[] [] []
Tôi cảm thấy có chút hơi tệ.
Con trai của thị trưởng
Mason, Braxton, đã giành chiến thắng trong giải đấu dành cho Tiến Công, có
nghĩa là cậu ta sẽ được đưa đến Thành phố Aramoor để trở thành học viên của Học
viện Stormcove. Vào bất kỳ ngày nào khác, Braxton đã có thể trở thành tâm điểm
chú ý vì chiến thắng ngoạn ngục của mình và sẽ là mục tiêu ghen tị của những
người bạn đồng trang lứa, và thậm chí cả cha mẹ của bọn họ. Không chỉ Braxton,
mà địa vị của toàn bộ gia đình cậu ta sẽ được nâng cao rất nhiều trong Maerin
và nếu cậu ấy học tốt ở Stormcove thì đương nhiên là sẽ nổi tiếng khắp cả Thành
phố Aramoor.
Tuy nhiên, sau khi Cromely
chúc mừng Braxton đã vô địch giải đấu qua loa và bày tỏ nửa vời rằng rất mong
được gặp cậu tại Stormcove, người đại diện già đã đẩy cậu nhóc tội nghiệp xuống
khỏi sân khấu và thông báo về một ‘sự kiện ngàn năm có một’ cho các công dân của
bốn thị trấn tập trung ở đây ngày hôm nay.
Đám đông nhanh chóng quên đi
buổi lễ và tiếng reo hò nổ ra dữ dội khi hai học viên của ông ấy và tôi bước
vào sân khấu với Cromely đứng giữa chúng tôi. Các công nhân đã di chuyển các vật
dùng mà họ đã sử dụng để chuẩn bị cho trận đấu của học viên vì chúng tôi cần
thêm không gian trống, chỉ để lại mặt sàn đất phẳng phiu của đấu trường.
“Cảm ơn vì đã đồng ý đấu với
bọn này,” Pallisun nói từ cách đó khoảng chục thước và đứng cạnh Aphene.
"Chúng tôi cứ lo là anh sẽ từ chối."
“Tôi mới là người vinh hạnh,”
tôi nói với một nụ cười, bỏ qua giọng điệu ngạo mạn kia.
Cả cậu ta và cô gái kia đã
thay đổi bộ đồ màu mè trang trọng kia thành một bộ đồ khác phù hợp với chiến đấu
hơn. Mặc dù bộ áo giáp của họ trông giống như trang phục thời trang hơn, nhưng
vũ khí mà họ sử dụng thì là chuyện khác.
Pallisun rút ra một chiếc khiên
to hình giống quan tài ra từ nhẫn không gian, cái khiên cao gần bằng cậu ta và
rộng gấp đôi người cậu. Aphene, mặt khác thì nắm chặt một thanh kiếm claymore với
lưỡi kiếm sáng bóng bẩy trong tay phải của cô ấy, còn tay trái cô ta thì dùng một
găng tay thép màu bạc.
“Dựa theo các quy tắc tiêu
chuẩn của những cuộc đấu giao hữu không gây chết người, hai bên được phép sử dụng
vũ khí miễn là vũ khí đó đã bị cùn đi,” Cromely tuyên bố khi đứng giữa chúng
tôi để giám sát.
Cả ba người im lặng chờ tôi
rút vũ khí, nhưng tôi chỉ xua tay. “Tôi sẽ chiến đấu tay không."
Aphene bước tới, mắt nheo lại.
"Bộ anh định nếu anh thua thì sẽ đổ lỗi là do mình không có vũ khí à,
Ascender Grey?"
‘Đù má tụi này láo nhở,’ Regis
gầm gừ, thổi bùng lên cơn tức giận trong tôi.
“Tôi mà thua thì chỉ có thể
là do tôi, chứ không do ai khác,” tôi bình tĩnh trả lời trước khi quay sang Cromely.
"Bây giờ, chúng ta có thể bắt đầu được chưa?"
