29/6/21

CHAPTER 238: ẨN GIẤU DƯỚI LỚP CÁT

[] [] [] 

"Chỗ này! Chúng ta cần phải đáp xuống tại đây!” Virion kêu lên khi chúng tôi bay
trên sa mạc của vương quốc Darv rộng lớn.

"Nhưng ở đây có cái gì đâu!” Bairon đáp lại trong khi ngó quanh.

Ngay cả khi tôi nhìn xung quanh, che mắt khỏi những cơn gió mạnh, nhưng bên dưới chỉ là một vài tảng đá có hình thù kỳ quặc và rất nhiều cát.

Lúc trước, khi bay trên các tầng mây, chúng tôi có thể dễ dàng định hướng bằng cách sử dụng các đỉnh núi khác nhau của dãy Grand Mountains làm la bàn, nhưng bây giờ gió cát dày đã che khuất những ngọn núi ấy.

Sylvie đi xuống và tôi theo sau cho đến khi tôi đáp xuống mặt đất.

"Bay suốt quãng đường đó quả là hơi bị...khó khăn.” Sylvie lầm bẩm sau khi chuyển sang hình dạng con người. Cô ấy khoác lên một bộ đồ toàn bộ màu đen như thường lệ, nhưng lớp vảy của cô ấy đã biến thêm một chiếc khăn quàng dày che gần hết khuôn mặt và cơ thể để chống lại những cơn gió khắc nghiệt.

"Làm tốt lắm, tiểu thư Slyvie.” Virion nói khi tôi nhanh chóng bao phủ cơ thể của ông
ấy trong một lớp mana dày. "Hầu hết các quái thú mana biết bay không thể chống
chọi được trước những cơn gió này.”

"Ờ thì tôi không phải là quái mana.” Sylvie nhướn mày phản bác.

"Ah-Xin lỗi...” Virion trả lời.

"Nào, tìm nơi trú ẩn của ông thôi.” Tôi nói với ông ấy, ra hiệu cho ông đi đầu.

Virion chỉ vào một tảng đá cao trông gần giống một cái cột cổ đại nào đó. "Chúng ta cần đến đó”.

"Thứ đó ư?” Bairon chỉ tay, vẻ mặt anh bối rối. "Có hơi lộ liễu so với một nơi trú ẩn tuyệt mật không?”

"Thứ đó không phải là nơi trú ẩn, đó là một cột mốc mà Buhnd dùng để đánh dấu vị trí của nơi trú ẩn.” Virion sửa lại và tiến về phía trước.

Những người còn lại của chúng tôi đi theo về phía cây cột khổng lồ đã thủng lỗ chỗ
bởi những cơn gió cát gay gắt.

"Chúng ta sẽ bắt đầu từ đây.” Virion nói, chỉ vào một vết nứt sâu ở trung tâm cây cột. "Với gót chân dựa vào cây cột, chúng ta còn 35,651 bước nữa.”

Bairon, Sylvie và tôi nhìn nhau trước khi quay qua nhìn vào Virion. "Thật luôn? Đây là cách duy nhất để tìm nơi trú ẩn ư?”

"Bây giờ thì đúng là như thế.” Virion trả lời. "Tuy nhiên, nơi trú ẩn phân nhánh thành nhiều đường hầm khác nhau chưa được khám phá nên ta hi vọng có thể có nhiều lối vào hơn.”

Sylvie gật đầu. "Nếu đây là cách duy nhất, thì hầu như không thể đưa thường dân bình thường đến đây một cách bí mật được.”

Virion thở dài với đôi mắt u ám. Đối với ông, nơi trú ẩn này rất có thể là cơ hội cuối cùng để ông ấy cứu toàn Dicathen để rồi phản kháng lại phe Alacryan. Nếu kế hoạch này chỉ giúp chúng tôi và một vài người khác có thể đến được nơi trú ẩn thì chẳng ích gì cả.

"Dù gì thì chúng ta cũng đi đến tận đây rồi. Hãy đến nơi trú ẩn này trước đi rồi tính tiếp,” tôi xen vào, tỏ ra vẻ tự tin nhất mà tôi có thể.

Và thế là chúng tôi bắt đầu chuyến đi xuyên sa mạc. Không thể bay hoặc sử dụng bất kỳ phép thuật nào, Virion buộc phải đi bộ bằng chính sức mình trong khi tôi vẫn tiếp tục đếm.

