[] [] []
Tôi có thể cảm thấy máu như
đang điên cuồng bơm qua cái cổ mỏng manh mà tôi đang siết chặt trong tay khi lão
ta giật bắn mình.
Hai trong số ba tên chiến
binh đầy sẹo xung quanh ngay lập tức phản ứng, quay ngoắt và hướng chiếc mỏ sắc
nhọn của chúng nhắm vào cổ họng tôi, trong khi con lớn nhất trong ba con vẫn án
binh bất động.
Một bầu không khí im lặng chết
chóc bao trùm lên cả vách đá trước những biến cố đột ngột này, không ai sẵn
sàng ra tay khi tôi nắm giữ mạng sống của thủ lĩnh của bọn chúng trong tay.
Tôi nghiêng người về phía lão
già đang run rẩy, ánh mắt tôi vẫn nhìn chằm chằm vào lính canh của lão ta. “Lão
có dám đánh cược mạng sống của mình không? Để xem đám vệ sĩ của lão sẽ nhanh mỏ
hơn, hay tay của ta nhanh hơn? Kêu người của lão lùi lại ngay.”
Con chim già cứng người trước
lời đe dọa của tôi, nhưng vẫn giữ im lặng.
“Ta cứ tưởng lão thông minh
hơn thế này cơ,” tôi lẩm bẩm và giậm mạnh chân. Một tiếng gẫy nát vang lên giòn
giã khi chân trái của lão chim già bị gãy nát gần mắt cá chân. Lão ta hét lên một
tiếng khàn khàn và quằn quại trong đau đớn.
Những tiếng kêu kinh hoàng
vang vọng qua các đỉnh núi trong ba tên vệ sĩ càng đưa chiếc mỏ nhọn hoắc lại gần
tôi.
"Chúng ta có nên thử lại
không?" Tôi hỏi, giọng lạnh lùng.
Lão ta kêu lên một tiếng đầy
đau đớn trong khi ra hiệu cho hai tên lính canh rời đi.
“Đ-Đó! Lão đã nói với mọi
người hãy ở lại, vâng!” Ông ta chồm lên, tập tễnh đứng trên cái chân tốt còn lại
của mình.
"Tốt." Giữ chặt cổ
con tin, chúng tôi từ từ tiến đến nơi Caera nằm bất tỉnh. “Bây giờ, lão sẽ đưa
bọn này đến nơi lão đã giấu mảnh cổng của bộ lạc lão.”
Thủ lĩnh gật đầu lia lịa.
"Vâng vâng! Sau đó thì các ascender sẽ để lão sống chứ? "
“Ta sẽ để lão đi sau khi có được
mảnh cổng,” tôi xác nhận và nhấc cơ thể mềm nhũn của Caera lên khỏi mặt đất đầy
tuyết. Bây giờ cô ấy thở thoải mái hơn nhiều, nhưng vì Regis đang ở chế độ hồi
phục sâu, tôi là người duy nhất có thể chiến đấu ở đây. "Giờ thì đi
đâu?"
“Q-Quay lại nhà của lão!” Lão
lắp bắp, đôi mắt tím đơn lẻ chuyển từ tôi sang cái chân bị gãy.
Tia chớp tím bùng lên, và ba
người chúng tôi đến trước túp lều rơm khiêm tốn của lão già làng. Ở trên, tôi
có thể thấy bộ tộc lão lật đật cuồng đuổi theo xuống chỗ chúng tôi sau khi
chúng tôi dịch chuyển xuống.
Tôi nhìn quanh ngôi làng vắng.
"Nó đâu?"
"Ở bên dưới, trong một
cái trũng bên ngoài ngôi làng, vâng!" Lão già kêu lên, chiếc mỏ nứt nẻ của
ông ta lập cập trong lo lắng.
