[] [] []
Bóng tối. Xung quanh tôi chỉ
toàn là bóng tối đen nghịt.
Tôi đang lơ lửng, lơ lửng
trong một khoảng không đen nghịt hoàn toàn không phản chiếu bất kỳ thứ gì. Tôi
không thể biết bản thân mình đang trôi dạt hay lơ lửng tại chỗ.
Tất cả những gì tôi biết rằng
không hề có bất kỳ thứ gì khác—không có âm thanh, mùi vị, khứu giác, hay xúc
giác nào trong bóng tối vô tận này.
Ban đầu có cảm giác rất yên
bình. Tôi cảm thấy mình vừa là mọi thứ, vừa không là gì cùng một lúc. Tôi cảm
thấy mình giống như một hạt nhân nhỏ bé trong vũ trụ mênh mông vô tận, nhưng
tôi cũng cảm thấy như không có gì khác tồn tại ngoài bản thân tôi.
Tuy nhiên, khi thời gian trôi
qua, tôi nhớ lại nhiều hơn về những gì tôi đã trải qua. Tôi là một con người...
có tay, chân và cơ thể.
Tuy nhiên, tôi không thể cảm
thấy bất cứ điều gì cả. Tôi cố thử uốn cong các ngón tay và ngón chân của mình.
Tôi cố gắng phập phồng lỗ mũi, mở miệng. Nhưng tôi vẫn không thể cảm thấy bất cứ
điều gì. Tôi thậm chí không thể cảm thấy mình thở nữa.
Nỗi sợ hãi nhanh chóng dâng
trào trong tôi. Không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy tôi vẫn còn sống cả. Trái
tim không đập mạnh, không thở gấp, không run rẩy cơ thể.
Vãi thật, tôi ước mình có thể
cảm nhận được gì đó — bất cứ điều gì để xác minh rằng không chỉ có mỗi ý thức của
tôi là tồn tại. Nhưng tôi bị mắc kẹt ở đây trong khi chẳng biết bao nhiêu thời
gian trôi qua cả.
Tôi cố gắng lắm để không
phát điên lên. Tôi cố hét thử, nhưng không có âm thanh nào phát ra. Tôi thử cắn
lưỡi của mình, nhưng không có cảm giác gì cả.
Tôi chỉ đơn giản là tồn tại.
Và tôi ngày càng phát điên hơn
với mỗi giây trôi qua.
Cảm giác điên loạn ngày càng
lan rộng và bao trùm mọi ngóc ngách trong ý thức của tôi. Tuy nhiên, những ảo
giác mà tôi mong đợi, hy vọng — mong ước — không bao giờ xảy ra. Không hề có bất
kỳ dấu hiệu nào cho thấy tôi đã trở nên điên loạn trong một thế giới mà tôi chẳng
cảm nhận được gì khác, và thậm chí tôi còn chẳng biết mình còn cơ thể thật hay
không, chứ đừng nói đến cảm giác.
Tôi nhanh chóng chán ngấy nỗi
sợ hãi không ngừng gia tăng, lo lắng, sợ hãi và hoang tưởng luôn đeo bám bên
trong tôi… nếu tôi còn cơ thể. Những ký ức mang máng ấy cứ mơ mơ hồ hồ, tôi gần
như thể nhớ lại gì đó, nhưng ký ức vẫn kẹt lại đâu đó.
Thời gian trôi qua nhưng ở
trạng thái hư vô, thậm chí khó mà đoán được nó đang trôi qua nhanh hay chậm.
Chỉ đến khi tôi cảm thấy một
cú giật nhẹ trên… cánh tay của mình — đúng thế, là cánh tay của tôi — tôi mới
giật bắn mình.
Lần đầu tiên tôi cảm nhận được
điều gì đó. Một lúc sau, tôi cảm thấy một cơn đau khác, lần này là một cơn đau
lan khắp ngực tôi. Những vết đau đó nhanh chóng leo thang thành những cơn đau
buốt người, nhưng tôi không quan tâm. Vì cơn đau cũng là bằng chứng chứng minh
rằng ngoài ý thức của mình ra thì cơ thể tôi vẫn tồn tại.
