21/7/21

Chapter 255: Chiến Thắng

[] [] [] 

Cơ thể tôi rùng lên khi tôi lấy một hơi thật sâu. Nhìn xuống cơ thể của mình, tôi có thể hiểu rằng mọi người sẽ nhầm tôi với một tên quý tộc chưa đến 20 tuổi. Với không một vết sẹo hay bầm dập nào trên người, những múi cơ săn chắc chạy dọc trên cánh tay, ngực và chân như thể chúng được vẽ lên, thay vì là thành quả của tập luyện.

Một vầng hào quang tím nhạt bao bọc quanh tôi, càng phai dần khi càng nhiều aether bị phân tán ra khỏi cơ thể. Tuy nhiên, sự khác biệt lớn nhất là thứ gì đó tôi có thể cảm nhận thay vì nhìn thấy.

Đó thực sự là một cảm giác khác hoàn toàn khi tôi cường hóa cơ thể mình bằng mana… Thậm chí nó còn khác xa lúc tôi mở khóa giai đoạn thứ ba của ý chí rồng trong trận chiến của mình với Nico. Nguồn sức mạnh tuôn trào trong tôi không hề giống thứ sức mạnh được vay mượn hay cấy lên một cách nhân tạo - nó cảm giác như thể là sức mạnh của chính tôi.

Tiến đến bức tường gần nhất trong thánh địa, tôi nắm chặt bàn tay mình thành một nắm đấm. Mắt tôi thậm chí không thể theo kịp chính tay của tôi khi nó đập vào bức tường với một tiếng nổ chói tai. 

Toàn bộ căn phòng rung lên trong khi nước trong đài phun trào lên mặt đất. Dù chẳng có một vết nứt nào ở trên tường, tôi vẫn cảm thấy mãn nguyện; tôi hiểu rằng lực từ cú đấm của mình có thể dễ dàng đục thủng một lỗ trên cánh cổng sắt dày của Tường Thành.

Tôi nhìn xuống và nhận ra những vết thương trên tay mình đang dần tự lành lại. Quay ra đằng sau, tôi thầm cảm ơn xác của con chimera khổng lồ, thứ mà giờ đã chẳng còn gì ngoài một đống xương khô khi mà năng lượng aether ràng buộc thể xác chúng lại với nhau đã bị hấp thụ.

“Ayy! Cậu cuối cùng trông cũng giống đàn ông hơn một chút rồi đấy - ít nhất thì cũng được cái dáng,” Regis kêu lên, trong khi đang xem xét tôi.

“Và ngươi thì vẫn nhìn như một bãi mực lơ lửng,” tôi châm biếm, xua cậu ta đi.

Tôi đã nghĩ rằng tay mình sẽ chỉ xuyên qua cậu ta như đã từng, nhưng lần này tôi đã cảm thấy một vài sự ma sát khi chạm vào.

“Uầy,” tôi nói, giật mình.

Regis nhướn lông mày với một biểu cảm mà tôi cho rằng là dâm dục. “Cậu có cảm thấy cơ bắp của tôi không?”

Tôi chùi tay lên quần mình. “Ghê tởm quá.”

Regis cười to, xoay vun vút trong không trung như thể cậu ta mới được bay lần đầu tiên.

Tôi lắc đầu. “Chúng ta nên rời đi ngay. Ta có thể cảm nhận aether đang rời khỏi cơ thể mình từng giây và ta cần chúng càng nhiều càng tốt nếu muốn giết hết bọn chimera.”

“Cũng đúng,” bạn đồng hành của tôi đáp lại đầy tự tin. “Chiến thôi nào.”

 

Hít một hơi thật sâu để bình tĩnh, tôi đẩy mở cánh cửa.

Cơ thể tôi căng lên và tim như đập vào lồng ngực. Dù tâm trí tôi biết rằng mình có thể trên cơ nếu chống lại lũ chimera, nỗi sợ và những cơn đau đã khắc sâu vào cơ thể tôi.

“Lần thứ ba và chỗ này vẫn đáng sợ dù không có lũ chimera cố giết chúng ta,” Regis cằn nhằn.

Chúng tôi bước tiếp, cố gắng tìm ra điểm khác biệt so với lần trước tới đây. Tôi đã mong rằng con chimera dùng roi đã chết sẽ không ở đây, nhưng tượng của nó trông nguyên vẹn và thậm chí còn đáng sợ hơn những lần trước.