Tôi Thần Tốc thêm một lần nữa
để tạo khoảng cách giữa chúng tôi và những con Mỏ Lao điên cuồng tìm đến, nhưng
với hai hành khách và một con quái vật đói khát ăn dần hết lõi của tôi, tôi có
thể cảm thấy trữ lượng aether của mình giảm mạnh sau mỗi lần Thần Tốc.
“Ta không nhìn thấy gì cả,”
tôi nói, sự kiên nhẫn của tôi ngày hao dần đi.
“Rất khó vào, vâng! Cần phải
đi vòng quanh khúc cua đó,” lão ta nói, chỉ cánh về trước.
Tôi nhìn hẻm núi hẹt, nằm
khuất trong những vách đá dựng đứng ở rìa ngôi làng, và sau khi sàng lọc các
thông tin mà các con đường aether đã chuyển về cho tôi, tôi Thần Tốc Thêm một lần
nữa.
Tôi có thể thấy lão ta đang
lén lút liếc nhìn về phía sau chúng tôi, nơi những con Mỏ Lao lượn vòng trên bầu
trời, chờ cơ hội lao thẳng xuống.
Thở dài một tiếng, tôi nhẹ
nhàng đặt Caera xuống đất và vòng tay còn lại quanh chân cánh phải của lão ta.
Một tiếng gãy nát giòn giã
khác vang vọng khắp các bức tường trong hẻm núi cùng với tiếng kêu gào thảm thiết
của con chim già khi cánh của nó bị bẻ cong ở một góc không dám tưởng tượng được.
Đưa khuôn mặt của lão chim
già đến cạnh mình, tôi nói một cách bình tĩnh. “Nếu cái mảnh cổng không ở trong
tầm mắt ta vào lần tiếp, thứ tiếp theo ta bẻ sẽ là cổ của lão.”
“V-vâng…” lão ta thở khò khè
trước khi đưa ra một chỉ dẫn dài dòng. Đúng như tôi đoán, lão ta đang cố câu giờ
và lãng phí aether của tôi với hy vọng rằng tôi sẽ sử dụng hết bước nhảy Thần Tốc
của mình như các Vuốt Bóng Đêm.
Theo lời chỉ dẫn của con chim
già đưa chúng tôi đi sâu hơn, đến một hang động ẩn, được bao phủ bởi một tấm lưới
dệt bằng lông vũ và phủ lên một lớp tuyết để nó hòa lẫn hoàn toàn với môi trường
xung quanh. Nếu lão ta không chỉ chúng tôi đến đây thì tôi sẽ khó lòng nào mà tự
tìm được cái mảnh cổng.
“Vào đường hầm, đi thẳng về
phía trước,” ông nói một cách yếu ớt, chân trái bị gãy kéo lê trong tuyết.
Điều chỉnh lại Caera đang khoác
vai tôi, tôi đi sâu vào đường hầm tối tăm, không có ánh sáng cho đến khi nó chỉ
vào ngõ cụt.
Bất chấp việc cái hang tối thui
và tôi chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy phía trước, nhưng những gì tôi nhìn thấy khiến
tôi không thể thốt nên lời.
Chất đống như kho báu của một
vị vua tham lam là các bộ sưu tập tiền vàng, đồ trang sức quý giá và các vật phẩm
quý giá. Và mặc dù đống kho báu này làm tôi ngạc nhiên, càng nhìn đống đó, tôi
càng phẫn nộ hơn vạn lần.
Có bao nhiêu người thăng
thiên đã bị tộc Mỏ Lao lừa và giết để có được tất cả những thứ này? Trong khi
câu hỏi lơ lửng trên đầu lưỡi của tôi, một phần khác trong tôi không muốn nghe
câu trả lời của lão già đó.
"G-Grey?"
Tôi mở to mắt.
"Caera!" vứt tên trưởng lão đi, tôi hạ nữ quý tộc Alacryan xuống đất
và dựa lưng cô ấy vào bức tường hang động. "Cô cảm thấy thế nào rồi?"
