21/7/21

Chapter 253: Bữa Ăn Ngon Miệng

[] [] [] 

Chúng tôi chẳng mất quá nhiều thời gian để chuẩn bị, vì bọn tôi có đem theo hành lý hành trang quái đâu. Tôi xé bỏ lớp áo rách rưới kia đi, để lộ làn da trắng sữa chẳng có tý cơ bắp nào.

“Tuyệt cmn vời luôn chưa,” tôi lầm bầm, nhìn xuống cơ thể mình.

“Gì mà cục súc thế? Cậu có cơ thể mà hầu hết đều thèm muốn đấy…” Regis khúc khích. “Ừ thì hầu hết con gái.”

Tôi quơ tay đánh người đồng hành của mình, nhưng lần này cậu ta đã bay vượt ra ngoài tầm với của tôi.

Chiếc quần dài của tôi vẫn còn nguyên vẹn nhờ lớp vải dày. Cởi bỏ những tấm da dày đã bảo vệ đùi của mình ra, tôi tạo ra một chiếc áo bằng vải bằng cách dùng răng xé áo ra và dùng những dải da buộc chúng lại với nhau quanh eo và hơn vai của tôi.

Với những dải vải thừa còn lại, tôi tạo một chiếc mặt nạ để che miệng và mũi và quấn phần còn lại quanh tay.

“Tại sao lại đeo mặt nạ? Muốn gia nhập hội ninja làng lá à?" Regis hỏi, quan sát diện mạo mới của tôi.

Tôi nắm và thả tay, và gỡ rối những ngón tay bị vải quấn đến đốt ngón tay thứ hai. “Những tên Alacryan ban nãy sử dụng các loại áo giáp khác nhau phù hợp với phong cách chiến đấu của họ, nhưng cả ba đều đeo mặt nạ quanh cổ và không giống như chúng ta, bọn chúng dường như biết rõ mình cần phải làm gì.”

“Chà. Thông minh đấy,” Regis thừa nhận, lắc đầu lên xuống.

"Tại sao nghe ngươi có vẻ ngạc nhiên dù cho đã biết ta đã sống tới hai kiếp đời rồi?"

“Có lý. Kẻ tôi tớ này thành thực xin lỗi vì sự ngu dốt của mình, thưa tiểu thư.”

Tôi đảo mắt. Đây sẽ là một chuyến đi hơi bị dài đây.

Sau khi trải qua một loạt các động tác và bài tập võ thuật để làm nóng cơ thể mới vụng về của mình, tôi bước đến cánh cửa lớn bằng kim loại với cảm giác chưa chuẩn bị kỹ lưỡng hơn so với trước đây.

Mỗi khi tôi di chuyển, giống như có một lực cản vô hình nào đó cản trở cơ thể tôi vậy. Cảm giác như không khí xung quanh tôi đã bị thay thế bằng hắc ín hay sao ấy.

Tôi đặt tay lên cánh cửa đầy cổ tự và thở dài. "Sẵn sàng rồi chứ?"

“Đi thôi,” Regis nói không chút chế nhạo.

Tôi đẩy cửa ra một cách dễ dàng và những gì xuất hiện ở phía bên kia trông giống như một phần mở rộng của căn phòng mà chúng tôi đang ở bây giờ vậy.

Nhìn Regis, tôi hất đầu về phía cửa.

"Gì? Mắc gì tôi phải lên trước?” Người bạn đồng hành của tôi phàn nàn.

"Bởi vì cơ thể ngươi là dạng vô vật chất mà,” tôi thẳng thắn nói.

Tuôn ra một tràng nguyền rủa, ngọn lửa ma trơi kia lơ lửng về phía bên kia cánh cửa thì bỗng cậu ta đột ngột dừng lại.

“Ây ya! Hơi bị đau á,” cậu ta nói, bối rối hơn là đau đớn.

"Chuyện gì thế?" Tôi hỏi, cẩn thận vẫy tay vào chỗ Regis bị thương.

Tuy nhiên, không giống như Regis, tay tôi đi xuyên qua.

“Đau! Dừng lại!" Regis gầm gừ, bộ dạng run rẩy.

Tôi làm điều đó một lần nữa, và Regis lại hét lên vì đau đớn trước khi trừng mắt nhìn tôi.

“Thử tý thôi,” tôi cười mãn nguyện.

