25/11/21

Chapter 302: Thần Tốc

[] [] [] 

Cả thế giới biến dạng khi tôi thuận theo dòng chảy aether xuất hiện ngay trong ô cửa mở của túp lều cũ kĩ, và tôi ngay lập tức thủ thế phòng thủ.

Nhưng điều đó là không cần thiết.

Nằm trên sàn của túp lều là một con Bốn Nắm Đấm rất, rất là già nua, chắc chắn là nguồn gốc của lớp kết giới aetheric mạnh mẽ kia.

Các cơ bắp to lớn của nó đã teo hết đi, thòng lòng như chiếc túi da nước trống rỗng, lớp lông xám của nó biến thành màu trắng như tuyết, và làn da nhợt nhạt của nó nhăn nheo. Hai đôi mắt tím nhỏ bé hướng về phía tôi, và con quái vật già cỗi khom người, cúi thấp chậm rãi.

Nó cố gắng ngóc đầu dậy, nhưng sau vài nỗ lực không thành công, nó đành yên vị một chỗ trên cái giường làm bằng cành cây khô và lá.

Nó nhấc cái tay run rẩy lên, và chỉ về phía bức tường phía xa. Tôi đưa mắt nhìn theo chỗ nó chỉ ra: ở trong cái giá trên tường là một phiến đá trắng dài và mỏng.

Bước đến đó nhanh chóng và cầm mảnh cổng trong tay, khi chạm vào thì có một cảm giác khá lạnh lẽo và mượt mà. Tôi lướt các ngón tay của mình dọc theo những nét chạm khắc tinh xảo, có cảm giác như mình vừa đạt được thành tựu gì đó.

Tôi quay lại chỗ con Bốn Nắm Đấm già nua, đang nằm chơ vơ trên mặt đất. Ý nghĩ giết nó lớn dần trong tâm trí tôi. Con thú vượn người chứa lượng aether dồi dào đến nỗi tôi dám chắc mình sẽ phát triển cực nhanh nếu tôi có thể hấp thụ aether của nó, giống như lần tôi hấp thụ các con chimera khi tôi lần đầu xuất hiện trong Thánh Tích.

Nắm chặt tay lại, tôi giơ nó lên trên đầu nó, nhưng tôi không thể ép bản thân xuống tay được. Đúng thật là nó cực kì mạnh và chứa nhiều aether, nhưng nó không phải là thành quả do Thánh Tích tạo ra, như những con quái chimera. Giết nó chỉ để hấp thụ aether có cảm giác rất sai trái… giống như tôi đang ăn thịt một người khác vậy.

Thả lỏng tay, tôi bước ra khỏi túp lều và Thần Tốc trở lại mặt đất, nơi Regis và Caera đang đợi.

“Tôi tìm được nó rồi,” tôi nói, giơ mảnh cổng trong tay cho cả hai cùng xem.

“Làm tốt lắm, Grey,” Caera nói với một nụ cười nhẹ khi nhìn xuống phiến đá nhẵn.

“Bạn chim kia đến rồi kìa,” Regis nói ngay khi Swiftsure hạ cánh nhẹ nhàng bên cạnh tôi.

Cái mỏ hình mũi lao của cậu ta cúi xuống kiểm tra mảnh cổng, rồi tôi chợt tôi nhận thấy đầu mỏ của cậu ta có màu đỏ như máu.

Cậu ta không hề sát cánh chiến đấu với chúng tôi trên chiến trường, và tôi không hề nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu đánh đấm hay chiến đấu nào trên cơ thể sạch sẽ kia ấy.

Tôi chụp lấy cái mỏ đen, làm cậu ta giật mình. Cậu ấy vỗ cánh lạch đạch và cố gắng thoát khỏi tôi, nhưng tôi siết chặt tay, vặn đầu Swiftsure để tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta.

“Đây là máu của ai?” Tôi hỏi, giọng bình tĩnh đến lạnh lùng.

Tôi thả lỏng mỏ ra để cậu ta có thể trả lời. Con chim láu cá lùi ra xa vài bước và nhìn tôi với đôi mắt mở to đầy bối rối. “Bốn Nắm Đấm. Kẻ thù.”

Tôi trừng mắt nhìn thẳng vào mắt Swiftsure, nghiên cứu ý đồ của người hướng dẫn viên này.

