[] [] []
Khi cái tên lính gác bóng
đen khổng lồ tan biến vào bục thềm đen, nhưng thay vì bình tĩnh lại - cơn
adrenaline của tôi từ trận chiến lại ngày càng dữ dội hơn. Hơi thở của tôi trở
nên nông hơn và tôi có thể cảm thấy nhịp tim của mình đập càng lúc càng nhanh
hơn sau vài giây. Máu đập vào tai tôi, làm tê liệt tất cả mọi thứ, ngoại trừ những
âm thanh của tiếng thở gấp gáp của chính tôi. Thật là một cảm giác choáng ngợp
trong sức mạnh vô biên, nhưng càng đắm chìm trong nó khiến tôi sợ rằng mình sẽ loạn
trí mất.
Tôi đã cố gắng dập ngọn lửa
tím bao quanh tay phải của mình đi, nhưng nó không nghe theo tôi. Ngọn lửa mát
lạnh bám vào da tôi và đốt cháy da, khiến tôi đau điên cuồng, và chữ cổ tự trên
lưng tôi giờ như thiêu đốt và in hằn đè lên sống lưng tôi.
Tôi không biết tại sao điều
này lại xảy ra, nhưng có cảm giác như cơ thể tôi đang cố từ chối cổ tự này, hoặc
ngược lại. Hét lên một tiếng hét xé toạc cổ họng khi ngọn lửa tím ngày càng mạnh
và dữ dội hơn bao trùm toàn bộ bàn tay của tôi.
Qua khóe mắt, tôi phát hiện
ra Regis đang điên cuồng lao về phía tôi trước khi biến mất trong cơ thể tôi. Chỉ
mất vài giây trước khi bóng tối bao trùm tôi.
Khi tôi tỉnh lại, bầu trời màu
tím lấp lánh là điều đầu tiên chào đón tôi. Điều thứ hai là cơn đau khủng khiếp.
Tay phải của tôi như được ướp trong một thùng axit hay gì đó, và một cơn đau âm
ỉ vẫn còn đọng lại trên lưng dưới của tôi.
Lưng dưới của tôi... cổ tự!
Đôi mắt tôi mở to khi cuối
cùng tôi cũng nhớ lại những gì đã xảy ra với mình. Tôi cố ngồi dậy, nhăn mặt vì
cơn đau do dồn sức nặng lên tay phải. Khi tôi nhìn xuống bàn tay phải trông
không bị tổn thương của mình, cuối cùng tôi nhận thấy rằng bục thềm tôi đang ngồi
không phải là màu đen, mà là màu trắng.
“Chào mừng trở lại, công túa
ngủ trong rừng,” một giọng nói cộc cằn vang lên sau lưng tôi. “Nói đúng hơn thì đây đếu phải rừng cho lắm.”
Bản năng chiến đấu của tôi lại
trỗi dậy khi tôi quay người và rút con dao găm màu trắng bằng tay trái của
mình, chỉ để thấy mình đang đối mặt với một con sói bóng đêm.
Nó vẫn ngồi trên hai chân
sau như một con chó lớn, không hề có sát khí đe dọa nào tỏa ra từ nó. Ngoài chi
tiết là nó màu đen ra thì chi tiết duy nhất khiến nó trở nên khác biệt với những
con sói khác là nó có một cặp sừng nhô ra khỏi đầu, mỗi cái ngoằn ngoèo như một
cành cây, chĩa ra đến tận tai. Chi tiết khác, và là chi tiết nổi bật nhất,
chính là chiếc bờm màu tím phát sáng của nó trông giống như ngọn lửa hơn là
lông thú.
"Nhìn tôi này. Trông
tôi ngầu vãi cả lồ*n luôn!” con sói cười toe toét nói, cái đuôi bóng lộn của nó
vẫy vẫy thích thú.
Quai hàm của tôi trùng xuống.
"R-Regis?"
Tôi mất vài phút để tiếp thu
mọi thứ, nhưng một khi tôi hiểu mọi chuyện thì sự tò mò của tôi chỉ tăng lên.
Tôi hỏi hàng loạt câu hỏi nảy
ra trong đầu mình. “Điều gì đã xảy ra với ta sau khi ta bất tĩnh? Và chuyện gì
đã xảy ra với ngươi vậy? Tại sao trông ngươi lại như thế kia vậy? ”
“Bình tĩnh đã bồ,” Regis nói
một cách ngạo nghễ, giơ chiếc chân đen khổng lồ của mình lên. "Để sói thần
này khai sáng đầu óc cho."
