12/8/21

Chapter 262: Bậc Thềm

[] [] [] 

Việc cải thiện tổng thể cơ thể sau khi ngâm mình trong dòng dung nham nóng chảy kia suốt mấy ngày quả đúng là một lựa chọn đúng đắn. Giờ tôi có thể tập trung khoảng 80% lượng aether vào tay mình và 30% vào chân. Ngoài ra, khả năng kiểm sát aether ngày càng tốt hơn giúp tôi có thể trèo trở lên một cách dễ dàng như trở lòng bàn tay.

Cơn cám dỗ ở lại lâu hơn trong dòng sông rực lửa đó trỗi dậy trong tôi — mặc dù đúng là hành xác, nhưng công nhận sử dụng dòng dung nham nóng chảy để rèn luyện các dòng aether trong tôi nhanh hơn nhiều — nhưng cũng nhờ một phần may mắn tìm thấy một tinh thể aether lớn gần đó. Nếu không có nó, tôi sẽ không thể trải qua những biến đổi mạnh mẽ như vậy trong khoảng thời gian ngắn đó.

Có một vài điều tôi muốn làm trước khi băng qua cổng dịch chuyển. Đầu tiên, tôi tìm kiếm một nguồn nước ngọt. Tôi biết phải có một nơi gần đây vì tôi đã vô tình đào được một mạch nước ngầm nhỏ chảy xuống trong hang khi đang tìm kiếm tinh thể aether. Ngay cả khi tôi không cần uống gần như nhiều nước bây giờ, nhưng nếu tôi không tìm thấy thì tôi sẽ phải đi hết cả quãng đường ngược lại lãnh thổ của loài gặm nhấm khổng lồ kia.

"Tìm thấy nó rồi!" Regis hét lên ở trước vài chục thước.

"Ngon!" Một lần nữa, lớp đất đen tối nhường chỗ cho một cánh đồng xanh tốt tươi tốt khi tôi đến ao nước lấp lánh.

Không lãng phí thời gian, tôi uống một ngụm nước và đổ đầy vào túi nước trước khi lột quần áo và nhảy vào.

Cơ thể tôi run rẩy khi chạm vào làn nước lạnh, nhưng cảm giác đó thật hạnh phúc. Sau khi đã tắm rửa kỹ lưỡng, tôi không thể không nhìn chằm chằm ngoại hình của mình một lần nữa.

Đôi mắt nhìn lại tôi trong làn nước sáng lấp lánh ấy trông như quả cầu màu vàng hổ phách nhuốm chút màu xanh - bằng chứng về màu mắt trước đây của tôi. Những lọn tóc màu lúa mì nhạt che phủ mặt tôi, tạo điểm nhấn cho biểu cảm đượm buồn khi tôi thất thần nhìn chằm chằm vào chính mình. Tôi vẫn trông giống Arthur, nhưng tôi tiếp tục cố gắng tìm kiếm những điểm khác biệt nhỏ để chứng minh điều ngược lại. Có lẽ sau cùng thì chỉ là tôi bất bình khi những đặc điểm gương mặt rõ ràng nhất mà tôi thừa hưởng từ mẹ và cha tôi giờ đã không còn nữa.

‘Đừng nghĩ như thế nữa. Mày nên biết ơn Sylvie vì giờ mày vẫn còn sống,’  tôi đã tự khiển trách bản thân mình.

"Cậu ngắm nhìn bản thân mình xong chưa?" Regis kêu lên.

Quay lại, tôi bắn cho anh ta một cái lườm đằng đằng sát khí, làm cậu ta giật mình.

"Kìa kìa. Đùa thôi đùa thôi, căng thế,” người bạn đồng hành của tôi lẩm bẩm.

Tôi thở dài một hơi. "Ta biết."

Sau khi lên khỏi mặt nước, tôi mặc tất cả mọi thứ, trừ áo giáp da và áo choàng màu xanh mòng két. Tôi muốn quen với những thay đổi trong cơ thể sau khi tôi luyện trong dòng dung nham nóng chảy. Để làm được điều đó, tôi cần phải biết chính xác khả năng của mình và giới hạn của bản thân.