Bàn tay ấm áp của Caera chạm vào cánh tay tôi. “Bây giờ không phải lúc cho việc này. Chúng ta đạt được mục đích đến đây rồi, và chúng ta không hẳn là những vị khách danh dự trong bộ tộc này đâu,” cô nói nhẹ nhàng.

***                        

Rời khỏi bộ tộc của Bốn Nắm Đấm, Swiftsure dẫn chúng tôi đi ngược lên sườn núi và càng xa khỏi làng Mỏ Lao.

Regis đã trở lại bên trong cơ thể tôi để bổ sung aether, trong khi tôi và Caera thì theo sát phía sau hướng dẫn viên của chúng tôi. Mặc dù cuối cùng cũng có chút tiến bộ trong việc tìm mảnh vỡ để rời khỏi đây, nhưng cả hai chúng tôi đều không có tâm trạng để trò chuyện sau vụ việc nặng nề ở ngôi làng của bộ tộc Bốn Nắm Đấm, cả bầu không khí khá u ám và ảm đạm bao trùm lên chúng tôi.

Ngay cả sau khi phát hiện ra rằng các con Bốn Nắm Đấm kia không chỉ thông minh mà còn thực sự là loài có trí khôn, tôi đột nhiên nhận ra rằng nếu không có con Bốn Nắm Đấm màu xám khổng lồ thách thức tôi đấu tay đôi thì chắc chúng tôi đã phạm tội ác diệt chủng cả một loài có trí khôn rồi.

Bất chấp những cảm xúc sôi sục đè nén trong tôi, tôi luôn để mắt theo dõi Swiftsure. Mặc dù tôi vẫn còn cảnh giác với người dẫn đường của chúng tôi, Caera và tôi vận phải miễn cưỡng phụ thuộc vào cậu ta để dẫn đường cho chúng tôi đến các bộ tộc khác.

Nhưng sau cùng thì cũng chẳng trách được, trong thế giới tàn khốc này, Swiftsure có lẽ đã được nuôi dạy là phải giết, hoặc bị giết bởi kẻ thù. Một điều thật man rợ, nhưng nền văn hóa của những bộ lạc thú aether này vẫn chưa phát triển quá gian đoạn man rợ này.

Tôi chắc chắn đám Bốn Nắm Đấm cũng sẽ thẳng tay giết hại chim Mỏ Lao nếu có cơ hội.

Gạt bỏ những luồng suy nghĩ không cần thiết của mình sang một bên, tôi tập trung vào chặng tiếp theo của cuộc hành trình. Con đường hiện tại đưa chúng tôi lên cao tới rìa của những dãy núi dường như vô tận bao quanh miệng hố nơi chúng tôi xuất hiện. Bầu trời vẫn quang đãng và ít mây, nhiệt độ tầm dưới mức đóng băng.

“Làm thế nào cô vẫn trụ được thế?” Tôi hỏi Caera, người đang đi bên cạnh tôi với một tấm chăn quấn trên người.

“Tôi có thể tự bổ sung mana của mình lúc anh đánh với con Bốn Nắm Đấm to lớn kia, vì vậy tôi cũng khá ổn,” cô ấy trả lời với một nụ cười nhạt.

Swiftsure, người đã dành phần lớn thời gian để bay phía trên chúng tôi, hạ cánh xuống phía trước, đôi chân của cậu ấy không hề lún sâu qua lớp tuyết mịn.

Quay lại nhìn tôi, ngoạm mỏ hai lần. “Vuốt Bóng Đêm.” Sau đó cậu ta giơ đôi cánh của mình lên, giữ chúng lại gần nhau.

Tôi gật đầu hiểu ý, rồi đột nhiên dưới chân Swiftsure có một tia sáng loé lên, và lớp tuyết trước mặt chúng tôi bị thổi bùng lên, khiến xung quanh chìm trong bụi tuyết mịt mù.

Caera ngay lập tức triệu hồi linh hoả diệm, để ngọn lửa bóng đêm bao trùm cơ thể, ném tấm chăn sang một bên và rút kiếm ra.

Swiftsure hét lên trong kinh ngạc và cố gắng bay lên trời, nhưng tiếng thét kinh hoàng của cậu ta bị cắt đi khi một bộ móng vuốt màu tím sắc bén xé toạc chiếc cổ gầy của cậu ta, máu phun đầy xuống đất.

