[] [] []
Tôi loạng choạng lùi lại vì không thể đứng vững trên đôi chân của mình. Tôi
thở gấp đến mức đầu óc quay cuồng. Mọi thứ đều nhòa đi ngoại trừ cha mẹ tôi
- một cảnh tượng mà tôi không thể chịu đựng được.
Tôi vẫn nhìn chằm chằm vào xác của họ đang bị treo
lơ lửng trên không với một mũi giáo đen đâm thẳng ra sau lưng. Tay và chân
buông thõng trên không trung, máu chảy dọc theo ngọn giáo cao hơn ba tầng nhà, nhuốm màu đỏ thẫm lên cơ thể họ.
Nhưng điều tệ nhất là tôi có thể nhìn thấy biểu cảm
của họ. Đôi mắt mở to và lồi ra, miệng cũng há to. Họ không chỉ là cha mẹ tôi, mà còn là vua và hoàng hậu của
Sapin. Họ đã được đặt tại đây để những người đến
đây đều có thể tận mắt chứng kiến nỗi đau mà họ phải trải qua trước khi chết.
Máu dồn lên đầu, hai tai ong ong, và tôi cảm nhận được sức mạnh rò rỉ từ lõi mana của
mình. Sức mạnh nguyên thủy mà tôi biết quá rõ, con thú của Elderwood
Guardian đang đe dọa sẽ
sát hại tất cả những người Alacryan ở đây.
‘Kiềm chế bản thân mày đi,
Tessia,’ tôi cầu xin chính mình. Tôi
dành từng chút sức lực còn lại trong cơ thể để chống lại sức mạnh khiêu khích của
con thú.
Dù mọi chuyện diễn ra như thế nào, cha mẹ tôi đã đưa tôi đi cùng vì tin rằng họ sẽ đảm bảo an toàn cho
tôi, và chỉ vì lý do đó, tôi phải nỗ lực và không thể khiến sự hy sinh của họ trở nên vô ích.
Tiếng nức nở truyền đến cổ họng tôi và tôi không thể
chịu đựng được nữa. Khuỵu gối, tôi nức nở lặng
lẽ giữa đám đông, bật khóc vì rất nhiều lý do. Đối với hầu hết những người
ở đây, họ khóc vì cái chết của cha mẹ tôi và hai người kia đồng nghĩa với việc Dicathen đã mất. Họ khóc
vì cái chết của họ đồng nghĩa với tương lai nghiệt ngã đầy gian khổ và hiểm
nguy.
Còn tôi… tôi khóc vì cha mẹ - tôi khóc vì tất cả những
điều tôi không thể làm cho họ, vì tất cả những điều tôi đã nói với họ, và tất cả
những điều tôi không thể nói với họ.
“Hỡi các công dân của
Dicathen,” một giọng nói nhẹ nhàng như rót mật vang lên. Mặc dù xung quanh
đã rất ồn ào, nhưng giờ tất cả đều im lặng. Trên đỉnh của cột đá vừa mới
được dựng, có một người phụ nữ mặc bộ quân phục màu xám và đỏ của
Alacrya. Mái tóc đỏ của cô ta
cuộn lên như một ngọn lửa đang nhảy múa khi cô ta
nhìn xuống chúng tôi với hai tay chắp trước mặt.
Tôi chờ đợi những lời tiếp theo của người phụ nữ
Alacryan này, tò mò không biết cô ta
sẽ nói gì.
Người phụ nữ Alacryan lại nói với giọng quyến
rũ. “Các vị vua của mọi người đã qua đời, quân đội thì đang trốn chạy, và những chiến binh mạnh mẽ nhất
đang phải ẩn náu. Lâu đài của các người là của chúng
tôi, Thành phố Xyrus và Thành phố Elenoir… là của chúng tôi, và bây giờ, là cả
Thành phố Etistin. Nhưng đừng lo lắng, vì chúng tôi không đến đây để giết người, cướp bóc."
