[] [] []
“Có con gì đó đang đến,” tôi
nhăn nhó, cố gắng đứng dậy.
Regis quay lại và tôi thực sự
có thể thấy cơ thể đen như sương khói của cậu ấy tái lịm đi. "Ối vkl."
Tim tôi đập thình thịch khi
tiếng bước chân nhanh chóng của lũ quái vật ngày càng lớn hơn. Tôi cố tập tễnh
nhanh hết mức có thể vì dính độc của thứ trái quái quỷ kia. Không đời nào tôi
có thể chiến đấu với bất con quái nào tấn công chúng tôi trong tình trạng hiện
tại.
Hên là chúng tôi tìm được chỗ
để chui vào dưới lòng đất chỉ gần một cái cây lớn gần đó. Những chiếc rễ lộ ra
ngoằn ngoèo, len lỏi vào trong lòng đất tạo ra cho chúng tôi một nơi trú ẩn kín
kẽ.
Tim tôi đập thình thịch khi
lắng nghe những gì nghe như tiếng giẫm đạp tìm kiếm từng inch khu vực mà chúng
tôi vừa thoát khỏi trong gang tấc.
Đầu óc tôi quay cuồng khi cố
gắng nghĩ về lý do tại sao chúng tôi đột nhiên thu hút sự chú ý của cả nguyên đám
quái này. Là vì tôi đã ăn cái thứ trái cây kia ư? Không, không phải vậy.
Cái con quái trong suốt đó…
nó phát ra tiếng hét khủng khiếp ngay trước khi chết.
Và rồi tôi chợt nhận ra.
Khỉ hai đuôi, cả con quái vật
trong suốt và mọi con thú khác trên tầng này hầu như không tạo ra tiếng động. Tất
cả các sinh vật ở đây đã thích nghi để tạo ra ít tiếng ồn nhất có thể… rất có
thể là để tồn tại trước bất kỳ loài quái vật nào.
“Nhạy cảm với âm thanh,” tôi
mở miệng, chỉ vào tai mình. Regis gật đầu lại và hai chúng tôi chờ đợi và hy vọng
con quái vật này đi tiếp.
Lúc này, cả mặt đất rung
chuyển dưới những bước chân liên tục của đám quái vật. Chúng đã gần bọn tôi lắm
rồi. Tôi có thể nghe thấy một tiếng kêu lớn khi những con quái thú tiếp tục tìm
kiếm thứ gì đã phát ra tiếng hét ban nãy.
Vì bọn chúng ở rất gần, nên
tôi có thể cảm nhận được áp lực mà chúng phát ra và đủ để nói rằng, nó ở một cấp
độ hoàn toàn khác so với các con chimeras mà Regis và tôi đã phải đối mặt.
Ổn định nhịp thở, tôi vẫn cứng
đờ người khi tiếng kêu răng rắc như những bánh răng rỉ sét va vào nhau ngày
càng gần. Ngay cả Regis cũng chui vào trong tôi, sợ bị nhìn thấy dù cho cơ thể
cậu ta không có thật.
Đột nhiên, tóc gáy tôi dựng
lên khi cảm thấy có điều gì đó sắp xảy ra mà tôi không muốn. Tiếng kêu lách
cách nhanh chóng thậm chí còn lớn hơn, cho đến khi tôi có thể nhìn thấy nó.
Đó không phải là một bầy
thú. Nó chỉ là duy nhất một con quái vật rất dài, lớn.
Các con chimeras trông đã
khá kinh dị rồi, nhưng sinh vật này là một thứ gì tổ hợp ác mộng thật sự bước
ra từ địa ngục vậy.
Với tổng thể khung hình của
một con rết — ngoại trừ kích thước của nó to như cả một đoàn tàu hỏa vậy. Thứ sinh
vật đó quằn mình đi qua tôi bằng cách sử dụng vô số đôi chân khẳng khiu dài gấp
đôi chiều cao của tôi bước lách cách lách cách. Tôi đã có thể nhìn đấy cái gai
nhọn trên đầu của nó trong thoáng chốc, nhưng không để ý thấy hầu hết các chi
tiết lặt vặt khác. Tôi chỉ tập trung vào thực tế là toàn thân con rết này gần
như trong suốt vậy.
Mang một màu tím nhẹ nhàng
hòa quyện với những chiếc lá phát sáng rực rỡ kia, vỏ ngoài của con rết khổng lồ
trông sền sệt hơn là rắn… giống như nó đang thiếu mất lớp vỏ cứng của nó hay gì
đó vậy. Tuy nhiên, qua cách mà ngay cả những cái cành cây sắc nhọn của những
cái cây độc lạ cũng không tạo ra vết xước nào đối với vỏ ngoài của sinh vật đó,
tôi biết rằng sẽ không dễ dàng để giết chết nó.