Ông già ho khan một tiếng
trước khi bắt đầu lùi lại vài bước, giơ tay phải lên cao.
"Bắt đầu!" Ông ta
hét lên và vung tay xuống.
Ngay lập tức, đám đông bắt đầu
hò reo khi Pallisun giơ cao chiếc khiên của mình lên để che cả cơ thể cậu ta và
cô nàng kia trong khi quan sát kỹ tôi.
Giờ thì tôi mới để ý, hình
như tụi này đâu biết rằng tôi thuộc lớp Tiến Công, Pháp Giới Sư hay Thủ Hộ Vệ
đâu.
Sau khi đứng yên một lúc, cả
hai lao về phía trước. Mặc dù cả cơ thể hai đều bị che khuất bởi cái khiên to lớn,
tôi có thể cảm nhận được Aphene đang chuẩn bị cho tung đòn bằng cách sử dụng
aether môi trường xung quanh họ.
Thả lỏng hai tay để ở hai
bên, tôi suy tính nên đáp trả kiểu gì. Qua lớp mana mờ nhạt có thể thấy được bằng
mắt thường, tôi cho rằng cấp độ của hai đứa này có thể sánh ngang với một mạo
hiểm giả hạng A — có khi hơn thế nữa.
Với trữ lượng aether của tôi
chỉ ở mức mười phần trăm, như thế là đủ nguy hiểm để buộc tôi phải nghiêm túc rồi.
Pallisun đá tung bụi mù mịt
phía sau và tiếp tục lao về phía tôi. Bước sang bên để né cậu ta thì đơn giản rồi,
nhưng Aphene nâng thanh kiếm của mình lên, đang chờ đợi tôi làm vậy.
Mái tóc sẫm màu của Aphene
tung bay trong gió khi cô ấy vung thanh kiếm thành một vòng cung, sau đó là một
cú đâm lao đến cực nhanh.
Trong khi đó Pallisun quay
ngoắt lại nhanh chóng nhờ những luồn gió bùng nổ kia, cho đến khi cái khiên của
cậu ta sáng lên như một con bò đực đang giương sừng. "Chỉ né tránh thôi là
không đủ đâu!" Cậu ta rống lên.
Các đòn tấn công của họ phối
hợp cực kì ăn ý và rất nhịp nhàng với nhau. Aphene dựa vào Pallisun như lá
khiên bảo vệ, vừa đồng thời là một vật cản để hạn chế tầm nhìn của tôi với cô ấy
trong khi cô ấy tung ra một loạt các đòn tấn công khó lường. Nếu cả hai người họ
chiến đấu cùng nhau như thế này, sẽ chẳng nghi ngờ gì khi cho rằng khả năng của
họ hoàn toàn có thể đối đầu với cả một nhà thám hiểm hạng AA kỳ cựu.
Nhưng thật không may cho họ,
với kinh nghiệm chiến đấu tích lũy của hai kiếp đời cộng với tốc độ phản xạ thần
thánh của cơ thể rồng mới này, nhìn hai đứa nhóc di chuyển kiểu gì cũng đầy sơ
hở hết.
Xoay người bằng bàn chân trước,
tôi chuyển hướng cú đánh tiếp theo của Aphene bằng bàn tay và đẩy lưỡi kiếm của
cô ấy ra. Đồng thời, tôi dậm chân sau xuống đất ngay khi Pallisun chuẩn bị lao
đến tôi.
Vì chân của tôi cản trở cú lao
đến của Pallisun, cậu ta bị hất bay qua vai tôi, không thể bám chặt vào cái
khiên của mình. Aphene đã dồn phần lớn trọng lượng của mình vào cú đánh đó, khiến
cơ thể cô ấy lảo đảo về phía sau khi đòn tấn công của cô ấy không trúng tôi. Tôi
tận dụng sự mất cân bằng đó và chưởng thẳng vào cô ấy.
Aphene ngã lăn trên mặt đất khuệnh
khoạng đứng lên. Pallisun thì đã nhanh trí dùng phép thuật Phong hệ của mình để
giúp cậu ta thăng bằng bản thân trên không và hạ cánh khéo léo xuống đất.
