[] [] []
Viên đá đen kịt bay lơ lửng
trên không, chỉ cách trần nhà một chút trước khi rơi lại vào tay tôi. Tôi cứ thế
tung hứng, ngồi nghịch nó trong khoảng một giờ trong khi tôi nghĩ về việc phải
làm gì với thứ thánh vật này.
Trong khi đó, tôi có thể
nghe thấy tiếng đập nhịp nhàng của đuôi Regis. Cậu ta đã ngồi bên cạnh giường
tôi suốt thời gian đó, mắt nhìn theo tảng đá như một con chó chết đói vậy. Cậu
ta mà thè lưỡi ra và nước dãi chảy hai bên thì bao trông giống chó thiệt luôn.
Quả đúng là vũ khí có khả năng hủy diệt khủng khiếp được ban tặng bởi các asura.
“Ta không có đưa cái này cho
ngươi đâu,” tôi thẳng thừng nói mặc cho ánh mắt van xin năn nỉ vô cùng của
Regis.
“Ơ kìa! Cậu đã hứa chia một
phần aether hấp thụ được cho tôi mà,” cậu ta nói.
“Ta vẫn chưa quyết định liệu
mình có nên tiêu thụ hết aether từ cái thánh tích này hay không.”
“Sao lại không? Đó là điều
mà ngay cả Agrona cũng không thể làm được; nếu không thì có lẽ ông ta đã đi gom
hết tất cả các thánh vật đã chết lại rồi,” cậu ta lập luận, kinh ngạc.
“Dù có chết hay chưa, thì
đây vẫn là một thánh vật,” tôi cãi lại, bắt lấy viên đá đen trên tay khi ngồi dậy
trên giường.
Mặc dù tôi vẫn chưa có tiến
triển gì nhiều với cái viên đá chìa khóa — cái tên mà tôi nghĩ ra cho thánh vật
hình khối mà tôi nhận được — nhưng càng ngày tôi càng thấy rõ kiến thức được
lưu trữ bên trong viên đá đó mạnh mẽ như thế nào.
“Nếu bằng cách nào đó ta
cũng có thể mở khóa được thánh tích này, có lẽ ta sẽ có kiến thức sâu rộng về một
Thần Tự mới thì sao,” tôi tiếp tục. "Hoặc biết đâu có thể thứ này thực sự
là một vũ khí hoặc một loại công cụ nào đó thì sao."
Regis cụp tai xuống chán nản.
“Nếu Agrona, người đã mày mò nghiên cứu các thánh vật trong khoảng thời gian chỉ
có Chúa mới biết là bao lâu mà cũng không làm được, thì cậu làm được điều đó kiểu
quần gì?”
"Tận dụng những lợi thế
vốn có của ta cho đến khi ta có thể làm được?" Tôi nhún vai một cách thờ
ơ. “Ta cũng muốn hấp thụ aether có trong viên đá đen này để cải thiện lõi
aether của mình lắm chứ, nhưng ta không muốn đi một nước cờ mà ta không thể đi
lại được.”
“Thế cậu tính sẽ làm gì với
nó cho đến lúc đó? Gắn nó lên một cây gậy như ông già đó à?” Regis đáp lại, mắt
cậu ta nheo lại không hài lòng.
Tôi nhếch mép. "Có lẽ ta
sẽ chỉ treo nó vào một chiếc gậy và giơ nó trước mặt ngươi trong khi ta cưỡi
ngươi chạy quanh thành phố."
"Kỳ cục."
Tôi cười khúc khích. “Vậy
thì đừng nhìn nó như thể nó là một củ cà rốt nữa.”
Khịt mũi, con chiến khuyển
dũng mãnh của tôi quay đi, thu mình trong góc hờn dỗi tôi.
Thở dài một tiếng, tôi bước
tới cửa sổ lớn nhìn ra một trong những con đường chính của Thành phố Aramoor. Cảnh
tượng những vỉa hè đông đúc người chen chúc trên con đường bốn làn được thiết kế
dành cho các cỗ xe đang đỗ rải rác trên đường. Các cửa hàng mặt tiền với mái
hiên đầy màu sắc hòa quyện với cảnh quang phong phú và sôi động của những người
dân đi lại, chăm lo cuộc sống bộn bề.