Con rết khổng lồ tiếp tục bò
xung quanh chúng tôi, tìm kiếm con mồi. Mặc dù có kích thước và chiều dài khủng
khiếp, nó di chuyển khéo léo và linh hoạt đến mức ngay cả khi di chuyển đến một
khu vực khác, nó không hề để lại dấu vết nào cho thấy một con quái vật khổng lồ
đã từng đi qua đây.
Tuy nhiên, tôi vẫn có thể
nghe thấy tiếng chân lách cách lách cách của con rết khổng lồ gần đây. Những bước
chân của nó tiếp tục rung chuyển mặt đất, khiến tôi không thể rời khỏi nơi ẩn
náu chật chội của mình.
Thời gian cứ thế kéo dài đằng
đẵng khi chúng tôi hồi hộp chờ đợi con rết đó rời đi thì đột nhiên tôi nghe thấy
có sự thay đổi trong hành động của nó. Những bước chân nhanh chóng của con thú
bắt đầu chậm lại cho đến khi tất cả những gì tôi có thể nghe thấy là một tiếng
đập nhịp nhàng.
“Chuyện gì đang xảy ra bây
giờ?” Regis hỏi.
“Ta không chắc,” tôi trả lời,
rất muốn ngó thử.
Chẳng cần phải là thần đồng
cũng nhận ra rằng ban nãy tôi mà chậm chân thì kiếp này coi như bỏ rồi. Không
lâu sau khi con rết to đùng kia bắt đầu dậm nhịp nhàng vô số chân của nó trên mặt
đất, tôi có thể nghe thấy những tiếng kêu đau đớn phát ra.
Tôi chỉ có thể đoán rằng con
quái vật đã sử dụng một loại hình thức định vị bằng tiếng vang để tìm bất cứ thứ
gì gần đó đã di chuyển.
Khi tiếng dậm nhịp nhàng dừng
lại, tôi cố gắng kiềm chế ham muốn tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra bất chấp cảm
giác nóng bỏng trong lõi của tôi đang tiếp tục hấp thụ aether từ trái cây.
“Nó đang ăn,” Regis thì thầm,
nhìn qua vai tôi.
Con rết cuộn mình xung quanh
một cái cây độc lạ kia, nơi rõ ràng là nơi cụ ngụ của một đàn khỉ hai đuôi.
Với con rết kia thì đây có vẻ
là đại tiệc, nhưng với những con khỉ kia thì đây không khác gì một cuộc thảm
sát kinh hoàng cả. Tôi có thể nhìn thấy một con khỉ lớn hơn ướt đẫm trong máu của
chính nó khi nó đang bị nuốt chửng, trong khi một con khỉ nhỏ hơn đập mạnh vào
đầu của một con rết một cách tuyệt vọng.
Không quá ngạc nhiên trước một
cảnh tượng mà tôi đã quá quen thuộc, tôi tập trung nghiên cứu con rết đó. Con
quái vật khổng lồ với nhiều chỗ lõm hình tròn trên lưng rung lên, nhưng ngoài
những gọng kìm sắc bén như dao và đôi chân sắc nhọn của nó ra, tôi không thể
nhìn thấy bất kỳ hình thức tấn công nào khác.
“Hãy nói với tôi rằng cậu
không nghĩ đến việc quất con đó đâu nhỉ,” Regis thì thầm ngay sát lỗ tai tôi.
“Nếu như không cần thiết thì
không việc gì phải đương đầu với nó.”
Mặc dù có hơn một chục con
khỉ, tất cả đều có lớp aether bao bọc, nhưng chúng không hề có cửa chống lại
con rết kia. Chỉ mất ít phút để hơn một nửa trong số chúng bị ăn thịt, trong
khi nửa còn lại đã bỏ cuộc và trốn thoát.
Khi con rết cuối cùng cũng tự
rời khỏi thân cây khổng lồ và bắt đầu trườn đi, tôi không thể không chú ý đến
những con khỉ bên trong cơ thể nó.
Trong suốt trận chiến, à
không, nói đúng hơn là thảm sát, những con khỉ kia đã lấy đá trên mặt đất để sử
dụng làm vũ khí. Những thứ này cũng đã được tiêu thụ cùng với chúng.
Trong khi cơ thể các con khỉ
hai đuôi đang khô héo đi, như thể aether của chúng đang bị hút ra khỏi cơ thể
chúng, một luồng sáng nhẹ bắt đầu bao trùm những tảng đá mà con rết đã nuốt
cùng với lũ khỉ.
Sau khi di chuyển vài giờ
theo hướng ngược lại với nơi mà con rết đã đi sau khi kết thúc ăn của, cuối
cùng tôi đã có thể dành một chút thời gian để hấp thụ phần còn lại của thứ trái
cây này.
