25/11/21

Chapter 303: Ngọn Núi

[] [] [] 

"Grey. Tôi sẽ không vờ là mình hiểu biết hết phong tục và nghi lễ của các bộ tộc kia”—Caera chạm vào máu của Swiftsure, bắn tung tóe trên quần áo và một phần khuôn mặt của cô ấy— “nhưng tôi nghĩ đây là rất điều bất kính ở bất kỳ nơi nào khác.”

“Đừng có lằn nhằng nữa,” tôi trả lời, bôi thêm một ít máu để trông tự nhiên hơn.

“Ỏ, dễ thương quá nhở,” Regis nói, nằm trên mặt đất đầy tuyết gần đó với nụ cười thích thú. "Không có gì chứng tỏ tình yêu của cả hai hơn việc chi chét máu của kẻ thù lên đầy người."

“Không có gì ‘dễ thương’ ở đây hết, và chắc gì Swiftsure là kẻ thù,” Caera hậm hực.

Tôi chùi hai bàn tay dính máu của mình vào tuyết để làm sạch nó. “Cứ phớt lờ cậu ta mỗi khi cậu ta mở miệng nói những lời tào lao ngu ngốc như thế. Trả lời chỉ càng khuyến khích thôi.”

"Này! Tôi có phải con chó hư cần được huấn luyện đâu!" Regis cự lại, chiếc bờm rực lửa phập phừng.

"Đúng rồi." Tôi quay sang Regis và mỉm cười kiên nhẫn. “Ít nhất một con chó con khi bị mắng thì còn biết buồn.”

Caera cười khúc khích khi Regis bực bội hậm hực.

Để ý thấy chiếc bờm của cậu ta càng lúc càng phập phừng dữ dội trong những cơn gió lớn, tôi nhìn lên và thấy bầu trời lúc này thì thấy nó đã gần như chuyển sang màu xám xịt hoàn toàn.

"Này! Tôi vẫn đang nói chuyện với cậu đấy, công túa! Tôi là một sinh vật asuran đủ mạnh để—”

“Đi nhanh thôi,” tôi nói, cắt lời cậu ta. “Ta không nghĩ rằng chúng ta còn nhiều thời gian trước khi cơn bão thực sự ập đến đâu.” Regis trừng mắt nhìn tôi trước khi lao vào cơ thể tôi.

Tôi chìa tay ra với Caera. “Chúng ta sẽ dịch chuyển tới sườn núi nơi chúng ta phát hiện ra làng của Vuốt Bóng Đêm. Tôi không muốn mạo hiểm sử dụng aether ở gần hơn nữa.”

Cô ấy nắm lấy tay tôi, lắc đầu như vẫn chưa thể tin nổi chuyện này. “Tôi không thể tin là mình có thể dễ dàng chấp nhận việc dịch chuyển tức thời dễ dàng như đi dạo trong công viên vậy, cứ như tôi đã đánh mất gì đó…”

Kéo cô ấy lại gần, tôi kích hoạt Thần Tốc, đi theo con đường aether mà tôi đã vạch ra trong lần đi đầu tiên của chúng tôi. Khoảng vài giây sau, chúng tôi đang đứng trên rìa phiến đá sắc nhọn gần ngôi làng ẩn của tộc Vuốt Bóng Đêm.

Từ đó, chúng tôi đi bộ. Mặc dù không phải là một chặng leo núi khó khăn, nhưng rất mất thời gian, và chúng tôi còn bị những cơn gió lạnh thấu xương và bị bụi tuyết mù mịt cản trở tầm nhìn trước khi chúng tôi đến một hốc tường nông nhìn xuống những túp lều có thể nhìn thấy rõ ràng ngay cả khi cơn bão đang lớn dần. Phần cuối cùng của kế hoạch này đòi hỏi không chỉ hai chúng tôi thôi, mà cả Regis cũng phải xuất hiện.

“Cứ theo kế hoạch mà làm,” tôi thì thầm.