Có vẻ như ấn ma thuật ở lưng
cậu ta phải là ấn crest hoặc emblem trở nên thì cậu học sinh viên có thân hình
rộng lớn này mới có thể tạo ra những luồng gió nhanh chóng và chính xác để hỗ
trợ bản thân mình.
Tôi nhìn chằm chằm vào hai cậu
học viên ngây thơ khi biểu cảm của họ từ tức giận hừng hực sang chút xấu hổ.
GÓC NHÌN CỦA APHENE MANDRICK:
"Khuôn mặt đó là sao?"
Ascender nghiêng đầu. "Các người ít nhất cũng phải mong đợi từng này từ một
ascender chứ nhỉ?"
Tôi nghiên cứu người đàn ông
vừa hoàn toàn counter hết toàn bộ đòn của chúng tôi. Mặc dù có thân hình săn chắc
nhưng hơi gầy, và tay không tấc sắt, nhưng nỗi sợ hãi về gã này bắt đầu dâng
lên trong tôi. Đôi mắt vàng ròng, thần thái lãnh đạm vô tư và phong thái quyến
rũ của anh ta đều toát lên rằng anh ta là một người hòa nhã, nhưng ẩn sâu dưới
lớp đó là một con thú săn mồi khát máu.
Không muốn thể hiện bất kỳ sự
yếu đuối nào cho đối thủ, tôi nuốt hết những cảm xúc đó vào trong.
“Chúng tôi chỉ là không muốn
vô tình làm tổn thương anh. Thật xin lỗi vì đã đánh giá thấp năng lực của anh.”
Tôi đứng dậy và nói qua hàm răng nghiến chặt. "Chuyện đó sẽ không xảy ra thêm
lần nữa.”
Pallisun, người đang đứng bên
cạnh tôi, từ bỏ cái khiên của mình như thể để nhấn mạnh quan điểm của tôi. Nhận
ra rằng đối thủ của chúng ta rõ ràng là một Tiến Công, cậu ta rút hai chiếc
găng tay bọc giáp được kế thừa của Huyết Tộc Blather.
Tiếng gió vo ve rít lên khi cậu
ấy co các ngón tay lại thành nắm đấm trước khi lao về trước và tôi thì chạy
theo sau.
Pallisun vung nắm đấm phong
ba bão táp của mình, nhưng chỉ đánh vào không khí khi ascender đó dễ dàng lùi lại
rồi tung cước vào ngực cậu ta. Bất chấp sự khác biệt về hạng cân và thân thể to
lớn hơn của Pallisun so với người ascender gầy kia, ấy thế mà cậu ta lại ngã
lăn ra, người thở hốc hác và đau đớn tột cùng.
Không muốn để cho gã ascender
có cơ hội kịp phản ứng, tôi nhảy qua Pallisun và vung thanh kiếm Harmony xuống
như một cú trời giáng. Lưỡi gươm sáng bóng của tôi rít lên và chém xuyên qua
không khí vào tên ascender trước khi tôi vận một lượng lớn mana vào cánh tay cầm
kiếm của mình để thay đổi quỹ đạo chém.
Chuyển động của thanh kiếm của
tôi mờ nhạt đi, và thậm chí cả tôi còn khó theo kịp nó, nhưng bằng cách quái quỷ
nào đó, bàn tay nhợt nhạt của anh ta đã có thể nắm lấy cổ tay tôi ngay trên
không.
"Không tệ." Mặc dù
bàn tay của anh ấy trông gầy và khá trắn trẻo, nhưng cú nắm tay của anh ta cực
kỳ mạnh mẽ, và anh ta chỉ thờ ơ né đòn tấn công của tôi khi tôi bắt lấy Harmony
bằng bàn tay còn lại của mình và vung lên.
“Thử lại đi,” anh ta nói như
thể anh ấy là giảng viên hơn là đối thủ của tôi. Rồi anh ta thả tay tôi ra và đẩy
vào vai tôi.
