27/7/21

Chapter 259: Mỏ Vàng

[] [] [] 

Khi viên đá của Sylvie hấp thụ hết aether từ tôi, nó đã hút cạn giọt aether cuối cùng khỏi lõi của tôi. Tuy nhiên, chỉ một phần nhỏ trong số aether đó đã bị hấp thụ, đi theo đường xoắn ốc bên trong và tới được chỗ Sylvie. Phần còn lại dường như bị lọc sạch nên lượng aether có thể đến được với Sylvie, người đang hôn mê bên trong, là quá ít so với lượng aether tôi truyền vào.

Rồi tôi bỗng chợt nhận ra rằng Sylvie không phải là một loại pin mà tôi cần phải sạc từ từ như tôi tưởng. Không, nó giống như một bộ lọc mà tôi cần phải đổ đầy aether vào nhanh hơn là nó có thể lọc ra ngoài.

Thực tế là viên đá của Sylvie không thể 'nhận' hầu hết số aether mà tôi đã cố gắng cho nó ngay cả sau khi tôi đã ăn thứ trái cây đó có nghĩa là lõi aether của tôi có gì đó không ổn. Không phải là theo kiểu hư hỏng, nhưng cũng giống như cách các lõi mana vừa hình thành sẽ có rất nhiều tạp chất trong lõi, làm hạn chế việc việc sản xuất và lưu trữ mana, lõi aether của tôi cũng gặp phải hiện tượng tương tự.

Bây giờ tôi biết rằng lõi aether mà tôi đã tạo hiện đang chứa đầy tạp chất. Điều này đã làm giảm trữ lượng aether tinh khiết có thể được lưu trữ bên trong và khiến tôi không thể sử dụng hết khả năng của aether. Tuyệt cmn vời luôn.

Nếu tôi muốn có thể làm cho aether chảy mượt mà giống như lúc bên trong hòn đá chứa Sylvie, thì tôi cần aether trong lõi của mình trở nên tinh khiết nhiều hơn nữa. Và nếu tôi muốn đưa Sylvie trở lại, tôi cần có khả năng giải phóng cực kì nhiều aether tinh khiết hơn, nhiều gấp mấy lần với sức chứa hiện tại của tôi — tất cả chỉ trong một lần thử.

Đó cũng chính là lý do tại sao tôi hiện đang đứng ở đây, cách hang động của con rết khổng lồ vài bước chân, trên người không có gì ngoài chiếc áo da mỏng manh và quần vải rách.

“Vẫn chưa muộn để rút lui đâu bồ,” Regis thì thầm vào tai tôi.

Tôi biết hậu quả sẽ là gì nếu tôi không thể giết nó. Tuy nhiên, đây là một lời nhắc nhở lạnh lùng khiến tôi buộc lại xem xét lại các ưu tiên hiện tại của mình. Ra khỏi đây thực ra không phải là ưu tiên hàng đầu của tôi — xét cho cùng, ngay cả khi tôi có thể thoát khỏi nơi này, tôi thực sự đã yếu hơn trước khi chiến đấu với Nico và tên scythe Cadell.

Ưu tiên của tôi là phải càng trở nên mạnh mẽ hơn, điều này — rất may — cũng tương đồng với việc đưa Sylvie trở về. Và giết chết con rết khổng lồ kia sẽ là một bước tiến lớn trong hiện thực hóa điều đó.

Bắt gặp ánh mắt của Regis, tôi đáp lại cậu ta. "Vào trong thôi."

***

Khi chúng tôi đi sâu hơn vào bên trong cái hang ổ khổng lồ có chiều rộng bằng con rết khổng lồ đó, khung cảnh trong này bỗng trở nên sáng sủa hơn một cách kỳ lạ. Có một thứ ánh sáng màu tím mờ nhạt bám vào mặt đất, tường và trần của đường hầm quanh co này.

Regis do thám phía trước, cứ cách vài thước lại bay về phía tôi để báo cáo nếu có bất kỳ thay đổi nào sắp tới.