“Không phải tôi ngại tỏ ra mạnh mẽ và đáng sợ đâu, nhưng tôi không thấy sự hiện diện của tôi sẽ giúp ích được gì cho cả hai,” Regis nói nhẹ nhàng.

Caera gật đầu. “Tôi cũng thắc mắc thế.”

"Thì tôi nghĩ là sói với báo tuyết có họ hàng... gần gũi chăng." Tôi nhún vai, nhìn đến ngôi làng. "Ai biết được. Biết đâu có thêm bạn rồi sao. "

“Chà, IQ vô cực đấy, âm hay dương thì không biết.” Regis nói một cách mỉa mai.

Vận aether cường hoá thị giác, tôi nghiên cứu các hoạt động diễn ra trong làng. Những túp lều đan mà các con Vuốt Bóng Đêm sinh sống ở có hình dạng na ná giống như tổ ong và được làm bằng các lớp cỏ dệt màu rơm xếp chồng lên nhau. Mỗi cái lều đều có một cánh cửa đơn giản được đan vào một khung cửa làm bằng que đã qua xử lý.

Dù gió vẫn gào thét dữ dội, nhưng ngôi làng vẫn được bảo vệ an toàn nhất. Trên thực tế, toàn bộ khu vực ngôi làng được xây dựng đều không có tuyết nữa là. Có một số ít cây nhỏ, với tán lá rộng và sẫm màu nằm rải rác trên những con đường đất chật chội giữa các ngôi nhà, và cỏ xanh rậm rạp mọc ở mọi nơi khác.

Trong một mảnh đất cát hình tròn, bốn con Vuốt Bóng Đêm dường như đang… tập luyện. Khi chúng tôi mới đến, có hai cặp xông lên tấn công nhau, nhưng không có dùng móng vuốt. Khi chúng tôi tiếp tục theo dõi, bọn họ tạm dừng cuộc đấu, cúi đầu chào nhau và bắt đầu một loạt các động tác giống hệt nhau đã được võ quyền.

Phong cách chiến đấu của chúng thật hấp dẫn và lí thú. Chúng chú trọng các đòn tấn công nhanh gọn vào điểm chí mạng, và luôn di chuyển vị trí một cách khó lường. Chúng phải đi ít nhất ba bước để tung ra mỗi cú cào hoặc tung cước, và mỗi đòn tấn công đều đan xen với một động tác phòng thủ.

Mặc dù chúng không chủ động sử dụng aether của mình trong khi tập luyện, nhưng tôi có thể thấy những bước nhảy đột ngột như thể để mô phỏng khả năng dịch chuyển tức thời. Càng quan sát, tôi càng ước rằng mình có thể nói chuyện với chúng và tìm hiểu về cách chúng điều khiển aether.

‘Nếu kế hoạch suôn sẻ, có lẽ mình sẽ có cơ hội,’ tôi nghĩ, suy nghĩ lại kế hoạch một lần cuối.

"Sẵn sàng chưa?" Tôi hỏi hai người họ, giữ giọng trầm. Cả hai đều gật đầu.

Đưa xác của Swiftsure ra khỏi cổ tự không gian, tôi nắm chặt lấy cái cổ nát ươm và nhảy từ mỏm đá xuống làng, hạ cánh ngay giữa khu vực huấn luyện hình tròn và bức tường bên ngoài. Caera và Regis nhảy xuống ngay sau tôi.

Bốn con Vuốt Bóng Đêm gần nhất hú lên báo động, tránh xa chúng tôi và nép mình lại. Aether bùng lên xung quanh chúng khi chúng triệu hồi móng vuốt aether.

Nhiều con khác chạy đến từ xung quanh làng, xông ra khỏi cửa hoặc đơn giản là sử dụng dịch chuyển tức thời để xuất hiện, mỗi con gầm gừ, giương vuốt ra và sẵn sàng chiến đấu.

Tôi nâng cái xác cứng ngắc lên trời, sau đó quỳ một gối xuống và cúi đầu về phía trước, vất cơ thể của Swiftsure vào đám cỏ rậm rạp.

