29/6/21

Chapter 245: Thảm Họa Biết Đi

[] [] [] 

“Cô ấy thực sự đúng là công chúa,” người đàn ông đầu hói tên Herrick thì thầm với giọng trầm khi anh ta chăm chú quan sát tôi.

“Anh đang làm cô ấy khó chịu đấy,” cô gái có tên Nyphia mắng mỏ.

“Xin lỗi… chỉ là tôi chưa bao giờ có dịp tận mặt nhìn thấy một công chúa thực sự trước đây,” Herrick lầm bầm.

Tôi cố kìm lại một nụ cười khi nhìn hai người cãi vã trước khi mắt tôi chuyển sang quý bà Astera. Bà ấy đang nói chuyện với một người đàn ông gầy hơn - không lớn hơn tôi là mấy- thu mình lại, ôm lấy đầu gối của anh ta khi toàn bộ cơ thể anh ta run lên. Jast đã ở đây kể từ khi chúng tôi đến, và xét theo tình trạng của anh ấy, có lẽ tôi biết tại sao; anh chàng đã trải qua một chuyện kinh khủng.

Jast đã không nói một lời nào kể từ khi chúng tôi đến, chỉ lẩm bẩm gì đó trong khi lắc qua lắc lại.

“Anh ấy là người trải qua điều tồi tệ nhất,” Nyphia nhận xét, vẻ mặt đanh thép của cô ấy dịu đi khi cô ấy nhìn anh ấy. "Anh ấy đã chứng kiến ​​toàn bộ đơn vị của mình tàn sát lẫn nhau trước mặt mình."

"Tàn sát ... lẫn nhau?" Tôi lặp lại trong kinh hoàng.

Nyphia ghé sát vào và thì thầm, “Đúng vậy. Ngay cả cô gái mà chúng tôi đều biết anh ấy đang ‘bí mật’ hẹn hò.”

“Nyphia,” Quý bà Astera nói, giọng sắc lạnh.

Khi nhắc đến tên cô ấy, cơ thể Nyphia cứng đờ. "Xin lỗi, thưa bà Astera."

Tôi nhìn Nyphia quay lại chỗ cô ấy vẫn đang ngồi. Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy và Herrick, cơ thể họ hơi mờ ảo dưới vật phẩm phát sáng lờ mờ của chúng tôi. Mặc dù không quá tệ như tâm trí của Jast, nhưng cả Herrick và Nyphia đều chịu thương tích đầy mình.

Đáng chú ý nhất là Herrick bị cụt tay trái, và máu lan ra cả trên lớp băng dày quấn quanh cổ tay, tôi có thể biết rằng vết thương mới xuất hiện gần đây. Nyphia dường như không có bất kỳ vết thương nào ngoài vết máu chảy dọc bên mặt, nhưng mỗi khi cử động cơ thể, cô ấy sẽ hơi nhăn mặt.

Tôi cảm thấy lòng mình như thắt lại khi nhìn vào họ. Một mặt, tôi thấy xót thương cho tình trạng của họ, nhưng mặt khác, tôi ngưỡng mộ khi họ vẫn có thể mỉm cười bất chấp hoàn cảnh này.

Sau khi Jast chìm vào giấc ngủ trong tư thế vùi đầu vào đầu gối, quý bà Astera đi ra phía sau hang động nơi chúng tôi đang ngồi quanh một vạt phẩm phát ánh sáng mờ.

Bà ấy ngồi đối diện với tôi, ánh mắt của bà ấy nhìn thẳng vào tâm can tôi. Cả Nyphia và Herrick đã ngừng nói, và khi bà ấy nói, đó không phải là những gì tôi mong đợi cô ấy nói.

"Chó má thật!” Bà nguyền rủa, dùng tay đập mạnh xuống nền đất cứng.