“Nặng trĩu và—” Caera thở ra
một hơi mạnh khi cô ấy thấy lão chim già. “Ông ta… tại sao ông ta lại…”
“Chúng ta cần lão để tìm mảnh
cổng,” tôi nói với một nụ cười nhẹ. "Đừng lo lắng, với tình trạng này thì
lão ta đứng còn không nỗi nữa là."
“Tác phẩm của Đấng Sáng Tạo ở
đây, vâng! Nhưng rất khó thấy mà không có ánh sáng, rất khó tìm”, lão con chim
già vừa nói vừa đưa tay chỉ về phía đống báu vật của mình.
Phì cười, tôi đi về phía sau
đống đó, nơi có một hào quang aetheric đặc biệt mạnh toả sáng rạng ngồi. Một
lát sau, tôi đã cầm được phiến đá trắng mịn trên tay.
Caera thở dài khi cô ấy lùi
vào tường. "Cuối cùng cũng tìm thấy."
Lão già sững sờ nhìn vào mảnh
cổng mà tôi cầm rồi gật đầu. “Vị ascender vĩ đại đã tìm thấy mảnh vỡ. Lão sẽ được
tha mạng, phải không?”
"Chưa hết đâu."
Tôi quay sang nữ quý tộc Alacryan, chỉ vào đống châu báu khổng lồ. “Chúng ta
không có nhiều thời gian, nhưng bỏ lại đống đó thì phí lắm.”
Caera liếc lão chim già, khiến
lão ta run lên vì sợ hãi, rồi nở một nụ cười tự mãn.
~
Giữ tên trưởng lão Mỏ Lao
trong tay, tôi để Caera đi qua đống rác để tìm kiếm bất cứ thứ gì cô ấy muốn.
Ngay cả khi chiếc nhẫn không
gian của Caera bị hỏng, tôi đã mong cô ấy tìm và lấy kha khá đồ tạo tác ở đây,
nhưng cô ấy quay lại chỉ với một món đồ.
“Cô chỉ muốn một thứ đó thôi
á?” Tôi hỏi Caera, nhìn chằm chằm vào tấm giáp kim loại mà cô ấy cầm trên tay. Trên
mảnh giáp đó có các đường chạm khắc khá tinh xảo, nhưng ngoài thiết kế tinh tế
kia của nó ra, tôi không thể hiểu nó có thể làm được gì đặc biệt.
“Mhmm. Khi tôi chạm vào nó,
tôi có thể cảm thấy nó đang cố gắng hấp thụ linh hoả diệm của tôi,” cô ấy giải
thích. “Tôi không biết nó có tác dụng gì, nhưng trong số vô số vật phẩm mà tôi có,
đây là vật phầm đầu tiên có thể tương tác với thứ sức mạnh đó của tôi.”
Tôi nhún vai. “Cô có chắc cô
không cần mấy thứ khác không? Ngay cả khi chúng vô giá trị, cô vẫn có thể kiếm
được rất nhiều vàng đấy."
Caera lắp mảnh giáp vào người,
và tôi dám thề rằng mảnh giáp ấy liền thu nhỏ lại để vừa với cẳng tay của cô ấy.
Cô ấy giơ mảnh giáp mới của mình lên và nhìn tôi đầy kiêu kỳ. "Tôi đã có
nhiều vàng hơn mức tôi có thể tiêu rồi."
Tôi tròn mắt. "Đồ khoe
khoang."
Nhìn thấy Caera chỉ lấy một
món đồ, lão già chim chưa kịp thở ra một tiếng thở phào nhẹ nhõm thì ngay lập tức
há hốc mồm khi tôi dùng cổ tự không gian của mình để nhét hết vào.
Chỉ trong chốc lát, đống kho
báu lớn bằng cả con Bốn Nắm Đấm kia đã hoàn toàn biến mất.
Caera sửng sốt. “Thế mà bảo
người ta khoe à.”
"T-Thế bây giờ lão có
thể đi không?" Tên trưởng lão nói, mỏ run lên trong cơn tức giận sôi sục.