Toàn bộ cơ thể tôi giật lùi
về sau vì lực đột ngột rồi tôi loạng choạng ngã ra sau.
Pallisun đã tìm cách tránh
được trước khi tôi vấp phải mình. Khi hai chúng tôi hồi phục, chúng tôi đứng
sát với nhau với vũ khí giương lên để phòng thủ. Tuy nhiên, người ascender chỉ
đứng đó với vẻ mặt bình thản - gần như là buồn chán vậy.
"Cái thằng khốn ngạo mạn
này." Đồng đội của tôi nhổ nước bọt xuống đất và đứng thẳng người lên khi
những luồng gió gắt cuốn lấy toàn bộ cơ thể cậu ta.
Cậu ta liếc nhìn tôi đầy hiểu
ẩn ý, và tôi gật đầu hiểu ý.
Giống như đã luyện tập.
Chúng tôi lao về phía trước
một lần nữa, tiếp cận người ascender từ các hướng khác nhau. Tôi dậm gót chân
và chuẩn bị đâm mũi nhọn của thanh kiếm Harmony về phía anh ta khi chỉ còn cách
vài bước trong khi Pallisun cúi thấp xuống và nhắm vào chân anh ta.
Tuy nhiên, ngay khi tôi bắt
đầu vận tia sét qua cánh tay và vào lưỡi kiếm của mình, người ascender đã tốc
biến qua Pallisun và xuất hiện ở ngay trước mặt tôi.
Di chuyển với độ chính xác cực
cao, anh ta né được cú đâm của tôi. Rồi thế giới đột ngột đảo lộn khi tôi bỗng thấy
mình đang ở trên không.
"Aphene!" Pallisun
la lên, khiến tôi lo lắng.
Một cơn gió thổi tới để giúp
tôi lấy lại phương hướng đủ để nhắm vào câu thần chú mà tôi đã vận. Tôi bắn ra
ngọn thương sấm sát từ mũi kiếm của mình trong khi tôi rơi xuống.
Tuy nhiên, ngay cả nguyên tố
nhanh nhất trong tất cả nguyên tố cũng không thể làm người ascender kia lo lắng
khi anh lại tiếp tục tốc biến.
Vào lúc mà chân tôi chạm đất,
người ascender đã hất, đá, tung chưởng và đấm thẳng vào ngực đồng hữu tôi. Rất
may, Pallisun đã cố gắng đưa cánh tay của mình lên kịp thời để chặn đòn, nhưng
sức mạnh khủng khiếp của những đòn đó thậm chí đã làm nứt nền đất.
Ngay lập tức, tôi đá lùi lại
để duy trì khoảng cách thay vì cố gắng chiến đấu cận chiến với tên quái vật
này.
Tôi vung thanh Harmony theo
một hình cung thật rộng. Một luồng sét xung kích bắn thẳng ra từ lưỡi kiếm của
tôi và lao vun vút về người ascender đang đứng trên người Pallisun.
Không dừng lại ở đó, tôi vận
thêm nhiều mana hơn vào ấn emblem của mình, chia tách đòn nãy ra thành hàng loạt
các tia điện riêng biệt. Tôi phải dồn toàn bộ sự tập trung của mình để điều khiển
bản chất hỗn loạn của Lôi hệ để vận nó thành hình dạng mà tôi muốn, nhưng tên
ascender đã lôi Pallisun dậy khỏi mặt đất và nâng cậu ta lên và sử dụng như một
cái khiên người.
"Tên hèn hạ!" Tôi
nguyền rủa, giải tán câu thần chú ngay trước khi nó đánh trúng đồng đội của
tôi.
"Tôi mới là người chiến
đấu tay không ở đây mà." Tên ascender tóc màu lúa mì cau mày và hé đầu ra
khỏi cơ thể bất tỉnh của Pallisun. “Nhưng tôi có chút bối rối đấy. Cô là Tiến
Công hay là Pháp Giới Sư vậy? "
Gã ta thậm chí còn không nghiêm
túc luôn à?
