[] [] []
GÓC NHÌN CỦA TESSIA ERALITH:
Tôi ngoái lại nhìn hành lang
mờ nhạt, trải dài như vô tận vào bóng tối trước khi nhìn xuống tấm huy chương
trắng trong tay mình.
“Xin lỗi ông.” Tôi thì thầm,
càng nắm chặt hơn vào cổ vật. “Con hứa là con sẽ trả lại thứ này.”
Tôi quay lưng lại với con đường
mà mình đã đi qua và đứng đối diện với cánh cổng trước mặt. Sau một tiếng thở
dài và xốc lại tinh thần, tôi chuẩn bị cho bất cứ điều gì có thể xảy ra khi bước
qua nó.
Tôi đã quá hấp tấp và dễ xúc
động. Tôi biết điều đó chứ.
Kể cả sau tất cả những gì đã
xảy ra trong trận chiến cuối cùng của mình ở Rừng Elshire, khi mà đã phải nhờ đến
Tướng Aya để giữ mạng cho mình, tôi vẫn quyết định làm việc này. Sau bao lần tự
trách bản thân mình – ghét chính mình – nhưng tôi không thể cứ thế mà ngồi im
như thế này được.
Ông nội đã hoàn toàn loại bỏ
mẹ và cha ra khỏi tâm trí. Dù ông có nói như thế nào, tôi vẫn hiểu được ánh mắt
của ông ấy mỗi khi tôi nhắc đến họ. Với ông, bố mẹ tôi đã không còn là một phần
của gia đình, mà là những kẻ phản bội.
Trưởng lão Rinia thì không
tiêu cực như thế, nhưng tôi cũng biết là bà ấy đã từ bỏ hy vọng cứu bố mẹ tôi.
Chỉ cần nghe qua kế hoạch mà bà ấy và ông Viviron đã lập cùng với Tướng Bairon
trong việc quyết định ai nên được cứu, tôi biết là bố mẹ mình sẽ không có chỗ
trên danh sách đó.
Nhưng họ không biết. Họ đã
không ở đó như tôi. Họ không cảm nhận được sự run rẩy của mẹ khi bà nắm tay tôi
và kéo tôi đi. Họ đã không nhìn thấy bố, với những giọt nước mắt lăn dài trên
má khi chúng tôi bước qua cánh cổng.
Kéo mũ trùm qua đầu, tôi hạ
quyết tâm. Bất kể ai có ý kiến gì về hành động của tôi bây giờ, nó cũng không
quan trọng. Cha mẹ tôi xứng đáng có một cơ hôi, và nếu như chính con gái của họ
cũng không thể cho họ điều đó, vậy thì ai có thể cơ chứ?
Tâm trí tôi thơ thẩn và bất
chợt, tôi nghĩ đến Arthur. Tôi đã định nhờ cậu ấy giúp, nhưng thế thì quá là
ích kỉ. Tôi biết độ nguy hiểm của chuyến đi này và nếu như điều gì xảy ra với cậu
ấy chỉ vì tôi…
Tôi có thể thay thế được,
còn Arthur thì không.
Nắm chặt huy chương và
giương nó ra trước ngực mình, tôi bước qua cánh cổng đang phát sáng trước mặt.
Thứ ánh sáng tím nhẹ dao động ngay khi chạm vào tấm huy chương và tôi cảm thấy một
cú huých nhỏ. Thay vì cố gắng chống lại ngoại cảm lạ lẫm này, tôi chấp nhận nó
và tiến sâu hơn vào cánh cổng cho đến khi toàn cơ thể chìm vào trong màu tím.
Ngay lập tức, cơ thể tôi bị
kéo xuyên qua một đường hầm đầy ánh sáng. Nó khác với các cổng dịch chuyển
thông thường, cảm giác … buồn nôn hơn chút.
Tôi bước đến bên kia cánh cổng
trên một con đường lát, vẫn còn hơi mất phương hướng sau khi dịch chuyển. Cũng
không lâu trước khi ai đó hét lên, “Này! Ai đó đã dùng cánh cổng!”
Ngó lên, tôi thấy bốn lính Alacryan
đứng gác xung quanh cổng dịch chuyển mà tôi đã đi qua.
“Quỳ xuống và bỏ trùm đầu
ra!” tên lính canh phía bên phải của tôi ra lệnh, trong khi nhắm một ngọn giáo
gió nén về hướng tôi. “Ngay lập tức!”
