29/6/21

Chapter 240: Hòa Giải

[] [] [] 

Bộ lông gấu màu nâu sẫm dài ngoằng, nhúm lông trắng trên ngực, với hai đốm trắng
ngay trên hai đôi mắt tinh anh kia—không thể nhầm được. Đó là Boo.

Boo chắc hẳn cũng đang nghĩ như tôi, vì con gấu nặng ngàn cân lao vào tôi bằng bốn chân, phát ra tiếng gầm gừ hạnh phúc.

Với sức mạnh không hề suy giảm, con quái vật khổng lồ ôm lấy tôi, nhấc bổng tôi lên
rồi ném tôi xuống đất. Quấn quanh tôi, Boo cười toe toét trước khi ngấu nghiến tôi
bằng chiếc lưỡi thực sự còn to hơn mặt tôi.

Tôi vật lộn dưới sức nặng của con quái thú mana khi nó đè tôi xuống đất và tiếp tục
thể hiện tình cảm của mình. “Boo-ặc! Dừng lại! Được rồi! Đủ rồi!"

"Ta nghĩ Arthur cảm thấy đủ rồi, Boo,” khế ước thú của tôi nói, giọng nói của cô ấy
làm dịu con thú đang phấn khích để tôi thoát được.

"Ta cảm thấy bị xâm phạm vậy,” tôi rên rỉ, lau đi lớp nước bọt dày và nhầy nhụa đã tích tụ trên mặt mình. Phải đến nửa chừng não tôi mới hoạt động. Nếu Boo ở đây...

Tôi nằm lấy cái đầu to và đây lông của Boo và quay nó về phía tôi.

“Boo! Ellie có ở đây không? Mẹ ta thì sao?! Ngươi đến đây bằng cách nào?" Tôi hỏi,
như thể nó có thể nói chuyện với tôi.

May là nó không cần phải làm vậy. Câu hỏi của tôi đã được giải đáp khi tôi nhìn thấy
Virion lao nhanh qua chúng tôi trong một khoảng không mờ.

"Tessia!" Ông gọi, giọng đây xúc động. Tôi buông Boo ra khi nghe thấy cái tên đó, và lập tức đuổi theo Virion.

Tôi không cần phải đi đâu xa trước khi có thể nhìn thấy bốn dáng bóng người ở chân
cầu thang gần bức tường phía xa của tòa nhà. Đó là mẹ, em gái tôi, Tessia và... Trưởng lão Rinia.

Những sải chân dài và vội vã của tôi chậm lại và tâm nhìn tôi dân mờ đi. Nước mắt
chực trào ra khi tôi thấy Tessia lao vào vòng tay của Virion. Cảnh Ellie chạy về phía
tôi khiến tôi đau lòng và tôi thấy mình đang ôm đứa em gái nhỏ của mình, vùi mặt
vào mái tóc ngắn màu nâu của con bé.

Cả người em tôi rung lên khi nó nhào vào ngực tôi. Đánh tôi một cách yếu ớt bằng
những nắm đấm nhỏ bé và run rẩy, con bé lấp lửng giữa những tiếng nức nở về rằng nó đã sợ hãi như thế nào khi tôi không có mặt ở đó.

Cảm giác như có một bàn tay lạnh lẽo đang siết chặt lấy ngực tôi khi tôi nhìn em gái
mình trong tình trạng này. Tôi cảm thấy có lỗi vì đã khiến đứa em bé bỏng, người đã
luôn tỏa sáng và mạnh mẽ, phải khóc nhiều như vậy.

"Anh xin lỗi, Ellie. Anh thật sự xin lỗi. Anh đây rồi, mọi thứ sẽ ổn thôi,” tôi nói, siết
chặt lấy cơ thể yếu ớt của con bé và hôn lên đỉnh đầu đang run rấy của nó.

“C-Chúng em suýt thì đã chết, nhưng anh lại không có ở đó. A-Anh... không bao giờ
có mặt ở đó cả! Không phải ở Lâu đài, không phải ở Tường Thành, thậm chí cả khi bố chết!” Con bé rên rỉ, nắm đấm vẫn đập mạnh vào cơ thể tôi. "Anh là anh trai của em, anh đáng ra phải ở đó! Anh đáng ra phải an ủi em khi bố mất! E-Em rất cần anh... Mẹ cũng rất cần anh.”