Khi tôi đang nhấp một ngụm từ bao nước của mình, tôi thấy ngọn lửa ma trơi màu đen xuất hiện ra từ khóe mắt của tôi. Tôi nhanh chóng tăng tốc, giẫm thật nhẹ trên mặt đất, hy vọng sẽ nghe được một số tin tức khác ngoài "nhiều tảng đá hơn" từ Regis.

‘Arthur. Có gì đó ở phía trước,’ Regis nói nhỏ sau khi bay vào ngực tôi.

‘Thề luôn, nếu ngươi nói đùa thêm câu ‘có đá’ thêm một lần nữa là ta sẽ đánh ngươi ngay,’ tôi đáp lại với vẻ nghi ngờ.

“Cứ đi đi,” người bạn đồng hành của tôi thở dài trước khi quay lại để dẫn đường.

Đường hầm chia thành hai lối đi, nhưng Regis nhanh chóng hướng tôi đến con đường rộng hơn một chút ở phía bên trái. Nó không chỉ có đường kính rộng hơn mà còn sáng hơn nữa. Chỉ mất vài phút đi bộ yên tĩnh để chúng tôi đến được thứ mà Regis muốn tôi thấy.

Rải khắp mặt đất là hàng loạt các viên tinh thể… aether.

Lông mày của tôi nhíu lại vì bối rối khi nhìn thấy những viên pha lê màu tím phát sáng, nằm ngổn ngang trước mặt chúng tôi như rác rưởi. Nhanh chóng - và lặng lẽ - tôi nhặt một viên pha lê có kích thước bằng nắm tay và tiêu thụ tinh chất aether từ ​​nó cho đến khi ánh sáng màu tím kia nhạt dần.

Những thứ này không chứa nhiều aether như thứ trái cây tôi đã ăn lúc trước, nhưng vẫn có kha khá nhiều aether trong chúng, tôi thầm nghĩ khi Regis khảo sát phía trước.

Sau khi hấp thụ thêm một viên tinh thể có kích thước bằng nắm tay để tăng sức chứa aether của tôi lên, tôi bỏ vài viên tinh thể nhỏ hơn vào túi trước khi tiến về phía trước. Tôi sẽ quay lại lấy những thứ này sau khi cuộc chiến của tôi kết thúc.

Khi chúng tôi tiếp tục đi sâu hơn vào lãnh thổ của con rết, đường hầm dần trở nên sáng hơn cho đến khi một ánh sáng màu tím rực rỡ chiếu vào.

Regis và tôi trao đổi với nhau một ánh nhìn căng thẳng trước khi đi về phía trước. Tim tôi đập thình thịch vào lồng ngực, trong khi lòng bàn tay ngày càng đổ nhiều mồ hôi lạnh khi nghĩ đến việc phải chiến đấu với con quái vật khổng lồ đó. Ở trong chính hang ổ của con thú aether này, cơ thể tôi có thể cảm nhận được áp lực khủng bố tỏa ra từ con rết khổng lồ.

Hít thở sâu, bình tĩnh và ổn định hơi thở, tôi bước về phía trước, sẵn sàng đối mặt với đối thủ khó nhằn nhất hiện giờ của tôi.

Chiến thôi nào.

Tôi bước vào luồn ánh sáng màu tím chói mắt, cơ thể căng thẳng và cảnh giác cao độ trước bất kỳ chuyển động đột ngột nào, nhưng khi thứ ánh sáng chói lóa ấy giảm xuống, tôi thấy đường hầm mở ra thành một hang động ma mị khổng lồ với trần hang hình vòm. Toàn bộ khu vực rộng lớn tràn ngập trong một biển ánh sáng màu tím phát ra từ vô vàn các tinh thể aether lấp lánh xếp chồng chất lên nhau thành những dãy núi.

Nhưng bất chấp số lượng các tinh thể aether bất tận kia - một số lượng aether còn lớn hơn toàn bộ sức chứa aether trong cơ thể của tôi - sự chú ý của tôi vẫn đổ dồn vào con rết khổng lồ kia.

