[] [] []
Khi tầm nhìn của tôi tràn ngập trong một biển ánh sáng màu tím, tôi có thể cảm thấy lõi aether của mình đang dần cạn kiệt. Khi các giác quan của tôi đi vào khối đá, tôi cố gắng nhìn sâu hơn vào bên trong khối đá. Có cảm giác như tôi càng ‘đi vào sâu hơn’ thì càng trở nên khó khăn hơn. Khi tôi bay lượn trong ‘không gian’ này thì có cảm giác như tôi đang bơi qua một chất nhớt giống như bùn nhanh chóng đặc lại và cứng lại cho đến khi tôi cảm thấy như thể tôi va phải một bức tường cứng ngắt vậy.
Ngay cả khi tôi bị ‘ngắt kết
nối’ với cơ thể, tôi có thể cảm thấy hơi thở của mình dần nông hơn và gấp gáp
hơn, như thể tôi đang thở qua một tấm vải ướt nhẹp nước. Căng thẳng cố đẩy bức
tường này đang ngăn không cho tôi đi tiếp về trước, tôi vận thêm aether ra khỏi
lõi của mình cho đến khi cuối cùng tôi có thể đi xuyên qua ‘bức tường’ chặn đường
tôi.
Thật khó để mô tả trải nghiệm
tâm trí của tôi sau chạm vào bề mặt của cái thánh vật hình khối thành lời, bởi
không một từ ngữ nào đủ để miêu tả trạng thái phức tạp hiện tại mà tôi đang trải
qua và nhìn thấy.
Các khối hình học với hình dạng
ngẫu nhiên trôi nổi xung quanh tôi. Các khối đa diện dài đến mức tôi không thể
thấy điểm cuối, nhưng vì một số lý do, tôi biết rằng có một ranh giới rõ ràng
trong đống hỗn loạn này.
Khi nhiều aether chảy ra từ
lõi của tôi và vào bên trong thánh vật này, các khối đa diện bắt đầu biến đổi.
Tôi không còn chỉ quan sát mà còn có thể thực sự tác động đến những khối hình học
này như thể aether của tôi cộng hưởng với những thứ này.
Tôi thấy mình bị lạc trôi
trong trạng thái xuất thần này, trong khi cố gắng nhìn đầu đuôi các chuyển động,
hình dạng và kích thước của tất cả các khối hình đa diện ở khắp bên trong cái
thánh vật này. Sử dụng aether trong tôi như các chi điều khiến, tôi thử kết hợp,
sắp xếp và phân loại các khối đa diện này với nỗ lực muốn hiểu được cái thứ phức
tạp này đang muốn nói với tôi điều gì.
Cuối cùng, khi trữ lượng
aether của tôi giảm xuống còn khoảng một phần mười, tôi đã bị kéo ra khỏi nơi
này. Khi ý thức của tôi trở lại, tôi thấy mình đã ngồi đúng vị trí mà tôi đã nằm
trên chiếc ghế dài. Điều duy nhất đã thay đổi là căn phòng - từng được chiếu
sáng rực rỡ bởi ánh nắng chiều - giờ gần như tối hoàn toàn.
“Cuối cùng thì cậu cũng xong
việc rồi hử?” Regis hỏi, ngẩng đầu lên trong khi cuộn tròn bên cạnh tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào mặt trời
lưỡi liềm. "Ta đã bất tỉnh trong bao lâu thế?"
“Khoảng năm đến sáu giờ. Tôi
ngủ quên nên chẳng tính.”
"Ngươi mà cũng cần ngủ
á?" Tôi hỏi.
Regis ngáp dài trước khi trả
lời. “Đây giống như một chế độ tiết kiệm pin ấy. Tôi tiêu thụ ít aether hơn khi
đang ngủ, để có thể hấp thụ thêm aether ở môi trường xung quanh.”
"Đúng là một con chó kỳ
lạ."
“Ờ ờ,” cậu ta thở dài trước
khi nhảy khỏi chiếc ghế dài. "Vậy cậu có học được gì từ khối lập phương đó
không?"