"Anh xin lỗi. Anh thật sự xin lỗi, Ellie,” tôi lặp lại, làm tất cả những gì có thể để giữ
bình tĩnh. "Anh thực sự rất xin lỗi...” 
Ellie từ từ bình tĩnh lại nhưng vẫn vùi đầu vào ngực tôi. Đôi vai run rẩy giờ đây chỉ
thỉnh thoảng rung lên mỗi khi nấc lên. Suốt thời gian này, tôi đã không nhìn lên. Tôi
tập trung hoàn toàn vào em gái mình cho đến khi con bé đẩy tôi ra. Nhìn chằm chằm
tôi với đôi mắt sưng đỏ, con bé đưa một ngón tay ra sau. "Đ-Đi xin lỗi mẹ ngay bây
giờ."

Tôi nhìn lên và thấy mẹ của chúng tôi chỉ cách chúng tôi vài bước chân, nét mặt bà
trống rỗng, không có bất kỳ cảm xúc nào. Nụ cười ấm áp và dịu dàng của bà mà tôi
đã thấy ngay cả trong những lúc khó khăn nhất giờ cũng không thể thấy được nữa.
Tôi bước đến gần bà, không biết phải làm gì hay bắt đầu từ đâu.

Đôi mắt lạnh lùng của mẹ khiến tôi chết lặng thì bà tiến lên một bước. "Arthur, em gái con và ta suýt chết. Nếu không có Trưởng lão Rinia cứu thì chúng ta đã không có
mặt ở đây rồi.”

Ánh mắt của tôi hướng về Rinia, người đang nói chuyện với Tessia và Virion, trước
khi đáp lại mẹ tôi. “C-Con...”

"Nhưng trong hoàn cảnh đó, khi ta tưởng rằng chắc chắn chúng ta sẽ chết—sớm
thôi, nếu không phải bây giờ—con có biết ta đã nghĩ gì không?”

Tôi lắc đầu.

"Ta đã nghĩ...” Mẹ tôi dừng lại một lúc, gương mặt lạnh băng của bà dao động. Nước
mắt bà trào ra trong khi bà cắn chặt môi dưới để cố giữ không run rẩy. Bà ấy quay
lưng lại với tôi, nhanh chóng lau nước mắt, cố gắng trấn tĩnh trước khi quay lại. “Ta
đã nghĩ suốt thời gian đó, cha của con hẳn đã đau buồn và tội lỗi đến mức nào khi
phải rời bỏ thế giới này mà không hề có cơ hội làm lành với đứa con trai duy nhất
của mình.”

Lời nói của bà ấy như nghìn tấn đè nặng lên tôi, khiến đầu gối tôi khuỵu xuống và cả
người chùn bước. Ngay khi đôi chân tôi mất sức, mẹ vòng tay ôm tôi và đỡ tôi vào
ngực.

Đôi tay run rấy của bà ấy nắm chặt lấy tôi khi bà ấy thì thầm. “Không quan trọng
trước đây con là ai. Ta đã nuôi dưỡng con khi con còn nhỏ, ta đã chăm sóc con khi
con bị bệnh, và ta đã luôn dõi theo khi con khôn lớn thành người như ngày hôm

nay. Cha con và ta đã nói chuyện trong một thời gian dài, và chúng ta có thể tự tin
nói rằng Arthur bây giờ rất khác so với con người nó khi nó được sinh ra, và đó là lúc
chúng ta nhận ra rằng con là con trai của chúng ta.”

Đôi chân không còn chút sức lực nào, khiến tôi quỳ sụp xuống. Tôi siết chặt lồng
ngực của mình khi thoát ra những tiếng thở gấp gáp căng thẳng. Tôi không thể thở
được, tôi chỉ có thể bịt miệng giấu những tiếng nấc nghẹn ngào khi mẹ tôi ôm lấy tôi.