Nyphia, Herrick và tôi đều sửng sốt trước sự bực bội đột ngột của cô ấy. Dùng ngón tay chải lại tóc mái, bà ấy nhìn tôi chằm chằm và thở dài. “Thật không tốt khi gặp lại cô ở đây, thưa Công chúa.”

Rồi tôi nhận ra lý do khiến bà ấy nổi điên. Tôi không bị thương, nhưng tôi đang trốn chạy trong ngụy trang. Sự hiện diện của tôi ở tận nơi xa xôi đây có nghĩa là có điều gì đó rất không ổn, và bà ấy không thể đúng hơn.

Tôi gật đầu. “Bà nói đúng, quả thật là không tốt. Nhưng trước khi tôi giải thích tình hình ngoài đó, bà có thể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không? Theo hiểu biết của tôi, chúng ta đang trên đà thắng trận ở bờ vịnh Etistin cơ mà?"

“Chúng ta đã từng, và giờ thì không,” bà nói một cách khó hiểu. “Tôi không nhớ rõ lắm vì đơn vị của tôi nằm ở rìa trận chiến, nhưng tôi sẽ giải thích bằng hết khả năng của mình.”

Và rồi, bà ấy kể cho tôi nghe những gì đã xảy ra trong khi những người còn lại trong chúng tôi im lặng lắng nghe.

Những người lính gọi trận thảm sát tại bờ vịnh Etistin kia là trận chiến băng giá đẫm máu. Trong thời gian Tướng Varay và Arthur ở đó, trận chiến diễn ra một chiều — phe Alacrya dường như không có cơ hội. Nhưng khi trận chiến càng diễn ra lâu, ngày càng rõ ràng rằng có điều gì đó không ổn.

Những người lính đối phương lao vào trận chiến mà không có đội hình, bỏ chạy hoặc thậm chí cầu xin mạng sống của họ, và đôi khi, và phe chúng tôi thậm chí nhìn thấy những người lính phe chúng hy sinh đồng đội của mình để cứu chính bản thân mình.

Bất chấp tất cả những điều này, cấp trên vẫn tiếp tục ra lệnh tiến lên. Họ muốn chiếm được những con tàu Alacryan cập bến ở đầu kia của cánh đồng băng.

Rồi vào ngày thứ ba, thế trận thay đổi. Quý bà Astera không thể cho tôi biết chính xác nó đã bắt đầu như thế nào, nhưng đáng ra đội tiên phong mới, đội có nhiệm vụ giải tỏa tiền tuyến hiện tại của kẻ địch đã không đến nơi, thì lúc đó những người lính mới biết có điều gì đó không ổn.

Sau đó, những người lính Alacryan - những người lính thực thụ với đội hình chặt chẽ biết rõ họ phải làm gì – xuất hiện từ phía sau. Phần lớn lực lượng của Dicathen trên chiến trường giờ đây đột nhiên bị kìm hãm bước tiến, và mọi người có thể nhìn thấy trận chiến xảy ra phía trên chúng tôi trên bầu trời.

Tướng Varay đang chiến đấu với một kẻ thù có khả năng cầm chân một trong các Lance mạnh nhất phe Dicathen. Lực lượng Dicathen vẫn vững vàng, nhưng lực lượng dự bị chiến đấu chống lại những người lính Alacryan vẫn có thể dần lấy lại vị thế sau bất ngờ ban đầu.

Bất chấp bất lợi ban đầu, ngay khi Lance Mica tham gia trận chiến, các Dicathians đã có hy vọng sẽ chiến thắng trong trận chiến này… cho đến khi kẻ đó xuất hiện.

Vẻ mặt của quý Astera tối sầm lại và bà ấy tiếp tục nói, cả Nyphia và Herrick đều run rẩy khi nhắc đến kẻ đó.

