[] [] []
Không khí trong lồng ngực tôi
sôi sục khi tôi cố gắng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Elijah, người đã bị
Draneeve bắt cóc trong cuộc chiến ở Học viện Xyrus, vẫn còn sống và đứng trước
mặt tôi.
“Elijah? C-Chuyện gì đang xảy
ra vậy? Làm sao mà cậu…” giọng tôi đứt quãng khi hai chúng tôi nhìn nhau. Vẻ mặt
cậu ấy căng thẳng và cậu ấy trông già hơn vì lý do gì đó. Cậu ấy chắc chắn là
Elijah, nhưng ở con người cậu ấy có gì đó quá khác thường.
Nhếch mép, Elijah nhảy lùi lại,
cánh tay của cậu ta vận ra một luồng khí đen.
Đến lượt tôi đáp lại, tôi
kích hoạt Realmheart Physique đến mức tối đa. Tôi cần phải biết. Qua những gì cậu
ta đã thể hiện, các phép thuật của cậu ấy hình thành gần như ngay lập tức. Nếu
tôi định sống sót thoát ra khỏi này, tôi cần phải biết trước nơi mà những phép
thuật của cậu ta sẽ hình thành.
Tôi có thể thấy tóc mái của
mình chuyển sang màu trắng trong khi những dòng chữ cổ tự rune vàng ròng bắt đầu
lan ra trên da tôi. Khi sức mạnh phi thường của một asura len lỏi trong huyết
quản của tôi, tôi cảm thấy mình bình tĩnh hơn - trở nên lãnh đạm hơn - như một
tấm khăn mát lạnh phủ lên tâm trí tôi.
Sau một hồi suy nghĩ, tôi
rút thanh kiếm duy nhất còn lại trong chiếc nhẫn không gian của mình — thanh kiếm
còn lại của cặp song kiếm mà Senyir, con gái của Trodius, đã tặng cho tôi.
Thanh kiếm vàng trượt ra khỏi
bao kiếm với một tiếng vút ve nhẹ. Siết chặt tay cầm, tôi đối mặt với Elijah, một
cơn lốc ma mị giống như tro bụi đang hội tụ quanh tay cậu ấy, sẵn sàng tung ra.
Tôi cần phải ngăn cậu ta lại.
Rồi sau đó tôi sẽ moi câu trả lời từ cậu ấy.
Tôi lao về phía trước, thu hẹp
khoảng cách giữa chúng tôi trong ba bước. Tôi nhắm vào giữa người của cậu ta
nhưng một mũi gai nhọn màu đen từ mặt đất bắn lên, chắn giữa chúng tôi, cản đường
vung của tôi.
"Tại sao cậu lại làm điều
này, Elijah?" Tôi sôi sục, định vị lại bản thân. Tôi không để cậu ấy có thời
gian nghỉ ngơi. Bài huấn luyện thể chất mà tôi đã trải qua với Kordri bắt đầu
phát huy tác dụng. Đôi chân của tôi bị mờ đi qua hàng loạt các động tác phức tạp
với mục đích để thay đổi hướng cực mạnh.
“Sau tất cả những gì mà mày
đã tước đoạt khỏi tao thì hỏi tao câu đó có hơi tệ đấy, mày không thấy thế à,
Grey?” Elijah đáp, giọng đầy tức giận.
Đôi mắt của cậu ta không thể
theo kịp tôi, nhưng những mũi gai nhọn có thể được triệu hồi từ hư không và thậm
chí còn nhanh hơn từ mặt đất dường như giống một hệ thống phòng thủ tự động vậy.
Trong khi đó, Elijah tiếp tục
cố gắng lùi lại, khuôn mặt căng thẳng nhưng vẫn vô lo vì cho rằng tình hình vẫn
trong tầm kiểm soát được, cậu ta tiếp tục chuẩn bị câu thần chú tiếp theo của
mình.
Thông qua Realmheart, tôi có
thấy được hình dạng và quy mô khủng khiếp mà phép thuật ma thuật này sẽ trông
ra sao, càng tăng thêm áp lực cho tôi di chuyển nhanh hơn và đánh mạnh hơn. Kế
hoạch ban đầu của tôi là đối đầu cậu ta trong cận chiến để tiết kiệm mana của
tôi và khai thác điểm yếu, nhưng ngay khi cuộc đụng độ của chúng tôi diễn ra,
tôi ngày càng có cảm giác rằng mọi chuyện sẽ không dễ dàng như suy tính ban đầu
của tôi.