"Mẹ rất tiếc vì chúng ta đã mất quá nhiều thời gian để nhận ra điều đó. Mẹ rất tiếc vì con đã không thể đến dự đám tang của cha mình bởi vì mẹ. Mẹ rất xin lỗi, Arthur.”

Phải mất một lúc chúng tôi mới tập trung đầy đủ và lên được tầng hai của tòa
nhà. Trong thời gian này, tôi nhận thấy không khí có chút căng thẳng giữa Tess và
Trưởng lão Rinia.

Những người còn lại mới đến cũng nhận ra được điều này, nhìn nhau căng thẳng trong khi Tess phớt lờ mọi nỗ lực của bắt chuyện của Trưởng lão Rinia.

Khi chúng tôi lên lầu, Trưởng lão Rinia kéo Virion sang một bên với vẻ mặt nghiêm
trọng và đi vào một căn phòng khác. Sau một khoảng thời gian trò chuyện với mẹ và
em gái, tôi chào hỏi Tess một cách đàng hoàng và hai chúng tôi lặng lẽ ôm nhau
trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Tuy nhiên, Tess dường như có suy nghĩ nào đó khác trong đầu, và tôi không trách cô
ấy. Tôi không có đủ can đảm để hỏi trực tiếp, chỉ dựa vào biểu hiện trống rỗng của
Tess, tôi nghi ngờ có điều gì đó đã xảy ra với cha mẹ cô ấy. Về lý do tại sao cô ấy lại
tức giận với Trưởng lão Rinia như vậy, tôi chỉ có thể đoán mò thôi.

Không lâu sau khi chúng tôi ngồi xuống, Tess cáo lỗi xin đi nghỉ trước và nói với
chúng tôi cô ấy hơi mệt. Bairon là người tiếp theo nói rằng anh ấy muốn dành thời
gian thiền định để hồi phục.

Tôi bảo anh ấy rằng ở đây thiếu mana nên khó có thể tích tụ lượng mana từ thiền
định hơn lượng mana tự nhiên có được từ lõi mana của mình, nhưng tôi nghĩ có thể
anh ấy chỉ là muốn cho tôi và gia đình nhiêu không gian hơn. Dù ấn tượng của tôi về
Bairon chưa bao giờ tốt-và tôi nghĩ anh ta cũng cảm thấy vậy với tôi—nhưng Bairon
lần này khác xa so với hình ảnh quý tộc kiêu hãnh trước chiến tranh.

Thấy chỉ còn mình và người thân, tôi không thể không nở nụ cười. Trước ngày hôm
nay, tôi đã thề rằng nếu trong hoàn cảnh như thế tôi sẽ mắc chứng rối loạn thần
kinh mất, nhưng nó thật sự yên bình.

"Chị xinh quá, Sylvie,” Ellie khen ngợi, dùng tay vuốt mái tóc dài của khế ước thú của
tôi.

"Em cũng hấp dẫn mà, Eleanor,” Sylvie đáp lại chân thành, đôi mắt nhắm hờ trước
cử chỉ nhẹ nhàng của em gái tôi.

"Một điều khiến ta hối tiếc nữa là đã không dành thời gian tìm hiểu khế ước thú của
con,” mẹ tôi nói, nhìn Ellie và Sylvie bên đống lửa. "Nhưng ta rất mừng vì Sylvie luôn bên cạnh con.”

"Con cũng rất mừng. Con không chắc mình sẽ ra sao nếu không có Sylvie,” tôi đáp.

Biểu cảm của mẹ là một sự pha trộn cảm xúc khi bà nhìn tôi rồi gật đầu.

Một tiếng bốp to phát ra từ đống củi, phá tan bầu không khí im lặng ngắn ngủi. Không thể kìm nén sự tò mò, tôi hỏi mẹ: "Làm thế nào mà con, Ellie và Boo đến được đây vậy?”

Bà ấy nhìn tôi rồi nhìn lối ra mà Tessia và Bairon đã đi qua, lắc đầu : “Ta sẽ để
Trưởng lão Rinia nói cho con biết mọi chuyện. Như thế là tốt nhất.”

