[] [] []
Tôi gầm gừ trong căm phẫn khi nhìn ngọn lửa ma trơi đen kia.
“Tại sao…” Tôi nghiến răng.
"Tại sao gì?" Nó bối
rối nhìn lại. Biểu cảm của nó sống động như sinh vật sống thật sự, như… một con
vật có tri thức, khiến tôi càng tức giận hơn.
"Tại sao?!" Tôi gầm
lên, đánh một cú thật chậm và đầy đớn đau về phía Regis.
Tay tôi lướt qua khuôn mặt
cáu kỉnh của nó, mất đà khiến tôi loạng choạng trong cơ thể đang suy nhược này.
Tôi ngã nhào về phía trước, đập mạnh mặt xuống sàn trơn lạnh chết tiệt kia.
“Đừng có làm thế!” Con ma
trơi giật mình rồi lẩm bẩm, “… tôi cảm thấy cơ thể mình bị xâm phạm.”
Cơn thịnh nộ tiếp tục nổi
lên và tăng lên khi tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay trái của mình, vị trí chính
xác mà Regis đến trên lòng bàn tay tôi. "Tại sao. Tại sao bây giờ ngươi mới
chịu xuất hiện hả? Sau nhiều năm bào mòn mana của ta và làm bất kì điều gì ngươi
muốn, tại sao bây giờ ngươi mới chịu xuất hiện hả? ”
Tôi ngóc đầu dậy, nhìn trừng
trừng vào ngọn lửa ma trơi đen. Tầm nhìn của tôi mờ đi và nước mắt tôi trào ra.
“Nếu ngươi mà chui ra sớm hơn, thì ta đã có thể thắng rồi. Ta đã có thể đã cứu
tất cả mọi người!”
Một biểu cảm trông gần giống
như… tội lỗi hiện lên khuôn mặt của Regis trước khi nó lắc đầu và quay đi.
“Chà, gì mà căng thẳng thế. Ngay cả các asuras cũng sẽ cấu xé lẫn nhau để cố gắng
tranh giành một vũ khí có tri giác như tôi đấy, ấy thế mà cậu thì ở đây cứ khóc
lóc về chuyện— ”
“Ta đã rất cần ngươi,” tôi
thì thầm, nước mắt chảy ròng ròng trên mặt đất bên dưới khuôn mặt khi tôi cào cấu
nền nhà nhẵn nhụi.
Regis vẫn im lặng khi tôi để
mọi cảm xúc tuôn trào ra. Tôi tức giận với Regis, nhưng tôi cũng đang làm điều
tương tự - sử dụng cậu ta như một cái cớ đổ lỗi cho những thất bại của chính
tôi.
Sau một thời gian trôi qua,
nước mắt tôi đã khô và cổ họng khô rát của tôi bắt đầu phát ra những tiếng lắp
bắp khó chịu khi cố gắng hít thêm không khí.
Giọng của Regis vang lên từ
một khoảng cách nhỏ. “Ở đây có một hồ nước sạch. Hãy uống chút nước trước khi cậu
khóc đến mức thành xác ướp.”
Tôi ngập ngừng, không biết
mình có xứng đáng được uống nước không thì quả trứng nhỏ óng ánh lấp lánh qua
khóe mắt tôi.
“Đúng rồi. Cậu có thể làm được
mà! Hãy ráng làm vì tảng đá đó kìa! ” Regis cổ vũ, bay lượn xung quanh tôi như
một con ruồi mà tôi không thể đập được.
Gạt đi mọi cảm xúc tiêu cực đè
nặng lên cơ thể, tôi lê mình về hướng Regis dẫn dắt tôi.
Cánh tay trắng nhợt nhạt như
sữa trông thật lạ lẫm với tôi. Tôi có cảm giác như mình vẫn đang mặc một bộ
giáp hạng nặng dù cơ thể gần như trần như nhộng.