Đó là một hành trình khó khăn mà thường sẽ mất nhiều ngày chuẩn bị huống chi. Tuy nhiên, trong một nhóm có hai Lance, một pháp sư lõi bạc và một asura, nên chúng tôi đã có thể vượt qua trở ngại này.

Nước ngọt, thứ bất khả thi trong sa mạc cằn cỗi này, thường xuyên được chúng tôi chiết xuất từ những đám mây để bổ sung cho bản thân, cộng với lõi mana gần như không đáy của chúng tôi đã có thể giúp chúng tôi an toàn khỏi không khí sa mạc lạnh giá và những cơn gió gắt.

"Tôi có thể tiếp quản từ đây, thưa Tổng Tư Lệnh," Bairon nói ở bước 10,968.

"Không. Kích thước chân của chúng ta khác nhau," Tôi cắt ngang." Nó sẽ làm chúng
ta loạn lên." 

Bairon nhanh chóng cho tôi một cái lườm để đáp lại câu nói cộc lốc của tôi, nhưng tôi phớt lờ anh ta và ra hiệu cho Virion tiếp tục bước đi. Chúng tôi đi trong im lặng và với sự tập trung của tôi chỉ tập trung vào Virion, thậm chí Sylvie còn chặn liên kết tỉnh thần của cô ấy để cô ấy không phải nghe tôi đếm số trong đầu liên tục.

Cuộc hành trình của chúng tôi là một chặng đường dài và tẻ nhạt, nhưng việc đếm số đã giúp tâm trí tôi không còn lang thang và suy nghĩ quá nhiều. Tôi tập trung vào việc theo dõi các bước của chúng tôi, giảm tốc độ của tôi để chỉ sau dáng đi bằng gót chân của Virion.

Thỉnh thoảng chúng tôi dừng lại để Virion và Bairon có thể thư giãn và nghỉ ngơi. Cả hai vẫn đang hồi phục và trong khi cơ thể họ đã lành lại, chuyến đi xuyên qua các đụn cát vẫn còn khó khăn với hai người họ. Với mỗi bước chân của chúng tôi chìm gần như sâu đến ống chân, chúng tôi phải mất rất nhiều sức để đi bộ ở đây hơn là đi trên địa hình bằng phẳng.

Sylvie thỉnh thoảng kiểm tra trạng thái của các lõi mana bị tổn thương của họ để đảm bảo rằng họ vẫn ổn, nhưng có vẻ như cách duy nhất để họ có thể phục hồi là cho họ thêm thời gian để nghỉ ngơi.

Virion đã quen với vết thương của mình, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn nghe thấy Bairon càu nhàu thất vọng sau khi không sử dụng mana ở mức độ trước đây của mình. Virion thậm chí gần như không thể vận mana vào nắm đấm của mình, trong khi Bairon chỉ có thể che vận mana khắp cơ thể của mình. Không ai trong số họ có thể sử dụng ma thuật nguyên tố.

Sau mười nghìn bước nữa trôi qua, tôi nhận thấy rằng Virion đã đi chậm hơn. Nhìn
lên, tôi nhận thấy rằng cơ thể ông ấy đang run rẩy.

“Virion,” tôi gọi, nắm chặt cánh tay ông. Tôi ngay lập tức phát ra một làn sóng nhiệt và tôi có thể thấy máu chảy lại trên khuôn mặt tái nhợt của ông ấy. "Hãy nói cho cháu biết khi ông đang bị mất nhiệt chứ."

“C-Cảm ơn,” ông ấy đáp lại với một nụ cười mệt mỏi. "Đừng lo, ta không sao."

Tôi nhìn ông ấy bước tiếp. Đôi vai rộng một thời của ông dường như rất hẹp và yếu
ớt khi ông ấy cúi người về phía trước. Lần đầu tiên, Virion thực sự...già đi trông rõ.

Chúng tôi tiếp tục băng qua sa mạc được chiếu sáng nhẹ nhàng bởi mặt trăng và các vì sao lung linh. Không dám thắp sáng vì sợ sự xuất hiện của Sycthe hoặc một tên retainer nào ở gần đây, chúng tôi đi trong bóng tối hàng giờ liên cho đến đến khi đến con số cuối củng.