Đặt thánh vật mới có được
vào cổ tự không gian, tôi đi về phía cửa.
Tai của Regis vểnh lên khi
nghe thấy tiếng bước chân của tôi. "Lại đi đến thư viện nữa à?"
“Mhmm,” tôi trả lời. "Và
ngươi sẽ ở nhà nữa à?"
“Chắc vậy. Dù gì tôi cũng
đang tính đi ngủ,” cậu ta nói. “Ít nhất ở đây, tôi có thể hấp thụ một chút
aether trong môi trường xung quanh.”
“Ta hứa ta sẽ chia phần
aether cho ngươi ngay khi chúng ta vào được một trong các Thánh Tích,” tôi nói một
cách hối lỗi trước khi ra khỏi cửa.
Tiến ra con phố đông đúc,
tôi nhìn xung quanh.
Tôi đã tạo thói quen đi nhiều
đường khác nhau qua mỗi chuyến đi, không chỉ để ngắm nhìn những nơi lý thú mà
thành phố bận rộn này có, mà còn để quan sát cách cư xử của mọi người.
Bốn ngày trôi qua kể từ cuộc
đấu giao hữu của tôi với Aphene và Pallisun. Sau khi thu thập phần thưởng của
mình mà Cromely bất đắc dĩ phải giao ra và phá hủy các tạo vật ghi hình mà ông
ta có, tôi tạm biệt thị trấn Maerin nhỏ bé và yên bình.
Loreni, Mayla và Thị Trưởng
Mason thực sự là những người duy nhất tôi đủ quan tâm để nói lời tạm biệt. Tôi cho
rằng Mayla sẽ cùng đi đến thành phố Aramoor với chúng tôi, nhưng hóa ra là do
khả năng trinh sát thiên phú của cô ấy quá mức quý hiếm đến nỗi cô ấy sẽ được đưa
đến một thành phố lớn hơn có khả năng kiểm tra chính xác khả năng của cô ấy.
Mayla lắm lời thường ngày gần
như không thốt ra một lời khi Loreni giải thích tất cả những điều này, nhưng
cũng chẳng trách được, và rồi tôi đã rời đi ngay lúc đó. Hai chị em đã rất hữu
ích với tôi kể từ khi tôi đến Alacrya, và tôi rất biết ơn họ, nhưng chỉ có vậy.
Belmun, đứa trẻ tóc xù đã cố
bắt tôi nhận nó làm học trò, cũng đi cùng chúng tôi với Braxton và một người
đàn ông lớn tuổi khác từ Maerin mà tôi không biết là ai.
Cả nhóm người từ Học viện
Stormcove thì có tâm trạng khá ủ rũ kể từ khi tôi đánh bại họ trong trận đấu, nhưng
vẻ mặt họ hoàn toàn thừa nhận thua cuộc. Rất may, chuyến đi đến thành phố
Aramoor rất ngắn - gần như ngay lập tức. Dịch chuyển đến một khu vực nào đó ở
rìa khuôn viên học viện, Cromely đưa cho tôi một mảnh giấy và chỉ đường cho tôi
đến một quán trọ, nơi tôi sẽ tìm chỗ ở thoải mái, sau đó chia tay tôi.
Tôi nhìn Belmun bắn cho tôi
một nụ cười toe toét trước khi cậu nhóc ấy và Braxton háo hức theo sau các đại
diện của Học viện Stormcove. Lẽo lẽo theo sau họ một cách lặng lẽ là các người
chăm sóc được chỉ định từ thị trấn Maerin.
Một cú va nhẹ vào vai kéo
tôi ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.
"Này! Đi đứng phải nhìn
đườn—” Người phụ nữ tóc xanh với lớp trang điểm sặc sỡ làm nổi bật đôi mắt của
cô ấy dừng nói và nhìn chằm chằm vào tôi. Má cô ấy ửng hồng, nhưng chắc có thể
đó chỉ là do lớp trang điểm. "Ồ, tôi xin lỗi."