Thời gian trôi qua khi tôi từ
từ kéo mình trên sàn nhà nhẵn nhụi, nguồn động lực lớn nhất của tôi lấy lại sức
mạnh để khóa miệng Regis lại.
“Nào, công túa, sắp đến rồi,”
cậu ta tiếp tục.
“Im… mồm… đi…” Tôi tập
trung, giọng tôi phát ra như một tiếng thở khò khè.
"Có sức để rên thì có sức
để tiến lên! Ráng lê lết tiếp đi!" Regis luôn mồm nói.
Tôi quyết định sẽ giết tên
này ngay khi tôi lấy lại sức.
Tôi tập trung vào đài phun
nước bằng đá cẩm thạch đang vẫy gọi tôi, phun làn nước từ trên xuống và trong vắt
đến nỗi nó trông giống như băng.
Sau khi lê lết thêm một lần
nữa, cố gắng vượt lên trên cái đế tròn chứa nước, tôi lập tức vùi đầu vào
trong.
Cảm giác như tôi đã tự đập mặt
mình vào một tảng băng, nhưng tôi không quan tâm. Tôi há miệng và nuốt trọn thứ
nước trong vắt và mát lạnh chảy xuống cổ họng.
Cơ thể tôi tiếp tục nuốt từng
ngụm nước cho đến khi tôi không thể nín thở được nữa.
"Gah!" Tôi rụt đầu
ra ngoài, thở hổn hển, khi một bức màn màu be che khuất tầm nhìn của tôi.
Tôi đã cố gắng di chuyển nó
sang một bên, nghĩ rằng có thể phần sau của cái áo của tôi đã rơi xuống đầu
tôi, thì Regis thở dài đằng sau tôi.
"Cậu đang hành động như
một con cún lần đầu tiên nhìn thấy đuôi của chính mình vậy."
"Ngươi đang nói cái gì
vậy?" Tôi càu nhàu, vẫn cố gắng đẩy cái áo của mình ra khỏi đầu.
“Đó là tóc của cậu, thưa chủ
nhân thông thái.”
"Huh? Vô lý…” Tôi nhìn
xuống, lần đầu tiên tôi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình kể từ khi thức dậy.
Tôi chỉ biết trố mắt.
Người đang nhìn chằm chằm
vào tôi trông rất giống tôi, nhưng già hơn một chút, với các đường nét sắc sảo
hơn và làn da trắng sữa giống như cánh tay của tôi.
Vết sẹo đỏ quanh cổ họng mà
tôi chịu được từ ả retainer đã không còn nữa, thay vào đó, chỉ còn lại cái cổ
dài mượt mà.
Nhưng điều khiến tôi sốc nhất
là những thay đổi trên mái tóc và đôi mắt của tôi. Đôi mắt của tôi là một màu
vàng ròng dữ dằn và mái tóc đỏ nâu trước đây của tôi giờ đã nhạt màu đi. Mái
tóc màu nâu đỏ đậm bây giờ là màu lúa mì xám, thậm chí còn nhợt nhạt hơn cả mái
tóc của Sylvie ở hình dạng con người.
Ngực tôi đau thắt lại khi
nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình, mái tóc và đôi mắt của chính tôi giờ
đây là một lời nhắc nhở nhức nhối về những gì mà khếu ước thú của tôi đã làm
cho tôi.
“C-Cái gì thế này? Tại sao ta
lại—” Một tiếng hét đột nhiên xé toạc cổ họng tôi khi một cơn đau nhức nhối
bùng lên trong tôi, như thể lõi mana của tôi đã bốc cháy.
Tầm nhìn của tôi lờ đờ và trở
nên mơ hồ cho đến khi tôi nghe thấy một giọng nói. Đó là một giọng nói mà tôi
đã không nghe thấy trong một thời gian dài, nhưng đó sẽ là một trong những giọng
nói mà tôi sẽ không bao giờ có thể quên.
"Chào nhóc, Art, là ta,
Sylvia đây."