Buông cổ lão ra, tôi đẩy lão
về phía trước. "Lượn."
Còn chim già tập tễnh bằng một
chân, không bị ngã nhào bằng cách sử dụng đôi cánh tốt của mình để giữ cho đứng
vững.
"Để lão ta đi sớm thế
có khôn ngoan không?" Caera hỏi, giọng lạnh như băng.
“Tôi có một kế hoạch,” tôi
nói nhẹ nhàng, quỳ một chân xuống. "Đây, leo lên lưng tôi."
“Tôi-không sao đâu. Tôi sẽ
có thể chạy trong khoảng một phút nữa,” cô lắp bắp, lùi lại một cách yếu ớt.
Nhướng mày, tôi hỏi. “Thế cô
có muốn tôi bế cô như bao gạo không, hay gần đây cô cũng đã phát triển được một
khả năng dịch chuyển tức thời như tôi…”
Sau một lúc dừng lại, Caera
hắng giọng và từ từ vòng tay qua cổ tôi.
“Cảm ơn,” cô ấy nói, ấn người
vào lưng tôi khi tôi đứng dậy.
‘Regis. Ngừng tiêu thụ
Aether của ta cho đến khi chúng ta rời khỏi đây,’ tôi lay bạn đồng hành của tôi
thoát khỏi trạng thái ngủ đông.
“Tôi có bỏ lỡ g—ooh chà chà…
hai người dạo này gần gũi phết nhở,” Regis nói.
‘Im đi,’ tôi gầm gừ.
Hít một hơi thật đều, tôi
hoàn toàn tập trung vào mọi thứ xung quanh. Tôi có thể cảm nhận được lão già
chim đang tập tễnh đến gần lối ra.
Tôi không có nhiều thời
gian.
“Caera, ngay khi tôi Thần Tốc,
tôi sẽ cần sự giúp đỡ của cô,” tôi nói.
"Tất nhiên."
Sau khi giải thích kế hoạch
của mình cho cô ấy, tôi bắt đầu tiếp thu thông tin được cung cấp bởi vô số các
tuyến đường aether phân nhánh để tìm ra một tuyến cụ thể.
Đồng thời, tôi đã lực để bổ
sung cốt lõi của mình đến mức có thể thực hiện bước nhảy xa nhất với Caera trên
người.
Lọc ra các đường aether, tôi
tập trung vào các dấu hiệu aether mà mỗi con Mỏ Laocó khi ngày càng nhiều chúng
đến miệng đường hầm.
Vẫn chưa đủ…
Ít phút trôi qua khi sự tập
trung của tôi liên tục thay đổi giữa các tuyến đường aether và các con Mỏ Lao
đang đông dần hơn ở ngay bên ngoài.
Tôi có thể cảm thấy tim
Caera đập nhanh hơn sau lưng mình trong khi ngay cả Regis vẫn im lặng và căng
thẳng trong người tôi.
Ngay bây giờ!
Cả khung cảnh thay đổi trong
nháy mắt khi những tia sét tím cuộn quanh người tôi. Trước mặt tôi là vách đá
ngay trên đỉnh hang động bí mật của lão chim già mà chúng tôi đã đi qua. Phía
trên chúng tôi là một đàn chim Mỏ Lao, mỗi con đều la hét những tiếng kêu râm
ran và khua khoắng, những chiếc lông vũ tung bay phấp phới khi chúng va vào
nhau trong lúc lao tới chúng tôi.
"Caera!" Tôi gầm
lên khi quay gót.
Caera giơ tay đôi tay của
mình trong khi dùng chân quấn quanh eo tôi khi tôi bắt đầu chạy. Kích hoạt linh
hoả diệm, cô ấy bắn ra một luồng lửa đen ngay mép vách đá, tạo ra một trận lở
tuyết cuốn theo đầy băng và đá xuống phía lão chim già và một phần bộ tộc của
lão đang chờ đợi ở miệng hang để phục kích chúng tôi.
