3/9/21

Chapter 278: Ngày Ban Tặng

[] [] []

Một tiếng gõ nhẹ vào cửa trước làm tôi choàng tỉnh giấc. Việc dành cả đêm để tu luyện lõi aether của tôi đã làm tăng không chỉ trữ lượng aether của tôi mà còn tăng cả tốc độ mà aether di chuyển qua các dòng mạch aether tôi vừa tạo. Một cải thiện rất nhỏ so với thời gian của tôi trong Thánh Tích, nhưng đạt được bất kỳ mức độ phát triển nào cũng cảm thấy tốt hơn so với việc dậm chân tại chỗ.

“Thưa ngài Ascender Grey,” một giọng nói nhẹ nhàng vang lên qua cánh cửa.

Sau khi đứng dậy và để Regis trở lại trong cơ thể tôi, tôi cánh cửa bằng gỗ và thấy một cô gái trông giống Loreni, nhưng trông trẻ hơn vài tuổi và có mái tóc dài hơn, đang rụt rè chờ đợi tôi.

Trong một lúc, cô ấy chỉ nhìn tôi chằm chằm khi tôi đợi cô ấy nói, miệng khẽ hé ra.

"Sao đấy?" Cuối cùng tôi đã hỏi.

"Ah!" Cô ta lắc đầu. “Xin thứ lỗi, thưa Ascender Grey. Tên tôi là Mayla, và tôi đã được bảo đến đây bởi chị g—Loreni đến để hỗ trợ quý ngài Ascender đáng kính suốt khoảng thời gian ngài ở thị trấn Maerin. ”

‘Thì ra bọn họ là chị em,’ tôi trầm ngâm trước khi trả lời. “Cô đến đúng lúc lắm, Mayla. Tôi đang tự hỏi khi nào thì lễ ban tặng sẽ được diễn ra."

“Tầm chiều muộn hôm nay nên ngài Ascender Grey sẽ có chút thời gian để nghỉ ngơi và chuẩn bị nếu ngài muốn tham dự,” cô trả lời, củi đầu xuống.

“Ở đây thực sự hơi ngột ngạt nên tôi muốn đi dạo chút. Cô có phiền đi cùng tôi không? ”

"Tất nhiên là được!" Mayla thốt lên.

“À mà, trước đó tôi có việc cần nhờ. Tôi có một đống xác quái thú mana cần bán. Cô có thể nhờ một vài người mang nó xuống bất kỳ cửa hàng nào tôi có thể bán chúng được không? ”

"Tôi sẽ tìm ngay lập tức!" Mayla cúi đầu chào tôi trước khi quay trở lại thị trấn.

Sau khi cô ấy đi, tôi sử dụng một trong những chiếc xe ngựa trống ở phía sau ngôi nhà và bắt đầu đưa những xác chết quái vật ra khỏi cổ tự không gian của mình.

“Có nhất thiết phải thế này không?” Regis hỏi.

“Ta đã lấy cớ là nhẫn không gian của ta đã mất rồi mà, nhớ chứ?”

Vào thời điểm Mayla trở lại với ba người dân địa phương vạm vỡ, tôi đã hoàn thành việc chất đống các xác chết lên một cỗ xe vững chắc đến mức đáng ngạc nhiên.

“Đ-Đống này…” Một người đàn ông để râu mặc áo ba lỗ để khoe cơ bắp của mình tái mặt đi khi nhìn thấy những con quái vật mana trong khi hai người bạn đồng hành của anh ta lùi lại vì kinh ngạc.

Tôi cau mày. "Có vấn đề gì không?"

“K-K-Không có gì cả, thưa quý ngài ascender đáng kính,” người đàn ông có râu nói, cẩn thận chọc vào chân của con quái vật mana giống như con gấu. “Chỉ là… những con thú này được coi là cực kỳ nguy hiểm ngay cả đối với các pháp sư bậc trung.”

Vì chẳng biết một pháp sư bậc trung thực sự mạnh đến mức nào, tôi chỉ nhún vai. "Hãy mang những thứ này đến thị trấn và đưa tiền cho Mayla hoặc Loreni."

"Vâng!" Cả ba cúi đầu một lần nữa trước khi người đàn ông để râu bắt đầu kéo chiếc xe trong khi hai người bạn đồng hành của anh ta đẩy từ phía sau.

Mayla và tôi đã dành thời gian đi bộ xuống ngọn đồi nhỏ dẫn ngược xuống quảng trường trung tâm thành phố Maerin khi tôi nhận thấy cô ấy đang nhìn vào chữ cổ tự trên cẳng tay phải của tôi.