Swiftsure chỉ có thể kêu ọc ọc như nghẹn máu. Cậu ta vẫy cánh điên cuồng, một đống lông vũ trắng rụng khắp nơi. Người dẫn đường của chúng tôi bay lên trên không được một chút, máu đỏ ngầu chảy xuống khắp nền tuyết trắng, sau đó cậu ta đuối sức và ngã xuống đất, co giật, và cuối cùng bất động.

Tôi đã ngay lập tức hành động trước khi Swiftsure trút hơi thở cuối cùng. Nắm đấm vận aether của tôi lao vun vút, nhưng ngay trước khi nó đấm thẳng vào khuôn mặt của loài giống mèo tấn công chúng tôi, con thú đó đột ngột tốc biến và biến mất ngay trước mắt tôi.

‘Là Thần Tốc!’ Tôi bàng hoàng nghĩ, nhanh chóng nhìn quanh tìm kẻ tấn công. Sau lưng tôi, Caera giơ cao lưỡi gươm rực lửa của mình, nhưng trước khi cô ấy kịp làm gì, con quái vật giống mèo đã ở đằng sau cô ấy, móng vuốt của nó cào xuống giữa bả vai của cô.

Mặc dù Caera được bảo vệ bởi linh hoả diệm của mình, nhưng móng vuốt aether có thể cào xuyên lớp mana bảo vệ, và cắt xuyên qua lưng cô một cách dễ dàng như cắt bơ.

Cô ấy lăn người về phía trước, né được đòn tấn công chí mạng, nhưng vẫn có một đường cào chạy dọc lưng cô ấy.

Tôi lao về phía trước, vung nắm đấm cực nhanh nhắm thẳng vào con quái vật aether – tôi cho rằng nó là một con Vuốt Bóng Đêm – nhưng nó đã biến mất trước khi tôi kịp đụng được nó.

Caera phủ đầy tuyết và máu, vẻ mặt bình tĩnh đến lạnh lùng, hệ như lần đầu chúng tôi gặp nhau ở Thánh Tích.

“Anh biết nó biến đâu rồi không?” Cô ấy hỏi, đứng tựa lưng lại với tôi.

“Ở đó,” tôi nói, chỉ tay về phía bên phải, nơi con Vuốt Bóng Đêm đang nép mình trên mỏm đá đen nhô cao khoảng vài mét trên kia.

Con Vuốt Bóng Đêm có đầu và bộ lông trắng đốm giống hệt một con báo tuyết, nhưng thân lại giống người. Bàn tay và bàn chân của nó giống mèo, và một cái đuôi dài, đầy cơ bắp phía sau nó. Mặc dù nó ở xa, nhưng trông nó khá nhỏ, chắc chỉ cao khoảng 3 mét bẻ đôi là cùng.

‘Arthur!’ Regis hét lên cảnh báo khi có một tia chớp aether xoẹt ngay bên trái tôi. Tôi xoay người, đẩy Caera ra và tung cước đá trực tiếp vào tia chớp aether xoẹt qua.

Kẻ địch đã nhanh chân hơn, nó cúi người né đòn phản công của tôi trong tích tắc. Rồi nó đá chân trái có móng vuốt vào tôi trước khi tốc biến đi chỗ khác nữa.

Mặc dù tôi đã vận rất nhiều aether vào cơ thể để gia tăng bảo vệ, nhưng móng vuốt của nó vẫn có thể cào xuyên qua lớp thịt ở đầu gối, khiến tôi phải khuỵu xuống.

Đứng vững lại, tôi toả ra sát khí aether nặng nề có thể cảm nhận được, khiến kẻ địch choáng váng trước khi nó kịp ra đòn tiếp theo.

Nó có thể dịch chuyển tức thời, nhưng lần này tôi có đủ thời gian cần thiết để chữa lành vết thương của mình.

“G-Grey,” Caera lắp bắp, nhăn mặt trong đau đớn khi cô ấy từ từ đứng dậy. “Anh đang…”

“Xin lỗi,” tôi nói, thu hồi sát khí aetheric của mình.

Nữ quý tộc Alacryan hít một hơi thật sâu và đảo mắt tiếp tục nhìn xung quanh trong cảnh giác.