Tim tôi đập mạnh vào xương
sườn khi sự phấn khích dâng lên. "S-Sylvia?"
“Ta đã ghi lại tin nhắn này
cùng lúc với tin nhắn đầu tiên mà ta gửi cho cậu, nhưng ta nghĩ rắng, đối với
nhóc thì chắc cũng đã khá lâu kể từ khi lần cuối nghe giọng nói của ta. Haha, ta
cho rằng ta nên nói rằng đã lâu rồi không gặp nhỉ.”
Tôi bật ra một tiếng cười và
cảm thấy những giọt nước mắt mới chảy dài trên má.
“Ta cảm thấy thật mâu thuẫn
khi nhóc có thể nghe thấy tin nhắn này. Một mặt, ta tự hào rằng nhóc đã có thể
đến được vị trí hiện tại. Nhưng mặt khác, việc nhóc đã phải thúc đẩy bản thân phát
triển đến mức này đồng nghĩa là cuộc sống không hề đối xử dịu dàng với nhóc chút
nào, thậm chí có thể còn khó khăn hơn kiếp trước đây của nhóc.”
Tôi cảm thấy giọng điệu u sầu
nặng nề của bà ấy, nhưng vẫn tiếp tục lắng nghe.
“Để đến được giai đoạn này
có nghĩa là nhóc phải chiến đấu với những kẻ thù mạnh hơn mình rất nhiều, thậm
chí là trải qua vô số các tình huống sinh tử và dựa trên lịch sử của chúng ta, ta
dám cho rằng chỉ có thể có thể là do Agrona và các Vritra dưới trướng anh ta chứ
không còn ai khác vào đây.”
Máu trong tôi sôi sục nhắc đến
tên Agrona, nhưng giọng Sylvia chỉ có vẻ buồn... gần như đau lòng.
“Ta nghĩ rằng một cuộc chiến
tranh giữa Agrona và các Asura là điều không thể tránh khỏi, và Dicathen sẽ bị
vướng vào cuộc chiến đó. Vì có rất nhiều điều cần nói với nhóc, mà với số lượng
tin hạn chế mà ta có thể lưu trữ mà bị theo dõi được, vì vậy ta sẽ nói ngắn gọn
thôi.
“Vì con gái ta là sẽ là khế
ước thú của cháu, và cộng với việc nhóc được tái sinh vào thế giới này, cha ta
rất có thể sẽ làm đủ mọi cách có thể để gặp nhóc, và rất có thể là thậm chí huấn
luyện nhóc. Và vì chỉ tiếp xúc với mỗi asura, rất có thể cháu chỉ biết được một
mặt của toàn bộ câu chuyện này.”
Một lần nữa, giọng Sylvia ngày
càng buồn bã.
“Mối căng thẳng leo thang giữa
Vritra và các gia tộc asura khác không hề đơn giản như những gì họ đã nói với cháu.
Không giống như những câu chuyện cổ tích kể trước khi đi ngủ cho trẻ em, cuộc sống
không phải lúc nào cũng có mặt thiện và mặt ác — mà chỉ có ‘phe ta’ và ‘phe họ’.
“Agrona đúng thật không thể
được tha thứ được vì tất cả những hành vi tàn bạo mà anh ta đã gây ra trong nhiều
thế kỷ qua, nhưng ngay cả asura khác, bao gồm cả ta, cũng vậy.”
Sự bối rối bắt đầu lấn át những
cảm xúc khác của tôi.
“Agrona, người luôn bị cuốn
hút bởi cuộc sống của chủng loài hạ đẳng, cũng chính là người phát hiện ra tàn
tích của một nền văn minh pháp sư cổ đại. Những người pháp sư đã học cách sử dụng
Aether.
“Và chỉ một thời gian sau
phát hiện này, anh ta đã tìm ra lý do tại sao bọn họ lại tuyệt chủng, bất chấp
những tiến bộ vượt bậc về công nghệ và ma thuật - cả mana và aether. Nhiều thế
kỷ trước, chính tộc Indrath đã gây ra tội ác diệt chủng với những pháp sư cổ đại
này.”
