29/6/21

Chapter 239: Dòng Chảy Thời Gian

[] [] [] 

Theo bản năng, tôi bao bọc bản mình trong một quả cầu gió, giữ cát bay đi khi tôi
nhẹ nhàng trôi xuống mặt đất. Sylvie đã làm điều gì đó tương tự khi tôi nhìn thấy
một quả cầu đen từ từ tan chảy để lộ ra một cô gái nhỏ nhắn với hai chiếc sừng lớn.

Virion và Bairon, vì lối của họ bị hư hại và họ khó lòng nào mà sử dụng phép thuật
nên họ tiếp đất có hơi thốn.

May mắn thay, Virion ở ngay giữa của chúng tôi nên ông ấy trượt xuống núi cát lớn
bên dưới. Bairon, một pháp sư Lôi hệ mạnh mẽ đến mức có thể tăng tốc độ phản xạ
vượt xa trảm lần người thường thì đang lăn lông lốc xuống cồn cát trong lúc la hét
tuyệt vọng và ho sủ sụ.

Anh ta khua tay múa chân như một con chó con đuối nước trước khi nhận ra mình đã
tiếp đất từ ba đời. Virion chỉ lắc đầu trong khi Sylvie quay đi để che giấu nụ cười của
mình.

Bairon phun ra một ngụm cát trong khi trừng mắt nhìn tôi với đôi mắt như dao găm.
"Ngươi! Một Lance ích kỷ đến mức bỏ mặc... tổng tư lệnh của mình lâm vào những
hiểm nguy không xác định như thế ư? ”

"Người duy nhất nghĩ rằng ta đang gặp nguy hiểm là cậu thôi, Bairon,” Virion phản
bác, phủi cát khỏi áo choàng.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy má Bairon đỏ bừng vì xấu hổ. Anh nhanh chóng đứng dậy,
lau miệng và lưỡi đầy cát trên tay áo và ho khan một tiếng. Ánh mắt cay độc của anh
ấy vẫn trừng trừng nhìn tôi, nhưng Bairon và tôi đều biết rằng anh ấy không thể làm gì. Với tình trạng hiện tại, tôi có thể giết anh ta bằng một cái tát - tất nhiên tôi không
hề muốn như thế.

"Mọi người,” Svlvie nói, giọng cô ấy hơi vang vọng. "Hãy nhìn xung quanh này."

Lời nói của cô ấy khiến chúng tôi chú ý đến đường hầm bí ẩn mà chúng tôi đang ở.
Tôi nhìn xung quanh và cuối cùng tôi nhận ra rằng đối với một nơi không có bất kỳ
nguồn ánh sáng nào, nhưng mọi thứ lại dễ dàng nhìn thấy một cách đáng ngạc
nhiên.

"Những biểu tượng phát sáng đó có phải là cổ tự không? Tôi chưa bao giờ thấy bất
cứ thứ gì giống như thế cả,” Bairon kinh ngạc lẩm bẩm khi đưa tay lướt qua một cổ
tự rune phát ra ánh sáng yếu ớt trên tường. "Nó chắc hẳn là cổ tự rune, nhưng tôi
không cảm nhận được bất kỳ nẵng lượng mana nào của Hỏa hệ hoặc Lôi hệ xung
quanh chúng."

Syvlvie đưa tay lướt qua những chữ cổ tự rune dường như quá hoàn hảo để có thể
được khắc bằng tay. "Đó là bởi vì nó không hoạt động dựa trên mana."

Bairon nhíu mày. "Gì? Không thể nào."

"Không, cô ấy nói đúng,” tôi nói, kích hoạt Realmheart Physique trong cơ thể mình
một lần nữa. Tôi hiểu Sylvie muốn ám chỉ điều gì, và tôi phải tự mình kiểm chứng
điều đó. Và trước sự ngạc nhiên tột độ của tôi, toàn bộ hang động sáng lên như một
bầu trời đêm đầy sao, phủ một màu tím thơ mộng cả khu vực. "Nó hoạt động dựa trên aether."

Đầu óc tôi quay cuồng khi tôi cố gắng hiểu ra điều này. Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện
với bà của Sylvie, Phu Nhân Myre, trong đầu tôi một lần nữa. Tất cả những gì bà ấy đã nói với tôi về việc aether là một thực thể không thể bị thao túng như mana—mà
đúng hơn, bị tác động hoặc dụ dỗ để hoạt động. Thế nhưng mọi thứ tôi từng biết lại
đi ngược lại với những gì đang diễn ra trước mặt tôi. Aether không phải là thứ dễ
hiểu và được sử dụng vĩnh viễn như thế này, nhưng rõ ràng là đã có ai đó, hoặc thứ
gì đó tìm ra cách làm như vậy.

"Hãy tiếp tục đi thôi,” Virion thông báo, dẫn đầu. "Còn nhiều thứ hơn ở đây lắm."

