25/12/21

Chapter 308: Lễ Hội Căng Thẳng

 [] [] [] 

Caera và tôi xuất hiện trên đỉnh vách đá phủ tuyết bảo vệ lối vào làng Mỏ Lao. Các tia chớp aetheric nổ bập bùng xung quanh chúng tôi do việc sử dụng Thần Tốc, nên khi chúng tôi được chào đón bởi những cái nhìn sắc bén, lạnh lùng của vài chục con chim to lớn.

Những ngọn đuốc lớn tỏa ra ánh sáng ấm áp trên ngôi làng từng chìm trong bão tuyết lạnh giá và thắp sáng đỉnh núi rỗng bằng một mùi hương gỗ hơi chát.

Đột nhiên, cả bầu không khí trở nên ồn ào loạn xạ khi chúng bắt đầu vỗ, kêu la và rít lên. Một số thậm chí còn bay lên bầu trời, mang theo những dải băng dài đầy màu sắc, bay vòng qua chúng tôi theo một đội hình phức tạp.

"Bọn họ đang... tổ chức một bữa tiệc cho chúng ta đấy à?" Caera ngập ngừng hỏi.

“Hãy nâng cao cảnh giác,” tôi thì thầm trước khi tiến lên một bước.

Ngay lập tức, đám đông Mỏ Lao tách ra để tạo ra một con đường cho chúng tôi, ở phía kia là trưởng lão chim già Old Broke Beak mặc một chiếc áo khoác lông cầu kỳ phản chiếu ánh sáng lập loè của những ngọn đuốc.

Dọc mỗi bên của con đường đến lão là các chiến binh của bộ tộc đang mang ra nhiều loại thực phẩm khác nhau.

"Chào mừng, chào mừng những ascender hùng mạnh trở lại!" Old Broke Beak kêu lên đầy phấn khích, làm dấy lên một làn sóng cổ vũ khác từ bộ tộc của mình. "Vâng! Hôm nay, chúng ta sẽ tổ chức tiệc kỷ niệm sự trở lại của các chiến binh của chúng tôi.”

Như thể bị quỷ ám, những con chim to con bắt đầu vặn vẹo và di chuyển thất thường theo nhịp độ gõ vào mỏ của lão chim già, như kiểu gõ trống vậy.

Old Broke Beak bắt đầu đi về phía chúng tôi, đôi chân gầy guộc của ông ta khẽ run lên qua từng bước bước chậm rãi.

Tò mò muốn xem ông ta và ngôi làng của mình đã lên kế hoạch gì, tôi đợi ông ta đến chỉ cách tôi và Caera một bước chân. Ông nhẹ nhàng đặt một cánh lên vai mỗi chúng tôi và cất một tiếng hú thê lương.

“Các trinh sát nói rằng Swiftsure đã ngã xuống trong trận chiến, nhưng cậu ấy rất dũng cảm, vâng, rất dũng cảm, và sẽ bay cao cùng với các Đấng Sáng Tạo!” Con chim Mỏ Lao già cỗi. Caera và tôi nhìn nhau đầy cảnh giác.

Hạ đôi cánh yếu ớt của mình xuống, ông ta tiếp tục. “Các trinh sát của chúng tôi cũng kể về chiến thắng của các người trước những con quái hoang dã. Thắng lợi này sẽ được viết vào lịch sử cho tất cả các thành viên trong bộ tộc của chúng tôi hịc, vâng!”

“Thái độ của họ thay đổi rất nhiều so với lần đầu tiên chúng ta nói chuyện với họ. Tôi thích điều này,” Regis suy nghĩ một cách yếu ớt từ trong tôi. Mặc dù cậu ta không còn quấn chặt lấy tôi như một con đỉa đói, và tiếp tục nói chuyện với tôi lần nữa, nhưng Regis vẫn chưa đủ mạnh để duy trì cơ thể vật chất sau khi sử dụng Cổ Tự Hủy diệt.

“Không có gì đáng hào kiệt cả,” tôi bác bỏ. "Chúng tôi chỉ làm những gì chúng tôi phải làm để rời khỏi khu vực này."

