[] [] []
Ngay cả khi tôi nói tên cậu ấy
và biết cậu ấy là ai, Elijah đã thay đổi rất nhiều. Ngoài việc giờ cậu ta cao
hơn tôi một cái đầu với nước da trắng như thạch cao, thì mái tóc đen nhánh ngắn
và đôi mắt sắc lẹm khiến cậu ấy như một con người hoàn toàn khác xưa.
Elijah cười khúc khích, ánh
mắt cậu ấy nhìn chằm chằm vào tôi. “Đã lâu không gặp, Tess. Arthur thế nào rồi?”
Tôi rùng mình và một cơn ớn
lạnh chạy dọc sống lưng. Elijah và tôi đã đi học cùng nhau – cậu ấy là bạn thân
nhất của Art. Vậy tại sao những lời nói của cậu ấy lại nghe rùng rợn như lời đe
dọa đến vậy?
“Anh ấy vẫn sống tốt,” tôi tập
trung lại, cố gắng đứng cao hơn khi áp lực mà Elijah tỏa ra tiếp tục đè nặng
lên tôi.
“Tất nhiên là nó vẫn ổn rồi.
Theo tôi nhớ thì, thằng đó sống dai như gián còn gì."
Lông mày của tôi nhíu lại
trước từ không quen thuộc. “Gián?”
“Chắc là cô vẫn chưa biết rồi,”
cậu ta mỉm cười, tiến lại gần tôi một bước. "Mà, đi thôi nào."
"Đi? Đi đâu?" Tôi
hỏi, nhịp tim đập nhanh hơn. "Elijah, chuyện gì đã xảy ra thế?"
Elijah hơi nao núng khi nghe
tôi nhắc đến tên anh ta. “Tôi sẽ giải thích trên đường đi. Hiện tại thì tốt nhất
là cô nên đi cùng tôi."
"Đừng!" Một giọng
nói cất lên từ phía sau. Tôi nhìn lại thì thấy Quý bà Astera đã đứng dậy, tay cầm
kiếm.
Elijah nói. “Thật ấn tượng
khi bà vẫn còn có thể nói chuyện bất chấp sát khí mà tôi tỏa ra. Nhưng tôi
khuyên bà tốt nhất nên ngậm miệng vào."
Quý bà Astera giơ kiếm lên,
tay run rẩy. “H-Hắn ta là… kẻ… trên chiến trường.”
Tôi hầu như không có thời
gian để suy nghĩ khi tôi cảm thấy có gì đó nguy hiểm. Với bản năng của ý chí
thú cộng việc cơ thể đã được đồng bộ hóa, tôi bỗng lao về phía quý bà Astera.
Liếc lại nơi bà ấy từng đứng,
có một cái gai nhọn màu đen quá đỗi quen thuộc nhô lên khỏi mặt đất với máu chảy
ra từ đỉnh nhọn của nó.
Bà Astera rên rỉ đau đớn,
nhưng mắt tôi vẫn dán vào Elijah. “C-Cậu? Làm sao…"
Chúng tôi biết rằng những kẻ
duy nhất có thể triệu hồi những chiếc gai đen đó là một số người trong scythe
hoặc retainer. Vậy tại sao — làm thế nào — mà Elijah lại có thể sử dụng chiêu
thức đó cơ chứ?
"C-Cậu chung phe với
Alacryan ư?" Tôi hỏi.
Vẻ mặt của Elijah trở nên
nghiêm túc. “Cả tôi và Alacryans đều có chung một mục đích từ cuộc chiến này. Chỉ
vậy thôi. ”
Tôi nhận ra. “Chính là cậu —
cậu đã ở Etistin. Không lẽ cậu là kẻ đã… ”
Elijah tiến thêm một bước nữa
về phía chúng tôi. “Tránh xa ả đàn bà đó ra, Tessia.”
“Không có chuyện đó,” tôi
nghiến răng nói.