Tôi cúi thấp người và đập
bàn tay mình xuống mặt đất. Trước khi những câu thần chú của lính Alacryans có
thể chạm tới, một mái vòm bằng gió đã cuộn lên quanh tôi.
Dùng một tay giữ chặt mũ
trùm đầu, tôi niệm một thần chú khác. Tôi mở rộng vòng bảo vệ bằng gió, khiến
pháp sư địch mất cảnh giác.
Lợi dụng cơ hội này, tôi lao
về phía trước, lẻn vào con hẻm gần nhất về phía bắc.
Những câu lệnh liên tiếp được
hét lên cho những đồng minh của chúng ở xa, và ngay sau đó, một cặp lính
Alacryan tấn công tôi từ hai bên.
Giữ chặt mũ trùm trên đầu,
tôi lao nhanh đến tên Alacryan ở bên trái, bắn một lưỡi dao gió về phía hắn ta.
Gần như ngay lập tức, một bộ
giáp băng xuất hiện, bọc quanh người hắn, bảo vệ cổ hắn khỏi ngọn gió sắc bén của
mà tôi đã phóng về hắn ta. Tôi cảm thấy ngạc nhiên và sững sờ trước khi kịp nhớ
rằng lính Alacryans sử dụng phép thuật theo một cách rất khác so với tôi. Nhưng
với chúng, những câu thần chú cao cấp cũng không đồng nghĩa với một pháp sư mạnh
mẽ.
Tôi tập trung vào đối thủ
trước mặt. Tên lính Alacryan mặc giáp băng tuy đã có thể phòng thủ nhưng dư chấn
từ lưỡi dao gió của tôi đã làm hắn mất thăng bằng. Trước khi đồng đội của hắn kịp
trở tay thì lúc hắn đang đứng dậy, tôi lao tới. Mong muốn sử dụng phép thuật hệ
thực vật hay ý chí thú lớn dần – điều đó sẽ có lợi trong việc trốn thoát –
nhưng tôi kiềm chế lại. Sử dụng phép thuật deviant sẽ chẳng khác nào thông báo
cho mọi người rằng công chúa của Elenoir đang ở đây.
Nén gió vào chân sau, tôi
phóng mình vào trong tầm với của tên địch. Hắn giương thanh kiếm dài của mình
lên để đỡ bất kỳ đòn tấn công nào của tôi nhưng tôi nắm chặt tay hắn và dùng một
đòn ném qua đầu cổ điển mà ông đã dạy.
Với sự trợ giúp của phong ma
pháp, tôi ném tên lính Alacryan vài thước lên không trung, mở ra con đường máu dẫn
tới con hẻm gần nhất.
“Đừng để hắn thoát!” Một giọng
nói vang lên từ phía xa.
Cảm thấy nhẹ nhõm với việc
chúng tưởng tôi là đàn ông, tôi tăng tốc về phía trước và thoát được với một luồng
gió khác sau lưng.
Tôi bước nhanh qua con đường
hẹp. Các tòa nhà cao chồng lên nhau ở cả hai bên, lối đi thậm chí không đủ rộng
để hai người trưởng thành cùng đi. Nhưng mặc dù những ngôi nhà và đường đi ở
đây đều đã rất cũ, không có bất kì một cọng rác nào cả.
Phần lớn các thành phố của
con người giống nhau đến mức tôi không thể biết được mình đang ở đâu, cho đến
khi có cái nhìn toàn cảnh của khu vực, nhưng tôi biết rằng mình đã đến một
trong các đô thị lớn của Sapin.
Mắt tôi đảo quanh các con đường
và thậm chí là các mái nhà gần đây để đề phòng việc có một tên Alacryan đang
theo dấu mình từ trên cao. Nhìn lên bầu trời thì tôi đã có thể chắc chẳn rằng
mình không ở thành phố Xyrus. Những đám mây đang trôi và không có rào chắn
trong suốt nào đang bảo vệ thành phố nổi.
Một khoảng thời gian đã trôi
qua và tôi cẩn thận tiến tới một trong những con đường lớn. Tôi ngó ra khỏi lối
đi hẹp mà mình đã tiến vào để nhận ra rằng vẫn có rất nhiều người đang bước đi
trên đường.
Tuy nhiên, tôi vẫn tránh khỏi
tầm mắt và nghiên cứu những người qua đường để chắc chắn. Mặc dù hầu hết là các
mạo hiểm giả và binh lính đang mặc giáp hoặc áo da bảo hộ. Tôi nhìn thấy một
vài đứa trẻ và phụ nữ đang mặc tạp dề bẩn. Nhưng điều kì lạ là tất cả dường như
đang di chuyển theo cùng một hướng.