“Tôi không nghĩ đây chỉ là một lối vào phòng khác thôi đâu,” Regis càu nhàu. “Đây cũng là loại cảm giác đau mà tôi gặp phải nếu di chuyển quá xa khỏi cậu, nhưng mức độ đau lúc đó nhẹ hơn rất nhiều so với mức độ này.”

“Điều đó có nghĩa là đây rất có thể là một cánh cổng dịch chuyển,” tôi trả lời, nhìn vào căn phòng phía bên kia cánh cửa. "Chờ đã, tại sao ngươi cố gắng đi xa khỏi ta?"

Regis nhún vai. “Tôi là một sinh vật có tri thức mà. Tôi muốn biết giới hạn của mình là bao xa, và đâu phải tôi sinh ra là phải luôn trung thành với cậu đâu."

Tôi lắc đầu. "Ta sẽ buồn hơn rất nhiều nếu ngươi thực sự tỏ ra là một vũ khí hữu ích đấy."

“Ờ ờ, biết rồi khổ lắm nói mãi, mệt,” Regis châm biếm.

“Đếm đến ba, rồi chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua,” tôi quyết định.

Regis gật đầu, định vị mình ngay sau ngưỡng cửa. Tim tôi đập mạnh vào lồng ngực khi tôi cảm thấy các giác quan của mình như được nâng cao. Tôi không biết chúng tôi sẽ phải đối mặt với điều gì ngay khi rời khỏi ‘thánh địa’ này.

"Một. Hai. Ba!" Tôi bước qua cùng với Regis, sẵn sàng cho bất cứ thử thách nào đang chờ đợi. Tuy nhiên, bên kia cánh cửa hoàn toàn im lặng ngoại trừ tiếng lách cách và tiếng vo ve của cánh cửa đóng lại sau lưng.

Sàn nhà lát đá cẩm thạch dưới chân tôi nhẵn mịn hoàn hảo, nhưng không giống như căn phòng hình tròn mà chúng tôi đã ở trước đây, căn phòng này là một hành lang dài thẳng tắp với trần nhà cao qua đầu chúng tôi với một cánh cửa kim loại khác được khắc bằng chữ cổ tự ở cuối hành lang. Hai hàng đèn treo tường được xếp dọc trên bức tường hoa văn, chiếu sáng hành lang bằng một thứ ánh sáng tự nhiên và ấm áp. Ở hai bên chúng tôi là các bức tượng khổng lồ bằng đá cẩm thạch trông giống những người đàn ông và phụ nữ được trang bị không chỉ những thanh gươm, giáo, đũa phép và cung tên quen thuộc, mà còn có cả… súng nữa.

Có vẻ Regis cũng ngạc nhiên như tôi. "Không phải đó là…"

“Súng ư? Ta nghĩ vậy,” tôi trả lời.

Những khẩu súng mà một trong số các bức tượng đang cầm khác với những khẩu súng mà tôi đã biết trong kiếp trước. Trông chúng cổ xưa hơn, giống như những cái hồi xưa vẫn sử dụng đạn sắt và thuốc súng.

Ánh mắt của tôi rời khỏi những bức tượng đá trong giây lát, nhìn thẳng xuống cánh cửa phía trước, khoảng vài trăm mét hoặc hơn.

“Vì vậy, chúng ta chỉ cần… đi bộ qua những bức tượng đá khổng lồ này và đi đến cánh cửa ở phía bên kia thôi à. Hoàn toàn chẳng đáng nghi chút luôn ha,” Regis lẩm bẩm.

Thay vì đi thẳng về phía trước, tôi đi tới bức tường bên phải của mình, tìm kiếm bất kỳ lối thoát ẩn nào. Sau khi lục soát cả hai bức tường, tôi thở dài và nhìn qua lối đi giữa hai dãy tượng đá.

"Chắc những bức tượng này sẽ không bắt đầu di chuyển và cố giết chúng ta khi chúng ta đến gần chúng đâu nhỉ?"

“Chỉ có một cách để tìm ra thôi,” Regis nói, tựa mình vào vai tôi. "Tiến tới chiến thắng thôi, thưa tiểu thư!"

Tôi thủ tư thế để chạy, đồng thời nguyền rủa cơ thể mới này của tôi. Nếu tôi có thể sử dụng ma thuật, việc băng qua hành lang này sẽ chỉ mất không quá vài giây — ít hơn, nếu tôi sử dụng Static Void. Thở ra một hơi thật mạnh và để bộ não thoát khỏi những suy nghĩ không cần thiết, tôi nhấc chân lên khỏi mặt đất và chạy nước rút thật nhanh qua dãy tượng đá ở hai bên.