Tuy nhiên, mắt tôi nhìn thẳng vào hai thực thể aetheric trên những tảng đá khuất bóng. Bây giờ cả hai con Vuốt Bóng Đêm đều cúi thấp xuống, đôi mắt lấp lánh của chúng cẩn thận theo dõi chuyển động của chúng tôi.

Tôi kìm hãm cám dỗ Thần Tốc lên tảng đá để đấu với cả hai con, nhưng quyết định chọn ở bên cạnh Caera.

Khi một tia aether loé sáng ngay bên phải của tôi, tôi vung tay với tốc độ bàn thờ và siết tay quanh cổ họng con mều thứ ba, siết đủ mạnh để làm nó nghẹt thở, nhưng không giết nó ngay lập tức. Đôi mắt của nó mở to hốt hoảng, sau đó những móng vuốt sắc bén đến bất khả thi của nó xé toạc thịt cẳng tay tôi.

Tôi siết chặt, định bẻ mẹ cổ nó luôn cho rồi, nhưng nó lại tốc biến đi trước khi tôi kịp làm gì. Cùng lúc đó, Caera vung kiếm ngay bên dưới tay tôi.

Quay sang chỗ tảng đá, tôi thấy cả ba con Vuốt Bóng Đêm đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi, một con đang rón rén xoa xoa cổ họng bị tôi bóp, có một vệt máu chảy dài trên cái chân đầy lông của nó.

Caera định nói gì đó, nhưng tôi vẫy tay đi. Tôi đã quan sát kỹ ba kẻ tấn công chúng tôi, bọn chúng đang hấp thụ ather trong bầu khí quyển.

“Mỗi lần dùng kỹ năng đó thì bọn chúng phải nạp lại,” tôi nói khẽ.

“Hoàn hảo,” Caera nói rồi bước tới trước mặt tôi, vẻ mặt bình tĩnh đến lạnh lùng với ngọn lửa đen phập phừng trên lưỡi kiếm đỏ tươi.

Ba con Vuốt Bóng Đêm cứng người khi ngọn lửa nuốt chửng hoàn toàn thanh kiếm của cô. Cô thủ thế tấn công và đâm thanh kiếm về phía trước, bắn ra một tia lửa dữ dội về phía mảnh đá đen.

Các con quái hú lên một tiếng kinh hoàng và hai con tốc biến đi ngay lập tức.

Con thứ ba – con mà bị tôi túm cổ - thì không hề may mắn như vậy. Nó không có đủ thời gian nạp lại kỹ năng dịch chuyển của nó, và vì vậy nó đã bị thần chú của Caera nuốt chửng.

Trong tích tắc, cả quái lẫn mỉm đá nhọn đều biến mất, bị thiệu rụi hoàn toàn.

Một tiếng hú đầy giận dữ, đau buồn vang lên từ phía sau khiến tôi ngay lập tức quay lại. Những con Vuốt Bóng Đêm còn lại đang đứng cách đó vài chục mét, ngồi trên tuyết và tru lên một cách thảm thương.

Tôi bước lên một bước theo bản năng, nhưng ký ức về con Bốn Nắm Đấm mẹ ôm chặt đứa con của mình để cố bảo vệ nó khiến tôi chùn bước.

Ánh mắt tôi nhìn sang Swiftsure, khuôn mặt cậu ta nhăn nhó một cách đau đớn trên bãi tuyết đỏ thẩm. Cậu ta đã liều mạng dẫn đường cho chúng tôi đi mặc dù không biết gì về chúng tôi. Đúng là tôi không ưa gì cậu ta, nhưng cậu ta không đáng phải chịu một cái chết như vậy.

Các con quái đã ngừng kêu, hú và bây giờ trông như bọn chúng đang tranh cãi với nhau dữ dội. Bọn chúng đang bị phân tâm.

Cũng giống như loài Bốn Nắm Đấm, những sinh vật này đã phục kích chúng tôi và tấn công chúng tôi vô cớ trước. Bây giờ không phải là lúc để lưỡng lự hay nhân từ.

Định thần lại, tôi thả lõng mắt và những con đường aether sáng lên như những con đường cao tốc trong màn đêm. Thuận theo con đường aether, tôi dễ dàng xuất hiện ngay giữa hai con quái vật đang tranh cãi trong một nốt nhạc.