Nếu không có một con thú nào để thử nghiệm thích hợp trong cánh đồng xanh và trắng bạt ngàn này, tôi chỉ còn cách tấn công vào không trung và đôi khi là mặt đất, nhưng tôi có thể hiểu được được sơ bộ mức độ phát triển của mình.

Mặc dù đúng là Regis đã sử dụng aether của chính tôi thực hiện chiêu thức Gauntlet Form, nhưng một mình tôi lại không thể tái tạo lại chiêu đó ngay cả sau khi vận toàn bộ tám mươi phần trăm aether vào nắm tay phải của mình. Tôi đã trở nên mạnh mẽ hơn — cứng cõi hơn — và các khả năng phục hồi của tôi sẽ rất nhanh nếu có nhiều aether kết hợp tại một nơi, nhưng khi tôi đấm xuống đất, lực công phá không mạnh như tôi đã hy vọng.

Tuy nhiên, bởi vì tôi đã có thể tự do kiểm soát aether của mình, Regis và tôi có thể sử dụng Gauntlet Form ngay lập tức và hiệu quả hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, có một hạn chế quan trọng mà tôi nhận ra, đó là tốc độ mà aether di chuyển bên trong tôi.

Cho dù đó là do các dòng aether của tôi chưa được hình thành hoàn toàn, hay vì tôi vẫn đang cố gắng kiểm soát aether như thể nó là mana, thì vẫn phải mất vài giây tập trung để đưa aether vào vị trí mong muốn bên trong cơ thể của tôi.

Tôi vẫn còn một chặng đường dài phía trước cho đến khi tôi có thể sử dụng các kỹ thuật nâng cao như Burst Step (Bùng Tốc). Tuy nhiên, tôi vẫn kiềm được sự vui mừng một chút. Cơ thể này chắc chắn có thể chịu được gánh nặng của kỹ năng Burst Step, và thậm chí còn hơn thế.

Trước khi chúng tôi quay trở lại cổng dịch chuyển, tôi lấy ra viên đá mờ có Sylvie bên trong.

“Bây giờ hãy hy vọng rằng aether của ta đủ tinh khiết cho con, Sylv,” tôi lẩm bẩm khi vận aether vào trong đá. Một lớp phủ màu tím bao trùm viên đá và tôi cảm thấy gần như tất cả các ather của tôi bị rút hết khỏi lõi của mình.

Lần này, tôi có thể cảm thấy nhiều aether của tôi chạm đến Sylvie, nhưng vẫn vậy. Mặc dù đúng là tôi đã trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng vào thời điểm này, chẳng khác gì tôi đang đổ một xô nước vào một cái hồ, mặc dù trước đây thì có cảm giác như tôi dùng cốc nước nhỏ đổ vào sông. Tôi thực sự vẫn còn một chặng đường rất dài cần vượt qua.

Sau khi lõi của tôi đã được bổ sung lại aether, chúng tôi quay trở lại cánh cổng dịch chuyển cao chót vót và đứng trước cánh cổng.

Tôi quay sang Regis. "Sẵn sàng rồi chứ?"

Cậu ta háo hức. “Để xem khung cảnh địa ngục nào đang chờ đợi chúng ta đây.”

Hai chúng tôi bước qua, cả hai đều vui mừng và lo lắng về những gì chúng tôi sẽ phải đối mặt ở phía bên kia.

Dù đã chuẩn bị đầy đủ và thậm chí biết cần phải mong chờ những điều bất thường và khó đoán sẽ xuất hiện, chúng tôi vẫn sốc đến sững sờ khi ánh sáng trắng cuối cùng cũng dịu đi, đã lộ một dải màu thanh bình tâm trí đến lạ thường. Mặc dù đã trải qua hai kiếp sống ở hai thế giới khác nhau, tâm trí của tôi vẫn không thể hoàn toàn hiểu được những gì tôi đang nhìn thấy.