"Có gì không ổn ư?" Tôi hỏi, đột nhiên nghĩ rằng có một chữ cổ tự trên cánh tay cũng có thể là rất bất thường.

“Tôi xin lỗi vì đã nhìn chằm chằm, thưa Ascender Grey,” cô nói, đảo mắt đi. "Tôi đã nghe nói nhiều quý tộc và thậm chí các thượng huyết tộc có hình xăm cổ tự trên cơ thể của họ, nhưng đây là lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy nó."

“Ồ,” tôi lẩm bẩm. "Điều đó không phổ biến trong những nơi này à?"

“Các loại mực vĩnh viễn có khả năng chịu được các đặc tính của mana chảy qua da cực kì hiếm có và đắt tiền, và luật pháp đặt ra nhiều quy định rất nghiêm ngặt đối với loại mực này vì nó có thể được sử dụng để làm dấu ấn giả — đó là lý do tại sao việc xăm hình gần lưng bị nghiêm cấm — nên thay vì phổ biến thì chắc ngược lại… ”Mayla cười khúc khích khi cô ấy xoa xoa cánh tay của mình một cách lo lắng. “Xin lỗi, thưa Ascender Grey. Tôi chắc rằng ngài đã biết điều này rồi.”

“Có vẻ như cô và những người dân còn lại trong thị trấn rất thích xin lỗi nhỉ,” tôi mỉm cười nhận xét. "Không có gì cả. Trông cô có vẻ như hiểu biết rất nhiều thứ. Cô có phải là một pháp sư không? ”

“Ồ không hề! Mặc dù… hôm nay đúng ra là ngày tôi được ban tặng,” cô ấy thừa nhận, bối rối đỏ mặt.

“Chúc mừng trước nhé,” tôi nhận xét khi chúng tôi gần đến cổng vào thị trấn. “Có cấp bậc hay nguyên tố cụ thể nào mà cô muốn nhận không?”

“Mặc dù tôi biết mình có hơi già dặn và cơ hội của tôi khá thấp, nhưng tôi rất muốn trở thành Instiller (Nghiên Cứu Sư). Tôi biết rằng các Pháp Giới Sư và Tiến Công rất được săn đón nhiều nhất trong các học viện và bởi các huyết tộc quyền lực, nhưng tôi không giỏi chiến đấu cho lắm,” Mayla thừa nhận.

Tôi suy nghĩ một lúc trước lời nói của cô ấy. Tôi đã nghe nói về ba lớp pháp sư chiến đấu cũng như lớp pháp sư ‘trinh sát’ chuyên hỗ trợ. Trong buổi nói chuyện với Aya, bọn họ đã kể rất chi tiết về một nữ pháp sư trinh sát cực kì mạnh mẽ đã sử dụng phép thuật của mình để tạo ra một con đường trong Rừng Elshire ma mị để dẫn đường cho quân đội Alacryan xâm lược Elenoir.

Tên cô ta là… cái gì đó Milview nếu tôi nhớ không lầm.      (Darkie: đọc lại chap 205, 208, 213 để nhớ) Tôi chỉ biết rằng cô ta chỉ là một trong số rất nhiều pháp sư có khả năng sử dụng ma thuật nguyên tố chuyên về trinh sát và truy tìm đường dài, tuy nhiên, tôi chưa bao giờ nghe nói về những Instiller (Nghiên Cứu Sư).

"Khi trở thành một nghiên cứu sư thì cô muốn làm gì?" Tôi hỏi, hy vọng sẽ có thêm chút thông tin về lớp pháp sư này.

“Tôi muốn tạo ra những đồ tạo tác cần thiết để giúp đỡ những người nghèo khổ trên khắp Alacrya,” Mayla nói, tràn đầy sức sống và đôi mắt cô bỗng rực rỡ. “Ví dụ là, tôi biết rằng có những đồ tạo tác có khả năng lọc nước, nhưng chúng hiện quá đắt để áp dụng trên quy mô lớn. Tuy nhiên, tôi đã thực hiện một số nghiên cứu và nhận ra rằng không phải tất cả các thành phần hiện tại của tạo tác ấy đều cần thiết, và rất nhiều thành phần có thể được thay thế bằng vật liệu rẻ hơn, vì vậy— ”

Mayla thở hắt ra và cúi đầu. "Tôi không có ý định giảng đạo cho ngài, thưa quý ngài ascender đáng kính."