Tôi chờ đợi cơn đau tiếp
theo. Cảm giác như những mũi kim đâm sâu vào từng lỗ chân lông của tôi như khiến
tôi phát điên vì cơn đau dày vò mà chúng gây ra nhưng sau những giây phút tồn tại
một cách hư vô, tôi thực sự mừng khi đón nhận từng cơn đau ngày càng thốn hơn,
xuyên thấu qua từng milimet của cơ thể của tôi.
Thú vị hơn, tầm nhìn của tôi
bắt đầu sáng lên cho đến khi khoảng không mà tôi đang ở cũng sáng dần lên.
Có thể chỉ là do tôi đã phải
chịu đựng nỗi đau tuyệt đối dai dẳng kia, nhưng khi thứ ánh sáng màu trắng ngày
càng lấn át tầm nhìn của tôi, tôi cảm thấy như tôi đã trải qua điều này một lần
trước đây rồi thì phải.
Rồi tôi chợt nhận ra.
Không. Đứng nói là tôi đang
tái sinh lần nữa.
Một làn sóng hoảng sợ bao
trùm lấy tôi khi tôi đến gần những đám mây trắng mờ ảo.
Mắt tôi choàng mở ra, tôi thấy
mình đang nằm trên sàn, má tôi áp lên mặt sàn nhẵn và cứng.
Tôi ngay lập tức cố gắng di
chuyển, cố trấn an rằng mình không phải là trẻ sơ sinh vừa được sinh ra một lần
nữa. Tôi không thể bắt đầu lại từ đầu được, không phải bây giờ. Vẫn còn rất nhiều
việc tôi còn phải làm, vẫn còn rất nhiều người tôi cần phải bảo vệ. Mẹ tôi, em
gái tôi, Virion, Tess, Sylvie.
Sylvie!
Tôi gắng gượng nhấc đầu mình
lên thì một cơn đau thấu ruột gan xuất hiện khắp toàn cơ thể tôi.
Không ổn tý nào rồi.
Cả cơ thể tôi có cảm giác rất
lạ lẫm, nó nặng trịch và cứng đờ như thể tôi đang khoác lên người một bộ giáp hạng
nặng dành cho một giống loài khác, một loài nào đó to hơn rất nhiều lần tôi.
Tôi cố mở miệng và nói thử
gì đó. “Ah…Ahhh.”
Âm thanh quen thuộc của giọng
tôi vang lên, khiến tôi có chút gì đó an tâm.
Tôi nghiến răng, và nuốt nước
bọt, một cảm giác cháy rát cổ chạy dọc cuống họng tôi.
Răng! Tôi vẫn còn răng!
Không còn sợ mình đã trở
thành trẻ sơ sinh nữa, tôi bắt tay vào việc cố gắng nhấc cơ thể tôi lên khỏi mặt
đất.
Mục tiêu hiện tại, cũng là trở
ngại lớn lao nhất tôi cần phải vượt qua đó chính là nhấc tay tôi lên. Cứ như thể
cả cơ thể tôi đâm chòi nảy rễ cắm chặt xuống mặt đất như những cái cây đại thụ
trong rừng Elshire vậy, vì dù có cố đến đâu thì cơ thể tôi vẫn không chịu nhúc
nhích. Thay vào đó, tất cả những gì tôi nhận được chỉ là cơn đau điếng khắp người
như thể ai đó đang mát-xa toàn cơ thể tôi bằng một thanh chùy đầy gai nhọn được
đun nóng khủng khiếp.
Sau vài nỗ lực để nhấc cái
cơ thể chết tiệt này lên, và sau vài lần ngất cmn xỉu vì đau đớn, tôi đành phải
từ bỏ.
