[] [] []
Thất vọng, lo lắng, nghi ngờ và sợ hãi — tất cả những cảm xúc đó mờ dần khi một tia chớp đen chói lọi bao quanh tôi. Tôi để ý thức mình chìm dần sâu hơn vào cơn lạnh giá của Realmheart. Cảm giác này khiến tôi nhớ lại lúc tôi nói chuyện với Chúa tể Indrath, ông nội của Sylvie. Ông ấy toát ra thần khí cao thượng, nghiêm nghị như thể ôn ấy không phải là một phần của thế giới này, mà đứng trên cả nó. Tôi bắt đầu nhận ra tại sao.
Khi Aether tiếp tục kết tụ
xung quanh tôi, tạo những sợi dây thanh khiết và quấn vào cơ thể tôi, tôi có thể
thấy các chữ cổ tự lan rộng và kết nối với nhau xung quanh cơ thể mình. Một cảm
giác tê liệt khắp người tôi khi sức mạnh từ ý chí rồng của Sylvia tự do tuôn
trào. Quả là một cảm giác say quyền lực đến khó tả.
Kiếp trước tôi là vua, và giờ
tôi là một trong những người đỉnh cao của sức mạnh trên toàn lục địa trong kiếp
này, nhưng những gì tôi cảm thấy bây giờ là mới thực sự quyền năng của thần
thánh.
‘Arthur! Dừng lại đi! Người đang tự làm tổn hại chính mình đấy,’ Sylvie van xin trong tâm trí tôi, nhưng tôi gạt
cô ấy sang một bên. Tôi đã mệt mỏi với việc cứ liên tục thua trận này đến trận
khác rồi. Uto, Cylrit, tên scythes đã giết Sylvia - tôi đã thua tất cả bọn chúng.
Không phải hôm nay, đặc biệt
là với tên lừa đảo này, kẻ đã chiếm hữu cơ thể của người bạn thân nhất của tôi.
Những tia chớp biến đổi màu
khi chúng cuộn quanh cơ thể tôi. Tôi có thể nhìn thấy Aether đang bị hút về
phía mình và tia chớp đen chẳng mấy chốc có một chút màu tím nhạt pha lẫn vào
đó.
“Arthur!” Sylvie nói, giọng
cô ấy xa dần.
Tự tin và sẵn sàng, tôi bước
lên một bước. Bước chân kinh thiên động địa đó đã đưa tôi tiếp cận Elijah nhanh
đến nỗi cậu ấy vẫn còn nhìn vào nơi tôi đã đứng trước đó.
Tôi mở rộng một cánh tay và
các tia sét aetheric bắn ra như một cây roi. Elijah chỉ vừa suýt soát kịp thời
triệu hồi những ngọn giáo đen ấy để phòng thủ trước đòn tấn công của tôi, nhưng
ngay cả vậy thì cậu ta cũng đã bay ra sau sau cú va chạm, lao sầm xuống đất móp
méo cách đó vài chục bước so với nơi những người Alacryan khác đang ở.
Bước thêm một bước nữa, tôi thu
hẹp khoảng cách trong tích tắc và lơ lửng trên không. Những tia sét xung quanh
tôi phóng ra mọi hướng, lao về phía những tên Alacryan gần tôi nhất và xuyên
qua áo giáp và cơ thể của chúng như thể chúng được làm bằng giấy.
Một vài tên Alacryan còn lý
trí cố gắng chống trả bằng cách thi triển phép thuật, nhưng vô ích. Tôi phớt lờ
những vụ nổ của lửa và để mặc những mảnh băng và đá vỡ ra trước tia sét bảo vệ
tôi.
Đôi mắt tôi nhìn xuống hàng
trăm tên Alacryan đang ngước nhìn tôi như một Chúa trời.
‘…đau quá… dừ-’ lông mày tôi nhíu lại vì khó chịu.
Đột nhiên một làn lửa địa ngục
đen nổ long trời bên ngoài, bao bọc tôi trong một vòng xoáy bóng tối.
Những tia chớp và dây quấn
quanh tôi ngày càng lớn, thắp sáng bóng tối quay cuồng xung quanh tôi. Than hồng
bám vào một số tia chớp và vào cơ thể tôi, nhưng tôi chẳng bận tâm đến điều đó.