Ngay cả khi tích hợp ma thuật
nguyên tố vào thanh kiếm của tôi, ngọn lửa đen xoáy quanh tay cậu ta vẫn ăn mòn
và thậm chí còn bùng lớn hơn sau khi tiêu thụ các đòn tấn công của tôi. Tôi đã
có thể cắt xuyên qua những chiếc gai đen không ngừng chĩa ra bảo vệ chủ nhân của
chúng, nhưng ngay cả lưỡi kiếm của tôi cũng chịu tổn thất nghiêm trọng.
Kích nổ ngọn lửa đen, Elijah
phóng về sau, tạo khoảng cách giữa chúng tôi trong khi tôi nhanh chóng vứt bỏ lớp
áo choàng đã bén lửa.
Trong khoảng thời gian ngắn
ngủi đó, tôi thấy một đường dấu vết mana màu tro bụi từ nơi Elijah hiện đang đứng
dẫn thẳng đến con đường dẫn đến cánh cổng. Tess, Sylvie và mọi người khác đều nằm
trên phạm vi đó.
‘Sylvie,’ tôi gọi Sylvie trong tâm trí
mình, chia sẻ với cô ấy về phạm vi thần chú của Elijah. Với một cái gật đầu xác
nhận, tôi chuyển sự chú ý trở lại người bạn của mình.
“Mẹ kiếp chứ, Elijah,” tôi rủa
thầm. Thả rơi bao kiếm thép xuống đất, tôi vận thêm mana và vung kiếm vào
Elijah.
Không một âm thanh nào được
tạo ra khi lưỡi kiếm cắt ngang qua không khí, nhưng độ hiệu quả được thể hiện ra
ngay lập tức. Hàng chục con đường cắt như những con rắn đan vào nhau trên mặt đất
lao đến người bạn cũ của tôi.
Elijah đã tung ra đòn tấn
công của mình sớm hơn dự định. Phép thuật của cậu ta gồm ba phần — phần đầu
tiên khiến mặt đất nứt ra và vỡ vụn, phần thứ hai nâng những mảng đất lên không
trung, và phần thứ ba…
Đưa lòng bàn tay về phía trước,
Elijah phóng ra nhiều mũi nhọn đen thui từ mặt đất và từ những khối đá lớn lơ lửng
trong không khí. Giống như bên trong miệng của một con sâu lớn với hàng răng
nanh sắc nhọn bắn ra, xé toạc câu thần chú của tôi.
Nhận được tín hiệu tinh thần
từ Sylvia nói với tôi rằng ba người họ đã ở một khoảng cách an toàn, tôi tập
trung về phía trước.
Realmheart cho phép tôi biết
trước vị trí mà gai sẽ bắn ra và thậm chí kích thước của chúng trước khi gai xuất
hiện.
Tôi hít một hơi thật mạnh,
khi dòng điện tràn vào cơ thể, kích thích và tăng cường phản xạ của tôi. Tôi điều
chỉnh mọi thứ và chỉ tập trung vào con đường dẫn tôi đến đối thủ.
Ngay bây giờ.
Máu được bơm qua các chi của
tôi và các cơ ở chân, và lõi của tôi căng ra. Tôi dùng chân búng lên, mặt đất
lát đá bên dưới vỡ vụn vì lực quá mạnh.
Tôi phóng về phía trước, tin
tưởng vào cơ thể và bản năng của mình sẽ đưa tôi đến vị trí chính xác mà tôi
mong muốn.
Giống như một màn trình diễn
công phu, một mũi gai nhọn màu đen bắn ra từ mặt đất ngay chân tôi, tạo cho tôi
một điểm tựa để tiếp tục phóng về trước.
Mặc dù trông như những ngọn
giáo đen từ mặt đất xuất hiện một cách ngẫu nhiên, nhưng nó luôn xuất hiện đúng
nơi, đúng lúc.
Tôi len lỏi đám gai đen chi
chít kia khi ngày càng có nhiều gai bắn ra mọi hướng trước khi đến gần Elijah.
Đâm lưỡi kiếm vàng của mình về
phía trước, tôi phóng ra một vòng cung tia chớp sáng đen dưới tác động của
Realmheart Physique.