“R-Rời khỏi đây ngay, Công
chúa. Có vẻ như hắn ta không thể giết cô,” Quý bà Astera thì thầm. “Chúng ta
không có cửa chống lại hắn đâu. Không nhầm lẫn đâu, hắn ta là kẻ đã tàn sát
hàng loạt binh lính trong trận chiến ở vịnh."
“Tôi đã tập luyện và chịu đựng
bao đau đớn, khổ sở trong nhiều năm vì điều này, Tessia. Hãy đi cùng tôi và tôi
sẽ để những người khác yên. "
Tôi siết chặt lấy Quý bà
Astera.
Elijah thở dài. "Được thôi.
Tôi thực sự không muốn để lại cho cô bất kỳ ký ức khó chịu nào, nhưng cô không
cho tôi sự lựa chọn nào khác."
Một cơn ớn lạnh khác chạy dọc
sống lưng, báo hiệu nguy hiểm ập đến.
Chỉ với một tiếng sột soạt yếu
ớt nhất, một mũi nhọn màu đen khác đã xuất hiện, đâm xuyên qua người thương
binh mà chúng tôi vừa tìm thấy.
Nhưng đã quá trễ rồi.
Quý bà Astera cố gắng thoát
khỏi tầm tay của tôi, cố gắng tiếp cận người đồng đội đã ngã xuống của bà ấy,
nhưng tôi vẫn giữ chặt bà ấy lại.
“Đi với tôi, Tessia,” Elijah
lặp lại.
Đầu óc tôi quay cuồng khi
tôi cố gắng nghĩ ra cách thoát khỏi điều này. Tôi biết mình không thể đi cùng
Elijah. Cậu ta đang cố tình giữ cho tôi sống vì lý do gì đó. Suy nghĩ đầu tiên
của tôi là cậu ta sẽ sử dụng tôi làm con tin, nhưng khi nghe Elijah nói rằng
không muốn để lại bất kỳ ký ức buồn bực nào cho tôi thì…
Một cơn ớn lạnh khác lại chạy
khắp sống lưng tôi khi tôi cảm thấy sự dao động của mana. Lần này, chỉ có một
tiếng gầm gừ trong ngạc nhiên ở phía xa trước khi tôi nhìn thấy nó.
Jast đã bị đâm xuyên qua ngực
và bị ghim lên không trung… giống như cha mẹ tôi đã bị. Vẻ mặt của người lính bị
chấn thương không phải là đau đớn mà là sự ngạc nhiên và bối rối khi máu chảy
ra từ khóe miệng anh ta.
"Không!" Bà Astera
hét lên, cố gắng thoát khỏi tôi.
“Bây giờ…” Elijah đưa một
bàn tay nhợt nhạt ra. "Đi. Với. Tôi. ”
Ánh mắt của tôi hướng từ xác
chết của Jast đến Quý bà Astera và Nyphia và Herrick.
Tôi bị kẹt giữa hai sự lựa
chọn: tiếp tục chống đối cho đến khi tất cả mọi người trừ tôi bị giết, hoặc đi
với cậu ta.
Chìm sâu trong nỗi tuyệt vọng
cùng cực, và tôi quyết định thực hiện lựa chọn thứ ba của riêng mình.
Nắm lấy lưỡi kiếm của Quý bà
Astera, tôi giữ nó ở cổ họng mình. "Dừng lại."
Một ánh mắt ngạc nhiên lướt
qua khuôn mặt của Elijah rồi cậu ta nở một nụ cười tự mãn. "Cô sẽ không tự
sát đâu."
Không nói thêm lời nào, tôi ấn
lưỡi kiếm vào cổ họng cho đến khi hộc máu.
Đây là một canh bạc nguy hiểm,
nó có thể khiến bản thân tôi và những người xung quanh tôi ở đây thiệt mạng,
nhưng tôi biết mình không thể đi cùng cậu ta — tôi biết sẽ có điều gì đó tồi tệ
hơn xảy ra nếu tôi đi cùng cậu ta.