“Hào kiệt, một từ hay! Vâng, quả đúng là thật. Chúng tôi chỉ có thể cúi đầu thán phục sự dũng cảm quả quyết của cậu,” ông ta nói rồi đưa một cánh về phía bàn có thức ăn. “Các Ascenders, hãy ăn uống thoả thích đi. Làm ơn, các chiến binh của bộ tộc của lão đã mang đến cho các người những món quà về thức ăn và đồ uống!”

"Tất cả chỉ dành cho chúng tôi thôi ư?" Tôi hỏi, nhìn kỹ các vật phẩm trên cánh của Mỏ Lao. Hai người mang những phiến thịt, trong khi ba người khác cố gắng hết sức để cầm một nắm trái cây trông giống như quả việt quất khổng lồ. Con chim thứ sáu mang một viên đá đen sắc nhọn, trong khi hai con cuối cùng cầm một cái bình bằng đất nung khi họ di chuyển.

Old Broke Beak gật đầu. “Một món quà khiêm tốn từ Mỏ Lao khiêm tốn, vâng.”

Caera siết chặt mu bàn tay tôi hai lần một cách nhẹ nhàng, mặc dù nụ cười của cô ấy không hề giả tạo chút nào. Ngay cả khi không cần cô ấy nhắc trước, tôi vẫn biết thừa ý định của cô ấy. Nếu đám Mỏ Lao xảo quyệt và gian ác máu lạnh như tôi e sợ, thì có thể chúng sẽ cố gắng tống khứ chúng tôi và giành lấy các mảnh cổng cho riêng mình.

Làm cách nào để loại bỏ một kẻ thù không mạnh mẽ nhưng không cảnh giác?

Tôi nhìn vào thức ăn một lần nữa. Có độc ư? Tôi tự hỏi, mặc dù khi ngước lên và bắt gặp ánh mắt của lão già chim, tôi vẫn trưng ra vẻ mặt thụ động, thậm chí bày tỏ lòng biết ơn.

“Không muốn tỏ ra thiếu tôn trọng, nhưng chúng tôi không thể nhận những món quà như vậy. Chắc hẳn những chiến binh dũng cảm của ông nên được phép tự mình hưởng những chiến lợi phẩm như vậy mới đúng chứ?” Tôi nói, hạ ánh mắt của mình xuống. “Được mọi người tiếp đón nồng hậu như thế là quá đủ với chúng tôi rồi.”

Lão chim già không nói nên lời, đôi mắt tinh tường của lão ta lướt nhìn xuống tôi, chiếc mỏ nứt nẻ của lão di chuyển theo ánh nhìn lão nó, rồi cuối cùng lão cũng cất tiếng.

"Tốt thôi! Mặc dù một số người khác có thể coi việc từ chối món quà của tộc Mỏ Lao là thiếu tôn trọng — đương nhiên là không phải lão, không, không phải lão già làng này— nhưng lão thấy rằng việc Swiftsure trở về với Đấng Sáng Tạo thật trĩu nặng, và chắc cũng lẽ đó nên các ascender cũng không còn cảm thấy muốn ăn gì đó nữa. Việc đó cũng ảnh hướng tới chúng tôi, rất nhiều. Nhưng chúng ta vẫn nên tổ chức một yến tiệc để ăn mừng chiến thắng!” Ông ta nói với một cái gật đầu. “Hãy đến với túp lều của lão, để chúng ta có thể ngồi và thảo luận. Có nhiều điều để cả hai người kể đấy.”

Lão chim già dẫn chúng tôi đi ngang qua hàng chim Mỏ Lao đang ôm quà, và mặc dù những quả mọng khổng lồ trông rất ngon, nhưng chúng chính là lời nhắc nhở lạnh lùng về ký ức mà Ba Bước đã chia sẻ với tôi, và tôi biết tốt nhất là nên tránh bất kỳ cạm bẫy nào đang giăng ra bởi những con chim quỷ quyệt kia chuẩn bị trước để tống khứ chúng tôi.

Nếu chúng đủ thông minh để bẫy hai Vuốt Bóng Đêm thận trọng, những người đã được dạy từ khi sinh ra là phải luôn đề phòng những con chim Mỏ Lao, thì chúng đủ thông minh để đầu độc một số thức ăn nhằm làm suy yếu, hoặc thậm chí giết chúng tôi.