Theo bản năng, tôi lùi lại và giơ cánh tay lên để đề phòng. Ngay cả Regis cũng rúc sau vai tôi khi chúng tôi nhìn chằm chằm vào hình dáng cao chót vót của con thú aether khủng bố đó.

Mặc dù nó đang cúi gập cơ thể, nhưng nó vẫn cao chót vót, rồi toàn bộ cơ thể nó bỗng run lên dữ dỗi. Sau đó, ngay khi tôi bắt đầu nghĩ rằng nó sắp nổ tung, một đống các tinh thể aether phun ra phần cuối đuôi của con rết, tạo thành một ngọn núi nhỏ bên cạnh những ngọn núi tinh thể khác.

Khung cảnh này hệt như trong truyện cổ tích vậy. Tuy nhiên, thay vì một con rồng khổng lồ canh giữ một núi châu báu thì lần này là một con rết khủng bố canh giữ núi… chất thải của nó?

"Pfft!" Regis cố nén một tiếng cười vang vọng khắp hang động khổng lồ, thu hút sự chú ý của tôi và - trước sự kinh hoàng của chúng tôi - sự chú ý của cả con rết khổng lồ nữa.

"Di chuyển ngay!" Tôi gầm lên, từ bỏ mọi suy nghĩ về việc lén lút đánh con rết khi thấy nó đang lao đến.

Tôi lao sang phải trong khi Regis bay sang trái.

“Tôi xin lỗi, Arthur, nhưng về cơ bản thì cậu đã ăn phải ct của con này rồi!” Regis ngớ người.

Tôi đảo mắt trong thâm tâm. May mắn thay cho tôi, Regis cũng đang thu hút sự chú ý của con rết, giúp tôi có thời gian để định vị về phía sườn của rết.

Giải phóng aether khỏi lõi của mình, tôi búng bản thân về phía trước với một sức mạnh to lớn đến mức mặt đất dưới chân tôi vỡ vụn ra.

Thu hẹp khoảng cách chỉ trong tích tắc, tôi đập nắm đấm bọc aether của mình vào bên sườn của con rết với tiếng ‘ầm’ lớn vang dội cả nơi đây.

Tuy nhiên, mặc dù con rết có oằn mình vì dính đòn, cơn đau đớn điếng người từ cánh tay của tôi cho thấy rằng thiệt hại mà tôi gây ra vẫn chưa đủ thấm thía vào đâu để mà ăn mừng.

Hạ cánh một cách khéo léo trở lại mặt đất, tôi chạy khắp hang động để con rết khổng lồ đuổi theo tôi.

Ngay khi con rết đến gần, tôi nắm tay lại và giơ thẳng lên đầu - một tín hiệu mà tôi và Regis nghĩ ra để gây bối rối cho các con thú aether nhạy cảm với âm thanh.

Ngay lập tức, Regis hét lên, "Ở đây nè, con bọ ỉa tinh thể kì cục!"

Con rết dừng lại và quay vòng về phía phát ra giọng nói. Trong khi đó, tôi tiếp tục vắt kiệt lõi aether của mình, bao bọc cơ thể mình trong một lớp aether dày với hy vọng rằng sẽ có một kết quả khác khi tôi lao về phía trước.

Quan cảnh xung quanh tôi mờ đi khi tôi tiến lại gần con rết khổng lồ đang vung càng vào không khí, cố gắng bắt lấy Regis. Tôi nhắm vào các khớp chân gắn vào cơ thể của nó, và lần này, có một tiếng rắc thỏa mãn vang lên khi nắm đấm của tôi vùi sâu vào chân của nó.

Cái chân khổng lồ gãy ra và rơi xuống mặt đất trong khi một chất lỏng giống như gel có màu tím phun ra từ vết thương. Con thú aether phát ra một tiếng kêu chói tai trong khi chuyển sự chú ý trở lại tôi.