Gì? Tại sao họ lại giết—câu
hỏi của tôi bị cắt ngang bởi câu trả lời của Sylvia trong tin nhắn của bà ấy.
“Gia tộc Indrath là gia tộc
danh tiếng, được tôn lên làm lãnh đạo của các gia tộc asura khác. Và về cơ bản,
họ được tôn kính như những sinh vật gần gũi nhất với chúa trời thực sự không chỉ
vì sức mạnh mà còn là quyền kiểm soát aether mà không một ai khác ngoài gia tộc
có thể thực hiện được. Nhưng sau đó, một trong những sứ giả từ gia tộc Indrath
đã phát hiện ra rằng có một nền văn minh ẩn dật của những người hạ đẳng kia lại
có thể sử dụng sức mạnh của họ.
“Lo sợ rằng sức mạnh và thẩm
quyền của họ sẽ bị lung lay, các trưởng lão đã ra lệnh… loại bỏ bọn họ. Theo những
gì ta được nghe kể, không giống như gia tộc của chúng ta đã phát triển và huấn
luyện thuật aether chuyên biệt dùng để chiến đấu, những pháp sư cổ đại này chỉ
tìm cách cải thiện cuộc sống của họ thông qua aether và phát triển trình độ
công nghệ của mình."
Sylvia thở dài và im lặng một
lúc trước khi tiếp tục.
“Không cần phải nói, tội ác
diệt chủng của họ được xem như một trong các bí mật đen tối nhất của Gia tộc Indrath,
và công nghệ của các pháp sư cổ đại đã được ẩn giấu và nghiên cứu, nhưng vì các
thành phố ngầm của họ được xây dựng phức tạp đến mức độ chúng ta không bao giờ
chắc chắn liệu mình có thực sự khám phá ra tất cả những gì họ đã che giấu hay
không. Đó là lý do tại sao các giống loài rồng thấp kém hơn sống ở cả Alacrya
và Dicathen, để đảm bảo rằng ngay cả bây giờ, không có bất kỳ pháp sư cổ đại
nào còn sống sót.
“Agrona đã tìm thấy một
trong những tàn tích được che giấu này, và đe dọa sẽ vạch trần việc làm sai
trái của Gia tộc Indrath vì đã phá vỡ quy tắc cao thượng rằng chúng ta, các
asuras, không được phép trực tiếp can dự vào cuộc sống của các chủng tộc hạ đẳng.
Nhóc chắc hẳn có thể tưởng tượng các trưởng lão trong tộc của ta đã phản ứng
như thế nào với điều này. Lợi dụng việc Agrona thích cải trang để lẻn đến
Dicathen và Alacrya để nghiên cứu, bọn họ buộc tội anh ta đã có các quan hệ
thân mật với chủng tộc hạ đẳng kia trước khi đày anh ta đến Alacrya.”
Tôi lắc đầu. Thật là một kịch
bản đầy quên thuộc — ngay cả giữa những thực thể bậc cao hơn, cổ đại, vẫn luôn
tồn tại xung đột chính trị.
“Sự hối tiếc lớn nhất của ta
là đã cho phép gia tộc ta hoàn toàn hủy hoại cuộc sống của hôn phu của ta… và
cha đứa con chưa chào đời của ta.”
Hàm tôi chùng xuống và tôi cảm
thấy mắt mình lồi ra từ hốc mắt. Khoan, không những Agrona không trốn khỏi
Epheotus như Windsom đã nói với tôi, mà Agrona còn là chồng tương lai của
Sylvia và cha của Sylvie?
