27/7/21

Chapter 260: Thanh Lọc

[] [] [] 

“Ugh, cái gì thế? Chuyện gì vừa xảy ra à?” Regis rên rỉ, cả người dính dung dịch sền sệt trong suốt khi cậu ta chui ra khỏi cái xác con rết.

Tôi nhịn cười. “Ơ kìa, chất thải của con rết biết nói à?”

Regis tối sầm mặt mày khi nhận ra mình vừa chui ra từ đâu. “Ồ… vãi cứt thật…”

“Chuẩn cmn luôn!” Không nhịn được nữa, tôi phá lên cười.

Sau khi con rết khổng lồ chết và nội tạng của nó bắt đầu mục rữa, tôi có thể thấy Regis từ từ bị đẩy ra phía ngoài khỏi con thú. Thay vì làm một người bạn tốt, cố gắng phá vỡ lớp vỏ bên ngoài của con rết và cạy phá giải thoát Regis ra từ bên trong, tôi để mặc Regis được đẩy ra theo cách tự nhiên nhất.

“Dù sao thì, chào mừng ngươi đã quay trở lại,” tôi mỉm cười chào đón, vỗ về người bạn đồng hành của tôi đang chui ra. "Ngươi cảm thấy thế nào?"

Regis nhìn xuống. Trong một tích tắc, tôi lo lắng rằng cậu ta sẽ ngất cmn xỉu, nhưng cậu ta nhìn lại tôi với miệng cong lên thành một nụ cười. “…như cứt.”

Bất chấp việc cả hai chúng tôi đều kiệt sức và khổ sở như thế nào, mọi thứ dường như tươi sáng hơn một chút và chúng tôi bật cười khúc khích trước những trò đùa trẻ con của chính mình.

Và với cái chết của con rết khổng lồ, tôi có cảm giác như mình đã đạt đến một cấp độ hoàn toàn mới khác.

Sau một thời gian ngắn nghỉ ngơi, hai chúng tôi bắt đầu gặt hái phần thưởng từ chiến thắng mới nhất của mình. Thay vì tập trung vào những ngọn núi tinh thể aether bên trong hang động, tôi quay sang con rết.

Chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra rằng xác chết của con rết là nguồn aether nhiều nhất và mạnh nhất trong toàn bộ hang động này. Leo lên đỉnh của một con rết khổng lồ, tôi bắt tay vào việc hấp thụ aether từ cơ thể của nó.

Khi lõi aether của tôi càng phát triển thì tốc độ hấp thụ cũng càng tăng theo. Tuy nhiên, với kích thước khổng lồ của con quái vật như thế nào, phải mất một số lần hấp thụ thì mới hấp thụ hết nỗi.

Mặc dù quá trình hấp thụ aetheric đã trở nên khá đơn giản với lõi mới được tôi rèn của tôi, bước tiếp theo đã tiêu thụ hơn một phần ba tinh chất aetheric từ mà tôi hấp thụ.

Nhưng với cả đống aether kia, tôi đã có thể thử nghiệm và điều chỉnh quy trình — nâng cao hiệu quả của quá trình hấp thụ aether và tái cấu trúc cơ thể của tôi để cuối cùng cũng có thể làm được điều mà ngay cả những người Asura của Gia tộc Indrath cũng không thể làm được: thao túng aether.

Vì không hề có chỉ dẫn hay hướng dẫn chính xác cho những gì tôi đang làm, tôi phải chia nhỏ quy trình thành ba giai đoạn và đặt tên cho chúng là hấp thụ, tinh luyện và cuối cùng là giai đoạn thanh lọc.

Sau khi hấp thụ aether, tôi nhận thấy rằng việc lấp đầy lõi của mình đến mức gần như tràn ra – mặc dù rất rất đau - buộc aether bên trong tôi nhanh chóng cô đặc hơn và tự tinh chỉnh lại.

Tuy nhiên, giai đoạn thanh lọc là giai đoạn tối quan trọng nhất và đòi hỏi sự tập trung cao độ của tôi. Tôi cần loại bỏ gần như tất cả các aether mà tôi đã nhét vào lõi của mình. Trong khi sự gia tăng của aether lan rộng ra khắp cơ thể của tôi, tôi cần phải theo dõi các con đường mà aether đã sử dụng để di chuyển và từ từ hướng dẫn phần aether còn lại sử dụng những con đường tương tự đó.

Mỗi khi tôi vận aether khỏi lõi của mình, tôi đang dần huấn luyện các aether đó di chuyển qua các “đường mạch aether” một cách hiệu quả hơn và nhanh hơn trong cơ thể của mình thay vì chỉ vận đều khắp cơ thể không có chủ đích.