Bên cạnh tôi, Caera và Regis cũng làm theo tôi, mỗi người chúng tôi để lộ gáy trước đám đông các con Vuốt Bóng Đêm. Tôi cẩn thận lắng nghe âm thanh thì thầm lặng lẽ của một con Vuốt Bóng Đêm đang thận trọng đến gần.

Tôi liếc nhìn mái tóc màu lúa mì nhạt của mình và quan sát sinh vật giống mèo thúc vào xác chết, khiến cổ lật lên và để lộ cổ họng bị rách nát bị Regis đã nhai để che đi những vết cào sắc bén.

Nó nói điều gì đó bằng một giọng meo meo chói tai và tôi liều mình ngẩng đầu lên một inch để nhìn rõ hơn. Một con Vuốt Bóng Đêm trông rõ ràng là đã già, bộ lông dày màu trắng của nó đã mất đi vẻ bóng mượt, những đốm đen mờ dần thành xám. Đầu nó quay ngoắt lại khi tôi di chuyển và nó lùi về tư thế phòng thủ.

Rất chậm rãi và bình tĩnh, mắt nhìn xuống đất, tôi nói, “Làm ơn, chúng tôi không muốn làm hại các người. Chúng tôi đến để tìm kiếm sự trợ giúp của các người. Có ai trong số các người của biết nói ngôn ngữ của chúng tôi không? "

Một con khác cao hơn những con còn lại bước ra khỏi đám đông và ra hiệu về phía tôi. Nó bắt đầu nói bằng thứ tiếng rít, meo của chúng, giọng gầm gừ trầm thấp như một con báo giận dữ.

‘Có vẻ như không suôn sẽ rồi,’ Regis nói qua thần giao cách cảm.

‘Kiên nhẫn đã. Họ không tấn công ngay lập tức, đó chính xác là những gì chúng ta cần.’

~

Một con Vuốt Bóng Đêm thứ ba, già và khom người đến nỗi nó cần phải chống gậy để bước đi, liền bước tới và nói chuyện với con to lớn kia, rồi nó lườm tôi, cúi đầu và lùi ra sau.

Ngôi làng trở nên im lặng đến đáng sợ, ngoại trừ tiếng gió đập vào những bức tường đá. Tôi cố kiềm lại cảm giác vận aether vào người và tiếp tục chờ đợi điều gì đó xảy ra. Ngay cả khi họ không tấn công chúng tôi, tôi cũng không biết khả năng giao tiếp của họ tiến bộ đến đâu, hoặc liệu họ có chịu giao cho chúng tôi mảnh cổng dịch chuyển của họ khi chúng tôi nói ra mục đích đến đây không.

Nếu họ quyết định tấn công chúng tôi, tôi tự tin rằng mình có thể chống trả được, ngay cả khi đang trong thế bất lợi, nhưng tôi thực sự không mong mọi chuyện sẽ đến mức đó. Bọn họ càng đợi lâu, thì càng giảm nguy cơ giao chiến.

Cuối cùng thì con Vuốt Bóng Đêm, cái con mà đã đến để kiểm tra thi thể Swiftsure đã nói gì đó, và hai con khác chạy đến để khiêng thi thể ra khỏi đây. Sau đó, con mều ngồi trước mặt tôi, hai chân bắt chéo. Nó dùng chi trước ra hiệu cho tôi đứng dậy.

Di chuyển xung quanh, tôi ngồi trên mặt cỏ, bắt chéo chân và đặt tay lên đầu gối, lòng bàn tay úp xuống. Sau lưng tôi, tôi nghe thấy Caera và Regis cũng đang làm như tôi.

Đôi mắt của con Vuốt Bóng Đêm này tỏa sáng như những viên thạch anh tím, mặc dù không nhìn thẳng vào tôi. Đúng hơn là nó nhìn xung quanh cơ thể tôi, ánh mắt của nó lướt khắp cơ thể tôi như thể nó có thể nhìn thấy sức nóng tỏa ra từ cơ thể tôi.

‘Hoặc aether,’ tôi chợt nhận ra.