Tôi trừng mắt nhìn cậu ta, khiến
con sói bóng đêm giả vờ ho khan.
"Sau khi cậu giết cái
tên khổng lồ đó, và ngọn lửa màu tím đó đang cố gắng tiêu thụ cậu, tôi đã làm điều
mà bất kỳ người bạn đồng hành trung thành nào sẽ làm, đó là đi vào cơ thể cậu để
cứu mạng cậu."
“Trung thành? Đó là lý do tại
sao ngươi trở thành một con chó à?" Tôi châm biếm.
"Là con SÓI!"
Regis nhấn mạnh, bị xúc phạm. “Tôi không biết tại sao tôi lại biến thành một
con sói, chứ không phải một con rồng siêu to ngầu lòi nào đó, nhưng lúc tôi
chui ra thì lại thành thế này đây.”
"Vậy chuyện này đã xảy
ra như thế nào?"
"Chà, tôi chỉ cảm thấy một
lượng aether khủng bố hợp nhất vào trong tôi."
"Hợp nhất với cơ thể của
ngươi ư?" Tôi ngây người lặp lại trước khi chợt nhận ra.
Tôi vận aether khỏi lõi của
mình, cố gắng đưa nó qua chữ cổ tự ở lưng dưới của mình. Nhưng cổ tự ấy đã biến
mất rồi. Tôi nhớ lại những kiến thức đã ăn sâu vào não mình khi cổ tự ấy hình
thành, nhưng cảm giác đó ngày càng phai mờ đi, giống như cố nhớ lại những ký ức
vào một đêm say xỉn vậy.
“Nó biến mất rồi,” tôi lầm bầm.
“T-Ta không thể cảm nhận được cổ tự đó nữa.”
Đôi mắt tôi nhìn chằm chằm
vào Regis với ánh nhìn băng giá. "Ngươi đã đánh cắp nó."
“Đâu phải là tôi muốn lấy nó
đâu,” Regis đáp lại. “Và ngoài ra, lúc đó cậu đang chết dần chết mòn đó."
Tôi sôi sục. "Mọi thứ đều
trong tầm kiểm soát của ta!"
Regis chế giễu. "Ờ ờ chắc
chắn rồi. Quằn quại trong đau đớn và bất tỉnh đều nằm trong đại kế hoạch của cậu,
đúng không? ”
“Ngươi không hiểu! Ta cần sức
mạnh đó, Regis. Trả nó lại ngay!"
Regis nhe nanh. “Cậu tưởng rằng
tôi không cố thử làm thế à? Sau khi lôi đít cậu trở về — mà nhân tiện, khỏi cảm
ơn! — Tôi đã cố thử quay lại bên trong cơ thể cậu và trả lại cho cậu, nhưng tôi
thậm chí không biết trả lại như thế nào hết!”
Lông mày tôi nhíu lại khi
tôi đưa tay về phía Regis. "Đến đây."
Với một tiếng thở dài, người
bạn đồng hành của tôi nghe theo tôi.
Tuy nhiên, ngay khi hình dạng
của cậu ấy xâm nhập vào cơ thể tôi, tôi đã cảm nhận được sự thay đổi mới. Ban đầu,
hệt như một khối áp suất lớn tích tụ trong tai tôi, như thể tôi đang chìm sâu
dưới nước. Sau đó, một nỗi đau ngày càng lớn bắt đầu tích tụ trong thái dương của
tôi khi kiến thức về cổ tự rune trong tâm trí tôi và cổ tự rune thực sự đang
nằm trong Regis được kết nối với nhau. Tôi nhớ lại mọi thứ mà tôi đã học được, một
cảm giác ấm áp của cổ tự lan ra từ lưng dưới của tôi.
Là hủy diệt. Đó là ý nghĩa của
cổ tự được khắc trên lưng tôi. Tuy nhiên, cổ tự hủy diệt không phải là một thứ
gì đó hữu hình, nên các ather nằm trong tôi đã tự định hình nó thành một thứ mà
tôi quen thuộc: một thứ gì đó có tính chất hủy diệt, như lửa.
Đây có phải là kết quả của
việc lõi aether của tôi được hình thành từ các mảnh vỡ của lõi mana giai đoạn
trắng không?
Cũng có thể là vậy. Tôi
không biết nữa.
