7/12/21

Chapter 305: Từ Biệt

[] [] [] 

Một hạt mồ hôi lăn dài trên mặt tôi khi tôi cẩn thận nhấc chân sau lên và từ từ đưa nó về phía trước. Tôi đã học đi học lại cách đi bộ trong suốt hai kiếp sống, nhưng những bước đi đơn lẻ này cần nhiều sự tập trung hơn thi triển phép thuật đa nguyên tố phức tạp nhất mà tôi đã thành thạo khi còn thao túng được mana.

Trái tim tôi đập loạn nhịp vì phấn khích khi các con đường aether tiếp tục giữ vững và liên tục truyền cho tôi thông tin mới cập nhật dựa trên vị trí mới của tôi.

Tôi chuẩn bị bước thêm một bước nữa thì một cú gõ vào vai làm tôi mất tập trung. Những con đường ánh sáng tím đan xen nhau nứt ra và biến, một đống thông tin hỗn loạn truyền tới não tôi như một con dao nóng hổi găm thẳng vào bên trong não tôi.

"Gah!" Tôi đau đớn rụt người, nhưng cảm giác mất hết chuỗi bước đi cực nhiều của mình còn đau đớn hơn.

"Tôi đã ở bước thứ hai mươi ba rồi đó!" Tôi bực bội rên rỉ với Ba Bước.

Người cố vấn chế giễu và nói bằng ngôn ngữ của bà ấy rồi giơ chân ra.

Tôi cam chịu ấn lòng bàn tay lên đệm chân ấm áp của bà ấy trong, để những ký ức của bà ấy trôi vào đầu tôi.

“Thật trẻ con khi xả giận lên ta chỉ vì cậu không thể giữ được tập trung. Bên cạnh đó, sắp cuối ngày rồi, và các thành viên bộ tộc ta sắp sửa trở về sau chuyến hành trình của họ.”

Tôi gật đầu, thở dài một hơi dài đến nỗi một làn khói tụ quanh đầu.

Ba Bước nhếch mép cười, để lộ một chiếc răng nanh sắc nhọn trước khi bà ấy sử dụng Shadow Step đi mất. Tôi nhìn xuống và thấy bà ấy đang đứng trên một tảng đá nhỏ hình cái mũi, cách đỉnh núi rộng rãi mà chúng tôi tập luyện khoảng chục mét bên dưới.

Tôi kích hoạt Thần Tốc một lần nữa. Trong khoảnh khắc tập trung đó, tôi cảm thấy sự hiện diện uể oải của Regis trong tôi. Cậu ấy vẫn không phản hồi cho dù tôi có gọi cho bao nhiêu lần đi nữa. Khi tôi cố gắng đẩy cậu ta ra, tôi có thể cảm thấy lõi dây aether của mình đang neo chặt cậu ta lại, khiến tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc kiên nhẫn đợi chờ.

Tập trung các giác quan vào những con đường aether bừng sáng lên xung quanh tôi, tôi xuất hiện bên cạnh Ba Bước với vài tiếng nổ lách tách của dòng điện aetheric.

Không dừng lại, người cố vấn của tôi biến mất thêm một lần nữa, cơ thể bà ấy mờ tối biến mất đi rồi xuất hiện bên dưới tôi vài mét, gần chân của một khe núi quanh co hiểm trở.

Hai chúng tôi đã leo lên được ngọn núi dốc đứng treo leo hiểm trở này chỉ bằng khả năng dịch chuyển tức thời của mình. Ba Bước đã nói với tôi rằng có nhiều ngọn núi xung quanh ngôi làng được dùng làm khu vực tập luyện vượt chướng ngại vật cho các Vuốt Bóng Đêm.

Sau khi trải qua bao nhiêu khó khăn để sử dụng Thần Tốc dịch chuyển lên những khe núi hẹp và đỉnh núi nhọn lởm chởm để đến chính đỉnh núi này, tôi không muốn tin rằng đây là một trong các chặng tập luyện vượt chướng ngại vật cấp độ dễ dàng.

Tôi tiếp tục đi theo Ba Bước xuống núi, mỗi hơi thở ra làn sương che mắt và mồ hôi làm ướt lạnh lưng tôi.