Đưa mắt ra xa khỏi những chữ cổ tự rune lấp đầy những bức tường này, chúng tôi
tiếp tục bước đi. Giống như ở sa mạc phía trên chúng tôi, không khí ở đây khô rát và
hôi hám. Âm thanh duy nhất ở đây là tiếng bước chân của chúng tôi vọng qua đường
hầm dẫn ra khỏi hang động mà chúng tôi đã đi qua.

Tuy nhiên, gọi nó là đường hầm cũng hơi sai sai vì sàn thì nhẫn bóng và ánh sáng
phát ra từ các chữ cổ tự khiến nó có vẻ giống một hành lang hẹp hơn. Trần nhà phía
trên chúng tôi tiếp tục tăng lên khi chúng tôi đi xuống hành lang, nhanh chóng vươn cao đến mức chìm trong bóng tối.

Tôi biết rằng Virion đã từng đến đây và rất quen thuộc với nơi này, nhưng tôi không
thể ngừng lo lắng, thận trọng. Mắt tôi đảo qua đảo lại, để ý bất cứ điều gì kỳ lạ,
nhưng ngoại trừ mức độ aether tập trung dày đặc ở đây ra thì nơi này không có gì
khác lạ cả.

‘Người cũng đang cảm thấy bất an khi ở đây ư,’  Sylvie nói, bám sát vào tôi.

'Ta nghĩ chắc là do tất cả các aether ở đây và các cổ tự kia giữ aether để biến chúng
thành đèn phát sáng. Ta tưởng aether chỉ tác động đến thời gian, không gian và sự
sống thôi?’

‘Con nghi các búc tường không phải được làm bằng đá, mà là được làm từ một loại
sinh vật sống bí ẩn nào đó,
’ cô trả lời.

Tôi cẩn thận chạm vào các bức tường lần đầu tiên, và nhận ra rằng Sylvie nói đúng.
Nó không phải là đá, như tôi đã nghĩ - nó giống như một thân cây nhẫn hơn.

'Vậy aether đang mang lại cho... cái cây này... sự sống á?’  Tôi đoán.

‘Con cũng không biết nhiều hơn người là mấy đâu. Con có thể sử dụng aether, nhưng ít nhất người có thể cảm thấu được mana của môi trường xung quanh, nên con có lẽ phải nghe theo cảm giác của mình vậy.’

Chúng tôi tiếp tục bước đi trong im lặng. Con đường thẳng dường như đi mãi đến vô
tận, không có điểm cuối. Chúng tôi đi qua vô số dòng cổ tự trên tường, khiến chúng
ta không thể biết được chúng ta đã đi được bao lâu, hay bao xa.

"Còn bao xa nữa chúng ta mới đến được nơi trú ẩn thực sự vậy?" Bairon hỏi, không
thể kiềm được sự thiếu kiên nhẫn nữa.

"Ta không chắc. Chúng ta chỉ mới tới thôi nên hãy kiên nhẫn,” Virion trả lời.

Bairon mở to mắt. "Mới tới ư? Tổng Tư Lệnh, có cảm giác như tôi đã đi bộ gần cả
ngày trời rồi! Tôi nghĩ rằng hành trình tìm kiếm đường hầm dưới lòng đất này còn
ngắn hơn.”

“Bairon, bớt phóng đại quá đi được không? Ta sẽ chẳng thể đi bộ lâu đến cỡ đó nếu không dùng mana được mà,” Virion lập luận.

Tôi nghiêng đầu bối rối. Ông ấy nói đúng; Bairon có thể đã phóng đại, nhưng đúng
thật tôi có cảm giác như chúng tôi đã đi bộ khá lâu. Tuy nhiên, Virion, người yếu
nhất trong số chúng tôi vẫn tiếp tục đi bộ ổn mà.

‘Svlvie, con nghĩ mình đi bộ bao lâu rồi?’  Tôi hỏi và kích hoạt Realmheart lần nữa.

‘Không quá một giờ... đợi đã, đã vài giờ đã trôi qua đối với người rồi ư?’  Cô ngạc nhiên.

Tôi gật đầu. 'Ừ, con có thể thử sử dụng aether không?’

Đọc được suy nghĩ của tôi, cô ấy trả lời, ‘Nhưng con không thể sử dụng nó để kiểm
soát thơi gian.’

‘Ta biết. Tuy nhiên, ta không nghĩ con cần phải làm vậy.’

Hít một hơi thật sâu, Sylvie bắt đầu kêu gọi aether trong môi trường xung quanh. Cơ thể cô ấy bắt đầu phát sáng một màu tím nhạt giống như lần cô ấy sử dụng vivum
để chữa trị cho bản thân và đồng đội mình.

