21/7/21

Chapter 254: Hiệp Hai

[] [] [] 

Tôi ngã nhào về phía trước, gục mạnh xuống sàn đá cẩm thạch lạnh giá của thánh địa khi một vũng máu đỏ thẫm bắt đầu lan ra xung quanh tôi.

Cố gắng chống lại cơn tê liệt đang đe dọa xé toạc ý thức của tôi, tôi bò ra khỏi cửa, cố gắng tránh xa những thứ quái dị đó càng xa càng tốt.

“Arthur,” Regis lẩm bẩm, giọng nhẹ nhàng.

Với vô số vết thương như vô vàn mũi kim nóng hổi đâm xuyên qua cơ thể và tâm trí, tôi tập trung vào việc cố gắng sống sót.

Với bàn tay đang run rẩy, tôi nắm chặt trục của một trong những mũi tên bằng xương ở sau lưng mình.

Tôi cố kìm lại tiếng hét khi nước mắt lăn dài trên mặt tôi. Không có mana để bảo vệ cơ thể của tôi và lượng adrenaline để giảm đau, thậm chí chạm vào mũi tên cũng khiến lưng tôi phải chịu đau đớn tột cùng.

Phát ra một tiếng hét đau đớn, tôi bẻ gãy trục cung tên. Một cơn đau buồn nôn bao trùm tôi và tôi ọe ra hết mặt đất. Vì không có gì trong bụng, tôi chỉ ói ra dịch và axit trong dạ dày cho đến khi tất cả những gì tôi có thể làm là hít thở lấy thở để.

Phải mất vài phút để cơ thể tôi bình tĩnh trở lại—thành thật mà nói, có thể lâu hơn bởi vì tôi xỉu lên xỉu xuống vài lần giữa chừng. Nhăn nhó chút sức lực còn lại, tôi đưa chiếc xương lên miệng.

“Ê, đừng nói cậu định — ồ, tất cmn nhiên là cậu sẽ định làm thế rồi.”

Regis nhìn tôi như nhìn thú lạ, nhưng tôi không quan tâm. Lớp aura aetheric kia là nguồn dinh dưỡng thuần túy cho tôi, và tôi đã cảm thấy sức mạnh đang dần trở lại trong cơ thể mình.

Tôi bẻ chiếc trục còn lại nằm ở bên hông mình, cố gắng giữ mình không nôn thêm lần nữa. Tôi cũng tiêu thụ tinh chất aetheric từ nó, rồi tôi nghĩ đến việc làm cách nào để thoát khỏi đây bây giờ khi tôi chỉ còn có một chân.

Một vũng màu đỏ thẫm lan ra bên dưới tôi bắt đầu khô lại, một dấu hiệu tốt cho thấy tôi không còn chảy máu nữa.

Sau khi tiêu thụ hết hai mũi tên, tôi lê lết bản thân mình đến đài phun nước. Uống một ngụm nước lạnh trong khi cơ thể mềm nhũn ra và mí mắt trở nên nặng nề hơn, tôi dựa lưng vào thành bên của đài phun nước bằng đá cẩm thạch và để bóng tối bao trùm lấy mình.

***

Tôi choàng tỉnh giấc khỏi giấc ngủ trong một cơn ho như thể tôi đang chết đuối vậy. Tôi ôm chặt ngực, thở hổn hển khi vết thương trên lưng bỏng rát hơn.

Đột nhiên, Regis bắn ra khỏi ngực tôi.

"Ngươi đã làm cái quái gì thế?" Tôi hỏi, kiểm soát hơi thở của mình.

“Tôi thề đó không phải là lỗi của tôi tôi. Ừ thì, có lẽ đó đúng là lỗi của tôi một chút chút,” Regis trả lời với vẻ mặt tội lỗi.

Tôi bắn cho cậu ta một cái lườm khiến cậu ta phải lùi lại vài bước. "Tôi sẽ cho cậu biết những gì tôi phát hiện ra khi cậu đang ngủ, nhưng trước tiên, hãy kiểm tra cơ thể của mình trước đi!"

