[] [] []
‘Arthur, thử nhìn xem
kìa.’
Giọng
Sylvie vang lên trong đầu tôi, kéo tôi ra khỏi những kí ức kiếp trước đang dần
trở nên sống động hơn.
Mặt
trời đã lặn, bóng đêm dần
phủ kín vùng đất hoang tàn của Beast Glades. Tuy nhiên, ngay cả khi cách xa Tường Thành hàng cục dặm, chúng tôi vẫn
có thể thấy cuộc chiến đang tiếp diễn dưới kia.
Thế
nhưng thứ khiến chúng tôi lo lắng không phải sự khốc liệt của cuộc chiến, mà là nơi mà nó đang diễn ra.
‘Họ còn không thèm đánh sập đường hầm dưới
lòng đất và thậm chí còn để đám quái thú đến gần Tường
Thành nữa chứ.’ Tôi bực bội nghiến răng.
Sylvie
đập đôi cánh mạnh mẽ của mình xuống một lần nữa khi chúng tôi chậm rãi đáp xuống
Tường Thành.
Dù
mặt trăng bị che khuất sau những đám mây dày, nhưng vẫn có thể dễ dàng biết được
trận chiến đang diễn ra ở đâu. Luôn có
những phép thắp sáng cả bầu trơi
đêm,
dưới mặt đất là một
cuộc chiến khốc liệt và đẫm máu, còn trên trời, một màn trình diễn màu sắc hỗn loạn đến tuyệt đẹp.
Tôi
đang cố hết sức đè nén cơn thịnh nộ. Rốt cuộc, kế hoạch mà tôi đã đề ra đã được
các chỉ huy chấp
thuận rồi.
Nhưng tôi đã quyết định bỏ qua đám quái
thú và đi giúp
đỡ Tessia vì tôi cứ đinh ninh
rằng phương án đề
nghị của tôi sẽ được thực hiện. Và đáng ra nó nên được thực hiện. Trước khi tôi rời đi thì kế hoạch đã bắt đầu được triển khai rồi.
Ghi
chú của Ellie rất mơ hồ,
nhưng tôi có thể thấy được sự gấp gáp đến tuyệt vọng. Tôi hít thở sâu, cố gắng
hết sức đè nén sự tức giận đang dần trở nên đáng lo lại. Câu hỏi “Nếu có chuyện gì xảy ra với gia đình tôi” đang
ở ngay trên
đầu lưỡi tôi và sẵn sàng
hét thẳng vào
mặt kẻ nào chịu trách nhiệm cho sai lầm này.
“Arthur,
chúng ta sắp đến rồi.” Giọng Sylvie vang lên, kéo tôi ra khỏi
suy nghĩ.
Xác
nhận với cô ấy một lần nữa rồi
tôi
kích hoạt Realmheart. Sử dụng nó ngay sau trận chiến với Cylrit có cảm giác như hàng ngàn cây kim nhỏ xíu đâm
xuyên suốt
huyết quản của bản thân, nhưng tôi không quan tâm nhiều đến nó. Bóng tối của màn đêm đã bị rửa
trôi, thay vào đó là một loạt màu sắc rực rỡ khác nhau. Một số trong đó là những đốm sáng trôi nổi
tự do trong khi những mảnh khác đang tập trung lại và được hấp thụ để chuẩn bị
cho một phép thuật.
Tiến lại gần Tường
Thành, tôi lướt qua hàng trên,
nơi các cung thủ và conjurer
đóng quân để tìm kiếm dạng ma thuật khác biệt của Ellie. Đây là cách nhanh nhất
để tìm thấy em ấy ở nơi hỗn loạn trong cuộc
chiến quy mô lớn này.
Tôi
chỉ có thể hy vọng em gái tôi đã không chạy đi đâu đó.
Chúng
tôi bay lượn cao trên Tường Thành để tránh khỏi tầm bắn của lính, nhưng không mất
nhiều thời gian để tôi tìm thấy em gái mình. Không có nhiều pháp sư có thể bắn
những mũi tên mana
có cấu trúc tốt như em
ấy, tôi khá
dễ phân biệt sự dao động mana
xuong quanh em ấy.
Khi
đó, tôi chỉ cho Sylvie và hướng cô ấy đến một trận địa nằm rìa bên trái ngọn
núi liền kề. Tôi ngừng Realmheart
khi chúng tôi đến gần nơi Ellie đóng quân.
Những
tia lửa và băng tạo ra những vòng cung trong không khi khi chúng dội xuống chiến
trường cách xa vài trăm feet là địa điểm của đám quái thú. Cùng với những phép
thuật khác nhau và những mũi tên tăng cường năng lượng là những vệt sáng nhạt
do em tôi thi triển.