“Dấu hiệu mang thai của ta
chỉ xuất hiện vài tháng sau khi Agrona bị đày đi. Thông thường, một thành viên
mới của Gia Tộc Indrath được sinh ra sẽ là một dịp hiếm hoi và được tổ chức ăn
mừng, nhưng ta biết rằng cả gia tộc của ta và bất kỳ gia tộc nào trong Bát Đại
Gia Tộc cũng sẽ không chấp thuận việc ta hạ sinh đứa trẻ này, và vì vậy khi một
đêm nọ, khi ta biết được rằng cha ta đang lên kế hoạch tổ chức ám sát Agrona ở
Alacrya, ta biết mình phải tìm Agrona trước họ.
“Ta thú nhận rằng khi đó ta
còn trẻ và bồng bột, Arthur. Chống lại cha mẹ vì đã tước đoạt đi người đàn ông
mà ta nghĩ rằng ta đã đem lòng yêu thương, rồi ta tìm thấy Agrona ở Alacrya trước
khi đơn vị mà cha ta đã cử đến để ám sát anh ta. Lúc đó ta mới thấy, đó không còn
là con người khát vọng tri thức nhút nhát và quyến rũ mà ta đã từng yêu, mà giờ
anh ta đã trở thành một kẻ điên cuồng loạn trí sau sự phản bội của gia tộc và
tình yêu của đời mình – là ta.
“Anh ta và những tín đồ
trung thành của mình từ Gia tộc Vritra đã tìm kiếm các văn bản cổ xưa bị chôn
vùi của các pháp sư cổ đại và cố gắng xây dựng lại công trình của họ theo một
hướng khác, sử dụng những người chủng tộc hạ đẳng để làm vật thí nghiệm. Ta
không biết kế hoạch cuối cùng của anh ta là gì ngoài việc chinh phục Epheotus,
nhưng anh ta đang điều tra một yếu tố — một sắc lệnh, quyền lực hơn cả khả năng
của aether, vượt trên thời gian, không gian và sự sống. Đó chính là số phận."
Từ ‘số phận’ ngay lập tức
khiến tôi nhớ đến một người. Trưởng lão Rinia. Bà ấy không chỉ là một pháp sư
tiên tri diviner, mà còn là người có thể kiểm soát aether. Bà ấy đã cương quyết
nhấn mạnh rằng bà không liên quan đến các pháp sư cổ đại, nhưng…
Não tôi ngày càng đau hơn vì
cố gắng kết hợp tất cả những thông tin này lại với nhau.
"Số phận không chỉ ràng
buộc mỗi cuộc sống hiện tại của chúng ta, mà còn cả kiếp sống ở nơi khác và ở bất
kỳ thời điểm nào khác."
Hơi thở của tôi dồn dập.
“Ta cho rằng điều này nghe
có vẻ quen thuộc với nhóc. Xét cho cùng, số phận chính là thành phần cốt lõi của
luân hồi chuyển kiếp. Agrona tin rằng ‘vật chứa linh hồn’ là thành phần quan trọng
trong ép buộc luân hồi, đó là lý do tại sao ta không thể để nhóc rơi vào tay
Agrona. Sau khi phát hiện ra rằng ta đã mang trong mình một đứa trẻ thuộc dòng
dõi rồng và basilisk, anh ta đã giam giữ ta lại cho đến khi ta sinh con. Tất
nhiên là ta sẽ không thể để con mình phải chịu những thí nghiệm độc ác kia nên ta
đã nhốt con mình trong không gian riêng mà ta đã tạo ra bên trong viên đá.
“Như ta đã nói trước đây, ta
không thể hiểu hết toàn bộ kế hoạch của Agrona trước khi trốn thoát, nhưng ta
thấy rằng có bốn tàn tích được xây dựng bởi các pháp sư cổ đại mà anh ta, cũng
như bất kỳ asuras nào khác, không thể vượt qua. Ta đã để lại vị trí của bốn tàn
tích lớn này mà Agrona đã nhân giống và gửi những người chủng tộc thấp kém kia
đến với hy vọng tìm hiểu về những gì có ở dưới đó.