Ba chiếc gai đen nhô ra trước
mặt Elijah và chuyển hướng luồng sét đó. Những luồng điện màu đen xoáy thẳng những
gai đen dày đặc mà Elijah đã tạo ra, phá hủy mặt đất.
Môi của Elijah run lên khi
mana tập trung quanh khuôn mặt dưới của cậu ấy. Một ngọn lửa đen bùng lên từ miệng
cậu ta, rồi cậu ta gầm lên như một con rồng.
Ngọn lửa địa ngục kia ngày
càng mạnh khi nó lan đến gần, hấp thụ hết những chiếc gai đen làm nhiên liệu.
Qua Realmheart, tôi vẫn bình
tĩnh, tính toán đến kịch bản tốt nhất có thể xảy ra trong chuyện này.
Lời thì thầm lạnh lùng trong
tâm trí bảo tôi kích hoạt Static Void, thu hẹp khoảng cách và kết thúc nó một
cách nhanh gọn từ phía sau. Tôi gần như đã làm theo — ngay cả khi tôi không thể
tung đòn kết liễu, tôi có thể khiến cậu ta bị thương đủ nặng để thay đổi cục diện
trận chiến.
Nhưng giọng nói của Sylvie
vang xuyên tâm trí tôi.
‘Chặn đòn tấn công đó lại nếu không thì cổng dịch chuyển sẽ bị phá hủy mất!
Chúng ta không đủ khả năng để đi đến nơi khác đâu!’ Sylvie hét lên.
Chia sẻ suy nghĩ với nhau
nên tôi có thể cảm nhận được Sylvie đang biến đổi trở lại hình dạng rồng nguyên
thủy của cô ấy trong khi Tess, quý bà Astera và Nyphia chiến đấu với những người
lính Alacryan còn lại.
Tin tưởng cô ấy, tôi kích hoạt
Thunderclap Impulse. Luồng điện xung quanh cơ thể tôi mờ dần và tôi dành hết
mana cho đòn tấn công tiếp theo của mình.
Tôi giữ thanh kiếm gần cơ thể
với đầu kiếm chĩa vào ngọn lửa đang lao tới. Một ngọn lửa trắng bốc cháy trên
thanh kiếm, sáng chói như tinh thể quý giá khi tôi vận ngày càng nhiều mana nội
tại cũng như điều khiển lượng mana xung quanh tôi để tiếp thêm sức mạnh cho đòn
tấn công của mình.
Trong thời gian này, một tiếng
nổ mana tinh khiết bắn ra từ phía sau tôi, bao bọc hoàn toàn Elijah và tạo ra một
miệng hố khổng lồ khác.
Khi câu thần chú bị gián đoạn,
kích thước của tia ánh sáng không đổi, nhưng nó vẫn tiếp tục tiếp cận nhanh
chóng.
Thu thập ngày càng nhiều sức
mạnh vào phép thuật của mình, tôi đợi đến giây phút cuối cùng trước khi đâm lưỡi
kiếm về phía trước, giải phóng ngọn lửa trắng bao phủ cả nguời tôi trong một lớp
sương giá và đóng băng mặt đất xung quanh tôi.
Một tia băng tuyết trắng khổng
lồ bắn ra khỏi thanh kiếm của tôi và đụng độ với cơn lửa địa ngục đen đang
hoành hành kia.
Một làn sóng xung kích bùng
nổ dữ dội lan ra khi câu thần chú của tôi cố gắng đâm xuyên qua ngọn lửa đen liên
tục đẩy tôi lùi về sau, ngay cả khi tôi sử dụng ma thuật phong hệ để giữ cho
tôi đứng vững. Lưỡi kiếm vàng của tôi vỡ tan vì không chịu nỗi việc sử dụng quá
nhiều phép thuật, nhưng hai phép thuật khắc hệ ấy đã triệt tiêu lẫn nhau.
‘Mọi người vẫn ổn chứ?’ Tôi hỏi khế
ước thú của tôi.
'Đúng. Không ai bị thương… ở phe chúng ta.’
Bối rối trước lời nói của cô
ấy, tôi liếc nhìn lại để xem phạm vi sát thương từ câu thần chú của Elijah. Ngọn
lửa đen không thể vượt qua tôi, nhưng những mũi gai nhọn đã tiến đến tận nơi có
cổng dịch chuyển.