"Ta thậm chí còn chẳng
biết phải học cái gì ở bên trong cái thứ này." Tôi thở dài một hơi. “Và điều
tồi tệ nhất là ta đã dùng gần hết aether để nghiên cứu cái tảng đá này.”
“Chật, thế mà tôi cứ tưởng việc
học khả năng bẻ cong thực tại này sẽ dễ dàng,” Regis nói một cách mỉa mai khi cậu
ta bỏ đi.
Tôi đá cậu ta ở ngay dưới
đuôi, khiến người bạn đồng hành của tôi hét lên một tiếng ai oán.
“Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng
mình sẽ nhớ về những ngày mà tôi không có cơ thể thực,” cậu ta càu nhàu trước
khi quay sang tôi. "Vậy kế hoạch bây giờ là gì?"
Tôi dừng lại, suy nghĩ một
lúc. “Dù sao thì chúng ta cũng có vài ngày để giết thời gian, nên chúng ta cũng
có thể tìm hiểu thêm một chút về địa phương này. Ta muốn thử tìm hiểu buổi lễ
ban tặng vào ngày mai. "
Regis lặng lẽ nhìn tôi với vẻ
mặt hơi sững sờ.
Tôi cau mày. "Gì?"
"Không có gì. Chỉ là,
tôi nghĩ cậu đang ngứa ngáy muốn đến Thánh Tích tiếp theo ngay lập tức, hay gì
gì đó,” cậu ta lẩm bẩm.
"Gần đây ta hơi vội vã,
chắc vậy." Tôi gãi má.
Regis nhún vai, chiếc bờm lửa
tím của cậu ta rung lên. "Cũng chẳng trách. Tôi không có người thân hay gia
đình nào ngoài cậu, nhưng tôi cũng sẽ rất bồn chồn lo lắng nếu tôi không biết
chuyện gì đang xảy ra với những người tôi quan tâm."
Tôi chết lặng, đờ người trước
câu nói bình thường đến hờ hững của Regis khi cậu ấy xem tôi là gia đình của cậu
ấy. Tôi chưa bao giờ mảy may suy nghĩ rằng cậu ấy không có ai khác ngoại trừ mỗi
mình tôi. Ngay cả trong hình dạng chó sói hiện tại, tôi đã vẫn luôn xem Regis
như một thứ vũ khí thôi ư?
Regis nheo mắt. "Gì. Tại
sao cậu lại nhìn tôi chằm chằm ghê vậy? ”
"K-Không có gì
đâu." Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đi về phía cửa.
"Chúng ta sẽ đi đâu à?"
cậu ta hỏi, chạy lon ton theo sau tôi.
“Ngươi không nghe Loreni nói
gì ban nãy à? Có một đống quái thú mana ngay bên ngoài thị trấn.” Tôi bắn cho
người bạn đồng hành của mình một nụ cười tự mãn. “Mấy nay ta thực sự không có
nhiều cơ hội để tets thử khả năng God Step (Thần Tốc) của mình.”
"Vừa có thể tập luyện vừa
kiếm một ít tiền." Regis nở một nụ cười nhếch mép. "Nghe hay đấy."
***
Tôi hít thở bầu không khí trong
lành ban đêm, chân chúng tôi đạp vụn các tán lá khô khi hai chúng tôi lao vào
khu rừng. Chúng tôi muốn đi khỏi thị trấn xa hơn, đề phòng trường hợp ai đó
phát hiện ra chúng tôi đang sử dụng aether, nhưng điều đó không có nghĩa là
chúng tôi không nên giết một vài con rocavids trên đường đi. Những con ma thú
khổng lồ này trông giống như hươu sao, nhưng không chỉ có gạc trên đầu, mà còn gai
chạy dọc hết sống lưng và những chiếc đuôi dày đó được chúng dùng để quật sml
con mồi, nên có chút nguy hiểm chết người.
