[] [] []
"Chà." Caera cúi đầu
trước khi bước qua lối vào của túp lều tranh. “Cơn bão ngày càng tệ hơn rồi.”
Ngay cả khi cô ấy nói, tiếng
gió thổi ầm ầm những ngọn núi hiểm trở che chắn cho ngôi làng này đã át đi gần hết
tất cả các âm thanh khác, kể cả giọng nói của cô ấy. Tuy nhiên, ngay cả khi cửa
mở và túp lều ở nơi khá trống trải, khi gió thổi đến ngôi làng hẻo lánh này thì
chỉ còn là một cơn gió nhẹ.
“Có vẻ như cô đang tận hưởng
cuộc sống ngoài kia nhỉ,” tôi nói, giọng gần như ghen tị.
Caera chộp lấy một chiếc
khăn dệt từ chiếc bàn gần cửa ra vào và bắt đầu lau mồ hôi chảy dài trên cổ và
cánh tay. “Chúng ta vẫn còn mắc kẹt ở đây. Nếu tôi muốn có chút hy vọng đuổi kịp
anh, thì tôi cũng phải cố gắng tập luyện hết sức mình.”
Tôi nhướng mày. “Đấy mà là tập
luyện à? Tất cả những gì tôi thấy là cô rượt đuổi theo những chú mèo con con mà."
Nữ quý tộc Alacryan cau mày.
"Trích một người ngồi im bất trong suốt ba ngày trời."
“Tôi đâu có ngồi không,” tôi
sửa lại. “Tôi đang học cách lọc — ây da!”
Xoa đầu, tôi nhặt chiếc thìa
gỗ bị ném về phía tôi từ phía bên kia của túp lều.
Ba Bước, người đang lặng lẽ
khuấy một một tách trà bằng đá, phát ra một tiếng kêu meo sắc bén trước khi
dùng tay mều chỉ vào mắt mình.
“Rồi, rồi rồi, tôi biết rồi.
Tôi đang bổ sung thêm aether,” tôi càu nhàu mặc dù biết rằng bà ấy không thể hiểu
tôi. Caera chỉ cười khúc khích.
Tôi thả lỏng tầm nhìn, và gạt
bỏ cả Caera và Ba Bước ra khỏi tâm trí trước khi kích hoạt Thần Tốc một lần nữa.
Cổ tự ở lưng tôi trở nên ấm áp khi aether trào ra từ lõi của tôi. Tôi bắt đầu cảm
thấy khó chịu và hơi lo lắng, bởi có một thực thể đen tối đang bám chặt xung
quanh lõi aether của tôi.
‘Regis. Đã ba ngày rồi đó.
Trả lời ta hoặc dừng hút hết aether của ta đi chứ.’
Sau khi chờ đợi câu trả lời
chẳng bao giờ xuất hiện, tôi đành bỏ cuộc. Có điều gì đó đã xảy ra với Regis
sau khi cậu ta đến làng Vuốt Bóng Đêm. Cậu ấy đang chợp mắt — thiền định — thì
đột nhiên mắt cậu ấy mở bừng lên và nhảy thẳng vào cơ thể tôi, không chịu ra.
Kể từ đó, cậu ta ấy đã hấp
thụ một lượng aether nhiều bất thường, và tôi có thể cảm thấy sự hiện diện của cậu
ta đi qua đi lại từ lõi sang thần tự của tôi.
‘Ít nhất thì cũng nhờ công
Regis ăn hết rất nhiều aether dự trữ, nên mình có thể nghỉ giải lao nhiều khi tập
luyện với Ba Bước,’ tôi nghĩ một cách bực bội.
Những ngày qua thật mệt mỏi đến
mức mà tôi cứ tưởng là bất khả thi với cơ thể asura này. Sau khi Ba Bước đồng ý
hướng dẫn tôi sử dụng thuật aether của chính bà ấy, bà ấy bắt đầu huấn luyện bằng
cách chia sẻ những ký ức của bà ấy về lúc được chính Ngủ-dưới-tuyết hồi còn trẻ
đã giúp bà ấy tập luyện. Họ đã thường xuyên thảo luận về kỹ năng aether của tộc
Vuốt Bóng Đêm một cách dài dòng và rất chi tiết, tạo một nền tảng rất vững chắc
cho quá trình học tập của chính tôi.