Kinh khủng hơn nữa là xác của
những người lính Alacryan đều bị ghim lổ chổ khắp trên những chiếc gai đen.
Tôi không có thời gian để bận
tâm đến chúng.
‘Mọi người có thể đến được cổng dịch chuyển không?’ Tôi hỏi.
'Không. Con có thể bẻ gãy những chiếc gai màu đen này, nhưng ngay cả vậy
thì cũng sẽ mất một khoảng thời gian để đến được nơi chôn cất cánh cổng.'
Tôi rủa thầm, đầu óc quay cuồng
cố gắng tìm cách và quan trọng hơn là đưa Sylvie, Tess, quý bà Astera và Nyphia
ra khỏi đây.
Nếu tôi thi triển một câu thần
chú đủ mạnh để xóa sạch đống gai đen đầy nhóc kia, tôi sợ rằng tôi cũng sẽ vô
tình phá hủy cổng dịch chuyển, nhưng tôi cũng không thể đợi thêm phe Alacryan —
có lẽ thậm chí là retainer hoặc scythes khác — đến trong khi chúng tôi cố gắng đào
cánh cổng ra.
Đột nhiên, một luồng lửa đen
bùng lên từ miệng hố chỗ Elijah đang ở.
Với một bàn tay đầy sương
giá, tôi hất được quả cầu lửa bay đến, nó bắn trúng và hạ gục toàn bộ một tòa
nhà gần đó. Ngọn lửa ăn dần vào cấu trúc, ngày càng lớn hơn cho đến khi mọi thứ
bị thiêu rụi thành tàn tro.
Elijah bước ra khỏi miệng hố,
không hề hấn gì.
"Ngươi là ai?" Tôi
hỏi, nhớ lại những lời đầu tiên gã nói với tôi.
Khóe môi Elijah cong lên
thành một nụ cười nhạo báng. “Mày thông minh hơn thế cơ mà. Tao đoán chắc hẳn
những năm tháng sống thoải mái trên thế giới này đã khiến mày mềm mỏng rồi.”
Elijah nhấc tay lên, nhưng
trước khi câu thần chú có thể hình thành thì tôi đã ở trong tầm tấn công rồi.
Không có vũ khí, tôi vung nắm
đấm của mình xuống, gió xoáy theo tốc độ của cú đấm. Một cái gai màu đen khác
nhô ra để bảo vệ khuôn mặt của Elijah khỏi cú đánh của tôi nhưng tôi không dừng
lại.
Với sức gió làm tăng tốc độ
vung của tôi và mana thuần túy tăng cường lực cho cú đánh của tôi, tôi đấm
xuyên qua mũi nhọn dày và hạ cú đấm ngay trên hàm của Elijah.
Âm thanh va chạm vang lên rền
trời sau cú đánh của tôi và cả cơ thể Elijah bị chôn xuống đất.
“Ngươi không phải là Elijah,
nên ta sẽ hỏi điều này một lần nữa. Ngươi là thằng quái nào?"
Elijah đứng dậy từ cái lỗ
trên mặt đất. Hàm của cậu ta đã bị gãy và hầu hết các răng của cậu ấy đã biến mất,
nhưng ngay khi một làn lửa đen ám khói cháy qua khuôn mặt của mình, những vết
thương ấy liền hồi phục.
‘Đương nhiên là gã này có khả
năng phục hồi rồi,’ tôi nghĩ, nhăn mặt vì cơn đau dữ dội bắt nguồn từ các khớp
ngón tay tôi đã bị gãy vì đấm xuyên qua mũi gai nhọn màu đen.
Sự thất vọng và lo lắng trong
tôi tăng lên khi tôi thấy hàng loạt binh sĩ Alacryan tiếp tục lao vào chúng tôi
từ cả hai phía. Nếu cứ đà này thì bọn tôi sẽ phải chiến đấu với hàng trăm binh
lính, và cả Elijah nữa.
"Arthur!" Giọng của
Tessia vang lên từ phía sau. Sylvie và Tess đang chạy về phía tôi.
"Ở yên đó!" Tôi gầm
lên, giọng nói của tôi tràn ngập ma lực mạnh mẽ khi hiệu ứng của Realmheart
Physique trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi phóng một luồng sét vào Elijah trước khi cậu
ta có thể hồi phục hoàn toàn, cố gắng cầm chân cậu ta lại.