May mắn thay, tôi đã thắng
canh bạc này. Elijah cứng người trông thấy được và lông mày cau lại vì bực bội
trước khi cậu ta gắt lên. "Dừng lại."
Tôi giữ thanh kiếm tại chỗ,
giữ vẻ mặt kiên định bất chấp cơn đau buốt toát ra từ vết thương do tôi tự gây
ra.
Nỗi sợ hãi dâng trào trong
lòng tôi. Tôi không muốn chết bây giờ. Tôi không muốn chết.
Tay cầm lưỡi kiếm run lên,
và nó chỉ mới hạ xuống một chút vì sự do dự của tôi, nhưng đó là tất cả những
gì Elijah cần.
Ngay lập tức, một mũi gai nhọn
mỏng bắn xuyên qua thanh kiếm của Quý bà Astera, hất nó ra khỏi tay tôi.
“Tôi xin lỗi vì tôi đã phải
mạo hiểm mạng sống của cô như vậy, nhưng tôi đã đợi quá lâu rồi,” Elijah nói một
cách chân thành và tiến về phía tôi.
Tôi ngồi quỵ xuống và cố gắng
tránh xa người từng là bạn của Arthur. Điều gì đã xảy ra với cậu ta để thành
như thế này?
Tôi ghét bản thân mình vì
quá yếu đuối. Vì tôi, tất cả mọi người ở đây sẽ chết và tôi không thể làm gì được
cả.
Elijah búng cổ tay, và một
mũi nhọn màu đen khác bắn lên từ mặt đất… xuyên qua Herrick. Tôi nhắm mắt lại,
không dám nhìn thấy tiếng hét của Nyphia la xuyên qua tai mình.
Tim tôi đập mạnh vào xương
sườn và hơi thở của tôi trở nên ngắt quãng. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng đột
nhiên tôi lại nhớ về về trận chiến trong Rừng Elshire—tất cả những cái chết đều
do chính tay tôi gây ra. Tôi mở mắt ra lần nữa để thấy thế giới quay cuồng. Tôi
cảm thấy như mình đang chết chìm dưới nước vì tiếng động duy nhất tôi có thể
nghe thấy là tiếng tim đập điên cuồng và những hơi thở ngắn tuyệt vọng thoát ra
từ miệng.
Sau đó, đột nhiên, một tia
ánh sáng trắng vàng trút xuống Elijah. Một đám mây bụi mịt mù bao trùm toàn bộ
khu vực trong khi cây cối đổ rạp và mặt đất vỡ vụn.
Một con rồng đen giống như
cái mũi gai nhọn cách tôi vài bước xuất hiện trước mặt tôi. Một lúc sau, dù chỉ
qua tầm nhìn mờ ảo, tôi vẫn có thể nhận ra một nhân vật quá đỗi quen thuộc với
mái tóc dài màu nâu đỏ đang ôm một ai đó. Những dấu cổ tự vàng ròng mờ nhạt
phát sáng ngay dưới mắt khi anh ấy xuất hiện. Khi anh ấy nhìn tôi, một hỗn hợp
cảm xúc tràn ngập trong tôi khi tầm nhìn của tôi tối sầm lại: sự xấu hổ, cảm
giác tội lỗi, nhưng trên hết là cảm giác nhẹ nhõm.
“Em xin lỗi,” tôi nói, thậm
chí không thể nghe thấy giọng nói của chính mình.
Tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt
của Arthur rõ hơn khi anh ấy đến gần hơn. Anh ấy đổ mồ hôi và sự bình tĩnh thường
ngày của anh đã không còn nữa. Miệng anh ấy cử động nhưng tôi không thể nghe thấy
anh ấy nói gì khi cả thế giới chìm trong bóng đen.
GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:
Tôi thả Nyphia xuống, người
mà tôi đã buộc phải cạy ra khỏi người bạn đã chết của cô ấy, và bắt lấy Tess
khi cô ấy bất tỉnh. Choàng cô ấy qua vai, tôi búng tay để thu hút sự chú ý của
Nyphia.
“Hãy giúp bà Astera leo lên
khế ước thú của tôi,” tôi nói một cách gay gắt, ngẩng đầu về phía Sylvie, người
đang đi về phía chúng tôi.
Nyphia, người đang thẫn thờ
nhìn chằm chằm vào tôi, liền hết bàng hoàng và gật đầu. Cô quàng tay bà Astera
qua vai và đỡ bà lên Sylvie.
"Chuyện gì thế này?"
Quý bà Astera ngạc nhiên khi bà ấy đứng trên khế ước thú của tôi, mắt cá chân
phải của bà ấy chảy rất nhiều máu.
Không nói lời nào, tôi giao
Tessia cho bà ấy và đảm bảo rằng cả ba người trong số họ đều an toàn trước khi
tôi ngừng Static Void. Tôi phớt lờ phản phệ và áp lực to lớn xung quanh lõi mana
của mình và nhảy lên lưng Sylvie và chúng tôi bay lên cao trong bầu trời đầy
mây.
Sẽ dễ dàng biết bao nếu tôi
có toàn quyền kiểm soát nhánh Aevum (Darkie: nhánh aether thao túng thời gian)
như Chúa tể Indrath; Tôi chỉ có thể giữ cho thời gian bị đóng băng khi đưa mọi
người đến nơi an toàn. Tất nhiên, nếu tôi có sức mạnh của một asura thì mọi chuyển
sẽ không bao giờ tuyệt vọng đến mức này.
‘Người có ổn không? Người đã sử dụng thuật aether vay mượn đó lâu hơn
nhiều so với trước đây đó,’ Sylvie hỏi, sự lo lắng của cô ấy hiện rõ lên
trong tôi.
‘Ta sẽ ổn thôi. Mà, con có thể nhìn thấy rõ tên Alacryan đó không? Từ những
cái gai đen đó và áp lực khủng bố đó, hắn ta phải ít nhất là một tên retainer, hoặc
là kẻ mà chúng ta chưa từng thấy trước đây.’
‘Con cũng không thể nhìn ra khuôn mặt của kẻ đó,’ cô trả lời. ‘Nhưng
hắn ta đang tiếp cận chúng ta đó.’
Tôi cũng cảm nhận được điều
đó. Mặc dù chúng tôi đã bay vượt qua tầng mây và bay cả dặm rồi, nhưng tôi vẫn
cảm nhận được tên Alacryan đang đuổi theo từ phía xa xa.
Quý bà Astera là người tiếp
theo cảm nhận được sự tiếp cận nhanh chóng của kẻ thù của chúng ta. Bà giật
mình quay lại, mặt tái mét và biểu cảm dữ tợn.
Tôi và bà ấy đều biết rằng
ngay sau khi chúng tôi tiếp đất, chúng tôi buộc phải chiến đấu. Nhưng điều đó
không quan trọng. Tôi chỉ cần cầm chân gã ta lại cho đến khi Quý bà Astera và
Nyphia có thể đưa Tess qua cổng an toàn. Với hiện vật mà cô ấy và tôi có, cánh
cổng sẽ đưa chúng tôi đến nơi trú ẩn ẩn náu, nơi những người còn lại đang chờ đợi.
‘Chúng ta sẽ lành lặn quay trở lại,’ Sylvie nói. ‘Chúng
ta đã mạnh hơn nhiều so với trước đây.’
Giờ tôi đã không còn thanh
Dawn’s Ballad, và thực tế là tôi chỉ suýt soát chém được tên Scythe kia là do
may mắn tuyệt đối, sâu trong thâm tâm tôi dấy lên một nỗi nghi ngờ khó chịu.