“Ta khá là tò mò về cách mà hội đi trước chúng ta vượt qua,” tôi tự hỏi, đầu thì vẫn quay trái phải trong khi đang quét môi trường xung quanh. “Ba người bọn họ phải mạnh đến mức nào?”

Regis nhún vai. “Hãy mong rằng chúng ta sẽ không bao giờ phải biết.”

Tôi hẳn là đã phải đến điểm kích hoạt bởi căn phòng đột nhiên rung lên.

Tuy nhiên, khác với hai lần trước, cả hai lần đều có cảnh báo trước – còn lần này không có sự sụp đổ của các bức tượng, lũ chimera không mất thời gian cạy mở nơi giam giữ chúng ra.

“Vậy là ta đã đúng,” tôi thở dài. “Chúng sẽ dần thoát ra nhanh hơn sau mỗi lần thử.”

Regis đảo mắt. “Tôi rất muốn vỗ tay để cảm thán phán đoán tuyệt vời của cậu nhưng - cậu biết đấy - tôi không có tay.”

Lũ chimera ngay lập tức nhảy ra khỏi bục của chúng và rít lên đồng thanh.

Tôi chuyển sang tư thế chiến đấu, đôi mắt của tôi xác nhận vị trí và vũ khí của 12 con chimera đang đứng xung quanh chúng tôi.

Tôi tập trung vào 3 con chimera đang sử dụng vũ khí tầm xa: một cây cung, một khẩu shotgun và một đôi nỏ.

Sau khi chắc chắn rằng trứng của Sylvie dã kẹp chặt trong chiếc áo da của mình, tôi nhấn chân mạnh xuống đất, lao mình tới con chimera gần nhất.

“Ta biết sơ sơ thời gian bắn của con chimera dùng shotgun. Hãy cản trở con dùng nỏ đi!” tôi ra lệnh trong ghi đang ghim nắm đấm của mình vào con chimera dùng hai cây chùy làm từ sọ của một con quái vật giống khỉ khổng lồ.

Con chimera bị đẩy lùi lại vài bước từ lực của đòn đánh và nó rít lên trong đau đớn, nhưng vẫn có thể vung một cú đầy tuyệt vọng với một trong hai cây chùy của nó.

Tôi né và tung ra một cú đấm móc thẳng vào khung xương sườn lộ liễu của nó. Nó chao đảo và rít lên một lần nữa, nhưng trước khi tôi có thể tận dụng vết thương của nó, một mũi tên đâm xuyên đùi tôi.

Nghiến răng vì đau, tôi đẩy ngã con chimera cầm chùy và tập trung vào những con chimera khác đang lao nhanh đến.

Ghi nhớ vị trí của con chimera cầm shotgun và cung trong đầu. Tôi phóng nhanh đến con chimera tiếp theo.

Mội bước mà tôi đi, mỗi cú đánh mà tôi tung, tôi có thể cảm thấy càng nhiều aether mà tôi đã thu thập ngày càng hao mòn dần. Dù tôi đã hấp thụ aether giữa trận từ nhiều chimera khác nhau, tôi đang tiêu thụ nhiều hơn lượng mà tôi có thể hấp thụ mà mới chỉ giết được có 3 con.

Sau khi đảm bảo rằng nhịp thở của mình đang ổn định và chuyển động không bị thừa thãi, tôi tập trung về phía trước, sử dụng chiến thuật giống như trận trước. Tôi đã có thể khiến 2 con chimera tự giết lẫn nhau cho đến khi con chimera cầm shotgun chế ngự đồng bọn của nó bằng một tiếng kêu xung trận chói tai.

Trong khi đó, Regis tiếp tục gây rối con chimera cầm nỏ. Dựa trên tốc độ nạp đạn của nó và sức mạnh mà mỗi mũi tên xương mang theo, tôi đã đưa ra lựa chọn đúng khi lệnh cho Regis quấy nhiễu nó.

Tuy nhiên, khi tôi càng giết nhiều, một cảm giác khó chịu lan ra từ bụng tôi.

Cả hành lang chứa đầy những mẩu đá từ các bức tượng đổ nát và những tảng đất được đào lên trong cuộc chiến.

Tôi có thể nhận ra rằng mình đã sử dụng hơn một nửa trữ lượng aether mà tôi thu thập được từ con chimera cầm roi, và những con còn lại thì mạnh hơn những con tôi đã giết.