Một khoảng yên tĩnh trôi qua khi mọi người chờ đợi những lời tiếp theo của cô ấy. Cuối
cùng, cô ấy lên tiếng, làm một cử chỉ tinh tế nhưng đầy nhiệt thành với
cánh tay hơi giơ lên.
“Chúng tôi đến đây với tư cách là đại diện cho những
điều vĩ đại hơn - của những thực thể vĩ đại hơn. Các asuras hùng mạnh, những vị thần mà mọi người đã tôn
thờ suốt thời gian qua và đang nghĩ - tin - rằng họ đang bảo vệ mọi người. Những
ngày đó không còn nữa. Người Alacryan
đã chiến thắng cuộc chiến này, không phải bằng sức mạnh của chúng tôi. Chúng
tôi đã chiến thắng bởi vì Đấng Tối Cao của chúng
tôi không phải là con người hay giống loài elf như những người mà mọi người thấy ở
đây." Giọng cô ta lặng đi, nhưng
không hiểu sao lời nói của cô ấy thậm chí còn có thể nghe rõ ràng hơn trước. “Chúng
tôi đã thắng bởi vì Đấng Tối Cao của
chúng tôi là một asura. Chiến thắng của chúng tôi chính là thuận theo ý nguyện của một asura."
Có thể nghe thấy những lời xì xào bàn tán từ đám
đông, nhưng những người Alacryan không ngăn cản điều đó. Họ để mặc cho đám
đông bàn tán xôn xao và e dè cho đến khi cuối cùng người phụ nữ đứng trên bệ thở
dài.
Cô ấy chỉ thở dài một tiếng, nhưng tôi có thể nghe
thấy rõ như thể cô ấy đang ở bên cạnh tôi trong một căn phòng yên tĩnh.
Cô ta đã sử dụng ma thuật
thổ hệ để nâng cao cột đá đó, và cô ấy đang điều khiển âm
thanh để truyền đi giọng nói của mình. Cô ấy có sức mạnh như thế
nào? Tôi không thể không nghi ngờ những gì mình đã học được. Khi đối
mặt với một người không chỉ có khả năng điều khiển nhiều nguyên tố mà còn là một
pháp sư deviant như chính bản thân tôi, tôi bắt đầu tự hỏi có bao
nhiêu pháp sư mạnh như người này, hoặc thậm chí mạnh hơn, tồn tại trong số những
người Alacryan.
“Sự hoài nghi của mọi người là điều hiển nhiên, và
những gì tôi nói hoặc làm ở đây sẽ chỉ thổi bùng ngọn lửa nghi hoặc ngày càng lớn
trong các người. Đây là bản chất, và cũng chính là lý do tại sao chúng tôi phải làm những gì chúng
tôi đã làm. Vì sự kiên cường, vì lòng kiêu hãnh, vì lòng tham và vì sự
nghi ngờ, hòa bình chỉ có thể đạt được thông qua chiến tranh,” cô ấy nghiêm
trang nói. “Bây giờ các người có thể cảm thấy
giống như những tù nhân của một đất nước bại trận, nhưng tôi đảm bảo rằng khi
thời gian trôi qua, tất cả các mọi người sẽ cảm thấy mình là một phần của một đất
nước vĩ đại, một công dân của một vương quốc tin kính.
“Tôi là Lyra Dreide. Hôm nay, tôi đứng trên các
người với tư cách là người chiến thắng trong trận chiến
này, nhưng tôi hy vọng lần sau chúng ta gặp nhau sẽ bình đẳng như những người bạn.”
Lời nói của cô ấy đọng lại như một viên kẹo ngọt sau
liều thuốc đắng. Cô ấy không chỉ dừng lại ở đó; Sau đó cô ấy nâng cột
đá cao hơn nữa và nhẹ nhàng kéo thi thể của cha mẹ tôi, Vua và Hoàng hậu Sapin
khỏi những ngọn giáo đen.
Sau khi đặt từng người một trên mặt đất, cô tạo một
cái hố xung quanh cơ thể họ trước khi thổi bùng một ngọn lửa trên tay.