Bối rối, tôi nhìn xuống, chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất. Tôi đã bị bắn ba phát vào lưng và một phát vào chân trái trước khi chính chân đó bị bắn nổ tung bởi một khẩu shotgun mà như thể vũ khí do chính Satan cầm vậy.

Tuy nhiên, khi ánh mắt của tôi chuyển đến chân, tôi không thể ngưng há to miệng. Nó vẫn còn đây, chân trái của tôi - từ đùi trở xuống vẫn hoàn toàn nguyên vẹn và không một vết trầy xước nào hết. Tôi chạm vào, véo và véo chân để chắc chắn rằng nó là thật, để chắc chắn rằng nó đúng thật là chân của tôi.

“Hơi bị xịn ha! Cậu giống hệt một con sao biển hoặc con nhện kỳ ​​lạ nào đó vậy,” Regis hào hứng nói.

Tôi bật cười, không thể kìm chế được sự nhẹ nhõm của mình. "Bộ ngươi không thể nghĩ ra một loài vật nào đó tốt hơn để so sánh với ta à?"

“Ừ thì, tôi định nói thằn lằn nhưng chúng chỉ có thể mọc lại đuôi và về mặt kỹ thuật thì—”

“Rồi rồi, ta hiểu rồi,” tôi cười khúc khích trước khi nghiên cứu kỹ hơn cái chân của mình. “Ta từng được chữa lành một vài vết trầy xước và các loại vết thương đục thủng lỗ trên người, nhưng chân trái của ta bắn cho nổ tung hoàn toàn cơ mà? Ngươi có biết làm thế nào mà ta lại có thể làm được điều này không?"

“Thì tôi đang chuẩn bị nói đến đó này,” Regis bắt đầu. “Tôi không biết làm thế nào mà cậu nảy ra ý tưởng ăn đống aether có trên vật đó, nhưng điều đó đã cứu mạng cậu — không, còn hơn cả việc cứu cậu.”

"Ý ngươi là sao?"

“Cơ thể của cậu lúc này không còn là con người hay asura nữa. Mà là một cái gì đó ở giữa giữa vì thuật aether cuối cùng mà Sylvie sử dụng. Vấn đề duy nhất sau khi cậu thức dậy chính là lõi mana của cậu bị hư hỏng ngoài mức sửa chữa. Không giống như các chủng tộc hạ đẳng kia, không có một lõi mana bình thường và mạnh mẽ, cậu sẽ không thể duy trì cái cơ thể này."

“Cái quái gì cơ? Vô lý. Làm thế nào mà cơ thể của chính ta lại không có khả năng duy trì… cơ thể của ta được?” Tôi hỏi.

“Thử nghĩ về lý do tại sao asuras lại có sức mạnh bẩm sinh như vậy đi, đó là bởi vì không giống như chủng tộc hạ đẳng, cơ thể của họ phụ thuộc vào mana để hoạt động. Kể từ thời điểm các asuras được sinh ra, lõi mana của họ liên tục vận hành để duy trì mạng sống của họ. Nếu lõi mana của họ bị vỡ, toàn bộ cơ thể của họ sẽ từ từ mà sụp đổ.”

Tôi nhăn mặt. "Được rồi, vậy là do ta không có lõi mana, nên cơ thể ta đang dần ngừng hoạt động ư?"

Regis giải thích: “Đó là, cho đến khi cậu bắt đầu ăn ngấu nghiến aether từ những con quái vật đó như một con thây ma chết đói,” Regis giải thích. "Sau đó, cơ thể cậu bắt đầu tự duy trì tốt hơn một chút."

Tôi nhìn xuống bàn tay và bàn chân của mình, ngạc nhiên thấy cơ thể này khác biệt như thế nào so với cơ thể cũ của tôi. Không chỉ hình dáng bên ngoài của tôi đã thay đổi.