Trước khi chúng kịp mở to mắt ngạc nhiên, tôi đã vung lưỡi kiếm vận aether xuống như một cú bổ rìu cực mạnh.

~

Có vẻ như các con Vuốt Bóng Đêm không thể vận aether để cường hoá cơ thể, và cơ thể nhỏ bé của hai con quái đều oằn đi, biến dạng dưới sức nặng từ cú đánh bất ngờ của tôi, xương vai và cổ của chúng vỡ nát ra.

Tôi quỳ xuống trước thi thể của chúng khi chờ Caera đuổi kịp. Đến gần, tôi có thể thấy bàn chân mèo của chúng không hề có móng vuốt.

‘Bọn chúng có thể tự mình tạo ra vũ khí aether,’ tôi chợt nhận ra, vừa hứng thú và vừa kinh ngạc khi những sinh vật ở một nơi nguy hiểm như Thánh Tích không có cơ thế phòng thủ tự nhiên mà lại có thể làm được điều này.

“Anh ổn chứ?” Caera hỏi khi đi tới phía sau tôi. “Tôi đã nhìn thấy chân của anh lúc nãy và… ồ.”

Tôi quay đầu lại nhìn cô ấy. “Cơ thể tôi phục hồi nhanh lắm.”

“Nói thế vẫn còn hơi nhẹ đấy,” cô ấy nói rồi hướng mắt vào thi thể các con quái. “Anh có tìm được gì không?”

“Tôi đang kiểm tra.” Tôi quay lại và nghiên cứu xác chết của con Vuốt Bóng Đêm. Bọn chúng không mặc quần áo, nhưng cả hai con đều mang chiếc túi da đơn giản được giắt ở thắt lưng buộc dây quanh eo. Tôi tháo sợi dây da khóa chiếc túi, và lấy ra một số vật dụng nhỏ.

Thứ đầu tiên là một phiến thịt khô gì đó. Tôi đánh hơi thử, rồi gặm một miếng trong khi Caera nhìn tôi đầy chờ đợi, giống như một chú cún đang chăm chú vào đồ ăn.

Tôi nắm lấy cổ mình, trợn mắt kinh hoàng và cố gắng hít thở như bị bóp cổ.

Nữ quý tộc Alacryan giật mình thốt lên. “Grey!”

Tôi cầm phần thịt khô còn lại nghoe ngẩy trước mặt rồi cho vào miệng. “Đùa thôi.”

Caera chớp mắt bối rối, rồi nheo mắt. “Không vui chút nào hết.”

‘Tôi thấy vui mà,’ Regis nói với giọng tán thành.

‘Cảm ơn,’ tôi đáp trong khi lần mò chiếc túi, rồi nở một nụ cười trên khóe miệng.

Ngoài một vài phiến thịt khô, bọn chúng còn mang theo một con dao đen tuyền được tạc từ thứ trông giống như một cái mỏ chim.

‘Trông như chiến lợi phẩm đạt được từ việc giết kẻ thù, nhở?’ Regis nói.

Tôi đặt con dao vào trong cổ tự không gian, định dùng nó để thương lượng lấy thêm một số quả trứng của tộc chim Mỏ Lao, và tôi đưa miếng thịt khô cho Caera. “Thứ này, cùng với các trái cây mà chúng ta tìm được ở bộ tộc Bốn Nắm Đấm sẽ giúp cô sống mà không cần phải nhai đầu tôi.”

“Lại một câu đùa khác à, Grey?” Caera hỏi trong hoảng hốt, kinh hoàng tột độ, sợ hãi các kiểu.

Tôi nhún vai. “Ai biết được.”

Các vật phẩm tiếp theo trong chiếc túi da là ba tảng đá trắng có bề mặt khá mịn, gần như mượt mà.

“Nhìn này.” Tôi giơ chúng lên cho Caera xem. “Trông chất liệu giống hệt với mảnh vỡ cánh cổng vậy.”

Cô ấy giơ lên bốn viên đá có kích thước và hình dạng tương tự thế. “Trong cái túi này cũng có một vài viên này.”

Giờ Caera có một đống đồ vật lặt vặt bày ra: bốn viên đá, một miếng thịt khô khác, một số ít loại quả mọng nhỏ, màu tía, và một sợi dây mỏng trông như được đan bằng một loại cỏ gì đó màu vàng.