Tôi giơ nắm đấm lên một lần nữa và Regis kêu lên một tiếng nữa để thu hút sự chú ý của nó. Con rết do dự một lúc, nhưng rồi nó quyết định tấn công Regis một lần nữa, cho tôi một khoảng thời gian để hấp thụ nhiều aether hơn từ các tinh thể rải rác xung quanh chúng tôi.

"Đống ct đó có vị như thế nào hả, Arthur?" Regis trêu chọc khi cậu ta chạy ngoằn ngoèo trong không khí tránh xa con rết khổng lồ.

Tôi lại giơ tay lên, giơ một ngón tay cụ thể lên, và tất nhiên đây đếch phải là để ra hiệu.      (Darkie: =))) )

Các bánh răng trong não của tôi quay điên cuồng, tôi nạp đầy lõi aether của mình bằng chất thả—những tinh thể nằm xung quanh. Với lõi aether vừa được phát triển của mình, nên về mặt kỹ thuật, tôi có thể sử dụng kĩ năng Gauntlet Form ba lần, nhưng Regis thì lại không đủ mạnh để chịu được ba lần sử dụng.

Đây là lý do tại sao chúng tôi quyết định kiểm tra khả năng phòng thủ của quái thú mà không cần phải sử dụng đến kĩ năng Gauntlet Form.

Tôi tiếp tục cố gắng tìm kiếm điểm yếu của nó trong khi Regis điên cuồng tránh khỏi hàm răng rắc của một con rết kia. Ngay cả khi tôi đã bẻ gãy thêm hai cái trong số vô số chân của nó và đâm vào vết thương hở chỗ hai chân đứt lìa đó, nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ để gây ra tổn thương lâu dài nào với con rết cả.

Nói thật thì hình như nhiêu đó dường như chỉ càng làm cho nó điên tiết hơn thôi.

Trong khi nguồn cung cấp aether của tôi rất dồi dào nhờ các tinh thể vương vãi trong hang động này, tôi ngày càng đuối sức hơn.

Có vẻ như không còn lựa chọn nào khác rồi.

Bây giờ tôi biết việc gây sát thương lên cơ thể nó thậm chí còn chẳng thề làm cho nó chậm lại thôi, lựa chọn duy nhất là nhắm vào đầu của nó. Vấn đề là đầu của nó nằm ở sau hai cái càng cưa và đó cũng có vẻ là khu vực được bao bọc dày đặc nhất nhất bởi lớp vỏ dày màu tím mờ của nó.

Tôi sẽ cần tung đòn Gauntlet Form hai lần vào cùng một vị trí thì mới có hy vọng đủ để phá vỡ lớp vỏ bảo vệ của nó.

Dẫm lên những chân của nó, tôi đáp xuống lưng của con rết và bắt đầu chạy lên phần da thịt mịn màng của nó. Nhảy lên lưng nó không phải là một khó khăn lớn cho lắm, nhưng bám vào được trong khi nó quay cuồng như một con ngựa đực say rượu mới khó.

Tôi nhảy múa và xoay quanh cái thân khổng lồ của nó khi nó dùng chính chân của mình để cố xiên tôi trên lưng của chính nó. Tuy nhiên, vì phần lớn sự chú ý của nó vẫn đang tập trung vào việc cố gắng bắt Regis, tôi đã có thể tránh được nhiều đôi chân sắc nhọn đâm xuống từ cả hai phía.

Tấm lưng xù xì gồ ghề cộng với việc thực tế là con rết liên tục quằn quại và để cố gắng hất tung tôi ra đã tạo cho tôi một thách thức lớn mà tôi chưa từng phải đối mặt từ trước đến giờ. Tôi thực sự rất nhớ khoảng thời gian mình còn biết bay.

Khi tôi đến gần đầu của con rết, aether trải đều và bao bọc cả cơ thể tôi trong một lớp màu tím kín mít. Giơ cánh tay phải của tôi lên, tôi nắm chặt thành một nắm đấm. Lần này, tôi ra hiệu cho Regis.

Bắt được tín hiệu của tôi, cậu ta hét lên một tiếng khác để thu hút sự chú ý của con rết và tránh né những chiếc răng cưa của con thú để bay vào tay tôi.