"Được ạ.” Tôi đáp. Bốn người chúng tôi nói chuyện một lúc, trêu chọc nhau rồi cười
cho đến khi mẹ và em gái tôi bắt đâu ngái ngủ.

"Chúng ta đã không được ngủ ngon giấc mấy ngày qua rồi,” mẹ tôi nói, dụi mắt.

"Không sao đâu. Hai người chợp mắt một lúc đi,” tôi nói, quay sang em gái mình.

Hai người họ quay vào chiếc giường đã trải sẵn chăn ở góc phòng.

"Ngủ ngon nhé.” Sylvie và tôi nói với hai người.

Họ đáp nhẹ nhàng trước khi nằm xuống. Thỉnh thoảng tôi bắt gặp em gái mình
ngẩng đầu lên xem chúng tôi có còn ở đây không, cho đến khi hơi thở nhịp nhàng
cuối cùng hòa vào nhau cùng với đống lửa đang cháy.

Tôi mỉm cười, không thể rời mắt khỏi cảnh mẹ và em gái đang ngủ yên. Chỉ riêng vài
ngày gần đây đã có rất nhiều chuyện bất ngờ xảy ra, nhưng khoảnh khắc khiến tôi
sợ hãi nhất chính là đối diện với gia đình mình sau tất cả những chuyện đã xảy ra với
họ. Tôi không thể ngừng việc đổ lỗi cho bản thân về cái chết của cha nên đã tránh
né mẹ và em gái với mong muốn thoát khỏi cảm giác tội lỗi đó.

Khi nhìn thấy hai người họ hôm nay, tôi đã thật sự rất mong họ sẽ tức giận và trách
móc tôi. Nhưng tôi biết rằng mẹ tôi đã luôn tự trách bản thân mình suốt thời gian qua. Bà ấy nói rằng sự bất lực của bà đối với bí mật về kiếp trước của tôi đã khiến tôi không thể tham dự đám tang của cha mình, và bà đã xin lỗi tôi về điều đó.

Khi tôi càng nghĩ nhiều về điều đó, thì tôi càng nhận ra họ quả thật sự đã trưởng thành như nào. Và chắc chắn là tôi cũng sai. Tôi đã né tránh và giữ bí mật với họ quá lâu, vậy mà bà ấy đã bỏ qua những sai lầm của tôi rồi chỉ ra lỗi của bà và mong tôi tha thứ, đó là điều tôi không xứng đáng nhận được.

Thậm chí với kinh nghiệm của hai cuộc sống riêng biệt, nhưng hôm nay tôi đã học
được một điều gì đó. Tôi lại một lần nữa phải hổ thẹn bởi cuộc sống trước đây đã cho tôi rất nhiêu lợi thế, và tôi cũng thật ngu ngốc khi đánh đồng những năm tháng đó là trưởng thành.

‘Không phải là con đã cố gắng nói với người điều này vài lần rồi ư? Con đoán Người cần phải tự mình đưa ra kết luận thì mới chịu hở,'  Sylvie nhắn cho tôi và đảo mắt. ‘Hãy đánh dấu trên lịch ngày hôm nay là ngày Arthur Leywin nhận ra mình không phải là người dân ông trưởng thành như anh ấy thường nghĩ.'

‘Im đi.’  Tôi quay lại, nhếch mép với khế ước thú của mình đang ngôi bên cạnh. ‘Con
chỉ đang cố gắng dùng điều này này để chứng tỏ con trưởng thành hơn ta thôi chứ gì.’

‘Con trưởng thành hơn người đó nhaa, nhưng một người trưởng thành thục sự sẽ không nói thẳng ra điều đó thoii,’  Sylvie đáp, môi cũng cong lên nở nụ cười.

‘Con vừa nói thẳng ra luôn rồi còn gì,’  tôi nói.

Sylvie nhướn mày nhìn tôi. ‘Ừ thì, nói đúng ra thì....'

Tôi tinh nghịch dùng vai huých nhẹ khế ước thú của mình, lần đầu tiên sau một
khoảng thời gian dài tôi cảm thấy dễ chịu đến vậy. Em gái và mẹ tôi vẫn còn sống và
chúng tôi vẫn còn rất nhiều việc phải làm nếu muốn trở lại như ngày xưa, nhưng quan trọng nhất là bọn được an toàn.

