[] [] []
Một khoảng im lặng đến rùng
rợn kéo dài sau khi tôi hỏi, và khi bà ấy mở miệng, tôi
đã tưởng rằng bà ấy sẽ kể một câu chuyện thật dài và phức tạp về cách mà bà ấy
đã
tìm được đường vào Lâu Đài và cứu Tessia và gia đình tôi.
Thay vào đó, bà ấy liên nói
một điều mà tôi không hề mong đợi. "Arthur, ta đã biết
thân thế thực sự của cậu ngay lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, lúc mà cậu tìm đến
ta để liên lạc với gia đình của mình.”
Tôi tròn mắt. “Cái gì? Làm
thế nào mà bà biết được??”
Rinia giơ một ngón tay lên.
"Đôi mắt già này của ta thấy được nhiều thứ hơn cậu biết
đấy. Tuy nhiên, mặc dù đúng là ta đã giả ngu ngơ với kiếp trước của cậu và giữ
bí
mật với cậu, có một số phần trong câu chuyện này mà ta vẫn chưa thể tiết lộ được.”
Tôi không trả lời mà vẫn để
bà ấy tiếp tục nói.
“Ta đã biết trước rằng sẽ có
một cuộc tấn công nhắm vào Lâu đài sau sự phản bội
của con trai Virion.”
“Virion... Bà đang nói với cháu
rằng chính Alduin là người chịu trách nhiệm cho để
tên Scythe đó vào ư? Không thể nào, bà thật sự nghiêm túc nói rằng ông ấy đã cố
giết chính cha ruột của mình ư? "
"Mặc dù ta biết trước
nhiều điều, nhưng ý đồ thật sự của Alduin vẫn là một ẩn số với ta, nhưng đúng vậy,
chính Alduin là người đã đưa tên Scythe cũng như các lực lượng
còn lại của hắn ta trực tiếp đến cổng dịch chuyển của lâu đài,” bà trả lời.
Tôi đưa lên che mồm đang há
hốc. Thật không thể tin được. Bất chấp những bất
đồng quan điểm giữa hai người họ, Alduin đã luôn luôn kính trọng Virion. Sau một
hồi nghĩ ngợi, tôi lên tiếng.
"Là vì sự an nguy của
Merial và Tessia đúng không? Đó là lý do tại sao ông ấy phản
bội tất cả mọi người ư? Nhưng nếu vậy...?” Giọng tôi đần nhỏ hơn để gia đình
tôi
đang ngủ không nghe được. "Tại sao họ lại đưa mẹ cháu với em gái cháu
theo?”
"Đúng, Alduin tin là vậy.”
Bà ấy nói. "Còn về gia đình của cậu thì có thể dễ dàng suy luận ra rằng bọn
chúng muốn bắt giữ mẹ và em gái cậu để làm con tin.”
Xoa thái dương, tôi nghĩ về
điều bà ấy nói cho đến khi tôi chợt nhận ra một điều.
"Khoan, bà vừa nói là Alduin tin là vậy ư? Ý bà là sao khi nói vậy?”
Rinia mỉm cười nhạt nhòa. “Đấy
là phần mà ta không thể tiết lộ thêm cho cậu bất kỳ
điều gì thêm được nữa. Tất cả những gì ta có thể nói cho cậu biết là nếu chúng
ta
muốn có cơ hội đoạt lại non sông nước nhà thì chúng ta phải giữ Tessia an toàn
và
tránh xa Agrona và phe Alacryans càng xa càng tốt.”
Đầu tôi quay ngoắt về phía
bà elf. "Khoan, vậy là chúng ta có cơ hội đoạt lại
Dicathen ư?”
Bà ấy gật đầu. "Mặc dù
rất mỏng manh, nhưng đúng vậy.”
Cả hai chúng tôi im lặng cho
đến khi tôi lên tiếng thêm lần nữa. "Nếu bà biết về vụ
tấn công vào Lâu Đài, vậy bà có biết rằng ngài Buhnd sẽ chết không?”
Ngọn lửa trước mặt chúng tôi
cháy lách tách, tạo nên những miếng than hồng nóng
dưới mặt đất.
"Đúng thế,“ cuối cùng
bà ấy cũng lên tiếng. "Nhưng nếu ta cố ngắn cản hay can
thiệp vào thì nguy cơ Tessia bị bắt giữ sẽ cao hơn.”