Thứ cuối cùng trong chiếc túi là một miếng đá phiến phẳng hình vuông, to khoảng ba inch. Lúc đầu, tôi nghĩ nó chỉ là một tảng đá thông thường, nhưng khi tôi lật nó lên, bên dưới nó là một hình ảnh điêu khắc chân thực miêu tả hai con Vuốt Bóng Đêm nhỏ đang tựa vào nhau.

‘Chà,’ Regis lẩm bẩm.

‘Đây là một bức tranh điêu khắc rất đẹp, và ta nghĩ rằng bọn chúng dùng vuốt aether để khắc lên bề mặt tảng đá cứng này.’

Caera dựa sát vào tôi, nhìn vào bức vẽ trên phiến đá với khuôn mặt kinh ngạc. “Thứ này... về cơ bản là một dạng mề đay của tộc họ.”

“Tôi cũng nghĩ vậy,” tôi đồng ý.

“Lạ thật,” cô lẩm bẩm, dùng ngón tay lướt nhẹ lên bản vẽ chạm khắc. “Thế thì tại sao họ lại tấn công chúng ta?”

“Hoặc đúng họ thực sự là loài vật khát máu như lời lão chim già nói,” tôi nói.

“Sau những gì chúng ta đã chứng kiến tại bộ tộc Bốn Nắm Đấm, có vẻ như mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy đâu.” Ánh mắt của Caera hướng về cái xác đẫm máu của người dẫn đường cho chúng tôi. “Hay biết đâu là do Swiftsure?”

Tôi nhìn cô ấy đầy thắc mắc, nhưng im lặng, để đầu óc hoạt động full công suất. Qua những gì chúng tôi đã thấy, chắc chắn các bộ tộc có xung đột gay gắt với nhau. Những con Mỏ Lao treo các con Bốn Nắm Đấm lên tường như chiến lợi phẩm, và con Bốn Nắm Đấm đầu đàn mà tôi đã chiến đấu cũng có một bộ áo choàng làm từ lông và móng của chim Mỏ Lao, và các con Vuốt Bóng Đêm cũng mang theo dao làm từ mỏ của một con chim Mỏ Lao. Các thành viên từ cả hai bộ tộc đã tấn công chúng tôi không phải vì tàn bạo hay khát máu hơn tộc Mỏ Lao; mà chỉ đơn giản là vì chúng tôi đi cùng một con chim Mỏ Lao.

Tôi lắc đầu. Lúc này thì tất cả chỉ là suy đoán, nhưng có một điều chắc chắn đúng: Các hình xăm, các tác phẩm chạm khắc và giờ đây bản vẽ điêu khắc này không chỉ là dấu hiệu của trí thông minh, mà còn đại diện cho một nền văn hóa đa dạng và phong phú đang trên đà phát triển.

“Chúng ta nên đi trinh sát phía trước thôi,” tôi nói, đứng dậy. Ánh mắt của tôi nhìn xuống xác của hai con Vuốt Bóng Đêm. “Tuy nhiên, chúng ta sẽ cần phải loại bỏ những thi thể này.”

Caera gật đầu nghiêm nghị. Ngọn lửa đen phập phừng trong lòng bàn tay cô nhanh chóng nuốt chửng hai con Vuốt Bóng Đêm.

Tôi đã sử dụng rất ít aether trong trận chiến, vì vậy thay vì leo lên vách núi, tôi chọn một điểm cao trên sườn núi và Thần Tốc trực tiếp đến đó, xách theo Caera để chúng tôi có thể trông ra cả cao nguyên mà chúng tôi đã đi qua.

Caera thở dốc khi thấy toàn bộ quan cảnh nơi này. Thật khó tin là các pháp sư cổ đại dijin đã có thể tạo ra toàn bộ nơi này. Khả năng làm chủ aether vô đối của họ hẳn đã giúp họ có khả năng sáng tạo ra toàn bộ Thánh Tích khác lạ, hùng vĩ, đồ sộ và tuyệt vời như này.

Những ngọn núi đang leo dốc xung quanh chúng tôi dường như đi vào vô tận. Tôi nghi rằng có thể đây chỉ là ảo giác, và tôi và Caera có thể đi lên những ngọn núi xa xôi kia mãi mãi về phía và không bao giờ có thể đến được chúng. Trông chúng như background siêu thực của miệng hố và vòng các đỉnh nủi lởm chởm bao quanh nó.