Với tất cả những yếu tố bí ẩn trong cuộc sống luôn đè nặng trong tâm trí tôi, việc chỉ tập trung vào mỗi việc tập luyện khiến tôi cảm thấy mình… kiểm soát được cuộc sống nhiều hơn. Và có một người cố vấn giúp tôi tiến bộ, ít ra tôi không cần phải khổ sở tự hành hạ bản thân mình vô số lần để trở nên tiến bộ hơn như trước đây nữa. (Darkie: thoi thoi cho t xin, làm như ông không nghiện à)

Tôi không muốn thừa nhận điều này, nhưng đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy rất hài lòng kể từ sau đợt huấn luyện cùng các vị trưởng lão hồi ở lâu đài bay.

Tâm trí tôi chợt hiện lên lại những ký ức về việc học thi triển phép thuật nguyên tố từ Buhnd, Kathyln, Hester và Camus hồi còn ở lâu đài. Hồi đó thực sự rất vui. Kathyln và tôi đã rất thích nghe những vị trưởng lão hay phàn nàn và buôn chuyện, và tôi chưa hề nghĩ rằng luyện tập phép thuật lại vui đến như vậy.

Ừ thì đúng là lúc đó vẫn còn trong thời chiến loạn lạc, nhưng chúng tôi vẫn còn có hy vọng rằng chúng tôi có thể giành chiến thắng. Và tôi vẫn còn cha mình.

Tôi vẫn còn Sylvie bên cạnh…

Ba Bước đang đợi tôi trên một mỏm bằng phẳng dưới tán cây phủ đầy tuyết, bà ấy khẽ cau mày nhìn tôi.

Một trong những điều mà tôi đã sớm nhận ra, đó là Ba Bước là một người cực kỳ thấu hiểu và cảm thông. Bà ấy nói với tôi rằng chắc đó là do hình giao tiếp bằng ký ức giữa các Vuốt Bóng Đêm, sống lại ký ức và cảm xúc của đối phương giúp bộ tộc bà ấy dễ dàng thấu hiểu nhau sâu sắc hơn.

Thấy tôi không đưa tay lên để chạm vào đệm chân mình, bà ấy cau mày hơn và vươn cánh tay của mình gần hơn về phía tôi.

Tôi lắc đầu, không muốn chia sẻ lại những ký ức cụ thể này.

Ba Bước trông như thể bà ấy muốn thuyết phục tôi, nhưng tiếng kêu của một con chim ở trên cao khiến bà ấy giật thót người và nép người lại. Bà ngước lên trên, cố gắng nhìn đằng đằng sát khí xuyên qua những đám mây.

Tôi nhìn theo ánh mắt của bà ấy, bất ngờ trước phản ứng thái quá của cô ấy. Đó chỉ là tiếng chim kêu-

Cơ thể màu đen của một con chim to bằng con người, với chiếc mỏ hình ngọn giáo, đang bay lượn dưới bề mặt của những đám mây trắng. Nó bay một vòng quanh đỉnh núi, sau đó bay lên tầng mây trắng và biến mất.

“Là chim Mỏ Lao,” tôi nói với bản thân hơn là với Ba Bước. Quay lưng lại, tôi thấy bà ấy gần như nằm phẳng trên mặt đất, toàn bộ lông dựng đứng, bà ấy nhe nanh và rít lên trong giận dữ.

Tôi nhẹ nhàng gõ vào cánh tay người cố vấn của mình và chỉ vào một hang động nhỏ ở dưới núi.

Sau một lúc, chúng tôi đi đến hang động, nhưng Ba Bước vẫn không bao giờ rời mắt khỏi bầu trời.

Đứng tựa lưng vào cái hang bên sườn núi, tôi khá ngạc nhiên không biết tộc Mỏ Lao tìm đến đây để làm gì. Tại sao lại chỉ có một chim Mỏ Lao lặn lội đến tận bộ tộc của Vuốt Bóng Đêm? Là do thám ư, hay chúng đang tìm Caera và tôi, hay chỉ là để tìm Swiftsure?

Nhìn chằm chằm vào con Mỏ Lao lượn lên và xuống ở tầng mây, một ý tưởng nảy ra trong đầu tôi.

Tôi biết đó có thể sẽ rất mạo hiểm, nhưng tôi đã may mắn nhận được sự chào đón nồng nhiệt từ cả bộ tộc của họ. Nếu lần này suôn sẽ, thì chúng tôi có thể lấy các mảnh cổng dễ dàng hơn.