“Không sao,” tôi trả lời cụt
ngủn.
Tôi tiếp tục bước đi, lờ qua
những ánh mắt nhìn lén của những người bạn qua đường. Thật khó để thừa nhận điều
này, nhưng ngay cả một thành phố được cho là nhỏ bé như Aramoor đây mà còn hơn
xa xỉ và hiện đại hơn cả Xyrus của chúng tôi nữa.
Các nhà hàng chuyên phục vụ
món ăn đặc sản của riêng các vùng miền khác nhau nằm rải rác trên con đường,
trong khi những người dân ăn mặc trang trọng thì đang nhâm nhi đồ uống và trò
chuyện nhàn nhã trong các quán cà phê ngoài trời.
"Và đừng có mà quay lại
đây nữa!" Một giọng nói cộc cằn hét lên phía trước.
Một người đàn ông có thân
hình khỏe mạnh, khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt lờ đờ đang nằm trên mặt đất khi bị
quăng ra, còn chủ cửa hàng của nhà hàng đóng sầm cửa lại sau lưng mình.
“Bah! Dù sao thì rượu rum của
mấy người có vị như nước đái bỏ tủ lạnh vậy,” người say rượu hét lên một tiếng,
ném chai rượu đang cầm vào cửa.
Lúc này, một đám đông nhỏ tụ
tập xung quanh ông ta liền buông lời xì xào phán xét và chỉ trích. Tuy nhiên,
người say rượu đó dường như không bận tâm gì cả. Ông ta nhổ nước bọt xuống đất,
chải lại mái tóc bạc dài và rối bù của mình.
Tuy nhiên, ông ta đã nhận ra
tôi đứng giữa đám đông và nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt sắc bén trước khi bước
đi với sự khéo léo và nhanh chóng đến đáng ngạc nhiên, bất chấp tình trạng say
xỉn hiện tại.
Không suy nghĩ nhiều về điều
đó, tôi đi qua dãy nhà hàng và đến nơi có vẻ giống như khu quần áo.
Tôi đấu tranh nội tâm xem có
nên mua một số quần áo mới hay không. Ngay cả khi mặc một bộ đồ đơn giản mà tôi
có được từ Thị trấn Maerin, tôi vẫn thu hút sự chú ý, điều mà tôi muốn giảm thiểu
đến mức tối đa.
Cuối cùng, tôi quyết định bỏ
qua việc đó, không muốn tốn tiền cho mấy thứ phù phiếm. Đi ngang qua khu mua sắm,
tôi tiến về phía tòa nhà nhỏ mà tôi vẫn thường lui tới kể từ khi đến đây: thư
viện.
“Chào mừng đến thư viện,”
người thủ thư, một cậu thiếu niên có vẻ ngoài buồn chán lẩm bẩm, thậm chí không
thèm rời mắt khỏi cuốn sách anh ta đang đọc.
Khác với phần còn lại của
thành phố, thư viện này khá trống rỗng và không được đầu tư trang trang hoàng,
với quá nhiều kệ gỗ mà lại quá ít sách.
Trong khi lấy một vài cuốn
sách mà tôi đã không đọc trong vài ngày qua, tôi bắt gặp một cuốn sách bìa da đặc
biệt cũ kỹ. Thứ đập vào mắt tôi là những vệt mực màu đỏ trên các góc của trang
bìa và xương sống. Khi tôi mở và lật từng trang, có vẻ như những dòng chữ này thực
sự được viết bằng máu.
Tôi nhướng mày, nghiên cứu
sơ qua nội dung bên trong. "Chà, cái này mới à."
Tôi bỏ cuốn sách đẫm máu này
vào đống sách cần đọc của mình trước khi ngồi vào một trong những chiếc ghế ít
lung lay như sắp gẫy tới nơi.
Nhìn vào chồng sách, tôi thở
dài.