À thì nguy hiểm chết người với
mấy tên pháp sư bình thường thôi. Con quái vật mana này thậm chí còn chẳng kịp
phản ứng gì khi tôi ghim con dao găm của mình vào giữa mắt chúng, vì da của
chúng là thứ chúng tôi cần bán.
Regis thì có hơi chút khó
khăn trong việc giết chúng một cách gọn gàng, nhưng với hai chúng tôi thì chỉ mất
chưa đầy một giờ đồng hồ để săn lùng nửa tá con rocavids lang thang quanh giữa
màn đêm khuya tĩnh mịch. Lý do duy nhất chúng tôi dừng lại là vì chúng tôi đã hết
chỗ chứa trong cổ tự không gian.
“Tôi tưởng cái viên pha lê
biết nói đó nói rằng cậu không thể bỏ thứ hữu cơ vào cổ tự không gian mà,”
Regis nhận xét khi chúng tôi đến gần một bãi đất trống nhỏ dẫn đến chân đồi.
“Có vẻ như ta có thể bỏ vào
một khi chúng đã chết,” tôi trả lời, mắt tôi phát hiện ra một tảng đá lớn ở giữa
khu đất trống.
Dừng lại trước tảng đá cao
hơn tôi ít nhất mét, trên đó có ghi dòng chữ, ‘Nguy hiểm. Có quái thú mana cấp
cao ở phía trước!' được chạm khắc bằng những vết máu khô bắn ra đầy quan ngại
trên bề mặt.
Chúng tôi băng qua phía bên
kia của khoảng đất trống, mặt đất bắt đầu dốc dần lên khi chúng tôi đi bộ lên đồi.
Mặc dù tầm nhìn của tôi đã được cường hóa nhờ cơ thể mới của tôi, nhưng việc
không thể cảm nhận được mana giờ đây khiến việc tìm kiếm những con thú mana bỗng
trở thành một nhiệm vụ khó khăn hơn nhiều.
Mặc dù tôi có thể tăng cường
các giác quan của mình bằng cách sử dụng nguồn aether mới này, nhưng tôi không
thể tìm ra cách sử dụng aether để cảm nhận các sinh vật và vật thể có nguồn gốc
từ aether khác.
Tuy nhiên, việc không tỏa bất
kỳ loại dấu hiệu mana nào từ tôi hoặc Regis có nghĩa là các quái vật săn mồi
hoang dã mạnh hơn ở đây coi chúng tôi như một bữa ăn dễ dàng.
Con quái vật mana đầu tiên tìm
đến chúng tôi là con mà tôi chưa từng thấy ở Dicathen. Nó khiến tôi nhớ đến khế
ước thú của em gái tôi, Boo, trông giống hệt con gấu có bốn cánh tay và bộ hàm
giống cá sấu với ba hàng răng nhọn hoắt.
“Hãy đề phòng bất kỳ người
nào tình cờ đến đây,” tôi ra lệnh cho Regis trong khi đối mặt với con quái vật.
Với một tiếng gầm gừ ghê rợn,
con gấu lao tới tôi bằng sáu chi của nó với tốc độ đáng kinh ngạc. Bỏ con dao
găm của mình đi, tôi đối mặt với nó.
Mặc dù dự trữ aether của tôi
chưa được khôi phục hoàn toàn, mục tiêu của tối nay chỉ là để kiểm tra kỹ năng
thần tự mới của tôi. Tôi không biết con quái vật mana này thuộc cấp bậc nào,
nhưng dùng nó để làm chuột bạch cũng không tệ.
Aether tuôn trào ra khỏi lõi
của tôi, thấm vào da tôi. Khi hơi ấm quen thuộc của cổ tự lan tỏa từ lưng dưới
của tôi, tôi tập trung vào vị trí mà tôi sẽ cố xuất hiện.
Trải nghiệm kích hoạt aether
thuật lần này hoàn toàn khác xa so với lần đầu tiên tôi sử dụng nó. Dường như cả
thế giới xung quanh biến dạng, như thể mọi thứ đều bị kéo giãn theo mọi hướng.