Syvlie
nhanh chóng chuyển sang hình dạng con người khi chúng tôi gần đến đích trong
khi tôi tiếp tục hít thở sâu để điều tiết cảm xúc.
Thật nhẹ nhõm khi em gái tôi
vẫn còn bắn thần chú từ cung của mình, nhưng tôi không biết gì về tình hình của
gia đình tôi và nhóm Twin Horns, những người đang ở an toàn đâu đó đằng sau
pháo đài khổng lồ này.
Chúng
tôi đáp xuống ngay lập tức nhưng vẫn cố cảnh báo những người lính xung quanh,
bao gồm cả em gái tôi.
Tuy
nhiên, những người lính đó đều biết tôi là kẻ họ không thể đánh bại. Không ai thèm bận tâm đến việc nâng vũ khi đến mà chỉ
quan tâm chạy thoát từ ai kẻ bí
ẩn
xâm nhập từ bầu trời.
Chỉ
khi tôi bước lại gần một cổ vật chiếu sáng gần đó, Ellie mới ùa vào vòng tay
tôi.
“Anh
làm bọn em sợ đấy. “ Em gái tôi nói với một cảm xúc kì lạ pha trộn giữa khó chịu
và nhẹ nhõm. “Kế hoạch được cho là bắt đầu với vụ nổ trên mặt đất - nhưng
nó đã không diễn ra! Lúc đầu, em nghĩ họ đang trì hoãn kế hoạch để thu hút thêm
nhiều quái thú về khu vực đặt bẫy, nhưng những người lính đã không quay trở lại.”
Tôi
cạy em gái mình ra, một phần đề nói chuyện, một phần để em ấy không nghe thấy
nhịp tim đang đập trong lồng ngực tôi. “Ellie, những người khác đâu? Em có biết còn ai đang ở ngoài đó không?”
Tuy
nhiên, trước khi em tôi kịp trả lời, một nhân viên phụ trách dã chạy về phía
tôi. Với một tiếng chào, anh ta vội vàng thể hiện sự tôn trọng của mình.
“C-Chào buổi tối, tướng quân Arthur. Tôi xin lỗi vì không thể chào đón ngài một
cách thích hợp
hơn. Tôi là Mandir, nếu có gì tôi có thể ---”
“Được
rồi Mandir, tôi ổn.” Trong khi tôi không cố ý thôi lỗ, tôi cắt lời anh ta cùng
vẻ mặt thiếu kiên nhẫn khiến anh ấy run rẩy bỏ đi.
Tôi
chuyển sự chú ý trở lại với em gái mình. Sylvie an ủi đặt tay lên vai Ellie,
xoa dịu em ấy.
“Bọn
em được yêu cầu ở lại vị trí của mình, nhưng Helen đã rời đi. Cô ấy không quay
trở lại, nhưng trước khi bầy thú đến, em đã đã thấy mẹ ở trại cứu thương được dựng
trên mặt đất. Durden và bố… Em chưa thấy ai cả.” Em gái tôi nói.
“Không
sao đâu, Ellie. Đừng lo, anh sẽ giải quyết phần còn lại. “Tôi an ủi, cố nặn ra
một nụ cười trấn an.
“Em
thì sao? Em có thể giúp!” Ellie đáp.
Tôi
lắc đầu. “Hãy ở lại đây. Em là một người lính và đây là đơn vị của em. Em muốn
có kinh nghiệm trong một trận chiến thật sự phải không?
“Được
chứ?” Anh mắt em gái tôi đanh lại. Sau khi ôm Sylvie, em ấy nhanh chóng trở lại
vị trí của mình.
“Em
ấy ở lại đây có an toàn không?” Sylvie hỏi, không thể rời mắt khỏi em gái tôi.
“Nếu
họ quyết định từ bỏ kế hoạch của ta,
có nghĩa là họ đang cố gắng giữ Tường Thành nguyên vẹn nhất có thể. Điều đó có
nghĩa là sẽ an toàn hơn cho những người lính ở phía bên này của trận chiến.
"
Tôi
nhảy khỏi lề, phớt lờ những tiếng la hét ngạc nhiên của những người lính và
công nhân xung quanh chúng tôi. Hai chúng tôi hạ cánh khéo léo xuống mặt đất
phía sau pháo đài và tiến về phía lều y tế.
Tôi
gạt một vạt lều qua một bên lần thứ tư và cuối cùng tôi cũng có thể nhận ra mẹ
tôi đang ở bên trong. Bà đưa tay lướt qua một bệnh nhân, nhíu mày tỏ vẻ quyết
tâm. Bà ra lệnh cho một số nhân viên y tế khác gần đó để di chuyển bệnh nhân và
chăm sóc cho anh ta trước khi một binh sĩ bị thương khác được đưa đến.