Một tiếng ầm ầm chói tai
vang lên xuyên qua hẻm núi, gần như nhấn chìm mấy con Mỏ Lao. Tuy nhiên, những
con chim ở trên đã bắt đầu đuổi theo sau chúng tôi, lao vun vút xuống và giưỡng
những cái móng vuốt nhọn, sắc bén ra.
Tôi né một cặp chim Mỏ Lao tấn
công trong khi Caera bắn hết tia lửa đen này đến tia lửa đen khác, nhưng khi
ngày càng nhiều con bắt đầu bao vây chúng tôi, buộc chúng tôi phải dừng lại.
“Tôi sẽ Thần Tốc lùi về phía
mái vòm, nhưng tôi sẽ cần cô câu giờ một vài phút nếu muốn đi đủ xa để thoát khỏi
chúng!” Tôi nói trong khi các con Mỏ Lao bay xung quanh chúng tôi theo đội hình
vòng tròn.
Caera nhảy khỏi lưng tôi, loạng
choạng khi chân chạm đất, nhưng vẫn có thể đứng vững. "Một vài phút có thể
là tất cả những gì tôi có thể làm được."
‘Regis! Ngươi sao rồi?’ Tôi
hỏi một cách đầy hy vọng.
'Không. Vẫn vô dụng,' cậu ta
nói tỉnh queo.
Tôi vận một lớp aether dày
bao bọc cơ thể ngay khi một cặp Mỏ Lao khác bắt đầu lao về phía chúng tôi. Những
con chim bay lượn trên không trung bắt đầu lao vun vút đến trong vệt sáng màu
đen có ánh tím mơ hồ.
Xoay người sang phải, tôi đập
vào một bên cổ của một con Mỏ Lao đang lao xuống ngay khi nó cố gắng bay ngược
trở lên trên không, rồi ngay lập tức né một dòng chất lỏng sền sệt hôi thối.
Chất nhờn đó ăn xuyên qua
tuyết và băng, và một phần của đá bên dưới nó, để lại một cái hố sâu gần một 1m.
‘Á đù, cái đó mới à,’ Regis
nhận xét.
Caera và tôi đứng sát vào
nhau hơn, lùi về phía sau. Cô ấy tập trung vào việc bắn tỉa những con chim đang
xả ra chất nhờn đen xì ăn mòn mọi thứ, trong khi tôi chỉ tập trung phòng thủ để
tiếp tục bổ sung nguồn trữ lượng aether.
"Còn bao lâu nữa?"
Cô hỏi, cơ thể vẫn còn suy yếu vì chất độc.
Bắt được một con Mỏ Lao bằng
cổ của nó, tôi dùng chiếc mỏ sắc nhọn của nó để đâm chết một trong những đồng
loại của nó.
“Sắp rồi,” tôi nói, rồi bỗng
một tiếng chim rít quen thuộc vang lên sau lưng chúng tôi.
Đưa mắt nhìn về sau, tôi có
thể thấy lão già chim được vác theo bởi hai con Mỏ Lao có sẹo, với một con lớn
đang ở gần phía sau chúng. Bọn chúng đang duy trì khoảng cách với đám chim Mỏ
Lao bao quanh chúng tôi.
“Đương nhiên là lão ta còn sống
rồi,” Caera chế giễu.
Tôi tặc lưỡi. “Tôi cứ hy vọng
trận tuyết lở sẽ câu đươc thêm nhiều thời gian hơn.”
Con chim trưỡng lão già tàn
tật trừng mắt nhìn chúng tôi một cách phẫn nộ trong khi la hét dữ dội với các
thành viên bộ tộc của mình và chỉ vào chúng tôi bằng cái cánh lành lặn còn lại.
Tôi căng thẳng chuẩn bị cho
một đợt tấn công khác, nhưng ngạc nhiên khi thấy những con Mỏ Lao dừng lại đang
ở trên không, đầu chúng quay trái phải và chúng nhìn các thành viên bộ tộc của
mình một cách lưỡng lự.