Được nhiều hơn mất, tôi chạm vào chân của Ba Bước và gửi cho bà ấy cảnh Swiftsure cứu chúng tôi và dẫn chúng tôi đến ngôi làng của họ, về sự chào đón nồng nhiệt lúc ở đó và được cho ăn. Tôi chỉ cung cấp một vài đoạn của cuộc trò chuyện giữa chúng tôi với trưởng lão chim già, vì tôi không muốn làm bà ấy buồn.

Ba Bước ngạc nhiên rút bàn chân lại, nhìn tôi với vẻ bối rối, hoặc có lẽ là lo lắng. Vẫn còn rất khó để đọc vị được cảm xúc của các Vuốt Bóng Đêm.

“Không sao đâu,” tôi nói khẽ, nở một nụ cười thân thiện với bà ấy và lại chìa tay ra.

Tôi muốn chia sẻ nhiều ký ức hơn, những khoảnh khắc tôi đã trải qua với Swiftsure trong chuyến hành trình từ làng Mỏ Lao, nhưng trước khi tôi có thể gửi những ký ức ấy, tôi đã bắt đầu nhận được một khung cảnh ký ức khác.

~

Trong đó, tôi đang ở với Cưỡi Giáo. Chúng tôi đã lớn hơn một chút so với lúc trước, và ký ức lần này đã diễn ra trên núi cao. Anh ấy đang chạy nước rút dọc trên tảng đá phủ đầy tuyết, và từ các cảm xúc mà tôi cảm nhận được từ đôi mắt khi nhìn theo bóng lưng của anh ấy của Ba Bước, tôi biết rằng mối quan hệ của họ không chỉ đơn thuần là bạn bè.

"Nhanh hơn nữa, Cưỡi Giáo!" Tôi hét lên khi anh ta đuổi theo một con vật gặm nhấm to bằng thân mình.

“Ba Bước của em có ích gì nếu em mất quá nhiều thời gian để nạp lại aether cơ chứ!” Anh ta gầm gừ đáp lại một cách tinh nghịch rồi cơ thể anh loé sáng.

Cưỡi Giáo xuất hiện ngay trên đường đi của con thú gặm nhấm, khiến nó giật mình, nhưng ngay khi anh ta chuẩn bị vung móng vuốt aether của mình xuống con mồi thì con chuột chũi lặn xuống dưới tuyết và trồi lên vài thước sau anh ta.

Tôi bật cười ra rả trong khi người bạn đời của tôi chỉ hú lên trong bực bội.

Chúng tôi đã đuổi theo con chuột chũi tuyết hơn cả tiếng đồng hồ, với hy vọng sẽ mang nó về làng và tổ chức một bữa tiệc. Rất hiếm khi bắt gặp những con thú sống chui sống lủi này, và để bắt được một con còn khó hơn nhiều, vì chúng có thể chui xuống tuyết cực nhanh đến nỗi tộc Vuốt Bóng Đêm chúng không kịp bắt chúng.

Tuy nhiên, khác với đồng loại của chúng, con chuột chũi này vẫn trồi lên thay vì ẩn sâu trong tuyết, nên chúng tôi có cơ hội bắt nó.

“Cái con chuột chũi trơ trẽn này không biết sợ trời cao đất dày nhỉ,” Cưỡi Giáo rít lên khi lao nhanh theo sau nó, với tôi đuổi theo sát phía sau.

“Em có nghe người ta từng kể là chỉ cần một con này là đủ để cả làng ăn tận hai lần nhờ khả năng biến đổi kích cỡ thân thể của chúng,” tôi hét lên, tim đập rộn ràng đầy phấn khích. “Hãy tưởng tượng xem Ngủ-dưới-tuyết sẽ tự hào như thế nào nếu chúng ta mang một con trở về!”

Cưỡi Giáo quay lại nhìn một nụ cười háo hức. “Có lẽ cuối cùng thì chúng ta cũng sẽ được phép tập luyện thành trinh sát dò đường!”

Ý nghĩ trở thành một trong những người lang bạt tìm kiếm câu trả lời, rời khỏi mái ấm an toàn để đi tìm hiểu về thế giới bí ẩn ngoài kia khiến tim tôi càng đập mạnh hơn.