Cả tôi và Pallisun đều đã trải
qua bài kiểm tra để vượt vào ngưỡng pháp sư cấp cao — cậu ấy, một thủ hộ vệ, và
tôi, một Tiến Công. Nhờ sự tiến hóa từ ấn crest thành ấn emblem, tôi đã có khả
năng bắn ra những tia sét từ xa.
Tuy nhiên, người ascender
này dường như chỉ sử dụng mana thuần túy thôi mà đã dắt mũi chúng tôi chạy vòng
quanh như con tốt thí trên bàn cờ vậy.
Ánh mắt của người ascender
lướt qua Pallisun. "Tỉnh rồi à? Lẹ thế?"
"Cái đmm!" Đồng đội
của tôi gầm lên, vận một lớp aura sáng chói xung quanh bọn họ. Mặt đất ghồ ghề
ngay lập trở nên phẳng phiu khi thậm chí tôi đứng ở xa mà vẫn còn cảm thấy sức
hút của trọng lực ngày càng lớn hơn.
Với trữ lượng mana hiện tại
thì sau khi sử dụng kỹ năng của ấn emblem đầu tiên của cậu ta thì chắc chắn cậu
ta sẽ chịu thiệt hại nghiêm trọng. Nếu cậu ấy cũng đã quyết định sử dụng nó,
thì tôi cũng không nên kiềm sức mình lại nữa.
"Ráng chờ chút!"
Tôi hét lên khi Pallisun thoát ra khỏi cái nắm tay yếu ớt của ascender.
Đồng hữu của tôi và người ascender
liền lao vào cận chiến. Nhưng ngay cả trong trường trọng lực đáng lẽ phải làm
chậm chuyển động của người khác, thì chuyển động của ascender kia chẳng có chút
gì là chậm lại cả.
Không lãng phí thời gian,
tôi kích hoạt ấn emblem thứ hai của mình.
"Aphene, dừng lại ngay!"
Tôi nghe thấy giọng nói lo lắng của ông tôi vang lên khi toàn bộ thế giới bắt đầu
chuyển động chậm.
Cơ thể tôi phản kháng dữ dội
ngay khi tôi vận mana qua ấn emblem, giải phóng một lượng mana khổng lồ chạy
qua các mạch máu của tôi như hàng ngàn chiếc kim tiêm siêu nhỏ. Tôi có thể cảm
thấy từng inch trên cơ thể mình được truyền năng lượng lôi hệ, đem đến cho tôi
sự tự tin mới mẻ.
Theo một cách nào đó, khả
năng quái vật của người ascender cũng đã giúp ích cho cả hai chúng tôi rất nhiều.
Với những thước phim mà vật phẩm
của chúng tôi quay lại được qua trận đấu này, Pallisun và tôi chắc chắn sẽ dành
được vé vào học viện dành cho ascender ở vùng trung tâm.
Tôi liếc nhìn chằm chằm vào
người ascender - ngay cả khi anh ta đang chiến đấu với Pallisun - lần đầu tiên
anh ta nhìn chằm chằm vào tôi với biểu hiện ngạc nhiên hiếm có.
Cũng chẳng trách. Phép thuật
lôi hệ nội tại cực kỳ hiếm, và đây còn là ấn emblem cao cấp.
Lờ đi tiếng la hét của ông
tôi, tôi tiếp cận cuộc đấu tay đôi của họ. "Pallisun!"
Ấn emblem trên lưng dưới của
đồng hữu tôi rực sáng bên dưới lớp áo của cậu ta, và cả cái vòm trọng lực gia
tăng liền tụ lại xung quanh găng tay của anh ấy và tạo thành một luồng aura làm
mờ mọi thứ bên trong cái vòm.
Một nụ cười tự tin chớm nở
trên khuôn mặt khổ sở của Pallisun khi cậu kích hoạt full hiệu ứng của cổ vật
ma thuật trọng trường quý giá được truyền qua các thế hệ của Huyết tộc Blather.