Họ đều có biểu cảm vô hồn,
tim tôi như thắt lại vì tội lỗi. Thật là ngu ngốc khi cố chịu trách nghiệm cho
mọi chuyện, nhưng một phần trong thâm tâm vẫn cho rằng cuộc chiến kết thúc thế
này đa phần là do lỗi của tôi.
Tôi lắc đầu, tự đánh thức
mình trước khi lún quá sâu vào cái hố mà tôi đã tự đào nếu bắt đầu suy nghĩ quá
nhiều về mọi chuyện.
Sau khi buộc chặt tấm áo
choàng và đảm bảo rằng không ai có thể nhìn thấy màu tóc của mình, tôi nhảy ra
khỏi con hẻm. Hòa mình với một cỗ xe ngựa đang đi ngang qua, tôi bước đều cho đến
khi có một nhóm người đi đường cho tôi một chỗ để lẩn vào.
Một vài người nhìn tôi nhưng
bởi vì thân hình thấp bé, chẳng mấy ai quá để ý.
“Chúng ta có thật sự phải đi
không?” một phụ nữ trung tuổi vài mét trước tôi thì thầm vào tai chồng cô ta.
Người đàn ông rách nát thầm
rủa. “Lũ Alacryans chết tiệt đó đã bắt đầu đuổi người ta ra khỏi nhà của họ. Nếu
chúng ta không đi bây giờ, mọi chuyện sẽ còn tồi tệ hơn thôi.”
Người phụ nữ nhìn chồng của
mình như đang định nói điều gì đó nhưng rồi cúi gằm xuống. Tôi có thể nhìn thấy
bờ vai cổ rũ xuống trong khi đang nắm chặt lấy tay của đứa con gái.
Bối rối, tôi tiếp tục đi
theo đoàn người cho đến khi tôi thấy một vài người đang đứng ở bên đường. Đa số
đều đã gói ghém đồ đạc xong và kéo những tấm vải thấm nước đang che trên đầu họ
xuống, nhưng tôi đã có thể tìm được một quầy bán quần áo chưa đóng gói xong.
Tôi nhanh chóng cầm lấy một
cái mũ da dài và một cặp áo choàng và quần cùng màu đang treo trên giá.
“Này! Đó là…” Giọng của người
chủ tiệm bé dần. Ngoái nhanh lại, tôi có thể thấy mắt bà ấy mở rộng khi nhìn thấy
mấy đồng bạc mà tôi đã để trên bàn.
Lẩn nhanh vào một con hẻm
khác giữa một của hàng bánh bỏ hoang và một lò mổ với của kính vỡ nát. Tôi
nhanh chóng thay bộ quần áo của mình với những thứ vừa mua.
Tôi buộc tóc và nhét nó vào
dưới cái mũ da dài phủ qua cổ mình, đảm bảo rằng mái tóc màu bạc của mình không
thể bị nhìn thấy. Sau khi mang thêm áo choàng và quần, tôi vốc đất lên và bôi
chúng khắp mặt mình.
“Thế này chắc là đủ,” tôi
thì thầm. Tôi đã nghĩ đến việc lôi cây cung luyện tập mà mình đã mượn từ Ellie
ra để cho ra dáng một mạo hiểm giả, nhưng tôi đã không làm vậy sau khi nhận ra
rằng không ai mang theo vũ khí.
Tôi hòa mình vào với dòng
người đang bước đi chầm chậm về cùng một phía. Dù cho hàng người có đông đến mức
nào đi chăng nữa thì vẫn có một sự im lặng đến đáng sợ len lỏi.
“Xin lỗi. Chuyện gì đang xảy
ra vậ ?” Tôi hằn giọng và tránh nhìn vào người đàn ông mà mình vừa hỏi.
Ông ta phớt lờ tôi và tăng tốc.
Tôi thử lại một lần nữa, lần
này là với một bà lão lớn tuổi, nhưng cũng bị lờ đi cho đến khi, một người phụ
nữ trẻ hơn – già hơn tôi một chút – trả lời.
“M-mọi thứ đã kết thúc rồi,”
cô ấy nuốt nước mắt. “Lũ ngoại xâm đó bảo chúng tôi di chuyển đến trung tâm
Etitsin nếu như không muốn bị săn lùng.”
“Bị săn lùng?” Tôi nói nhỏ.