‘Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng cơ thể giống như con gián của cậu đã miễn dịch với các chất độc rồi,’ Regis nói.

‘Nhưng Caera thì không,’ tôi trả lời. ‘Ta thà tỏ ra thô lỗ còn hơn ngu ngốc. Dù sao, ta muốn xem lão già kia phản ứng như thế nào trước lời từ chối của ta. Bây giờ hãy im lặng và tập trung vào việc hồi phục đi. Trong tình trạng bây giờ thì ngươi vô dụng với ta lắm đấy.’

Tôi gần như có thể cảm thấy Regis đang đảo mắt khi trả lời, "Rồi rồi, thưa công túa."

Cặp vợ chồng mà đã đưa trứng cho chúng tôi ăn, True Feather và Red Wings, đứng giữa những hai hàng chim, nhìn chằm chằm vào Caera và tôi khi chúng tôi đi theo lão già chim vào túp lều của ông ấy. Tôi nghĩ về bóng chim đen tối trên bầu trời phía trên ngôi làng của Vuốt Bóng Đêm, và tự hỏi liệu có phải Red Wings đã theo dõi chúng tôi hay không.

Khi ông già chim trưởng lão dẫn chúng tôi vào trong nhà, ông ta cúi cái mỏ nứt nẻ xuống và lùi ra ngoài. "Xin hãy nghỉ ngơi ở đây. Vẫn còn nhiều việc phải làm, nhưng tôi sẽ quay lại sớm, vâng."

"Đợi đã. Chúng tôi đến đây với những mảnh cổng dich chuyển như ông đã yêu cầu,” Tôi vội vàng nói, không muốn chờ đợi. “Tôi muốn thử và sửa chữa cổng dịch chuyển với những gì chúng tôi có ngay bây giờ, vì vậy chúng tôi chỉ cần mảnh ghép của bộ lạc của ông và chúng tôi sẽ—”

"Không." Old Broke Beak ngoạm mỏ để cắt lời tôi. “Cậu phải có đủ bốn cái, và chúng tôi sẽ cung cấp một cái còn lại. Hiện tại, các ascenders chỉ nắm giữ ba cái. Giờ thì hãy nghỉ ngơi đi, chúng ta sẽ cùng nhau tìm cách giành lại miếng cổng cuối cùng.”

Sau đó, lão già ấy tập tễnh bỏ đi, để lại Caera và tôi một mình.

Caera thở dài bên cạnh tôi khi cô ấy chìm xuống đất. "Bực bội thật chứ."

“Nói thế là vẫn còn nhẹ đấy,” tôi nói với vẻ chế giễu khi mắt tôi đảo qua luống rơm, lông vũ và cỏ nơi lão già chim thường ngồi.

“Tôi không nghĩ lão ta sẽ ngu ngốc đến nỗi để chúng ta ở chung phòng mà lão giấu mảnh cổng đâu,” nữ quý ​​tộc Alacryan nói khi tôi tiến về phía nơi mà mảnh cổng đã từng được giấu trước đó.

Tôi lục tung đống chăn ga gối đệm, nhưng chỉ thấy sàn nhà đầy bụi của túp lều của lão. "Chết tiệt chứ."

Caera vẫn im lặng khi tôi ngồi xuống cạnh cô ấy, căng thẳng và tức giận.

Chưa được bao lâu kể từ lần đầu tiên chúng tôi đến làng Mỏ Lao nhờ sự hỗ trợ của Swiftsure và lòng hiếu khách của ngôi làng. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, rất nhiều thứ đã thay đổi… Tôi đã thấy quá nhiều điều.

Một phần trong tôi đã tự trách mình vì mọi thứ đã xảy ra. Tôi nên nhận ra điều đó sớm hơn: những lời nói dối trắng trợn của những những con chim cao lớn này đã nói với chúng tôi, tất cả bộ tộc khác đều có chung mối hiềm khích thù hằn với tộc Mỏ Lao, và cái cách lão chim già kia háo hức lợi dụng chúng tôi để triệt tiêu các bộ tộc khác.