“Chà cái này mới à,” Regis lẩm bẩm khi hai chúng tôi tiếp tục nhìn chằm chằm vào khung cảnh trước mắt.

Các bậc thềm phát sáng có kích thước to bằng những ngôi nhà nhỏ nằm lơ lửng trong không khí, mỗi bậc có một màu khác nhau và càng xa thì chúng càng cao một chút. Các bậc đó được kết nối với nhau bằng một cái cầu thang phát sáng dường như được làm bằng vật liệu tương tự như các bậc đó vậy.

Bản thân bầu trời, mà tôi chẳng biết gọi là bầu trời thì có đúng không, lung linh màu tím, khiến nơi này trông như thể nó đang ở trong một buổi hoàng hôn bất diệt.

Có vẻ cánh cổng dịch chuyển mà chúng tôi đã đi qua chỉ là một chiều bởi vì phía sau chúng tôi chỉ là một khoảng trời rộng màu tím âm u. Không có mặt trời hay mặt trăng, không có nguồn ánh sáng rõ ràng hay thậm chí là đường chân trời… chẳng có gì cả.

Tôi bước ra khỏi mép của bậc thềm mà chúng tôi đang đứng, không muốn tìm hiểu xem nó sẽ sâu như thế nào nếu chúng tôi rơi xuống.

"Ít nhất cũng có một con đường để đi, nhỉ?" Tôi nói, quỳ xuống để kiểm tra bậc thềm chúng tôi đang đứng. Cái này phát sáng một màu trắng nhẹ nhàng và mịn khi chạm vào.

Regis đảo mắt. "Woohoo."

Tôi cẩn thận đi về phía cái cầu thang phát sáng dẫn đến bậc tiếp theo, cảnh giác với bất kỳ cái bẫy nào. Rất may, tôi đã đến được cầu thang mà không có ai hoặc bất cứ thứ gì cố gắng giết tôi.

Leo lên cầu thang, tôi đến bậc thềm tiếp theo rực rỡ với nhiều sắc thái màu đỏ khác nhau. Sau khi hai chúng tôi liếc nhìn cảnh giác, tôi bước lên thềm.

Ngay lập tức, cầu thang phía sau tôi mờ dần, buộc tôi phải hoàn toàn mặc kẹt ở thềm này. Khi cả hai chân tôi trên thềm đỏ rực, toàn bộ thềm bắt đầu dài ra, kéo dài gấp bốn lần chiều dài ban đầu. Tệ hơn nữa, tôi cảm thấy có thứ gì đó đảo lộn ruột gan mình, khiến tôi loạng choạng và suýt ngã.

Tôi thở gấp gáp khi những tia hào quang màu tím rỉ ra từ da tôi. Ngay cả khi tôi đóng lõi ather của mình, tôi vẫn có thể cảm thấy aether từ từ thoát ra cả cơ thể và lõi của tôi.

Regis trong tình trạng tồi tệ hơn khi cậu ta ngã xuống sàn, toàn bộ hình dạng của anh ta lập lòe và nhỏ đi đáng kể trong giây lát.

"Regis!" Tôi đưa tay ra và nắm lấy cậu ta, để cậu ta chui vào trong tay tôi.

“Cảm ơn,' Regis nói không chút giễu cợt, mỉa mai và trịch thượng như mọi khi.

Trong khi đó, tôi không thể kiềm được cơn hoảng sợ khi ngày càng nhiều aether đang bị hút ra khỏi lõi của tôi và rò rỉ khỏi bề mặt cơ thể.

Tôi bắt đầu vội vã băng qua phía bên kia của thềm, nơi có cầu thang lên thềm tiếp theo. Tuy nhiên, tốc độ mà aether của tôi bị hút ra khỏi tôi cũng càng tăng lên khi tôi đến gần nó.