Thông qua đó, tôi đã biết rằng
tộc Vuốt Bóng Đêm được sinh ra với khả năng nhìn thấy các nhánh đường aether để
dịch chuyển tức thời. Tuy nhiên, đối với trẻ sơ sinh, khả năng này thực sự là một
lời nguyền. Quá nhiều thông tin công kích bộ não chưa phát triển của chúng, một
số trẻ sơ sinh mà có ý chí yếu sẽ chết yểu ngay.
Dựa vào vào cha mẹ và giáo
viên để hướng dẫn cặn kẽ, giúp chúng học cách tắt “nhãn quan tâm trí” của chúng
cho đến khi chúng đủ lớn để bắt đầu học cách sử dụng kỹ năng Shadow Step, tên gọi
kỹ năng của bộ tộc.
Hầu hết các ký ức mà tôi đã
thấy đều hướng dẫn tôi cách các con Vuốt Bóng Đêm tập luyện khả năng dịch chuyển
của mình. Ba Bước cũng không hiểu gì nhiều về Thần Tự của tôi, cũng như tôi
cũng chẳng hiểu làm thế nào mà bọn họ có thể điều khiển aether mà không cần cổ
tự, hình xăm thuật hoặc lõi aether. Nhưng bằng cách học theo họ, tôi hy vọng sẽ
trở nên mạnh mẽ hơn — và nhanh hơn — trong việc sử dụng Thần Tốc.
Có vẻ như trình độ hiện giờ
của tôi thậm chí còn không bằng một con Vuốt Bóng Đêm hai tuổi nữa, bởi vì đó
là độ tuổi mà chúng bắt đầu học cách lọc đi vô số con đường aether.
Tôi đã có thể tận mắt chứng
kiến khả năng đó qua góc nhìn của Ba Bước khi bà ấy lọc đi những con đường
aether một cách khiêm tốn và gọn gàng. Chỉ có tầm hơn chục con đường xung quanh
bà ấy, và bà ấy luôn để mắt đến chúng để sẵn sàng dịch chuyển bất kỳ lúc nào.
Với kinh nghiệm của hai kiếp
người, tôi đã luôn tự cho mình là người khá thông minh và sắc sảo. Tuy nhiên, qua
cái cách mà các Vuốt Bóng Đêm liên tục tập trung và theo dõi các con đường aether,
thậm chí dự đoán những con đường đó sẽ di chuyển như thế nào dựa vào chuyển động
của aether thì thật đáng kinh ngạc.
Tôi vẫn tập trung vào tảng
đá ở giữa ao, ngay bên ngoài nhà của Ba Bước. Có hàng trăm con đường aether màu
tím giao nhau trong không gian xung quanh tôi, và mặc dù tôi đã tìm thấy con đường
aether dẫn đến tảng đá từ lâu, nhưng tôi không có ý định sử dụng Thần Tốc.
Tôi tiếp tục quan sát môi
trường xung quanh qua đôi mắt không tập trung của mình, cố gắng lọc ra càng nhiều
con đường aether làm chắn tầm nhìn của tôi càng tốt. Nó giống như cố gắng tập
luyện một nhóm cơ cụ thể nào đó nằm ở đâu đó giữa mắt và não của tôi theo một
trật tự nhất định và chính xác.
Mấy ngày gần đây, Ba Bước
cho tôi thấy vô số ký ức với hy vọng đẩy nhanh quá trình tập luyện, và tôi đã học
được cách thu hẹp tầm nhìn của mình để lọc ra các con đường đế điểm đến đã chọn.
Ba Bước cực kỳ hào hứng với bước đột phá, này mặc dù tôi thì không hài lòng cho
lắm.
Tôi tập luyện Thần Tốc liên
tục, ngay cả khi Ba Bước và Caera ngủ, chỉ dừng lại khi tôi cần bổ sung trữ lượng
aether của mình. Tôi biết rằng thời gian của tôi ở đây là có hạn, vì vậy tôi cần
phải tận dụng nó một cách tối đa nhất.
Chỉ khi Caera xuất hiện lần
qua khoé mắt, tôi mới nhận ra rằng mình đã thức trắng một đêm khác để tập luyện
tập trung vào con đường aether.
"Sao rồi, Grey?"