Nếu không nhờ con đầu đàn của bầy khỉ Bốn Nắm Đấm kia thách thức tôi đấu 1vs1, chúng tôi chắc đã tiêu diệt toàn bộ bộ tộc trước khi nhận ra bọn họ không phải chỉ là đám quái vật hoang dã bạo lực. Nếu không nhờ sự nghi ngờ dấy lên sau trận chiến đó, thì có lẽ chúng tôi cũng đã tiêu diệt hết Vuốt Bóng Đêm vì họ dám phục kích chúng tôi.

Tôi rùng mình khi nghĩ đến cảnh Ba Bước và cả bộ tộc của bà ấy chết rải rác, đổ nát ở khắp và ngọn lửa linh hồn của Caera và vụ nổ aether của tôi bắn phá mọi thứ.

Không. Tôi đã làm đúng theo bản năng của mình, và mặc dù vẫn có thương vong nhỏ, nhưng chắc chắn sẽ tồi tệ hơn nhiều nếu tôi ngầm tin tưởng vào lão già chim kia.

Trong khi lão chim già và bộ tộc của ông ta vẫn nghĩ rằng chúng tôi vẫn còn ở phe họ, tôi phải kiên nhẫn và chờ đợi thời cơ chín muồi.

"Regis thế nào rồi rồi?" Caera hỏi, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.

“Cậu ấy đang sử dụng trữ lượng aether của tôi để hồi phục trong lúc nghỉ ngơi,” tôi quay sang nữ quý tộc Alacryan.

Rồi tôi mới chợt nhận thấy rằng cô ấy không còn rùng mình vì lạnh, hoặc thậm chí còn đắp chăn lên vai. "Cô không lạnh à?"

“Ở đây ấm hơn trước rất nhiều. Có lẽ vì những ngọn đuốc mà bọn họ đã thắp sáng bên ngoài cho lễ hội,” cô lắc đầu nói. "Dù sao đi nữa, anh có biết điều gì đã khiến cậu ta đã hành động điên loạn như ban nãy không?"

“Đoại loại là do cậu ta sử dụng Thần Tự Huỷ Diệt của tôi,” tôi bắt đầu. “Rất khó giải thích, nhưng Regis lại tương thích với loại phép thuật đó hơn tôi rất nhiều, mặc dù về cơ bản thì tôi mới là người có quyền sử dụng phép thuật này.”

“Vì vậy, cậu ấy không thể hoàn toàn kiểm soát được nó,” Caera nói một cách hiểu biết.

Tôi nhìn xuống lòng bàn tay trống rỗng của mình. "Về cơ bản thì đúng vậy. Tuy nhiên, phép thuật này thực sự rất có hại cho người dùng nếu không tương thích được với nó, nên càng khiến tôi khó tập luyện sử dụng nó. Vì Regis không bị giới hạn như tôi nên tôi nghĩ cậu ấy học nhanh hơn—”

Tôi dừng lại, nhận ra rằng mình đã bắt đầu nói lan man.

Nhìn lại phía sau, tôi có thể thấy nữ quý tộc Alacryan đang nhìn tôi, cặp sừng đen tuyền của cô ấy lấp lánh phản chiếu ánh sáng từ ngọn đuốc.

Tôi cau mày. "Gì?"

“Không có gì đâu,” cô ấy nói, để lộ một nụ cười nhạt. “Tôi chỉ mừng khi thấy anh ngày càng sẵn sàng chia sẻ những điều đó với tôi. Ngay cả khi tôi không hiểu hết vấn đề, tôi không nghĩ anh sẽ chia sẽ những điều này với tôi ngay lúc chúng ta gặp nhau lần đầu."

Tôi hắng giọng trước khi quay đi khỏi ánh mắt đỏ tươi của cô ấy. "Thì dù gì việc tôi cũng có thể loại trừ cô bất kỳ lúc nào không hề thay đổi."

Tuy nhiên, bất chấp lời đe dọa đó, Caera vẫn cười khúc khích. "Vâng vâng."