Ngay lập tức, một cảm giác siêu thực giống như rơi vào giấc mơ ngay lập tức tràn
vào người tôi. Và sau đó, như thể tôi đã thực sự thức dậy, một sự rõ ràng khó tả lan
tỏa trong tâm nhìn của tôi.

‘Arthur, hãy nhìn lại phía sau mình kia,’  Sylvie run rấy nói.

Tôi nhìn lại và thấy rằng chúng tôi chỉ mới đi được có chưa đầy ba mươi bước từ
điểm xuất phát.

Nhận thấy sự thay đổi trong biểu hiện của tôi, Bairon quay lại. Tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy, nhưng xét qua cách vai anh ấy căng ra và anh ấy lùi lại
một bước, tôi biết rằng anh ấy thậm chí còn run hơn cả Sylvie và tôi.

"K-Không thể nào. Tôi đã đi bộ trong nhiều giờ. Làm thế nào—chuyện quái gì đang
xảy ra vậy?” Bairon hỏi, quay lại và chuyển ánh nhìn giữa tôi và Sylvie.

“Tôi đoán chắc hẳn là những chữ cổ tự này có sức mạnh aether của nhánh aevum
(thời gian) và spatium (không gian),” tôi giải thích, mắt hướng về những chữ rune bí
ẩn và phức tạp được chạm khắc trên tường.

"Nhánh aevum và spatium?" Virion hỏi.

"Là aether thuật thao túng thời gian và không gian,“ Sylvie trả lời, lông mày nhíu lại
với vẻ bối rối.

Bairon lắc đầu. "Không, thật vô lý! Những aether thuật  không gian và thời gian này
đáng ra phải ảnh hưởng đến tất cả chúng ta theo cùng một cách chứ? Làm thế nào
mà Tổng Tư Lệnh Virion chỉ cảm thấy như ông ấy đã đi bộ trong một giờ trong khi có
cảm giác như ta đã đi hơn cả một ngày trời được!”

Tôi suy nghĩ một lúc, nhìn xung quanh cho đến khi mắt tôi nhìn xuống chiếc huy
chương màu trắng.

"Vì cái đó đó." Tôi chỉ vào vật phẩm trong tay Virion. "Những cái 'bẫy’ này có vẻ
giống một biện pháp phòng ngừa được sử dụng để cho bất kỳ ai đã xây dựng nơi
này đủ thời gian để phản ứng với những kẻ xâm nhập, hơn là một biện pháp toàn
diện để ngăn chặn chúng ta. Và tôi đoán rằng Virion có vật phẩm đó nên ông ấy
không bị ảnh hưởng quá nhiều.”

"Điều đó không giải thích được tại sao hai người không bị ảnh hưởng,” Bairon đáp lại
một cách bực dọc.

Tôi nhìn khế ước thú của mình. "Rất có thể là bởi vì Sylvie có quen thuộc với aether
nên cô ấy chỉ dính phải những tác động nhỏ. Đối với tôi, tôi chỉ có thể đoán là do tôi
có thể cảm nhận được aether nên tôi vẫn bị ảnh hưởng, nhưng không nhiều như
anh.”

Sau một lúc lâu im lặng, Bairon tặc lưỡi chấp nhận câu trả lời.

"Nào. Hãy tiếp tục đi thôi,” Virion thúc giục. “Nhờ Tiểu Thư Sylvie sử dụng aether
thuật nên các tác động của thời gian và không gian của mấy cái bẫy đây dường như
mất tác dụng rồi.”

Chúng tôi tiếp tục bước đi một cách thận trọng với Sylvie dẫn đầu khi cô ấy tiếp tục
sử dụng aether.

Não tôi hoạt động full công suất trong khi tôi cố gắng tìm hiểu chính xác những gì
vừa xảy ra. Thật dễ dàng để suy ra tất cả những điều tôi đã nói, nhưng có rất nhiều
câu hỏi nảy ra trong đầu tôi.

Làm thế nào mà các pháp sư cổ đại lại thành công trong việc sử dụng thuật aether
thành thạo đến mức họ có thể tạo ra những cái bẫy như thế này? Việc thao túng thời
gian và không gian sẽ tác động khác nhau đối với từng người, hay nó tác động lên
tất cả vật thể trong một khu vực kín nào đó?

Không lễ những gì mà Gia Tộc Indrath dạy tôi vê aether có gì đó sai ư? Có phải
những pháp sư cổ đại này có nguồn gốc từ Gia tộc Indrath—và giống như Gia tộc
Vritra, họ buộc phải chạy trốn khỏi Epheotus do sự khác biệt về tín ngưỡng ư? Hay
những pháp sư cổ đại này thực sự đã học được cách thao túng Aether?