Tuy nhiên, vẫn có người chờ đợi tôi trở về.
Chúng tôi tiếp tục bay trên
không trung một cách lặng lẽ. Nyphia, trạc tuổi tôi, đang cố gắng đối mặt với nỗi
mất mát của mình, run rẩy khi nắm chặt một thứ gì đó trong tay. Tôi thấy mình
đang nhìn chằm chằm vào lưng của Quý bà Astera khi bà ấy giữ chặt Tess. Tôi
không nghĩ mình sẽ gặp lại người lính cũ này sau khi gặp lại bà ấy một chút tại
trận chiến Vịnh Etistin… hay thậm chí trước đó khi bà vẫn còn là một đầu bếp.
Một luồng mana mạnh phía sau
thu hút sự chú ý của tôi. Ngay lập tức, tôi quay lại và tạo ra một hàng rào
băng hình vòm. Trong tích tắc, những vết nứt sắc nhọn lan ra, chiếc gai đen lao
vun vút xé gió cắm chặt vào hàng rào băng trước khi nó vỡ tan tành.
Tôi tận dụng những đám mây
dày đặc bên dưới để cung cấp hơi nước cho một hàng rào băng giá khác nhưng hàng
loạt gai đen vẫn tiếp tục bắn tới không ngừng.
‘Sylv. Bay xuống những đám mây thấp hơn,’ tôi vừa nói vừa điều khiển những đám mây dày đặc
để che đi chuyển động của chúng tôi.
'Hiểu rồi. Chúng ta sắp tới thành phố Telmore rồi,’ khế ước thú của tôi thông báo.
Chúng tôi tăng tốc trong quá
trình lao dốc, cho tôi đủ thời gian để chuẩn bị tấn công. Không thể sử dụng thần
chú lôi hệ một cách hiệu quả vì lượng ẩm xung quanh chúng tôi quá nhiều, tôi
chuẩn bị sẵn sàng một loạt các mảnh băng theo hướng mà tên Alacryan đang đến gần,
thêm vào những tảng băng một lực xoáy chết người và tăng tốc độ bằng cách sử dụng
ma thuật phong hệ.
Phép thuật của tôi bắn ra, đục
thủng hàng chục lỗ xuyên qua các đám mây. Sự tự tin của tôi liền dao động khi
tôi vẫn thấy chấm đen đang đến gần, không hề hấn gì bởi đòn tấn công của tôi.
Ngay sau đó, chấm đen đó
nhân lên theo cấp số nhân và tôi thấy mình phải đối mặt với hai chục gai đen
khác có kích thước bằng mũi giáo.
“Nhanh hơn nữa!” Tôi cáu kỉnh,
không muốn lãng phí thêm mana vào lúc này khi một trận chiến trên mặt đất dường
như không thể tránh khỏi. Tại thời điểm này, tôi chỉ có thể cầu nguyện rằng
không có thêm một retainer hay một scythes nào khác đang đợi chúng tôi ở cổng dịch
chuyển.
Cuối cùng, sau khi giảm tốc
độ qua một khung cảnh xám xịt vô tận, chúng tôi lao qua tầng mây. Bên dưới,
thành phố Telmore xuất hiện trong tầm nhìn, các tòa nhà của nó và bề mặt của nó
ngày càng hiện rõ khi chúng tôi tiếp cận nhanh.
Ngay cả với ma thuật phong hệ
mà tôi đã sử dụng xung quanh chúng tôi, Quý bà Astera và Nyphia vẫn phải ôm chặt
lấy cột sống lưng của Sylvie để không bị rơi ra.
‘Arthur! Giúp con giảm tốc độ!’ Sylvie cầu
xin khi chúng tôi đến gần bãi đất trống lót nhựa ở giữa Thành phố Telmore. Ánh
mắt của đảo qua lại giữa những ngọn giáo đen đang lao tới và mặt đất, tai tôi ù
đi vì sự thay đổi của áp suất.