"Đấng Tối Cao của chúng ta đã ra quyết định hôm nay, mặt trời lặn lần thứ hai mươi năm
của mùa Xuân, là ngày tái sinh." Với một động tác duy nhất, cô ấy đã
đốt cháy cái hố.
Tôi lấy tay che miệng, kiềm chế để không la hét khi
nhìn ngọn lửa bùng cháy cao hơn. Ý nghĩ thậm chí không thể đưa tiễn cha mẹ
vụt ra khỏi nội tâm của tôi theo lẽ hiển nhiên khiến tôi khó kiểm soát ý chí
thú của mình hơn.
“Đây không phải là thời gian để u buồn và suy ngẫm về
quá khứ. Hôm nay là ngày bắt đầu của một— ”
Bài phát biểu của cô ây bị dừng đột ngột.
Đó là lúc tôi cảm thấy sự thay đổi trong bầu không
khí.
Toàn bộ lông trên cơ thể tôi dựng đứng, và tôi có thể cảm thấy bản năng
nguyên thủy của elderwood guardian trong tôi run lên. Từng thớ thịt trên
cơ thể tôi nói với tôi rằng tôi nên ra khỏi đây.
Tôi nhìn những ngọn lửa sáng rực nhảy múa trong hố
như thể đang chế giễu tôi. Cơn thịnh nộ và sự uất ức sôi sục trong bụng
nhưng tôi biết đã quá muộn.
Cắn chặt môi dưới, tôi nhìn lần cuối người phụ nữ
Alacryan có tên Lyra Dreide. Tôi biết cô ấy không phải là người phải chịu
trách nhiệm cho những chiếc giáo đen đã giết chết cha mẹ Kathyln và cha mẹ tôi, nhưng tôi sẽ không quên mặt cô ta.
Tôi thấy cô ấy đang nói chuyện với một nhân vật
không có ở đó từ trước. Với mái tóc đen ngắn và thân hình khá gầy, tôi thề
là tôi đã suýt
nhìn được mặt gã ta, nhưng gã
ta lại quay lưng về phía tôi. Mặc kệ, cơ thể tôi hét
lên đòi tôi bỏ chạy ngay khi ánh mắt tôi hướng về phía dáng người đàn ông quen
thuộc, và với bao nhiêu nguy hiểm rình rập, tôi làm theo bản năng của mình.
Giữ thái độ thấp thỏm, tôi len lỏi qua đám đông tàn
nhẫn, chôn giấu những cảm xúc đang cản bước tôi. Lau những giọt nước mắt
trên mặt, tôi đi về phía những tòa nhà với hy vọng có thể lách qua con hẻm để
trốn thoát.
Có hai người lính Alacryan đứng chặn ở con đường mà
tôi đang tới. Nếu khôn ngoan thì nên đợi ít nhất một người trong số họ rời
đi, nhưng ở đằng sau, tôi có thể cảm nhận sự nguy hiểm ngày càng gần.
Chỉ kịp suy nghĩ về tiếng trái tim mình đang cố gắng
thoát ra khỏi lồng ngực, tôi chạy qua những người bảo vệ Alacryan, thổi bay cả
hai bằng một cơn gió mạnh.
Tuy nhiên, không giống như những lính canh mà tôi đã
gặp lần đầu khi đến cổng, những người Alacryan này dường như đã chuẩn bị sẵn
sàng.
Hộ vệ nữ bên phải của tôi đã ngăn chặn đòn tấn công của tôi bằng luồng gió của riêng mình
trong khi hộ vệ nam bên trái cố gắng neo mình xuống đất, toàn bộ cơ thể của hắn ta được bao phủ bởi lớp vảy bò sát làm bằng đá.
Tên pháp sư thổ hệ
vung tay, bắn ra một lớp vảy đá bao bọc cơ thể trong khi nữ hộ vệ tung một luồng
gió từ trên cao, đẩy tôi ngã khuỵu xuống.
Không còn sự lựa chọn nào khác cũng như thời gian ngày càng ít ỏi đi,
tôi kích hoạt ý chí thú của mình và bao bọc mình trong ánh sáng
xanh bảo vệ của elderwood guardian.