Caera hỏi, ngồi xuống đất bên cạnh tôi. Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi cụt tay bó
sát, tạo nên một diện mạo khá bình dị hơn trước đây. Nếu không có cặp sừng lấp
lánh quanh đầu cô ấy như một chiếc vương miện đen tối, thì…
Tôi cắn lưỡi trong tiềm thức,
không cho phép mình suy nghĩ xong hết câu đó trước khi trả lời nữ Alacryan quý
tộc. "Có tiến triển khá tốt. Có vẻ như không cần ngủ nhiều khá có ích với
tôi.”
Caera ôm chân và rùng mình
vì lạnh. “Anh biết đấy, tôi đã từng thực sự ghen tị với khả năng đặc biệt đó của
anh. Có lẽ còn hơn cả khả năng phục hồi nhanh đến lố bịch của anh.”
Tôi nhướng mày. "Ồ?"
“Tôi luôn tự nghĩ mình sẽ trở
nên mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần nếu tôi chỉ cần ngủ vài giờ mỗi tuần mà không đuối
sức, và tôi có thể hoàn thành được biết bao nhiêu điều tôi muốn, và như thế sẽ
giúp ích cho tôi rất nhiều cả trong lẫn ngoài Thánh Tích.” Caera chống cằm trên
đầu gối, ánh mắt đăm chiêu. “Nhưng sau khi ở bên cạnh anh một khoảng thời gian,
tôi mới nhận ra rằng đó không phải là một phước lành, mà là một lời nguyền thì
đúng hơn.”
"Tại sao cô lại nghĩ
như vậy?"
Nữ quý tộc Alacryan quay đầu
về phía tôi với một nụ cười sầu lắng. “Bởi vì trông anh lúc nào cũng cô độc và
đau khổ mỗi đêm. Đó là lý do tại sao anh luôn tập luyện, phải không?”
Tôi nhìn Caera chằm chằm,
không biết phải trả lời như thế nào. Tâm trí tôi chợt nghĩ về những lúc ký ức về
gia đình và bạn bè người thân tôi ở Dicathen liên tục ăn mòn tâm trí tôi, ngay
cả khi tôi tỉnh táo. Nhưng vào ban đêm thì còn tồi tệ hơn nhiều.
“Không phải như vậy,” tôi
nói dối. "Có rất nhiều việc tôi cần phải làm, và nếu tôi muốn nuôi hy vọng
thành công, thì tôi cần phải tận dụng triệt để mọi lợi thế mà mình có.”
“Anh đã mạnh đến mức này rồi,
mà anh vẫn cứ nói như thể anh sắp đánh nhau với thần linh vậy.” Caera cười nhẹ.
Trước khi tôi có thể trả lời,
một tiếng kêu nghiêm khắc đã thu hút sự chú ý của chúng tôi sau lưng. Ba Bước,
người chắc hẳn đã thức dậy trong lúc tôi đang tập luyện, đang ra hiệu cho tôi
đi theo bà ấy trước khi bước ra khỏi cửa.
"Cô ở một mình sẽ ổn chứ?"
Tôi hỏi Caera, người vẫn đang ngồi cạnh lối vào.
"Anh không phải là người
duy nhất cần tập luyện đâu," cô ấy nói với một nụ cười.
Tôi mỉm cười, ngưỡng mộ ý
chí bất khuất của cô ấy. Cô ấy đã bị mắc kẹt với tôi trong một khu vực khó khăn
và nguy hiểm chết người hơn nhiều lần so với những gì cô ấy đã mạo hiểm vượt
qua trước đây. Tuy nhiên, qua vô số lần suýt chết đói, chết cóng và nhiều nguy
cơ khác, cô ấy vẫn suy nghĩ rất tích cực.
Theo sau Ba Bước, chúng tôi
đi về phía cuối làng, tránh xa những ánh mắt tò mò của dân làng Vuốt Bóng Đêm.
Cơn bão đã giảm nhẹ vào tối
qua, cho phép một số Vuốt Bóng Đêm quay trở lại làng. Mặc dù tôi vẫn còn khó
phân biệt các con Vuốt Bóng Đêm với nhau, có một vài con khá nổi bật. Một trong
số đó là Răng Trái.
Ba Bước rít lên một tiếng
trước khi ngồi xuống nền tuyết, thu hút sự chú ý của tôi vào bà ấy. Đôi mắt mèo
sắc bén ấy nhìn tôi một cách nghiêm túc trong khi bà ấy bắt đầu nói bằng ngôn
ngữ của mình. Tôi đã quan sát kỹ khuôn mặt của bà ấy. Đôi mắt bà ấy đảo từ mặt
đến ngực tôi, và cái râu mèo của bà ấy hơi giật giật.