Lòng tràn đầy quyết tâm, tôi tốc biến giữa ngay phía sau con thú gặm nhấm màu trắng béo bở. Rồi tôi chợt nhận thấy rằng nó đang nhai một thứ gì đó khi nó đang nhốn nháo.

Khoảnh khắc mất tập trung trong tích tắc ấy đã cho phép loài gặm nhấm chui xuống trong tuyết và xuất hiện trở lại ngay rìa khe núi.

Một bóng đen vụt qua và tôi quan sát Cưỡi Giáo nhảy khỏi mép núi và dịch chuyển xuống đó và khuất tầm nhìn.

“Cưỡi Giáo! Khoa—”

Tâm trí tôi giật thót khi một tiếng đập cực mạnh và ướt át cộng với tiếng rên rỉ đau đớn phát ra bên dưới, phá vỡ bầu không khí im lặng tĩnh mịch của núi tuyết. Sau đó, một tiếng thét xung trận ầm ỉ của một con chim Mỏ Lao vang dội khắp các bức tường của khe núi.

Máu dồn lên đầu, đầu tôi quay cuồng hết lên. Tôi dịch chuyển đến rìa khe núi thì tìm thấy một con chim mỏ lao đang đè lên người bạn đời của tôi.

Không chút do dự, tôi bước thêm bước dịch chuyển nhắm vào bên trên đầu con chim Mỏ Lao đang đè lên Cưỡi Giáo với vuốt nhọn xoè ra, nhưng có gì đó lóe qua khóe mắt tôi.

Quay người trên không, tôi đưa móng vuốt lên đúng lúc để chặn cái miệng nhọn hoắc của một con chim Mỏ Lao nhắm thẳng vào cổ họng tôi.

Tôi bấu chặt vuốt vào mặt đất và tôi dừng trượt lại ngay trước khi văng ra khỏi rìa núi cao.

Rồi tôi chợt nhận ra vệt máu dài mà tôi đã tạo. Hai vệt màu màu đỏ đã chạy dài trên tuyết từ chân của tôi, nhưng đó không phải là máu của tôi. Bất chấp nguy hiểm cận kề, ánh mắt của tôi từ từ nhìn theo vệt máu đỏ thẫm, cho đến khi tôi nhìn thấy Cưỡi Giáo.

Người bạn đời của tôi ngày càng xanh xao hơn, với vũng máu vẫn còn đọng bên dưới cơ thể, đôi mắt trũng của anh ta mở to vì sốc và đầy đau đớn.

Tôi hú lên một tiếng đầy thống khổ và đau điếng tột cùng, cảm giác phẫn nộ và thương khóc tràn đến như tuyết lỡ, và mặc kệ phép thuật của Đấng Sáng Thế đã không còn trong cơ thể, tôi vận hết toàn bộ aether trong người còn sót lại và làm dài móng vuốt của mình ra hơn nữa.

Rồi tôi chợt nhận ra một điều.

Những con Mỏ Lao thân hình tối tăm như một đêm giông bão, hòa lẫn vào màn đêm đang dần buông xuống, và bên dưới móng vuốt của con Mỏ Laoo kia là con chuột có một sợi dây trắng mảnh được gắn vào cổ nó mà chúng dùng để dụ chúng tôi đến đây.

Mắt tôi ngấn nước trong giận dữ tột cùng và phóng về phía trước, tự nguyền rủa bản thân rằng mình đáng ra không nên lãng phí bước nhảy thứ ba chỉ để đuổi kịp con chuột đó.

Con chim Mỏ Lao đã cố gắng giết tôi liền lao về phía trước và dùng cái mỏ nhọn hoắc của nó đâm liên hồi về trước, đẩy tôi phải vào thế phòng thủ. Tôi cúi người và né tránh, cẩn thận để không trượt chân trên lớp tuyết đang tan chảy bên dưới, nhưng sự tập trung của tôi bị gián đoán khi con Mỏ Lao kia bắt đầu xé toạc một miếng thịt trên người bạn đời của tôi. Nó mất chút thời gian để nuốt miếng thịt xuống, mắt nó nhìn chằm chằm vào tôi, như thể đang chế nhạo tôi.