Tôi tập trung vào việc huấn luyện aether và tạo các đường mạch aether khắp cánh tay của mình. Tôi nhận ra rằng, mặc dù kỹ thuật và kinh nghiệm của tôi có thể bù đắp cho việc mất đi tốc độ, chúng không thể bù đắp cho việc tôi mất sức được.

Vì aether được phân phối quá rộng rãi khắp trong cơ thể tôi mỗi khi tôi sử dụng sức mạnh, tôi không thể tạo ra đủ lực để gây sát thương lớn, và đã vậy tôi còn làm cạn kiệt hầu hết các aether của mình. Đấy là chưa kể dùng chiêu Gauntlet Form còn tốn ác hơn.

Vài giờ, mà cũng có thể là vài ngày, sau khi tôi đã hấp thụ gần tám mươi phần trăm tinh chất aetheric của con rết, tôi liền kiểm tra sự tiến bộ của mình.

Đưa hai tay ra trước mặt, tôi giải phóng aether khỏi lõi của mình. Trong lần đầu tiên, tôi chỉ để nó phân bổ đều khắp cơ thể trong khi cố gắng vẫn cảm nhận các đường mạch aether đã phát triển bên trong cánh tay của tôi.

Trong lần thử thứ hai, tôi tập trung hơn vào cánh tay của mình. Và lần này, tôi có thể cảm thấy lượng aether quanh cánh tay tăng khoảng 10% so với phần còn lại của cơ thể.

Một nụ cười nở trên khuôn mặt tôi khi tôi nhìn xuống bàn tay của mình, siết chặt và thả lỏng nó. “H-Haha…”

“Trông cậu như người tối cổ vừa phát hiện ra lửa ấy. Chỉ nhiêu đó mà cũng hào hứng nữa à? ” Regis hỏi và bay về phía tôi.

"Ngươi có thể cảm nhận được có gì đó khác biệt không?" Tôi trả lời, dang rộng vòng tay. Lúc đầu, tôi để các aether phân bố đều khắp cơ thể.

“Aether xung quanh cậu có hơi hồng hào à?” Cậu ta nói, không mấy ấn tượng.

"Không phải cái đó." Tôi mỉm cười và vận nhiều aether hơn vào tay. "Điều này cơ."

Đôi mắt trắng của Regis lồi lên. "Cậu có thể kiểm soát aether được luôn á?"

Lớp aether nhạt bao quanh tay tôi tan biến khi tôi thư giãn. "Không hẳn là hoàn toàn, nhưng đây là một bước tiến lớn đấy."

“Có vẻ như việc ăn hết đống phân vụn đó đã được đền đáp rồi,” Regis nói với một nụ cười mỉa mai.

“Ta tiêu thụ aether từ cơ thể của con rết, chứ có phải từ cứt của nó đâu,” tôi bắt đầu. “…thì ít nhất là chưa.”

“Chà, tôi có một số tin tốt về điều đó đấy,” Regis nói một cách bí ẩn.

Tôi nhướng mày. "Oh? Là gì thế?"

“Nuh uh uhh,” Regis nói. “Tôi sẽ nói cho cậu biết sau khi tôi có được 20% aether chia từ con rết khổng lồ cơ.”

"Rồi. Dù sao thì ta cũng định cho ngươi khoảng 1/4 tinh chất aetheric,” tôi trả lời trước khi cười toe toét. "Vì công lao bị ăn thịt và bị chui ra khỏi đít của con rết khổng lồ, chủ nhân vĩ đại của ngươi sẽ tăng thêm cho ngươi 5%."

"Bề tôi thấp kém này hoàn toàn không xứng đáng với lòng rộng lượng vô độ, to lớn, hùng vĩ, chà bà của đại nhân!" Regis thốt lên một cách lố lăng.

Sau khi hoàn thành hấp thụ phần cuối cùng của tinh chất aetheric của con rết, biến cái xác của nó thành một màu xám xịt, Regis có thể dễ dàng chịu được kỹ năng Gauntlet Form ba lần mà không làm bản thân bị thương.

Tôi đã mong đợi nhiều hơn, nhưng Regis rất hài lòng với sự phát triển của mình - đặc biệt là sự phát triển của cặp sừng.

"Mà sao ngươi lại quan tâm nhiều đến độ dài của sừng của ngươi mãi thế?" Tôi hỏi.