Tôi ngay lập tức cảm thấy luồng aether từ cơ thể dồn vào tay thuận của mình, nhưng tôi cảm thấy có một thứ gì đó khác hơn là Aether đang dồn vào nơi Regis đang ở. Một giọng nói thì thầm yếu ớt nhất, rất dễ nhầm lẫn với suy nghĩ của tôi, vang lên trong đầu tôi.

Giọng nói đó nói với tôi hãy giết hết đi.

Tôi nhún vai, nghĩ rằng đó là suy nghĩ của riêng mình. Rốt cuộc, tôi đến đây cũng là để giết con thú này còn gì.

Lao về phía trước trong khi cố gắng hết sức để duy trì khả năng kiểm soát dòng chảy aether, tôi đến chỗ giữa đầu và thân của nó.

[Gauntlet Form]

Tôi la lên với Regis.

Tiếng nổ chói tai vang lên khắp hang động khi đòn tấn công của chúng tôi đáp thẳng vào mục tiêu. Đầu của một con rết đâm xuống đất tạo thành một miệng hố có kích thước bằng một ngôi nhà nhỏ.

Các vết nứt và mảnh vỡ tung tóe ra từ nơi mà tôi đã đấm, trong khi toàn bộ đỉnh đầu của nó hơi lõm xuống.

Regis vùng vẫy chui ra khỏi tay tôi, vẻ mặt cậu ta căng thẳng, trong khi tôi vận thêm aether ra khắp cơ thể. Kinh nghiệm suốt hai kiếp đời và trải qua vô số trận chiến đã dạy tôi một điều…

Xác nhận kẻ địch đã chết chưa.

Cơ thể tôi được bao bọc bởi một lớp aether màu tím khi tôi đập đầu xuống ngay giữa của miệng hố, nhắm thẳng vào đỉnh đầu của con rết. Một tiếng nứt vỡ vụn khác vang lên khi va chạm, khiến cơ thể của con rết giật bắn.

Ngay cả khi tay tôi được bao bọc bởi aether, khi tôi rút nắm tay phải của tôi khỏi con rết thì cả tay tôi đầy máu me.

Hơi thở gấp gáp và đứt quãng, tôi suy nghĩ xem có nên đánh nó thêm một lần nữa không. Con rết vẫn nằm sấp ra đó, bất động với một lỗ trên đầu.

"Nó... đã chết chưa?" Regis hỏi, giọng khàn khàn.

Ngay khi tôi vừa quay lại với người bạn đồng hành của mình, bề mặt đất dưới chân tôi bị cuốn lên. Không có thời gian để phản ứng, tôi bị hất tung khỏi con quái vật khổng lồ, bất lực nhìn những chiếc răng cưa của con rết tóm lấy Regis.

Tôi trợn tròn mắt khi nhìn thấy quả cầu đen lơ lửng biến mất bên trong miệng nó, và tôi phải gồng hết sức tự chủ lắm mới không hét tên cậu ta ra.

Nhanh chóng lấy lại thăng bằng, tôi tiếp đất bằng chân và ngay lập tức xoay gót – suýt soát tránh được một loạt những đôi chân sắc nhọn từ trên cao lao xuống.

Con rết cao ngất ngưởng kia tiếp tục tung ra một loạt các đòn tấn công bằng cách sử dụng hàng trăm chân của nó. Mỗi lần nó đâm xuống, trên mặt đất lại để lại một cái lỗ dài đến cả mét, nhưng sự tập trung của tôi lại bị phân tán giữa việc né chân nó và tìm kiếm Regis.

Regis là sinh vật không có cơ thể thật, có khả năng đi xuyên qua hầu hết các vật thể khác, nhưng tôi lại hoàn toàn không thể nhìn thấy người bạn đồng hành của mình ở đâu hết cả. Sự hoảng sợ của tôi trở nên to lớn dần hơn khi từng phút trôi qua mà không có dấu hiệu của quả cầu lửa đen kia.