“Những gì ta để lại cho nhóc
không phải là một nhiệm vụ vĩ đại nào đó; đó chưa bao giờ là ý định của ta.
Nhưng nếu nhóc đang ở trong tình huống lạc lõng hoặc cảm thấy yếu đuối và bất lực,
có lẽ câu trả lời mà Agrona đang tìm kiếm cũng chính là câu trả lời cho bản
thân nhóc.”
Cứ thế, giọng Sylvia nhỏ dần,
khiến tôi choáng váng trong sự im lặng hoàn toàn đến mức có thể sờ thấy được.
Chỉ đến khi Regis xuất hiện khỏi cơ thể tôi, tôi mới giật mình thoát khỏi sự
bàng hoàng.
“Chà, hơi bị nhiều thông tin
à nha,” ma trơi màu đen nói, thở dài.
Tôi nhìn cậu ta chằm chằm,
chết lặng. "Ngươi cũng có thể nghe thấy tất cả những điều đó ư?"
“Chứ mắc gì tôi rãnh đâu mà
chui vào người cậu làm gì.” Cậu ta đảo mắt. “Bây giờ, tôi có một số tin tốt và
một tin xấu — à, hai tin khá tốt và một tin hơi bị xấu. Muốn nghe tin nào trước?
”
Tôi lò mò quay trở lại khu vực
có viên đá óng ánh và nhặt lấy khế ước thú của mình—con gái của Sylvia, người
mà bà ấy đã tin tưởng giao cho tôi chăm sóc.
“Hãy bắt đầu với tin tốt trước
đi ha,” Regis nói, lơ lửng trước mặt tôi. "Dựa trên những gì tôi phát hiện
trong khi cậu nằm ở đó sống dở chết dở, tôi nghĩ chúng ta thực sự đang ở một
trong những tàn tích ẩn giấu của các pháp sư cổ đại."
Tôi rời mắt khỏi viên đá
trong tay và nhìn lên. "Gì?"
“Yup, hãy nhìn vào cánh cửa ở
đầu đối diện của căn phòng này. Cùng với lớp máu khô và đài phun nước có thể uống
được, tôi muốn nói rằng đây có thể là một khu vực nghỉ ngơi trước khi đương đầu
với bất kỳ thử thách kinh khủng nào đó mà các pháp sư cổ đại xây dựng để ngăn
chặn những người ngoài cuộc tiếp cận được với kiến thức gì đó được lưu trữ dưới
đây."
Sau khi nhìn vào cánh cửa
kim loại được khắc bằng chữ cổ tục dọc theo khung, tôi nhìn Regis.
“Ngươi cũng khá thông minh đấy,”
tôi thừa nhận.
Regis hí ha hí hửng. “Cuối
cùng tôi đã được chủ nhân chấp thuận rồi! Tôi vẫn còn xứng đáng!"
Mặc kệ cậu ta, tôi nhìn xuống
hòn đá nhỏ trên tay.
“Tin tốt thứ hai thì có thể cậu
đã đoán ra, nhưng tôi đã xác nhận rằng Sylvie vẫn còn sống bằng cách nhìn vào
bên trong đó.”
"Ngươi đã vào trong đây
á?" Tôi hỏi, cầm viên đá lên.
"Ờ. Tôi có hơi tò mò,”
cậu ta nói một cách châm biếm. “Dù sao thì, khế ước thú của cậu đã sử dụng một
thuật nhánh vivum cao cấp để chuyển giao cho cậu cơ thể asura của cô ấy để cứu cậu…”
Đôi mắt của Regis trở nên sắc
bén. “Điều đó dẫn đến một tin xấu khác. Tôi không nghĩ rằng cậu có thể nghe thấy
thông điệp của Sylvia bởi vì cậu đã đột phá qua giai đoạn lõi trắng đâu. Trên
thực tế, lõi của cậu đã bị hư hại đến mức vô phương cứu chữa rồi.”
[] [] []
#Darkie