Với sự xuất hiện của kẻ thù mới này, trận chiến vốn đã đẫm máu đã trở thành một khung cảnh địa ngục. Những mũi nhọn đen hoắm bắn ra từ mặt đất, xiên cả đồng minh lẫn kẻ thù. Những đám mây sương mù xám xịt từ từ lan rộng, biến quân đội bị ảnh hưởng trở thành những con quái vật loạn trí tấn công chính phe mình. Nhưng điều tồi tệ nhất là ngọn lửa đen bao trùm toàn bộ đơn vị binh sĩ và ngày càng lớn hơn mặc dù toàn bộ mặt đất được làm bằng băng. Trong ngọn lửa địa ngục hung tàn kia chỉ có máu và sức nóng khủng khiếp.

Đó chỉ là một tên đàn ông, nhưng gọi hắn ta là một thảm họa biết đi thì chính xác hơn. Chỉ mất vài giờ để trận chiến biến thành một nghĩa địa.

"L-Làm thế nào mà mọi người sống sót được như vậy?" Tôi hỏi, giọng tôi khàn đi và run rẩy.

“Bởi vì đám lửa đen, gai và khói không đặc biệt nhắm vào ai cả mà chỉ lan tràn ngẫu nhiên, phe Dicathians và Alacryans đều bị dính đòn. Những người chưa chết vì ma thuật chết người đó có thể trốn thoát vì ngay cả người Alacryan cũng đang ở trong tình trạng hỗn loạn,” Quý bà Astera giải thích, ánh mắt của bà ấy liếc về nơi Herrick và Nyphia đang ở. “Chắc chắn có những người sống sót khác đang trốn ở đây nếu họ chưa bị phát hiện và bị bắt, đó là lý do tại sao chúng tôi tiếp tục những chạy trốn—chúng tôi đang cố gắng tìm thêm đồng minh.”

“Chúng tôi đã tìm thấy Jast khi cậu ấy bị tấn công và đã cứu cậu ấy ngày hôm qua,” bà ấy tiếp tục, liếc nhanh lại cậu thiếu niên đang ngủ cuộn mình như một quả bóng trước khi quay sang chúng tôi. “Hai người này là những người sống sót còn lại của đơn vị của tôi, nhưng trước khi tôi tìm thấy cô thì tôi đã gặp thêm vài người khác. Chúng tôi đã tạo ra một hệ thống xoay vòng, một nhóm khác sẽ đi vòng quanh trong khi các nhóm khác trở lại để đề phòng trường hợp chúng tôi bị theo dõi."

Tôi gật đầu, không biết phải nói gì thích hợp cho tình huống này.

"Nguồn lương thực của người như thế nào?" Tôi hỏi sau một hồi im lặng.

Bà nói: “Chúng tôi có thể chia khẩu phần ăn trong bốn ngày nữa, tối đa là năm ngày cho chúng tôi và ba người còn lại sẽ sớm có mặt ở đây,” bà nói. “Tuy nhiên, ngoài thức ăn, chúng tôi không có gì cả. Bộ dụng cụ y tế khẩn cấp mà tôi mang theo trong nhẫn không gian của mình đã được sử dụng để vá vết thương cho Herrick. "

Khi được nhắc nhở về vết thương của mình, người lính lớn cúi đầu, nhìn vào cánh tay trái đã đứt lìa của mình.

“Bây giờ, Công chúa. Hãy cho chúng tôi biết tình hình hiện tại. Chiến tranh đã kết thúc chưa? Chúng ta đã thua rồi ư?” Quý Bà Astera hỏi, đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào tôi.

Tôi nhìn sang Herrick và Nyphia; hai người họ đang chăm chú nhìn lại, hy vọng và tuyệt vọng.

Tôi ngồi dậy và giữ vẻ mặt nghiêm nghị và tự tin. "Chúng ta đã thua trong cuộc chiến này, nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc."

“Xin hãy nói rõ hơn đi,” quý bà Astera nhấn mạnh, cúi người lại gần hơn.