"Thế sao đàn ông mấy người lại quan tâm nhiều đến độ dài cây hàng của mình mãi thế?" Cậu ta châm biếm lại.

Tôi nhìn xuống rồi nhìn lên Regis. "Xin lỗi, coi như ta chưa hỏi gì đi."

***

Theo chân Regis bên trong hang động ma mị khổng lồ có chiều dài bằng cả một dãy phố, cậu ta dẫn tôi đi ngang qua một ngọn đồi đặc biệt lớn chứa các tinh thể aether. Sau khi chúng tôi lên đến đỉnh, ngọn đồi bị sụt xuống tạo thành một miệng hố, nơi một vài tinh thể aether đặc biệt sáng rực rỡ tập trung xung quanh bốn quả cầu lớn, tất cả đều tỏa ra một màu tím sáng rực nhiều màu.

“Đừng nói với ta đó là…”                                                                

“Đúng vậy,” Regis kết thúc. “Tôi không biết làm thế nào, nhưng con rết khổng lồ đó có vài đứa con.”

“Nhưng đó không phải là điều quan trọng,” cậu ta tiếp tục, đi xuống miệng hố. "Hãy nhìn đống tinh thể bao quanh những quả trứng kìa."

Trượt xuống mặt bên của hố trông giống tổ ấm của con rết kia, tôi tập trung nhìn vào đống tinh thể phát sáng rực rỡ rực rỡ hơn nhiều so với tất cả các tinh thể aether khác trong hang động này.

Nheo mắt lại, tôi đến gần hơn, rồi tôi thấy thứ nằm bên trong những viên tinh thể đó. Vậy giả thuyết ban đầu của tôi đã đúng khi tôi nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra với các tảng đá mà con rết nuốt cùng với các con khỉ hai đuôi.

Mắc kẹt bên trong những tinh thể aether lớn hơn và sáng hơn nhiều so với những tinh thể khác, là vô số các trang phụ kiện, vũ khí và các vật phẩm khác.

Cái cách các bộ áo giáp và quần áo nằm bên trong những viên tinh thể to cỡ người kia, tôi tin rằng đã từng có người bị mắc kẹt bên trong mỗi chúng. Cũng giống như cách đám khỉ bị tàn sát và bị hút hết sinh lực ra khỏi cơ thể, những người này có lẽ đã gặp phải số phận tương tự sau khi bị nuốt trọn bởi con rết quỷ này, chỉ để lại tài sản của mình lại.

Thật là một cái chết tàn nhẫn đối với bất kỳ ai, nhưng vào lúc này, tôi không thể kiềm được lòng tham đang dần chậm rãi trỗi dậy trong người. Tôi nhìn xuống, xem xét những dải vải và da bị rách mà tôi đã dùng làm quần áo, rồi nhìn lại những bộ giáp và trang bị khác nhau lấp lánh bên trong những viên tinh thể lớn kia.

“Kìa kìa, thấy đồ xịn là mắt lấp la lấp lánh hết cả lên,” Regis trêu chọc trước khi tự mình quét các tinh thể aether. "Thật may mắn cho chúng ta, có vẻ như con rết kia đã ăn thịt khá nhiều pháp sư mạnh mẽ đấy."

“Hãy tỏ chút tôn trọng với những người đã chết đi,” tôi mắng.

“Tất cả sự tôn trọng trong tôi đã tan biến kể từ khi tôi chui ra từ đít con rết kia rồi,” Regis nghẹn ngào.

Tôi rất muốn chạm tay vào một số trang bị bị mắc kẹt trong các tinh thể aether, nhưng có một thứ quan trọng hơn tôi cần phải lưu tâm trước.

Sử dụng kĩ năng Gauntlet Form, Regis và tôi đã phá hủy tất cả quả trứng của con rết và chỉ chừa lại duy nhất một quả cuối cùng trước khi hấp thụ tinh chất aetheric từ chúng.

"Tại sao lại chừa lại một quả trứng chi thế?" Regis hỏi.

“Trong tầng này có cả một hệ sinh thái khép kín của riêng nó. Ta không muốn làm mất cân bằng hoàn tòan hệ sinh thái ở nơi này, ”tôi trả lời, chuyển sang viên pha lê lớn đầu tiên.

Phải mất vài giờ để hấp thụ đủ aether từ các tinh thể để phá vỡ chúng, nhưng ý nghĩ về việc có thứ gì đó để mặc hơn đống vải rách nát mà tôi xé và buộc lại với nhau thúc đẩy tôi tiếp tục.