Tôi chẳng hiểu một từ nào mà
bà ấy nói cả, nhưng tôi cũng không cần phải hiểu. Ba Bước giơ đệm tay ra, rồi
chúng tôi kết nối ký ức với nhau, như đã làm vô số lần.
Đúng như tôi dự đoán, ký ức
mà bà ấy chia sẻ với tôi chính là cảnh bà ấy nói chuyện với tôi chỉ vài phút
trước, lần này là từ góc nhìn của bà ấy để tôi có thể hiểu những gì bà ấy vừa
nói với tôi trong khi tôi thì ngu người nhìn bà ấy.
“Ta đã chỉ cho cậu hết kiến
thức của chúng ta, và ta muốn yêu cầu một điều từ cậu. Ta muốn biết thêm về những
kỹ năng độc đáo của cậu, được truyền lại từ những Đấng Sáng Thế, ngay cả khi đó
không phải là thứ mà ta có thể tự học được,” bà ấy nói trước khi khung cảnh
chuyển sang một ký ức mà bà ấy đã chia sẻ với tôi trước đây, lần mà bà ấy và Ngủ-dưới-tuyết
bàn luận về mục đích tồn tại của mình.
Khung cảnh mờ dần khi bà ấy
rút tay lại khỏi tay tôi. Rồi bà ấy chờ đợi, mắt không chớp, cho đến khi tôi gật
đầu và chìa tay ra.
~
Ba Bước nhìn tôi một lần nữa,
nhưng nét mặt của bà ấy đã thay đổi. Bà ấy không còn nhìn tôi như thể tôi là một
đứa trẻ đang cố gắng học những điều cơ bản nữa. Bà ấy nhìn tôi với sự tôn trọng,
thậm chí có lẽ là một chút kinh ngạc, và một chút bàng hoàng ngay cả khi đã vài
phút trôi qua kể từ khi chúng tôi ngừng chia sẽ ký ức.
Tái hiện lại những ký ức đó
cũng chắng mấy dễ dàng đối với tôi. Tôi chia sẽ về ký ức lần đầu tôi xuất hiện
trong Thánh Tích sau khi thua trận chiến với Nico và Cadell. Ba Bước đã chứng
kiến toàn bộ cuộc hành trình của tôi qua góc nhìn của tôi, từ các con
chimeras khổng lồ và con rết aether to bá cháy, cho đến con quái vật canh gác
to vật vã. Bà ấy cảm nhận được bóng tối, nỗi đau và cảm giác mất mát của tôi
khi tôi đấu tranh để tiếp tục chiến đấu, và bà ấy đã chứng kiến kỹ năng
aether của tôi ngày càng tiến hoá trong kinh ngạc tột cùng.
Tôi cố nén một tiếng thở dài
mệt mỏi, không muốn tạo ấn tượng xấu với Ba Bước.
Tôi tưởng rằng phương pháp
giao tiếp tinh thần của Vuốt Bóng Đêm khá lâu và dễ đuối sức, nhưng giờ tôi nhận
ra rằng bằng cách này thì tôi có thể giao tiếp một cách đầy ý nghĩa và hiệu quả
hơn rất nhiều.
Ba Bước đã hiểu nhiều hơn về
tôi, về cuộc hành trình của tôi, hơn cả Alaric hay thậm chí là Caera, người đã ở
bên cạnh tôi trong suốt chặng đường thăng bậc này. Tiết lộ nhiều như vậy thực sự
có phần hơi đáng sợ, nhưng đồng thời, nhìn thấy nét mặt đồng cảm và buồn bã của
Ba Bước… tôi cảm thấy nhẹ nhõm như một phần gánh nặng lớn đã được trút khỏi vai
tôi.
Như thể cảm nhận được cảm
xúc của tôi, Ba Bước vỗ về vai tôi và ra hiệu cho tôi đi theo bà ấy một lần nữa.
Lần này, khi hầu hết cơn bão đã lắng đi, bà ấy dẫn tôi ra khỏi rìa ngôi làng và
đến chân một ngọn núi lởm chởm gần đó.