Tuy nhiên, với thứ sức mạnh mới
này, trong đầu tôi dấy lên một câu hỏi rằng, liệu aether thực sự là một thực thể
sống nào đó không. Nó đã cho tôi kiến thức về sự hủy diệt nghĩa là gì, và nó cũng
gắn liền với nhánh aether của sự sống. Phu nhân Myre đã từng giải thích rằng nó
là aether tác động đến sự sống, nhưng điều đó là sai, vì đó chỉ là một phần nhỏ
của nó.
Nhánh Vivum gần giống với ảnh
hưởng đến… cả sự tồn tại này. Và cũng như sự sống là một phần của tồn tại, thì
cái chết, sáng tạo và hủy diệt cũng vậy. (Darkie:
lul, báo hiệu sau này bá vkl)
Tôi hầu như chỉ mới chạm đến
bề nổi của sự hủy diệt, nhưng ngay cả vậy, tôi đã có được kiến thức sâu sắc hơn
những gì phu nhân Myre biết — hoặc ít nhất là những gì bà ấy đã nói với tôi.
Nhưng có lẽ điều còn gây sốc
hơn thế, đó chính là những gì mà cổ tự này tiết lộ cho tôi. Thực tế là tôi đã có
thể kích hoạt cổ tự này có nghĩa là tôi đã có một mức độ hiểu biết thông thạo nhất
định về ý nghĩa của nó. Đây là một kiến thức hiếm hoi về việc tinh thông một nhánh
aether cụ thể.
Điều này khiến tôi thắc mắc
không biết có gì khác biệt của cái cổ tự mới được ban tặng của tôi so với những
cổ tự mà tôi từng dùng được thông qua ý chí rồng của Sylvia… cũng như với những
cổ tự mà cả Phu nhân Myre và bà Sylvia đều sở hữu.
Tuy nhiên, có một điểm khác
biệt rất rõ ràng: Gia tộc Indrath, cũng như tất cả asura nói chung, tưởng rằng
cách duy nhất để có được những chữ cổ tự này là nhờ cơ hội hiếm hoi được thừa
hưởng nó kể từ khi sinh ra.
Có phải các cổ tự cụ thể mà
họ có thể học được bị giới hạn bởi những cổ tự mà họ sở hữu kể từ khi được sinh
ra? Họ được cung cấp kiến thức và sức mạnh của mỗi cổ tự ngay lập tức, hay mỗi
cổ tự sẽ "ngủ yên" cho đến khi họ có thể tự mình tạo ra bước đột phá?
Có vẻ như họ không tiếp thu
được kiến thức kể từ khi sinh ra, vì chỉ tiếp thu kiến thức được một cổ tự thôi
cũng đã rất đau đớn rồi. Có khả năng là ngay cả một đứa trẻ sơ sinh asura cũng
sẽ chết vì không thể chịu nỗi cơn đau từ hàng tá cổ tự truyền kiến thực cho não
bộ.
Hàng trăm câu hỏi chạy qua đầu
tôi cùng với những kiến thức mới về aether từ cổ tự của tôi. Sẽ không có cách
nào để tìm ra được tất cả câu trả lời trong một sớm mai, nhưng việc sở hữu lại cổ
tự này và qua những cổ tự mà tôi đã chứng kiến trong quá khứ khiến tôi chắc
chắn về hai điều: một, tôi cần phải tạo ra nhiều đột phá hơn trong aether thuật
để tiếp thu nhiều cổ tự hơn; hai, Argona rất có thể đã tinh thông vài cổ tự này
để tạo ra phiên bản cổ tự của riêng mình để ban tặng cho người dân của mình. Các
ấn mark, crest, emblem, và ấn regalias (sắp xếp từ yếu dần đến mạnh dần) mà phe
Alacryan sở hữu chính là những biến thể dùng mana của cổ tự rune.
“Agrona,” tôi nói to, một
cơn thịnh nộ đang sôi sục trong tôi. Tay tôi bốc cháy trong ngọn lửa hủy diệt
màu tím mát lạnh, bao trùm cả con dao găm vẫn còn trên tay trái khi mắt tôi
quét khắp phòng tìm bất cứ thứ gì để trút cơn thịnh nộ này.
Tôi cần phải giết một cái gì
đó. Tôi muốn giết một thứ gì đó, giống như Agrona đã làm với rất nhiều người dân
của tôi. Nếu không có y, chiến tranh sẽ không bao giờ xảy ra và Adam sẽ không
chết. Cha tôi sẽ không chết.
Với chút ít tỉnh táo cuối
cùng còn sót lại trong tôi, tôi đâm con dao găm trên tay vào sâu trong đùi mình.