Các hạt ather xung quanh giờ đây dính liền vào nhau và trông giống như những luồng
màu tím đan xen vào nhau trong không khí, tạo ra các dòng aether màu tím linh
hoạt kết nối với nhau và phân nhánh ra nhiều hướng.
Tiến một ‘bước’, tôi cảm thấy
cơ thể mình đang bị hút đi cực mạnh và cực nhanh khi tôi cưỡi theo dòng aether.
Vấn đề là không có ‘nhánh đường’ nào dẫn trực tiếp đến vị trí mà tôi muốn đến —
nên tôi phải xuông theo các dòng aether phân nhánh khắp không gian xung quanh.
Mặc dù vậy, những dòng aether này không kéo dài vô hạn. Các dòng nhánh aether
chỉ tỏa ra xung quanh tôi khoảng mười thước, đó có lẽ là phạm vi sử dụng bước
nhảy Thần Tốc của tôi hiện tại.
Bất chấp giới hạn hiện tại của
tôi, kết quả đạt được thật đáng kinh ngạc. Mặc dù vị trí xuất hiện của tôi
không chính xác như tôi mong muốn lắm, nhưng tôi đã thu hẹp khoảng cách mười
thước trong chớp mắt.
Tuy nhiên, sự khác biệt lớn
nhất giữa Thần Tốc và Bùng Tốc là khả năng kiểm soát động lượng. Vì không còn
quán tính khi đến đích, tôi thực sự cảm thấy như mình đang đạt đến đỉnh cao của
sức mạnh này, thực sự đạt đến mức độ dịch chuyển tức thời thực sự.
Hàng loạt các tia sét tím cuộn
quanh tôi khi sử dụng Thần Tốc và xuất hiện ngay bên cạnh con thú mana giống
như gấu đang lao đến tôi. Nó cố dừng lại và khi nó quay lại thì nắm đấm bọc aether
của tôi đã lún sâu vào bên hông nó.
Cơ thể khổng lồ của con quái
vật lộn nhào trên mặt đất, đâm sầm và làm gãy một số cây trên đường lăn của nó.
‘Bộ cậu dùng thuốc nổ hay gì
mà ồn vậy?’ Regis lên tiếng phàn nàn.
‘Lỗi ta. Ta đã cố kìm lại lắm
rồi.’
Do có bộ lông dày và mana
bao bọc cơ thể, con gấu vẫn sống nhưng nó cụp đuôi rên rỉ chạy đi.
Tôi tiếp tục lùng sục khắp
khu rừng, tập luyện sử dụng kỹ năng Thần Tốc trong khi săn lùng quái thú mana
cho đến khi kho chứa không gian của tôi chất đầy xác chết rocavid.
Regis cũng đi săn, và nhờ thế
tôi mới biết được trình độ hiện tại của cậu ta như thế nào. Ngoại trừ giới hạn khoảng
cách mà chúng tôi có thể xa nhau và trữ lượng aether ngày càng tăng của cậu ấy
ra, thì sức mạnh của Regis vẫn chưa phát triển đủ để bắt kịp tôi. Cậu ấy cần hấp
thụ nhiều aether hơn, nhưng vấn đề ở đây là tôi cũng vậy.
Ngoài việc thu thập các thánh
vật, cả trong Thánh Tích và ở bên ngoài Alacrya này, tôi cần phải có nguồn trữ lượng
aether đủ lớn để đánh thức Sylvie khỏi trạng thái hôn mê hiện tại.
"Cậu không sao chứ?"
Regis hỏi khi chúng tôi đến gần chân đồi. “Cậu lại đang xoa bóp cánh tay trái của
mình một lần nữa đấy.”
“Ta ổn,” tôi nói, đút tay
vào túi.
Đến gần thị trấn hơn, Regis chui
vào cơ thể tôi, và tôi bắt đầu tận hưởng màn đêm yên tĩnh, cho đến khi tôi đến
địa điểm mà tôi chồng chất xác mấy con rocavid mà tôi đã bỏ lại để tạo chỗ trống
trong cổ tự không gian của mình.