Một lần nữa, bà ấy chìa tay
ra và nở nụ cười vui tươi. Tò mò, tôi chạm vào tay bà ấy bằng tay của mình và cảm
thấy tâm trí mình chìm trong tâm trí bà ấy.
Trong ký ức lần này, một Ba
Bước thời niên thiếu— lúc đó bà vẫn chưa được gọi là Ba Bước — và hai con Vuốt
Bóng Đêm khác, Vấp Chân và Cưỡi Giáo, đang luyện tập trong một ngọn núi lởm chởm
ngay phía trên ngôi làng. Đây là một loại cuộc thi, ai di chuyển xa nhất qua
các rãnh núi sâu sẽ giành chiến thắng.
Đến lượt Cưỡi Giáo đi trước.
Khi tôi quan sát chiếc mều đốm với bộ hàm nhọn mạnh mẽ vạch ra đường đi để dịch
chuyển, tôi bắt đầu cân nhắc sự dũng cảm của anh ta, và bất chợt một ý nghĩ chọn
anh ta làm bạn đời để nuôi dạy thế hệ sau loé qua tâm trí tôi.
Dù tôi biết đây là một phần
ký ức, nhưng càng nghĩ càng thấy đúng là có cảm giác thật riêng tư vậy.
Ngoài vùng ký ức, Ba Bước ấn
mạnh hơn vào tay tôi, có lẽ cảm nhận được sự mất tập trung của tôi. Tôi tập
trung lại vào Cưỡi Giáo, sau khi chọn đường đi của mình, liền tốc biến hai bước,
đưa anh ta đến một mỏm đá nông ở lưng chừng sườn núi, cách điểm xuất phát một vực
sâu.
Hay đấy, nhưng có một con đường
khác sẽ đưa anh ta đi xa hơn nếu sử dụng cái tảng đá ngay phía trước cột đá mà anh
ta đã dùng để làm điểm tựa cho bước nhảy thứ hai.
Vấp Chân hẳn cũng có suy
nghĩ như vậy, bởi vì anh ta đã chọn tảng đá đó để làm điểm tựa. Nhưng thật
không may cho anh ta, nó bị lỏng. Hòn đá trượt đi dưới chân anh, buộc anh phải tốc
biến đến nơi an toàn. Anh ta hú lên trong bực dọc ở dưới lòng chảo ở sườn núi dưới
Cưỡi Giáo vài chục mét.
Rất may vì Vấp Chân đã đi
trước và khiến tôi nhận ra tảng đá đó bị lỏng, nên tôi lại dò xét sườn núi, tìm
kiếm một con đường khác an toàn hơn sẽ đưa tôi đi xa hơn cả Cưỡi Giáo, nhưng tôi
không thể tìm thấy gì.
"Gì mà lâu thế, Nhân Ái?"
Vấp Chân hét lên. "Cô đang đợi mấy ngọn núi xích lại gần nhau hơn để nhảy
hả?"
Cưỡi Giáo bật cười trước lời
trêu chọc của người bạn của chúng tôi. "Chắc đang đợi cơn bão sắp tới để
thổi bay mình đi!"
“Nhân Ái, nếu cô không nhanh
chân thì tên của cô sẽ trở thành Chậm-như-đá đó!”
"Và tên của anh sẽ là Khờ-như-đá
đó, Vấp Chân!" Tôi bật lại, khiến Cưỡi Giáo cười sặc sụa
Hạ quyết tâm, tôi hạ thấp
người mình và sẵn sàng bắt tinh thần dịch chuyển ngay khi đứng trên tảng đá lỏng
lẽo đó. Nếu tôi đợi nó ngưng rung lắc và nếu nó không bị vỡ ra, thì tôi có thể dịch
chuyển tới một thềm đá cao hơn chỗ Vấp Chân đang đứng khoảng gần một chục mét.
Rời ánh mắt ra khỏi tảng đá
và tuyết đọng trên sườn núi, tôi tập trung vào những con đường aether, những vết
tia chớp màu tím sẽ dẫn tôi đến tảng đá, và sau đó là bậc thềm cao.
Mặc dù ký ức này trôi qua đủ
chậm để tôi đọc được suy nghĩ của Ba Bước, nhưng thực tế thì tất cả mọi thứ
miêu tả ở trên chỉ diễn ra trong chưa đầy một nốt nhạc.