"Bám chặt vào!"
Tôi gầm lên khi kích hoạt Realmheart và tung ra một chiêu thức mạnh mẽ đúng lúc
Sylvie dang rộng đôi cánh của mình.
Đồng thời, tôi tạo ra một
hàng rào băng khác bao trùm chúng tôi khi những ngọn giáo đen bắt đầu lao đến
như mưa. Tuy nhiên, những ngọn giáo lần này rất khác - chúng cháy xuyên qua
hàng rào băng.
“Má nó,” tôi nguyền rủa. Nắm
tay lại thành nắm đấm, tôi phá tan kết giới đóng băng trên người chúng tôi, phá
vỡ nó trước khi sử dụng cùng một chiêu thức mà tôi đã thực hiện để làm chậm quá
trình hạ cánh của chúng tôi để chuyển hướng ít nhất một số ngọn giáo đen đi
Tên retainer đó có bao nhiêu
mana để liên tục tung ra những phép thuật như thế này cơ chứ? Tôi thất vọng tự
hỏi khi chúng tôi gần chạm đất.
Tôi nghe thấy tiếng la hét hỗn
loạn từ những người bên dưới khi họ chạy tán loạn bên dưới chúng tôi.
Đột nhiên, Sylvie kêu lên một
tiếng và chúng tôi giật mình quay sang trái.
‘Cánh phải của con bị trúng đòn rồi,’ Sylvie
đau đớn nói khi chúng tôi bắt đầu mất kiểm soát.
Phải mất vài phút sau Sylvie
mới có thể trùm lên cánh của mình một lượng mana và từ từ đóng vết thương lại
trước khi lấy lại quyền kiểm soát. Vấn đề bây giờ là có thể giảm tốc độ hạ cánh
của chúng tôi đủ nhanh để hạ cánh an toàn thay vì đâm sầm xuống đất như sao
băng.
Tuy nhiên, vì tôi phải chia
đôi sự tập trung vào việc tạo ra các luồng gió ngược để giảm tốc cũng như lớp
phòng thủ chống lại lại những ngọn giáo đen dường như vô tận kia, tôi chỉ biết
chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.
Chúng tôi lao xuống, đôi
cánh của Sylvie sải rộng để đón được nhiều luồng khí ngược của tôi nhất có thể.
Ngay khi nỗi sợ hãi của tôi
sắp trở thành sự thật, một luồng ánh sáng xanh phát ra từ xung quanh tôi.
Tôi liếc nhìn lại và thấy
Tess tỉnh dậy và đứng dậy.
Ánh sáng đã lan tỏa từ Tess
và đến Sylvie khi những cuộn mana trong suốt màu xanh lá cây bắn ra từ bên dưới
khế ước thú của tôi, cắm chặt vào mặt đất và các tòa nhà xung quanh chúng tôi.
Hầu hết các dây leo trong mờ
bị xé toạc khi chúng cố gắng giảm tốc độ hạ cánh của chúng tôi, nhưng tôi có thể
cảm thấy chúng tôi đang chậm lại.
Tin tưởng Sylvie và Tess sẽ
xử lý được phần hạ cánh, tôi tập trung chú ý trở lại vào tên Alacryan đang lao
vun vút về phía chúng tôi như một sao chổi.
Sử dụng cả thủy hệ và hỏa hệ,
tôi tạo ra một luồng hơi nước dày đặc về phía kẻ thù của chúng tôi để che khuất
tầm nhìn của hắn trước khi phóng ra một vòng cung tia sét. Làn hơi nước kia
đóng vai trò như một chất dẫn điện mạnh mẽ cho tia chớp, tạo ra một đám mây sét
thắp sáng bầu trời tăm tối bằng những tia sáng vàng rực rỡ.
Vào thời điểm cuối cùng,
Sylvie tạo ra một kết giới mana xung quanh chúng tôi, và với ý chí thú của Tess
giúp làm chậm cú ngã của chúng tôi, chúng tôi có thể hạ cánh xuống mặt đất mà
không bị hề hấn gì.