Các lớp đá được đẩy ra xa và có thể kiểm soát được
những luồng gió. Kết hợp với một nhánh dây
mana trong mờ, tôi giết pháp sư phong hệ và làm làm trọng thương pháp sư thổ hệ
trước khi bỏ chạy.
Mặc dù đã chiến thắng, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng tôi ngày càng lớn. Mối đe dọa
hiện hữu cứ đeo bám tôi như cái bóng khiến tôi sợ hãi kể cả khi đã đến ngoại ô
thành phố. Kế hoạch đầu tiên của tôi là cố gắng quay trở lại cánh cổng mà tôi
đã băng qua, nhưng ngay từ xa tôi đã có thể thấy các Alacryan canh gác rất
nghiêm ngặt ở cả ba cánh cổng của Etistin.
“Chết tiệt,” tôi thầm rủa. Nhảy xuống từ đỉnh của
tòa nhà, tôi hướng về phía biên giới tây nam của Etistin.
Thành phố gần nhất có cổng dịch chuyển là thành phố
Telmore nằm ngay ngoài khơi bờ biển phía Tây. Nếu tôi có thể đến đó và sử dụng
huy chương bạc của
mình, tôi vẫn có thể trở lại nơi ẩn
náu. Nhưng điều khiến tôi lo lắng là người Alacryan sẽ đợi sẵn tôi ở đó.
Với suy nghĩ đó, tôi không đi thẳng đến Telmore mà
hướng về phía bờ biển nơi trận chiến lớn cuối cùng đã diễn ra, bờ vịnh Etistin.
Đây là trận chiến mà cả Tướng Varay và Arthur đều tham chiến. Tôi muốn tận mắt
chứng kiến cảnh tượng này và hy vọng sẽ tìm được sự cứu trợ.
Sau nhiều giờ chạy không ngừng nghỉ bằng ma thuật
gió bằng qua những ngọn đồi và rừng cây rậm rạp, bầu trời đã chuyển sang màu
cam đậm vì mặt trời lặn. Tôi biết mình còn cách bờ biển không xa nhưng tôi cần
phải nghỉ ngơi.
Tôi sẽ hướng thẳng đến bờ biển trong vài giờ nữa và
xem liệu còn bất kỳ binh lính Dicathen ở phe chúng tôi vẫn chiến đấu ở đó hay
không.
Các giác quan được tăng cường mana cảm nhận được những
chuyển động nhỏ nhất, khiến tôi dừng lại giữa chừng. Tôi biết ngay sau khi làm
điều đó là tôi đã phạm sai lầm. Tôi không nên biết rằng mình có thể cảm nhận được
ai đó.
“Quỳ xuống và vén áo lên.” Một giọng nói rõ ràng đầy
quyền lực vang lên từ tai bên phải.
Tôi quỳ gối ngay lập tức và
vén phần áo dài lên để lộ phần dưới và lưng giữa.
“An toàn,” một giọng nói trầm
khàn vang lên từ phía sau tôi.
Đột nhiên một bóng người chậm
rãi bước vào tầm mắt của tôi, hai tay ôm lấy đầu ra hiệu sự an toàn. Bà ấy gầy
và thấp hơn tôi một cái đầu nhưng gương mặt lạnh lùng và thân hình săn chắc khiến
tôi không thể đánh giá con người này ngay được. Vẻ mặt bà ấy cau cỏ đáng ngờ
khi nhìn tôi.
Sau khi bước thêm vài bước,
bà ấy chậm rãi quay lại, cởi bỏ áo vest da và vén áo sơ mi lên, để lộ tấm lưng
rám nắng nhưng rõ rang không có những hình xăm như các pháp sư Alacryan.
Bà quay người lại nhưng vẫn
giữ khoảng cách.
“Gật là có, lắc là không. Cô
chỉ có một mình?” Bà ấy khẽ hỏi, ánh mắt liên tục đảo qua lại.
Tôi gật đầu.
“Được rồi,” bà ấy đáp, bước
lại gần và đưa tay ra. “Tôi là – đã từng là người đứng đầu đơn vị tiên phong thứ
ba. Cô có thể gọi tôi là quý bà Astera. Cô tên gì?”