“Tôi là người đã hỏi mà, Mayla,” tôi nhận xét. “Thật là ngớ ngẩn khi lại đi tức giận vì cô đã trả lời tôi. Đặc biệt là khi cô đang hào hứng như thế. "

Mayla làm tôi nhớ đến Emily hồi ở Dicathen. Sự phấn khích của cô ấy và niềm đam mê chế tạo vật phẩm là không ai sánh được. Ý nghĩ về người bạn tóc xoăn của tôi khiến lồng ngực tôi như bị bóp nghẹt.

“D-Dù sao thì, ngài Ascender Grey có ý định đi đâu trước đó không?”

"Vì xác ma thú mana đang được giải quyết, chúng ta có thể ghé qua các trường học được không?"

"Chắc chắn rồi! Sẽ rất vinh dự khi được ngài ascender đáng kính đến thăm ngôi trường của chúng tôi! Tôi biết các học viên tại trường Tiến Công của chúng tôi rất muốn có được một chút lời khuyên—tất nhiên đó là chỉ khi ngài ascender đáng kính mong muốn chỉ dạy lũ trẻ,” Mayla nói.

Thật trớ trêu khi nghĩ đến cảnh tôi chỉ dạy những người lính tương lai cuối cùng sẽ tấn công Dicathen khiến tôi bật ra một tràng cười cố nín. Tôi lấy tay che miệng, cố nén cười.

Mayla nhìn tôi với vẻ bối rối tột độ. "T-Tôi đã nói điều gì đó kỳ quặc sao?"

“Không,… không có gì đâu,” tôi nói đánh trống lãng. “Dù sao, chúng ta hãy ghé qua các ngôi trường thử xem.”

***

Chuyến thăm trường của các pháp giới sư diễn ra khá mau gọn. Hôm nay thì bọn họ đang luyện tập bên ngoài, nên tôi có thể nhìn thấy từng học viên đang luyện tập mục tiêu bắn những tia mana thuần túy vào mục tiêu qua hàng rào bao quanh sân tập. Đánh giá qua sức mạnh của phép thuật, từ số lượng mũi tên chúng có thể bắn ra cũng như độ chính xác thì mỗi đứa trẻ đều có cấp độ năng lực khác nhau.

‘Dễ thương ghê.’ Regis nhận xét.

“Có vẻ như những học viên này không hề sử dụng ấn mark của mình nhỉ,” tôi lưu ý.

“Các học viên ở đây vẫn đang tập làm quen với ấn mark của mình nên bọn chúng vẫn chưa được phép sử dụng ma thuật nguyên tố của mình. Một khi đã được coi là pháp giới sư cơ bản, thì bọn chúng sẽ được phép thực hành phép thuật nguyên tố của dấu ấn mark của bọn chúng,” Mayla giải thích khi chúng tôi quan sát từ phía bên kia của hàng rào kim loại.

Cô quay đầu sang trái và phải như thể đang tìm kiếm thứ gì đó trước khi thở hắt ra. "Ah! Tôi quên rằng các học viên tiểu học đang luyện tập ở đấu trường ngày hôm nay để chuẩn bị cho cuộc triển lãm sắp tới. Xin thứ lỗi, thưa ngài ascender đáng kính. Cả giảng viên và học viên năm nay đều hào hứng hơn rất nhiều vì có người tuyển dụng đến từ Học viện Stormcove ghé qua vào năm nay.”

“Học viện Stormcove có phải là một nơi uy tín không?” Tôi hỏi, thực sự tò mò.

Mayla suy nghĩ một lúc trước khi trả lời. “Chà, đây là một học viện chính thức nên những học viên được nhận vào sẽ có nhà ở, và các nhu cầu cơ bản sẽ được đáp ứng để họ có thể hoàn toàn tập trung vào việc học. Stormcove cũng là một trong những học viện được xếp hạng cao không chỉ ở Thành phố Aramoor mà còn toàn bộ Vùng Grevorind này. Dù nói thế thì cũng có chút khoa trương.”

Hai chúng tôi bắt đầu đi đến trường Thủ Hộ Vệ trong khi Mayla tiếp tục giải thích.