Một vài con lại lượn xuống một
lần nữa, nhưng không có thứ chất nhờn ăn da để hỗ trợ chúng, nên chúng không có
tuổi.
Điều này dường như làm cho lão
chim già càng tức giận hơn, bởi vì tiếng kêu khàn khàn của lão càng trở nên to
hơn và đanh đá hơn.
“Caera, lấy kiếm ra và ném
xuống đất ngay,” tôi nói.
Ánh mắt của cô ấy chuyển từ các
con Mỏ Lao cảnh giác sang tôi khi cô ấy nhận ra ý định của tôi. Rút lưỡi kiếm đỏ
của mình ra, cô ấy cắm nó xuống đất.
Tên thủ lĩnh tàn tật ngày càng
tức giận hơn, cơ thể già nua của lão run lên trong thịnh nộ và tiếp tục khua
khoắng và kêu la ầm ỉ trong khi chỉ cánh của mình về phía chúng tôi.
Tiếng hét không ngừng của lão
ta đột nhiên bị cắt ngắn khi một chiếc mỏ đầy máu chĩa ra khỏi cơ thể lão ta.
Caera và tôi tròn xoe mắt
nhìn khi con Mỏ Lao đầy sẹo bay ngay sau tên thủ lĩnh và hai người trợ giúp của
anh ta giúp giật chiếc mỏ màu đỏ thẫm của anh ta ra khỏi ngực tên trưởng lão.
Trong tôi, Regis thở hắt ra.
"Đù! Plot cmn twist!"
Tiếng kêu của lão chim già
ngày càng biến thành tiếng ùng ục khi máu rỉ ra từ chiếc cổ bị nứt của lão chảy
xuống, đôi mắt tím của lão vẫn mở to trong kinh ngạc.
Âm thanh duy nhất có thể
nghe thấy trong bầu không gian im lặng đáng sợ bao quanh chúng tôi là tiếng thụp
nhẹ khi xác chết của lão chim già đập xuống đất.
Kẻ giết trưởng lão kêu lên một
tiếng dữ dội vang rền khắp nơi, kêu gọi các con chim Mỏ Lao xung quanh chúng
tôi rút về. Hướng đôi mắt tím xuống phía tôi, anh ta mở cái mỏ đầy máu ra.
"Đi!" Anh ta thốt
ra chỉ duy nhất một từ.
Nhìn lướt qua cái xác chết
thảm thương của tên trưởng lão tham lam, bị chính bộ tộc của mình bỏ rơi và phản
bội, tôi nhìn lên anh ta và gật đầu rồi kích hoạt Thần Tốc.
~
Cuộc hành trình trở lại mái
vòm dễ dàng hơn nhiều lần đi đầu tiên của chúng tôi qua lãnh nguyên đầy bão tố
phong ba. Mặc dù chúng tôi vẫn phải lội bộ qua lớp tuyết dày, đôi lúc tôi Thần
Tốc vài lần để thu hẹp khoảng cách.
Khi chúng tôi đến mái vòm,
tôi Thần Tốc vào đó thay vì đào lại đường hầm.
Chúng tôi không lãng phí bất
kỳ thời gian nào cả. Tôi rút bốn mảnh ra và Caera giúp tôi lắp chúng vào khung
cổng. Vẫn còn một đoạn bị vỡ rộng khoảng 4 inch, nhưng tôi hy vọng rằng kỹ năng
Aroa’s Requiem sẽ đủ mạnh để tái xây dựng lại nó với các mảnh khác.
Tôi thở ra một hơi dài, cố gắng
làm dịu trái tim đang đập thình thịch của mình.
“Xong rồi đó,” Caera lẩm bẩm,
lùi lại một bước.
‘Nổi trống l—’
Regis, ta thề…
‘Rồi rồi rồi rồi.'
Tôi đặt tay lên phiến đá trắng.