Tuy nhiên, tôi đã phần nào cảm
thấy dễ chịu hơn vì cơn đau này. Không phải theo kiểu bạo dâm (Darkie: not
fucking yet), nhưng thực tế là nếu tôi có thể cảm thấy đau thì điều có
nghĩa là cơ thể tôi có thể chỉ bị thương chứ không phải hoàn toàn tàn phế. Và
sau ngần ấy thời gian chìm trong bóng tối dường như vĩnh cửu kia, quan cảnh trong
căn phòng này vẫn là một cảnh tượng khá bắt mắt bất chấp tầm nhìn hạn chế của
tôi.
Qua những bức tường cong ngay
khóe mắt, có vẻ như tôi đang ở trong một căn phòng hình tròn lớn. Những cây cột
trắng mịn không một dấu vết mục nát chính là trục đỡ trần nhà. Một nguồn ánh
sáng thanh tao ấm áp phát sáng rực rỡ từ những chiếc đèn treo tường xếp dọc
theo các bức tường, được đặt cách nhau đều đặn với những dòng chữ cổ tự quen
thuộc nhưng khó hiểu được khắc ở giữa chúng.
Tôi rời mắt khỏi ánh đèn mập
mờ và tập trung vào mặt đất — hay cụ thể hơn là những gì trên mặt đất.
Máu. Rất nhiều máu.
Nhưng lớp máu đã khô thành
các vệt màu nâu và đóng thành cục ở các góc sàn tiếp xúc với bức tường. Thật
khó để biết bức tường và sàn nhà đã dính máu bao lâu, nhưng càng nhìn kỹ, tôi
càng để ý thấy có rất nhiều vũng máu khô, có vẻ như đây từng là một cơ sở chữa
trị cho những người bị thương… hoặc những con thú bị thương.
Tôi rùng mình khi suy nghĩ về
việc một con quái vật mana khát máu đang đứng đằng sau tôi trong tình trạng hiện
giờ của tôi. Điều duy nhất an ủi tôi là đến giờ tôi vẫn chưa bị con quái nào ăn
thịt.
Tôi cố gắng di chuyển thêm lần
nữa, nhưng vô vọng rồi. Tôi vẫn cảm thấy như mình đang ở trong một loại vỏ bọc
nào đó bất cứ khi nào tôi cố gắng di chuyển, như thể cơ thể này không phải của
tôi nữa vậy.
Sau khi thời gian dài trôi
qua và tôi đã nhìn hết các chi tiết trên tường, mặt đất và cột nhà để đánh lạc
hướng bản thân, những ký ức không mong muốn và đau đớn mà tôi đã cố trốn tránh
bắt đầu tái hiện lại.
Tôi đã chiến đấu với Nico,
người đã tái sinh vào cơ thể của Elijah. Thực ra, có thể Elijah đã luôn là Nico
— tôi nhớ Elijah có từng nói những ký ức của mình trước khi đến vương quốc Darv
rất là mờ nhạt.
Tôi nhớ rằng Tess đã định hy
sinh bản thân vì tôi không thể thắng Cadell, tên scythe đã giết bà Sylvia.
Tôi nhớ rằng, may mắn thế
nào đó, tôi đã có thể thao túng Aether để tạo ra không chỉ cả một chiều không
gian của riêng tôi, mà còn tạo cả một cổng dịch chuyển cũng như sử dụng tấm huy
chương do các pháp sư cổ đại chế tạo.
Và tôi cũng biết rất rõ rằng
tôi không còn đường sống nữa. Cơ thể của tôi hầu như chỉ có thể hoạt động được
nhờ vào ý chí rồng của Sylvia và nguồn aether giúp tôi sống sót. Tôi biết rằng
một khi tôi hủy Realmheart, tôi sẽ cảm nhận được toàn bộ phản phệ cực mạnh của cái
‘cơ thể phàm tục’ yếu ớt của mình vì đã quá lạm dụng cả mana và aether đến mức
độ như vậy.
Và đó là lúc ký ức đau buồn
nhất lại trỗi dậy. Như thể nó đã được hằn sâu vào trong não của tôi, tôi có thể
nhớ lại những khoảnh khắc cuối cùng của tôi với Sylvie, trước khi cô ấy đẩy tôi
vào cánh cổng bất ổn đó, ký ức đó tái hiện lại rõ ràng đến mức tôi gần như có
thể nhìn thấy cô ấy trước mặt tôi.