Khi tâm trí tôi quay cuồng trong những câu hỏi này, tôi tiếp tục nhìn lại phía sau để
đảm bảo rằng chúng tôi đang thực sự đi lên phía trước. Bairon cũng đã làm như vậy,
thậm chí còn bất an hơn những người khác. Một lúc sau, một thứ gì đó phát sáng
xuất hiện ở đằng xa. Một vâng sáng rực rỡ ngày càng lớn hơn khi chúng tôi đến gần
nó.

"Cuối cùng cũng tới!" Bairon lẩm bẩm từ phía sau.

Ông ấy không phải là người duy nhất nhẹ nhõm. Với hy vọng về việc kết thúc chuyến
đi dài quằng quại cuối cùng cũng trong tâm mắt, những bước đi của chúng tôi trở
nên dài hơn và những bước đi của chúng tôi tự tin hơn cho đến khi cuối cùng chúng
tôi đi đến cuối hành lang.

Phía cuối hành lang là một hang động lớn với trần nhà hình vòm trang nhã được
chạm khắc từ đá tự nhiên và đã được chà nhám để. Các cột trụ có chiều rộng bằng ít
nhất ba người đàn ông trưởng thành nối tay lại, chúng hỗ trợ cấu trúc khổng lồ dưới
lòng đất này. Những quả cầu rực rỡ phát ra ánh sáng ấm áp có trên các bức tường
đã thắp sáng khung cảnh đây mê hoặc trước mặt chúng tôi.

Một mặt, nơi này gợi nhớ cho tôi vê hệ thống hang động của các thành phố dưới
lòng đất của người lùn tạo ra, nhưng đồng thời, những cấu trúc thô sơ đó thậm chí
không thể sánh được với kiến trúc lộng lẫy và đầy hoa mĩ của nơi này.

Mắt tôi ngay lập tức nhìn vào hang động đủ lớn để chứa một thị trấn nhỏ và các đường hầm khác nhau dẫn ra khỏi hang. Chạy qua toàn bộ khu vực rộng lớn là một
dòng suối lớn, lấp lánh phản chiếu ánh sáng trong hang động. Có một số tòa nhà nhiều tầng ở hai bên dòng suối và vài cây cầu bắc qua hai bờ suối dọc theo hang
động.

Tuy nhiên, điêu thu hút sự chú ý của tôi là thứ ánh sáng mập mờ mà tôi phát hiện ở
tầng hai của một trong những tòa nhà ngay bên dòng suối.

Sylvie và tôi nhìn nhau, hiểu nhau chỉ bằng một suy nghĩ. Tôi quay lại Bairon, người
vẫn đang quan sát trước mặt chúng tôi, và Virion, người đang thở lấy thở để.

Không nói lời nào, tôi thu hút sự chú ý của họ và chỉ vào tòa nhà duy nhất có đèn.
Vẻ mặt của Virion và Bairon đều trở nên căng hơn, tất cả các dấu hiệu mệt mỏi được
thay thế bằng vẻ mặt nghiêm trọng.

Là người mạnh nhất trong nhóm, tôi dẫn đầu và đi xuống dãy cầu thang dẫn xuống
mặt đất. Chúng tôi lặng lẽ len lỏi qua những cấu trúc trống trải bằng đá trông hệt như một ngôi nhà.

Tôi tự nhủ với bản thân là sau này có cơ hội thì tôi sẽ khám phá những tòa nhà này
xem liệu tôi có thể tìm ra manh mối nào về những pháp sư cổ đại này không. Tuy

nhiên, mục tiêu của chúng tôi là tìm ra kẻ nào đã đốt một ngọn lửa ở một nơi trú ẩn
bí mật xa xăm này.

Đến tòa nhà đó, tôi có thể nghe thấy tiếng thì thầm lặng lễ của một số giọng nói,
nhưng cửa sổ được che khuất bằng kính và thậm chí với thính giác được nâng cao,
tôi hầu như không thể nhận ra có bao nhiêu người đang nói chuyện.

Ra hiệu cho mọi người đến gần, tôi thì thầm với họ. "Có ít nhất ba giọng nói khác
nhau, nhưng hình như còn nhiều hơn thế nữa.”

Sau khi nhận được cái gật đầu từ Sylvie, Bairon và Virion, chúng tôi đi vòng quanh
chu vi cho đến khi tìm thấy lối vào tòa nhà. Không có cửa nên chúng tôi nhích lại gần
hơn, dựa lưng vào tường cho đến khi chúng tôi ở ngay bên cạnh khe hở dẫn vào tòa
nhà.

Tôi giơ năm ngón tay lên và từ từ đếm ngược. Khi ngón tay cuối cùng của cụp
xuống, tôi xoay người đối mặt với lối vào với mana cuồn cuộn quanh cơ thể.

Tôi đã mong đợi gặp một kẻ canh cửa, và tôi đã đúng... chắc vậy.

Mắt tôi mở to và hàm tôi sụp xuống. "Boo?!"

[] [] []

#Darkie