Và rồi tôi cho họ xem tấm huy chương và nói với họ về nơi ẩn náu mà ngay cả người Alacryan cũng không thể tìm thấy chứ đừng nói là đột nhập. Tôi nói với họ rằng Tổng Tư Lệnh Virion và Tướng Bairon đều ở đó, cùng với Tướng Arthur, một pháp sư tiên tri diviner đầy quyền năng, và thậm chí là một pháp sư chữa trị Emitter. Tôi đã nói với họ về việc bà diviner đã chuẩn bị trước nguồn lương thực và tất cả các nguyên phụ liệu cần thiết đều ở đó để nuôi sống hàng trăm, nếu không phải là hàng nghìn người.

Nhưng khi nói xong những lời đầy hy vọng của tôi, cả ba người họ lại nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt phẫn nộ.

“Vậy là kết quả của toàn bộ cuộc chiến này đã được định ngay từ đầu? Ngay từ đầu chúng ta chẳng bao giờ có cửa thắng ư? " Nyphia lẩm bẩm, kinh hoàng.

Nhịp tim của tôi đập nhanh hơn. "Gì? K-Không! Ý tôi là-"

"Có phải ngài Tổng Tư Lệnh, Tướng Arthur và Tướng Bairon đã trốn chạy khỏi trận chiến này để tự cứu mình không?" Bà Astera hỏi, giọng bà sôi sục với cơn thịnh nộ đang muốn bùng nổ.

"Dĩ nhiên là không! Họ đã bị tấn công bởi một tên scythe ở Lâu đài. Họ suýt thì đã mất mạng ở đó!” Tôi lý luận, không mong đợi loại phản ứng này.

Đầu của quý bà Astera cúi gầm xuống và bà ấy vùi mặt vào tay mình. Vai bà nhấp nhô theo từng nhịp hít thở sâu, cho đến khi cuối cùng bà nhìn lại với ánh mắt cứng rắn.

“Câu hỏi cuối cùng, và xin cô hãy trả lời thành thật,” bà ấy nói, khiến tôi ớn lạnh sống lưng. "Họ có biết không?"

Lông mày tôi nhíu lại. "Xin lỗi?"

“Tổng Tư Lệnh Virion. Tướng Arthur. Tướng quân Bairon. Ba người này có biết chuyện gì sẽ xảy ra ở đây không?”

"Không!" Tôi nổi giận. “Không ai ngoài Trưởng lão Rinia, nữ pháp sư tiên tri diviner biết trước kết cục cả! Không ai tức giận hơn ba người đó vì đã không được nói về tất cả những điều này. Họ tự trách bản thân nhiều hơn bất cứ ai về hậu quả từ cuộc chiến này, nhưng họ vẫn ở đó vì họ biết rằng đó là cơ hội duy nhất mà chúng ta có để giành lại Dicathen!"

Sau những phút dài im lặng đến căng thẳng trôi qua, Quý Bà Astera thở ra. "Tôi hiểu rồi. Vậy kế hoạch là gì? Cô đã đi đến tận đây vì nữ pháp sư diviner biết vị trí của chúng tôi ư?"

Tôi cắn chặt môi, không thể trả lời được. Thật ra là ngược lại… Tôi đã lẻn đến đây một mình trong nhiệm vụ ích kỷ hòng mục đích mang cha mẹ trở lại, nhưng rồi chỉ để thất bại và tình cờ nhóm của Quý Bà Astera tìm thấy.

“Tôi đến để tìm những người Dicathians còn lại và dẫn càng nhiều người tị nạn về nơi trú ẩn càng tốt,” tôi nói dối.

Niềm an ủi duy nhất của tôi là nhìn thấy Herrick và Nyphia mỉm cười với nhau, vui mừng vì nghĩ rằng là họ sẽ được an toàn khi ở đó. Ngay cả Jast cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt tỉnh táo và đầy hy vọng.