Thứ súc vật hạ đẳng đê tiện, kẻ thù không đội trời chung của tộc tộc tôi, tiếp tục mổ xuống và xé thịt của Cưỡi Giáo trong khi liên tiếp phát ra những tiếng gầm gừ phấn khích trong khi tôi chật vật tự bảo vệ chính mình.

Đột nhiên ký ức ấy vụt tắt, theo sau là một mớ ký ức khác, về những lần chạm trán với tộc chim Mỏ Lao, về sự sợ hãi, hận thù và đau buồn từ bộ tộc Vuốt Bóng Đêm.

Và rồi cứ thế, mong muốn giúp gắn kết hai bộ tộc này lại với nhau ... đã nhanh chóng tan thành mây rồi.

Tôi không chắc liệu mối thù hận giữa các bộ tộc khác nhau là do các pháp sư cổ đại dijin tạo ra hay là kết quả từ hàng loạt cuộc chiến tranh và xung đột. Nhưng việc chữa lành những tổn thương sâu sắc, những khác biệt và thù hận đậm sâu như vậy sẽ việc qua nhiều thế hệ chứ không phải là việc mà tôi có thể giải quyết trong dăm ba buổi chiều là xong được.

Lần đầu tiên, tôi ngã người ra sau khi Ba Bước dừng chia sẽ ký ức, cảm xúc của bà ấy vẫn còn đọng lại sâu lắng trong tâm trí tôi.

Hai chúng tôi nhìn nhau thật lâu, và thậm chí không nói một lời nào, và qua biểu cảm của Ba Bước, tôi biết rằng tôi đã đi lố giới hạn với tư cách là khách mời rồi.

~

Không khí căng thẳng và nặng nề hơn khi chúng tôi quay trở lại làng, và qua đám đông Vuốt bóng Đêm đang tụ tập ngay cổng làng thì chắc chắn sắp có biến rồi. Ba Bước luồn lách qua đám đông, nét mặt nhăn lại trong bối rối.

Cho đến khi tôi phát hiện ra Caera, tôi mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Cô ấy đã rút lưỡi kiếm đỏ rực của mình ra, đôi mắt lạnh lẽo tàn nhẫn, nhưng thế đứng, có vẻ như cô ấy không muốn ra tay tấn công.

Tôi bước tới để giúp cô ấy, nhưng Ba Bước đã ngăn tôi lại. Bà ấy kêu lên vài tiếng meo trầm, và chìa tay ra.

Ánh mắt của tôi sốt ruột đảo qua đảo lại giữa người cố vấn của tôi và Caera trước khi tôi chấp nhận lời mời.

"Ta không muốn có nổ ra đánh nhau, nhưng nếu cậu muốn sự trợ giúp của ta, ta cần phải biết toàn bộ sự thật."

Với hai bàn tay của chúng tôi ép vào nhau, tôi gửi cho bà ấy ký ức về cuộc phục kích của các Vuốt Bóng Đêm, từ giây phút đầu tiên khi bọn họ đột ngộ lao lên từ dưới mặt tuyết và giết Swiftsure, cho đến khi Caera thiêu rụi các cơ thể của họ, và việc lập kế hoạch để xâm nhập bộ tộc của họ.

Trong suốt viễn cảnh đó, tôi cảm thấy Ba Bước như bất giác lùi lại, nhưng bà ấy không ngắt giao tiếp, cho phép tôi gửi hết ký ức cho bà ấy. Tôi kết thúc bằng đoạn ký ức của chúng tôi về cánh cổng bị hỏng, về con Bốn Nắm Đấm già nua đưa cho chúng tôi mảnh cổng của chúng, và cuộc trò chuyện của tôi với Caera về việc cần phải thu thập tất cả các mảnh cổng để rời khỏi khu vực này.

Khi chúng tôi ngừng giao tiếp, tôi cố gắng đọc vị Ba Bước, nhưng vẫn không tài nào hiểu được cảm xúc của khuôn mặt mèo của bà ấy.

Chết tiệt thật chứ. Tôi không có thời gian cho việc này.

Tôi đã sẵn sàng chấp nhận sự thật rằng Ba Bước sẽ không giúp đỡ chúng tôi và chuẩn bị Thần Tốc đến bên Caera thì Ba Bước tốc biến qua và xuất hiện giữa đám đông đang bao vây Caera.