Chỉ bằng suy nghĩ, các tia
chớp được thay thế bằng một ngọn lửa trắng pha lẫn aether. Ngọn lửa đen lần này
không thể bùng cháy và dần dần dập tắt khi chạm vào ngọn lửa băng giá của tôi.
Tôi đưa tay ra, làn lửa trắng
phóng ra, đóng băng và phá tan mọi thứ trên đường đi của nó.
Với một cái búng tay khác, một
luồng lửa aetheric trắng bùng lên, trúng Elijah và đập cậu ta đâm sầm vào mặt đất
đóng băng. Khi sương mù và bụi tan bớt, Elijah xuất hiện trong tầm nhìn, quần
áo và đầu tóc rối bù, khoanh tay đứng nhìn phần còn lại của những chiếc gai đen
đóng băng nằm rải rác xung quanh mình.
Cậu ta ngước nhìn tôi, lông
mày nhíu lại, đổ mồ hôi… cắn chặt môi dưới nhăn nhó.
Tôi nhăn mặt trước cảnh tượng
quen thuộc này. Tôi cố gắng lục lại ký ức của mình tại sao Elijah trông rất
quen thuộc, nhưng đồng thời lại rất xa lạ như thế này.
Nhưng cảm xúc thờ ơ bao trùm,
chiếm lấy tôi, khiến tôi không còn ham muốn chất vấn đối thủ mà chỉ tập trung
vào việc giết cậu ta.
Khi càng nhiều ý chí rồng của
Sylvia được bơm ra khỏi lõi của tôi và vận qua các mạch máu của tôi, tôi càng
nghe thấy rõ giọng nói của bà rồng già mạnh mẽ. Những kỷ niệm về thời gian của
tôi với bà ấy trong hang động đó sau khi rơi khỏi vách đá bắt đầu hiện ra, và
tôi bắt đầu tin tưởng vào giọng nói đó ngày càng nhiều hơn.
Tôi để sức mạnh vô song này
kiểm soát cơ thể và tâm trí của mình để giết Elijah và đưa Tess và Sylvie đến
nơi an toàn.
Tôi đã vượt qua giai đoạn
lõi trắng chưa? Đây có phải là thông điệp của bà Sylvia để lại cho tôi — tiêu
diệt bất kỳ ai ngán đường tôi với mục đích bảo vệ những người thân yêu của tôi?
Chắc là thế rồi. Không còn
lý do nào khác khiến tôi nghe thấy giọng nói của Sylvia ngay bây giờ. Không có
lời giải thích nào khác cho sức mạnh toàn năng đột ngột này.
‘Arthu… cầu xi… tàn phá… cơ th…’
Tôi gạt đi tiếng nói của khế
ước thú của mình. Cô ấy không hiểu; cô ấy không biết. Cô ấy không biết về lời hứa
của Sylvia với tôi — rằng bà ấy đã gửi một tin nhắn cho tôi khi tôi vượt qua
lõi trắng.
Một chút hương hoa oải hương
ập vào tâm trí tôi khi aether bao quanh tôi ngày càng nhiều hơn. Những bông hoa
oải hương màu tím nhảy múa như thể ăn mừng sự thăng tiến của tôi.
Tôi thực sự cảm thấy mình
như một vị thần… như một asura.
Chuyển hướng sự chú ý của
tôi trở lại Elijah, tôi nhận thấy ánh mắt của cậu ấy hướng sang một bên như thể
cậu ta đang chờ đợi điều gì đó… hoặc một ai đó.
Tôi thở ra một hơi và những dây
aether lao về phía trước. Nâng một cánh tay được bao bọc hoàn toàn trong một lớp
aura màu vàng ròng, tôi búng cổ tay mình.
Aether tuân theo ý chí của
tôi, uốn nắn quanh lưỡi kiếm gió mà tôi đã phóng về phía Elijah.