“So với các học viện ưu tú trong các học viện khác của vùng Etril và thậm chí cả bố vùngtrị  khác, những vùng trị có nhiều học viện danh tiếng hơn, tôi đoán rằng Stormcove cũng chẳng thể sánh được với bọn họ. Đó là lý do tại sao các ascender đáng kính rất có thể chưa bao giờ nghe nói về Học viện Stormcove của chúng tôi." Mayla xoa cổ và hơi đỏ mặt. “Tôi chẳng thể tưởng tượng trường học của chúng tôi sẽ trông thảm hại đến mức nào khi so với các học viện danh giá dành cho thượng huyết tộc ở vùng trung tâm.”

Tôi vẫn im lặng trong khi tiếp thu hết tất cả những thông tin này. Có vẻ như toàn bộ nền kinh tế ở Alacrya đều tập trung vào việc tôn vinh sức mạnh và quyền lực cá nhân. Tất cả điều này là do một tay Agrona đầu tư cả ư? Tôi không thể tưởng tượng được cách khả thi nào khác để tạo lập một nền kinh tế thích hợp chỉ xoay quanh việc tập luyện và trở nên mạnh mẽ hơn ngoài việc săn bắn những con quái vật mana và đi vào Thánh Tích.

“T-Tôi đã nói quá nhiều rồi sao, thưa ngài ascender đáng kính? Ý tôi là chị gái tôi, Loreni, cũng hay thường mắng mỏ tôi vì điều này. "

"Không! Như thế mới tốt,” tôi nhanh chóng trả lời. Mayla là một mỏ vàng kiến thức và thông tin về nơi này, và điều tuyệt vời nhất là tôi không phải hỏi những câu hỏi mà nghe có hơi bất thường so với người bản địa. Tôi dừng lại giữa chừng, khiến cho cô gái nhỏ có chút giật mình. "Mayla, cô có biết hầm ngục là gì không?"

“Hầm ngục ư? Tất nhiên - mẹ tôi thường kể cho tôi nghe các câu chuyện về những thứ đó khi tôi còn nhỏ,” cô ấy trả lời. “Thật đáng kinh ngạc khi các đấng Vritras vĩ đại, dẫn đầu bởi đức ngài Agrona hùng mạnh đã quét sạch tất cả những ngục tối nguy hiểm đó để giữ chúng ta an toàn.”

Chẳng khó để tưởng tượng Agrona và những người trong tộc của y có thể dễ dàng càn quét tất cả các ngục tối để xây dựng một nền kinh tế xoay quanh việc khám phá Thánh Tích.

"Vậy cô biết gì về lục địa khác không?" Tôi hỏi, quan sát biểu hiện của cô ấy.

"Dicathen ư?" Mayla nghiêng đầu. “Tôi có nghe vài câu chuyện từ những thương gia đi đường về việc bọn chúng dã man và kém phát triển đến mức nào. Thật đáng sợ khi nghĩ về cả một lục địa, nơi các pháp sư thì chạy loanh quanh tung hoành tàn phá và các ngục tối vẫn tồn tại. Thật may mắn khi Đấng Tối Cao Agrona đã quyết định giải phóng họ.”

"Giải phóng á?" Giọng tôi vang lên với một cơn thịnh nộ tuôn trào lên từ lõi của tôi. "Hiểu rồi."

Học viện Thủ Hộ Vệ thì có thú vị hơn một chút, nhưng chúng tôi cũng không ở lại lâu. Mayla đoán rằng các lớp học chính của trường thủ hộ vệ cũng ở trong đấu trường để tập luyện, vì các thủ hộ vệ và các pháp sư khác thường tập luyện cùng nhau. Cũng hợp lý khi thấy bài tập luyện của thủ hộ vệ là chịu sát thương thay cho đồng đội của mình nếu họ là thủ hộ vệ cận chiến, hoặc tạo lớp kết giới phòng thủ từ xa nếu họ là thủ hộ vệ xạ chiến.

Tôi đứng đó xem các học viên cấp hai đang tập trung vào tập luyện duy trì một lớp bảo vệ mana ổn định trên cơ thể của họ trong khi di chuyển theo đội hình.

Cuối cùng chúng tôi cũng đến trường trung học dành cho các Tiến Công, nơi mà cả học viên tiểu học và trung học đang đấu tập với nhau.

“Hãy nhớ giải phóng và vận mana từ cốt lõi của mình vào các hình cổ tự tạo nên dấu ấn mark của các trò! Hãy để ý đến cảm giác ấm áp lan tỏa từ ấn Mark của mình và để cảm giác đó hướng dẫn các trò. Đừng có cố gắng kiểm soát nó!" Một người phụ nữ cau có mặc một chiếc áo choàng nhiều lớp có màu tối đang chỉ dẫn các học viên.