Mãi đến một phút sau, tôi mới nhìn thấy cậu ta. Cậu ta đang lơ lửng ở bên trong của một rết khổng lồ đó.

Chết tiệt.                                                                

Tôi cần Regis phối hợp thì mới tung ra một đòn đủ mạnh để giết con bọ khổng lồ này. Nếu không có cậu ấy, liệu tôi có thể chiến thắng được không đây?

Một cơn đau dữ dội bùng lên khi một trong những chiếc chân sắc nhọn của một con rết tạo ra một vết thương dài trên cánh tay tôi. Điều này khiến tôi tỉnh táo, đủ để bình tĩnh trở lại.

Ngay cả khi không có ma thuật nguyên tố, tôi đã không chỉ luyện kiếm nhiều trong kiếp trước, mà còn luyện nhiều loại hình chiến đấu khác với các Asuras.

Tôi buộc bản thân phải nhớ lại những trận chiến của mình với Kordri — luồng khí áp chế mà ông ấy phát ra một cách rất dễ dàng, những chuyển động vừa chậm nhưng cũng vừa nhanh gọn.

Các Asuras, bọn họ sẽ là đối thủ của tôi.

Nếu tôi cứ dựa vào Regis mỗi khi đối mặt với các đối thủ mạnh ở đây mãi thì, tôi thậm chí còn chẳng có cửa đánh bại các tên Scythe nữa, chứ đừng nói đến những asura chống lưng cho chúng.

Thở ra một hơi mạnh, tôi nghĩ lại những lời nói của Kordri. Như ông đã dạy, chiến đấu tay không là hình thức chiến đấu linh hoạt và dễ thích ứng nhất. Tuy nhiên, nhiệm vụ của ông ấy lúc đó là thúc đẩy phát tối đa tiềm năng của cơ thể con người tôi.

Nhưng giờ tôi không còn là con người nữa.

Đôi chân tôi nhòe đi khi tôi liên tục nhảy múa xung quanh những cú đâm xuyên thấu từ các cái chân của con rết, sự tập trung của tôi tăng cao đến mức đáng sợ.

Tôi phải chấp nhận sự thật rằng tôi không còn là con người nữa, và cùng với đó là một sức mạnh sẽ đẩy tôi đến giới hạn tối đa của mình.

Khi tôi càng tiếp tục né tránh, tôi bắt đầu rũ bỏ đi càng có nhiều động tác không cần thiết. Cơ thể tôi bắt đầu nhớ lại những lời dạy của vị Asura mà tôi đã lờ qua nhiều năm — đừng chỉ quá dựa dẫm vào ma thuật.

Trận chiến kéo dài và kéo dài. Tôi tiếp tục tấn công vào các chân của nó cho đến khi cuối cùng tôi cũng có thể làm suy yếu và làm chậm chuyển động của nó.

Vì không có khả năng kiểm soát dòng chảy aether, tôi không thể dùng tay không gây đủ sát thương để tung một đòn kết liễu vào con rết đó, nên tôi quyết định sử dụng cùng một phương pháp mà tôi đã sử dụng để đấu với đám chimeras.

Hy vọng chiêu này hiệu quả.

Bởi vì chân của con rết quá lớn để tôi có thể cầm lên làm vũ khí, nên tôi phải cắt bỏ phần đầu nhọn của chân nó thì tôi mới có thể sử dụng được.

Con rết rít lên một tiếng thét chói tai và nó nghêu ngao lao về phía tôi bằng những cái chân còn lại.

Cầm lấy chiếc chân màu tím mờ như một cây thương, tôi thử nghiệm vũ khí mới của mình. Mặc dù nó không mạnh bằng vũ khí của chimera, nhưng nhiêu đây là đủ rồi. Nó phải đủ.

Lướt tránh những cái răng cưa mà con rết đâm vào tôi, tôi tìm kiếm một sơ hở.

Tôi phải giáng một đòn thật sạch vào vết thương ở phía sau đầu của nó, nơi tôi đã dùng kỹ năng Gauntlet Form, nhưng điều đó không hề dễ dàng vì nó cứ lao đầu vào tôi như một con bò điên.