“Chưa bao giờ là dễ dàng nhỉ,” tôi thì thầm, mắt tôi tập trung vào con chimera với những lưỡi dao răng cưa thay cho tay.

Một ý tưởng khác bắt đầu được hình thành khi sự chú ý của tôi chuyển từ con chimera cầm dao găm sang con cầm kiếm.

Sau khi né các mũi tên từ con chimera dùng cung và nhặt hai mũi tên lên, tôi khóa chặt tầm nhìn vào con đang cầm đôi dao găm.

Trước khi tấn công, tôi ném mũi tên như một cái lao, khiến đầu của nó đâm sâu vào trong tay của con chimera cầm kiếm.

Với không một chút thời gian xa xỉ để nghỉ ngơi, tôi cúi xuống và luồn qua vô số đòn tấn công liên hoàn chém từ con chimera dùng dao cao lêu nghêu.

Tuy nhiên, không giống với cách mà Jasmine dường như khiêu vũ với con dao găm trong tay, kĩ thuật của con chimera này quá thô sơ và phụ thuộc vào tầm đánh dài với tốc độ và sức mạnh kinh khủng.

Bất cứ ai đã tạo ra những thứ này chắc hẳn đã yểm lên người chúng sức mạnh của một con quái mana cấp S, nhưng trí thông minh và kĩ năng của chúng thì dưới mức trung bình.

Tôi tiếp tục nhảy múa ngoài tầm với của con chimera dùng dao, dẫn nó lanh quanh khi mà tôi bây giờ đã có thể di chuyển nhanh đến mức có thể dễ dàng né những cú chém của nó. Tôi không thể khiến chúng tự giết lẫn nhau khi con chimera cầm shotgun luôn giữ khoảng cách và thỉnh thoảng khai hỏa. Tuy nhiên, tôi có thể sử dụng những cú chém loạn xạ của con chimera dùng dao để gây thương tích cho các con khác khi chúng cố giết tôi.

Càng trở nên điên cuồng từ việc không thể chạm vào tôi, con chimera dùng dao rít lên một tiếng, vung hai con dao găm của nó cho đến khi một cú chém qua đầu đầy tuyệt vọng đã cắm một trong hai lưỡi dao của nó sâu vào trong nền đất.

Cuối cùng cũng có một cơ hội, tôi nhảy lên, sử dụng tay nó như một bệ đỡ để với tới đầu nó và tung một cú đá ngang bẻ gãy cái tay đang bị kẹt.

Ngay lúc đó, con chimera cầm kiếm cũng đã thấy được cơ hội hoàn hảo để giết tôi bằng thanh đại kiếm của nó - dù cú đánh của nó cũng có thể đồng thời giết chết con chimera cầm dao.

Cơ hội đây rồi.

Ngay lập tức cầm lấy mũi tên còn lại mà tôi đã nhặt lúc trước, tôi phòng thủ trước đòn đánh qua đầu của thanh đại kiếm và chuyển hướng nó sang cái tay đã gãy của con cầm dao.

Tôi cảm thấy vai trái của tôi bị trật khớp do va chạm, nhưng nó đã thành công. Cây dao găm đã bị cắt gọn khỏi phần tay còn lại của con chimera kia.

Con chimera cầm dao kêu lên đầy đau đớn, khiến con cầm kiếm mất tập trung đủ lâu để tôi kéo con dao bị cắt lìa khỏi mặt đất.

Cây dao găm trong tay tôi nhìn giống một thay kiếm dài, nhưng cái cảm giác quen thuộc của việc có một thanh gươm trong tay tạo cho tôi cảm giác tự tin trở lại.

Cảm giác như bị nhục mạ bởi việc tôi đang dùng một phần tay của nó như vũ khí của mình, con chimera cầm dao phớt lờ những thương tích của nó và lao thẳng về phía tôi với tất cả ba chi còn lại.

Đẩy khớp bị trật vào lại vị trí, tôi nắm lấy thanh kiếm mới của mình bằng cả hai tay và cười mỉm. “Cuối cùng cũng có một vũ khí xịn rồi.”

“Thôi ông im đi!” Regis gắt, tốc độ của cậu ta càng chậm đi trông thấy khi cậu ta tiếp tục quay quanh con chimera dùng cung đang điên tiết.