Mặc dù mái tóc muối tiêu và những nếp nhăn trên khuôn mặt cô ta đã tiết lộ ​​tuổi tác của cô ta, nhưng cô ấy vẫn tỏ ra đĩnh đạc và sải bước quanh hai học viên mặc đồ tập bằng da có đệm trong khi những học viên khác thì đang ngồi dựa vào tường.

Qua những gì tôi có thể thấy được từ các khoảng trống của chiếc mũ bảo hộ mà họ đang đeo, hai học viên đó cũng trạc tuổi Mayla. Cả hai bọn họ đều chiến đấu bằng tay không, và ngay cả khi tôi không còn có thể cảm nhận được mana, thì tôi vẫn có thể thấy được một lớp mana mờ màu trắng bao bọc cơ thể cả hai bọn chúng.

"Bắt đầu!" Người phụ nữ kia la lên.

Hai học viên, một cô gái và một cậu nhóc, đối mặt với nhau trong tư thế sẵn sàng rồi kích hoạt phép thuật của họ với tốc độ nhanh đến ngạc nhiên.

Phép thuật của cô gái kia được triệu hồi trước — một lưỡi kiếm lửa ngắn xuất hiện trên lòng bàn tay. Cô nhóc lao về phía cậu nhóc đó, người gần như chưa thể triệu hồi vũ khí kịp thời để chặn đòn tấn công đầu tiên của cô nhóc đó.

Hai ngọn lửa của họ quyện vào nhau sau cú va chạm, khiến cậu nhóc buộc phải lùi lại vài bước. Tiếng reo hò của một số học viên ở hai bên vang lên để ủng hộ cô gái trong khi một số bạn bè của cậu nhóc thì buông lời chế giễu.

Nghiến răng, cậu nhóc lao tới và cả hai bắt đầu chiến đấu dữ dội. Dù còn trẻ nhưng cả hai đứa nhóc đều thể hiện sự nhanh nhẹn và sức mạnh đáng kinh ngạc, các kỹ thuật chiến đấu của chúng như đã ăn sâu vào tiềm thức vậy.

“Quả là một giảng viên tốt,” tôi lẩm bẩm, mơ hồ nhớ đến lời khen ngợi của Chumo và Sembi dành cho người phụ nữ này khi tôi và Mayla quan sát từ hành lang.

Mayla và tôi tiếp tục quan sát từ trong hành lang khi trận đấu sắp đến hồi kết. Người giảng viên đó liền can thiệp ngay khi cô gái chuẩn bị tung đòn chí mạng vào phần cơ thể đầy sơ hở của cậu nhóc. Rồi khi cô ta đưa ra kết quả và chuẩn bị bắt đầu trận khác cho cặp trẻ tiếp theo thì cô ta nhìn thấy tôi.

Mayla cúi đầu trước người hướng dẫn, còn cô ta thì nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt sắc bén.

“Giảng viên Resbin, đây là quý ngài Ascender Grey,” cô ấy nói mà không ngẩng đầu lên.

Đôi mắt cô ấy mở to trong giây lát, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh và cúi đầu một cách trang trọng. “Tôi thành thực xin lỗi vì đã không chào đón ngài sớm hơn, thưa Ascender Grey. Ngài đã che giấu mana của mình tốt đến mức tôi không hề nhận biết được một cá nhân mạnh mẽ đến vậy đang ở gần đây. "

Tôi giơ tay ra. "Không có gì. Tôi không có ý định làm gián đoạn lớp học của cô.”

Lúc này, những đứa trẻ rải rác xung quanh đều đứng lên nhìn tôi. Những tiếng thở hổn hển và lẩm bẩm nhanh chóng tràn ngập căn phòng cho đến khi Giảng viên Resbin ra hiệu cho chúng im lặng, nhưng điều đó không ngăn được những ánh mắt đầy lấp lánh của chúng nhìn vào tôi.

“Cô giảng viên Resbin đây đã từng là một giảng viên của Học viện Stormcove,” Mayla nói một cách tự hào trước khi quay sang người giảng viên lớn tuổi. "Quý ngài Ascender Grey đây vừa nói với tôi rằng cô đã làm rất tốt công việc của mình đấy!"

“Cảm ơn, thưa ngài Ascender Grey,” cô ấy đáp lại nhưng mắt vẫn tiếp tục nhìn tôi.

“Tôi chỉ đơn thuần là nói lên những gì mà tôi thấy,” tôi nói với một cái gật đầu lịch sự. "Và hãy cứ tiếp tục những gì mà các người đang làm đi."