Thậm chí sau nhiều ngày luyện
tập không ngừng nghỉ, tầm nhìn và thế gian quan của tôi về những con đường
aether vẫn còn rất rối bời, phức tạp lộn xộn hơn bà ấy rất nhiều. Đó là một lời
nhắc nhở lạnh lùng khác về quãng đường cực xa tôi cần phải đi để tận dụng tối
ta sức mạnh của mình.
~
Trong ký ức, không gian xung
quanh lóe sáng khi tôi dịch chuyển từ sườn núi cao xuống tảng đá nhỏ kia. Tôi cứng
người, mong đợi tảng đá sẽ xê dịch như lúc nãy. Kế hoạch của tôi là đợi nó bớt
rung lắc, sau đó mới dịch chuyển đi tiếp.
Dưới bàn chân mều của tôi, tảng
đá quay vòng, và tiếp tục quay vòng. Khoảng một giây sau, nó trượt khỏi sườn
núi, và thế là tôi lẫn tảng đá rơi xuống đáy vực sâu.
Sự hoảng loạn gia tăng đã
khiến tôi phản ứng quá chậm để thực hiện bước dịch chuyển thứ hai, và tôi đã bắt
đầu rơi xuống. Nhìn lên, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là cột đá sừng sững mà Cưỡi
Giáo đã dùng làm điểm tựa. Thuận theo con đường màu tím đến nó, tôi thực hiện
bước dịch chuyển thứ hai.
Tôi đã đánh giá sai lầm và
xuất hiện ở bên cạnh, chứ không phải trên cột đá. Tôi cào vuốt vào tảng đá nhẵn,
cố gắng cắm sâu vào, nhưng do không thể bám được bất cứ thứ gì nên tôi cứ trượt
xuống, có nguy cơ rơi gần trăm mét xuống đáy khe núi và chết.
Một ý nghĩ lạc lõng, bất lực
lướt qua tâm trí hoảng loạn của tôi: Tại sao các Đấng Sáng Thế lại ban cho tộc
Vuốt Bóng Đêm khả năng có thể nhìn thấy các con đường aetheric và dùng chúng để
dịch chuyển, nhưng lại chỉ cho phép chúng tôi làm điều đó chỉ hai lần liên tiếp? (Darkie: Tham nam)
Với một chút cay đắng trên đầu
lưỡi tôi — hoặc Ba Bước, càng lúc càng hơi khó phân biệt rồi — nghĩ rằng giá
như bọn họ cho chúng tôi khả năng dịch chuyển ba bước liên tục thì biết đâu hôm
nay tôi sẽ không bỏ mạng ở đây.
Sự thay đổi đột ngột của trọng
lực khiến luồng suy nghĩ đó bay đi, và tôi kinh hãi nhìn những con đường aether
phân nhánh biến dạng loằng, vẫn cứ tồn tại ở đó và dẫn tôi đến nơi an toàn,
nhưng tôi không tài nào sử dụng được
Với tư cách là Arthur quan
sát ký ức, tôi rất ấn tượng với việc Ba Bước có thể ngay lập tức tự động suy ra
con đường dẫn đến nơi an toàn trong tíc tắc. Tuy nhiên, ấn tượng hơn thế nữa, và
cũng là lần đầu tiên tôi nhận ra rằng, mặc dù các Vuốt Bóng Đêm có thể hình
dung được các con đường aether, nhưng không nhất thiết phải nhìn thấy nó bằng mắt
thường.
Thông qua ký ức của Ba Bước,
tôi có thể cảm nhận được những con đường aether xung quanh ngay cả khi đang
ngã. Tôi thường nghĩ chúng giống như những rung động, nhưng khi trải nghiệm lại
ký ức của Ba Bước, và cộng thêm hiểu biết của tôi, tôi đã nhận ra rằng có cách
khác để nhìn thấy con đường aether ngoài sử dụng mắt thường.
Rồi như một bản nhạc, một lời
kêu gọi, một rung động háo hức gần như thể aether muốn giúp đỡ tôi thoát khỏi
đó. Không ngần ngại, tôi đưa tay mèo của mình ra và thuận theo aether.
Lúc đầu, một cơn đau dữ dội
đến nỗi tôi không biết mình vừa dịch chuyển hay tôi đã đâm sầm xuống đất và
trút hơi thở cuối cùng trước khi rời khỏi nhân gian. Một làn sương mù màu tím
che khuất tầm nhìn của tôi, nhưng rồi một thứ gì đó lạnh và cứng chạm vào người
tôi, làm phẳng bộ lông của tôi.