Vẻ
mặt, sự hiện diện và phong thái của bà khiến tôi như đóng băng. Người mẹ mà tôi
biết và lớn lên cùng đã không còn nữa, thay vào đó là một bác sĩ cấp cứu mạnh mẽ
gánh vác sinh mệnh của vô số người bị thương đang cận kề cái chết.
Tôi
nhớ lại những lời của bà lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau…Bà đã đề cập đến nhiệm
vụ của mình ở đây và những người cần bà giúp đỡ. Sau đó, tôi nhìn vô số bệnh
nhân đang dần hồi phục nhờ khả năng của bà và nhận ra bao nhiêu người trong số
họ sẽ mất mạng nếu không có bà.
“Người vẫn ổn
chứ?” Sylvie hỏi, giọng lo lắng khi đứng bên cạnh tôi.
Tôi
tiếp tục nhìn chằm chằm vào mẹ. Bộ đồng phục trắng của bà ấy lắm lem những vệt
đỏ và nâu, khuôn mặt lem bùn đất, máu và mồ hôi, nhưng trông bà thật… đáng ngưỡng
mộ.
Bệnh
nhân mà bà đang điều trị đã tỉnh lại, và trong khi khuôn mặt của anh ấy tái đi
vì đau đớn, anh ấy đã đến gần mẹ tôi và nhẹ nhàng đặt một bàn tay đang run rẩy
lên cánh tay của bà. Bất chấp những gì điên cuồng đang diễn ra xung quanh, tôi
vẫn nghe rõ những lời anh ấy nói.
Gạt
đi những giọt nước mắt vì đau đớn và bất cứ cảm xúc nào khác, anh ấy mỉm cười với
mẹ tôi và cảm ơn bà vì đã
cứu sống mình.
“Oof!
Thưa ngài, ngài đang chặn lối đi. Trừ khi anh bị thương năng, làm ơn…” Cô y tá
đụng phải tôi dừng lại giữa chừng và quan tâm đến cơ thể tôi. “Thưa ngài, vết
thương của ngài có nặng lắm không? Ngài đang...khóc.”
“Không,
tôi ổn.” Tôi ngoảnh mặt đi, để mái tóc che đi khuôn mặt khỏi ánh mắt tò mò của
cô ấy. “Tôi xin lỗi. Tôi sẽ tránh đường.”
Tôi
bước ra khỏi lều để tập trung lại.
Sylvie
đứng bên cạnh tôi, nước mắt cô ấy trào ra vì những cảm xúc trong tôi.
“Bà
ấy đã đúng - cả hai người họ đều đúng.” Tôi thở nhẹ, nhìn lên màn đêm đầy sao.
Tôi vẫn có thể nghe thấy những tiếng hét giận dữ từ cha khi ông gọi tôi là đạo
đức giả khi hai người họ cố gắng giải thích rằng tôi không phải người duy nhất
có thể góp sức vào cuộc chiến này.
“Thật
tốt khi người đã nhận ra điều
này.”
Sylvie trả lời.
Tôi
quay sang Sylvie, vừa nhìn cô ấy vừa nhìn lên bầu trời. “Vậy là con cũng nghĩ
như thế ư? Tại sao con không nói cho ta?”
Sylvie
nhìn vào mắt tôi và cười đểu. “Con đã kết nối tinh thần với người kể từ khi được
sinh ra, Arthur. Bây giờ con đã biết người rất cứng đầu và cực kỳ vô lý khi liên quan đến hạnh
phúc của những người thân yêu của người. Người sẽ lắng nghe những lời của con nếu
con nói với người
lúc đó không? Hay người sẽ lại
giở bài
“Ta đã sống hai cuộc đời” và người hiểu rõ hơn hết thảy.”
Tôi
mở miệng để nói - để tranh luận - nhưng không có lời nào phát ra.
Nụ
cười nhếch mép của Sylvie biến mất, thay vào đó là nụ cười ảm đạm khi cô ấy siết
chặt tay tôi. “Tuổi tác không phải lúc nào cũng đúng, Arthur. Người đang nhận
ra điều đó một cách từ từ.”
Tôi
lắc đầu, chế giễu. “Ta đúng là một tên ngốc. Một tên đạo đức giả ngu ngốc và
kiêu ngạo.”
Sylvie
dựa đầu vào tôi, để tôi cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ cặp sừng của cô ấy. Một
làn sóng cảm xúc an ủi dịu dàng tỏa ra trong tôi khi Sylvie nói. “Vâng, nhưng
người là đồ ngốc của bọn con.”
Chúng
tôi dành thêm một phút nữa, tạm nghỉ ngơi một chút với thế giới và những gì nó đang ném vào chúng
tôi, trước khi quay trở lại lều.
“Arthur?”