Mặc dù vết cắn đầu tiên là một
trải nghiệm đau đớn suýt khiến tôi bị giết bởi con rết khổng lồ kia, nhưng những
vết cắn sau đó khiến mọi thứ đều xứng đáng.
Tôi bắt đầu ăn vài miếng nhỏ,
sợ rằng tôi sẽ gặp phải một làn sóng đau đớn khác tương tự ban nãy. Thay vào
đó, tôi lại có một cảm giác nóng bức lan tỏa khắp cơ thể và kết tụ lại trong
lõi của tôi. Không còn sợ hãi nữa, tôi cắn những miếng lớn hơn khi phần lõi của
tôi thèm thuồng hấp thụ tinh chất aetheric từ trái cây.
Điều thú vị hơn nữa là sau
khi ăn sạch trái cây, lõi aether trong cơ thể tôi đã không còn đỏ tươi như trước
nữa.
Tôi không biết chính xác sự
thay đổi màu sắc có ý nghĩa gì, nhưng tôi biết mình đã trở nên mạnh mẽ hơn.
Thời gian trôi qua không
nhanh cũng không chậm ở tầng này. Với nhu cầu ngủ ít và không phải thấy ánh mặt
trời, đồng hồ sinh học bên trong của tôi đã trở nên vô dụng.
Khi chúng tôi tiếp tục tìm
kiếm lối ra, tâm trí tôi tiếp tục nghĩ lại cuộc chạm trán giữa chúng tôi với
con rết trong mờ kia. Cụ thể hơn, nội tạng của con thú đã hấp thụ hoàn toàn
aether từ những con khỉ mà nó đã ăn thịt, nhưng sao lại có một lớp aether bao bọc
những viên đá bên trong nó.
"—thur!" Regis cáu
kỉnh, giọng cậu ta chỉ cách tai tôi vài inch.
"Gì?" Tôi rít lên,
ngạc nhiên.
“Tôi đang nói…” Regis nhấn mạnh,
đôi mắt to trắng nheo lại. "Là chúng ta cần nghĩ ra một cái tên cho đòn song
kiếm hợp bích của chúng ta!"
Tôi nhướng mày. "Đòn song
kiếm hợp bích... của chúng ta?"
“Ừ! Cậu biết đấy, khi tôi đi
vào trong tay cậu và làm cho nắm đấm của cậu biến thành màu đen thui bốc khói
màu tím các kiểu con đà điểu đó. Trong một trận chiến nảy lửa, thì chúng ta cần
phải có một cái tên để phối hợp nhanh hơn. "
Phản ứng ban đầu của tôi là
bác bỏ ý tưởng ngớ ngẩn của cậu ta, nhưng nghĩ một chút thì tôi thấy ý kiến đó
cũng không tồi.
“Thôi được rồi,” tôi thở
dài, nhẹ nhõm. "Ngươi nghĩ được gì rồi?"
Regis tròn mắt ngạc nhiên.
"Nghiêm túc luôn? Tôi cứ tưởng cậu sẽ khó chịu về điều này.”
Bắn một cái nhìn trừng trừng
về phía cậu ta, tôi vận aether và giơ tay lên để đánh cậu ta.
"Rồi rồi rồi rồi!"
Regis nao núng.
"Hay là Aether
Explosion Punch! (Cú Đấm Bộc Phá Aether)" cậu ta đề nghị, lủi ra
ngoài tầm với của tôi.
“Không,” tôi nói thẳng thừng
trong khi đảo mắt tiếp tục tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của lối ra.
"Aetheric Void
Buster?"
"Không."
“Shadow Death Imp—“
“Không,” tôi cắt lời cậu ta.
"Mà ngươi nghĩ đâu ra đống tên ngớ ngẩn đó thế?"
“Những kỷ ức ban đầu của cậu
khi còn là Grey chơi những trò chơi điện tử,” Regis trả lời đơn giản. “Ồ! Thế
còn-"
"Không."
"Rồi rồi rồi, mệt vl.
Tôi sẽ nghiêm túc vậy. Tên gì đó đơn giản, như Fist Style hoặc… Fist Form thì
sao?”
Tôi nghĩ về nó trong một
phút rồi tôi đưa ra một cái tên khác. "Thế còn Gauntlet Form?"
"Chuẩn cmn luôn!"
Regis thốt lên, run lên vì phấn khích. "Đây chính xác là những gì tôi muốn
nói!"
"Ồn quá!" Tôi cáu
kỉnh, quay đầu lại.