Có tiếng hét ở đằng xa… sau
đó tiếng hét đó vang lên ở ngay bên cạnh tôi, và những bàn chân mèo mạnh mẽ quay
tôi lại.
Màn sương tím mờ ảo tan dần.
Cưỡi Giáo và Vấp Chân đều đang đứng trước tôi, mắt họ mở to trong bàng hoàng,
râu mều rung rinh khi họ chờ xem tôi còn sống hay đã chết.
Trái tim tôi đập mạnh đến mức
tôi nghĩ nó sẽ bay ra khỏi lồng ngực tôi. Rồi có một cơn đau khủng khiếp lan khắp
cơ thể tôi, và phản phệ dữ dội đang ập đến với tôi.
Tuy nhiên, tôi vẫn còn sống.
Với tư cách là Arthur, tôi cảm
thấy mình đang cười toe toét khi tâm trí của tôi quay trở lại cơ thể của chính
mình. Ba Bước cũng nở một nụ cười nhếch mép, rõ ràng là tự hào về ký ức mà bà ấy
vừa chia sẻ với tôi.
“Thì ra đây là bí mật của bà,”
tôi nói, cơ thể tôi run lên vì phấn khích.
Như hiểu được lời tôi nói,
Ba Bước đưa một ngón tay đầy lông lên miệng.
Tôi gật đầu đồng ý khi nghĩ
qua phần ký ức mà Ba Bước vừa cho tôi xem. Rõ ràng là bà ấy đã giữ kín bí mật này
cho đến khi bà ấy cảm thấy tôi thực sự vẫn giữ đúng giao kèo, bởi vì thông qua
nó, tôi đã học được một điều quan trọng — hơn cả học nữa, tôi đã có thể tự mình
trải nghiệm nó.
Khi tôi bắt đầu kích hoạt Thần
Tốc, tôi thả lỏng mắt, nhưng lần này, tôi đã đi xa hơn cả một bước. Thay vì dồn
tâm trí tập trung vào việc lọc ra các đường aether, tôi mở rộng sự tập trung
sang các giác quan khác của mình.
Mặc dù tôi không thể ngửi,
nghe hoặc nếm aether, nhưng tôi có thể bày tỏ ý muốn của mình tới các con đường
aether kia.
Tất cả con đường aetheric
đan xen và phân nhánh tá lả đều có điểm bắt đầu và điểm kết thúc. Và những con đường
này có tác dụng như như những con đường cao tốc mà tôi có thể đi. Tuy nhiên, khi
ý định của tôi hoàn toàn kết nối với các con đường aether, tôi không cố hiểu những
con đường phức tạp phân nhánh lung tung nữa.
Thay vào đó, tôi để aether
cung cấp thông tin tôi cần.
Bước xa và nhiều hơn cả Ba
Bước, người đã rất thành thạo trong việc cảm nhận các đường aether, tôi bao phủ
cơ thể trong một lớp aether mỏng và để cơ thể mình làm mỏ neo cho các thông tin
được truyền đến.
Đây là lúc huấn luyện của Ba
Bước về việc chỉ tập trung vào các nhánh đường nhanh nhất và giới hạn khoảng
cách giữa chúng tỏ ra vô cùng quan trọng.
Vì có rất nhiều thông tin được
truyền đến tôi từ các con đường aetheric, tôi chỉ có thể cảm nhận được con đường
dịch chuyển nhanh nhất trong tầm một mét đổ lại. Nếu tôi cố gắng mở rộng bán
kính đó ra, tôi có cảm giác như ai đó cắm thẳng những que sắt đun nóng đỏ rực
vào não tôi vậy.
Hít một hơi thật sâu, tôi dừng Thần Tốc và trong sự phấn khích của mình, tôi ôm chầm lấy người cố vấn của mình.
Đó chỉ là một bước tiến nhỏ,
nhưng bây giờ tôi biết phải làm thế nào để cải thiện nó. Lần đầu tiên, tôi có
thể thấy mình không chỉ bắt kịp Ba Bước, mà thậm chí sau này có thể vượt xa cả bà
ấy với cốt lõi aether của tôi.
[] [] []
#Darkie