Giọng mẹ tôi xen lẫn sự hoang mang và lo lắng.
Tôi
giơ tay, “Mẹ.”
Sylvie
bắt chước cử chỉ của tôi và chào bà ấy.
Bà
nở một nụ cười với chúng tôi trước khi tập trung trở lại nhiệm vụ. “Arthur, đưa
cho ta một cặp kìm.”
Tìm
thấy chiếc kìm dính máu trong khay kim loại, tôi đưa nó cho bà. Không cần nhìn
lên, bà
ấy
giật lấy dụng cụ và dùng nó để đặt phần xương sườn bị nhô ra khỏi mặt bệnh nhân trở lại vị
trí cũ. Bệnh nhân - khác với người trước đó - hét lên một tiếng đau đớn thắt ruột.
Không
bị bối rối bới tiếng hét, bà tiếp tục câu thần chú của mình, tôi có thể thấy phần
xương lộ ra đang liền lại với nhau. Tôi nhận ra bà đang thu hẹp phép thuật của
mình tập trung từ đầu ngón tay giữa và ngón trỏ.
Từng
phút chậm rãi trôi qua khi cả tôi và Sylvie đều mê mẩn nhìn mẹ tôi đang làm việc.
Bất
chấp chấn thương đã ám ảnh bà suốt những năm qua, tôi không thấy bất kì sự do dự
nào khi bà làm việc không mệt mỏi cho những bệnh nhân này.
Chỉ
sau khi kết thúc, bà mới chuyển sự chú ý sang chúng tôi. “Xin lỗi, Arthur. Có rất
nhiều binh lính cần mẹ chú ý. Hy vọng một khi bẫy kích nổ, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn cho Rey,
Durden và những người lính còn lại ở đó.”
“Chờ
dã, vậy là cả bố và Durden đều ở ngoài đó ngay bây giờ, chiến đấu ư?” Tôi hỏi,
một chút hoảng sợ lộ ra trong lời nói.
“Không
phải chiến đấu để dụ
chúng về phía Tường Thành ư?”
Bà bối rối trả lời. “Đó không phải là kế hoạch sao? Chôn lũ quái thú bằng cách
hy sinh những lối đi dưới lòng đất?”
Không có ai nói với bà ấy cả. Nghĩa là các bác sĩ không cập nhật bất
kỳ thông tin gì để tiếp tục làm công việc của họ. Nếu bất cứ điều gì xảy ra, nó
có thể cản trở sự tập trung của họ.
“Helen
thì sao? Cô ấy không đến thăm mẹ ư?”
“Hmm,
lúc nãy cô ấy có ghé qua nhưng đã rời đi một chút sau đó.”
Helen
cũng đã không nói gì với
bà ấy, rất có thể cũng là do
không ai khác nói cho cô
ấy
biết. Sẽ tốt hơn nếu bà ấy không biết chuyện đang xảy ra.
“Chuyện
gì vậy, Arthur?’ Đôi mắt nâu lỏng của bà ấy nhìn chằm chằm vào tôi như thể đang
tìm kiếm câu trả lời. Đó cũng là cái nhìn mà bà ấy luôn dành cho gia đình chúng
tôi khi cô ấy biết chúng tôi đang giấu bà điều gì đó.
“Mẹ...” tôi bắt đầu.
Bà ấy
không thể làm gì bây giờ,
nhưng bà có quyền được biết.
“Quân
đội đang tiến lên xa
hơn rất nhiều so với kế hoạch, và
không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy binh lính sẽ di chuyển lùi về.”
“Sao?
Không thể nào được.” Lông mày của mẹ tôi nhíu lại. “Còn tất cả
những chất nổ được lắp đặt khắp các lối đi dưới lòng đất thì sao?”
Tôi
lắc đầu. “Có vẻ như một trong số các chỉ huy đã chống lại kế hoạch này và họ đã quyết định quay trở lại chiến lược
ban đầu.”
Đầu
gối mẹ tôi bỗng khụy xuống. tôi đã kịp thời đỡ bà ấy trước khi bà đổ gục xuống
đất nhưng không biết là do bà mệt mỏi sử dụng phép thuật của mình để chữa trị
cho những người lính hay vì tin tức, bà đột nhiên trông già đi mười tuổi.
"Mẹ
đừng lo lắng." Tôi cười rạng rỡ và yên tâm nhất có thể.
Không
phản hồi.
“Bây
giờ con đã ở đây rồi… bọn con đã ở đây rồi. Sylvie và con sẽ ra ngoài đó. Con
chắc chắn hai người họ đang chiến đấu ngoài đó. Con chắc chắn họ sẽ trở về an
toàn.” tôi cố gắng giúp bà đứng dậy. “Con hứa.”
[] [] []