Đối thủ của tôi với cái chân
bị thương từ đòn tấn công trước của tôi, đã chọn cách chặn đòn tấn công của
tôi. Hàng loạt gai màu đen bùng cháy trong ngọn lửa địa ngục đó có khả năng ăn
sạch thậm chí cả nước và mana, trồi lên từ mặt đất trước mặt cậu ta, nhưng đường
bán nguyệt bạc nhuốm màu tím mà tôi phóng ra đã cắt xuyên qua những hàng gai
đen giống như thể chúng làm bằng bơ.
Elijah, nhận ra rằng khả
năng phòng thủ của mình là vô ích, chỉ có thể suýt soát nhảy ra ngoài nhưng vẫn
bị tổn thương.
Cậu ta hét lên một tiếng đau
đớn trong khi nắm chặt những gì còn lại của cánh tay bị đứt lìa. Thậm chí sau
đó, cậu ta còn dám chuẩn bị tung một loạt đòn cuộc tấn công khác vào tôi.
Một nụ cười nhếch mép nở
trên môi, tôi bước lên không trung. Với khả năng kiểm soát nhánh spatium (nhánh
không gian), các dây aether nối tụ lại thành một cây cầu trước mặt tôi,
và chỉ một bước duy nhất đó đã thu hẹp khoảng cách chục mét mà chẳng tốn tý sức
lực nào. Như thể chính cả không gian bị bẻ gập theo ý nguyện của tôi vậy.
Elijah chỉ kịp mở to mắt
kinh ngạc trước khi tôi chìa tay ra. Aether tập trung xung quanh cuống cánh tay
phải của cậu ta, nơi ngọn lửa địa ngục kia hiện đang cố phục hồi phần chi đã mất.
Tuy nhiên, dưới ảnh hưởng của
tôi, ngọn lửa đen chuyển sang màu tím và thay vì chữa lành cho cậu ta, nó chuyển
sang ăn mòn cả cơ thể cậu ta.
"Không có cửa hả?"
Tôi giễu cợt, giọng nói nhuốm một âm sắc aether.
Elijah cắn chặt môi dưới của
mình, cố nén tiếng hét.
Với máu chảy ra từ khóe miệng,
Elijah chế giễu. “Tao biết mày sẽ thể hiện bộ mặt thật của mình mà. Dù mày có
mang thân xác khác hay bất kỳ cái tên nào khác, mày vẫn luôn là mày, Grey. ”
Đôi mắt tôi nheo lại, nhưng cảm
xúc lạnh lùng của sự thờ ơ đã làm dịu đi ẩn ý trong lời nói của cậu ta. Ý nghĩ
duy nhất le lói lên trong đầu tôi là làm thế nào mà người này - Elijah, người bạn
thân một thời của tôi - lại cố gắng làm hại Tess.
“Tạm biệt,” tôi lẩm bẩm, giơ
tay kết thúc công việc.
‘Arthur! Né ngay!’ Giọng của Sylvie đột nhiên hét
lên trong đầu tôi.
Bản năng trong tôi liền trỗi
dậy và tôi đá về phía trước, đẩy lùi bản thân mình ngay trước khi một cột lửa đen
rực phun ra từ mặt đất nơi tôi đã từng đứng.
Tôi tự trách cứ mình vì đã tập
trung quá mức vào Elijah đến mức không nhận thấy sự dao động của ma thuật ngay
cả dùng Realmheart.
Ngọn lửa đen đó chỉ mới sượt
qua bàn chân trái của tôi, nhưng sự khác biệt về sức mạnh là rất rõ ràng. Ngay
cả với sự bảo vệ của aether hiện đang bao quanh cơ thể, tôi vẫn cảm thấy một
cơn đau bỏng rát từ bàn chân của mình.
Cường độ và tốc độ thi triển
hoàn toàn ở một cấp độ khác với ngọn lửa đen của Elijah.
Lần theo dấu vết của sự dao
động mana, tôi chuyển mắt nhìn sang phải và nhìn lên trời. Ngay sau khi tôi xác
nhận đó là ai, tôi không thể không mỉm cười.
Tôi có thể cảm thấy ý chí Sylvia
rung lên vì tức giận trong tôi, như thể ngay cả ý chí của bà ấy cũng biết kẻ chịu
trách nhiệm cho cái chết của bà ấy.