Thật đau lòng khi tôi biết mấy
loại sách này sẽ ra sao ngay cả khi tôi chẳng cần phải mở nó ra.
Là một lục địa về cơ bản được
cai trị bởi các vị thần, những cuốn sách có sẵn trong thư viện này chủ yếu là
tuyên truyền, giáo dục công dân về một lịch sử hoàn mĩ bóng bẩy, nói rằng
Agrona và các Vritra giáng trần xuống Alacrya để giúp đỡ cư dân lục địa và mang
đến một thời đại ma thuật và công nghệ mới, quyết tâm bảo hộ họ khỏi các các vị
thần tàn ác khác đã thề sẽ tiêu diệt tất cả chủng tộc hạ đẳng hơn.
Những ngày qua, tôi đã phải
nhịn cười vài lần trước nội dung lố bịch của một số cuốn sách này. Hầu hết cuộc
sách này thêu dệt Agrona trở thành một vị thần nghiêm khắc chỉ coi trọng và
khen thưởng kẻ mạnh, trong khi những asura ở Epheotus là các vị thần ghét
Agrona vì tình yêu và lòng nhân từ của y đối với chủng tộc hạ đẳng chúng ta, và
họ đang muốn tìm mọi cách để tận diệt tất cả chúng ta.
Tôi phải thừa nhận rằng, mặc
dù nội dung trong đây viết thêu dệt để đề cao Agrona và gia tộc của y, nhưng vẫn
có một số tình huống lịch sử hoàn toàn đúng sự thật — cụ thể là việc các Vị thần
của Epheotus đã từng là những người đã diệt chủng toàn bộ nền văn minh cổ xưa,
nền văn mình của các pháp sư cổ đại.
Và để tìm được những mẩu
thông tin hữu ích đó, tôi phải liên tục sàng lọc những mảng lịch sử hư cấu nhằm
bày tỏ tôn kính dành cho Agrona và gia tộc Vritra của y đã được lan truyền ra
khắp lục địa.
Và thế là trước mặt tôi lại
là một chồng sách khác.
Cuốn đầu tiên mà tôi mở ra
là cuốn sách được viết bằng máu. Bất chấp lớp mực đỏ ngầu đầy nham hiểm này, nội
dung được viết bên trong có thể chỉ là viết về niềm đam mê và tôn sùng Agrona.
Nó viết rằng các vị thần bất công khác ghét Agrona vì y đã yêu thương chúng ta
và ban cho những chủng tộc thấp hèn chúng ta ma thuật cũng như chí dòng máu của
y. Nó cũng nhấn mạnh rất rõ ràng lý do tại sao Agrona muốn mọi người trở nên mạnh
mẽ hơn - là để họ có thể tự bảo vệ chính mình và giúp Agrona chiến đấu chống lại
các vị thần bất công chỉ đơn giản là muốn giết họ vì không phải là thần.
Tôi luôn tự hỏi tại sao mọi
người ở đây gọi gia đình là ‘huyết tộc’, và cuốn sách này đã có câu trả lời.
“Thật thú vị,” tôi thì thầm
với bản thân khi đọc hết nửa sau của cuốn sách được viết bằng máu.
Nó nhấn mạnh tầm quan trọng
của việc huyết tộc của bạn mang trong người bao nhiêu dòng máu của Vritra. Có vẻ
như Agrona và phần còn lại của gia tộc mình đã thực sự “tình thương mến thương”
với những người Alacryan thời xa xưa trong các cuộc thử nghiệm.
Tất nhiên, cuốn sách thì lại
viết rằng Đấng Trị Vì Tối Cao Agrona và tộc Vritra của y đã ‘phải lòng’ người
dân Alacrya và gieo rắc ‘hạt giống’ vào họ để Alacrya phát triển mạnh mẽ.
Nghe sai vl.
Rất may, cuốn sách tiếp theo
chứa một số thông tin mới, không liên quan đến việc nhân giống nữa.