Tôi quay người tính rời đi vì không có lý do gì để ở lại đây nữa, thì bỗng giảng viên Resbin gọi.

“Thứ lỗi cho sự xấc xược của tôi, thưa Ascender Grey, nhưng như ngài đã biết đấy, buổi lễ hàng năm của chúng tôi sắp diễn ra trong hai ngày tới. Nên các học sinh của tôi và tôi sẽ rất lấy làm vinh hạnh nếu được ngài ascender đây cho một số lời khuyên quý giá. "

Quay đầu lại, tôi nhìn chằm chằm vào người phụ nữ.

“Miệng cô nói muốn lời khuyên, nhưng mắt cô thì lại muốn đổ máu. Tôi không có hứng thú tham gia vào một trận đấu vô nghĩa chỉ để cô đánh giá sức mạnh của chính mình." Tôi nở một nụ cười với cô ấy. "Bây giờ thì thứ lỗi."

Tôi bước ra khỏi trường học Tiến Công với Mayla lẽo đẽo bên cạnh với vẻ mặt không mấy thoải mái.

‘Gì mà chán ngắt vậy ba.’ Regis nhận xét. ‘Thế mà cứ tưởng sắp có phim hay coi,'

‘Ta biết ngươi đang chán, nhưng ráng chịu đựng vài ngày nữa thôi.’

Lúc tôi đến trung tâm thị trấn, cả quảng trường thị trấn đã được trang trí cho buổi lễ ban tặng, có khoảng mười hai đứa trẻ đứng gộp lại thành một hàng dài. Gần cuối hàng là một đứa trẻ mà tôi biết.

“Ê, hình như đó là thằng nhóc đã cố gắng xiên cậu đêm qua phải không?” Regis hỏi.

Là Belmun. Tôi có thể làm nhìn thấy rõ toàn người cậu nhóc ấy dưới ánh sáng ban ngày, nhưng như thể thì chỉ càng làm nổi bật việc cậu ta bị suy dinh dưỡng đến nhường nào qua lớp áo rộng phùng phình mà rõ ràng là không vừa với cậu ta.

Đầu tôi bắt đầu suy nghĩ về việc liệu cậu nhóc đó và gia đình có thể kiếm ăn được vào tối qua không, và liệu họ có thể bán được lớp da của con quái mà tôi cho bọn họ hay không.

"Mà không phải cô đã nói rằng buổi lễ sẽ bắt đầu vào tầm chiều muộn ư?" Tôi hỏi, gạt đi những suy nghĩ không cần thiết và tự trách mình vì đã lo lắng cho đứa nhóc đó.

“Đúng vậy, nhưng đôi khi bọn họ thường xếp hàng từ trước,” cô nói, đôi mắt lo lắng quan sát khi cái hàng ngày càng dài ra.

"Vậy thì không phải cô cũng nên đi rồi sao?"

Mayla quay sang tôi. "Ôi không! Không sao đâu, thưa ngài ascender đáng kính. Tôi có trách nhiệm phải hỗ trợ ngài, vì vậy tôi sẽ xếp hàng sau khi buổi lễ thực sự bắt đầu.”

Tôi thở dài. "Không sao cả, cứ đi đi. Tôi sẽ ổn thôi."

Biểu hiện của cô ấy có một chút miễn cưỡng, nhưng sự thiếu kiên nhẫn của cô ấy đã chiến thắng. Sau khi cảm ơn tôi, cô ấy bắt đầu đi đến cuối hàng.

‘Thật là một đứa trẻ ngoan,’ Regis nói. ‘Thật tệ là cô ấy và tất cả những người khác ở lục địa này đã bị tẩy não bởi Agrona.’

‘Không chắc liệu tẩy não có phải là từ đúng hay không, nhưng đúng thế.’

Buổi lễ diễn ra khi một người đàn ông mặc đồ đen từ trên xuống dưới bước lên bục cao với hai nhân vật mặc áo trùm đầu phía sau.

Điều đáng chú ý nhất trong bộ đồ của ông ấy là cái cây gậy phép mà ông ta mang theo. Một viên ngọc nhỏ được gắn ở trên cán lấp lánh sắc màu của của không chỉ có thuộc tính nguyên tố, mà còn có một chút dấu vết mờ nhạt của aether bám trên nó.

Regis cũng để ý thấy nó, và tôi có thể cảm nhận được cơn thèm khát của cậu ta đối với nó.