Từ từ và chậm rãi, một bàn chân mều vươn về phía lòng bàn tay của tôi.

Không hề có mưu đồ đen tối gì trong chuyển động, nên tôi ngồi im, quan sát, vô cùng tò mò về ý định của sinh vật này.

Miếng đệm mềm của nó chạm vào tay tôi, và trong tích tắc thì chẳng có gì xảy ra.

Rồi mọi thứ đột ngột thay đổi.

Ngôi làng trên núi khuất gió với những túp lều đan đã không còn nữa, cùng với những cây ăn quả nhỏ và đám đông mèo căng thẳng cũng tan biến đi. Ngay cả những cơn gió gắt thổi liên tục cũng đã biến mất.

Tôi cảm thấy như thể tôi đang trôi trong không gian, nói đúng hơn cũng chẳng phải trôi nữa. Tôi chẳng là gì cả, chỉ có một cảm giác hư hư thực thực. Tuy nhiên, trước khi nỗi sợ hãi kịp dâng lên thì có màu sắc và ánh sáng dần hiện lên từ hư không trống rỗng, biến thành những hình ảnh chuyển động, giống như tôi nhắm mắt lại và đang tưởng tượng ra một ký ức yêu thích.

Nhưng mà đó không phải là ký ức của tôi. Tôi đang nhìn hai chú mèo con Vuốt Bóng Đêm đang rượt đuổi nhau qua làng. Con đang đuổi theo thì đang tru lên một cách giận dữ. Con còn lại hình như đang cầm một cành cây đó. Khi cả hai chạy nhanh về phía hồ bơi, tôi đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cả hai, buộc cả hai con mèo con phải dừng lại.

Một cách bình tĩnh, tôi lấy cái cành cây đó, vặt hết trái dâu tím trên cành cây rồi chia cho mỗi đứa một số lượng quả bằng nhau. “Hãy sống tử tế và chia ngọt sẻ bùi với nhau,” tôi nói đơn giản, mặc dù lời nói của tôi phát ra bằng ngôn ngữ của Vuốt Bóng Đêm.

Sau đó, cả khung cảnh đó tan biến, và được thay thế bằng một khung cảnh khác. Lần này, tôi đang cúi đầu nhìn xuống bản thân mình, cơ thể của Swiftsure nằm trước mặt tôi. Đây là khoảnh khắc ngay sau khi chúng tôi đến ngôi làng, mặc dù lần này là từ góc nhìn của con Vuốt Bóng Đêm này.

Mặc dù tôi vẫn không nghe thấy lời nói, nhưng tôi hiểu ý nghĩa của chúng khi con Vuốt Bóng Đêm to lớn – tên Răng Trái – cất tiếng nói với tôi.

“Ba Bước, đây rõ ràng là cái bẫy từ bọn khốn chim Mỏ Lao gian ác. Chúng ta nên nhanh chóng tiêu diệt những sinh vật này trước khi chúng ta rơi vào tầm ngắm của chúng.”

Con Vuốt Bóng Đêm khác — Ngủ-Dưới-Tuyết — bước ra khỏi đám đông và nói, “Hãy cẩn thận miệng lưỡi của mình đấy, Răng Trái, đừng để nỗi sợ đó khiến cậu mọc lông chim và mỏ chim. Thử đọc tâm trí của họ và tìm xem mục đích của họ đến đây là gì.”

Sau đó, khung cảnh mờ dần và mọi thứ lại trở nên tối tăm và trống rỗng. Tôi cảm thấy một cảm giác... mong đợi.

Tôi nghĩ tôi hiểu sinh vật này muốn gì. Bà ấy không thể nói ngôn ngữ của tôi, nhưng bằng cách chia sẻ ký ức với tôi, nên chúng tôi có thể giao tiếp được. Tôi giờ đã có thể giải thích mục đích chúng tôi đến để làm gì.