Tôi khuỵu chân xuống khi cơn
đau xuyên thấu lan ra, làm đầu tôi bừng tỉnh. Regis vẫn ở trong tôi, nhưng tôi
đã có thể hút sức mạnh của cậu ta.
Lần này còn tệ hơn. Nó không
chỉ đơn thuần là một giọng nói thì thầm vào tâm trí tôi nữa. Tôi có thể cảm nhận
được những cảm xúc, những khao khát về hỗn loạn và hủy diệt đang quyện vào não
tôi và in hằn những sát khí giết người này vào bộ não tôi.
Là Regis ư? Hay là đích thân
cổ tự Hủy Diệt? Hay là chính bản thân tôi?
"Ổn đấy chứ, Công túa?"
Regis hỏi. Cậu ấy đã rời khỏi cơ thể tôi, biểu hiện của cậu ấy dịu hơn và có phần
na ná loài chó.
Tôi đứng dậy. Tôi vẫn còn
bàng hoàng và có hàng ngàn câu hỏi trong đầu tôi, nhưng tôi biết, bất kể dù thế
nào đi nữa, nếu Regis không hấp thụ cái thứ cổ tự kia từ tôi thì chắc...
“Ừ, bây giờ ta không sao,”
tôi nói với một chút cảm giác tội lỗi. “Và ta xin lỗi vì đã buộc tội ngươi ăn cắp
nó. Ngươi đã đúng. Nếu ngươi mà không làm thế thì chắc ta đã chết rồi."
“Không sao hết. Tôi biết cậu
đang cảm thấy khá tồi tệ vì đã rất nỗ lực để trở nên mạnh mẽ hơn mà.” Regis tai
cụp xuống. “Mà có tin tốt là, cơ thể của tôi bây giờ đã trở nên khỏe mạnh hơn,
nhưng tôi vẫn không thể sử dụng các chiêu thức ngọn lửa màu tím khủng bố như cậu
đã dùng để giết con quái ban nãy.”
Tôi gật đầu, cũng không nghĩ
rằng điều tương tự có thể xảy ra. Cúi đầu xuống, tôi nhìn chằm chằm vào tay
mình, tự hỏi điều gì đã xảy ra. Tôi đã hiểu rõ hơn về nhánh aether của sự sống,
nhưng tôi chỉ mới có một nửa mảnh sức mạnh này, và Regis thì mang trong mình nửa
mảnh sức mạnh còn lại.
Cậu ta không có kiến thức tinh
thông để sử dụng sức mạnh của cổ tự hủy diệt như tôi, và tôi cũng không có cổ tự
rune để tự bản thân mình sử dụng nó. Và nếu tôi tiếp tục sử dụng cổ tự hủy diệt
do Regis nắm giữ, tôi biết chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi tôi lại điên
loạn thêm lần nữa.
Thật là bực bội. Không giống
như sự phát triển lõi mana và khả năng thao túng các nguyên tố của tôi, khả
năng thao túng aether của tôi mà càng phát triển mạnh thì càng quá sức kiểm
soát và mơ hồ hơn. Có được thứ sức mạnh thần thánh mới này chỉ là bước đầu tiên
trong việc thu hẹp khoảng cách giữa tôi và các asuras, ấy vậy mà tôi chỉ mới chạm
được bề nổi của sức mạnh thôi đã không thể kiểm soát được nó.
Nhưng ít nhất bây giờ tôi đã
hiểu một điều. Nếu tôi có thể hình thành một cổ tự rune của sự hủy diệt, thì
tôi có thể tạo một cổ tự rune khác của các nhánh aether khác. Tôi chỉ có thể hy
vọng rằng aether sẽ tự định hình để trở nên phù hợp nhất với tôi trong tương
lai.
Đợi vết thương ở chân lành lại,
tôi lau người trước khi nở một nụ cười nhẹ với Regis. "Đi thôi. Để xem
hình thể mới của ngươi sẽ có ích ra sao.”
Tai của Regis vểnh lên và
đuôi của cậu ta bắt đầu vẫy đầy phấn khích và bắn cho tôi một nụ cười toe toét.
“Cố mà theo kịp nhé!”
Thời gian tiếp tục trôi đi trong
yên bình khi tôi và Regis đi cao hơn qua các bục thềm phát sáng. Bầu trời màu
tím tỏa sáng trên đầu, luôn ổn định, khiến tôi không thể biết được bao nhiêu giờ
đã trôi qua.