Dường như, ngoài Agrona, Đấng
Trị Vì Tối Cao cư trú trong ngọn tháp hùng vĩ nằm ở giữa Vùng Trung Tâm — kỳ lạ
thay, vùng trung tâm lại không được đặt tên giống như bốn vùng trị khác.
Tôi nheo mắt, cố gắng đọc
cái tên đã mờ nhạt của ngọn tháp. "Taegrin Caelum."
Đọc tiếp, tác giả đã viết rằng,
“Ngoài Đấng Trị Vì Tối Cao, người cư trú trong ngọn tháp Taegrin Caelum bí ẩn,
còn năm vị Đấng Trị Vì khác tồn tại nhằm bảo hộ và giám sát quyền các vùng trị
tương ứng của họ.”
Theo tác giả, năm ‘Đấng Trị
Vì Có Tên’ này, thậm chí là các vị thần, đã quan hệ mật thiết với chủng tộc hạ
đẳng trong vùng trị của mình — trong khi đóng vai vua cai trị và chỉ tuân lệnh
duy nhất của Agrona, Đấng trị vì tối cao.
Rồi cuốn sách chuyển sang mô
tả những công lao vĩ đại khác mà mà Đấng trị vì của Etril, vùng trị phía đông,
đã thực hiện.
Sau khi đọc xong cuốn sách,
tôi mất một chút thời gian để hấp thụ hết đống thông tin của nó. Tôi suy nghĩ về
những gì những cuốn sách đã dạy tôi. Mặc dù hơi sai, nhưng nó đã làm sáng tỏ nền
văn hóa đậm đà bản sắc của lục địa này, và quan trọng hơn, những gì người dân ở
đây tin tưởng.
Thời gian trôi qua một cách nhanh
chóng khi tôi mải mê chìm đắm trong những cuốn sách trước mặt. Mặc dù nhiều tác
giả khác nhau, nhưng tất cả bọn họ đều có các lối viết tôn vinh lịch sử đầy hào
hùng của Alacrya khác nhau, nên cũng không hẳn là phí thời gian.
Một mẩu thông tin thú vị về
lịch sử có trong cuốn đặt tên là, "Sự trỗi dậy của các ascender". Khoảng
tầm 70 năm trước, thuật ngữ "ascender" mới được sử dụng. Trước đó, hầu
như là bất kỳ ai cũng có thể đi vào Thánh Tích, nhưng vì có quá nhiều pháp sư sẵn
sàng bỏ mạng để vào Thánh Tích để cố gắng đổi đời, nên dân số của Alacrya liên
tục giảm mạnh.
“Chắc cũng giống như việc
các hầm ngục ở Beast Glades đã gây ra hầu hết các cái chết cho người ở
Dicathen,” tôi lặng lẽ lẩm bẩm.
Theo cuốn sách này, mặc dù
Vritra đã thực hiện các biện pháp hạn chế những người được phép vào Thánh Tích,
chỉ cho phép cho những người đã vượt qua bài kiểm tra nghiêm ngặt, nhưng điều
này chỉ áp dụng cho những người muốn đi sâu hơn tầng thứ ba.
Có vẻ như ba khu vực đầu
tiên của Thánh Tích là một vùng đất ngầm rộng lớn liên kết với nhau và chứa đầy
tài nguyên thiên nhiên quý giá với rất ít quái vật hiện diện.
Có vẻ như tay tác giả không
phải là một ascender vì anh ta không nói sâu hơn về các tầng khác của Thánh
Tích. Tuy nhiên, ba khu vực đầu tiên chỉ có những con quái vật yếu, và là những
nơi chính để tập luyện ngay cả khi không có huy hiệu của ascender, nên bất kỳ
ai cũng được phép vào.
“Thú vị thật,” tôi thì thầm và
đọc tiếp.
Cuốn sách tiếp theo tập
trung vào các pháp sư đã sống sót sau một số lần vượt bậc trước khi bài kiểm
tra kia được đưa vào áp dụng. Những pháp sư này đã tạo dựng được tên tuổi từ gia
tài kếch xù mà họ có được, bọn họ chính là các Huyết Tộc Có Tên.