"Nào nào! Một đứa trẻ sơ sinh có thể bò nhanh hơn thế này đấy! ” Regis lảm nhảm ngay bên tai tôi, khiến tôi còn tức giận hơn cả cơ thể suy nhược của tôi. Nghiến răng, tôi tiếp tục chạy nhanh thì bỗng đôi chân nặng nề của tôi sẽ cuốn lấy nhau khi tôi đi nhầm và vấp vào chính đôi chân của mình.

Tôi trượt dài về phía trước trên mặt đất, cố gắng đưa cánh tay của mình lên đủ nhanh để giữ cho mình không đập mặt vào sàn đá cẩm thạch lạnh giá.

Không có đau đớn, chỉ có sự bực bội và xấu hổ khi tôi lồm cồm bò dậy. Chẳng ích gì khi tên đồng hành của tôi thì bật cười khoái trá khi diễn lại tai nạn của tôi.

Tôi phủi bụi và bắt đầu bước đi nhanh chóng. "Này. Điều gì xảy ra với ngươi nếu ta chết?”

Regis ngừng cười. "Hở?"

"Ngươi sẽ trở nên tự do, hay ngươi cũng sẽ chết?"

“Tôi chưa bao giờ thực sự nghĩ về điều đó nhưng…” Regis suy nghĩ một lúc. "Nền tảng của cơ thể này đến từ viên tinh thể acclorite đã được đặt vào cơ thể của cậu, nhưng sinh lực của tôi gắn liền với cậu, vì vậy nếu cậu chết, tôi cho rằng ..."

"Ngươi trở lại thành một tảng đá?" Tôi nói, đảo mắt những bức tượng hiện đang bao quanh chúng tôi khi chúng tôi đi được một phần tư hành lang. “Rất vui được biết.”

"Ê! Cậu đang cười đấy à?" Regis lắp bắp, nhìn tôi bằng đôi mắt trắng to, không chớp.

“Có đâu,” tôi nói, hất cậu ta ra.

“Không, tôi thề vừa thấy cậu cười! Cậu có chắc mana của Uto không lây nhiễm cho cậu không đấy, hay cậu đã luôn là một tên tâm thần từ trước tới giờ thế?"

Lờ đi Regis, tôi tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy những bức tượng là mối nguy hiểm đối với chúng tôi. Tiếp tục đi dọc hành lang dài, một cảm giác mà tôi chưa từng cảm nhận được kể từ khi thức dậy ở… nơi này bỗng ập đến: đói bụng.

Cơn đau nhói lên khiến khiến tiếng cồn cào trong bụng tôi tan biến đi, nhưng một chút cảm giác đói vẫn còn đọng lại phía sau khiến miệng tôi ứa nước.

Chúng tôi chỉ mới đi được 1/4 của hành lang thì tôi nheo mắt, làm mờ mọi thứ trừ những bức tượng trước mặt.

“Chà, ngạc cmn nhiên nhỉ. Không có bức tượng đá nào sống lại và bắt đầu tấn công chúng ta luôn kìa,” Regis nói và bay đến gần một bức tượng đang cầm một thứ trông giống như một khẩu súng shotgun.

Đột nhiên căn phòng rung chuyển và ánh sáng từ đèn chiếu sáng bỗng mờ đi đến mức kỳ lạ.       (Darkie: đấy, cứ thích cắm flag làm gì.)

Tôi nhìn về lối ra ở phía trước vẫn còn cách đó hơn hai trăm thước. Các chữ cổ tự aetheric khắc trên cánh cửa đã thay đổi, và tay cầm từng ở đó đã biến mất.

Tôi thầm cảm ơn Sylvie vì cơ thể này có thể nhìn xa với độ rõ ràng như vậy, rồi tôi quay lại, cố gắng chạy đến cánh cửa ban đầu.

Tôi không biết liệu chúng tôi có được phép trở lại thánh địa hay không, nhưng thà liều ăn nhiều còn hơn đối mặt với bất cứ điều gì sắp xảy ra ở trong đây.