Có một bóng người với thân
hình nhỏ cho thấy người chỉ tầm đâu đó mười tuổi, đang rạch mấy con quái vật.
Nghe tiếng tôi đến gần, đầu
đứa trẻ ngẩng lên, nhìn xung quanh một cách lo lắng đến khi mắt chúng tôi khóa
chặt với nhau. Cậu bé đứng dậy, chĩa con dao lởm chởm mà cậu đang dùng để lột
da con quái vào tôi. Đôi má hóp và bộ quần áo rách rưới của cậu ấy nói lên rất
nhiều tình trạng hiện giờ của cậu nhóc, nhưng chính ánh mắt của cậu nhóc đó đã
khiến tôi phải khựng lại. Đôi mắt ấy như chứa đầy sự tuyệt vọng và sợ hãi khi cậu
ta đứng giữa tôi và cái xác chết, nhưng đồng thời, tôi có thể thấy được sự quyết
tâm mãnh liệt bên trong chúng.
Ánh mắt của nhóc đó khiến
tôi nhớ đến… tôi. Không phải Arthur, mà là Grey. Đó cũng là ánh mắt của tôi khi
gặp Bảo mẫu trưởng Wilbeck lần đầu tiên khi bà ấy tìm thấy tôi trên đường phố.
“Này nhóc,” tôi gọi, khiến đứa
trẻ giật mình lùi lại. "Nhóc định sử dụng con dao đó với ta à?"
Thằng nhóc từ từ hạ con dao
xuống, có chút dao động, trước khi đưa nó lên lại và bước về phía tôi. "C-Con
rocavid này là của tôi."
Tôi nghiêng đầu. "Nhóc
đã giết nó à?"
Cậu nhóc đó ngập ngùng, cúi
đầu xuống. "Không…"
Tôi bước về phía cậu nhóc.
"Thế mắc gì nó là của nhóc?"
“Tôi tìm thấy nó trước. Tôi
đã trốn gần đó và chờ đợi, nhưng không có ai để lấy nó cả, ”cậu bé nói, giọng cậu
ta hơi run, nhưng rất mạnh mẽ.
"Nhóc định làm gì với
nó?"
Cậu bé vẫn cố đứng vững khi
tôi tiếp tục đi về phía cậu, ta tay cầm con dao đang run rẩy giơ lên. “Gia đình
tôi cần nó. Nếu tôi bán được lớp da sống, chúng tôi có thể kiếm ăn.”
Tôi bật cười. "Sao
không ăn luôn con quái đó cho đơn giản nhỉ?"
Vai nhóc chùng xuống.
"Tôi... không đủ sức kéo nó về."
Tôi đi về phía cậu bé mà
không nói một lời nào, khiến cậu ta giật mình. Tuy nhiên, thay vì lùi lại, nhóc
ấy lao về phía tôi với tay kia nắm chặt con dao đang chĩa vào tôi.
Vừa gạt giò cậu nhóc, vừa đập
con dao ra khỏi tay bằng một đòn duy nhất, cậu bé ngã sấp mặt xuống đất. Mặc dù
run rẩy nhưng cậu nhóc vẫn quyết tâm chiến đấu để giành lấy cái xác chết, rồi cậu
ta bật dậy và lao về phía tôi bằng tay không.
Tôi bước tới và gạt giò cậu
nhóc một lần nữa trước khi nhấc hai chân sau của cái xác lên. "Nhà của nhóc
ở đâu?"
Cậu bé đứng dậy, bối rối trước
câu hỏi của tôi.
Tôi nghiêng đầu. "Nhóc
không muốn cái xác này à?"
"Có!" Cậu ta nhanh
chóng nói. Cậu nhóc quay ngoắt lại và bắt đầu dẫn đường trước khi dừng lại.
Quay về phía tôi, cậu ta nhìn tôi đầy sợ hãi. "A-Anh sẽ không làm tổn
thương gia đình em mà, đúng không?"
Nhìn chằm chằm vào cậu bé,
tôi thở dài. "Tên của nhóc là gì?"