~

“Trưởng lão,” Caera nói, giọng rõ ràng và đầy tự tin khi chúng tôi đi theo sau lão chim già. “Lúc trước ông đã nói rằng bộ tộc của ông sẽ giúp chúng tôi có được mảnh cổng cuối cùng, nhưng có vẻ như chúng ta đang tiến sâu hơn vào làng của ông.”

Chúng tôi đã đợi trong túp lều của ông ta vài giờ cho đến khi ông ta cuối cùng cũng quay trở lại với một nhóm chiến binh chim Mỏ Leo đầy sẹo phía sau, tất cả chỉ để ông ta ra hiệu chúng tôi đi theo ông ta. Bây giờ, chúng tôi đang đi trên một con đường đầy ánh sáng dẫn đến vách đá dựng đứng chắn gió cho ngôi làng của họ.

“Tộc Mỏ Lao sẽ giúp các người săn Gấu Ma, vâng. Chúng tôi sẽ tìm, và các người sẽ chiến đấu.” Cái mỏ nứt nẻ của ông ta gật. “Nhưng trước hết, cả hai hãy cùng tham gia yến tiệc đã nào. Một yến tiếc hiếm có nhất từ trước đến giờ.”

Tôi bắt đầu nghĩ ra các lý do để từ chối ăn bất kỳ thức ăn nào do bọn họ cung cấp khi chúng tôi leo lên vách đá dựng đứng.

Hai con Mỏ Lao có sẹo mang theo lão già chim, vì ông ta quá già để bay. Mặc dù tôi rất muốn Thần Tốc thẳng lên đỉnh, nhưng tôi không muốn lãng phí chút aether nào trong trường hợp mọi chuyện xấu dần đi, nên Caera và tôi nhảy lên, sử dụng một số phần đá lởm chởm nhô ra để làm chỗ đứng.

Chúng tôi nhảy lên trên mỏm đá nhỏ, bằng phẳng nhìn ra cả bộ làng. Có nhiều ngọn đuốc cao được gắn trên khắp vách đá, tỏa ra một ánh sáng ấm áp trên đám đông chim Mỏ Lao ở dưới. Một cột khói bốc lên từ phía sau những con chim cao lớn bắt đầu tránh khỏi khỏi đường đi khi nhìn thấy trưởng lão chim già.

Lão ấy đang đợi chúng tôi, một bên mắt tím của lấp lánh đầy phấn khích khi ông ta giơ một cánh lên. "Hãy nhìn này!"

"Grey?" Giọng Caera nhỏ dần, để lộ sự ghê tởm.

Tôi nhìn lão chim già, rồi nhìn sang cô ấy, rồi nhìn theo hướng ánh mắt của cô ấy đến “yến tiệc”.

Được đặt trên một phiến đá rộng và phẳng là con Bốn Nắm Đấm đầu đàn khổng lồ. Tất cả bốn cánh tay của nó đã bị cắt bỏ, cả đôi mắt và cặp ngà lớn nhất. Cái áo choàng bằng bạc một thời đã bị bong ra, có một vết rách rất lớn lớn trên bụng nó được vạch ra và nhét đầy những quả việt quất to tròn vào, trong khi bọn chim kia múa lửa và ầm ầm nhảy múa bên dưới phiến đá đó.

"Cái quái gì thế này!?" Tôi hỏi, không thể che giấu được sự phẫn nộ.

"Một yến tiệc hiếm có nhất!" Lão già chim thốt lên. Sau đó, ông ta quay về phía những con Mỏ Lao đang chờ đợi và bắt đầu vỗ tay và nói bằng thứ ngôn ngữ khàn khàn của bọn họ. Cả bộ lạc lắng nghe, sau đó reo hò và kêu réo vang trời, một số thậm chí còn nhảy từ trên cành cây xuống để bay vòng quanh đỉnh cao.

“Lão đã nói với họ,” lão ta lên tiếng, quay sang chúng tôi, “về chiến thắng vẻ vang của cậu với bộ tộc Bốn Nắm Đấm cực kỳ tàn bạo, và cách mà cậu giết chết tộc trưởng của bọn chúng, khiến bộ tộc trở nên yếu ớt và không đủ sức tự bảo vệ mình.” Lão ta tuyên bố và từ từ cuối đầu.