Nhìn xung quanh một cách khó
chịu, tôi ghé sát lại và thì thầm: “Tessia Eralith.”
Quý bà Astera, nhìn có vẻ lớn
hơn mẹ tôi vài tuổi, bối rối và bà ấy nhìn tôi một cách thận trọng trước khi mở
to mắt.
Mất một giây để bà ấy bình
tĩnh lại và gật đầu với tôi. “Chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
Với một động tác nhanh nhẹn,
tôi có thể nghe thấy một vài đôi chân đang bước lại gần cho đến khi cả nhóm của
bà ấy có mặt.
“Chúng ta sẽ quay lại căn cứ
của mình.” Bà nói như thì thầm.
Những người còn lại gật đầu
và tôi thấy mình đang đi ngay sau quý bà Astera.
“Mọi người đều là binh lính
Dicathen?” Tôi hỏi, bắt kịp bà ấy.
Cô gật đầu trả lời, đầu
không ngừng chuyển động, đề phòng có điều gì bất trắc.
“Có bao nhiêu người ở đó?”
Tôi tiếp tục, giữ âm lượng ở mức nhỏ.
Quý bà Astera liếc nhìn tôi
một cách lạnh lùng. “Cô sẽ sớm thấy thôi, Công chúa. Còn bây giờ, chúng ta cần
tiếp tục di chuyển.”
Tôi cắn môi, bực bội vì phản
hồi không đúng mực của bà ấy. “Tôi đang trên đường đến thành phố Telmore. Nếu
chúng ta có thể tập hợp nhiều binh sĩ hơn từ trận chiến ở bờ vịnh Etistin, thì
tôi có thể đưa– “
“Tập hợp?” Madam Astera ngắt
lời, ánh mắt sắc hơn dao găm. Bà thở dài và giơ một bàn tay lên đầu.
Những người Dicathen khác
xung quanh chúng tôi dừng lại ở vị trí của họ, hầu hết đều trốn sau những tán
cây, một số nép trong các bụi cây và khúc gỗ rỗng.
“Đi theo tôi,” bà ấy lẩm bẩm,
leo lên ngọn đồi dốc mà chúng tôi đang đứng dưới chân đồi.
Tôi theo sau bà ấy, sử dụng
rễ cây và đá nhô ra làm chỗ đứng. Quý bà Astera lên đỉnh đầu tiên và tôi thấy
bà ấy đang nhìn ra ngoài, vẻ mặt nghiêm trang. Cuối cùng tôi cũng lên tới đỉnh,
mắt nhìn lên, thu vào tầm mắt cảnh mặt trời lặn. Đó cũng là lúc tôi nhìn xuống
sâu hơn, tôi cảm thấy máu chảy ra từ mặt. Từ nút thắt trong bụng đến đầu gối
run rẩy sắp gục xuống, toàn bộ cơ thể tôi phản ứng với cảnh tượng trước mặt khi
một tiếng thở hổn hển phát ra từ cổ họng.
Ngoài bờ vịnh Etistin, nơi một trong những trận chiến
quy mô lớn cuối cùng đã diễn ra, vùng băng nguyên mà tôi nghĩ từng là một màu trắng tinh, giờ đã bị nhuộm một màu đỏ máu đau thương chết chóc.
Máu - rất nhiều máu - nhuộm đỏ lớp băng, từ màu
hồng nhạt, đến tận màu nâu sẫm nơi tôi có thể nhìn thấy rất nhiều xác chết. Rải
rác giữa cánh đồng màu đỏ là những ngọn lửa đen kịt kỳ lạ trông như những đám
khói, và những chiếc giáo nhọn đen ngịt đã giết chết cha mẹ
tôi.
"Công chúa. Cô hỏi liệu chúng ta có thể tập
hợp nhiều binh lính hơn không… ” Quý bà
Astera thở phào. “Tôi không nghĩ chúng ta còn binh sĩ nào để tập hợp đâu. Ít nhất thì không phải ở đây.”
[]
[] []