Một cơn gió thổi qua mái tóc màu lúa mì của tôi, và tôi nhận ra rằng trên bầu trời trong xanh như băng có vài đám mây đen nghịt đang kéo đến, và những lốc xoáy màu vàng, xanh lá cây và tím — mờ nhạt ở phía xa xăm với một làn sương mù huyền ảo ập đến.

“Thời tiết sắp trở xấu nữa rồi,” tôi nói với Caera. Vì Regis vẫn cần phục hồi aether, tôi hiện là người duy nhất có thể sống sót trước những cơn bão khắc nghiệt trong khu vực này.

Tuy nhiên, mặc dù suýt thì gục ngã trước trận bão tuyết hồi trước, nữ quý tộc Alacryan vẫn giương cao ánh mắt kiên định cứng rắn. “Vậy thì chúng ta chỉ cần tìm ra ngôi làng của Vuốt Bóng Đêm trước khi cơn bão ập đến.”

Gật đầu, tôi cường hoá thị giác và bắt đầu dò tìm cảnh vật xung quanh.

Phải mất vài phút để nhìn thấy được các nếp gấp và thung lũng được ngụy trang và ẩn sâu dưới chân của dãy núi lớn hơn. Khi tôi không tìm thấy gì trên cao nguyên, chúng tôi băng qua các mỏm đá nhô đến khi chúng tôi đi vòng quanh sườn của đỉnh núi lởm chởm và bắt đầu tìm kiếm tiếp.

Không mất nhiều thời gian để phát hiện ra thứ mà chúng tôi đang tìm kiếm. Trên sườn núi tiếp theo, có khoảng hai mươi túp lều được xây trong các vách đá. Chúng được giấu cẩn thận giữa hai sườn núi lỏm chỏm đầy đá sắc bén, và tôi không nhìn thấy bất kỳ lối ra vào dễ dàng nào cả.

Có một thác nước nhỏ đổ xuống sườn núi, tạo ra một có hồ nhỏ đọng ở rìa làng. Tôi quan sát các con Vuốt Bóng Đêm chỉ to bằng một con kiến ​​từ chỗ này, chúng đang cúi xuống mặt nước để lấp đầy thứ gì đó, rồi đi vào một túp lều gần đó.

"Ở đó." Tôi chỉ tay về hướng ngôi làng để Caera cũng có thể nhìn thấy.

Cô thở dài một hơi. "Chà, về vị trí chiến lược, tôi dám chắc bọn họ có lợi thế hơn chúng ta."

“Giờ thì quay lại thôi,” tôi khẽ đáp. "Có khả năng cao sẽ có những do thám hoặc trinh sát nào khác ở gần đây."

Trên đường trở lại chân núi đá, chúng tôi dừng lại ở ngay xác của Swiftsure. Hoàn toàn không phải là một cảnh đẹp. Chiếc cổ gầy duyên dáng một thời của cậu ta đã bị cào một đường rất sâu, những chiếc lông trắng đã bị nhuốm đỏ bởi máu của chính mình. Chiếc lưỡi mỏng và đầy gai của cậu ta thò ra khỏi miệng một cách kì quái.

Caera đứng cạnh tôi, thu tay lại và nhắm mắt lại, cúi đầu tôn trọng rồi quay sang tôi. "Chúng ta nên chôn hay đốt xác chết này không?"

Tôi lắc đầu. "Không."

Cúi xuống xác chết của Swiftsure, tôi chọc tay vào vết thương chí mạng trên cổ và chi chét những ngón tay đẫm máu lên mặt và quần áo rồi quay sang Caera, người đang trố mắt nhìn tôi một cách bối rối và lo lắng.

“Tôi có một ý tưởng có thể trả lời câu hỏi của cô về cách để như đưa chúng ta vào làng của Vuốt Bóng Đêm,” tôi nói rồi chậm rãi đi về phía nữ quý tộc Alacryan với những ngón tay đẫm máu.

Caera thở dài miễn cưỡng cam chịu. “Tôi đã giờ nói rằng đôi lúc tôi rất ghét ý tưởng của anh chưa?”

[] [] []