Thật không may, mặc dù có hơn cả chục các tinh thể cỡ người có chứa trang thiết bị, hầu hết chúng đều không thể sử dụng được vào lúc tôi phá vỡ lớp tinh thể mà chúng đã được cất giữ.

Tuy nhiên, những gì còn lại là những thiết bị được chế tạo một cách tinh xảo, chắc chắn là thuộc về các pháp sư và chiến binh mạnh mẽ hoặc - ít nhất là - những người giàu có.

Tôi xem xét các loại vũ khí đầu tiên. Trong số những thứ chưa hoàn toàn vỡ vụn, có một ngọn giáo vàng với những chữ cổ tự rune đỏ chạy dọc trên trục, một chiếc cung dài, một thanh trường kiếm với một viên đá quý gắn trên cán kiếm và một vết nứt chạy dọc theo chiều dài của lưỡi kiếm, và một cây quyền trượng với một viên ngọc vỡ vụn.

Regis cau mày khi cậu ta lướt qua đống vũ khí nằm rải rác trên mặt đất trước mặt tôi. "Gì mà toàn ba cái gì đâu không thế này."

Vẫn còn hy vọng, tôi nhặt thanh trường kiếm trước. Nó hoàn toàn cân bằng và khá dễ cầm khi cầm trên tay, nhưng khi tôi vận aether vào thanh kiếm, vết nứt chạy dọc xuống lưỡi kiếm của nó ngày càng lớn và nó bắt đầu vỡ vụn.

Thở dài một tiếng, tôi đập xuống đất. Các tinh thể aether nhỏ hơn văng ra vì va chạm, thanh kiếm đó vỡ thành nhiều mảnh.

Tiếp theo, tôi nhặt ngọn giáo lên. Khi tôi vận aether vào thứ vũ khí này thì những chữ cổ tự rune bắt đầu phát sáng màu tím.

Regis mở to mắt. “Ồ! Chúng ta có người chiế— ”

Ngọn giáo nổ tung thành nhiều mảnh trong tay tôi, hất văng tôi về sau bước chân và đốt cháy chiếc áo khoác da của tôi.

“Thôi coi như tôi chưa nói gì đi ha,” Regis trả lời.

“Mẹ kiếp chứ,” tôi nguyền rủa, sốc lại tinh thần và quay lại chỗ đống vũ khí đã bỏ lại.

Những thứ vũ khí còn lại trông cũng không khá hơn: những chữ cổ tự rune trên cây cung ám chỉ rằng nó sử dụng mana để tạo ra dây cung và mũi tên, khiến tôi không thể sử dụng được nó, trong khi cây quyền trượng với viên đá quý bị vỡ vụn lại càng tỏ ra kém hữu dụng hơn ngọn giáo bị phát nổ ban nãy — ít nhất ngọn giáo sẽ có thể dùng để làm vũ khí tấn công lên được.

Tôi chuyển sang đống trang thiết bị khác mà tôi đã lấy ra từ các tinh thể aether. Thật không may, tôi phải vấp phải vấn đề tương tự khi mặc thử áo giáp sắt. Bởi vì tất cả các vũ khí trang bị cấp cao hơn đều được thiết kế để dẫn truyền mana tốt hơn, nên việc sử dụng aether với phụ kiện này đều nhanh chóng dẫn đến kết quả là chúng sẽ bị hỏng hoặc phát nổ.

Những gì tôi còn lại là quần áo làm từ vải hoặc da tốt thôi.

“Trông đẹp đấy, công túa,” Regis trêu chọc và đi vòng quanh tôi.

Bộ trang phục mới của tôi bao gồm một chiếc áo sơ mi trắng dài tay rộng rãi mà tôi gói gọn vào trong giáp tay làm bằng da thú đen. Trên nó, tôi khoác lên người một giáp chắn cổ. Mặc dù cơ thể của tôi khá gầy, nhưng các trang bị này rất vừa vặn, nằm gọn trên vai và cao tới cằm của tôi.

Sau một số thử nghiệm, tôi nhận ra rằng cái áo và các loại giáp da mà tôi mặc thực sự có độ bền đáng kinh ngạc. Chúng không có bất kỳ chữ cổ tự rune hay dấu hiệu nào cho thấy chúng là tạo ra để truyền mana, vì vậy tôi không cần phải lo lắng về việc quần áo của mình bị bung ra do phản ứng với aether. Đó luôn là một điều tốt.