Tôi bước khoảng mười bước thì những bức tượng xung quanh tôi bắt đầu nứt toát ra. Những mảnh đá lớn vỡ ra và rơi xuống sàn… và khi mà ngày càng nhiều bức tượng bắt đầu vỡ vụn, tôi càng có thể nhìn rõ thứ  bên trong chúng.

Những thứ ở bên trong những bức tượng giống như quan tài là những… sinh vật trông kinh dị khủng khiếp. Những sinh vật hình người gân guốc này có lớp da sần sùi bao phủ những mảng cơ và xương lộ ra ngoài. Các loại vũ khí cầm bởi các bức tượng là vũ khí thực sự với hình dạng tương tự được làm từ xương và sợi cơ bắp thuôn dài.

Mô tả nó một cách đơn giản, những cái thứ này giống như tác phẩm của một kẻ loạn trí nào đó đã xé xác một con người to lớn ra và cố gắng chắp vá anh ta lại với nhau từ trong ra ngoài. Giống như một thành quả thử nghiệm chimera thất bại vậy. (Darkie: Chimera là quái vật lai tạp nhiều vật vào cùng một cơ thể á)

Con chimera đầu tiên hoàn toàn 'nở' ra khỏi vỏ đá của nó chính là từ bức tượng của một người đàn ông cầm cung tên. Nó phát ra một tiếng rít đít lỗ tai từ cái miệng cong cớn của nó khi nhảy khỏi bục của bức tượng khiến khắp toàn bộ cơ thể tôi run rẩy nỗi da gà.

“Ch-Chà… thì theo lý mà nói thì đúng thật là những bức tượng không hề cố giết chúng ta…” Regis lầm bầm. "Mà là cái thứ bên trong chúng."

Tôi chạy bán mạng về phía cánh cửa mà chúng tôi đã đi qua, cách đó chưa đầy một trăm thước. Tuy nhiên, vừa mới bước được vài bước, tôi nghe thấy một tiếng huýt nhẹ trong không khí.

Không nhìn lại, tôi nhảy sang một bên và lăn người, cố gắng tránh mũi tên bằng xương đâm sầm và tạo ra một vết nứt trên mặt đất.

Tôi lồm cồm bò dậy ngay khi sinh vật cầm cung cắt đứt một đốt sống dài, có gai của nó và cắm 'mũi tên' vào dây cung.

"Con quái vật cầm rìu cũng nở xong rồi đóoo!" Regis cất tiếng từ trên cao, chỉ cách đó vài bước chân.

Chỉ vài giây tích tắc tôi liếc qua con chimera thứ hai với rìu thay cho cánh tay là tất cả những gì mà con chimera cầm cung cần.

Một cơn đau bùng phát từ phía hông cơ thể tôi và tôi bị đánh bay trở lại sau cú bắn. Ho khan một tiếng, tôi nhìn xuống và thấy một mũi tên bằng xương nhô ra ngay dưới lồng ngực của mình.

Tôi khuỵu xuống. Tầm nhìn của tôi lại thu hẹp, làm mờ mọi thứ trừ những gì tôi phải tập trung vào. Tôi đã từng có cảm giác này trong trận chiến, nhưng hề cực đoan đến mức thế này. Đầu tôi đập mạnh vào khung hộp sọ khi máu trào khắp cơ thể tôi.

Tôi nhảy lùi lại, vừa kịp để né cú vung rìu mờ ảo của con chimera cầm rìu. Ngay khi nó chuẩn bị vung cánh tay lưỡi rìu còn lại của nó về phía tôi, một bóng đen vụt qua.

Regis lao vào con chimera cầm rìu, cản trở tầm nhìn của nó và cho phép tôi có cơ hội tập tễnh bước đi.

Tôi đi được vài bước nữa thì một cơn đau nhức nhối khác lại xuất hiện, lần này là từ chân trái của tôi.

Kìm nén tiếng hét, tôi ngã nhào về phía trước, vừa đủ tránh để mũi tên đầu tiên khỏi đâm sâu hơn vào bụng mình.

“Arthur! Tôi chỉ có thể đánh lạc hướng được một con trong số chúng thôi, và còn nhiều con hơn nữa đang chui ra từ bức tượng đó!”

"Ta biết!" Tôi nghiến răng nghiến lợi. Tôi bẻ trục của mũi tên xương bên trong cơ thể, thở hắt khi tôi làm như vậy với mũi tên trên chân.