“Và thú vị hơn nữa là… hãy nhớ lúc cậu nói, ‘ Regis, chui vào tay ta!’ không?” Regis nhại lại giống hệt giọng tôi một cách khó chịu. “Chà, cậu tưởng rằng rằng đống aether mà cậu sử dụng được là từ tôi, phải không? Thực ra đó chính là aether mà cậu có sẵn bên trong cơ thể mình đó. Vì một lý do nào đó, khi tôi chui vào tay cậu, tất cả aether cậu đã tiêu thụ đều đã được rải khắp cơ thể của cậu – rồi chúng đến với tôi. ”

“Thật thú vị… khoan đã, vậy điều đó có nghĩa là, về cơ bản, ngươi có thể hút aether ra khỏi cơ thể ta và sử dụng nó cho chính mình á?” Tôi hỏi, nghi ngờ.

“Cũng có thể,” Regis trả lời trước khi vội vàng tiếp tục. “Nhưng tôi đã không làm thế! Ừ thì… có thể là có một chút, nhưng chỉ một lần khi tôi biết rằng tính mạng của cậu không hề gặp nguy hiểm! Mà tôi đã vào bên trong chân của cậu và đảm bảo rằng tất cả các aether cậu còn lại trong cơ thể đều tập trung vào việc tái tạo lại cái chân. Đó là lý do tại sao chân của cậu có hình dạng hoàn hảo trong khi các vết thương ở lưng vẫn chưa lành hẳn.”

Tôi thở dài, mệt mỏi bởi cách người bạn đồng hành của tôi cố gắng lươn lẹo với tôi.

“Nghe này, ta có đi qua cái cửa đó để kích hoạt giới hạn khoảng cách trong ngươi và khiến ngươi phải đau đớn tột cùng. Vãi, cho ta vài giờ đi, và ta sẽ nghĩ ra nhiều cách sáng tạo hơn để trừng phạt cái thói lươn lẹo kia, nhưng ta không nghĩ rằng gây khó dễ cho ngươi sẽ giúp chúng ta thoát khỏi nơi này.”

Regis trố mắt khi nghĩ đến điều đó, rồi cậu ta gật đầu lia lịa.

“Vì vậy, ngươi nói rằng aether mà ta tiêu thụ sẽ được lan truyền khắp cơ thể ta, nó sẽ bổ sung chất dinh dưỡng và cường hóa cơ thể ta một cách tạm thời cho đến khi sử dụng hết aether, đúng không?” Tôi hỏi.

“Đúng vậy. Qua những gì tôi tìm hiểu được thì aether cố gắng giữ cho cơ thể cậu ở trạng thái tối ưu nên nó sẽ ưu tiên phục hồi vết thương trước, đó có thể là lý do tại sao cậu không cảm thấy bản thân mạnh hơn là bao."

“Tốt. Và tôi đoán rằng nếu ngươi tiêu thụ Aether trong cơ thể ta, ngươi cũng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn theo cách này hoặc cách khác hử?”

“Đúng là thế, mà cậu không để ý à?”

Tôi nhướng mày. "Để ý gì?"

“Sừng của tôi! Chúng đã cao hơn cỡ một phần tám inch!"   (Darkie: 0,3 cm…)

Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ta chết lặng cho đến khi cậu ta ho khan.

“Dù sao thì… cậu vừa nói tới đâu rồi nhỉ, thưa chủ nhân xinh đẹp của tôi?”

Tôi chỉ vào cánh cửa kim loại cách đó vài bước chân. “Chúng ta sẽ quay trở lại đó và cố gắng thu thập càng nhiều tinh chất aetheric càng tốt từ các mũi tên hoặc từ chính các con chimera đó và quay trở lại đây.”

Đôi mắt của Regis mở to “Nghiêm túc luôn hả? Thu thập cho đến khi nào? ”

“Cho đến khi ta đủ mạnh để giết tất cả chúng nó,” tôi nói một cách hiển nhiên.

Băng qua cửa và đi đến điểm kích hoạt ở hành lang không dễ dàng hơn lần vào lần thứ hai. Thực tế là chúng tôi biết rõ chuyện gì sắp xảy ra thực sự chỉ làm cho tình hình thêm tệ hơn, nhưng lần này cơ thể tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn và khỏe hơn một chút, vả lại tôi cũng biết mình nên mong chờ gì.