"Đi nào!" Tôi la
lên, bế Nyphia qua eo cô ấy khi Tess và Quý bà Astera nhảy khỏi Sylvie.
Tôi liếc xuống mắt cá chân
phải của Bà Astera. Bà đã vận một lớp mana dày xung quanh vết thương để ngăn nó
chảy máu. Đó chỉ là một giải pháp tạm thời nhưng là một sự lựa chọn thông minh
với thời gian ít ỏi hiện tại.
"T-Tôi có thể tự chạy
được!" Nyphia nói, mặt đỏ bừng và vùng vẫy dưới cánh tay tôi.
"Tốt." Tôi để cô ấy
đi và tất cả chúng tôi bắt đầu chạy về phía bục dịch chuyển chỉ vài trăm mét về
phía đông với Tess và Quý bà Astera dẫn đầu.
Sylvie biến trở thành hình dạng
con người và theo sát phía sau tôi thì Tess đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi.
Nó chỉ diễn ra trong tích tắc
và không ai trong chúng tôi nói gì, nhưng biểu cảm của cô vẫn đọng lại trong ký
ức tôi.
Với cơ thể vận mana, chúng
tôi nhanh chóng tiếp cận cổng dịch chuyển, nhưng kẻ thù của chúng tôi cũng vậy.
Có đầy các người lính Alacryan xếp thành hàng giữa chúng tôi và cổng dịch chuyển,
nhưng chúng không phải là lý do mà mọi sợi lông trên cơ thể tôi đều dựng đứng.
Tôi liếc nhìn lại để thấy một
ngọn lửa đen đang bốc cháy trên đám mây tia chớp và một bóng người đang đứng
trên mặt đất nơi chúng tôi đã hạ cánh.
Đôi mắt tôi mở to khi nhìn
thấy sức mạnh tương tự như sức mạnh của tên scythe mà tôi đã chạm trán trong
Lâu đài.
Với Realmheart vẫn còn hoạt
động, tôi có thể thấy lượng mana dày đặc đến kinh hoàng, không chỉ xung quanh hắn
ta, mà còn ở mặt đất bên dưới chúng tôi nữa.
Đầu óc tôi quay cuồng khi suy
nghĩ xem có nên mạo hiểm sử dụng Static Void một lần nữa hay không. Nếu phải
tác động đến toàn bộ nhóm của chúng tôi đủ lâu để chúng tôi đến được cổng thông
tin mà không cần sự trợ giúp của mana sẽ mất hơn một phút, có thể lâu hơn.
Ánh mắt của tôi đổ dồn vào
Nyphia và Quý bà Astera. Tôi có nên từ bỏ hai bọn họ để bớt gánh nặng không?
"Arthur!" Sylvie
hét lên, thúc giục tôi làm điều gì đó—bất cứ điều gì.
Tôi rủa thầm và quyết định.
Tôi đã sử dụng Static Void…
chỉ lên chính bản thân mình. Tôi quay lại, cắm gót xuống đất và quay trở lại
nơi tên Alacryan đang chuẩn bị tung ra đòn tấn công tàn khốc của mình, hy vọng
có thể hủy Static Void trước mặt hắn ta và giải trừ ma thuật của hắn ta.
Nhưng khi tôi đến đủ gần để
biết đối thủ của mình là ai, thì sự tập trung của tôi dao động, không thể duy
trì Static Void.
Cậu ta tỏ ngạc nhiên trong
vài giây, nhưng rồi môi cậu ta cong lên thành một nụ cười tự mãn.
Cánh tay của cậu ấy hạ xuống
nhưng mana vẫn xoay quanh tay, rồi Elijah chào tôi. “Đã lâu không gặp, người bạn
cũ thân yêu của tao… Grey.”
[] [] []
#Darkie