Vắt chân lên cổ, tôi bắt đầu tập trung aether vào cánh tay phải của mình. Với tất cả các aether của tôi tập hợp lại ở một nơi, tôi cảm thấy aether chỉ bị rò rỉ từ cánh tay phải của mình.

Thà thế còn hơn.

Bây giờ tôi đã gần đến cầu thang, nhưng thâm tâm của tôi bảo tôi phải cố gắng vượt qua điều này.

“Uhh… lối ra ở ngay đó mà,” người bạn đồng hành của tôi nói, giọng nói lo lắng của cậu ấy vang vọng trong đầu tôi.

“Ta… biết,” tôi nghiến răng nói và dừng lại.

Thay vì hoảng sợ trước cảm giác aether thoát ra khỏi tay mình, tôi tập trung hết sức để thu hẹp aether từ toàn bộ cánh tay xuống chỉ riêng trong lòng bàn tay, sau đó vào giữa lòng bàn tay cho đến khi tôi có thể cảm thấy aether như sắp nổ tung.

Rồi tôi chợt cảm thấy như có gì đó đã thay đổi bên trong mình. Như thể các dòng mạch aether của tôi phân tán và nổi lên trên bề mặt da của tôi. Một lớp màu tím bám chặt vào lòng bàn tay phải của tôi trong khi những dấu giống chữ cổ tự rune chạy dài ra các ngón tay tôi như một chiếc găng tay làm bằng aether.

Đột nhiên, tay tôi bắt đầu bỏng rát.

“Arthur! Cứ thế này thì cậu sẽ hủy hoại bàn tay của mình đấy!” Regis hoảng sợ kêu lên. “Chờ đó! Tôi sẽ hấp thụ một số aether của cậu!"

"Không, đừng!" Tôi rên rỉ. Tôi đã để cho hiện tượng bất thường gì đó trên thềm thềm này giúp tôi rút cạn aether ở giữa lòng bàn tay của mình. Hơn thể nữa, tôi để nó giúp tạo đường dẫn cho mạch aether của tôi tốt hơn.

Gầm lên một tiếng thật to để vượt qua cơn đau đang gặm nhấm trên tay, tôi bị đẩy ra.

Một tiếng nổ vang lên, sau đó là một luồng lửa tím tàn khốc phun ra từ giữa lòng bàn tay tôi.

Tôi dùng tay trái nắm chặt cánh tay phải của mình để giúp ổn định và giữ cho cánh tay của tôi không bị xé toạt ra khỏi người tôi.

Âm thanh của chính giọng nói của tôi đã bị cuốn trôi bởi tiếng nổ chói tai khi tôi cố gắng giữ ý thức mình tỉnh táo.

Tai tôi ù đi và phần lớn cái thềm thềm màu đỏ dường như không thể phá hủy cho đến bây giờ đã bị tàn phá gần hết.

Tôi khuỵu xuống và nâng đỡ cánh tay phải của mình. Tất cả các ngón tay của tôi đã bị gãy và bị bẻ cong dị dạng do chấn động, và toàn bộ cánh tay phải của tôi bị gãy nát xương. Và không còn chút aether nào trong người, tôi đã có thể cảm thấy cơ thể mình như đang từ bỏ chính tôi.

“—thur! Arthur! ”

Tôi thấy một Regis mờ ảo đang hét tên tôi trước khi lao vào ngực tôi. Gần như ngay lập tức, tôi có thể cảm thấy Regis đang tiêm aether của chính mình vào lõi của tôi, cung cấp cho tôi hầu hết những gì cậu ấy tích trữ được kể từ khi xuất hiện.

Sức mạnh tuôn trào trong tôi một lần nữa, tôi loạng choạng bước ra khỏi cái bậc thềm màu đỏ và leo lên cầu thang bằng tay và chân của mình.

"Regis, ngươi ổn chứ?" Tôi hỏi, trong giọng nói có vẻ lo lắng.

Regis vẫn ở trong tôi, và tôi có thể cảm thấy cậu ấy vẫn còn sống, nhưng cậu ấy vẫn im lặng.