Kích hoạt thần tự, tạo ra một ánh sáng vàng ròng trên bục. Những đốm aether tím
bay lượn những con đom đóm trẩy hội chảy ra từ tay tôi và lan khắp vòm, tụ lại quanh
những vết nứt của các mảnh đã được đặt trở lại vị trí cũ. Các vết nứt đã được bịt
kín, lành lại như một vết thương, cho đến khi bốn mảnh trông như thể chúng chưa
bao giờ bị phá vỡ ngay từ đầu vậy.
Tôi lướt ngón tay qua chỗ có
vết nứt. Trông nó thật hoàn hảo… ngoại trừ mảnh ghép cuối cùng vẫn còn thiếu.
"Chết tiệt chứ!"
Tôi đập mạnh tay vào khung cổng trắng trơn, lối ra duy nhất của chúng tôi. Nó vẫn
cứ đứng đó sừng sững ngoan cố không chịu bật lên.
Caera, người vẫn đứng cạnh
tôi nhìn tôi đầy chờ đợi, trùng người xuống. Quay xung quanh, nữ quý tộc
Alacryan lướt tay mép của bục, ngồi xuống với hai chân đung đưa trên mép.
Tôi ngồi cạnh cô ấy. Giữa
chúng tôi, con dao găm trắng nằm yên trên phiến đá trắng, ngay nơi chúng tôi đã
để nó trước khi lao ra khỏi mái vòm một cách bất ngờ đuổi theo Gấu Ma. Ở tầng
dưới chúng tôi, những gì còn lại của trại trước đây của chúng tôi vẫn còn được
bày ra. Có một lớp tuyết mỏng phủ lên mọi thứ từ nơi nó thổi xuống đường hầm và
vào mái vòm.
"Điều này có nghĩa là
chúng ta phải quay trở lại để tìm kiếm những con gấu vô hình kia nữa à?"
Caera hỏi, ánh mắt của cô ấy cũng nhìn vào đống chăn ga bên dưới chúng tôi.
Tôi gật đầu, nghiến răng khi
nghĩ đến việc lùng sục khắp vùng đồng bằng tuyết vô tận này chỉ để tìm kiếm mảnh
ghép cuối cùng. Cố gắng đánh lạc hướng bản thân, tôi cầm con dao găm màu trắng lên
và bắt đầu xoay nó trong tay. Nó vẫn trông giống hệt như ngày tôi thu hồi nó từ
hang ổ của con rết khổng lồ.
Mặc dù tôi đã sử dụng nó rất
nhiều lần, nhưng lưỡi kiếm xương màu trắng không hề có dấu hiệu hao mòn hay hư
hỏng. Theo thói quen, tôi vận aether vào nó thì bỗng có thứ gì đó va vào đống
xương ở chân cầu thang.
Đứng dậy, tôi lao đến mép bục,
giương con dao găm vận một lớp aether nhỏ trước mặt.
Mắt tôi đảo từ đống kia sang
cửa, rồi đảo mắt khắp khu vực trống rỗng này.
Khi tôi không tìm thấy gì,
tôi nhìn lại đống xương. Ngồi nó, nơi mà rõ ràng không có cái gì một phút trước
thì bây giờ là có một mảnh đá phát sáng lờ mờ. Tôi nhảy xuống cầu thang và với
lấy nó.
Tay tôi run lên khi cầm mảnh
ghép cuối cùng. “C-cái này…”
‘Thế mà nãy giờ cứ than xui
mãi,’ Regis chế giễu.
Caera lao đến bên cạnh tôi,
rút lưỡi kiếm của cô ấy ra và quay lại đối mặt với tôi trong khi quay trái phải
liên tục tìm kiếm thứ gì đó.
Rồi sinh vật đó xuất đầu lộ
diện.
Đứng trước cửa, nơi mà trước
đó chẳng có gì, thì bây giờ tôi có thể nhìn thấy một con gấu trắng tuyết khổng
lồ. Giống như con khác mà chúng tôi đã chạm trán, nó có một phần xương dày nhô
ra từ trán và vai, và khi di chuyển, nó toả ra một thứ ánh sáng lấp lánh tinh tế.