Cơ thể tôi, được bao trùm trong
ánh sáng vàng ròng của aether, ngày càng tỏa sáng rực rỡ và mạnh mẽ hơn. Lần
này sẽ khác với lúc ở Lâu đài.
Tên scythe đó đến bên cạnh
Elijah, vẫn khoác lên mặt một chiếc mặt nạ thờ ơ và quyền quý.
Hắn đặt tay lên ngọn lửa màu
tím đang ăn mòn cánh tay của cậu ta trước đây và nó được thay thế bằng ngọn lửa
đen âm ỉ bắt đầu từ từ tái tạo cánh tay của Elijah.
Thay vì lao vào chiến đấu,
tôi giữ khoảng cách trong khi chữa trị bàn chân của mình cũng như sử dụng aether
để hồi thương. Tôi cũng có thể cảm nhận được Sylvie ở bên cạnh Tess khi cả hai
bọn họ tiếp tục cầm chân người Alacryan. Họ đang bối rối, cả hai bên đều không
biết phải làm gì trước trận đấu giữa Elijah, tên scythe và tôi.
“Ngươi đã nói rõ với ta rằng
ngươi sẽ thắng bạn của mình mà,” tên scythe nói.
“Tôi có thể—từng như vậy,
cho đến khi hắn ta sử dụng hình dạng đó,” Elijah nhăn mặt.
"Không thành vấn đề. Là
lỗi của ta. Ta đã để hắn ta sống để đổi lấy việc giữ Lâu đài nguyên vẹn như
Chúa tể Agrona đã ra lệnh. ”
Sự thờ ơ mà scythe thể hiện
khi hắn ta không quan tâm đến sự hiện diện của tôi đang mưng mủ như một vết lở
ngứa cho đến khi tôi không thể kìm lại được nữa.
Aether quấn quanh tôi một lần
nữa hình thành một cây cầu, kết nối chỗ tôi với nơi Elijah và tên scythe đang đứng.
Tôi bước về phía trước và thế
giới bẻ gập lại trước mặt tôi, mang tôi đến chỗ chúng trong tích tắc.
Tia chớp Aetheric lóe lên,
tôi nện vào bụng tên scythe.
Một làn sóng xung kích phát
ra từ cú va chạm, thổi bay Elijah cũng như nhiều người Alacryan khác trong vùng
lân cận.
Nắm đấm của tôi vùi chặt vào
áo giáp của tên scythe, nhiều vết nứt hình thành trên giáp của hắn nhưng hắn thậm
chí không lùi lại dù chỉ một bước.
“Chúng ta không còn ở trong
Lâu đài nữa nên việc ta dùng nhiều sức lực hơn là hoàn toàn chấp nhận được,” hắn
nói, nở một nụ cười nhếch mép.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống
lưng tôi khi hắn vung tay. Một làn sóng đen như lửa bùng lên từ tay hắn, nhấn
chìm tôi và mọi thứ sau lưng tôi.
Aether xoay quanh tôi, bảo vệ
tôi khỏi ngọn lửa địa ngục đốt cháy cả không khí và mặt đất lát đá.
Bất chấp đòn tấn công khủng
bố khiến toàn bộ người Alacryan trong phạm vi tấn công phải bỏ mạng—tôi vẫn đứng
vững. Tuy nhiên, tên scythe không phải là đối thủ duy nhất của tôi.
Tôi phát hiện Elijah đang
bay nhanh về phía Tess.
Ý nghĩ về việc Elijah bắt được
Tess ngày càng trở nên rõ ràng. Tấm chăn cảm xúc lạnh lùng và thờ ơ bao trùm
tâm trí tôi liền biến mất, ý nghĩ đơn phương độc mã giết tên scythe và ‘chiến
thắng’ mờ dần cho đến khi tôi có thể suy nghĩ rõ ràng hơn.
Tầm nhìn và tâm trí tôi hoàn
toàn đổi mới, tôi nhận thức sâu sắc mọi thứ đang diễn ra xung quanh mình, từ những
tên Alacryan đang cháy thành tro xung quanh tôi, đến Tess, Sylvie, Nyphia, và Quý
bà Astera chiến đấu vì sự an nguy của bản thân hơn là chiến thắng, và cuối cùng
là bản thân tôi. Tôi nhận thức được sự thay đổi của cơ thể mình, và cả tình trạng
hiện tại của cơ thể tôi. Tôi đã chọn không sợ hãi kết cục không thể tránh khỏi,
thay vào đó, tôi lợi dụng nó để tiếp thêm động lực đưa những người còn lại trở
về nơi trú ẩn.