"Lo. Tôi thấy con rết
khổng lồ đó đã quay trở lại hang ổ của nó gần trung tâm của tầng này. Chúng ta cách
xa nó từ lâu rồi. "
"Ngươi đã thấy cái hang
của nó ư?" Tôi hỏi, sửng sốt.
“Đúng vậy, trong khi cậu
đang hấp thụ trái cây kia. Không khó để tìm thấy nơi đó, vì nó có cả đống
aether nghi ngút bốc ra,” Regis giải thích trước khi đôi mắt nheo lại đầy nghi
ngờ. "Mà sao? Đừng nói cậu đang nghĩ đến việc thử quất thứ đó nha?"
“Hãy tập trung vào việc tìm
lối thoát trước đã,” tôi bác bỏ. Trong khi đó, các bánh răng trong não tôi vẫn
tiếp tục quay.
Nhiều giờ trôi qua trong yên
bình khi chúng tôi băng qua khu rừng này. Thỉnh thoảng, chúng tôi tình cờ gặp một
con quái vật bẫy thú với trái cây ở ngay miệng của nó luôn cám dỗ tôi mỗi khi
chúng tôi đi ngang qua chúng.
May là không có loại trái
cây nào chứa nhiều Aether như trái đầu tiên mà tôi đã ăn.
Chúng tôi nghỉ ngơi trong
thoáng chốc, chủ yếu là để tôi có thể ngồi xuống và tập trung vào lõi aether của
mình. Tôi đang vắt óc cố gắng nghĩ cách hình thành các tĩnh mạch mới trên khắp
cơ thể để tôi có thể tự do kiểm soát aether bên trong mình.
Sau nhiều giờ cân nhắc và thử
nghiệm mà không có kết quả, tôi lấy ra viên đá mờ chứa Sylvie bên trong. Tôi đã
thành thói quen nhìn chằm chằm vào nó bất cứ khi nào mọi thứ trở nên khó khăn
hoặc tôi cảm thấy choáng ngợp.
Kể từ vài ngày trước, thỉnh
thoảng tôi cho Regis vào bên trong để xem liệu có bất kỳ sự phát triển nào xảy
ra bên trong viên đá hay không — liệu Sylvie có trở nên tốt hơn chút nào —
nhưng không có gì thay đổi cả.
Nhưng lần này thì khác. Tôi
không biết có phải là do lõi của tôi đã trở nên mạnh hơn sau khi ăn thứ trái
cây đó hay không. Nhưng khi tôi tiếp tục giữ chặt viên đá, tôi có thể cảm thấy
có thứ gì đó đang kéo lấy tay tôi đang quấn quanh trên viên đá nhẵn nhụi.
‘Lần này con có chấp nhận aether của ta không, Sylv?’ Tôi nghĩ khi tôi vận aether ra khỏi lõi của
mình.
Chỉ mất một vài phút cho đến
khi toàn bộ lõi aether của tôi bị rút cạn, khiến tôi cơ thể yếu ớt và run rẩy dữ
dội.
“N-Này! Có chuyện gì thế?"
Regis, người đang kiểm tra xung quanh, bay đến bên cạnh tôi.
Tôi giơ tay. "T-ta vẫn ổn."
"Còn hơn cả ổn luôn ấy."
Một nụ cười nở trên khuôn mặt tôi khi tôi nhìn chằm chằm xuống viên đá mờ dường
như chỉ sáng hơn trước một chút. "Nhờ Sylv, ta nghĩ rằng cuối cùng ta đã
tìm ra cách để có thể kiểm soát aether bên trong mình."
"Tuyệt dời ông mặt trời!
Nhưng tôi cũng có một số tin tốt này,” Regis cười nói. "Tôi nghĩ rằng tôi
đã tìm thấy lối trong tầng này roồi!"
Tôi nhét lại viên đá nhỏ vào
túi. "Không. Chúng ta vẫn chưa thể rời đi. "
"Gì? Tại sao?"
Regis hoảng sợ. "Cậu bị thương ở hay gì à?"
"Không phải."
Suy nghĩ của tôi quay trở lại
con rết khổng lồ và cách nó tạo ra một lớp bọc aether xung quanh mọi thứ mà nó
không thể tiêu hóa được. Theo Regis, cũng có một lớp aether khổng lồ xuất phát
từ hang động của nó.
Nếu suy nghĩ của tôi là
đúng, thì thậm chí có phải mạo hiểm tính mạng này đi chăng nữa…
Không. Tôi đã quyết định rằng
tôi cần phải mạo hiểm mạng sống của mình để vượt qua tất cả những thử thách mà
tôi sẽ phải đối mặt khi rời khỏi đây.
Tôi quay sang Regis và nói với
giọng sắt đá. "Chúng ta sẽ đi giết con rết khổng lồ đó."
[] [] []
#Darkie