Bà Astera gật đầu nhưng tôi không thể đọc được biểu cảm của bà. Bất chấp điều đó, họ đã đồng ý đi cùng tôi đến Thành phố Telmore, nơi chúng tôi sẽ lẻn vào hoặc chiến đấu để đến cổng dịch chuyển ở đó. Tất cả những gì chúng tôi phải làm là đợi những người còn lại trong nhóm của quý bà Astera đến.

Một tiếng đồng hồ trôi qua khi chúng tôi nóng lòng chờ đợi thêm nhiều người đến, nhưng không ai đến cả.

“Họ không nên ở ngoài đó lâu như thế này,” Quý Bà Astera gầm gừ khi đi đi lại lại trong hang. “Tôi sẽ đi xem một mình. Ở lại đây."

“Chờ đã,” tôi gọi. “Sẽ mất quá nhiều thời gian nếu bà tự mình ra ngoài và tìm kiếm chúng, sau đó quay lại. Nếu chúng ta đi cùng nhau và gặp gỡ những người còn lại trong nhóm ở phía dưới nữa thì chúng ta sẽ gặp lại nhau trên đường đến Thành phố Telmore. ”

“Vậy sẽ tiết kiệm ít nhất nửa ngày, tùy thuộc vào tốc độ chúng ta có thể xác định vị trí của họ,” Nyphia nói.

“Tôi không thích như vậy, nhưng cô nói đúng. Công chúa, cô có kinh nghiệm gì trong việc theo dõi hay do thám không?” Bà Astera hỏi.

“Tôi đã trải qua một số khóa đào tạo từ giáo viên trước của mình về cách sử dụng phép thuật gió để do thám, nhưng kinh nghiệm thực tế của tôi là rất ít,” tôi đáp, thắt chặt đôi ủng da của mình.

“Vậy là cô là pháp sư phong hệ à, tốt. Điều đó sẽ hữu ích ở ngoài đó,” bà ấy trả lời, quay sang Jast. "Cậu cảm thấy thế nào rồi? Đã đến lúc khởi hành rồi đó."

Người lính tên Jast chậm rãi đứng dậy, quàng một chiếc bao qua vai. “Bây giờ tôi đã khá hơn một chút. Cảm ơn nhé, bà Astera. ”

“Vậy thì hãy bắt đầu đi thôi,” người lãnh đạo nói lãnh đạm.

Chúng tôi rời hang động qua lối vào nhỏ đã được bao phủ bởi những tán lá; từ bên ngoài, nơi ẩn náu nhỏ bé chẳng khác gì một con dốc ở chân đồi.

Cố gắng cúi thấp và cách xa nhau vài thước, chúng tôi tiến về phía nam xuyên qua khu rừng. Rừng ở đây gần như không rậm rạp hay tươi tốt như Rừng Elshire — ngay cả động vật hoang dã cũng rất ít xuất hiện và nhút nhát.

Tôi nhớ nhà hơn bao giờ hết. Tôi đã trải qua nhiều năm sống ở Sapin khi còn đi học, nhưng khi nghĩ đến thực tế là có thể tôi sẽ không bao giờ quay trở về quê nhà được nữa thực sự khiến tôi đau lòng.

Ngay cả khi lâu đài mà tôi lớn lên vẫn còn tồn tại thì có ích gì chứ? Cha mẹ tôi đã không còn trên nhân gian này nữa.

Không, không phải bây giờ, Tess. Tôi nuốt nước bọt và hít thở sâu. Tôi không có cơ hội để tang cho cha mẹ mình một cách chính đáng ngay cả khi đã nhìn thấy xác của họ được phô bày để gửi đi một thông điệp. Bây giờ, ngay cả xác của họ cũng không còn nữa.

Tôi hít một hơi nữa, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Sẽ có thời gian để tang cho họ khi tất cả chúng ta đều an toàn. Hiện tại, tôi cần tập trung vào việc đưa mọi người trở lại nơi trú ẩn.

Đánh lạc hướng bản thân khỏi những suy nghĩ của riêng mình bằng cách tìm kiếm những thành viên mất tích trong nhóm của Quý Bà Astera, chúng tôi tiếp tục quay lại lộ trình của mình.