Thị giác của tôi lại đập một lần nữa như thể cơ thể tôi đang cố gắng tống khứ linh hồn của tôi ra ngoài vậy. Màu sắc xung quanh bắt đầu mờ nhạt dần và xung quanh những con quái vật gân guốc trồi ra từ những bức tượng đá là những luồn hào quang màu tím nhợt. Nhìn xuống xương và trục cơ bắp của những mũi tên trong tay tôi, một luồng aura màu tím mềm mại giống như vậy tràn ra, khiến tôi đã làm một điều mà tôi không thể tin được.

Tôi cắn vào mũi tên. Cụ thể hơn, tôi đã cắn vào lớp aura tìm aetheric xung quanh mũi tên, tiêu thụ aether như thể nó là thịt gắn liền với xương vậy.

“Cậu đang làm cái củ đé.o gì vậy!?” Regis la lên.

Tôi nhai lấy nhai để ngọn lửa aether bập bùng kia, xé nó khỏi mũi tên và nuốt nó trước khi chuyển sang cái mũi tên aether khác.

Tĩnh mạch của tôi như bùng cháy khi chất aether trong cung tên kia chảy khắp cơ thể tôi, cho tôi một thứ sức mạnh mà tôi đã không hề cảm thấy kể từ khi tỉnh lại trong cơ thể này.

Cảm giác đó đến và đi rất nhanh chóng, nhưng điều khiến tôi sốc chính là vết thương trên chân tôi và bên hông tôi đã biến mất, và cái mũi tên chết tiệt từng ghim vào cơ thể thì đang nằm dưới đất.      (Darkie: soooo... về cơ bản là chắc cơ thể này giờ dùng aether để sống, và để hồi phục thì cũng cần aether.)

Không có thời gian xa xỉ để lãng phí, tôi nhanh chóng đứng lên của mình với một tinh thần và sức mạnh mới. Mặt đất rung chuyển khi con chimera thứ ba tự giải thoát hoàn toàn khỏi bức tượng giam cầm nó — lần này là con cầm kiếm.

Con chimera cầm kiếm nhảy ra khỏi bục và phi nước đại về phía tôi với tốc độ bàn thờ trong khi con chimera đầu tiên nạp một cái xương có gai khác của nó lên cây cung của nó.

Kiểm soát hơi thở của mình, tôi để các giác quan cường hóa của mình tiếp nhận hết mọi thứ xung quanh một cách rõ ràng nhất.

Con chimera cầm cung buông mũi tên ra, nhưng lần này tôi thực sự có thể nhìn thấy đường đi của mũi tên xương đang lao vun vút xé toạt cả không khí. Tránh né nó bằng một loạt chuyển động khó nhằn, tôi chuẩn bị bản thân để đối mặt với con chimera cầm kiếm cách đó chỉ vài bước chân.

Nó vung thanh trường kiếm màu trắng nhạt của nó thành hình bán nguyệt rực rỡ khiến tôi bị thương dù tôi đã né được nó.

Nhịp tim của tôi đập nhanh hơn khi đầu tôi chạy qua nhiều kịch bản khác nhau. Ở tình huống thập tử nhất sinh này, để đối mặt với những con quái vật trong tình trạng cơ thể suy nhược này, chỉ có một điều tôi có thể làm: liều ăn nhiều.            (Darkie: ở cái xã hội này, liều nhiều ăn nhiều…)

Nếu tôi không sẵn sàng mạo hiểm cuộc sống của mình, tôi biết mình sẽ không thể tồn tại ở nơi này.

Lao về phía trước khi lưỡi kiếm lớn của thanh kiếm chimera lướt trên bề mặt đá cẩm thạch nhẵn với một tiếng rít xé gió, tôi nắm lấy cánh tay của nó và cắn thật mạnh xuống và tiêu thụ hào quang màu tím xung quanh nó.

Con chimera cầm kiếm gầm lên một tiếng đau đớn, để lộ ra hàm răng nhọn hoắt. Mặc kệ con chimera la đau đớn dữ dội, nhưng tôi vẫn bám chặt, cố gắng làm nó đau hơn bằng mọi cách có thể. Những cú đá và đấm làm tôi đau hơn là làm con chimera kia đau, nhưng khi tôi tiếp tục tiêu thụ lớp hào quang màu tím bao quanh cánh tay cầm kiếm của con chimera, tôi cảm thấy sức mạnh của mình ngày càng lớn dần hơn.