Một khi cậu ta có thể hoàn
toàn thông thạo ấn emblem và làm chủ được đôi găng tay của mình, Pallisun sẽ
không chỉ có thể chặn các những đường đạn mà thậm chí mà còn có thể chuyển hướng
các đường đạn ma thuật thông qua lực dội ngược lại.
Ngay cả trong tình trạng thê
thảm hiện tại, cậu ta sẽ là một đối thủ đáng gờm. Và với tôi ở bên cạnh, ngay cả
một ascender chính thức cũng khó lòng có thể đánh bại được chúng tôi, huống chi
là một tên newbie chỉ mới hoàn thành lần vượt bậc sơ cấp của mình.
"Thú vị đấy!" Người
ascender thốt lên.
Rồi sau đó, lần đầu tiên mà
anh ta thực sự hoàn toàn nghiêm túc chiến đấu với chúng tôi.
Tôi đã biết anh ta rất
nhanh. Qua cuộc chiến ban nãy, tốc độ của anh ta nhanh đến mức nhìn bằng mắt
thường chẳng khác gì những vệt mờ cả. Nhưng ngay cả với phép thuật lôi hệ nội tại
của tôi giúp tăng cường các giác quan và phản xạ của tôi lên cực điểm, tôi vẫn
khó mà có thể theo kịp chuyển động của anh ta.
Pallisun đã cố gắng đưa cánh
tay của mình lên để đỡ đòn tấn công của người ascender, cho phép tôi bước sang
bên hông đầy lộ liễu và sơ hở của anh ta.
Thế giới xung quanh tôi chuyển
động chậm đi trong khi các giác quan của tôi tiếp nhận mọi thứ — tiếng bụi bẩn
dưới chân tôi, tiếng vút xé gió của lưỡi kiếm Harmony cắt ngang không khí và tiếng
đập vang dội từ nắm đấm của người ascender đấm vào găng tay của Pallisun.
Tuy nhiên, trước khi tôi có
thể kịp hoàn thành tung đòn tấn công, người ascender đã quay gót lại, thu hẹp
khoảng cách giữa chúng tôi và đòn tấn công của tôi đâm xuyên vô hại ngang qua dưới
nách anh ta. Anh ta khóa chặt cánh tay cầm kiếm của tôi dưới nách và gạt chân
tôi.
Tôi có thể theo dõi từng khoảnh
khắc trong động tác phản công cực kỳ uyển chuyển và mau gọn của anh ta, từ động
tác quay chân, đến khả năng có thể dự đoán vị trí tấn công của tôi trong khi
tính thời gian chuyển động của chính anh ta khớp đến từng mili giây. Tuy nhiên,
theo kịp hành động của anh ta là một chuyện, và phản ứng kịp hay không thì lại
là một chuyện hoàn toàn khác nữa.
Trước khi anh ta có thể kịp
hoàn thành động tác của mình, Pallisun đã tung một cú đấm hấp thụ trọng lực vào
phía sau người ascender.
Không có gì ngạc nhiên khi
thấy anh ta có thể né tránh đòn đó — có thể một trong các ấn emblem, hoặc thậm
chí là ấn religas của anh ta đã cho anh ta một đôi mắt khác ở sau đầu. Tuy
nhiên, lần này, trường trọng lực xung quanh chiếc găng tay của đồng hữu của tôi
mở rộng cho đến khi nó chạm vào đầu của người ascender, đẩy anh ta ra.
Chân trái của tôi đau điếng
chỉ vì một cú quét chân đơn giản, nhưng tôi đã cố gắng dồn trọng lượng vào nó để
lợi dụng đòn tấn công của Pallisun và vung thanh Harmony chém ngang hông.
Người ascender quay lại, né
đòn của tôi, đồng thời, đưa chân ra sau đầu gối của Pallisun.
Trước khi tôi có thể kịp cảnh
báo Pallisun, ascender đã đá chân cậu ta ra trước và tung chưởng thẳng vào mặt cậu
ta.