Nước mắt trào ra làm mờ tầm
nhìn của tôi, những tiếng nức nở bật ra khỏi cổ họng khô khốc của tôi. Mỗi khi
tôi nhắm mắt lại, ký ức về Sylvie hy sinh ngay trước mặt tôi cứ lặp đi lặp lại
như địa ngục vô tận.
Qua giao ước mà chúng tôi đã
thành lập với, tôi biết rằng cô ấy đã sử dụng một thuật aether mạnh mẽ đến mức phải
hy sinh cơ thể thật của mình để cứu tôi.
Tôi ghét việc cô ấy đã hy
sinh bản thân mình vì tôi.
Nhưng hơn thế nữa, tôi căm ghét
bản thân mình vì điều đó.
Tôi đã quá chú tâm vào việc
cố gắng giải quyết mọi thứ theo cách của mình—cứu Tess, trả thù tên scythe đã
giết Sylvia, đối đầu và đánh bại Nico, quá khứ của tôi—đến nỗi tôi không hề trân
trọng người đã sát cánh cùng tôi vượt qua tất cả suốt thời gian đó.
Tôi luôn coi cô ấy là điều
hiển nhiên, rằng cô ấy sẽ luôn ở đây với tôi.
Và giờ thì cô ấy đã ra đi
vĩnh viễn.
Ruột gan tôi quặn lại, và lồng
ngực tôi thắt chặt khi tôi cố kìm lại một tiếng nấc khác. Tôi nhắm nghiền mắt,
nghiến răng cố gắng kiềm chế bản thân.
Nhưng tôi không thể làm được.
Tôi đã mất đi Sylvie, người duy nhất ở bên tôi lâu hơn bất kỳ người nào khác
trên thế giới này, trong khi cố gắng cứu lấy tất cả mọi người.
“Ghhh…” Tôi phập phồng, bật
ra những tiếng nấc nghẹn ngào vang vọng khắp phòng như thể đang chế giễu tôi.
"Ta xin lỗi. T-Ta rất xin lỗi… Sylv.”
Tôi không thể biết mình đã
dành bao nhiêu thời gian để chìm đắm trong đau khổ và tủi nhục, nhưng tôi đột
ngột giật bắn mình vì cảm giác như đống kim châm chạy dọc khắp cơ thể. Cảm giác
lạ lẫm như thể hàng triệu con côn trùng đang bò khắp người tôi, bên dưới làn da
của tôi.
Một làn sóng khác đến, lần
này mạnh hơn - đau đớn hơn. Và điều cuối cùng mà tôi nhớ được đó chính là cảm
giác như hàng triệu con bọ bên dưới da tôi đã bùng nổ ra khỏi cơ thể tôi.
Đến khi tôi mở mắt ra và cảm
thấy nước bọt mát lạnh đọng lại bên dưới má, tôi biết mình đã bất tỉnh.
Lột mặt khỏi sàn ướt, tôi
quay lưng lại.
Khoảnh khắc vui mừng ngắn ngủi
trước việc tôi thực sự có thể di chuyển đã bị gián đoạn bởi cảm giác khát nước
quá mức.
Nuốt ít nước bọt còn sót lại
để làm ẩm cổ họng khô khốc của mình, tôi cố ngồi dậy. Chuyển động không còn cứng
nữa, và mặc dù cơ thể tôi vẫn cảm thấy cứng đơ và lạ lẫm, nhưng tôi vẫn hào hứng
vì đã có thể cử động một chút rồi.
Ngồi trên mặt đất, thứ đầu
tiên đập vào mắt tôi chính là hai bàn tay của chính mình.