Có một vài hình thức lặp đi
lặp lại mà chúng tôi đã nhận thấy khi chúng tôi mạo hiểm lên cao hơn trong cái
nơi cứ giống như trò chơi này.
Màu sắc của các bục thềm vẫn
được lặp lại theo thứ tự: trắng, đỏ, cam, xanh lam, sau đó là đen. Regis và tôi
gọi bục này là một ‘set’ duy nhất. Các thứ tự màu sắc không bao giờ thay đổi,
và mỗi màu tương ứng với một ‘thử thách’ cụ thể.
Theo như chúng tôi có thể
suy luận, bục thềm màu trắng là bục thềm an toàn duy nhất. Các bục thềm màu đỏ
được sử dụng để kiểm tra cả tinh thần hoặc thể chất của mình. Ngoài bục thềm
màu đỏ đầu tiên đã hút hết aether của chúng tôi, những cái tiếp thì tạo ra đầy
đủ hạn chế thú vị lên những người đứng trên bục thềm. Từ cơn đói vô độ có thể
khiến con người ăn thịt lẫn nhau, đến tình trạng dâm dục, trầm cảm, vân va vân
vân. (Darkie: dafug dâm dục??)
Các bục thềm màu cam cũng
khá đơn giản. Mỗi cái đều triệu hồi những kẻ thù mà tôi và Regis cần phải giết
để đi tiếp. Số lượng và chủng loại quái thú đa dạng và mạnh hơn một chút mỗi
khi hoàn thành thử thách, nhưng tốc độ mà tôi và Regis leo thang ngày càng làm
tăng độ khó của các bục thềm.
Các bục thềm màu xanh cho đến
nay là tốn nhiều thời gian nhất. Mỗi cái đều là một dạng câu đố khác nhau, một
số cái có những cái bẫy chết người, và vài cái khác thì dùng để giam giữ trong
nhiều ngày để chết khát và chết đói. May là cơ thể của tôi cần rất ít thức ăn
ngoài aether, nên những cái bẫy này không thực sự có tác dụng với chúng tôi,
nhưng thật sự thì rất là lãng phí nhiều thời gian.
Trong khi các bục thềm màu
xanh lam mất nhiều thời gian nhất, thì các bục thềm màu đen là khó khăn và nguy
hiểm nhất. Chỉ có một con thú duy nhất để chiến đấu, nhưng trình độ của chúng
thì vượt xa hơn nhiều so với những con được ở bục thềm màu cam.
Tôi chỉ có thể thắng mỗi trận
chiến với chi chít các vết thương có thể làm tê liệt hoặc giết chết một người
bình thường, vả lại họ làm đếu gì có khả năng tự hồi phục như tôi. Quần áo của
tôi đầy rẫy những vết rách và lỗ thủng, nhưng bao giáp tay đen cùng với chiếc
áo choàng màu xanh mòng két của tôi vẫn còn nguyên vẹn. Tôi cũng tưởng rằng con
dao găm màu trắng mà tôi lấy được từ hang ổ của con rết sẽ hư hỏng, nhưng không
hề, nó vẫn nguyên vẹn mà thậm chí là không có một vết nứt hay một vết gẫy nào
làm mờ đi lưỡi kiếm màu trắng nguyên sơ của nó.
Bất chấp những gì đang chờ đợi
chúng tôi trên mỗi bục thềm, quá trình leo thang giữa các bục thềm đã trở nên dễ
dàng hơn - không, nói vậy là sai. Mỗi bục thềm càng lên cao thì càng khó nhằn
hơn. Nói đúng ra là chúng tôi đã trở nên mạnh mẽ hơn.
Mặc dù tôi không thể làm đột
phá thêm một sức mạnh khác của aether để có được cổ tự mới, nhưng tốc độ phát
triển của các dòng mạch aether của tôi đã tăng lên. Rất có thể nó liên quan đến
kiến thức đã được thấm nhuần và lưu lại trong tâm trí tôi khi tôi nhận được cổ
tự rune đầu tiên, ngay cả sau khi Regis đã hấp thụ nó.
Tôi đã có thể vận tất cả các
aether của mình vào trong tay, và khoảng tám mươi phần trăm aether vào chân. Mặc
dù không thể kiểm soát lâu, giống như tôi đang cố gắng dùng không khí để đắp
thành một bức tượng điêu khắc vậy, nhưng tôi vẫn càng cố gắng nhiều hơn.