Cuối cùng, người bạn đồng hành của tôi cũng cựa quậy và rên rỉ.

"Cậu thực sự đúng là một thằng khốn khổ dâm nhất luôn đấy," cậu ta càu nhàu một cách yếu ớt.

Hai chúng tôi nhìn chằm chằm vào thềm thềm phát sáng màu cam trước mặt.

Regis bây giờ không lớn hơn kích thước lòng bàn tay của tôi là mấy sau khi đưa cho tôi gần hết số lượng aether của mình. Điều tồi tệ hơn là chúng tôi không thể ở trên cầu thang nổi này mãi mãi được. Sau một lúc, cầu thang chúng tôi đang đi bắt đầu run lên trước khi biến mất. Cuối cùng, chúng tôi buộc phải đến bậc thang cuối cùng trước thềm, cánh tay của tôi vẫn còn bị gãy.

“Hãy nhớ rằng hiện tại tôi sẽ không thể sử dụng kỹ năng Gauntlet Form đâu đấy,” Regis cảnh báo, lướt qua vai tôi.

"Ta biết."

“Và đừng có mà nghĩ đến việc thực hiện lại điều ban nãy đấy! Ý tôi là, cậu thực sự đã nghĩ cái quái gì vậy hả! ”

“Ta đã nói rồi. Ta cần phải mạo hiểm mạng sống của mình nếu ta muốn có cơ hội đối đầu với các asuras,” tôi nói. “Bất chấp chấn thương suýt chết ban nãy, nhưng ta đã thành công. Ta có thể cảm nhận được sự thay đổi mới mẻ trong cơ thể mình và những sức mạnh mới một khi ta có thể kiểm soát nó. Mà ngươi cũng phải thừa nhận là kết quả rất xứng đáng."

"Nếu không có tôi thì cậu đã chầu trời trước khi có thể thực hiện được cái chiêu rồng đìn địt đó rồi!" Cậu ta hét lên trước khi thở gấp. "Rồi. Đúng thật là tuyệt cmn vời đó. Chỉ cần đừng làm điều đó một lần nữa cho đến khi chúng ta đến một nơi an toàn, được chứ? ”

“Đó là một rủi ro có tính toán trước… nhưng ta đồng ý,” tôi trả lời trước khi bước lên thềm thềm màu cam. Ngay khi chân tôi chạm vào sàn, toàn bộ thềm thềm bắt đầu sáng hơn và bắt đầu rung nhẹ trong khi cầu thang dẫn đến thềm tiếp theo rút lại.

“Ở bậc ban nãy đâu có vụ này đâu?” Regis nói khi nhìn lên cầu thang.

Tuy nhiên, ngay cả khi Regis đang nói, tôi đã cảm nhận được điều gì đó và di chuyển cơ thể theo bản năng. Tôi xoay người bằng bàn chân trước, xoay người sang phải và tóm lấy khoảng không trước mặt bằng tay trái.

Một vết xước nhẹ trên má cho tôi biết rằng tôi không thể né tránh hoàn toàn đòn đó, nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên hơn là thực tế là cơ thể tôi có thể tự phản ứng với con quái thú hình người đã tấn công tôi.

Ngoài việc nó di chuyển với tốc độ bàn thờ thì nó còn gần như là tàng hình nữa chứ. Ngay cả khi tôi có thể nhìn thấy aether bằng mắt của mình, con thú đó chỉ đơn giản trông giống như một vệt mờ mờ màu tím với hai cánh tay và bốn chân có màu tím.

"Regis." Tôi siết chặt lấy cánh tay sắc bén như dao của con thú khi nó cố gắng cạy ra. “Cẩn thận."

Đôi mắt của người bạn đồng hành của tôi mở to trước những gì cậu ta nhìn thấy và ẩn sau tôi.

Vung cánh tay phải của mình, tôi cố gắng quật con quái vật ra khỏi thềm, nhưng nó đã va phải một bức tường vô hình nào đó.

