và phẫn nộ trong tôi càng dồn nén cho đến khi tôi chỉ muốn dừng lại và hét lên trút giận.

Tessia đã không ra ngoài nhiều kể từ khi Arthur mất. Tôi đã gặp chị ta một vài lần, nhưng đây là lần đầu tiên tôi đủ gần để nói chuyện với Tessia, và rồi tôi đột nhiên nhận ra rằng tôi có đầy điều muốn nói với chị ta.

‘Giờ mày có nói gì ở đây đi nữa thì cũng sẽ chẳng thể thay đổi bất cứ điều gì cả, Ellie,’ tôi nghiến răng tự nhủ với bản thân. La hét và chửi rủa Tessia cũng không thể—

Tôi quay gót và bắt gặp ánh mắt của Tessia. "Anh ấy đã ra đi tất cả chính là lỗi của chị đấy, tôi mong chị biết điều đó."

Tessia giật mình nhưng vẫn giữ im lặng, càng làm tôi tức điên lên.

"Đó là lỗi của chị, và chị sẽ không bao giờ sửa được." Giọng tôi lớn hơn khi tôi cố gắng kiềm lại. “Anh ấy là cơ hội tốt nhất để chúng ta có thể có được một cuộc sống khác ở bên ngoài hang động này, nhưng anh ấy cũng là một tên ngu ngốc không thể để cho chị tự làm tự chịu! Chị nên biết điều đó!”

Giọng tôi như vỡ oà khi tôi lấy mu bàn tay xoa đi giọt nước mắt đầy oán hận. “T-Tại sao chị không chịu ở yên lại đây hả? TẠI SAO??"

Công chúa yêu elf nghiến chặt hàm và cúi đầu xuống, nhưng khi Tessia lên tiếng, giọng chị ấy bình tĩnh một cách bực bội. “Chị không thể, Ellie. Chị xin lỗi. Chị thực lòng rất xin lỗi. Có lẽ, chị biết rằng mọi chuyện sẽ nghiêm trọng đến mức nào… nhưng họ là bố mẹ của chị.” Sau một hồi im lặng, Tessia ngước nhìn tôi, đôi mắt xanh ngọc của cô ấy lấp lánh những giọt nước mắt. “Hãy nói thật với chị, nếu là em, thì em sẽ làm gì?”

Tôi muốn nắm lấy mái tóc bạch kim xinh đẹp ngu ngốc của chị ấy và dúi đầu chị ta xuống nước. Chị ta đã chạy trốn khỏi nơi trú ẩn, bất chấp cả logic lẫn lời cầu xin của anh trai tôi và Virion, và buộc Arthur phải đuổi theo. Chính vì sự ích kỷ ngu dốt đó của mình, Sylvie và Arthur đã chết.

Boo gầm gừ và đứng dậy, cảm nhận được sự phẫn nộ trong tôi. Sự hiện diện của cậu ấy đã tiếp thêm cho tôi dũng khí.

"Tôi sẽ lắng nghe bọn họ!" Tôi hét lên, thậm chí không chắc liệu tôi sẽ làm như vậy.

“Vậy thì có lẽ em khôn ngoan hơn chị rồi, Ellie — và đó là lý do tại sao chị cần em… và có thể em cũng cần chị.” Đôi mắt sáng của Tessia nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt của cô ấy như thể đang cầu xin và hy vọng, nhưng lại rất mâu thuẫn.

“Tôi chả cần quái gì ở chị cả,” tôi nói.

Một cái cau mày thoáng qua trên khuôn mặt chị. “Em nghĩ rằng chị không nhận thấy cách bọn họ đối xử với em ra sao ư? Giống như thể em chỉ là một đứa trẻ, giống như thể em chẳng thể giúp ích được gì? Giống như thể em chỉ có giá trị bởi vì mối quan hệ ruột thịt của em với Arthur? Em nghĩ rằng chị không biết cảm giác đó như thế nào ư?" Tessia đứng dậy, hàm cô ấy nghiến chặt, biểu cảm của chị ấy xen lẫn giữa sự nghiêm nghị và tuyệt vọng. “Chị đã nghe những lời mà người khác xì xào sau lưng chị, Ellie, và rất nhiều người không buồn giấu giếm sự nghi ngờ của họ mà còn công khai nói những điều đó cho tất cả mọi người cùng nghe.

“Nhưng em thì khác… em không chỉ là một người em gái bình thường của một cố anh hùng, và chị muốn chứng minh điều đó cho mọi người. Chị không yêu cầu em tha thứ cho chị — chị không bao giờ có thể yêu cầu điều đó ở em sau những gì chị đã làm. Chị biết rằng nếu chị không bỏ trốn, Arthur có thể sẽ vẫn ở đây với chúng ta, nhưng giờ chị có làm gì đi nữa thì anh ấy cũng sẽ không bao giờ trở về được nữa, và—”

“Chị không có cái quyền chỉ đơn giản là chấp nhận việc này và tiếp tục sống bình thường như thế, công chúa. Arthur đáng ra không nên cứu chị! CHỊ ĐÁNG RA PHẢI LÀ NGƯỜI CHẾT Ở ĐÓ THAY VÌ ARTHUR, VÀ ANH ẤY ĐÁNG RA PHẢI Ở ĐÂY VỚI CHÚNG TÔI!”