“Belmun,” cậu nhóc nói với
chút cảnh giác.
“Ta sẽ để cái này đủ gần nhà
nhóc để nhóc có thể nhờ gia đình đến và giúp nhóc lôi nó đi sau khi ta rời đi,”
tôi trả lời. "Được chưa?"
Belmun gật đầu trước khi chạy
đi. Tôi ngửi thấy mùi nhà của Belmun trước khi tôi có thể nhìn thấy nó — khu ổ chuột
mà Chumo và Sembi đã kể cho tôi nghe. Những cái nhà mái tranh làm từ gỗ vụn và
các vật liệu bỏ đi khác trải đều khắp ‘khu vực’ ở rìa thị trấn này. Những ngọn
đuốc ở đây chẳng nhiềuỡ, khiến hầu hết các ngôi nhà đó chìm trong bóng tối.
“Anh để nó ở đây là được rồi,”
Belmun nói.
“Ừ,” tôi lẩm bẩm, ánh mắt vẫn
nhìn vào khung cảnh trước mặt.
Trước sự ngạc nhiên của tôi,
Belmun cúi đầu, bộ quần áo rách nát để lộ xương sườn gầy lộ xương. Rồi nhóc nở
một nụ cười toe toét giống như một đứa trẻ. "Cảm ơn vì lòng tốt."
Tôi trở về nơi ở của mình,
tâm trí vẫn không thể quên được những gì tôi đã thấy. Ngay cả ở Dicathen, một
vài nô lệ mà tôi gặp trước khi chế độ đó bị cấm còn có thể trạng tốt hơn
Belmun.
“Tôi không nghĩ rằng cậu lại
là một người đầy lòng vị tha như thế,” Regis nói, cuộn mình trên chiếc ghế dài
bọc da. “Đặc biệt là khi cậu nói cậu rất ghét người Alacryans.”
“Ta không phải là người vị
tha,” tôi đáp lại, đồng thời cũng ngồi vào chỗ. "Chỉ là cậu nhóc ấy làm ta
nhớ đến một người."
Regis chỉ nhún vai thờ ơ trước
khi quay trở lại chế độ tiết kiệm pin. Mặc dù cậu ta không cần thở, nhưng cái bờm
màu tím giống như lửa quanh gáy cậu ta luôn phập phồng nhịp nhàng, và tôi có thể
thấy các hạt aether đang dần bị cậu ta hấp thụ.
Khi không gian im lặng và
yên bình, tôi kiểm tra lại những thứ mà mình đang sở hữu. Tôi không còn là một
vị vua nữa, và tôi cũng chẳng còn là một vị Lance hùng mạnh trước đây. Những thứ
duy nhất tôi có là quần áo của mình, con dao của Caera, viên đá Sylvie, khối lập
phương thánh vật và xác chết của một số quái thú mana.
Tuy nhiên, mặc dù đồ đạc của
tôi chẳng nhiều, nhưng điều khiến tôi trăn trở nhất vẫn là đứa nhóc ban nãy.
Đây là xã hội mà Agrona đã tạo ra. Một xã hội nơi — thậm chí còn gắt gao hơn cả
Dicathen và thậm chí cả thế giới trước đây của tôi, vì không có sức mạnh thì sẽ
bị ném sang một bên như một thứ rác rưởi.
‘Mình chẳng có việc gì phải
can thiệp cả,’ tôi tự nhắc mình. Tôi còn những thứ quan trọng khác cần phải lo
hơn.
Khi cơn buồn ngủ bắt đầu
dâng lên, tôi bắt đầu thiền định, hấp thụ aether môi trường xung quanh vào lõi
của tôi với chút vị đắng trong miệng. Ngày lễ ban tặng ngày mai, rồi buổi lễ gì
đó và thậm chí còn nhiều thứ khác nữa, tôi vừa tò mò nhưng cũng vừa sợ xem lục
địa này sẽ cho tôi điều gì. Một lục địa được cai trị bởi các vị thần chỉ xem những
người dân của mình như vũ khí và công cụ.
[] [] []
#Darkie