Ánh mắt của tôi hướng về cơ thể của con Bốn Nắm Đấm. "Làm thế nào quái nào mà ông có được thi thể đó?"

“Tổng tấn công ngôi làng sau trận chiến của cả hai,” Lão già chim tự hào trả lời. "Ăn thịt kẻ thù đã tử trận là một vinh hạnh, vâng."

“Đám man rợ tàn bạo,” Caera lầm bầm bên cạnh tôi. Con mắt màu tím của trưởng lão chim già lướt qua cô ấy, mặc dù tôi không thể biết liệu ông ta có hiểu những gì cô ấy nói hay không.

“Tôi xin lỗi,” tôi nói, cúi đầu nhằm che giấu sự ghê tởm của mình. "Trong nền văn hóa của chúng tôi, chúng tôi không ăn... kẻ thù đã chết.”

Trưỡng lão chim há hốc mồm. “Thật là lãng phí khi để những kẻ thù mạnh mẽ thối rữa trên mặt đất, nhưng chúng tôi cũng không ép buộc các người. Có lẽ những ascender thích ăn một quả trứng khác để lấy lại sức nhỉ?"

‘Ai đó nói tứng à?’ Regis lí nhí, giọng anh vẫn còn ngọng nghịu.

Tôi lắc đầu. “Không cần thiết đâu. Thực tế thì, chúng tôi muốn ngay lập tức l—”

Lão già chim kêu lên, cắt lời tôi. Ông ta nhảy ra xa vài bước và giơ đôi cánh ra trước người của mình, sau đó mỏ ông ta phát ra một âm thanh duy nhất.

Đám chim Mỏ Lao kêu lên một tiếng kêu vang rền gầm trời và chúng lao xuống xác chết, xé nát phần thịt bầy kền kền đói khát. Tôi quay đi, lướt ánh mắt qua ngôi làng bên dưới.

Hai con Mỏ Lao đã rời khỏi đỉnh núi và đang từ từ quay xuống trong các túp lều.

Bên cạnh tôi, lão già chim nói, “Các chim Mỏ Lao sẽ ăn mừng xác thịt của kẻ thù thay cho các người, nhé? Đã có một quả trứng không thể nở thành con non khác. Lão sẽ cho người mang nó đến.”

“Như tôi đã nói,” tôi lặp lại, nghiến chặt hàm đầy bực bội, “chúng tôi muốn rời đi sớm nhất có thể. Tôi và người bạn đồng hành của tôi không có lý do gì để săn Gấu Ma trừ khi chúng tôi không thể kích hoạt cổng chỉ với bốn mảnh hiện tại.”

“Ba,” trưởng lão chim già nói, nhìn vẻ vui mừng rõ ràng khi bộ tộc của mình nuốt chửng xác chết của con Bốn Nắm Đấm đầu đàn. “Ascender đáng kính đã đồng ý lấy bốn mảnh, và chúng tôi sẽ đồng ý đưa mảnh thứ năm ra. Và cậu chỉ có ba mảnh.”

Tôi thở ra một hơi thật sâu và nhìn chằm chằm vào lão ta. Ánh mắt của tôi rất bình tĩnh và lạnh lùng, nhưng sát khí aether dày đặc nặng nề để nhấn mạnh ý định của tôi. Caera và con chim già cứng lại, và ba con Mỏ Lao đầy sẹo bước lên để bảo vệ thủ lĩnh của chúng.

“Từ trước đến giờ, tôi vẫn cố cư xử văn minh và phải phép, nhưng sức chịu đựng của tôi có giới hạn,” tôi nói, giọng lạnh lẽo như băng. “Chúng tôi không phải là thứ vũ khí của ông để ông tuỳ thích chĩa vào kẻ thù của mình. Hoặc ông đồng ý giao mảnh cổng ra, hoặc chúng ta sẽ không còn là đồng minh của nhau. "

Cả một bầu không khí nặng nề chết tróc bao trùm lấy mọi thứ, kể cả đám chi Mỏ Lao đang ngấu nghiến xác chết của con Bốn Nắm Đấm cũng dừng lại để nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

"Được thôi, vậy thì lão sẽ làm như cậu nói. Nhưng ít nhất, hãy ở lại, tận hưởng xong buổi yến tiệc này. Người dân của lão rất hiếm khi có được chiến thắng vẻ vang như thế này. Hãy ăn quả trứng của Rising Wind và Thunder Cutter, hãy để bộ tộc tận hưởng khoảnh khắc này, trong khi tôi lấy lại cho cậu mảnh vở. Được chứ?"