Tất cả tôi cần làm chỉ là bước một bước sang ngang để né nhát chém tuyệt vọng của chimera dùng dao và một cú xoay người để tránh mũi tên từ con dùng cung trước khi tôi vung thanh kiếm mới. Và với cú vung đó, cái đầu giống bọ của con chimera dùng dao lăn lóc trên mặt đất.

Cái vầng hào quang tím quanh thanh kiếm trong tay tôi lịm dần sau cú chém đó, báo hiệu cho tôi biết rằng vũ khí này sẽ không chịu được lâu.

Cắt lưỡi dao còn lại khỏi tay của con chimera không đầu, tôi để nó gần mình trước khi bắt đầu cuộc thảm sát.

Đến lượt con chimera dùng kiếm, tôi cắt phăng chân của nó trước khi đâm thanh kiếm đang mòn dần vào họng.

Bốn giây nữa trước khi con shotgun nạp đạn xong.

Tôi lao qua một con chimera dùng thương và khiên vì tôi biết nó là một trong nhưng con mạnh hơn, và rồi tôi giương thanh kiếm của mình vào người bạn cũ.

Con chimera dùng roi rít lên một tiếng đầy đau đớn khi tôi đâm thanh kiếm vào bụng nó và cắt một đường xuyên qua ngực.

Vứt thanh kiếm đã bắt đầu hư hại dần, tôi chạy tới chỗ của thanh còn lại, né vô số mũi tên. Nhắt lấy con dao trên mặt đất, tôi đã chuẩn bị lao tới con cung thủ trước khi một tiếng gầm long trời lở đất dội lên từ đằng sau.

Tôi quay lại nhìn, chuẩn bị để né hoặc đỡ bất cứ thứ gì đang đến - nhưng lại chẳng có gì cả. Đó chỉ là con chimera cầm shotgun đang kêu lên, nhưng nó không chĩa súng vào tôi. Nó đang đứng thẳng người với hai tay dang rộng.

Nó kêu lên một lần nữa, to hơn, và bẩy con chimera còn sống bắt đầu chạy lại chỗ của nó.

Kể cả con chimera dùng nỏ cũng phớt lờ Regis và lao nhanh về phía tiếng kêu của thủ lĩnh của nó, điều đó đã khiến chúng tôi bối rối và cảnh giác.

“Cái quỷ tha ma bắt gì nữa đây vậy trời.” Regis hằn học, giờ đang bay ở cạnh tôi.

Từng tế bào trong cơ thể tôi gào thét để tôi quay đầu và chạy. Đáng buồn thay, con cầm shotgun lại đang đứng trước cửa vào thánh địa và lũ còn lại thì sắp tập hợp lại với nhau.

Xoay người, tôi chạy thục mạng đến cánh cửa bằng kim loại dẫn đến tầng tiếp theo của hầm ngục và kéo mạnh tay cầm khắc cổ tự rune.

Nó không hề nhúc nhích.

Thầm chửi, tôi quét qua mọi inch của cánh cửa, cố gắng tìm một vài cổ tự chứa aether quen thuộc mà tôi có thể thay đổi giống như cửa ở điện thần.

“Uhh...Arthur?”

“Cái gì?” tôi gắt, măt tôi đảo trái sang phải, cố để tìm thấy một thứ gì đó có thể khiến cho cửa mở.

“Bọn chúng...đang chồng lên nhau,” Regis nói.

Dù thâm tâm đang gào thét rằng tôi nên tập trung vào việc thoát ra khỏi đây, tôi không thể cưỡng lại và nhìn ra đằng sau.

Mắt tôi mở to và tràn đầy sự kinh hoàng bởi cảnh tượng trước mắt.

Lũ chimera không chỉ đơn giản là xếp chồng lên nhau. Với thị lực được tăng cường của mình, tôi có thể nhìn thấy rõ lũ chimera đang tiêu hóa lẫn nhau. 

“Thật ghê tởm,” Regis lẩm bẩm, hai mắt mở to. “Có thể chúng sẽ tự giết lẫn nhau như thế.”

“Ta không nghĩ thế.” Lượng aether bao bọc cơ thể chúng càng dày hơn khi chúng tiếp tục hoòa lẫn vào nhau trong một bãi toàn thịt và xương.

Tôi quay sang cánh cửa, không muốn ở quanh để chờ thứ đó xong việc. Tuy nhiên, cánh cửa không nhúc nhích và khác với cánh cửa dẫn tới thánh địa, không có một cổ tự rune nào mà tôi có thể giải mã.