Một tiếng nổ vang rền đất trời vang lên, lần này toàn bộ căn phòng rung chuyển điên cuồng, con chimera liền ném tôi ra khỏi cơ thể nó.

Con chimera đá tôi bằng cái chân dài và đầy da của nó và tôi đập mạnh vào tường, ho ra máu và một vài chiếc răng.

"Arthur!" Tôi nghe tiếng vọng thấy đằng xa khi ý thức của tôi mờ dần đi.

Trước mặt tôi, tiến về phía tôi là một đội quân chimera, mỗi con cầm một loại vũ khí khác nhau làm bằng xương và cơ bắp.

Một vụ nổ khác vang lên, lần này gần hơn nhiều, và mặt đất trước mặt tôi vỡ ra thành những mảnh đá cẩm thạch và máu.

Một tiếng thét xé ruột xé toạc cổ họng tôi khi một vũng máu hình thành ngay chỗ chân trái của tôi. Đó là con chimera đang cầm thứ trông giống như một khẩu súng shotgun, phần xương rỗng của nó chĩa thẳng vào tôi.

Kéo lê cơ thể của mình trên sàn khi những con chimera kia đến gần, gần như chậm chạp một cách khó hiểu, tôi với tới cánh cửa mà chúng tôi đã đi qua — cánh cửa dẫn đến thánh địa.

Ráng gượng đứng lên bằng cái chân tốt còn lại của mình, tôi kéo tay cầm. Nhưng nó không hề nhúc nhích.

"Thôi nào!" Tôi cầu xin, giật mạnh tay cầm bằng kim loại trong vô vọng.

Regis, người đã bay về phía tôi, thở dài. "Vừa mới chào đời mà cuộc sống của tôi chưa gì thấy tệ vl."

Tôi nghe thấy một tiếng huýt yếu ớt trước khi một cơn đau xuyên thấu lại bùng phát, lần này là từ vai trái của tôi.

Nén nỗi đau, tôi giữ mình không ngã bằng cách ép mình vào tường và nắm lấy tay cầm để làm điểm tựa.

Rồi tôi nhìn thấy nó. Trong số tất cả các cổ tự và biểu tượng aetheric được khắc trên cánh cửa này, có một phần duy nhất mà tôi nhận ra vào lúc tôi quan sát trưởng lão Rinia kích hoạt cổng dịch chuyển trong nơi ẩn náu của pháp sư cổ đại.

Ấn cơ thể mình mạnh hơn vào tường để đứng vững, tôi dùng bàn tay lành lặn duy nhất của mình để lần theo dấu vết của các chữ cổ tự bằng aetheric.

Không có chuyện gì xảy ra.

"Chết tiệt chứ! Làm ơn đi trời!" Tôi cầu xin, cố gắng một lần nữa.

Tôi hét lên một lần nữa khi một mũi tên khác xuyên qua lưng dưới của tôi, suýt soát cách cột sống của tôi một cách nguy hiểm. Tôi nắm chặt tay cầm một lần nữa, để giữ cho mình không bị ngã, rồi tôi nhìn thấy cùng một luồng khí màu tím mờ nhạt mà các con chimera đang phát ra xung quanh Regis.

Tôi mở to mắt. "Regis, nhanh, lại đây!"

"Được rồi, nhưng cậu sẽ không ăn thịt tôi, phải không?" Regis nói một cách lưỡng lự.

"Nhanh cmn lên!" Tôi rít lên. "Chui vào tay ta ngay!"

Ngọn lửa ma trơi màu đen lao thẳng vào tay phải của tôi, và tôi gần như reo lên trong vui mừng trước những gì tôi nhìn thấy. Bàn tay tôi đã nhuốm một màu tím nhạt.

Nhanh chóng, tôi vuốt tay theo các chữ cổ tự một lần nữa, nắn nót từng chút một để chức năng mở cửa của nó được kích hoạt.

Tiếng mở khóa vang lên như tiếng thiên thần giáng trần, nhưng mắt tôi mở to khi phát hiện con chimera cầm súng đã được nạp đạn và một chùm tia màu tím dày đặc tụ lại ở đầu súng.

Cạy cửa mở vừa đủ để tôi chui qua, tôi lao vào trong thánh địa đúng lúc để cảm thấy cánh cửa rung rẩy dữ dội vì sức mạnh từ đạn bắn ra từ con chimera cầm súng shotgun.

[] [] []

#Darkie