“Elijah sẽ không giết
Tessia,” Sylvie nói. "Cậu ta đã có thể đã giết cô ấy nhiều lần trước khi
chúng ta đến, nhưng cậu ta vẫn không làm thế."
‘Có nhiều người Alacryan đến. Vẫn còn quá nguy hiểm — hãy đưa cô ấy ra khỏi
đây!’
Như thể một thanh sắt đang
nung chảy đè lên não tôi, cơn giận dữ của Sylvie bùng nổ.
'Không! Tại sao người luôn phải tự mình đối mặt với những tình huống nguy
hiểm đến tính mạng?! Con là đồng minh của người, chứ có phải một tên lâu la nào
đó buộc phải nghe lời người phải hộ tống công chúa của người đến nơi an toàn
đâu."
‘Sylvie,’ tôi cầu xin. ‘Ta không thể để ai trong số họ bị thương được,’ và Sylvie cũng biết điều đó.
‘Chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu, và cùng nhau thoát ra khỏi nơi này,’ cô ấy kiên quyết nói, sự lo lắng của cô bộc phát.
Bỏ cuộc, tôi hướng ánh mắt của
mình về phía quý bà Astera. Một vầng hào quang màu đỏ thẫm bao quanh thanh kiếm
của bà ấy khi bà ấy và Nyphia bắt đầu tấn công hàng trăm chiếc gai đen cản đường
giữa chúng tôi và cổng dịch chuyển.
‘Chết tiệt thiệt chứ, Sylvie. Được rồi, con và Tess giữ cho người
Alacryan tránh xa chúng ta ra.’
‘Kế hoạch tốt đó.’ Khế ước thú của tôi mỉm cười.
‘Elijah’ và tôi gần như
ngang nhau về khoản sức mạnh. Tôi nhanh hơn và khỏe hơn về mặt thể chất, nhưng cậu
ta thừa sức bù đắp điều đó bằng cách sử dụng cùng một loại ma thuật deviant mà
Uto có thể sử dụng, cùng với ngọn lửa đen thậm chí còn mạnh hơn sức mạnh của
tên Scythes đã giết Trưởng lão Buhnd.
Và mặc dù bây giờ không phải
lúc, tôi phải thừa nhận rằng tôi rất lo lắng về việc Tess sẽ tìm hiểu xem Grey
là ai sau vụ này.
Rũ bỏ những lo lắng của
mình, tôi lao về phía Elijah. Bạn thân hay không, tôi cần phải ngăn cậu ta lại.
Thấy tôi đến gần, Elijah triệu
hồi hàng loạt những ngọn giáo đen khác và bắn chúng vào tôi.
Tôi có thể làm được. Khả
năng kiểm soát những chiếc gai đen của Elijah và tốc độ hình thành chúng không nhanh
hay tốt bằng Uto, và tôi đã trở nên mạnh mẽ hơn kể từ cuộc chiến với hắn ta.
Với việc bơm mana qua các mạch
và vận đều xung quanh cơ thể, tôi dễ dàng né tránh những ngọn giáo ấy với chuyển
động tối thiểu trước khi một làn lửa đen bắn ra từ lòng bàn tay của Elijah.
Không muốn lãng phí năng lượng
vào việc đối đầu với ngọn lửa địa ngục kia, tôi nhảy qua nó.
Nhảy qua giữa chừng thì qua
khóe mắt, tôi có thể thấy cuộc chiến đang diễn ra ở rìa miệng hố mà chúng tôi
đang ở. Ánh sáng vàng lóe lên từ các đòn tấn công của Sylvie trong khi những sợi
dây leo màu xanh lục quay cuồng và vụt mờ.
An tâm khi biết họ vẫn chống
chọi tốt bất chấp số lượng kẻ thù áp đảo hơn, tôi tập trung vào đối thủ của
mình.
Thay vì đi chỉ dựa vào sức mạnh
nguyên sơ như cậu ta, tôi sử dụng mana của mình một cách hiệu quả hơn. Với sự
kiểm soát mana tốt hơn mà tôi có được khi đạt đến lõi trắng, tôi cô đặc mana, kết
hợp các thuộc tính khác nhau lại với nhau để tạo thành một số viên đạn nguyên tố
với nhiều màu sắc khác nhau. Với một ngọn lửa xanh bùng lên, được hỗ trợ bởi ma
thuật phong hệ, năm viên đạn bắn xuyên qua không khí thành những vệt sáng như
tia laze nhiều màu.