Tôi không chắc bao nhiêu thời gian đã trôi qua, nhưng đột nhiên, bà Astera cất lên tiếng huýt sáo sắc sảo như một con chim. Đây là tín hiệu của bà ấy để tất cả chúng tôi dừng lại và nằm xuống.

Tôi chỉ mất vài giây để hiểu những gì bà lãnh đạo đã nhìn thấy và nghe thấy—chỉ cách vị trí của chúng tôi vài thước về phía đông nam là tiếng xáo trộn của những bụi cây và cành cây. Nó quá lớn để là một loài gặm nhấm hoặc thỏ rừng, và nó có vẻ quá vụng về để là một con hươu rừng.

Chúng tôi đợi Quý Bà Astera chậm rãi theo dõi thứ gì ở đó, hầu như chỉ kịp nhìn thấy lưỡi kiếm mỏng của bà ấy. Bà ấy di chuyển một cách dễ dàng, như thể lướt qua những tán cây và tán lá vì sự hiện diện của bà ấy rất khó phát hiện ra ngay cả khi tôi đang quan sát bà ấy.

Bất chấp hoàn cảnh hiện giờ, tôi không thể ngừng ngưỡng mộ sức mạnh của bà ấy. Bà ấy sẽ là một đồng minh mạnh mẽ có thể giúp đưa nhiều người ra khỏi Alacryan khi bà ấy trở về nơi ẩn náu.

Tôi tiếp tục chờ đợi - quan sát - toàn bộ cơ thể tôi căng cứng khi Quý Bà Astera gần như tiếp cận thứ đó thì bà ấy dừng lại và ra hiệu cho chúng tôi đến.

Với một tiếng thở dài nhẹ nhõm, tất cả chúng tôi vội vã đến chỗ bà ấy chỉ để nhìn thấy bà ấy đang cúi rạp người trước một người nào đó mà tôi không thể nhận ra được.

Đến gần hơn, mắt tôi mở to khi nhìn thấy người lính bị thương đó. Cả thể anh ta rất tan hoàng với áo giáp và quần áo như được nhuộm đỏ bằng máu của chính mình.

Bên cạnh tôi, Nyphia thở hổn hển. "Đó là Abath."

Cô ấy chạy về phía người đàn ông bị thương và tôi chạy theo cho đến khi tôi đủ gần để nghe những lời cuối của anh ta. “… đã bị giết… một cậu bé.”

Trước khi tôi kịp có cơ hội để hiểu những gì anh ta đã nói, ý chí thú trong tôi đã đột nhiên kích hoạt và mọi thớ thịt trong cơ thể tôi cứng lại.

Một cơn khát máu điên loạn và sát khí khủng bố không ập lên cơ thể tôi. Tôi hầu như không thể đứng vững trên đôi chân của mình. Cả Herrick và Nyphia đều khuỵu xuống, run rẩy trong khi Jast cuộn tròn người, rung rẩy dữ dội.

Tuyệt vọng, tôi quay sang Quý Bà Astera, chỉ để thấy bà ấy đang nhìn chằm chằm đằng sau tôi, mở to mắt và môi run rẩy và lẩm bẩm, “L-Là ngươi… k-kẻ đã xuất hiện trong trận chiến đó.”

Tôi biết—toàn bộ cơ thể tôi biết rằng khác với lúc ở trung tâm thành phố, bây giờ đã quá muộn để chạy trốn rồi. Cố gắng quay người lại, tôi bắt gặp một người mà tôi đã không gặp từ rất lâu rồi. Một người mà tôi tưởng rằng đã chết và suýt nữa thì tôi đã quên về sự tồn tại của cậu ta, nhưng cậu ta chính là người quá đỗi quen thuộc với tôi.

Miệng tôi bất giác thốt lên tên của cậu ta. “E-Elijah?”

[] [] []