Cùng với một chiếc quần dài, một vài đôi giày da mềm và một chiếc túi đựng khá chắc, nó có thể giữ chắc chắn viên đá Sylvie và túi đựng nước của tôi. Và món đồ cuối cùng có một chút giá trị về mặt tình cảm đối với tôi. Đó là một chiếc áo choàng khá thanh lịch được lót một lớp lông thú trắng mềm mại ở quanh mũ trùm.

Nó có khả năng chống chém, và cực kỳ ấm áp, nhưng tôi thích nó đơn giản vì màu sắc của nó. Trong khi nó có màu trắng với lớp lông bên trong, lớp vải bên ngoài là màu xanh mòng két. Nó khiến tôi nhớ đến thanh kiếm Dawn’s Ballad, nhưng hơn thế nữa, nó gợi cho tôi nhớ về những khoảng thời gian đơn giản hơn khi lần đầu tiên tôi tìm thấy thanh Dawn’s Ballad ở góc sau của Nhà đấu giá Helstea.

Khoác lên mình chiếc áo choàng dài quá đầu gối, cái áo thật sự rất dễ chịu, nhưng điều làm tôi ngạc nhiên là có thứ gì đó ẩn bên trong lớp lót bên trong của chiếc áo choàng.

“Tôi nghĩ rằng cậu đã test thử hết tất cả các loại vũ khí rồi mà,” Regis nói chuyện, nghiên cứu con dao găm trên tay tôi.

“Ta cũng tưởng vậy,” tôi lẩm bẩm, bị mê hoặc bởi vũ khí nhỏ vì một lý do nào đó.

Tay cầm màu bạc chải bóng bẩy của nó vừa đủ dài để tôi có thể cầm nó bằng một tay với các rãnh nhỏ cho mỗi ngón tay. Gắn vào cuối cán kiếm là một chiếc nhẫn — rất có thể dành cho ngón trỏ của tôi nếu tôi chọn cầm thanh dao ngược xuống.

Nắm chặt cán dao, tôi kéo nó ra khỏi vỏ, để lộ ra một lưỡi kiếm màu trắng hoàn mỹ với huy hiệu hình lục giác với ba vệt song song bên trong được khắc gần phần đế.

“Woah. Cái này được làm bằng gì thế? " Regis hỏi, quan sát thanh kiếm trắng sáng lấp lánh.

Tôi đưa nó gần trước mặt, kiểm tra nó. "Nó trông giống như một loại ... xương à?"

“Tôi tưởng xương thường đâu có bóng bẩy với trắng bóc như thế này đâu? Nó trông gần giống hệt như tinh thể vậy á.”

“Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một thứ gì đó như thế này,” tôi thú nhận, không thể rời mắt khỏi nó.

“Hãy dùng thử xem. Vận aether vào nó xem,” Regis nói một cách thiếu kiên nhẫn.

Tôi sợ, không muốn làm hỏng nó. Nhưng khi tôi làm vậy, thật ngạc nhiên, nó có thể chịu được và thậm chí còn truyền đi một chút aether nữa kìa.

"Cậu có nghĩ rằng người sở hữu con dao này cũng biết cách sử dụng aether không?" Regis hỏi, ngạc nhiên khi nhìn thấy hào quang màu tím mờ nhạt toát ra từ thanh kiếm trắng.

“Ta không nghĩ vậy,” tôi trả lời. “Rất có thể, con dao găm này chỉ được làm từ thứ gì đó có thể sử dụng aether, rất có thể từ một con quái thú nào đó trong ngục tối này.”

Miệng Regis cong lên thành một nụ cười nham hiểm. "Căng đét."

Tôi nhìn lại quả trứng con rết còn lại, tìm kiếm một chút cảm giác tội lỗi vì đã giết ba anh chị em của nó. Tôi chắc chắn đã đánh mất một thứ gì đó khi ở dưới đây. Một phần trong tôi sợ hãi và muốn tôi bám lấy chút ít nhân tính còn sót lại trong tôi, nhưng một phần lớn hơn trong tôi biết rằng, để tồn tại ở đây và để đạt được mục tiêu, tôi không thể lưỡng lự hay do dự được.

"Sẵn sàng đi chưa?" Regis hỏi.

"Chờ một phút." Cột gọn mái tóc dài qua vai, tôi nắm chặt phần tóc đuôi ngựa, rồi cắt phăng nó đi, để những lọn tóc màu lúa mì nhạt rơi xuống đất.

Regis gật đầu đồng ý. "Tôi sẽ thừa nhận rằng, trông cậu nam tính hơn một xíu xíu rồi đó."

Tôi liếc qua con rết khổng lồ mà chúng tôi đã giết trước khi bước về phía trước. "Đi nào."

[] [] []

#Darkie