“Thế còn những binh lính Dicathen đóng quân ở Etistin đâu?”
Người phụ nữ bước nhanh
trong khi liên tục nhìn lại phía sau đầy lo lắng.
Tôi bước theo cô ấy, và hỏi lại lần nữa trước khi nhận được câu trả lời
trong một giọng thậm chí còn nhỏ hơn. “Họ đã… rời đi.”
“Rời đi ?” Tôi thốt lên to
hơn mong muốn.
Người phụ nữ trố mắt lên
nhìn tôi và cô ấy vụt đi, bám chặt vào cái túi trên tay cổ.
Tôi thở dài khi cố đè nén
cơn phẫn nộ và nỗi lo lắng đang lớn dần. Nói chuyện với người phụ nữ đó đã khiến
tôi có thêm nhiều nghi vấn hơn là câu trả lời và có vẻ như ai cũng sợ nói chuyện.
Điều chỉnh lại cái mũ da của
mình, tôi bước tiếp. Cách duy nhất tôi có thể giải đáp những thắc mắc của mình
là đi đến Etistin. Thông qua việc đoàn người đang di chuyển ra xã Dãy Núi Grand
Mountains, chúng tôi tiếp tục đi về hướng Tây.
Tôi chắc hẳn đã đi qua cổng
phía tây của Etistin, điều khiến cho việc nhìn thấy cổng dịch chuyển được sử dụng
nhiều nhất và xa nhất so với lâu đài trở nên hợp lý. Trưởng lão Rinia có thể đã
điều chỉnh cánh cổng để tới đây nhằm giải cứu các cá nhân quan trọng mà bà ấy
đã ghi trong danh sách.
Tôi càng đi tiếp thì đoàn
người quanh tôi càng trở nên đông hơn. Đến mức mà tất cả chúng tôi phải đùn
nhau về phía trước, vai người này ấn vào người kia. Tiếng khóc của lũ trẻ có thể
được nghe thấy cùng với tiếng dỗ dành đầy lo lắng của bố mẹ chúng.
Những tòa nhà cao, được
trang trí tinh xảo tạo nên phí trong của thủ đô Etistin che đi toàn cảnh của
trung tâm thành phố, nhưng ngay trước đó, tôi đã phát hiện ra lũ Alacryan.
Chúng trông không khác gì so
với những người dân Sapin, nhưng chúng đều mặc đồng phục mà xám đen với sọc đỏ.
Chúng cũng là bọn duy nhất với vũ khí và dùng nó để lùa những người phía trên
vào một con đường dẫn vào trung tâm thành phố.
Đó là khi tôi nghe thấy nó.
Tiếng hét đầu tiên.
Đó mới chỉ là sự khởi đầu –
tiếng hét càng nhiều hơn khi nhóm đầu tiên của đám đông tiến vào quảng trường của
trung tâm thành phố.
Tôi chen lấn trong đoàn người,
cố tiến lên phía trước. Tôi đã ở giữa một hàng chật kín người đang xô đẩy nhau
tiến vào khu vực vốn từng là trung tâm của mua bán và trao đổi.
Khi tôi tiến đến gần hơn,
tôi nhận ra sự thay đổi trong không khí – từ sợ hãi và lo lắng thành tuyệt vọng.
Tôi có thể nhận ra một vài
phản ứng nhạy cảm ngoài những tiếng hét thất thanh. Tôi có thể nghe thấy tiếng
thở hổn hển, tiếng rên rỉ và thậm chỉ là nức nở của những người phía trước.
Khi tôi đến gần hơn, tôi có
thể thấy: một người đàn ông to lớn chỉ trỏ ngón tay đang run rẩy về phía bên phải;
một người phụ nữ với hai cánh tay đang che miệng, mắt mở rộng và nước mắt tuôn
trào; một người khác với một biểu cảm cứng rắn, nhìn qua hướng khác.
Đó là khi tôi đến hàng trước.
Tôi quay đầu để nhìn về lý
do tại sao họ lại phản ứng dữ dội như vậy, mặc kệ lũ Alacryan gần đó.
Và tôi cuối cùng đã nhìn thấy
nó. Ruột tôi thắt lại và cổ họng thì như bị nghẹn khi tôi nhìn thấy bốn hình
bóng.
Hai nam, hai nữ, với gai đen
đâm xuyên qua người họ, treo họ trên cao để tất cả đều nhìn thấy.
Hai trong số đó là những người
đứng đầu vương quốc loàn người này, và hai người còn lại là… bố mẹ tôi.
[] [] []