Quả là một hình thức giao tiếp tinh tế. Tôi phải đưa ra một ký ức phù hợp mà không nghĩ về bất cứ điều gì có thể làm mất lòng bọn họ, nhưng tôi không có cách nào biết được liệu chủ đề chúng tôi đang tìm các mảnh cổng có làm họ tức giận hay không.

Đầu tiên, tôi chia sẻ ký ức về Caera và tôi khi đứng trước cổng dịch chuyển bị hỏng và nỗ lực sửa chữa nó bằng aether. Tiếp theo, tôi nghĩ lại trận chiến với con Gấu Ma, bao gồm cả cuộc trò chuyện của tôi với Caera về việc không muốn chiến đấu với nó. Rồi quyết định mạo hiểm hơn, tôi tập trung vào ký ức về con Bốn Nắm Đấm già ua ra hiệu cho tôi lấy mảnh cổng của bộ tộc chúng.

Quá trình giao tiếp bằng ký ức này diễn ra khá chậm chạp, và nhờ việc giao tiếp bằng thần giao cách cảm với Sylvie nên tôi có thể nhanh chóng giao tiếp được. Rồi không một lời cảnh báo, ký ức về những giây phút cuối cùng của chúng tôi bắt đầu tái hiện lại. Tôi kinh hoàng nhìn cơ thể Sylvie trở nên mờ nhạt và tan biến thành những đốm vàng và màu tím của hoa oải hương.

Tôi cố gắng loại bỏ ký ức đó đi trước khi cô ấy biến mất hoàn toàn, như thể muốn ngăn chặn một điều đã xảy ra trong quá khứ, và hy vọng rằng bà ấy không cảm thấy xúc phạm bởi ký ức ngoài ý muốn của tôi. Không gian một lần nữa trống rỗng và im lặng.

Trong khi chờ đợi câu trả lời, tôi lo lắng thắc mắc Regis và Caera ra sao rồi. Mặc dù người bạn đồng hành ngứa đòn của tôi có thể xoay sở được, nhưng Caera chắc chắn chưa bao giờ giao tiếp qua thần giao cách cảm. Nếu một trong những Vuốt Bóng Đêm quyết định giao tiếp với cô ấy thì kế hoạch của chúng tôi có thể sẽ phá sản mất.

May mắn thay, kết nối chấm dứt mà không có vấn đề gì, và thế giới thực quay trở lại bình thường. Ba Bước dùng chiếc đuôi dày để đẩy mình đứng dậy. Sau đó bà ấy ra hiệu cho chúng tôi cũng đứng lên.

Tôi liếc nhìn ra phía sau. Caera và Regis không hề di chuyển, và cả hai đều đang lo lắng nhìn tôi.

‘Cậu đã ở đâu vậy?’ Regis hỏi trong tâm trí tôi. “Tâm trí cứ như kiểu… trống rỗng vậy. Tôi không thể đọc được tâm trí cậu lúc nãy. "

Tôi đứng dậy và chìa tay với Caera, nhưng cô ấy đứng dậy mà không cần tôi giúp. Rồi quay sang Regis, tôi chỉ nói, "Kế hoạch thuận lợi rồi."

~

Ba Bước đã thông báo điều đó cho cả bộ tộc Vuốt Bóng Đêm, cả cả đám ồn ào tranh luận. Một số cúi ​​đầu kính cẩn. Một số khác nhanh chóng kìm nén vẻ ngạc nhiên, nhưng Răng Trái và hai người khác lắc đầu không cam tâm, và trông như thể bọn họ sẽ lên tiếng cãi.

Tuy nhiên, trước khi họ có thể kịp mở miệng, Ngủ-dưới-tuyết liền gõ đầu gậy của mình xuống nền đất đóng băng và nói gì đó ngắn gọn. Dù là gì đi nữa, có như điều đó đã tạm thời dập tắt đi bất kỳ phản đối nào.

Các con Vuốt Bóng Đêm dạt ra hai bên, để Ba Bước đi qua. Bà ấy ra hiệu cho tôi đi cùng. Tôi liếc nhìn Răng Trái khi chúng tôi đi ngang qua hàng người mèo, hầu hết đều không cao quá vai tôi, nhưng anh ta vẫn đứng im.