Vận aether vào cánh tay trái, tôi rút dao găm của mình ra khỏi vỏ và tấn công con quái vật hình người ngay dưới cằm của nó và cắt đứt đầu của nó.

Toàn bộ thềm rung chuyển vì va chạm, và con quái vật không đầu gục xuống đất mà không có một chút máu rỉ ra từ vết thương của nó.

Ngay sau khi con quái vật chết, lớp ngoài vô hình của nó phai mờ đi, để lộ cơ thể con quái.

"Làm thế nào mà cậu thậm chí có thể thấy được nó?" Regis hỏi và lướt qua thứ trông giống một quái bò sát giống người nào đó.

Tôi chạm vào má mình, lau một vệt máu trên vết thương đã lành. "Ta không ... ta chỉ kiểu như biết nó ở đâu và hành động theo bản năng thôi."

“Không biết có phải do cơ thể mới của cậu không nhỉ,” Regis trầm ngâm.

"Ta không chắc. Ta đã không cảm thấy thế này khi lần đầu tiên ta thức dậy với cơ thể này. Ngay cả khi đang chiến đấu với lũ chimeras và con rết đó — ta không nghĩ rằng hồi đó ta có thể phản ứng nhanh như vậy. ”

Đầu óc tôi quay cuồng, cố gắng nghĩ xem điều gì có thể thay đổi. Có thể bằng cách rèn luyện cách sử dụng aether của tôi, aether đã thích nghi hơn với cơ thể tôi từ bên trong, cường hóa các dây thần kinh của tôi để nâng cao nhận thức và phản xạ của tôi.

Cảnh tượng con bò sát hình người biến mất thành hư vô đã đưa tôi trở lại thực tại. Ngay sau đó, cả thềm mờ đi về thành màu sắc thông thường và cầu thang kia trở lại trạng thái bình thường, nối thềm này sang thềm tiếp theo.

Regis nghiêng đầu. “Tôi đoán… vậy sao?”

Chúng tôi đã vượt qua bậc thềm này một cách cẩn thận, đảm bảo rằng không có bất kỳ mối đe dọa vô hình nào nữa, nhưng sau khi tôi cho là an toàn, hai chúng tôi đã dành thêm thời gian để hồi phục thể lực.

Sau một vài giờ tập trung hấp thụ aether, tôi đã trở lại trạng thái khỏe mạnh bạn đầu, và thậm chí có thể đưa cho Regis một ít aether. Cơ thể và sừng của cậu ta vẫn chỉ mới bằng một nửa kích thước trước đây, nhưng ít nhất cậu ta giờ đã có thể sử dụng Gauntlet Form một lần.

“Đi thôi,” tôi nói, siết và thả lỏng bàn tay phải đã được chữa lành của mình.

Đến cuối thềm, chúng tôi leo lên cầu thang, tự tin hơn nhiều so với lần trước.

Cả thềm tiếp theo chìm trong ánh sáng xanh thẳm nhẹ nhàng và khi tôi cẩn thận chạm vào sàn nhà bằng chân của mình, thay vì rung lên như bậc thềm ban nãy, các lát nền bỗng xuất hiện, phân chia toàn bộ khu vực thành các ô vuông nhỏ, mỗi ô bằng sải tay.

“Ồ, không đáng nghi chút nào hết luôn,” Regis nói một cách mỉa mai, nhìn vào các ô vuông. "Thật tệ là cậu không thể chỉ bay qua chúng như tôi."

“Ngươi cứ nói như thể cuộc sống của ngươi không phụ thuộc vào ta ấy,” tôi đáp lại với một nụ cười tự mãn.

Vẻ mặt của Regis trầm xuống và cậu ta lẩm bẩm một cách yếu ớt, “Chúng ta không biết chắc điều đó…”

“Tốt nhất chúng ta không nên tìm hiểu điều đó đâu ha,” tôi cười khúc khích trước khi tập trung vào nhiệm vụ trước mắt.