Chị ấy mỉm cười với tôi, một nụ cười vừa buồn, vừa đẹp và cũng khiến tôi đầy căm phẫn. “Chị cũng nghĩ như vậy. Suy nghĩ đó liên tục đeo bám và ám ảnh chị từng giờ, từng phút, từng giây. Nếu Arthur ở đây bây giờ… và nếu chị đã chết thay anh ấy…” Tessia dừng lại, hít một hơi thật sâu và cố gắng nở nụ cười đượm buồn trên khuôn mặt. “Nhưng chuyện đó đã không xảy ra. Dù chị có ước nhiều đi thế nào đi chăng nữa, thì Arthur cũng đã hy sinh bản thân mình vì chị. Và chị sẽ không bao giờ có thể trả cái giá mà anh ấy đã phải trả, và điều đó sẽ đeo bám chị cho đến hết kiếp sống này.”

Thực sự run lên vì giận dữ, những giọt nước mắt nóng hổi bắt đầu chảy dài trên má, tôi mở miệng định sỉ vả chị ấy, chửi rủa, trút cơn giận của tôi vào chị ấy, nhưng những lời nói đó đã chết nghẹn trong cổ họng tôi. Tôi muốn ghét chị ấy, nhưng tôi lại không thể làm thế được.

Tôi không thể ghét chị ấy, bởi vì Arthur đã yêu chị ấy rất nhiều. Anh ấy đã yêu chị ấy nhiều đến mức sẵn sàng đánh đổi mạng sống của mình vì chị ấy. Chị ấy có ý nghĩa với anh ấy nhiều đến mức đó. Nhờ hành động xả thân hào hùng của Arthur nên giờ Tessia mới có thể đứng ở đây.

Thật không công bằng chút nào cả, tôi nghĩ. Tại sao anh lại làm vậy hả, Arthur? Tại sao anh lại bỏ rơi em vì chị ta một lần nữa?

Tessia cẩn thận lội qua con suối cạn và đi đến chỗ tôi. Cô ấy móc sợi dây chuyền đeo quanh cổ ra và kéo ra một mặt dây chuyền từ dưới áo và đưa cho tôi.

"Arthur đã tặng cho chị cái này, Ellie." Nó là một mặt dây chuyền lá bạc nhỏ. "Anh ấy đã tặng cho chị cái này, cùng với một lời hứa."

Mất cảnh giác, giọng tôi hơi run lên, "Lời hứa gì?"

“Một lời hứa mà giờ một người trong hai người chúng chị có thể giữ được. Do đó, chị sẽ tiếp tục sống, Ellie. Chị sẽ tiếp tục sống vì Arthur, em có hiểu không?”

Tôi nhìn chằm chằm Tessia chậm rãi vuốt ve mặt dây chuyền như một đứa trẻ nhỏ. Công chúa elf đây là một pháp sư mạnh mẽ sắp đạt đến lõi trắng, một thuần thú sư có khả năng dời núi lấp biển… tuy nhiên, đôi vai chị ấy hẹp và cánh tay gầy guộc, nhợt nhạt khiến chị ấy trông rất mỏng manh.

Rồi cũng chính đôi tay gầy guộc ấy ôm lấy tôi, mặt tôi áp vào vai chị ấy, nước mắt tôi thấm đẫm vào áo chị. Tôi nức nở khóc. Tôi để mặc cho nỗi buồn, sự tức giận, nỗi sợ hãi và sự cô đơn tràn ra khỏi tôi, toàn bộ cơ thể tôi run lên bần bật trong khi tôi khóc nức nở.

“Chúng ta sẽ vượt qua chuyện này,” Tessia lặng lẽ lặp lại, tay cô ấy vuốt ve đầu tôi. “Và chúng ta cần phải mạnh mẽ, bởi vì ngay cả khi bọn họ nguyền rủa chị và coi thường em, bọn họ vẫn cần chúng ta. Cả hai chúng ta."

“Chỉ là em cảm thấy mọi thứ rất vô nghĩa, và lạc lỏng lắm,” tôi thở phào nói, gần như kiệt sức.

Ôm tôi chặt hơn, Tessia nói, “Đó chính là cảm giác của chị. Ông nội Virion đã ôm chị thật chặt và để chị khóc cho đến khi chị bất tỉnh, sau đó khi chị tỉnh dậy, chị vẫn tiếp tục khóc. Chị đã mất cha mẹ, mất Arthur, và mất đi niềm hy vọng. Nhưng ông nội Virion không bao giờ cho phép chị bỏ cuộc, và chị cũng sẽ không để cho em làm điều đó.”

Tôi đẩy Tessia ra và lấy tay áo lau những giọt nước mắt trên mặt. "Vậy chúng ta sẽ làm gì?"

Tessia nhìn qua vai tôi về phía trung tâm của ngôi làng. “Dicathen có thể bị thua, nhưng nó vẫn còn ở đó. Và nếu điều đó có nghĩa là chúng ta cần huấn luyện nghiêm khắc hoặc cần phải chiến đấu tới giọt máu cuối cùng, chúng ta sẽ làm bất cứ điều gì có thể để giành lại nó.” Công chúa elf nhìn tôi, đôi mắt long lanh nhíu lại đầy quyết tâm. "Không còn ngồi bên lề nữa."

[] [] []

#Darkie