Sylvie là người tiếp theo ngủ thiếp đi, tựa đầu vào lòng tôi. Hai cái sừng nhô ra phía
trước trên đầu cắm sâu vào chân tôi nhưng tôi im lặng chịu đựng để cho khế ước thú của mình có thể ngủ ngon.

Nhìn chằm chằm vào ngọn lửa trước mặt, tôi chìm trong suy nghĩ. Những suy nghĩ mà tôi đã kìm nén lại trỗi dậy. Ban đầu tôi định rời đi sau khi đưa Virion và Bairon
đến đây tìm Tess và gia đình tôi. Thấy họ đã ở đây rồi, tôi lập tức nghĩ đến chuyện
sẽ ở lại đây một thời gian. Ở đây không có nhiều nguồn lương thực, nhưng có một
nguồn nước ngọt và một bầy cá lớn, nơi Boo đã chọn làm tổ sống, ở tầng dưới của tòa nhà này, có thể chúng bắt nguồn từ dòng suối nào đó chảy vào.

Chúng tôi có thể cần phải thực hiện một vài chuyến đi đến các nền văn minh khác—
có thể là đến Tường Thành—nhưng hiện tại, tôi đắn đo với ý nghĩ chỉ cần... được
nghỉ ngơi một lúc.

Tôi mệt, Virion mệt, và Bairon cũng mệt cho dù anh ấy có thừa nhận hay không. Trong chuyến hành trình ở đây, tất cả chúng tôi đều có chung một suy nghĩ ngầm rằng chúng tôi đã thua trong cuộc chiến này. Nhận thức được điều này thực sự khiến đầu tôi trống rỗng - vì có lẽ tôi đã quá quen với việc chiến thắng trong các trận
chiến nhưng lại để thua cả cuộc chiến tranh. Agrona đã tận dụng tối đa những nguồn lực ít ỏi của mình và không ngần ngại hy sinh quân đội vì lợi ích lớn hơn. Dicathen thì chỉ biết phản kháng lại, và Agrona biết quá rõ điều đó. Giống như Virion đã nói, có lẽ điều tốt nhất nên làm là tuân theo và chờ đợi một cơ hội mới để phản công.

Dòng suy nghĩ bị gián đoạn bởi tiếng bước chân nhẹ nhàng đang tiến về phía tôi. Tôi
quay lại, gật đầu chào Trưởng lão Rinia.

Nữ tiên tri già cười đáp lại, những nếp nhăn hẳn lên khóe mắt. Ngồi xuống cạnh tôi
với tiếng thở dài mệt mỏi, bà ấy nâng hai tay lên sưởi ấm trước bếp lửa.

"Cậu đã già hơn nhiều đi nhiều kể từ lần cuối cùng ta gặp cậu đấy,” bà ấy nói, đôi mắt vô hồn nhìn vào đống than hồng đang nhảy múa.

Tôi cười thầm. "Ừm, thì cháu là một thiếu niên đang lớn còn gì."

"Không có thanh thiếu niên nào có biểu cảm như cậu cả,” Trưởng lão Rinia chế
giễu. "Nhưng ta đoán đó là cái giá phải trả cho việc tham gia chiến tranh và gánh vác rất nhiều trọng trách trên vai."

Tay tôi vô thức vuốt dọc khuôn mặt khi tôi tự hỏi mình đang biểu cảm như thế nào,
và Rinia có ý gì. Quá mệt mỏi để suy nghĩ sâu xa về nó, tôi nhìn lại, tự hỏi tại sao bà
ấy quay lại một mình. "Virion đâu rồi?"

"Ông ấy nói ông ấy sẽ xem Tessia thế nào."

Có một khoảnh khắc im lặng khi tôi lấy hết can đảm để hỏi câu hỏi mà tôi biết bà ấy
rất sợ phải trả lời khi nhìn vẻ mặt của bà. "Bà có thể cho cháu biết tất cả chuyện gì đã xảy ra không?”

[] [] []

#Darkie