Ba Bước dẫn chúng tôi qua trung tâm làng, đến một ngôi lều tranh khiêm tốn bên cạnh hồ nước, sau đó giữ cửa mở và vẫy tay ra hiệu cho chúng tôi bước vào.

Nội thất khá đơn giản, giống như ở làng Mỏ Lao và Bốn Nắm Đấm. Có một tấm thảm cỏ che phủ cả sàn nhà, một chiếc giường tròn bằng cỏ vàng đặt áp vào bức tường ở trong. Ngay bên cửa ra vào có treo một chiếc mũ lông trắng, và một chồng đĩa đá phiến ngắn đặt cạnh giường. Giống hệt như tảng đá tôi tìm được từ các con Vuốt Bóng Đêm bị giết, nó cũng có khắc hình ảnh ở trên bề mặt, nhưng tôi không nhìn ra được đó là hình gì.

‘Không gian ở đây hơi chật,’ tôi nghĩ với người bạn đồng hành của mình. ‘Hay là ngươi chui vào người ta để tiếp tục nạp aether đi?’

‘Đến giờ ăn rồi,’ con sói bóng đêm liếm miệng và nhảy thẳng vào người tôi và biến mất.

Ba Bước quan sát một cách cẩn thận, đôi mắt sáng của bà ấy mở to khi Regis biến mất vào trong cơ thể tôi. Sau đó, bà Vuốt Bóng Đêm già rướn người về phía trước, chăm chú nhìn vào ngực tôi, và đôi mắt của bà ấy thậm chí còn mở to hơn. Bà ấy nói gì đó bằng ngôn ngữ của mình, dừng lại và lắc đầu. Rồi bà ấy chỉ nơi Regis từng đứng, rồi chỉ vào ngực tôi.

Tôi gật đầu.

Ba Bước bật cười rôm rả, khiến cả tôi và Caera đều ngạc nhiên. Bà ấy đang cười rất sảng khoái, mặc dù tôi không hiểu sao bà ấy lại thấy buồn cười đến thế. Nhìn thấy vẻ bối rối của tôi, bà ấy giơ tay ra, tôi cũng chìa tay ra, rồi lại ấn vào đệm tay mềm mại của Ba Bước.

Lần này thì tôi đã không bị đưa khỏi thế giới thực, mặc dù tôi vẫn thấy được ký ức của Ba Bước. Sáu con Vuốt Bóng Đêm đang đứng trong khu vực tập luyện hình tròn ở phía bên kia của ngôi làng. Tôi đang giải thích điều gì đó.

Chúng tôi đang thảo luận về bản chất sức mạnh của Đấng Sáng Thế, về những khả năng độc nhất vô nhị, được ban tặng cho mỗi bộ tộc phù hợp với nhu cầu của họ. Tôi đang giải thích rằng bọn họ không bao giờ ngừng leo lên ngọn núi tri thức, bởi vì ngọn núi kiến thức thì không hề có đỉnh. Chỉ bởi vì họ không thấy được sự tiến bộ của mình không có nghĩa là họ đang dậm chân tại chỗ.

Sau bài thuyết giảng, họ bắt đầu luyện tập sử dụng móng vuốt và khả năng dịch chuyển của mình. Tôi đã sửa lỗi sai và khuyến khích họ, đưa ra hướng dẫn và phản hồi, và thông qua ký ức, tôi bắt đầu hiểu một vài điều về cách họ sử dụng aether.

Đối với tộc Vuốt Bóng Đêm, việc thao túng aether rất tự nhiên như việc dùng phổi để thở hoặc tim để bơm máu. Có khả năng là các pháp sư cổ đại dijn — Đấng Sáng Thế của họ, tôi nghĩ thế — đã ban cho họ những khả năng này, giống như các con quái chimera cũng tình cờ sử dụng aether để di chuyển, chiến đấu và thậm chí phục hồi, tái tạo lại bản thân.