“Thưa quý ngài ascender đáng kính,” một giọng nói yếu ớt cất lên từ phía sau.

Tôi quay lại và thấy Loreni trong bộ trang phục làm việc, trên lông mày cô ấy có một lớp mồ hôi. “Xin hãy tha thứ cho tôi. Tôi hoàn toàn quên khuấy rằng Mayla có tham gia vào buổi lễ ban tặng ngày hôm này một lần nữa. ”

Lông mày của tôi nhíu lại “Một lần nữa? Mayla đã được ban tặng trước đây rồi ư?”

"Ah. Con bé đã rất cố gắng để nhận được ấn mark đầu tiên của mình suốt ba năm qua, vì trẻ em bắt buộc phải được kiểm tra từ khi 6 tuổi,” cô giải thích, vẻ mặt có hơi lo lắng. “Nếu một ấn mark không hình thành trong ngày lễ trao tặng ngày hôm nay, tôi e rằng rất có thể con bé sẽ bị coi là một vô năng như tôi”.

“Quanh đây thì…” Tôi bắt đầu trước khi vội vàng nói thêm, “điều đó tệ cỡ nào?”

“Những người không phải là pháp sư luôn bị coi thường, nhưng vì Mayla đã quen biết với tất cả mọi người ở Maerin, nên chắc con bé sẽ ổn thôi,” cô ấy nói với một nụ cười nhẹ. “Khi tôi lần đầu biết rằng mình là một người vô năng thì tôi cảm thấy hoàn toàn suy sụp, nhưng may mắn thay, mọi người vẫn đối xử rất tốt với tôi và — ồ, buổi lễ sắp bắt đầu rồi!”

Tôi cùng với những người còn lại trong thị trấn quan sát khi đứa trẻ đầu tiên chạy lên cầu thang và quỳ gối trước vị quan chức đang cầm cây trượng màu đen. Sau khi lẩm bẩm một câu thần chú dài dòng bằng một thứ ngôn ngữ mà tôi không hiểu, người hành lễ đi quanh cậu bé đang quỳ gối và đặt đầu trượng ngay phía trên xương cụt của cậu nhóc.

Máu chảy ra từ lưng cậu nhóc khi viên ngọc bắt đầu phát sáng, cho đến khi cuối cùng vị quan chức đưa thanh trượng ra và bảo cậu nhóc quay lưng lại và kéo áo lên.

“Fiorin của Thị trấn Maerin đã được ban tặng một ấn mark của một pháp giới sư! Cầu mong cậu ấy sẽ mang lại niềm tự hào cho huyết tộc của mình và đánh bại tất cả những ai cản đường các đấng trị vì tối cao của chúng ta! ”

Tiếng hò reo đồng loạt vang lên, và tôi có thể thấy vẻ mặt tự hào và rạng rỡ của cậu nhóc đó ngay cả khi những giọt nước mắt đau đớn lăn dài trên má. Sau khi cậu nhóc bước xuống và chạy vào trong vòng tay của gia đình mình, đứa trẻ tiếp theo bước lên.

Ngày ban tặng tiếp tục diễn ra, các đứa trẻ cũng như gia đình của của từng đứa đều trải qua các cung bậc cảm xúc khác nhau, từ niềm vui sướng và tự hào tột độ đến tuyệt vọng và thậm chí là tức giận.

Mặc dù sự kiện này rất thú vị và thậm chí là một các nền văn hóa đậm đà bản sắc của Alacrya, tôi cảm thấy có chút hơi... chán cho đến khi Belmun bước lên bục.

Cơn lo lắng và hồi hộp dâng lên trong tôi khi cậu nhóc bước lên cầu thang đến vị quan chức vô cảm xúc kia.

Tôi có thể nghe thấy một số tiếng lẩm bẩm không tán thành và thậm chí một số thì tỏ vẻ ghê tởm khi Belmun quỳ xuống im lặng trước mặt quan chức kia. Tuy nhiên, biểu hiện của mọi người đã thay đổi khi bỗng biểu cảm của ông ta trở nên sáng sủa hơn bình thường. Ngay cả đôi mắt của vị quan chức mặt ngầu kia cũng toát lên vẻ thích thú cho đến khi viên đá quý mờ đi và Belmun ngã xuống đất.

Khi đám đông im lặng đến đáng sợ, người điều hành vội vàng nhấc áo cậu nhóc đó lên và thở mạnh trước khi đỡ cậu bé đứng dậy.