Tôi đập tay vào cánh cửa trong cơn giận dữ trước khi quay lại, đối diện với con quái vật mà tôi có thể sẽ phải giết.

May mắn thay, bọn chúng vẫn đang trong bất cứ quá trình gì gì đó.

Nhặt lấy con dao bên cạnh, tôi phóng thẳng về phía đống chimera. Nếu tôi không thể chạy khỏi chúng, tôi sẽ phải thử và cố gây nhiều sát thương nhất có thể trước khi chúng thành hình.

Tôi vung và đâm con dao lớn vào những nơi mà aether tập trung nhiều nhất nhưng ngoài vài tiếng kêu và co giật ngắn, lũ chimera vẫn tiếp tục ngấu nghiến lẫn nhau. “Thôi nào. Tụi mày chết luôn đi được không!”

Đột nhiên, một cơn lạnh chạy dọc sống lưng tôi khi một đôi mắt đỏ ngàu xuất hiện.

Giây tiếp theo, một vụ nổ màu tím bùng lên từ cơ thể của lũ chimera và va vào tôi như một bức tường bằng chì.

Dư chấn lan ra, tung cả tôi và Regis lên không trung. Với chút tỉnh táo còn lại, tôi cố định mình vào mặt đất, nắm lấy một trong những cái gờ được tạo ra bởi lũ chimera để ngăn bản thân khỏi lăn đi.

Regis trôi về phía tôi. “Chà, cũng đau vkl đấy.”

Tôi cau mày “Thứ đó cũng gây sát thương với ngươi ư?”

Không tốt chút nào.

Não tôi quay như chong chóng, cố gắng tạo ra một kế hoạch để tiêu diệt cái đống thịt và xương khi một tiếng kêu lở đất khác vang lên. Tôi nhìn lên, lo sợ bởi thứ mà tôi có thể nhìn thấy lần này.

Và nó còn tệ hơn tôi tưởng.

Cũng giống như những trò bắn súng cũ mà tôi đã chơi cùng Nico và Cecilia trong kiếp trước ở khu điện tử bỏ hoang, lũ sinh vật đã hợp nhất thành trùm cuối cùng.

Cái thứ tạo vật của địa ngục này cao cả chục mét. Có ba đầu sáu chân chĩa ra từ thân dưới méo mó biến dị kia.

Trong khi nó chỉ có hai tay, một tay thì là sự kết hợp của shotgun và nỏ chĩa ra từ cánh tay. Cái tay còn lại là sự kết hợp giữa roi mây với lưỡi liềm ngay cuối roi, thứ kêu lên khi nó bị kéo lên trên mặt đất khi con quái vật đó lao về phía chúng tôi.

Ý nghĩa lùa nó ra khỏi cánh cửa và chạy lại vào trong thánh địa lóe lên trong đầu, nhưng tôi sợ việc phải đối mắt với con quái vật này thêm lần nữa.

Bỏ qua những ý nghĩ không cần thiết - như là tiếng Regis đang cầu xin chúng tôi quay trở lại thánh địa - tôi nắm chặt lấy cán bằng xương của con dao găm và lao về phía trước.

Con chimera hợp thể phản ứng bằng việc giương nòng súng của nó về phía tôi. Tôi có thể thấy nó nạp đạn và lượng aether tụ tập trước họng súng dày đặc đến mức có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.

Đợi đến gần phút cuối, tôi đổi hướng vừa kịp lúc để nhìn thấy hai mũi tên được phóng ra, bao bọc bởi aether cô đặc.

Thứ tôi đã không ngờ được, là lực từ cú tấn công của con quái vật đó tương đương với một quả tên lửa.

Cả khu vực nổ tung trong một vụ nổ màu tím ngắt, cùng với những mẩu vụn của sàn nhà bị phá hủy. Kể cả khi cú tấn công đó đã trượt mục tiêu, riêng dư chấn thôi cũng đã ép chặt tôi vào tường của hành lang.

Tôi cảm nhận được một vài khung xương sườn bị vỡ và tầm nhìn lòe đi trong giây lát khi não tôi suýt ngất đi.

Regis lơ lửng phía trước tôi, biểu cảm của cậu ta khá nghiêm trọng, nhưng tôi không thể nghe thấy giọng của cậu ta qua tiếng ù trong tai mình.