Tốc độ mà họ dịch chuyển rất ấn tượng. Họ không cần phải khựng lại và tìm kiếm con đường để dịch chuyển như tôi, một điều đã cản trở khả năng sử dụng Thần Tốc trong giao tranh.

Ký ức kết thúc và Ba Bước thu tay lại, nhưng tôi có một ý tưởng khác. Tôi ngửa bàn mình về phía bà ấy, như thể muốn nói rằng tôi muốn kết nối lại. Bà ấy dường như hiểu ý tôi, và chạm vào tay tôi.

Tôi đã gửi cho bà ấy những đoạn ký ức trong suốt cuộc hành trình của tôi qua Thánh Tích. Trong vài đoạn, tôi đang thực hành sử dụng thuật aether, cố gắng học cách kiểm soát những khả năng mới của mình, trau dồi kiến thức và sử dụng chúng tốt hơn.

Mất khoảng vài phút, nhưng khi tôi ngắt kết nối, tôi có thể cảm thấy khao khát kiến ​​thức tỏa ra từ Ba Bước. Tay chúng tôi chưa kịp rụt lại thì bà ấy liền ấn tay vào tôi và một ký ức khác lấp đầy tâm trí tôi.

Tôi đang ngồi cạnh Ngủ-dưới-tuyết, ở đâu đó trên những đỉnh núi cheo leo phía trên ngôi làng. Chúng tôi nói chuyện, bàn luận một chủ đề mà tôi muốn phát biểu trước cả làng, nhưng lại rất lo lắng bồn chồn.

Ngủ-dưới-tuyết không hề già như ban nãy. Lúc này, ông ấy vẫn chưa dùng gậy chống. "Em đang nghĩ gì qua ánh mắt xa xăm ấy thế, Ba Bước?" Ông hỏi tôi, đôi mắt tím như dải ngân hà như đang xoáy sâu vào mắt tôi.

"Mục đích của chúng ta tồn tại là gì nhỉ, Ngủ-dưới-tuyết?"

Người báo già chăm chú quan sát tôi một lúc lâu trước khi trả lời. “Mục đích của ngọn núi kia là gì? Hay tuyết nữa? Hay những con cá trong dòng suối kia?”

Tôi cũng đã đoán trước một câu trả lời như thế này. “Ngọn núi này là nhà của chúng ta, tuyết là thứ bảo vệ của chúng ta — và cá sẽ lấp đầy bụng của chúng ta khi chúng ta đói.”

"Tất cả những thứ đó đều tác động đến cuộc sống của chúng ta đấy, Ba Bước, nhưng liệu đó có phải là mục đích tồn tại của chúng không?" Ngủ-dưới-tuyết vẫn trưng ra khuôn mặt ngây ngô, nhưng có chút trêu chọc trong giọng điệu của ông ấy.

Tôi ấn chân của mình vào một chiếc xe trượt tuyết trống, sau đó cẩn thận kéo nó ra, để lại một dấu chân hoàn hảo. “Bản thân chúng không hề có mục đích cụ thể nào cả. Chính chúng ta là người quyết định mục đích của chúng.”

Ngủ dưới tuyết nhướng mày và trả lời với giọng đầy thách thức. “Và em là ai mà dám định đoạt mục đích của chính chúng? Em có phải là chủ nhân của ngọn núi tuyết và nói với chúng mục đích của mình là gì không?”

Tôi lắc đầu, nhận ra mình đã rơi vào bẫy của ông. "Không, em không phải là chủ nhân của ngọn núi hay những bông tuyết rơi."

Nở một nụ cười thấu hiểu hiền hậu, Ngủ-dưới-tuyết quấn đuôi qua vai tôi. “Chúng ta càng đi tìm mục đích tồn tại của mình, thì đầu óc chúng ta càng trở nên thông suốt, và sắc bén hơn. Chỉ có cách leo lên ngọn núi của tri thức, thì chúng ta mới có thể thấu hiểu sự vật sự việc hiện diện quanh chúng ta. "

"Và nếu chúng ta không bao giờ leo lên đủ cao để tìm ra câu trả lời mà chúng ta tìm kiếm thì sao?"