“Tôi sẽ từ chối bữa ăn,” tôi nói chắc nịch, ánh mắt xuyến thấu quá con chim già.

Lão ta chu mỏ lên trông giống như thể hiện sự thất vọng, nhưng nhanh chóng giấu đi cảm xúc của mình bằng một tiếng cười sắc lẹm. “Những anh hùng muốn bay nhanh như Mỏ Lao. Tốt thôi!"

Lão chim già phát ra một loạt tiếng gầm sắc bén về phía một trong những con Mỏ Lao đằng sau ông ta trước khi quay lại với chúng tôi. "Blade Wing sẽ đem mảnh cổng của lão lại cho các người."

Cúi đầu cộc lốc, con chim già lủi thủi quay lại với ba người bảo vệ của mình. Mặc cho đôi mắt tím của họ nhìn chúng tôi trừng trừng, tôi nghĩ cuối cùng chúng tôi đã có thể thư giãn.

Rồi đột nhiên cơ thể tôi bắt đầu cảm thấy uể oải, giống như cơ bắp của tôi đã bị đóng băng lại. Hơi thở của tôi ngày càng dốc và nông hơn.

"G-Grey."

Tôi cảm thấy Caera nắm lấy cánh tay tôi để cố đứng vững. Qua khóe mắt, tôi nhìn thấy đôi mắt của lão chim già lấp lánh trong phấn khích.

Caera ngã xuống đất và thở dốc, còn tôi khuỵu gối xuống, tim đập thình thịch trong lồng ngực vì sợ hãi cô ấy sẽ có mệnh hệ gì.

“Ngươi…ngươi… đã làm cái gì,” tôi nói với giọng gượng gạo, hướng ánh mắt viên đạn về phía con chim già.

Lão chim già bật một tiếng cười chói tai vang lên giữa các thành viên bộ tộc trong khi nhìn tôi đầy hào hứng.

"Ừ thì lão có thể không mạnh như những các ascender hùng mạnh, không, nhưng lão có bộ não rất thông minh!" Lão ta nói và lật đật đi về phía chúng tôi. “Mấy người thấy đấy, đương nhiên là lão biết mấy người sẽ không ăn đồ ăn của lão rồi. Rất đáng ngờ, đúng thế! Rõ ràng như ban ngày!”

Tôi ngã người sang một bên, đặt một bên tai vào Caera để đảm bảo rằng cô ấy vẫn còn thở.

Con chim già vẫn đứng cách đó vài mét, an toàn sau những tên chim chiến binh đầy sẹo của mình, và tiếp tục nói. “Đây là lý do tại sao lão đã đầu độc các ngọn lửa, để các ascender hít phải khói. Không có hại đối với Mỏ Lao, nhưng rất có hại cho người khác!”

“Cae-Caera,” tôi nghiến răng nghiến lợi.

“Chất độc đó sẽ không đủ mạnh để giết người. Sau cùng thì cậu vẫn sẽ phải chiến đấu với đám Gấu Ma mà! Hãy đem về cho lão bốn mảnh cổng, và lão sẽ trả lại người bạn đời của cậu,” thủ lĩnh trả lời.

"Sẽ không... đủ mạnh để giết người?" Tôi lặp lại.      (Darkie: rồi đấy, biết chơi ngu chỗ nào chưa?)

Lão ta hét lên một tiếng thiếu kiên nhẫn. "Đúng! Không giết, không giết. "

“Tốt,” tôi trả lời, không còn tỏ ra khó thở nữa.

Các tia chớp màu tím đen bùng lên xung quanh tôi khi tôi Thần Tốc ra sau lão già và siết cổ lão. "Thế thì đàm phán kết thúc."

[] [] []

#Darkie