Tôi mở miệng tính nói gì đó,
nhưng tôi không thể tìm được từ nào để nói.
"Ta biết cậu đang nghĩ
gì, nhưng ta không thể đánh cược khả năng mỏng manh cứu toàn Dicathen chỉ để cứu
tất cả mọi người được.”
"Nhưng nếu bà đã biết
trước mọi chuyện thì bà đã có thể tìm cách đối phó rồi. Đáng
ra bà có thể nói cho Virion, hoặc nói cho cháu biết!” Tôi tranh cãi.
"Dòng chảy thời gian
không hoạt động kiểu đó đâu. Thay đổi một thứ sẽ làm thay
đổi tương lai... và ta sẽ không thể tiên liệu được tương lai mới đó.” Bà ấy nói
một
cách nhẹ nhàng.
Nghiến chặt răng, tay tôi nắm
nứt sàn nhà xi măng để cố bình tĩnh lại. Tôi biết mình
đang quá ích kỷ... nếu không nhờ Trưởng Lão Rinia thì chắc hẳn Tessia và gia
đình
tôi giờ đã nằm trong tay Argona, nhưng dù có thế thì...
"Mà làm thế nào mà bà
có thể cứu được Tessia và gia đình cháu?” Tôi hỏi.
"Ta đã kịp thời can thiệp
trong khi họ đang trên đường trở lại Elenoir,” bà ấy nói một
cách bình thản.
Tôi gật đầu trước câu trả lời
của bà ấy, nhưng tâm trí tôi thì quay cuồng cố nghĩ ra
được làm thế nào mà bà Rinia lại có thể thành công được. Làm thế nào mà bà ấy lại
có thể tách Tessia và gia đình tôi khỏi Alduin và Merial? Mà lúc đó chỉ có
Alduin và
Merial thôi ư? Rinia có nói rằng Alduin tin rằng bọn họ đều an toàn, nhưng
không hề.
Có khả năng cao là sau khi Alduin, Merial, Tessia và gia đình tôi bước qua cổng
dịch
chuyển thì họ đã bước vào một cái bẫy giăng sẵn đang chờ họ.
Trưởng lão Rinia biết mọi
chuyện sẽ diễn ra thế nào ư? Khả năng deviant tiên đoán
của bà cũng có thể thao túng thời gian tốt đến vậy ư?
Thời gian!
Không một lời cảnh báo trước,
tôi tỏa sát khí về phía trưởng lão Rinia, và ngay khi tôi
thấy bà ấy ngạc nhiên, tôi liên kích hoạt Realmheart và ngay lập tức dùng
Static
Void.
Cả thế giới biến trở thành một
màu đơn sắc, ngoại trừ những đốm tím đang rung lên.
Nhưng mắt tôi không tập trung vào các hạt aether xung quanh tôi; mà là những hạt
aether đang tập trung quanh Trưởng Lão Rinia.
Bà ấy nhìn tôi một cách bối
rối trong khi tôi nheo mắt lại khi nhận ra mọi điều. Bà ấy
đảo mắt xung quanh rồi nhìn thẳng vào mắt tôi.
"Thông minh đấy,” bà ấy
thở dài.
"Vậy là bà có thể thao
túng được aether.” Tôi lẩm bẩm khi thấy các đốm hạt tím lơ
lửng xung quanh bà như thể muốn bảo vệ bà.
"Cháu có thể chắc chắn
rằng bà không phải là một asura.” Tôi nói. "Bà là... một trong các pháp sư
cổ đại ư?”
Bất chấp sự khổ nhọc và đau
đớn mà trưởng lão Rinia đang chịu đựng để giữ aether
của mình kích hoạt, nhưng bà ấy vẫn khúc khích trước khi trả lời. "Không.
Ta hoàn toàn tự tin nói với cậu rằng ta không phải là một pháp sư cổ đại.”
"Vậy bà là ai... bà là
cái gì? Ngay cả cháu cũng không thể kiểm soát aether nếu không có ý chí rồng mà
một asura đã cho cháu.”
"Mặc dù ta không chắc lắm,
nhưng ta tin rằng khả năng tiên liệu của ta bắt nguồn
một phần từ aether. Còn việc ta đã học được kỹ năng này thế nào thì rất tiếc là
ta không thể tiết lộ gì được cho cậu.”