“Cái gì…” Tay tôi nhợt nhạt
- gần như trắng tinh như bạch tuyết - nhưng không chỉ vậy; không hề có dù chỉ một
khuyết điểm nào trên tay tôi cả. Những vết chai trên lòng bàn tay tôi trong suốt
những năm cầm kiếm đã không còn nữa. Những vết sẹo hằn trên các đốt ngón tay của
tôi sau các trận chiến cũng đã biến mất. Ngay cả những vết sẹo trên cổ tay mà
tôi đã nhận được khi chiến đấu chống lại ả retainer dùng độc đó - ả retainer đầu
tiên mà tôi đã đụng độ – cũng đã biến mất, thay vào đó là làn da mịn màng và
sáng bóng.
Có vẻ như Sylvie đã làm được
nhiều hơn chỉ là chữa lành vết thương từ việc lạm dụng Realmheart Physique của
tôi.
Tôi nghiến răng, cố gắng gạt
đi ý nghĩ về sự hy sinh của khế ước thú của tôi trước khi tôi chìm sâu hơn vào
hố sâu tuyệt vọng không đáy đó nữa.
Tôi tiếp tục nghiên cứu bàn
tay của mình, nhận thấy ngày càng có nhiều sự khác biệt hơn qua từng giây phút.
Cánh tay của tôi vẫn săn chắc
với những cơ bắp mà tôi đã có được qua nhiều năm tập luyện, nhưng chúng cũng gầy
hơn. Bàn tay của tôi trông cũng nhỏ hơn và các ngón tay của tôi cũng thanh mảnh
hơn — chắc đó có thể là do thiếu các vết chai và sẹo.
Chỉ khi ánh mắt tôi nhìn xuống
cánh tay của tôi, cụ thể hơn là cẳng tay trái, tôi mới cảm thấy một cơn đau
nhói khắp ngực.
Dấu tích đó đã biến mất.
"H-Hả?" Tôi lắp bắp.
Sự hoảng sợ dâng lên trong
tôi một lần nữa khi tôi bắt đầu quay cuồng cánh tay của mình để xem liệu nó có ở
phía bên kia không. Dấu ấn đã biến mất. Dấu ấn mà tôi có được sau khi hình
thành khế ước với Sylvie đã hoàn toàn biến mất cùng với tất cả những vết sẹo và
vết chai trên bàn tay và cánh tay của tôi.
“Trước khi cậu tính khóc
thêm nữa thì hãy nhìn sang bên phải đi kìa,” một giọng nói gần đó vang lên rõ
ràng một cách giễu cợt.
Không hiểu vì lý do gì mà tôi
chẳng cảm thấy bị đe dọa bởi giọng nói đó, tôi liền quay sang bên phải thì thấy
một viên đá óng ánh to bằng lòng bàn tay.
Đôi mắt tôi mở to, và theo bản
năng, tôi lao về phía viên đá đầy màu sắc và nắm lấy nó để xem xét kỹ hơn.
“Đ-Đây là…”
“Đúng vậy. Đó là khế ước thú
của cậu chứ còn gì nữa,” giọng nói cộc lốc vang lên trước khi một bóng đen xuất
hiện trong mắt tôi.
Một ngọn lửa ma trơi màu đen
có kích thước bằng một viên đá lớn xuất hiện, chỉ có điều “ma trơi” đen lơ lửng
này có một cặp mắt sắc bén, trắng tinh đang nhìn chằm chằm vào tôi và hai chiếc
sừng nhỏ nhô lên hai bên… đầu của nó.
Tôi cảm thấy miệng mình há hốc
khi cố gắng nói chuyện, nhưng trước khi tôi có thể tiếp tục, con ma trơi hình
giọt nước màu đen có sừng và đôi mắt lơ lửng lại gần tôi. Nó cúi đầu, như thể
đang cúi đầu trước tôi, và nói với một giọng điệu lố lăng.
“Xin chào, chủ nhân đáng
thương của tôi. Tôi là Regis, vũ khí hùng mạnh cuối cùng đã hiển linh và vừa
chui ra khỏi đít của cậu đây. Mà theo nghĩa ẩn dụ á nha ba." (Darkie:
And so, the legend begins)
[] [] []
#Darkie