Tôi khoá chặt tâm trí của
mình để Sylvie không phát hiện ra, và tôi thở hắt một hơi.
Tôi giờ suy nghĩ cực kỳ
thông suốt, và có toàn quyền kiểm soát toàn bộ sức mạnh của Realmheart. Tôi có
thể làm điều này. Tôi phải làm điều này.
Tôi lập tức đuổi theo cậu
ta. Nhánh Spatium giúp dịch chuyển tôi đến chỗ cậu ta chỉ trong một bước. Nắm đấm
của tôi đập mạnh vào hông cậu ta và tôi có thể cảm thấy xương sườn của cậu ta vỡ
nát dưới sức mạnh của tôi bất chấp làn sóng lửa khói đã cố gắng chặn đòn.
Elijah lao từ trên không xuống,
cơ thể quay cuồng mất kiểm soát trước khi tạo ra một miệng hố ở bên cạnh một
tòa nhà.
Nhiều dao động mana xuất hiện
trong không khí xung quanh tôi, và tôi biết điều gì sẽ đến.
Lao đi với một luồng lửa
nén, tôi né tránh một loạt các ngọn lửa bất ngờ bùng nổ trong không khí.
Tôi chỉ suýt soát nhảy, né
tránh khi những ngọn lửa địa ngục nổ long trời trong không khí như những bông
hoa đen chết chóc.
Những vụ nổ màu đen đột
nhiên dừng lại khi Sylvie phóng ra một làn sóng xung kích gồm mana thuần túy từ
chiếc hàm của mình của nhắm vào tên scythe.
Tạm gác mọi lo lắng và tin
tưởng vào khế ước thú của mình, tôi bay đến nơi Tess vẫn đang chiến đấu với
quân Alacryan.
Ngay cả khi bị bao vây, những
dây leo mana xanh mờ xung quanh cô ấy vẫn hoạt động như thể chúng có tâm trí của
riêng mình. Đánh đòn, tấn công, đâm xuyên vào kẻ thù của cô, thật khó để phân
biệt ai mới thực sự là người ở thế bất lợi.
Quyết định rằng bây giờ cô ấy
sẽ ổn, tôi tìm đường đến cánh cổng dịch chuyển đã bị chôn vùi dưới một làn sóng
gai đen.
Ở đó, tôi phát hiện Nyphia
đang từ từ phá nát những cái gai đen trong khi Quý bà Astera tự mình cầm chân
vài chục pháp sư Alacryan.
Ngay lập tức, tôi thu hẹp
khoảng cách và thi triển một vụ nổ băng giá vào phe Alacryan, đóng băng một nửa
quân số của chúng chỉ bằng một thần chú.
Tôi bỏ qua phần còn lại, để Quý
bà Astera xử lý trong khi tôi bắt tay vào việc giải quyết đống gai đen.
Tôi thực sự rất muốn muốn
phóng ra một luồng sét, nhưng e rằng như thế sẽ khiến cánh cổng bị hư hại nên
tôi vận sét vào tay mình và lao tới.
“Nyphia! Giúp Tess và đưa cô
ấy đến đây!” Tôi ra lệnh.
"H-Hiểu rồi!"
Nyphia lồm cồm bò dậy khi tôi đấm xuyên qua hàng loạt gai đen nhô lên từ mặt đất
và chặn cổng dịch chuyển.
Những nắm đấm bọc sét của
tôi đấm xuyên qua vô sát gai đen khi tôi giữ cho các giác quan của mình tỉnh
táo trong trường hợp Elijah hoặc tên scythe xuất hiện.
Một tiếng hét xuyên thấu đột
nhiên xâm chiếm suy nghĩ của tôi.
“Sylvie!” Tôi la lên khi tâm
trí cô ấy chìm cơn đau đớn đến tê liệt mà thậm chí tôi có thể cảm nhận được qua
thần giao cách cảm giữa chúng tôi.