Với một tiếng ầm ầm và tiếng nổ của những tảng tượng đá, con chimera cầm cung chui ra khỏi bức tượng của nó trước – hệt như lần trước.

Tôi ngay lấp chạy nước rút trở lại cánh cửa dẫn đến thánh địa. Tôi không thể để bản thân mình bị bao vây lần này.

Mục tiêu rất đơn giản. Tiêu thụ càng nhiều aether từ các con chimeras mà tôi có thể hạ được trong khi chịu ít thương tích nhất có thể. Tôi càng gặp ít chấn thương, thì lượng ather mà tôi tiêu thụ sẽ giúp tăng cường sức mạnh cho Regis và cơ thể của chính tôi.

“Mà,” Regis bắt đầu nói khi chúng tôi tiếp tục chạy trở lại trong khi nhiều bức tượng đá bắt đầu vỡ vụn ra. "Chúng ta sẽ chia aether 50/50 chứ nhỉ?"

“Làm gì có chuyện ngồi mát ăn bát vàng thế,” tôi chế giễu. "80/20 sau khi vết thương của ta đã được chữa lành."

Regis tặc lưỡi… hoặc tạo ra một âm thanh giống với vậy. "Keo kiệt bủn xỉn vãi."

“Có lẽ nếu ngươi trở thành một loại vũ khí thực sự nào đó sau khi mạnh hơn thì ta sẽ nghĩ đến việc tăng thêm cho ngươi,” tôi trả lời, ngoái lại nhìn qua vai.

Hai chúng tôi tách ra khi con chimera nhảy ra khỏi bục của nó và hạ cánh với một tiếng ầm lớn. Khóa đôi mắt lấp lánh của nó vào tôi, nó mở cái hàm đầy răng nhọn và phát ra tiếng rên la quái dị khiến tôi ớn lạnh sống lưng.

Cố gắng giữ thăng bằng và di chuyển nhanh hơn trong cái cơ thể này còn kiểm soát hơn so với khi tôi còn là một đứa trẻ.

Tuy nhiên, lần này tôi đã xoay sở quay trở lại đủ gần cửa dẫn đến thánh địa mà không bị vấp. Quay người lại để đối mặt với con chimera, tôi nhìn chằm chằm vào nó khi nó xé toạc một trong những đốt sống có gai của nó và gắn vào cây cung xương.

Con chimera tung đòn tấn công, bắn mũi tên xương lao vun vút xé toạc không khí với tiếng rít cao điếc tai.

Tôi lăn ra khỏi đường cung, không tự tin bản thân mình có đủ khả năng đợi nó lại gần rồi mới né. Khi mũi tên bắn vào tường, toàn bộ căn phòng rung lên, và tôi chưa kịp tập trung lại thì con chimera đã chuẩn bị sẵn hai mũi tên khác để bắn bằng cung của nó.

Tôi tưởng lần trước nó đâu có làm như thế này đâu.

Rất may, Regis đã đến chỗ con chimera kịp lúc và đang múa máy xung quanh mặt của nó một cách điên cuồng.

Các mũi tên bị trượt khỏi điểm đánh dấu của chúng, cho phép tôi có chút thời gian để bắn ra các trục của mũi tên khỏi bức tường đá. Tôi đã để dành một mũi tên cho sau này và tiêu thụ hết tinh chất aetheric của mũi còn lại.

Mọi thứ dường như ít nhiều diễn ra theo đúng kế hoạch trong vài phút đầu tiên cho đến khi con chimera thứ hai thoát ra. Sau đó là thứ ba và thứ tư… và thứ năm.

“Lần này bọn chúng thoát ra nhanh hơn lần trước!” Regis gầm lên, vẫn cầm chân con sử dụng cung tên.

Thầm nguyền rủa, ánh mắt tôi lướt qua giữa ba con chimera đang chạy về phía tôi như những con súc vật điên dại biết cầm vũ khí và lối vào thánh địa.