Ba cái đã bị chặn lại bởi những
chiếc gai đen, nhưng một cái sượt qua chân và một cái khác đâm thẳng vào tay cậu
ta, đốt một lỗ xuyên qua chi của cậu ta.
Sau đó, tôi lao về phía
Elijah, băng giá bao phủ quanh cánh tay tôi.
“Mày không có cửa chống lại tao
trong thế giới này đâu, Grey,” Elijah nói và nhảy về phía sau và tạo ra một lớp
khói mỏng.
Với Realmheart đang hoạt động,
tôi có thể thấy rằng thần chú này giống với thần chú của ả thuộc hạ đầu tiên mà
tôi đã giết, kẻ có khả năng tạo và điều khiển các chất độc chết người.
"Đừng để khí đó chạm
vào người!" Tess hét lên từ rìa miệng hố.
Khí độc đan vào nhau và lao
về trước như một con rắn lao vào con mồi.
Dừng lại, tôi sử dụng mana
hòa hợp với băng bao quanh cánh tay của mình và chém vào không khí. Một đường bán
nguyệt lửa trắng cháy âm ỉ lao qua không trung trong khi để lại một vệt băng
giá trên đường bay.
Câu thần chú của tôi cắt
ngang qua làn khói độc giống như con rắn kia, và liền đóng băng nó. Thần chú
băng giá đó đã găm vào vai Elijah. Ngay khi hiệu ứng lan rộng, làm đóng băng
cánh tay trái của mình, Elijah vung tay về phía tôi.
Bốn chiếc gai đen mọc ra từ
mặt đất xung quanh tôi, chỉ có hai chiếc trong số đó tôi tránh được. Một cái đã
đâm xuyên qua mắt cá chân của tôi và cái kia sượt qua sườn của tôi.
Tôi oằn người khi cảm thấy một
vết bỏng nhói tỏa ra từ vết thương của mình.
Trong khi đó, cánh tay của
Elijah, một cánh tay bị đóng băng và một cánh tay khác với một lỗ thủng trên
đó, đều đang lành lại.
Chết tiệt. Cậu ta chỉ hy
sinh tay chân của mình để gây thương tích cho tôi.
Vết thương của tôi cũng đang
lành lại, nhưng những chiếc gai đâm xuyên qua người tôi được tẩm chất độc nên
nó cản trở khả năng phục hồi của chính tôi.
Tôi tìm kiếm sơ hở để sử dụng
Static Void một lần nữa — tôi cần phải kết thúc việc này nhanh chóng — nhưng
Elijah dường như nhận thức được khả năng của tôi. Cậu ấy đã triệu hồi các mũi
nhọn xung quanh mình mọi lúc để ngăn tôi lao vào phạm vi trực diện mà cậu ấy
không thể phản ứng. Ngọn lửa đen của cậu ấy trực tiếp phản lại rất nhiều phép
thuật của tôi trong khi những chiếc gai của thì có thể chuyển hướng tia chớp của
tôi.
Điểm yếu của cậu ta là đối đầu
trực diện, và để bù cho yếu điểm đó thì cậu ta rất thông minh và ranh ma.
Elijah đang chơi một trò chơi cân sức, giữ tôi trong tầm tấn công trong khi từ
từ hạ gục tôi bất chấp tốc độ và sức mạnh vượt trội của tôi.
Tôi phải giả định rằng lượng
mana của chúng tôi là như nhau, thậm chí có thể thấp hơn. Nếu tôi muốn thắng trận
này sớm, tôi cần thêm sức mạnh.
Khi tôi nghiến răng, tâm trí
quay cuồng để nghĩ một kế hoạch thì bỗng một cảm giác mát mẻ và thoải mái cộng
hưởng phát ra từ cốt lõi của tôi. Nó là từ ý chí rồng của bà Sylvia.
Nó nói với tôi rằng hãy để
nó kiểm soát—Sylvia đang nói với tôi rằng hãy để bà ấy kiểm soát.
[] [] []
#Darkie