Mắt tôi lại tập trung vào con chimera hợp thể, sợ việc rời mắt khỏi nó lâu hơn nữa thì tôi sẽ chết chắc. Nhặt lấy con dao bị rơi cách mét, tôi lao lên, cố gắng chú ý đến dòng chảy của aether quanh cơ thể nó.

Tôi biết là sẽ tốn khá nhiều thời gian để con quái vật có thể tung ra cú tấn công như vừa rồi, bởi vì tay cầm súng của nó treo tòn ten trong khi aether quanh nó đã tan biến thành một làn khói tím. Tôi cần phải đảm bảo rằng nó sẽ không thể bắn thêm một lần nào nữa.

Vấn đề duy nhất là nó không chỉ có mỗi súng. Con quái vật quăng dây xích gắn lưỡi hái nhanh đến mức xé toạt không khí đằng sau nó.

Càng gần, tôi càng cảm thấy độ nguy hiểm của việc bị chém nát người bởi lưỡi hái đó, nhưng tôi tiếp tục cuộc tấn công.

Tôi buộc phải duy trì một tốc độ vượt xa người thường. Đến tôi cũng ngạc nhiên khi tôi bước ngang và xoay người vừa đủ kịp để né cái vũ khí có khả năng chém sắt như chém bùn. Mắt tôi đảo liên tục, đọc trước hướng của lưỡi hái dựa trên chuyển động nhỏ nhất của con chimera hợp thể.

Dòng chảy aether ở quanh tay roi và chân của nó giống nhau đến một mức kì lạ, điều đó giúp tôi có thể tận dụng được kiến thức về đọc dòng chảy mana của mình. Với cơ thể được cường hóa, kinh nghiệm và phản xạ kinh người, tôi đã có thể cắt đứt hai trong số sáu cái chân của nó trước khi súng của con quái vật hoàn toàn được nạp.

Bây giờ hoặc không bao giờ, tôi quyết tâm, né thêm một cú chém nữa từ lưỡi hái ở cuối dây xích.

Tôi bước tới, quay lưỡi dao lên và chuẩn bị chém trước khi cái bóng xám của tay roi của con quái vật vụt qua tôi.

Suýt soát rút được tay trái của mình lại, tôi nhìn con dao và cái tay tôi đang cầm nó rơi xuống nền đất trong một vũng máu.

“Arthur!” tiếng kêu của Regis kéo tôi ra khỏi sự xao lãng nhất thời và tôi ngay lập tức lăn lên trước và nhắt lấy con dao từ cái tay bị cắt lìa và tấn công tiếp. 

Con chimera rít lên trong đau đớn khi aether phun ra từ cái tay bị cắt lìa cùng với một phần vai của nó.

“Ăn miếng trả miếng,” tôi lẩm nhẩm đầy nghiệt ngã khi tôi cúi xuống và hấp thụ aether đang bị rò rỉ từ cái tay bị đứt của con chimera.

Sức mạnh tuôn trào trong tôi và mặc dù chỉ là cảm giác nhất thời, lượng aether đó cũng đủ để tôi thử một chiêu mà tôi học từ việc quan sát được từ chính con chimera.

“Regis, vào trong tay ta,” tôi ra lệnh.

Bạn đồng hành của tôi, mặc dù hơi lo lắng, bay vào tay tôi và lần này, tôi có thể cảm thấy aether đang cuộn lại trong nắm đấm của mình.

Tôi biết rằng aether không thể bị chi phối hay ra lệnh mà chỉ có thể “tác động” lên nó - như những gì Tộc Indrath đã nói. Nhưng nếu như có một cách để buộc nó phải hành động theo ý muốn - khiến nó phải tuân theo ý chí của tôi thì sao? 

Tôi rượt theo con chimera dị dạng khi nó đang cố hình thành một cánh tay khác từ những xác chimera khác nằm trên mặt đất.

Tôi để aether trong cơ thể mình tụ lại trong nắm đấm của mình, nơi mà Regis nhập vào, tập trung vào cảm giác ấy - ghi nhớ nó.

Khi càng nhiều aether cô đặc trong tay trái của tôi, một lớp đen mỏng bọc quanh tay tôi như chiếc găng tay bằng khói.

Tôi cảm thấy tốc độ của mình chậm dần khi aether trong cơ thể mỗi lúc một chảy vào tay mình. 