"Chúng ta đã đến nơi rồi.” Tôi hoài nghi nói. Xung quanh chúng tôi chỉ toàn cát, theo
như tâm nhìn được cường hóa bởi mana mà tôi có thể thấy.

Bairon, Sylvie và tôi đều nhìn Virion. Tổng Tư Lệnh của chúng tôi đang cúi xuống, quét cánh tay đang cầm một huy chương hình ngũ giác màu trắng được khắc kì lạ. 

"Đó là thứ gì vậy?” Tôi tò mò hỏi.

“Ta không chắc chính xác nó là gì, nhưng bọn ta đã tìm thấy một vài thứ này bên trong Lâu đài khi lần đầu phát hiện ra nó. Nó dường như là một dư vật từ các pháp sư thông thái cổ đại.” Virion trả lời, không rời mắt khỏi mặt cát.

Bairon thở hắt ra. “Ý ngài là chính các pháp sư cổ đại đã tự mình xây dựng cả thành phố nổi Xyrus và tòa Lâu đài bay ư?”

Virion gật đầu khi tiếp tục đi vòng tròn, vẫy huy chương trắng trong tay như thể nó là một chiếc kính lúp.

Tôi nhướng mày trước giọng điệu ngưỡng mộ khác thường của Bairon, nhưng không nói gì. Tôi đã nghe nói về các pháp sư cổ đại trước đây, và bây giờ lại một lần nữa. Phần lớn các cổ vật giúp nền văn minh Dicathen phát triển đến bây giờ đều đến từ các pháp sư cổ đại. Nên không ngoa khi nói rằng nếu không có cổng dịch chuyển, và bầu khí quyển giàu mana của thành phố nổi Xyrus, phần lớn vùng đất của Dicathen sẽ không thể được khai phá.

Trên khắp các bài đọc của tôi khi tôi còn là một đứa trẻ ở thế giới này, các kĩ sư và
nhà nghiên cứu đều tin rằng hoặc các pháp sư cổ đại đã khám phá ra công nghệ để

vận chuyển bản thân đến một thế giới khác, hoặc bọn họ đã tự xóa sạch sự tồn tại
của mình trong một cuộc thí nghiệm quy mô lớn.

Dựa trên việc thiếu bằng chứng để chứng mình cho hai giả thuyết này, có vẻ như các
nhà nghiên cứu của Dicathen đã ít nhiều từ bỏ việc tìm hiểu những gì đã xảy ra với
tổ tiên của chúng ta và đưa ra một kết luận hợp lý.

Sau một giờ tự mình tìm kiếm, Virion bực bội thốt lên. "Không phải ở đây."

"Không phải ở đây là sao?" Tôi hỏi. "Ông đã nói rằng bước thẳng 35.651 bước trong
khi quay mặt ra khỏi tảng đá đó sẽ dẫn chúng ta đến nơi trú ẩn mà."

"Ta biết chính xác những gì ta đã nói!" Ông quát.

"Chà, có lẽ gió đã thổi tảng đá khỏi vị trí ban đầu thì sao,” Bairon gợi ý, giọng anh ta thiếu
kiên nhẫn.

"Không thể thế được." Virion lắc đầu. “Buhnd đã dùng gần như là cạn kiệt toàn bộ
lượng mana khổng lồ của mình để đảm bảo tảng đá đủ lớn và được chôn đủ sâu để
cát và gió không thể di dời vị trí của nó.”

Tôi bực bội gãi đầu. "Giờ chúng ta sẽ làm gì đây?"

*Ta không nghĩ chúng ta có sự lựa chọn... nhưng phải bắt đầu lại từ đầu,” Virion lẩm
bẩm.

Sự thất vọng chuyển sang tức giận khi sự kiên nhẫn của tôi đã đến giới hạn. "Không.
Chúng ta vừa lãng phí hơn nửa ngày chỉ để đếm bước chân của mình bởi vì ông
muốn tìm nơi trú ấn ẩn náu này. Phải có một con đường khác để vào được.”