"Cháu không nghĩ câu trả
lời đó là đủ để chấp nhận đâu.” Tôi lên giọng và nhìn chằm
chằm vào bà elf đầy bí ẩn kia.
“Ta có thể kể cho cậu nghe
toàn bộ mọi thứ. Nhưng như thế thì rất có thể Tessia và
gia đình của cậu sẽ chết vì điều đó.” Bà ấy trả lời, khuôn mặt ngày càng tái nhợt
hơn. 'Làm ơn đấy, hãy kiên nhẫn thêm chút nữa và ta đảm bảo cậu sẽ hiểu được
mọi chuyện.”
Bà ấy không hề dùng những
người thân yêu của tôi để đe dọa tôi, không, bà ấy thật
sự tin rằng nếu bà kể hết mọi thứ cho tôi nghe thì sẽ dẫn đến cái chết của họ.
Nghiến răng, tôi hủy Static
Void, cho phép trưởng lão Rinia hủy thi triển aether thuật
giúp bà ấy không bị ngưng đọng thời gian chung với những thứ khác.
Bà ấy thở gắt. "Cảm
ơn... vì đã tin tưởng ta.”
"Bà đã cứu Tessia và
gia đình cháu.” Tôi nói, liếc sang nhìn mẹ và Ellie đang ngủ. "Điều tối
thiểu nhất mà cháu có thể làm là tin tưởng bà—ít nhất là cho đến khi bà
cho cháu lý do để ngừng tin tưởng.”
Cả hai chúng tôi tiếp tục
nói chuyện, lần này thì bình tĩnh hơn. Tôi hỏi mọi câu hỏi
mà tôi thắc mắc. Bà ấy có trả lời một số câu, một số khác thì không, nhưng tôi
không
làm khó bà nữa.
Tôi biết được rằng có vài cổng
dịch chuyển ở đây có thể bị thao túng bởi aether. Đó
chính là cách mà trưởng lão Rinia đã có thể đến đây nhanh mà không cần phải tự
mình đi xuyên lục địa với Tessia, mẹ tôi và em gái tôi.
"Bà đã có thể học được
aether thuật, trong khi cháu thì chỉ có thể vay mượn sức
mạnh này từ người khác trao cho. Hãy nói cho cháu nghe, liệu cháu có thể học được
như bà không?” Tôi hỏi, cố gắng tìm lại cảm giác khi mà tôi đã có thể tự thao
túng
aether để làm thương tên scythe dùng hắc hỏa diệm.
"Có, và không. Khả năng
kích hoạt aether thuật của cậu thông qua ý chí rồng, cộng
với việc cậu thậm chí cũng có thể nhìn thấy aether đã cho cậu rất nhiều lợi thế
hơn
vạn người. Tuy nhiên, khi so với cậu thì lợi thế của ta lớn hơn nhiều. Ta thậm
chí còn
từng phát hiện ra một địa điểm cực kỳ nhiều aether để tập luyện. Nhưng ngay cả
thế... ta đã phải mất tám mươi năm chỉ để học thứ mà cậu có thể đạt đến trình độ
như bây giờ.” Bà ấy giải thích.
Tôi há hốc mồm khi nghĩ đến
việc dành ra tận hơn tám mươi năm chỉ để hiểu được
aether thuật. Tám mươi năm là một khoảng thời gian rất dài, mặc dù lõi trắng sẽ
giúp tôi sống lâu hơn, nhưng tôi không thể nói điều tương tự với mẹ và em gái
tôi
được.
"Cháu hiểu rồi.”
"Vẫn còn quá sớm để từ
bỏ hy vọng. Chúng ta vẫn nên tiếp tục thu thập lực lượng,
và với cậu cùng Tiểu Thư Sylvie đây, chúng ta có đến ba người có thể sử dụng
các
cổng dịch—” Trưởng lão Rinia ngưng lại đột ngột, và tôi biết lý do tại sao. Tôi
quay
đầu lại, nhắn mày trước tiếng bước chân hối hả ngày đang to hơn.
Cảm xúc thay đổi đột ngột
khiến Sylvie choàng tỉnh giấc.
‘Chuyện gi thế?’ Cô ấy nhắn và ngước đầu lên khỏi
gối tôi.
‘Virion đang đến... có gì đó không ổn.’ Tôi trả
lời và đứng dậy.