Về cơ bản, bọn họ là quý tộc,
vị thế xã hội của họ chỉ thua kém các Thượng Huyết Tộc một bậc, những người được
coi là quý tộc thực sự vì dòng dõi của họ xuất thân từ một Vritra đích thực.
Rồi tác giả tiếp tục đề cao
những nỗ lực của các Huyết Tộc Có Tên và các Thượng Huyết Tộc đã sớm xây dựng
các học viện để nâng cao trình độ của các ascender và giáo dục thế hệ mới từ
kinh nghiệm của chính họ để đời sau có thể sống sót tốt hơn.
Tôi để ý rằng đây là trường
hợp đầu tiên mà một tác giả đã ca ngợi người nào đó khác mấy ông Đấng Tối Cao.
Nhưng ngay cả qua những dòng
văn miêu tả đầy mùi mẫn và hoa mỹ này, những ascender về cơ bản chỉ là những kẻ
cướp mộ được tôn vinh lên thôi. Đối với đám đông, bọn họ được xem như những anh
hùng, nhưng có vẻ như phần lớn là do đích thân Agrona đã rất coi trọng việc này.
Tác giả thậm chí còn viết rằng
đã có nhiều lần chính Agrona bày tỏ niềm tiếc nuối lớn nhất của y là việc không
thể vào Thánh Tích. Đó là bởi vì các pháp sư cổ đại đã thiết kế chúng để ngăn
không cho các vị thần đầy hận thù của Epheotus lợi dụng những bí mật bên trong đó
và sử dụng chúng để chống lại người Alacryan, và do đó chính các Vritra cũng
không thể xâm nhập vào được.
Tôi chỉ biết đảo mắt khi
nghe tác giả nhấn mạnh rằng Agrona và Vritra chọn không vào bên trong Thánh
Tích vì sợ rằng sự hiện diện đầy của họ sẽ phá hủy nơi này, chứ không phải là vị
bọn họ không thể vào được.
Cuối cùng, những ascender về
cơ bản được coi như những anh hùng liều mạng để đến một nơi mà các vị thần
không thể đi vào để tìm các kho báu còn sót lại của các ‘chủng tộc cổ đại’ đã
diệt vong. Các kho báu này sẽ giúp các Đấng của họ chiến đấu chống lại các vị
thần kia.
"Coi chừng đi chứ!"
Một giọng nói vang lên từ phía trước của thư viện.
Tôi quay lại thì thấy cậu
thanh niên chán nản kia đứng dậy, tức giận trừng mắt nhìn gã say - cũng là cái
gã say xỉn từ nhà hàng - người đã làm đổ cái thứ nước gì đó trong chai trên tay
xuống sàn.
"Ấy chà! Xin lỗi nhé,
nhóc,” người say rượu nói với một tiếng nấc. Ông ta đi loanh quanh trong thư viện,
kiễng chân nhưng không bao giờ thực sự mất thăng bằng.
Mãi cho đến khi đôi mắt đỏ
ngầu của ông ấy nhìn chằm chằm vào tôi, biểu cảm của ông ta mới sáng lên. “Aha!
Biết ngay là chú mày sẽ ở đây mà."
Ông ta ‘biết’ tôi sẽ ở đây ư?
Mặc dù khó chịu vì sự gián
đoạn và mùi hôi thối của ông ta, sự tò mò trong tôi đã thắng thế. Tôi vẫn ngồi
yên tại chỗ trong khi chờ gã say rượu đến bàn của mình.
Ông ta thực sự ngả người xuống
ghế đối diện với tôi và đập đồ uống của mình xuống bàn, làm nước bắn lên trên
sách.
Trong giây lát, hai chúng
tôi ngồi im lặng, quan sát nhau. Cuối cùng, ông ta nở một nụ cười toe toét, để
lộ bộ răng trắng bên dưới bộ râu bù xù của mình và nói.
“Vậy… chú mày đến từ lục địa
nào?”
[] [] []
#Darkie