Theo sau bà ấy, tôi đứng cạnh nữ quý tộc Alacryan, vẻ mặt của cô ấy cuối cùng cũng thoải mái khi nhìn thấy tôi. "Anh đây rồi."

“Xin lỗi, tôi đến muộn,” tôi lẩm bẩm, mắt nhìn chằm chằm vào hai con Vuốt Bóng Đêm quen thuộc dẫn đầu đám đông.

Tôi có thể nhận ra tiếng gầm gừ hung hãn của Răng Trái khi ánh mắt của anh ta lướt về phía tôi và Caera trong khi ngay cả Ngủ-dưới-tuyết bình tĩnh thường ngày bây giờ cũng cũng phát ra một tiếng gầm gừ nhỏ ầm ĩ. Sự tức giận và sợ hãi lan toả khắp thành viên bộ tộc, nhưng phản ứng của bọn họ liền thay đổi khi Ba Bước phát biểu.

“Thật khó để đánh giá tình hình ở đây mà không biết họ đang nói gì,” Caera nói nhẹ nhàng. "Anh có biết chuyện gì đang xảy ra không?"

Tôi lắc đầu. "Tôi không rõ lắm, nhưng tôi nghĩ các trinh sát của bọn họ có thể đã tìm thấy dấu hiệu về trận chiến của chúng ta với các thành viên bộ tộc của họ."

Mặc dù tôi không hiểu lời bà ấy nói, nhưng giọng điệu của Ba Bước vẫn đều đều và đầy quyết đoán. Tuy nhiên, bà ấy càng nói thì các con Vuốt Bóng Đêm xung quanh ngày càng tỏ ra hoài nghi hơn.

Đặc biệt là Răng Trái ngày càng tức giận hơn, ưỡn ngực và nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ, aether xung quanh anh ta dao động thất thường.

Ba Bước kết thúc bằng cách vung cánh tay trong không khí và chỉ ra phía sau với một tiếng gầm gừ. Sau đó bà ấy quay lại phía chúng tôi và ra hiệu cho chúng tôi đi theo bà.

Caera và tôi liếc nhìn nhau cảnh giác và bắt đầu đi theo cố vấn mèo của tôi về phía túp lều của bà ấy, thì bỗng một bóng đen vụt mờ qua tôi.

Răng Trái và hai tên đàn em của mình lao qua người bạn đồng hành của tôi và lao về phía tôi, những chiếc móng vuốt aether sắc nhọn lao xé gió về phía tôi.

Tôi đưa chân đá thẳng về trước, nhưng anh ta tốc biến ngay khoảnh khắc cuối cùng. Tôi đã đoán trước được, tâm trí tôi ngay lập tức vạch ra những con đường aetheric, đưa tôi đi theo con đường mà Răng Trái đã dùng. Tôi thúc cùi chỏ ra sau, đập thẳng vào đầu anh ta và hất anh ta xuống đất.

Caera đã chặn được những cú chém của con Vuốt Bóng Đêm thứ hai, và tôi chộp lấy con thứ ba đang dịch chuyển và đập thẳng xuống đất. Một cơn đau bùng phát từ bắp chân của tôi, và tôi xoay người né móng vuốt của Răng Trái.

‘Regis! Bây giờ sẽ là thời điểm tuyệt vời để tỏ ra hữu con mẹ nó ích đó!’ Tôi quát, những vẫn chỉ có im lặng.

Sự khó chịu biến thành tức giận khi Caera cố gắng cầm cự trước đòn tấn công của con Vuốt Bóng Đêm kia mà không làm nó bị thương nặng.

Răng Trái gầm gừ, xoè móng vuốt ra ra và không gian xung quanh họ một lúc rồi toàn bộ cơ thể anh ta biến mất khi anh ta tốc biến đi. Ngay khi anh ta xuất hiện trước mặt tôi, tôi cũng Thần Tốc theo. Tên Vuốt Bóng Đêm kiêu căng bất ngờ quay trái quay phải để kiếm tôi, trong khi tôi thì đang đứng đằng sau anh ta.

Quét chân và tôi nắm lấy một bên đầu của anh ta và đập mặt Răng Trái thẳng xuống nền đất tuyết.

Cánh tay của anh ta vung vẩy, móng vuốt của cào cấu không khí trong tuyệt vọng, nhưng tôi vẫn nắm chặt đầu anh ta lại, tất cả các ngón tay của tôi đều sẵn sàng bóp nát đầu anh ta.