Tôi bắn ra một xung khí mana
để cảm nhận xem ai hay thứ gì đang đuổi theo Virion,
nhưng chỉ có mỗi mình ông ấy. Chỉ mất vài giây để ông xuất hiện bên trong hành lang
hẹp dẫn đến căn phòng chúng tôi đang ở. Vị tổng tư lệnh già ăn mặc tơi tả, mệt
mỏi và đang khá hoảng loạn.
“T-Tessia... đã chạy đi mất
rôi,” ông ấy thở hồng hộc.
"Cái gì cơ?” Tôi thốt
lên. "Sao chuyện này xảy ra được? Cô ấy chạy đi đâu?”
Trưởng lão Rinia rủa thầm và
nắm tay tôi. “Arthur, không được để Tessia rời khỏi nơi
này. Có gì không ổn với lõi của con bé, và nếu con bé rồi khỏi nơi trú ẩn này
thì phe
Alacryan sẽ có thể định vị được con bé.”
Tôi tròn mắt trong hoảng hốt,
rồi tôi quay sang Virion. “Cô ấy đi hướng nào?”
Ngay khi Virion chỉ tay thì
tôi ngay lập tức lao về phía ông chỉ và kích hoạt Static Void
(Ngưng Đọng Thời Gian) một lần nữa.
Màu sắc trong thế giới liền
ngã sang màu đơn sắc khi tôi lao vun vút đi. Kích hoạt
Realmheart để tìm kiếm dao động mana của Tess, tôi tiếp tục chạy thẳng về trước.
Tôi khó có thể dùng được mana nhiều khi kích hoạt Static Void
(Ngưng Đọng Thời Gian) vì tôi không thể thao túng mana từ môi trường, nhưng cũng
chính vì không có nhiều mana môi trường ở trong đây nên tôi nghĩ Tessia cũng
chưa đi được xa đâu.
Với lượng mana ít ỏi trong
lõi tôi ngày càng cạn kiệt dân, tôi cần phải tiếp tục chịu
đựng cho đến khi tôi tìm được dấu vết mana của Tess.
Tôi đã đúng. Tess đã sử dụng
phép thuật để chạy trốn khỏi Virion, người vẫn đang bị
thương và không thể sử dụng mana của mình.
Đi theo con đường mòn vào một
đường hầm khác với nơi tôi đi vào, tôi phát hiện ra
Tess. Cô ấy đứng đơ ra tại chỗ, đôi mắt kiên định, mái tóc cô ấy cuộn lên... và
những
giọt nước mắt lơ lửng trong không khí sau lưng cô ấy.
Tôi lao qua cô ấy vài bước chân
để cho cô ấy có thời gian dừng lại trước khi hủy
Static Void và Realmheart. Những mảng màu tím và xanh lá cây nhạt dần trong khi
màu sắc lấp lánh lấp đầy thế giới.
Tessia tiếp tục chạy cho đến
khi cô ấy phát hiện ra tôi. Sau khi ngay lập tức dừng lại, cô ấy nhìn chằm chằm
vào tôi, mắt và miệng đều mở to.
“Làm thế nào mà anh...” cô ấy
bắt đầu trước khi cô ấy lắc đầu và mắt cô ấy nheo lại.
"Em phải đi, Art. Em phải cứu cha mẹ mình.”
Tôi đã không nghĩ mình cần
phải nói gì với Tess một khi tôi bắt kịp. Tôi thậm chí
không biết cô ấy sẽ nói gì, nhưng tôi chắc chắn không hề mong đợi điều này. “Tess...
bố mẹ em đã phản bội chúng ta.”
"Đừng có nói—Anh đừng
có mà nói kiểu đó!” Cô cáu kỉnh, mắt trừng trừng. "Anh chẳng biết quái gì
cả!"
"Những gì anh biết là
cha mẹ em đã thông đồng với Agrona, cho một tên scythe vào
Lâu đài và khiến hầu như tất cả mọi người đều bị giết,” tôi nói một cách bình
tĩnh.
"Mọi chuyện không hề
đơn giản như vậy,” cô ấy lập luận, vội vàng lau đi một giọt
nước mắt. "Họ không có lựa chọn nào khác...”