Cổ của Pallisun hất ngược ra
sau trong khi chân của cậu ta bay lên trên trước khi phần gáy cậu ta đập vào nền
đất trong một tiếng nổ dữ dội.
Hét lên một tiếng thét đau
xé ruột gan, xé toạc cổ họng, tôi lao tới người ascender.
Tôi có thể làm được. Tôi vẫn
có thể đọc được chuyển động của anh ta. Miễn là tôi có thể đọc được nó, tôi có
thể phản ứng được.
Ascender quay đầu lại nhìn
tôi với ánh mắt lạnh lùng thiếu kiên nhẫn, khiến tôi bất giác chùn bước. Anh ta
quay người về phía tôi và bắt đầu tiến đến.
Các dòng điện cuộn quanh cơ
thể tôi như muốn đảm bảo với tôi rằng tôi có thể giành chiến thắng trong cuộc đấu
này, tôi quan sát từng inch trên cơ thể anh ta để đoán trước đường đi nước bước
tiếp theo của anh ta.
Vai trái của anh ấy co giật,
và tôi đáp lại bằng cách đưa thanh Harmony lên để bảo vệ bên trái của tôi. Sau
đó vai phải của anh ta giật lên, tiếp theo là cánh tay trái của anh ta giơ lên.
Tôi cố gắng phản ứng theo dự đoán chuyển động của anh ta, nhưng khi anh ta đã
đi vào tầm đánh, tôi nhận ra tay anh ta đang ở ngay sát gần cổ họng tôi.
Cái nắm tay của anh ấy thật
nhẹ nhàng, áp lực chỉ vừa đủ để cho tôi biết rằng anh ta đã thắng.
Anh ấy đã không chỉ đơn giản
là giành chiến thắng. Anh ấy đã hoàn toàn sử dụng chính thần chú mạnh mẽ nhất của
tôi để chống lại tôi.
Rút mana lại, tôi thả rơi
thanh kiếm của mình. "T-Tôi đầu hàng."
Khi tôi mở miệng nói thì tôi
mới nhận ra rằng tôi đã vô thức nín thở. Khi tôi thừa nhận thất bại của mình,
vai tôi chùng xuống và không khí bị mắc kẹt trong phổi liền ùa ra ngoài.
Tôi cảm thấy thất vọng, bực
tức và ghen tị với người đang đứng trước mặt tôi. Nhưng hơn mọi thứ, tôi nhận
ra rằng tôi đang cảm thấy nhẹ nhõm - nhẹ nhõm rằng anh ta không thực sự là kẻ
thù của chúng tôi. (Darkie:
yeah… about that…)
Bởi vì tôi biết rằng nếu anh
ta coi đây là một cuộc chiến thực sự, tôi sẽ chẳng còn sống được lâu đâu.
Toàn bộ đấu trường rung chuyển
khi đám đông hò reo cổ vũ kích động, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ của mình.
“Đánh hay đấy,” anh ấy nói với
giọng trầm khi hạ tay xuống khỏi cổ họng tôi. “Nhưng cô không nên quá phụ thuộc
vào tuyệt kỹ mà cô còn không biết cách sử dụng đúng cách.”
" Aphene!" giọng nói quen
thuộc của ông tôi vang lên từ phía sau.
Người ascender vỗ vai tôi
khi anh ta đi ngang qua tôi. "Cô đã đặt tên cho câu thần chú đó chưa?"
“Tôi không có tên gọi chính
thức cho tuyệt chiêu đó,” tôi tập trung lại, quay đầu về phía anh ta. "Tôi
chỉ gọi nó là kỹ năng lôi hệ nội tại thôi."
Anh nhìn lại với một nụ cười
nhạt. “Thế cô nghĩ thế nào về cái tên ‘Thunderclap Impulse’?” (Darkie: ối giời ơi, múa rìu qua mắt thợ tđn được)
[] [] []
#Darkie
[] [] []