Đã hai lần tôi tung đòn trượt mục tiêu của mình, chỉ có thể làm trầy xướt đầu nó vì cứ mỗi lần tôi tấn công là nó đều né được. Không có sự giúp đỡ của Regis thu hút sự chú ý của nó, nó đã chú ý đến vị trí của tôi, đập chân trên mặt đất một cách nhịp nhàng để tìm vị trí của tôi.

‘Làm thế nào để mình có thể dừng nó lại đây?’  Tôi cân nhắc, chạy vòng quanh nó và đồng thời hấp thụ ather từ các tinh thể nằm xung quanh.

Đầu óc tôi quay cuồng cho đến khi ký ức về lần đầu tiên các chimera hợp nhất với nhau hiện lên trong đầu tôi. Nó có thể giải phóng xung khí chấn động có thể đánh gục chúng tôi, suýt chút nữa đã làm cho tôi bất tỉnh.

Không chắc liệu tôi có thể bắt chước được chiêu thức đó của nó hay không, nhưng tôi đã hết thời gian và tôi cũng chẳng còn nhiều lựa chọn khả thi nữa.

Đo lường lượng aether tôi còn lại trong lõi của mình, tôi tính rằng tôi có thể dành khoảng 70% nữa để cố gắng làm choáng nó và dành phần còn lại để tung đòn kết liễu.

Đứng yên, tôi hét lên. "Ở đây!"

Nhận thấy rằng tôi đã ngừng chạy, con rết tức giận lao về phía tôi, chạy qua đống tinh thể aether vương vãi khắp trong hang động khổng lồ.

“Làm ơn, hãy có tác dụng đi,” tôi lầm bầm khi bắt đầu giải phóng aether ra khỏi lõi của mình. Cả cơ thể của tôi bùng lên màu tím khi aether đột ngột phóng ra, nhưng tôi không dừng lại ở đó.

Sau khi đợi con rết tiến lại gần, tôi cho phép aether bên trong mình xé toạc cái ngưỡng mỏng manh là cơ thể tôi, tạo thành một vòm aether màu tím rực rỡ.

Ngay lập tức, chân tôi cảm thấy nặng nề do gắng sức, nhưng hiệu quả còn hơn cả những gì tôi mong đợi.

So với lực xung kích mà con chimera hợp nhất đã giải phóng, đòn tấn công của tôi giống như một luồn aura tương tự như kỹ năng King’s Force (Nộ Đế) của Kordri. Ngay cả tôi cũng chịu ảnh hưởng không ít khi không khí xung quanh tôi trở nên nặng nề.

Con rết cứng đơ vì ảnh hưởng từ đòn tấn công của tôi và ngã xuống. Siết chặt tay cầm vũ khí tự chế trong tay, tôi lao về phía trước với chút ít aether còn sót lại trong người.

Né sang phải để tránh đòn đánh chậm chạp của con rết, tôi sử dụng chính những chiếc răng cưa của nó như một điểm tựa để phóng mình lên cao trong không trung.

Tận dụng tốc độ rơi của mình cùng với lực xoay, tôi đâm cây thương vào sâu giữa đầu con thú aether. Sau đó là cảm giác đâm xuyên qua da thịt.

Con rết khổng lồ gầm lên một tiếng đau đớn, lần này ghê rợn hơn và thô bạo hơn trước khi cơ thể nó đâm sầm xuống đất.

Lấy một viên pha lê từ trong túi ra và tiêu thụ nhiều hơn một chút, tôi đánh vào cái chân đang ghim trên đầu con rết một lần nữa, đẩy nó vào sâu hơn trong đầu con thú aether.

Cơ thể tôi giờ nặng như có chì và lõi của tôi đau nhức vì cạn kiệt. Nhưng tôi cảm thấy tốt - tốt hơn bao giờ hết.

“Giờ thì chết bà mày đi,” tôi cáu kỉnh, gục xuống trên đầu con thú khổng lồ.                                                                  

[] [] []

#Darkie