“Tess... vê cơ bản, cha và mẹ
của em đã quyết định hy sinh Virion - ông nội của em - với hy vọng rằng Agrona
sẽ để Elenoir được yên. Bây giờ, hãy quay lại với bọn anh. Hãy bàn về các bước
tiếp theo của chúng ta và—”
"Đủ rôi. Em biết anh bất
đồng ý kiến với cha mẹ em trong suốt các cuộc họp hội
đồng, nhưng đứng có nói như kiểu họ ích kỷ như vậy. Họ không có lựa chọn nào
khác cả.”
"Em cứ luôn nói vậy,
Tess, nhưng họ có rất nhiều lựa chọn.” Tôi vặn lại. "Đáng ra họ
phải lờ đi lời đề nghị của Agrona và tin tưởng rằng Virion sẽ chiến thắng cuộc
chiến này.”
"Thế thì em sẽ chết,
Art!” Cô ấy hét lên. "Anh muốn như vậy hả!?”
Tôi nhăn mày. "Chết?
E-Em đang nói gì vậy?”
Tess tiếp tục bước lên cho đến
khi chỉ cách tôi vài inch. "Em sẽ chết. Cha mẹ em
không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận giao kèo với Agrona bởi vì ý
chí
thú mà anh đã đưa cho em vài năm trước. Anh còn nhớ chứ?”
Tâm trí tôi nhớ loáng thoáng
về con Elderwood Guardian mà tôi đã đánh bại. "Không,
không thể nào. Em chỉ gặp chút vấn đề với việc đồng bộ hóa nó thôi. Một khi em
kiểm soát được nó...”
“Ý chí thú mà anh cho em là
từ một con quái bị đột biến.” Tessia ngắt lời, một dòng
nước mắt chảy trên má em. "Một con quái bị đột biến bởi Agrona. Với thứ đó
trong cơ thể em thì em chẳng khác gì một quả bom di động mà Agrona chỉ cần búng
tay là
kích nổ.”
Đầu gối tôi khụy xuống, tôi
loạng choạng một hồi để cố giữ thăng bằng. "K-Không...”
"Nên anh đừng có nói rằng
cha mẹ em đã phản bội tất cả chúng ta.” Tess nói. "Họ
làm thế chỉ vì muốn cứu em, và nếu không ai ở đây cho họ một cơ hội để chuộc lại
lỗi lầm, thì em sẽ làm.”
‘Art! Chuyện gì xảy ra vậy, người vẫn ổn chứ? Con đang đến chỗ người đây.’ Sylvie
nhắn, cảm xúc lo lẵng của cô ấy lan đến tôi.
‘Không sao, mọi chuyện vẫn ổï cả. Cứ ở yên đấy trong khi ta cố thuyết phục
Tess?’ Tôi trả
lời
“Tess... anh không hề biết
chuyện này là vì ý chí thú mà anh đã đưa cho em.” Tôi
lầm bẩm. "Nếu anh mà biết...”
Cô ấy lắc đầu. `Em biết rằng
đó không phải lỗi của anh, nhưng em vẫn cần phải làm gì đó, Art.”
"Anh hiểu mà, Tess.
Nhưng một khi em bước ra khỏi nơi trú ẩn này, người Alacryan
sẽ có thể lần ra em. Em sẽ chết đó."
Tess nằm chặt áo của tôi với
đôi tay run rẩy. “Họ là cha mẹ của em, Art. Họ đã làm
mọi cách có thể chỉ để cứu em thôi.”
Một luông cảm xúc rối bời dâng
trào trong tôi khi tôi nhìn xuống Tess: thất vọng,
buồn bã, sợ hãi... và cảm giác tội lỗi. Tôi có cảm giác như thể tất cả những gì
đã xảy ra bây giờ cũng đều một phần do tôi, đặc biệt là khi tôi biết rằng có điều
gì đó không ổn với con quái Elderwood Guardian. Nhưng vì quá phãn khích khi gặt
hái được phần thưởng từ một con quái vật mạnh như vậy, thay vì thận trọng, tôi
đã đưa nó cho một trong những người tôi quan tâm nhất để cố gắng giữ cô ấy an
toàn.
Tức giận với chính bản thân
và cảm thấy phát bệnh với sự trêu ngươi của số phận,
tôi đẩy Tess ra. “Anh không thể nói gì để thuyết phục em ở lại ư?”
"Em xin lỗi, Art.” Tess
cắn chặt môi mình và nhìn tôi với anh mắt kiên quyết.
Tôi chỉ biết thở dài.
"Vậy anh sẽ đi cùng em.”
[] [] []
#Darkie