Đương nhiên là việc kiểm
soát aether một cách chính xác đã giúp tôi nâng cao tốc độ cơ thể mình. Tôi đã
phần nào tự tin hơn vào khả năng phục hồi và sức mạnh của mình hiện tại, nhưng vì
không có sự trợ giúp của cả mana và ma thuật nguyên tố, tốc độ của tôi đã suy
giảm ngay cả khi có sự hỗ trợ của aether và cơ thể khỏe hơn trước đây.
Tuy nhiên, thay đổi lớn nhất
chính là Regis. Con chó mực nhà tôi – cái biệt danh cậu ta siêu ghét - không
còn vô dụng như trước nữa. Mặc dù cậu ta vẫn chưa thể sử dụng ngọn lửa tím của
aether, nhưng tốc độ, sức mạnh, hàm răng và móng vuốt sắc như dao của cậu ta đã
khiến cậu ta trở thành một cơn lốc hủy diệt kẻ thù rất mạnh. Nhược điểm duy nhất
của sự thay đổi này là cơ thể cậu ấy không còn là vô vật chất nữa - điều đó có
nghĩa là cậu ấy sẽ gặp tổn thương vật lý dễ dàng.
Cơ thể của Regis không chảy
máu, nhưng vì toàn bộ cơ thể của cậu ta được làm bằng ather, bị thương quá nhiều
có nghĩa là anh ấy cần được cung cấp... aether của tôi, rất nhiều aether của
tôi là đằng khác.
“Sau khi chúng ta ra khỏi
đây, hãy nhắc ta nghiêm túc huấn luyện ngươi hơn,” tôi bực bội, dựa vào cái đầu
khổng lồ của con rắn ba đầu mà tôi vừa kết liễu trên bục thềm đen thứ bảy.
"Em gái ta có thể chiến đấu tốt hơn ngươi nữa là."
“Cái đm,” Regis gắt lên, sự
bất mãn của cậu ta vang lên trong đầu tôi. “Tôi vẫn đang tập làm quen với cơ thể
này chứ bộ. Đây là lần đầu tiên tôi có tay chân thực sự mà, cậu cũng biết rồi
đó. '
“Chà, tại thời điểm này, ngươi
vẫn còn là một gánh nặng với lõi aether của ta hơn là thực sự tỏ ra có ích trên
chiến trường đấy,” tôi nhận xét với một nụ cười tự mãn.
Regis lựa chọn im lặng, chẳng
thèm đưa ra lý do bào chữa và câu nói bật lại dí dỏm thường ngày.
Chính cậu ấy cũng biết điều
đó. Quá nguy hiểm khi sử dụng Gauntlet Form, vì giờ sức mạnh của nó đã được
tăng cường bởi ngọn lửa hủy diệt màu tím, vì tác động xấu càng gia tăng đối với
tâm lý của tôi, và những con thú xuất hiện trên những bục thềm này quá mạnh để cậu
ấy có thể điều chỉnh đúng sức mạnh và làm quen
với hình dạng mới của mình.
Cảnh tượng những cái rào bao
bọc bục thềm đen biến mất khiến tôi chú tâm trở lên. Con rắn ba đầu cũng bắt đầu
tan biến vào mặt đất, như thường lệ.
Tôi dự kiến sẽ thấy dãy cầu
thang thông thường dẫn đến bục tiếp theo, nhưng thay vì một bục thềm khác, thứ
chờ đợi tôi ở đầu cầu thang mờ là một cánh cổng.
Nhìn vào cánh cổng phát sáng
âm ỉ óng ánh, cảm giác như đang vừa tìm được một ốc đảo giữa sa mạc cằn cõi vô
tận.
‘Đó là...’
“Đúng rồi đó…” Tôi lao lên cầu
thang mà chẳng quan tâm mối đe dọa tiềm ẩn nào hết, không muốn gì khác hơn là
thoát khỏi khoảng không màu tím hiu hắt này.
Tôi cứ tưởng rằng bất cứ điều
gì chúng tôi phải đối mặt ở phía bên kia sẽ tốt hơn là ở đây. Tuy nhiên, điều
đang chờ đợi chúng tôi khiến tôi phải thực sự suy nghĩ lại về chính những suy
nghĩ đó.
Không phải cái bầu trời đỏ
thẫm màu máu đáng ngại trên đầu khiến tôi lo lắng. Cũng không phải là một đám
quái vật đa dạng đang tiến về phía chúng tôi. Mà là khoảng hơn chục con người
chiến đấu chống lại chúng… và đặc biệt là ba kẻ Alacryan mà tôi đã gặp trong
căn phòng đầu tiên của ngục tối này.
[] [] []
#Darkie