"Greh!"

Đầu tôi quay cuồng khi nghe thấy chính Ba Bước đã gọi tên tôi. Đôi mắt của bà ấy tràn đầy căm phẫn, nhưng cũng chứa chất nỗi buồn sâu lắng, nhìn sâu vào mắt tôi và chỉ lắc đầu khổ sở.

Đó là lúc tôi nhận thấy cả ngôi làng đã chìm trong im lặng đến đáng sợ. Thậm chí tôi không thể nghe thấy tiếng của gió thổi nhẹ vì mọi người dồn hết sự chú ý tập trung vào tôi.

"Chậc chậc." Tôi buông Răng Trái ra và đứng dậy, đảo mắt nhìn qua các thành viên trong bộ tộc.

Mỗi người tôi nhìn đều run sợ cho đến khi mắt tôi dán chặt vào Ba Bước đang đi về phía tôi.

Ba Bước giơ tay mình ra lần cuối, và rồi tôi nhìn thấy hình ảnh của mảnh cổng. Nó nằm trong một hang động ngay phía trên thác nước, ẩn sâu dưới một lớp cát đen, bên dưới một tảng đá thạch anh sáng lấp lánh.

Tôi thẫn thờ đứng đó, tua đi tua lại ký ức đó một lần nữa chỉ để chắc chắn rằng tôi sẽ không quên, rồi một cú huých nhẹ đưa tôi trở lại thực tại. Ba Bước giơ tay còn lại lên, đưa cho tôi một quả bóng rỗng, nhỏ hơn lòng bàn tay tôi một chút, và nó rung lên với cử động nhỏ nhất.

Tôi đã thấy các con non nhỏ hơn chơi với những quả bóng này và Ba Bước đã cho tôi thấy một ký ức về lúc mà bà ấy đã dạy chúng cách sử dụng nó. Hiếm khi những cái cây nhỏ trong làng lại mọc ra một quả đủ lớn để biến thành món đồ chơi này. Khi cái quả này khô đi, nó trở nên cực kỳ cứng và hạt bên trong nó sẽ bị kẹt lại. Những con trưởng thành sẽ nhổ thân cây, để lại một lỗ nhỏ trong quả cầu, và cắt một đường nhỏ vào hạt khi nó hoàn toàn cứng ngắt.

Đó là một cách mà các mèo con học cách triệu hồi móng vuốt của chúng, vì nếu muốn kéo hạt giống ra khỏi cái lỗ thì chỉ có thể dùng vuốt aether

Liếc nhìn ra khỏi món đồ chơi mà tôi biết sẽ rất quan trọng đối với sự phát triển sức mạnh của tôi, tôi lại nhìn Ba Bước một lần nữa.

Ngực tôi như quặn lại khi Ba Bước đi ngang qua tôi và đỡ Răng Trái lên mà không nói thêm một lời nào. Ánh mắt tôi nhìn theo bà ấy khi bà ấy đi về phía các thành viên bộ tộc của mình mà không một lần ngoái lại.

“Đã đến lúc phải rời đi rồi,” cuối cùng tôi cũng lên tiếng với Caera, quay lưng lại với người cố vấn của mình.

Có lẽ cảm nhận được tâm trạng của tôi, nữ quý tộc Alacryan lặng lẽ bước đi bên cạnh tôi khi hai chúng tôi băng qua làng để đến thác nước.

Tôi cố đấu tranh nội tâm để ngăn bản thân không quay đầu lại. Sự hối hận và cảm giác tội lỗi giằng xé thâm tâm tôi, tôi không mong gì hơn là được nói một lời cảm ơn, và một lời từ biệt với người cô vấn đã chia sẻ và dạy dỗ tôi rất nhiều điều suốt mấy ngày qua.

Nhưng tôi biết nghĩa vụ của bà ấy với bộ tộc của mình, và hoàn toàn sai trái khi cố gần gữi với bà ấy, và làm mất lòng tin của bộ tộc bà. Trong số tất cả các thử thách của Thánh Tích, đây thực sự là thử thách tàn nhẫn nhất đối với một ascender.

Tôi đã sẵn sàng để hoàn thành thử thách ở nơi này rồi.

[] [] []

#Darkie