‘Tôi cảm thấy như sắp nổ tung đây này. Chính xác thì cậu có ý tưởng gì thế?’ Regis nói, giọng cậu ta vang vọng trong đầu tôi.

“Cố giữ nó lại cho đến khi ta ra hiệu,” tôi nói qua hàm răng cắn chặt. Có cảm giác như thể tôi đang đi vào vũng bùn khi chính cơ thể đang chống đối lại tôi, nhưng tôi đã tới gần tới chỗ con chimera.

Hai cái đầu còn lại của nó cũng quay lại nhìn tôi, nhưng thay vì sử dụng roi gắn liềm để tấn công tôi thì nó trông có vẻ cảnh giác.

Cả 6 mắt của nó tập trung vào cánh tay còn lại của tôi.

Sắp tới rồi!

Tay tôi cảm giác như thể bị kẹp chặt bởi hai tảng đá khi ngày càng nhiều aether tập trung bên trong nó, nhưng trước khi tôi có thể tiến vào tầm đánh hiệu quả, căn phòng rung lên và những ngọn đuốc bắt đầu nhấp nháy.

Tôi có thể cảm thấy aether trong không gian rung lên khi một vầng hào quang nhạt tỏa ra từ chỗ con chimera - sáu mắt của nó đều đang sáng tím.

Nó đang sử dụng aether trong cơ thể nó và trong không khí để phát ra sát khí aether.

Có vẻ như thần may mắn đang mỉm cười với tôi. Có thể là bởi cơ thể này, hoặc vì sức mạnh tinh thần tôi có được từ việc sống hai kiếp, mà sát khí aether của con quái chẳng ảnh hưởng nhiều đến tôi.

Bỏ qua cơn đau dữ đội từ phần còn lại của cánh tay bị cắt lìa, tôi lao lên phía trước.

Con chimera rít lên điên cuồng và bắt đầu vung cái roi của nó loạn xạ.

Tập trung vào dòng chảy của aether để phán đoán hướng tấn công của nó, tôi né thêm một lần cuối và nhảy lên.

“NGAY BÂY GIỜ!” Tôi hét lên, thậm chí không thể vung tay.

Nắm đấm bọc aether của tôi đáp ngay dưới ba cái đầu của nó khi một vụ nổ đen và tím bùng lên từ đòn tấn công của tôi.

Cảm giác như thể từng chút sức lực đã rời khỏi cơ thể tôi hoàn toàn, tôi nằm dài trên mặt đất, cạnh những gì còn lại của con chimera hợp thể.

Hai mí mắt tôi trở nên nặng hơn khi tôi chìm dần vào bóng tối của giấc ngủ trước khi một tiếng kêu lớn đánh thức tôi dậy.

“Hah! Đm nhé, tôi là một vũ khí xịn cmn xò đấy nha!”  Regis bay lượn trong sự vui sướng.

Bất chấp tình huống cận kề cái chết chúng tôi vừa trải qua và việc tôi đã mất một cánh tay, tôi không thể nhịn được và phá lên cười to.

Cố gắng nhấc mình dậy, tôi kiểm tra xác của con chimera hợp thể, tôi không thể phân biệt được aether tôi vừa sử dụng là của nhánh không gian hay nhánh sự sống, nhưng tôi đã có thể tạo ra một lỗ hổng trên ngực của nó, làm tan biến phần lớn đầu của nó.

“Làm tốt lắm,” tôi nói với bạn đồng hành của mình trước khi nghe được tiếng “cách” nhẹ từ cánh cửa dẫn sang căn phòng khác.

“Vậy thì, anh chàng đẹp trai, cậu có muốn hấp thụ cục xương này và di chuyển sang phòng khác chứ ?” Regis hỏi tôi với lòng tự tin mới.

“Cũng không hẳn,” tôi đáp, bước chập chững tới xác của con chimera. 

“Ngươi nói là kể cả asura cũng có lõi mana để duy trì và cung cấp năng lượng cho cơ thể phải không?”

“Ừ?” Regis nghiêng đầu. “Nhưng lõi mana của cậu đã bị vỡ rồi.”

 

“Đúng.” tôi quay lại nhìn cậu ta, hình ảnh của những con chimera bao bọc bởi màu tím hiện qua tâm trí tôi. “Vậy chuyện gì sẽ xảy ra nếu như ta cố tạo một lõi aether?”

[] [] []