"Không hề có đâu!" Ông quay lại, đi về phía tôi với ánh mắt tức giận. "Cháu nghĩ
rằng ta muốn lang thang chỗ này không khi toàn bộ gia đình của ta đã bị bắt? Huh?
Nếu ta mà có quyền tự quyết định thì ta thà hành quân với người của mình, đối mặt
với đám Scythe kia và chết trong trận chiến—sau đó, ít nhất ta sẽ cảm thấy như
mình đã làm những gì có thể để trả thù cho họ. Nhưng đó không phải là những gì
một nhà lãnh đạo nên làm, Arthur. Khi tất cả những người khác đã từ bỏ, ta phải là
người phải nắm lẫy bất kỳ tia hy vọng le lói nào và chiến đấu vì tương lai!”

Ông ấy dùng một ngón tay dài và mỏng manh vào ngực tôi và nói những lời cuối cùng của mình. "Vì vậy, đừng nói đây là những gì ta muốn.

Tôi đứng đó chết lặng, khi Virion bước đi một cách yếu ớt. Vẻ mặt của Bairon cũng
hệt như tôi trong khi ngay cả những cơn gió hú cũng lặng đi.

"Chờ đã,” Svlvie nói, phá vỡ sự im lặng và quay sang tôi. “Con đã nhận thấy điều này sớm hơn, nhưng con không nói vì không thể hiểu được mình đang cảm thấy gì. Con nghĩ vật phẩm mà Virion đang giữ có tác động tới... aether. Arthur, người có thể kích hoạt Realmheart không?”

Tôi đã làm theo yêu cầu của cô ấy, vui mừng trước viễn cảnh không phải thực hiện
chuyến đi bộ đường dài gian khổ này nữa. Kích hoạt ý chí rồng của Sylvia, tôi cảm
thấy một cơn đau buốt lan ra khắp cơ thể và khắp cơ thể và tứ chi của mình do phản
ứng dữ dội của việc sử dụng quá nhiều mana của mình.

Tuy nhiên, khi tầm nhìn của tôi chuyển sang đơn sắc và những đốm màu bắt đầu
chiếu sáng thế giới xung quanh, tim tôi đập rộn ràng vì phấn khích. Giữa những đốm
nhỏ màu vàng, xanh lá cây, xanh dương, đỏ và tím, tôi tìm thấy một thứ gì đó ở
đẳng xa.

Chắc hẳn chúng tôi đã đi chệch hướng trong quá trình đi bộ đến đây bởi vì chỉ cách
tôi chưa đầy một dặm về phía bên trái là một đám màu tím tỏa sáng như một ngọn
hải đằng.

Tôi cảm thấy môi mình cong lên thành một nụ cười điên cuồng. "Thấy nó rồi, thấy nó
rồi!”

Đôi mắt của Sylvie sáng lên trước những lời nói và suy nghĩ của tôi. Cô ấy ngay lập
tức biến thành dạng rồng nguyên thủy của mình và nhấc cả Virion và Bairon khỏi mặt
đất bằng móng vuốt của mình.

Tôi bay lên, làm nổ tung một vệt cát phía sau khi Sylvie theo sát phía sau.

Với điểm đến của chúng tôi đã được xác định, chỉ mất vài phút để đến được dãy tròn
màu tím đại diện cho aether.

"Nó ở đây,” tôi nói, chỉ thẳng vào tâm của đám hạt màu tím trôi nổi.

Virion vội vàng chạy đến chỗ tôi, giữ chặt cổ vật trong tay. Ông ấy bước đến và ngay
lập tức quỳ xuống, đặt hiện vật màu trắng trên cát với vẻ mặt nhẹ nhốm.

"Đúng rồi. Chính là nơi này,” ông nói, nhìn vào tấm huy chương trắng trên bãi cát.
Bairon cũng đến, mày nhướng lên nghi ngờ. "Không có gì xảy ra—”

Ngắt lời của Lance, chiếc huy chương bắt đầu rung lên. Đáng kinh ngạc hơn nữa, sự
rung chuyển của nó gây ra sóng xung quanh cát xung quanh nó, lan rộng vài thước ra mọi hướng. Các xung động mạnh dần lên cho đến khi cát tạo thành những con
sóng nhỏ.

Sylvie và tôi nhìn nhau cảnh giác nhưng trước khi chúng tôi có thể làm gì thêm, mặt
đất bên dưới chúng tôi chìm xuống cho đến khi chúng tôi rơi xuống cát.

[] [] []