Tôi xuống thấp và gõ nhẹ vào lát nền ô vuông phía trước trong khi để ý xem có thêm con thú vô hình nào đang tính đánh lén tôi không.

Không có gì xảy ra, nhưng khi tôi đặt cả hai chân lên cùng một ô vuông, toàn bộ thềm run lên rồi nó đột ngột quay 90 độ. Đột nhiên, tôi đang ở phía bên trái của hình vuông hơn là ở mặt trước nó.

“Woah,” Regis lẩm bẩm.

Tôi cẩn thận bước lên ô bên trái, ô gần với cầu thang dẫn lên bậc thềm tiếp theo hơn. Tuy nhiên, ngay sau khi cả hai chân tôi đặt lên, toàn bộ nền tảng quay thêm một lần nữa, lần này là ngược chiều kim đồng hồ.

“Đây là một dạng… câu đố,” tôi nói, bước sang một hình vuông khác. “Giống như một số loại khối lập phương Rubik hai chiều hay gì gì đó tương tự.”

Bậc này lại quay ngược chiều kim đồng hồ, và khi tôi càng cố đến gần cầu thang, thì tôi càng bị dẫn ra xa hơn.

Vài phút có thể dễ dàng trôi qua thành hàng giờ khi chúng tôi cố bước, không thành công và buộc phải lùi lại và làm lại từ đầu.

“Trước, trái, trái, trước, phải — không, tôi nghĩ hình như trái mới đúng?” Regis lẩm bẩm.

"Câm đi! Ngươi đang làm việc này khó hơn đấy,” tôi cáu kỉnh khi nhảy qua con đường đã ghi nhớ cho đến khi chúng tôi chỉ còn cách cầu thang ba ô vuông nữa.

Tôi bước lên hình vuông liền kề với hình vuông hiện tại tôi đang đứng, rồi nó quay tôi theo chiều kim đồng hồ, nhưng tới đó là ngõ cụt vì chẳng còn đường nào để đi nữa.

“Mẹ kiếp chứ,” tôi nguyền rủa, lần lại theo con đường của mình vài bước để hy vọng tìm được một con đường khác.

"Ở khoảng cách gần như này thì sao không nhảy bà nó lên cầu thang luôn cho nó nhanh?" Regis hỏi, ánh mắt của cậu ấy hướng về phía cầu thang.

Tôi thẫn thờ nhìn người bạn đồng hành của mình. "Có được phép làm thế không?"

“Cậu có thể nhảy đến cầu thang một cách dễ dàng từ đây mà,” cậu ta trả lời. "Và thường thì cầu thang luôn an toàn."

Tôi suy nghĩ một lúc và nhận ra rằng chúng tôi có thể bị mắc kẹt ở đây hàng giờ đồng hồ, nếu không muốn nói là nhiều ngày trên bàn cờ quay khổng lồ này.

Vận aether vào chân, tôi nhảy lên.

Tôi dễ dàng thu hẹp khoảng cách, nhưng đột nhiên, một bóng đen lờ mờ lướt qua tôi.

Đó là toàn bộ thềm ở nơi đây.

Đôi mắt tôi mở to khi toàn bộ cái thềm màu xanh lật lại, và đổ ập xuống đầu tôi.

Không… không thể kết thúc như thế này được.

"Arthur!" Regis la lên, rơi xuống bên cạnh tôi bất chấp khả năng bay của mình.

Tôi khua cánh tay trong không trung một cách tuyệt vọng, cố gắng nắm lấy một thứ gì đó trong khoảng không màu tím này. Tôi đã cố gắng vận aether một lần nữa trong lòng bàn tay của mình nhưng vô ích — tôi gần như không có đủ aether để tung ra một cuộc tấn công như trước đó.

Cả hai chúng tôi không thể làm gì được khi chúng tôi tiếp tục rơi xuống và cái thềm ngày càng xa dần, cho đến khi nó khuất dần trong tầm mắt.

[] [] []

#Darkie