‘Cứ tiếp tục… đi!’ Cô ấy nhắn với chút tỉnh táo còn
sót lại.
Tôi có thể cảm thấy mặt đất
rung chuyển với từng vụ nổ từ ngọn lửa đen và mana tinh khiết ở phía xa, nhưng
tôi tiếp tục cho đến khi tôi có thể nhìn thấy ánh sáng yếu ớt của cổng dịch
chuyển.
Sắp xong rồi!
Đột nhiên bầu trời tối sầm lại
và một bóng đen đổ xuống ngay phía trên tôi. Realmheart tiếp tục kích hoạt, đốt
cháy cơ thể của chính tôi nhưng tôi buộc phải dựa vào nó một lần nữa khi tôi vận
một lớp băng giá bao quanh hai tay của mình.
Tôi phóng ra một làn sóng
xung kích băng nhiệt áp thẳng vào ngọn lửa đen ngòm đang giáng xuống cả tôi và
cánh cổng dịch chuyển ngay bên cạnh tôi.
Khi hai thần chú khắc hệ
xung đột, một làn sóng xung kích lớn nổ ra, phát nát đám gai đen. Cổng dịch
chuyển cũng rung lên, đe dọa sẽ vỡ nát và khiến chúng tôi bị mắc kẹt tại đây.
Tuy nhiên, cánh cổng cổ đại
vẫn tồn tại vững chắc và bây giờ đã có một con đường dẫn thẳng đến nó. Tess,
Nyphia và Quý bà Astera cũng đang chạy về phía tôi. Họ sẽ có thể quay trở lại.
“Nhanh chân qua cổng mau!”
Tôi gầm lên khi cả ba người họ chạy qua tôi.
Tess quay lại, đối mặt với
tôi trong lúc tiếp tục chạy tới cánh cổng. "Thế còn anh?"
“Anh có tấm huy chương của
riêng mình. Anh sẽ gặp lại em với Sylvie tại nơi trú ẩn. Đi ngay!"
“Grey! Mày không thể làm thế
với tao, không phải lần nữa chứ! ” Elijah hét lên từ trên cao, cố gắng đến đây
trong tuyệt vọng. "Không phải sau những gì mày đã làm với tao và
Cecilia!"
Lời nói của Elijah như sét
đánh ngang tai, và tôi suýt để cậu ta vào được cổng.
Với aether dưới quyền kiểm
soát của tôi, tôi thu hẹp khoảng cách, ngay khi cậu ta chuẩn bị bắn một ngọn
giáo đen vào cánh cổng, tội chặn cậu ta lại.
Bị thương và mệt mỏi, Elijah
không thể chiến đấu được nữa trong khi tôi ở trong thể trạng này.
Tôi nắm chặt cổ cậu ta và siết
chặt vừa đủ để cậu ta có thể nói chuyện.
"Làm sao mà ngươi biết
cái tên đó?" Tôi gầm gừ.
“Có vẻ như cuối cùng mày
cũng đủ… tỉnh táo rồi,” cậu ta thở khò khè. “Nếu mày không… say quyền lực của thứ
sức mạnh đang… giết dần giết mòn mày hiện tại, thì đáng ra mày đã biết trước từ
sớm hơn.”
Tôi bóp mạnh hơn, khiến cậu
ta ho sù sụ, trước khi nới lỏng nắm tay. "Ngươi là ai!?"
Elijah phun nước bọt vào mặt
tôi trước khi nhếch mép cười, để lộ hàm răng nhuốm máu. "Tao từng là người
bạn... thân nhất của mày, và cũng chính là người tận mắt chứng kiến mày xuống
tay giết vị hôn thê của mình."
Tay của tôi lỏng ra và tôi cảm
thấy trái tim căng thẳng của mình như bị bóp chặt. Tâm trí tôi quay cuồng và
toàn bộ cơ thể tôi như chìm trong hắc ín. Cổ họng tôi thắt lại và nghẹn ngào
khi nó cố gắng lẩm bẩm một từ duy nhất in hằn lên não tôi như một ngọn lửa âm ỉ.
"Nico?"
[] [] []
#Darkie