Tôi đã chôn vùi sự cám dỗ về việc sớm rời khỏi đây. Tôi không hề bị thương, và tôi đã hấp thụ được một chút aether, nhưng chỉ nhiêu đó thôi là chưa đủ. Kế hoạch ban đầu của tôi là gom một vài mũi tên từ con chimera cầm cung để từ từ mạnh hơn theo thời gian đã tan thành mây khói, bây giờ có khả năng cao là các con chimera sẽ trở nên nhanh hơn và mạnh hơn mỗi lần tôi chùn bước.

Tôi không đủ sức để đánh bại chúng ở lần này, và tôi cần phải mạnh hơn rất nhiều cho lần tiếp theo nếu không thì tôi sẽ không có chút hy vọng vượt qua tầng này, chứ đừng nói đến toàn bộ hầm ngục này.

Con chimera cầm một cây roi làm từ xương sống của một con rắn lớn nào đó tới chỗ tôi trước. Vũ khí của nó mờ đi trong một loạt các cú quất, hất và tấn công, mỗi đòn đó đều đập nát mặt đất.

Bản năng chiến đấu cứng rắn và kiến ​​thức tham chiến hàng chục năm bù cho sức mạnh và khả năng kiểm soát ít ỏi mà tôi có được trên cơ thể này. Tôi cúi xuống, lăn và len qua chiếc roi có gai, nhưng tôi chỉ kịp bám lấy nó ngay cả trước khi hai con chimera kia đến được chỗ chúng tôi.

Căn phòng nhanh chóng chìm trong hỗn loạn khi Regis cố gắng hết sức để khiến con chimera cầm cung và súng shotgun bận bịu trong khi tôi đối phó với những con còn lại.

Tôi bám vào con chimeras ngay khi các đòn đánh của chúng hụt tôi, và vũ khí của chúng bị mắc kẹt dưới đất do sức mạnh khủng bố từ các tấn công của chúng, rồi tôi tiêu thụ tinh chất aetheric của chúng để phục hồi các vết thương tích tụ trong suốt trò chơi rượt bắt này.

Cứ thỉnh thoảng như vậy, căn phòng lại trở nên ầm ĩ sau khi con cầm súng shotgun khai hỏa vào đâu đó. Rất may là Regis đã làm tốt nhiệm vụ của mình.

"Coi chừng!" Regis đột ngột la lên.

Ánh mắt của tôi ngay lập tức liếc qua con chimera cầm cung và sẵn sàng phóng ba mũi tên trước khi tôi quay người lại và lao về phía con chimera cầm kiếm.

Tôi tránh được cú vung kiếm, vừa kịp nghe thấy tiếng vút chết người của những mũi tên. Theo đà của cú vung, tôi nắm chặt cánh tay của con chimera cầm kiếm và hất con chimera về phía ba mũi tên đang lao đến.

Lực khủng bố của các mũi tên cắm xuyên qua con chimera cầm kiếm và hất văng tôi ra khỏi chân nó, khiến tôi ngã nhào về sau trong khi con chimera cầm kiếm thì ngã vào con chimera cầm roi.

Tôi phấn khích nhìn con chimera quằn quại trong đau đớn, nhưng ngay khi một tia hy vọng chỉ mới le lói trong tôi thì nó liền vụt tắt khi con chimera cầm giáo lao vào đâm tôi.

Suýt soát đỡ được đòn đó bằng cánh tay của mình, tôi thở hắt ra như thể không khí bị đẩy ra khỏi phổi.

"Arthur!" Tôi nghe thấy tiếng Regis hét lên khi bay trở lại và đập vào tường một lực mạnh đến nỗi tôi cảm thấy không chỉ có mỗi tường là nứt ra ở phía sau.

Tôi ngã quỵ xuống sàn, máu chảy bên dưới còn nhanh hơn cả lần tôi bị mất một chân.

Cả hai cánh tay của tôi đã bị gãy vì đỡ cú đánh và ý thức của tôi ngày càng mờ nhạt hơn.