Tôi nhấc mảnh cổng và giơ nó
ra trước mặt, mắt tôi tập trung vào con Gấu Ma, đề phòng bất kỳ chuyển động đột
ngột hoặc dấu hiệu tấn công nào. Bản năng trong tôi mách bảo rằng sinh vật này
đang muốn cho chúng tôi mảnh ghép, nhưng tôi vẫn muốn sẵn sàng chiến đấu nếu nó
có mưu đồ tấn công.
“Cảm ơn,” tôi nói, giữ giọng
đều đều dù nhịp tim đang đập nhanh.
Con Gấu Ma khịt mũi, một tiếng
động trầm đục rung lên qua lòng bàn chân tôi. Đôi mắt màu tím sẫm của nó nhìn
vào mắt tôi, và sau đó nó biến mất - hay đúng hơn là nó trở nên vô hình. Mặc dù
tôi biết nó ở đó, nhưng tôi không thể nhìn thấy hoặc nghe thấy nó. Tôi quan sát
sàn của mái vòm, nhưng bằng cách nào đó, nó tránh được ngay cả việc dẫm lên lớp
bụi tuyết xung quanh ô cửa.
Điều đáng chú ý nhất là tôi
không thể đọc được ký tự aether của nó.
Tôi không biết phải đánh đổi
cái gì để học được thủ thuật đó.
Sau khi đợi một lúc để chắc
chắn rằng con Gấu Ma đã rời đi, tôi cầm mảnh cổng lên để kiểm tra kỹ hơn. Mảnh
đá trắng mượt có một hình ảnh một cái cây trên nó. Có một chú gấu con đang ngửi
một bông hoa ở gốc cây.
"Grey. Đó có phải là…
cùng một con Gấu Ma mà chúng ta đã đuổi theo lúc trước không?” Caera hỏi, mắt vẫn
dán vào nơi cuối cùng cô nhìn thấy con gấu vô hình.
"Không. Con mà chúng
tôi thấy lần đầu tiên không thể che giấu ký tự aether của nó. Con này hoàn toàn
ở trình độ cao hơn rất nhiều,” tôi giải thích, rùng mình khi nghĩ đến việc phải
chiến đấu với cả một bộ tộc các con quái vật hùng mạnh đó.
Caera nhìn chằm chằm vào mảnh
cổng, khẽ cau mày. “Vậy thì sẽ không có gì ngạc nhiên nếu những con Gấu Ma này
đã luôn theo dõi chúng ta và muốn tránh xung đột.”
“Dù thế nào đi nữa…” Tôi
nhìn chằm chằm vào Caera và mỉm cười thật tươi, điều mà tôi đã không làm trong
một thời gian dài. "Chúng ta làm được rồi."
Đôi mắt đỏ tươi của Caera mở
to ngạc nhiên, nhưng cô ấy mỉm cười đáp lại. "Đúng thật là vậy."
"Tôi rất muốn phát một
số bản nhạc lãng mạn cho phù hợp với khung cảnh tình củm của cả hai người,
nhưng có lẽ chúng ta nên để dành khoảnh khắc chân thành này cho đến sau khi
chúng ta sửa xong cái cổng được không?" Regis ngắt lời.
Hắng giọng, tôi quay lại bục,
đi đến chỗ khung cổng và đặt mảnh ghép cuối cùng vào vị trí. Thần Tự của tôi lại
phát sáng một lần nữa, các dòng aether chảy vào các vết nứt và hàn gắn chúng lại.
Tôi lùi lại khỏi khung cổng và nín thở.
Một luồng năng lượng toả ra
từ cổng, nó nhấp nháy sáng trong vài giây trước khi nó biến hóa thành một cổng dịch
chuyển rõ ràng. Ở phía bên kia, tôi có thể nhìn thấy một căn phòng nhỏ, sạch sẽ,
màu trắng sáng.
[] [] []
#Darkie