"Belmun của Thị trấn Maerin đã được ban tặng ấn crest của Tiến Công!" Ông ta thốt lên khi Belmun nhìn người đàn ông trong sự kinh ngạc tột độ.

"Một ấn crest á?" Loreni nói lắp bắp.

Toàn bộ quảng trường dường như đều đồng loạt há hốc mồm và những tiếng lẩm bẩm bắt đầu lớn dần hơn. Tuy nhiên, có hai người lớn nổi bật nhất, thu hút chú ý của tôi khi họ ôm chầm nhau và khóc. Belmun nhảy ra khỏi sân khấu đúng nghĩa đen và lao về phía những người có vẻ như là cha mẹ mình và nhảy vào vòng tay của họ.

"Belmun của Thị trấn Maerin sẽ được kiểm tra thêm trước khi được đưa đến một học viện thích hợp!" Một viên chức tuyên bố khi ông ta lấy lại bình tĩnh.

Rồi tôi chứng kiến ​​cảnh những người làm lễ trùm đầu hộ tống Belmun và gia đình cậu ấy đi.

"Cậu nhóc Belmun đó là người quen biết của quý ngài ascender đáng kính ư?" Loreni hỏi, khiến tôi thoát khỏi sự bàng hoàng.

"Hử?" Tôi quay sang Loreni. "Tại sao cô lại nghĩ thế?"

“Quý ngài ascender đáng kính đã mỉm cười trong giây lát nên tôi chỉ nghĩ…” Loreni lắc đầu. “Hãy tha thứ cho tôi vì đã nghĩ thế.”

Buổi lễ trao tặng lại tiếp tục như bình thường — với những đứa trẻ nhận được ấn mark hoặc không — cho đến khi Mayla bước lên bục.

Loreni chắp tay nhìn em gái mình đang quỳ trên sân khấu.

Tôi không biết điều gì sẽ xảy ra, vì Mayla là một trong những đứa trẻ lớn tuổi nhất ở đó, nhưng điều tôi không ngờ là biểu cảm của các viên chức lại rực rỡ hơn cả Belmun.

“Đ-Đây là…” vị quan chức lẩm bẩm, lần này hoàn toàn hoang mang hơn nhiều. “Mayla của Thị trấn Maerin đã được ban tặng… ấn emblem của Trinh Sát!”

Tôi nghe thấy Regis huýt sáo khi cả quảng trường vỡ òa trong tiếng reo hò cổ vũ. Đám đông và thậm chí cả người điều hành đều cực kì phấn khích, người đàn ông mặc áo choàng đen thậm chí còn vỗ nhẹ vào lưng cô ấy. Tuy nhiên, cả Mayla và Loreni đều có biểu hiện trang trọng như ở đầu sự kiện.

"Cô không hài lòng khi em gái của mình nhận được một ấn Emblem ư?" Tôi tò mò hỏi.

“Ồ không, tất nhiên là tôi rất là vui, thưa ngài ascender đáng kính! Tôi rất tự hào về con bé, ”cô ấy nói khi ánh mắt cô ấy trùng xuống. “Xin thứ lỗi cho tôi, thưa ngài ascender đáng kính. Tôi sẽ đi chúc mừng em gái mình.”

Tôi quan sát cô ấy đi về phía khán đài, dùng tay áo để lau đi mặt mình.                                                              

“Một ấn crest và thậm chí cả một ấn Emblem,” một giọng nói lẩm bẩm sau lưng tôi. “Có vẻ như thị trấn của chúng ta sẽ được nhận thêm rất nhiều tài nguyên và nguồn lực mới trong năm nay. Tuy nhiên, thật đáng tiếc cho Loreni. Tôi nghe nói rằng những trinh sát thường phải trải qua huấn luyện cực kì nghiêm ngặt và hầu hết đều sẽ phải đi vào Thánh Tích.”

“Suỵt, đừng nói to thế, cái tên ngốc này. Mayla nên tự hào khi cô ấy sẽ có thể phục vụ các đấng tối cao của chúng ta bằng cách đi vào các Thánh Tích chứ!” Một giọng nói khác cất lên.

‘Thì ra là vậy,’ tôi nghĩ và nhìn chằm chằm vào Mayla và Loreni. Cả hai ôm nhau trong nước mắt mà tôi suýt thì tưởng đó là nước mắt hạnh phúc.

Lờ đi cơn nhói ở ngực, tôi đi ra khỏi quảng trường thị trấn và trở về nhà.

[] [] []

#Darkie