Chuẩn bị tinh thần, tôi dùng răng cạy mũi tên gãy mà tôi đã lấy được và bắt đầu nuốt tinh chất aetheric.

Cánh tay phải của tôi đã bị gãy nát đến mức không thể sử dụng được, nhưng bây giờ tôi đã có thể cử động cánh tay trái của mình. Với sức mạnh từ từ trở lại, tôi cố gắng kéo lê bản thân mình khỏi sàn.

Căn phòng kia chỉ cách tôi vài bước chân và cảm giác muốn quay trở lại ngày càng mạnh mẽ hơn. Tôi cân nhắc các lựa chọn của mình, cố gắng tìm ra giải pháp tốt nhất để tôi sống sót thì một tiếng gầm rú dữ dội thu hút sự chú ý của tôi.

Chimera cầm kiếm và chimera cầm cung đang đánh… lẫn nhau.

Con chimera cầm roi và cầm giáo nhận ra rằng tôi vẫn còn sống và lao về phía tôi. Vài phút trước, tôi đã chấp nhận đây là cái chết của mình, nhưng bây giờ, một kế hoạch mới bỗng hình thành trong đầu tôi.

Mắt tôi dán chặt vào con chimera cầm roi ngay trước con chimera cầm giáo một chút, và hít vào một hơi thật sâu, tôi lao về phía nó.

Con chimera cầm cây roi da tiếp tục lao về phía tôi. Tuy nhiên, ngay trước khi nó vào trong phạm vi tấn công, tôi quay ngoắt sang phải — suýt vấp ngã — và tiến về phía con chimera cầm giáo.

Tôi chỉ có một duy nhất một cơ hội thôi.

Không muốn để con mồi chạy trốn, con chimera giáng chiếc roi của nó vào tôi bằng một tiếng ‘cút’ sắc lẹm.

Ngay bây giờ!

Tôi giơ cánh tay duy nhất còn hoạt động được, lấy trục xương và chặn đầu đuôi của cây roi.

Thôi nào…

Bây giờ với phần đuôi của cây roi trong tay, tôi chúi xuống ngay bên dưới háng con chimera cầm giáo và sử dụng chiếc roi như một cái dây bẫy.

Chimera cầm giáo ngã nhào về phía trước và đâm vào tường với tiếng nổ vang trời.

Thật không may cho tôi, cây roi mà tôi đang cầm trên tay bị giật lại, cuốn theo tôi.

Với một tiếng gầm giận dữ, con chimera chuẩn bị tung ra cú đánh kết liễu trong khi chân nó đè xuống ngực tôi thì một tiếng gầm khác vang lên ngay bên cạnh chúng tôi.

Thành công rồi!

Con cầm giáo lao tới và phóng ngọn giáo vào vai người bạn cầm roi của nó. Ngay sau đó, hai con chimeras liền lao vào quất nhau. Tất cả đều diễn ra đúng theo kế hoạch của tôi.

Con chimera cầm súng nạp đạn chậm, nhưng mỗi cú bắn lại tạo ra một cái lỗ to trên tường hoặc sàn của hành lang. Tôi thầm biết ơn vì Regis đã có thể làm nó phân tâm đủ để nó không là một mối đe dọa quá lớn.

Bây giờ, tôi cần phải tận dụng mối đe dọa đó.

“Regis! Hãy che mắt nó nhưng hướng súng về phía ta!” Tôi hét lên sau khi suýt soát tránh khỏi cuộc chiến rùm beng giữa con cầm giáo và cầm roi.

Không giống như trước đây, người bạn đồng hành của tôi không thắc mắc gì về mệnh lệnh và tự rời khỏi mặt của chimera cầm súng vừa đủ để khiến tầm nhìn của nó gần như bị che khuất hoàn toàn.

Tức giận, con chimera vung súng về phía Regis đang lượn lờ trên mặt nó.

Không còn thời gian để lãng phí, tôi lướt qua con cầm giáo và cầm roi đứng ngay trước mặt chúng trước khi con chimera cầm súng nạp đạn.