Ngủ-dưới-tuyết vươn vai ngáp dài, và tiếng kêu răng rắc của những khớp xương già nua của ông vang vọng xuống núi. "Vậy thì hãy hy vọng rằng thế hệ trẻ em đang dạy sẽ leo cao hơn em khi chúng trưởng thành."

Mắt tôi mở ra khi ký ức kết thúc. Tôi thậm chí còn không nhận ra mình đã nhắm mắt, nhưng ký ức này có cảm xúc mãnh liệt hơn nhiều so với những ký ức khác. Tôi không thể kiềm được cảm giác mình đã xem một điều gì đó rất riêng tư.

Ba Bước đang quan sát kỹ khuôn mặt của tôi, mặc dù tôi không rõ bà ấy có thể đọc vị gương mặt tôi tốt đến cỡ nào. Tất cả những gì tôi biết là bà ấy khao khát kiến ​​thức, và biết đâu chúng tôi có thể dạy nhau về kỹ năng dụng aether của mình.

"Grey?" Caera nói nhẹ nhàng từ bên cạnh, khiến tôi giật bắn người. Tôi suýt thì quên mất cô ấy ở đó. “Tôi không muốn gián đoạn đâu, nhưng kế hoạch là gì? Chúng ta có phải là khách ở đây không? Hay chúng ta là tù nhân?”

Tôi nhìn Ba Bước rồi quay sang cô ấy. "Chúng ta là khách."

Nữ quý tộc Alacryan thở phào, cặp sừng của cô gần như chùng xuống một cách nhẹ nhõm. “Thế còn mảnh vỡ cổng dịch chuyển… anh có nghĩ rằng họ sẵn lòng đưa nó cho chúng ta không?”

“Tôi chưa hỏi,” tôi trả lời. "Hiện tại, tôi nghĩ chúng ta nên ở lại đây và đợi cơn bão đi qua trước đã."

"Điều đó có thực sự cần thiết không?" Caera cau mày hỏi. “Chúng ta đã dành rất nhiều thời gian ở khu vực này…”

Giọng cô ấy nhỏ dần khi tôi nhìn cô ấy — thực sự nhìn kỹ cô ấy. Cô ấy đã ráng cố trụ mà không một lời phàn nàn, nhưng Caera chắc chắn đã sụt cân nhiều, và làn da của cô ấy tím tái nhợt không khỏe mạnh. Đôi má lấm tấm bùn đất và hóp lại, và những quầng thâm đen dưới mắt vì thiếu ngủ.

Cô ấy đi theo tôi, một người hầu như không cần thức ăn, nước uống hay ngủ để sống, và không một chút phàn nàn.

Cô ấy không muốn phàn nàn, vì cô ấy là người nói dối và che dấu nhân dạng để theo dõi tôi. Bất chấp danh tính và ý đồ thực sự của cô ấy là gì, một phần nhỏ trong tôi cảm thấy tồi tệ.

“Cô cần nghỉ ngơi trước đã,” tôi nhẹ nhàng nói. “Tôi sẽ hỏi liệu chúng ta có thể tắm rửa không, và tôi sẽ canh chừng khi cô ngủ.”

Caera gật đầu im lặng, nhưng một nụ cười nhạt nở trên môi cô.

“Sẽ nhanh thôi,” tôi nói thêm.

Chúng tôi vẫn cần tìm Gấu Ma và 'những con quái hoang dã', sau đó tìm cách quay lại tộc Mỏ Lao.

Nhưng trước hết tất thảy, tôi cần phải ở lại đây. Tôi không thể bỏ qua cơ hội học hỏi kiến thức của tộc Vuốt Bóng Đêm. Không chỉ là khả năng dịch chuyển khoảng cách ngắn, mà cả khả năng triệu hồi vũ khí aether nguy hiểm bậc nhất.

Có lẽ tôi không cần tìm vũ khí để thay thế thanh Dawn’s Ballad. Tôi chỉ có thể tự tạo ra một cái.

[] [] []