"Ngay bay giờ!" Tôi gầm lên.

Regis bay về phía tôi và tôi thấy mình nhìn chằm chằm thẳng vào họng súng của con  chimera một lần nữa.

Tuy nhiên, lần này là do tôi cố ý làm thế.

Canh thời gian cho đến giây phút cuối cùng, tôi nhảy ra khỏi họng súng ngay khi con chimera khai hỏa, để những viên đạn bắn thẳng vào con cầm roi và cầm giáo.

Tôi cố nén cơn đau đến từ cánh tay và lưng bị gãy, kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt.

Con chimera cầm súng đã đục lỗ chỗ khắp người con cầm giáo và roi— cả hai đều nằm im bất động.

Kế hoạch đã diễn biến tốt hơn tôi mong đợi.

Không có nhiều thời gian xa xỉ để lãng phí, tôi chạy đến chỗ hai con chimera đang bị buộc bởi chiếc roi dài của con chimera kia và kéo chúng về phía cửa.

Một tiếng gầm dữ dằn bà chằn phát ra từ con chimera cầm súng, thu hút sự chú ý của con chimera cầm cung và con chimera dùng kiếm đang giao chiến với nhau. Hai con đó nhìn nhau một lúc trước khi đôi mắt tròn đỏ ngòm của chúng đổ dồn về phía tôi.

Bỏ mẹ rồi.

Tôi thở gấp hơn, mắt tôi dán vào con chimera dùng cung đang kéo mũi tên về sau và  con chimera kiếm thì lao về phía tôi.

"Regis!" Tôi gọi lớn khi không nhìn thấy quả cầu lửa đen nổi ở đâu.

“Đây,” Regis rên rỉ, xuất hiện ngay bên cạnh tôi. "Tôi không biết rằng sẽ mất nhiều thời gian đến vậy để tôi hình thành trở lại sau khi bị xóa sổ."

Một mũi tên lao vun vút, sượt qua chân tôi khi tôi tiếp tục kéo xác của hai con chimera về phía thánh địa chỉ bằng một cánh tay.

Tôi gầm lên một tiếng, dồn hết sức lực cuối cùng để kéo những con chimera khổng lồ.

Một mũi tên khác lao vun vút. Không còn sức lực và thời gian để làm nhiều việc khác, tôi xoay người để mũi tên bắn trúng vai phải, hy sinh cánh tay tàn phế của mình để giữ cho phần còn lại của cơ thể có thể tiếp tục hoạt động.

Một cơn đau xuyên thấu qua người tôi và tôi gần như ngã ngửa vì lực của cú bắn, nhưng tôi vẫn cố gắng đứng vững được.

Con chimera cầm kiếm chỉ còn cách chúng tôi chưa đầy mười mét vào thời điểm chúng tôi đến cửa và tôi đã kích hoạt cổ tự aether để cho phép chúng tôi trốn thoát.

Tôi kéo hai con chimera qua cánh cổng, và ngay cả khi đang ở bên trong thánh điện, tim tôi đập thình thịch thật mạnh vào xương sườn nứt nẻ thì tôi nhìn thấy chiếc roi làm từ cột sống bỗng từ từ tự động thả hai con chimera kia ra.

Xoay sở cố gắng lôi con chimera dùng roi qua cánh cổng, tôi lồm cồm bò lên phía trước và bắt đầu kéo lại con chimera dùng thương nhưng khi chiếc roi quấn quanh con chimera dùng ngọn giáo lỏng ra, tôi cảm thấy một lực mạnh đang kéo nó lại.

"Không!" Tôi gầm lên, nhìn chimera cầm thương bay xuyên trở qua cánh cổng khi con chimera dùng kiếm kéo nó lại.

"Chúng ta cần đóng cửa lại!" Regis hét lên, bắn ra khỏi tay tôi.

"Mẹ kiếp chứ!" Tôi nguyền rủa trước khi bỏ cuộc và đóng cánh cửa kim loại lớn.

[] [] []

#Darkie